Lôi Cương hết sức kinh ngạc nhìn ánh sáng sáu màu. Nghe tiếng trống trận Giới Hồn, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn không thể kiểm soát được trống trận Giới Hồn, vậy mà giờ nó lại bị thần hồn gọi lên. Lôi Cương chợt nghĩ ra trước đây khi Hư Diễn muốn chiếm lấy trống trận Giới Hồn, lão từng nói cho hắn nghe một khẩu quyết, nói là dùng nó để kiểm soát trống trận. Hiện giờ, tuy Lôi Cương không có tu vi nhưng hắn không biết bản thân có thể khống chế được trống trận Giới Hồn hay không.Ngay lập tức, Lôi Cương đọc một hồi khẩu quyết, khẩu quyết này hết sức loằng ngoằng, tựa như ngôn ngữ của Thánh giới Hồng Hoang vậy. Lôi Cương đọc một hồi vẫn chưa hiểu gì, chỉ lờ mờ nhận thấy bên trong có hai chữ “Thái Cổ”.
Từ những âm thanh hắn đọc ra, Lôi Cương hoảng hốt cảm thấy hình như trong đầu mình có cái gì đó. Hắn ngạc nhiên nghi ngờ trong chốc lát, rồi cẩn thận cảm thụ trống trận Giới Hồn trên trán. Hắn thử dò xét, rồi quát khẽ một tiếng:
– Ra!
Trống trận Giới Hồn như thể hiểu được điều Lôi Cương nói, bay từ trong trán hắn ra, tạo thành sáu chiếc trống trận khác nhau to cỡ nắm tay, rồi lơ lửng trước mặt hắn. Nhìn sáu chiếc trống trận tản ra ánh sáng sáu màu, Lôi Cương chợt cảm giác thân thiết. Hắn nhẹ nhàng chạm vào một cái trống trận Giới Hồn màu nâu, một lực Mộc hành nồng nặc mạnh mẽ đi vào trong cơ thể hắn. Đã lâu không gặp lực hành Mộc khiến cơ thể Lôi Cương khẽ run lên. Cảm giác mệt mỏi trong người hắn được hành Mộc mạnh mẽ ùa vào xua tan trong nháy mắt. Nhìn sáu chiếc trống trận, trong đầu Lôi Cương chợt nảy ra một ý niệm, nếu kết hợp sáu trống trận với nhau, thì uy lực của nó có mạnh hơn hay không?
Sáu chiếc trống trận chợt tỏa ra ánh sáng, rồi nhanh chóng dung hợp lại. Không tới ba khắc sau, sáu chiếc trống trận dung hợp lại thành một. Sáu chiến cổ đã dung hợp nhìn vẫn như trước, nhưng lại có sáu màu, tỏa ra ánh sáng vô cùng thánh khiết. Lực sáu hành từ trong trống trận Giới Hồn tỏa ra, rồi mạnh mẽ đi vào trong cơ thể Lôi Cương, giúp hắn nhanh chóng hồi phục.
Một lần nữa cảm thụ được sức mạnh của sáu hành, Lôi Cương không chút bận tâm đến đám người Hoang Huyền. Lúc này, tiếng trống đã ngừng lại, bọn họ đã khôi phục lại thần chí, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lôi Cương đã có thay đổi lớn, thậm chí có ẩn chứa vẻ sợ hãi. Nhưng, trong đó, có một người duy nhất vẫn nhìn hắn đầy oán hận, chính là Khô Giác. Mười ức thần hồn của Ức Hồn Phiên bị tiếng trống của Lôi Cương phá vỡ, gần như đã cướp mất mạng lão. Điều làm lão lo lắng hơn, chính là, lão không có cách nào ăn nói với Cốc chủ đời thứ nhất.
Lôi Cương cầm lấy trống trận Giới Hồn, nhìn Khô Giác đang đứng ở phía trước, hắn bình thản nói:
– Ngươi còn muốn đánh nữa không?
Khô Giác nhăn mặt, vẻ oán hận trong mắt càng đậm hơn, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, lão vui vẻ nói:
– Sức mạnh của đạo hữu, lão tự nhận không bằng!
Nói xong, lão xoay người đi tới trước mặt các đệ tử Vạn Quật cốc. Lôi Cương tán thưởng nhìn Khô Giác, không hổ là một người đứng đầu một tông, dám chiến cũng dám rút lui. Lúc này, đã có trống trận Giới Hồn, Lôi Cương chắc chắn sẽ đánh bại Khô Giác. Miễn là có được sức mạnh của sáu hành, hắn chắc chắn có thể nghênh chiến với cả người đứng đầu bốn tông.
Ngay lập tức, Lôi Cương nhìn về phía bốn tông phái, cao giọng nói:
– Không biết ta có đủ tư cách để nhận được một vị trí không?
Đám người Hoang Huyền nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư. Mặc dù trong lòng đã thừa nhận thực lực của Lôi Cương, nhưng bọn họ vẫn chưa trả lời. Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng vù vù, cả không gian đều rung lên kịch liệt, tựa như sắp bị nghiền nát. Tất cả các tu luyện giả đều ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nghi ngờ. Chợt trên không trung hiện ra một bóng người, theo sau đó lại một người khác. Không tới ba khắc, bốn người cùng hiện ra trên bầu trời.
– Sư tôn!!
– Lão tổ!!
– Sư tổ!!
– Tổ tiên!!
Khi bốn người đứng đầu của bốn tông phái cùng thấy rõ mấy người trên bầu trời, thì tất cả đều biến sắc, vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, xúc động. Bọn họ không ai bảo ai, tất cả cùng quỳ gối, vẻ mặt vô cùng cung kính. Đám đệ tử của bốn tông phái thấy vậy thì cũng kinh ngạc sửng sốt, nhưng khi nghe thấy tiếng tông chủ và thiếu chủ cùng hô lên, ai nấy đều giật mình, không do dự liền quỳ gối xuống trên không trung.
Bốn người này không hề quay đầu, liếc mắt nhìn những hậu bối này lấy một lần, chỉ nhìn chằm chằm vào Lôi Cương. Lôi Cương hít thở hơi dồn dập, khuôn mặt cau lại đến cực điểm. Hắn nắm chặt trống trận Giới Hồn trong tay, nhìn bốn vị cường giả có sức mạnh thâm sâu khó lường kia. Nghe thấy bốn vị đầu lĩnh của bốn tông phái cùng hô lên, Lôi Cương xém chút nữa thì chửi ầm lên, lão tổ tông như vậy mà cũng phải đến đây vì tấm địa đồ này sao? Nhưng khi phát hiện ra bọn họ đang nhìn chằm chằm trống trận Giới Hồn trong tay mình, hắn giật mình.
– Đạo hữu, ngươi có được chiếc trống trận ấy từ đâu thế?
Tên đồng tử mặc cẩm y bảy màu dựng ngược hai hàng lông mày, lạnh giọng quát.
Lôi Cương thầm sửng sốt, cảm thụ được ánh mắt của bốn người huyền bí này đều thay đổi, như thể đang hồi hộp chờ hắn trả lời. Lôi Cương khó hiểu nhìn tên đồng tửcó tu vi kinh khủng này, chẳng nhẽ bọn họ biết trống trận Giới Hồn này sao? Ngay lập tức, hắn nói:
– Tiền bối, trống trận này là do tổ tiên của tộc ta để lại.
Lôi Cương nhanh chóng suy nghĩ, nếu nói là hắn vô tình có được, e rằng chắc chắn bọn họ sẽ giành lấy. Vật này vốn là do Thái Cổ Chi Hoàng luyện chế, trong cơ thể hắn có huyết mạch của Thái Cổ Chi Hoàng, thì cũng coi như hắn là hậu duệ của Thái Cổ Chi Hoàng. Còn nếu bọn họ biết rõ trống trận, chẳng nhẽ bọn họ lại không biết Thái Cổ Chi Hoàng.
– Tổ tiên của ngươi? Giờ tổ tiên của ngươi ở đâu?
Một lão giả mặc áo trắng vội hỏi. Vẻ mặt của tên đồng tử và lão giả gầy gò chẳng khác nào cái cây cổ thụ và người nam tử trung niên lưng đeo thanh hắc kiếm đều thay đổi..
Lôi Cương hơi liếc mắt nhìn sắc mặt của bốn người, lòng khẽ kêu lên không tốt. Trừ lão giả mặc áo trắng này ra, thì vẻ mặt ba người kia cực kỳ phức tạp, có oán hận, có kinh hoàng, nói cách khác, bọn họ và Thái Cổ Chi Hoàng cũng không phải là hảo bằng hữu gì. Lôi Cương không biết nên trả lời thế nào. Nếu nói là tiên hoàng chưa chết, thì có thể ngăn được bọn họ hay không? Nếu nói là tiên hoàng đã chết từ lâu, thì sợ rằng, hắn cũng chẳng tốt lành gì. Sau khi trầm ngâm một hồi, sắc mặt Lôi Cương dần bình tĩnh trở lại, nói:
– Lúc này, tổ tiên đang ở Thánh giới Hồng Hoang.
– Thánh giới Hồng Hoang?
Bốn người cùng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Lôi Cương, còn Lôi Cương cũng thầm kinh hãi. Chỉ riêng khí tức tỏa ra từ bọn họ, cũng đủ chứng tỏ bọn họ mạnh ngang với Lục Vương, bọn Thâm Uyên rồi, thậm chí còn mạnh hơn. Nhưng chẳng nhẽ, bọn họ chưa từng nghe tới Thánh giới Hồng Hoang sao? Chẳng nhẽ nơi này không phải là Thánh giới Hồng Hoang? Lôi Cương hơi bối rối. Nơi này không phải là Thánh giới Hồng Hoang, thì làm sao bọn họ biết được Thái Cổ Chi Hoàng?
– Đạo hữu, ngươi hãy nói rõ mọi chuyện ra, bằng không coi chừng ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Lão giả mặt đầy vết nhăn kia lạnh lùng nói.
– Chẳng nhẽ nơi này không phải là Thánh giới Hồng Hoang sao? Các ngươi có biết Đạo Hoang không? Ta bị Đạo Hoang đánh trọng thương, rồi không hiểu vì sao lại tới được đây.
Lôi Cương nghi ngờ hỏi. Hắn không hề giả bộ, bản thân hắn cũng không hiểu vì sao sau khi bị trọng thương, hắn lại tới được nơi này.
– Đạo Hoang? Đạo Hoang là người phương nào? Hắn dám đả thương ngươi? Chẳng nhẽ hắn còn mạnh hơn cả Thái Cổ sao? Dám đả thương cả hậu bối của Thái Cổ sao?
Ánh mắt gã trung niên đeo hắc kiếm trên lưng lạnh lùng, gã khẽ quát một tiếng, âm thanh như một cơn sóng lan ra bốn phía, khiến cho các cường giả của bốn tông phái đều phải hít thở nặng nề. Bọn họ không ngờ tới, tất cả lão tổ tông lại cùng xuất hiện.
Lôi Cương lặng lẽ nhìn bốn người này, nhanh chóng suy nghĩ. Theo những lời này, Lôi Cương có thể cho rằng, trong lòng bọn họ, Thái Cổ Chi Hoàng đã đạt tới trình độ tối cao cũng có thể nói là Đạo Hoang nhất định sẽ không dám đả thương hậu bối của Thái Cổ. Từ đó có thể thấy được Thái Cổ khi xưa đã để lại ký ức sâu đậm trong lòng họ đến thế nào. Ngay lập tức, Lôi Cương nói:
– Tổ tiên đã bế quan nhiều năm, nên Đạo Hoang mới dám như thế.
– A? Lão phu muốn tới xem Đạo Hoang này!
Ánh mắt lão giả mặc áo trắng chợt lóe lên, sát khí trong mắt lộ rõ.
Tên đồng tử mặc cẩm y bảy màu, gã trung niên đeo trọng kiếm, lão giả nhiều nếp nhăn cùng nhìn nhau, cùng suy nghĩ xem lời Lôi Cương nói có thật hay không. Mặc dù bọn họ có chút bán tín bán nghi, nhưng trống trận Giới Hồn trong tay Lôi Cương lại khiến bọn họ không thể không tin, trên đó lại có khí tức nồng nặc của Thái Cổ. Một vật như vậy, làm sao Thái Cổ có thể trao cho người ngoài được?
Một lúc lâu sau, tên đồng tử chau mày, nhìn Lôi Cương chăm chú, nói:
– Diện mạo Thái Cổ trông như thế nào?
Lôi Cương giật mình, hắn nào đã từng gặp qua Hoang Cổ?! Mà tên đồng tử này chắc chắn đang hoài nghi lời nói của hắn. Hắn cố nén nỗi hoảng hốt trong lòng xuống, nói:
– Tổ tiên bế quan đã nhiều năm, ta vẫn chưa hề gặp mặt.
– Tự tìm đến cái chết, người có vật ấy, mà lại nói chưa hề gặp qua Thái Cổ sao? Nói, rốt cuộc, ngươi có được vật ấy từ đâu?
Sát khí trong mắt tên đồng tử nổ bắn ra, tay phải chỏ về phía Lôi Cương. Một bàn tay khổng lồ bảy màu chợt xuất hiện, chộp tới chỗ Lôi Cương.
-o0o-