Lúc này, nước bên kia đã sôi. Vương Trung thật cẩn thận lấy ra vài lá trà ném vào trong hai chén sứ, mỗi chén ném vào 3 lá, còn nhìn Sở Mặc, cười nói:
– Đừng trách ta keo kiệt, thứ này số lượng thật sự rất ít ỏi, hơn nữa 3 lá… là đủ rồi.
Sở Mặc gật đầu nhưng trong lòng có chút lo lắng. Hắn theo bản năng cảm thấy trà này có vấn đề.
Lúc này, tinh thần thức hải của hắn đã lâu không có bất kỳ động tĩnhgì đột nhiên phát ra một luồng giao động. Một luồng truyền từ trong Thương Khung Thần Giám đến thần niệm, hiện ra ngay trong tinh thần của Sở Mặc.
– Nhưng uống không sao.
Ý tứ đại khái là, chính là ý tứ này.
Trong lòng Sở Mặc tuy là còn có điều nghi ngờ nhưng lại lựa chọn tin tưởng Thương Khung Thần Giám.
Sau đó, Vương Trung mang trà ra ngâm, mùi thơm nồng lập tức trànngập toàn bộ căn nhà gỗ.
Chỉ là mùi đó khiến cho người ta có cảm giác duyên dáng yêu kiều.
Sở Mặc không nhịn được khen một câu:
– Trà ngon!
– Đúng thế, ngươi nếm thử chút không?
Vương Trung nói xong để một chén sứ trước mặt Sở Mặc, sau đó chín mình bưng lên một chén khác, hơi nhắm hai mắt lại đặt ở chóp mũi cẩn thận ngửi, vẻ mặt thỏa mãn. Sau đó, ông ta chủ động uống một ngụm, sau đó thở một hơi dài:
– Dễ uống!
Sở Mặc cũng học dáng vẻ của ông ta. Đầu tiên là ngửi một lúc, hương trà thật sự thấm tận tim gan người ta.
Sau đó, Sở Mặc cũng uống một ngụm.
Mùi thơm cuồn cuộn theo yết hầu thấm dần xuống dưới. Sau đó, Sở Mặc cảm giác được trong đan điền truyền tới một luồng dao động thản nhiên. Trong lòng Sở Mặc lập tức kinh ngạc không ngừng. Hắn không nghĩ tới chỉ uống một ngụm nước trà thôi lại khiến hắn cảm nhận được một luồng giao động từ đan điền.
Điều này làm cho Sở Mặc khá khiếp sợ, đồng thời cũng không nhịn được có chút hoài nghi dụng ý của Thương Khung Thần Giám. Dựa theo những gì hắn hiểu về Thương Khung Thần Giám những năm gần đây, loại nhiệt độ và tần suất này chính là đang cảnh báo.
Nhưng tình huống này… dường như lại có chút… kỳ lạ?
Nhưng lúc này, đột nhiên Sở Mặc cảm giác được cơ thế mất đikhống chế, chén sứ trong tay “Choang” một tiếng rơi trên đất vỡ nát.
Nước trà nóng bỏng và ba lá trà, tất cả đều tràn ra ngoài.
Sau đó, Sở Mặc vẫn duy trì động tác này, cả người như được điêu khắc ở đó.
– Ngươi làm sao vậy?
Vương Trung dường như bị Sở Mặc làm hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Sở Mặc.
– Ta, ta làm sao lại đột nhiên không thể cử động? Trên mặt Sở Mặc cũng đều là vẻ khiếp sợ, xin Vương Trung giúp đỡ:
– Tiền bối… ta, ta là làm sao vậy?
– Tại sao có thể như vậy?
Vương Trung đi vòng quanh Sở Mặc mấy vòng, sau đó còn dùng tay ấn ấn lên cơ thể của Sở Mặc, phát hiện ra cơ thể Sở Mặc cứng ngắc vô cùng, thật sự là không thể cử động, sau đó mới đột nhiên cười rộ lên:
– Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi đúng là vẫn còn quá non!
– À, tiền bối… ngài, ngài có ý gì vậy?
Sở Mặc khiếp sợ nhìn Vương Trung, trong mắt tràn đầy vẻ khôngdám tin.
– Ta đã nói với ngươi rồi, đây là vùng đất Tội Ác! Nơi quỷ quái này… ai lại muốn ở lại chứ?
Vương Trung cười ha hả, nhìn Sở Mặc:
– Ta đã nói với ngươi rồi, người ở đây… thật ra cũng không thể gọi là người được. Trong phương diện này mọi người cũng đã mất đi nhân tính rồi. Đương nhiên, cũng bao gồm cả ta. Là chính ngươi đồng ý lựa chọn tin tưởng ta, haha, ngươi thật là khờ dại.
– Tiền bối… ngài như thế là có ý gì?
Sở Mặc lạnh lùng nhìn Vương Trung:
– Trước đó ta từng muốn đưa vảy cá bảy màu cho tiền bối.
– Ồ, oh oh oh, ta nhớ, đương nhiên nhớ rõ! Chỉ có điều chỉ có một mảnh vảy cá bảy màu sao có thể thỏa mãn khẩu vị của ta? Nếu ta có hy vọng rời khỏi nơi quỷ quái này, vì sao ta lại không chọn càng nhiều nữa? Ví dụ như ngươi… ngươi mang số mệnh nghịch thiên và tuyệt thế bảo vật? Ha ha, Thí Thiên đó… thật không nghĩ tới, cây đao này lại có thể rơi vào trong tay của ngươi. Thần khí đứng đầu muôn đời! Siêu việt hơn xa sự tồn tại của Thập đại thần khí!
Vương Trung than thở, sau đó nói:
– Thật ra ta không lừa ngươi nhiều, ta và Đinh Linh chính xác là rất quen thân, chỉ là chúng ta không hề trở mặt. Công pháp bọn ta tu luyệnlà giống nhau, cũng gọi là Bách Thể Quy Nhất! Chẳng qua, hắn lựa chọn là nữ, mà ta… lựa chọn là nam! Ngươi không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ta không dơ bẩn như ngươi nghĩ! Ta không có hứng thú đó với đàn ông! Chỉ là thủ đoạn luyện hóa của ta khác biệt với Đinh Linh! Ta cũng thật sự lựa chọn những người có tội ác tày trời để tu luyện, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục này.
– Nói như vậy, ngay từ lúc đầu ngươi cũng đã quyết như thế?
Sở Mặc sắc mặt hết sức khó coi nhìn Vương Trung, trầm giọng hỏi.
– Đúng!
Vương Trung nhìn Sở Mặc:
– Trong nháy mắt Hoàng Kim Ngư bảy màu mắc câu, ta đã quyết định rồi.
Vương Trung nói xong thì nếp nhăn trên khuôn mặt đen như mực sâu như rãnh mương, vẫn tràn đầy vẻ cảm thán:
– Về chuyện số mệnh của ngươi, ta không hề lừa gạt ngươi chút nào. Số mệnh của ngươi thật là muôn đời vô song. Thật ra ở trong này câu cá cũng không hề chỉ có một người là ta. Trước đó cũng từng có vài thiên tài kinh tài tuyệt diễm, thậm chí có thiên tài tuổi còn trẻ đều từng thử thả câu trong này nhưng đã mấy trăm ngàn năm qua đi, bọn họ tuy là có thể câu được Hoàng Kim Ngư nhưng không câu đựơc Hoàng Kim Ngư bảy màu. Chỉ có ngươi… ngươi vừa lộ diện, Hoàng Kim Ngư bảy màu đã tới.
– Lúc đó nếu ngươi không nói, chắc chắn ta sẽ không biết chuyệnnày. Ngươi đại khái có thể vụng trộm lấy được vảy cá bảy màu.
Sở Mặc lạnh lùng nhìn Vương Trung:
– Thứ này người khác không thể dùng… nhất định là lừa bịp đúng không?
– Không, không, không, trả lời vấn đề sau của ngươi trước nhé. Thứ này, người khác thật sự là không thể dùng! Bởi vì bọn họ cơ bản cũng không biết dùng làm sao! Một đám hậu nhân thôi, bọn chúng thì hiểu cái gì?
Trên mặt của Vương Trung mang theo vẻ khinh thường, sau đó nhìn Sở Mặc:
– Về phần vấn đề phía trước của ngươi, lời giải đáp tốt nhất là ngườicó số mệnh như ngươi, trên người làm sao lại không có bảo vật cực phẩm? Vấn đề này cơ bản không cần phải nghĩ! Trên người ngươi khẳng định có bảo vật không thể tưởng được! Lúc đó ta nếu lén lén lút lút lấy vảy bảy màu thì ta lấy đâu ra cơ hội mưu đồ với thứ trên người của ngươi nữa? Làm sao có thể có được sự tín nhiệm của ngươi?