Cha Lâm nghe thế cũng đã rõ vài phần, vì thế thở dài nói:
– Đứa nhỏ này, chậm đã! Bây giờ từ chối… đã muộn rồi.
– Chúng ta có thể xuất công không xuất lực mà.
Lâm Vũ cũng không phải đồ ngốc, tự nhiên hiểu được loại quái vật lớn như Phục gia thật sự không thể kháng cự được. Trừ phi lúc đầu không nhận khối truyền âm thạch kia, nhưng bây giờ đã nhận rồi thì không còn khả năng giả bộ không biết gì nữa, giả bộ như chuyện nàykhông hề phát sinh.
Làm vậy, Lâm gia trong chốc lát có thể bị người ta tiêu diệt.
Cha Lâm thở dài nói:
– Chuyện này cho tới giờ cũng chỉ đành như vậy, cứ theo như con nói thì xuất công không xuất lực cũng ổn đấy.
– Cha, cảm ơn cha.
Trong con ngươi của Lâm Vũ xuất hiện chút vẻ cảm động.
Gã biết cha mình ra quyết định như này có ý nghĩa thế nào: Chẳngkhác nào buông tha tính toán trở lại Phục gia. Loại quái vật lớn như Phục gia nếu có thể có một chút quan hệ thì chính là đại may mắn của gia tộc nhỏ! Mà cha của gã… là vì gã mà buông tha cho con đường này.
Cha Lâm khẽ mỉm cười nhìn Lâm Vũ:
– Con là con của ta, từ trong lời nói của con ta có thể cảm giác được sức ảnh hưởng của người kia với con. Ta không phải tin tưởng hắn mà ta tin con!
– Cha!
Hốc mắt Lâm Vũ ửng đỏ.
– Tốt lắm, nếu là như vậy, con có thể giả vờ đi tìm hiểu tin tức một chút, nếu thật sự tìm thấy người bạn kia thì nên nhắc nhở hắn một chút…
Cha Lâm nói.
– Con đã biết!
Lâm Vũ gật gật đầu.
Toàn bộ Nam vực Tiên giới ít nhất con hơn mười vạn người. Cũng giống Đỗ gia hay Lâm gia, đột nhiên bị truyền âm thạch làm rối loạn cuộc sống yên bình. Nhưng loại đánh loạn vào cuộc sống yên bình này, đa số người… thật sự vui mừng. Bọn họ đều không thể tưởng được tổ tiên nhà mình lại là người của Phục gia! Bây giờ họ đã có cơ hội trở về Phục gia rồi! Cơ hội này đối với bọn họ thì quả thực là cơ hội trời ban. Nói gì cũng không thể bỏ qua.
Trên bản tin của Sở Mặc truyền tới tin tức mà Tư đồ Đồ đưa tới.
– Tình báo của Phục gia phát toàn lực… muốn tìm được tung tích của huynh. Cẩn thận, Phục Phong nói tổ chức tình báo của Phục gia khá hùng mạnh! Chỉ có một câu nói như vậy, Tư Đồ Đồ vì tị hiềm mà thậm chí không hỏi tung tích hiện giờ của Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ. Bởi vì đó… thật sự quá nhạy cảm! Nàng sợ Sở Mặc sẽ hiểu lầm.
Sau đó, Sở Mặc trả lời Tư Đồ Đồ 3 chữ: Đã biết ( 3 chữ: 知道了)
Cùng với Tư Đồ Đồ, Phục Phong nhíu mày nói:
– Cô gái áo đen kia thân bị trọng thương, bọn họ khẳng định không có khả năng trốn xa, vô cùng có khả năng đang dưỡng thương trong rừng sâu núi thẳm. Nhưng tiếp tục như vậy… họ sớm hay muộn sẽ bị tìm ra thôi. Lúc này hành động của Phục gia cũng không giấu diếm được một vài người để tâm, không ít người trong 72 cao thủ Đạo Môn… mộttrong những tu sĩ đó… đã bắt đầu liên hệ tới ta, bọn họ cũng đang hành động!
Tư Đồ Đồ cười lạnh nói:
– Chỉ bằng đồ rác rưởi như vầy cũng muốn bắt được Sở Mặc?
Phục Phong cười gượng, sau đó nói:
– Lời không thể nói bậy, những người đó tuy là thực lực không được tốt lắm nhưng nếu cộng lại cũng là một lăng lực không kém đâu. Nếu bọn họ lại rải rác chuyện này ra ngoài mà nói… vậy thì càng hỏng bét!
Tư Đồ Đồ không nhịn được liếc mắt, nhìn thoáng qua bản tin trongtay, thầm nói:
– Lúc này công năng của bản tin được tăng lên… thực sự không phải lúc! Bây giờ trên bản tin gần như không có tin tức liên quan đến chuyện này, nhưng bí mật… có bao nhiêu người đang chú ý, sẽ rất khó mà nói.
Phục Phong gật đầu:
– Cho nên, bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào bên Sở công tử… có thể kiên trì hơn một chút.
Tư Đồ Đồ gật gật đầu, vẻ mặt vẻ nghiêm túc. Đỗ Tùng lúc nghe được tin tức này tay cũng phát run. Y nhìn ông chủ nhà trọ trước mắt, vẻ mặt nghiêm úc hỏi:
– Ông nói trước đó… thật sự có một đôi nam nữ vào ở nhà trọ của ông à? Một mình bao cả một viện, chưa từng rời đi?
Ông chủ nhà trọ nghiêm túc gật đầu nói:
– Đỗ gia, tiểu nhân nào dám nói dối ngài chứ? Thật sự đôi nam nữ nhìn qua đã biết là không tầm thường, không giống như nhân vật thường xuất hiện trong thành Viễn Vọng ta.
– Được, huynh đệ tốt, tin tức này của ông vô cùng quan trọng. Nhớ kỹ lời ta nói… chỉ cần chuyện này thành… tương lai khẳng định là khôngthiếu phần của ông.
Đỗ Tùng thật sự hứa hẹn.
Ông chủ nhà trọ vẻ mặt vui mừng gật đầu:
– Đỗ gia nói chuyện, tiểu nhân tin tưởng cả mười phần.
Đỗ Tùng đảo mắt nói:
– Như vậy, ông đi tìm cho ta một bộ quần áo tiểu nhị, ta đi đưa ít đồ cho họ. Ta muốn tận mắt nhìn xem… dáng vẻ của hai người kia thế nào!
– Được, nhưng mà ngài nên cẩn thận một chút.
Ông chủ nhà trọ thuận tay đưa cho Đỗ Tùng một bộ quần áo. Sau khi Đỗ Tùng thay xong, tự kiềm chế khí tức của bản thân, trên mặt lộ nụ cười khiêm nhường, hành lễ với ông chủ nhà trọ:
– Ông chủ… ông thấy thế nào?
– Ai ôi!!! Không tệ không tệ!
Ông chủ nhà trọ hơi giật mình, không thể tưởng được đại tu sĩ Đỗ Tùng trong mắt ông ta đóng giả một tên tiểu nhị lại ra dáng ra vẻ thế này. Nếu không phải biết thì thật là khó nhìn ra được vấn đề.
Sau đó, Đỗ Tùng mang theo một hộp đựng thức ăn, một ấm nước, nhẹ nhàng bước chân đi tới tiểu viện kia.
Đến cửa viện, Đỗ Tùng ho nhẹ một tiếng, sau đó giọng trong trẻo gọi với vào:
– Bên trong có ai không? Tôi là tiểu nhị của nhà trọ, đưa chút thức ăncho ngài.
Đợi một chút không nghe được lời đáp, Đỗ Tùng lại hô một lần.
Lúc này, bên trong truyền tới một thanh âm thản nhiên:
– Ta không gọi đồ ăn.
– Khách quan chào ngài, đây là do chưởng quầy chúng tôi bảo…
Đỗ Tùng hơi khẩn trương, trên mặt vô cùng chân thật:
– Chưởng quầy nói, ngài là khách quý, tới nơi này đã mấy ngày nhưng vẫn chưa ăn gì… bảo tôi đưa chút đồ lại cho ngài.
– Không cần.
Bên trong lại truyền tới thanh âm lạch như băng.
– Ách… vậy được rồi.
Đỗ Tùng không dám thử tiếp lần nữa, xoay người mang theo hộp thức ăn trở về, nhưng trong lòng đã sinh sự hoài nghi mãnh liệt.
Trước khi được Phục gia liên lạc, y chỉ là một tu sĩ bình thường nhưng y vẫn là một người có suy nghĩ. Bản năng cảm thấy khách ở đây vô cùng làm người ta nghi ngờ.