Sở Mặc hơi giật mình hỏi:
– Vì chờ cơ hội lần này? Tử Yên gật đầu:
– Đúng vậy, vì cơ hội này có khả năng cho bọn họ vọt thẳng tới tam trọng, tứ trọng Đế Chủ, thậm chí là cảnh giới ngũ trọng, lục trọng… Đối với những đại nhân vật trẻ tuổi thậm chí có thể vọt tới cảnh giới thất trọng Đế Chủ trở lên! Tuy nhiên trong mấy vạn năm gần đây nhất, tu sĩ vọt tới cảnh giới cao nhất của Đế Chủ rất hiếm. Nhưng ngay cả như thế, tinh khí trên Thiên Lộ vẫn nồng đậm khó có thể tưởng được. Trước đây đã có người từng nói con đường kia là con đường thành thần, nhưng sau khi phát sinh biến hóa của pháp tắc Thiên địa thì đã bị áp chế rồi.
Tử Yên mặc dù nói không tỉ mỉ nhưng Sở Mặc vẫn cảm thấy vô cùng chấn động. Con đường thành thần… năm đó mang lại sự rầm rộnhư thế nào?
Lúc này, Sở Mặc nhìn Tử Yên hỏi:
– Sư tỷ, năm đó cũng đi qua Thiên Lộ sao?
Tử Yên liếc mắt nhìn Sở Mặc một cái hiếm thấy:
– Không nói cho cậu!
Sau đó nhẹ nhàng lướt đi.
Mặt Sở Mặc ngớ ra, trong lòng nghĩ: Ta nói sai gì sao?
Sau đó Sở Mặc mở bản tin ra, phát hiện trên bản tin quả nhiên xuất hiện tin Thiên Lộ đã mở.
– Tin tức lớn đây, Thiên Lộ ba ngàn năm mở ra một lần, lần này đã mở ra lần nữa. Các tu sĩ Đại La Kim Tiên trở lên, các người chuẩn bị sẵn sàng chưa?
– Không biết lần này Thiên Lộ mở ra lại xuất hiện những nhân vật kinh tài tuyệt diễm ra sao? Lại có bao nhiêu nhân vật trẻ tuổi từ Chân Tiên đỉnh đột phá lên cấp cao của Đế Chủ?
¬ Đây là thịnh yến của thiên tài, không liên quan gì với những tu sĩ bình thường chúng ta.
Có người thở than.
– Ha ha, Thiên Lộ… con đường thành thần năm đó đừng nói dễ dàng đi như vậy, giống như ai cũng có thể đi trên con đường đó không bằng? Xin khuyên những người tư chất bình thường đừng dễ dàng đặt chân vào. Mỗi lần Thiên Lộ mở ra đều có vô số người ngã xuống đó. Lượng sức mà đi.
Cũng có người khuyên.
– Đúng rồi, tiểu tử từ Nhân giới tới đâu? Đã phi thăng Thiên giớichưa? Hy vọng hắn có thể vượt qua được thịnh hội lần này. Không phải được xưng là tuyệt thế thiên kiêu sao? Không phải nói thiên phú và tư chất của hắn có thể so với thiên tài cấp cao nhất của Thiên giới sao? Đây là một cơ hội để khảo nghiệm. Sở công tử, đừng kinh sợ nhé, mau tới đây nào!
Có người nhắc tới Sở Mặc.
Đủ loại tin tức bay đầy trời, cái gì cũng nói.
Sở Mặc càng xem về sau cũng chỉ thản nhiên cười. Sau đó nhắn một tin cho Kỳ Tiêu Vũ, Hổ Liệt và Tiểu Điệp: “Ta muốn đi Thiên Lộ. ”Tiểu Điệp trả lời nhanh nhất: “ Cậu đã phi thăng lên Thiên giới rồi hả? Thiên Lộ kia ta nghe nói rồi, ta với sư phụ cậu cũng tính đi một chuyến, có muốn gặp mặt tại đó không?
Sở Mặc trả lời một câu: “Rất ít người Thiên giới nhận ra mấy người, hay là trước cứ rời khỏi đã, rồi chúng ta âm thầm gặp mặt thì tốt hơn.
Sở Mặc lo lắng đến lúc đó sẽ có Huyết Ma Lão Tổ và mấy người của gia tộc để mắt tới vợ chồng Ma Quân. Bây giờ mấy người hắn còn chưa có năng lực hùng mạnh đủ để tự bảo vệ mình.
Bên Tiểu Điệp hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy, cũng không từchối. Nhưng nói với Sở Mặc, nàng và Ma Quân nhất định sẽ cách Sở Mặc không xa. Nếu gặp nguy hiểm thì cùng nhau đối mặt.
Sở Mặc cũng không khuyên nữa, bởi vì hắn hiểu sư phụ và sư nương của mình.
Hổ Liệt cũng trả lời rất nhanh, giọng điệu rất kinh ngạc:
– Tiểu tử cậu… không ngờ nhanh vậy đã tới rồi. Ha ha, thật tốt quá, đến lúc đó huynh đệ chúng ta liên kết, giết cho Thiên Lộ long trời lở đất!
Sở Mặc không biết nên nói gì, trong lòng tự nhủ: hai Đại La Kim Tiên, giết cái gì long trời lở đất đây? Không phải là đại ca kết nghĩa củahắn còn chưa tỉnh ngủ đấy chứ?
Bên Kỳ Tiêu Vũ trước sau chưa hề trả lời, có tin gửi đi cũng như đá chìm đáy biển, Sở Mặc cũng đã quen.
Tiếp đó, Sở Mặc cất bản tin, bắt đầu yên lặng tu luyện.
Tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý vẫn là Đạo Cực Quyển, vẫn chưa có dấu hiệu đột phá đến quyển thư tư. Nhưng tốc độ tu luyện của Sở Mặc cũng tương đối kinh người.
Mỗi khi hắn tu luyện, Tử Yên đều yên lặng chú ý, cảm nhận sự biếnhóa của tinh khí bốn phía trời đất, không nhịn được tán thưởng trong lòng: Thật là một yêu nghiệt!
Đồng thời với việc vận hành tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý, Sở Mặc còn yên lặng suy diễn trong lòng các loại thuật Chí Tôn mà hắn đang nắm giữ, suy diễn Cửu Tự Chân Ngôn đạo gia. Cho dù là công pháp gì đều cần quá trình không ngừng học tập để trở lên thuần thục hơn.
Mấy ngày sau.
Tử Yên dẫn theo Sở Mặc rời khỏi Tử Yên thành. Mục tiêu của bọn họ là một vực lớn ở Thiên giới, tên là Thông Thiên Vực.
Thiên Lộ, ngay tại khu trung tâm của Thông Thiên Vực
Thiên giới thật sự quá lớn, mở mang không bến bờ, biên giới cả trăm vạn dặm. Tuy nhiên so sánh với đại lục trải dài từ cổ chí kim thì cũng giống như muối bỏ biển.
Tử Yên lấy một chiếc chiến thuyền Đế Chủ ra, tốc độ của chiến thuyền khiến Sở Mặc ngạc nghiên thán phục. Hắn chưa từng thấy một chiếc chiến thuyền nào nhanh như vậy, giống như tia sáng vút qua, phákhông mà đi.
– Đây là pháp khí của Đế Chủ sao?
Sở Mặc đánh giá trang trí bên trong chiến thuyền, ánh mắt ngắm tới ngắm lui mấy con búp bê vải đáng yêu.
Sắc mặt Tử Yên đỏ ửng, vung tay lên. Mấy con búp bê vải lập tức biến mất không thấy tăm hơi, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói:
– Đây là pháp khí Chí Tôn! Là năm đó sư phụ để lại cho ta. Nó cực nhanh… giống với tốc độ của ánh sáng vậy!
– Tốc độ ánh sáng? Vẻ mặt Sở Mặc chấn động.
Tuy thân pháp tu sĩ bọn họ khi bắt đầu vận hành toàn lực, dưới sự thiêu đốt một thời gian ngẫu nhiên cũng có thể đạt tới tốc độ ánh sáng, nhưng đó cũng chỉ trong nháy mắt thôi. Trừ phi là đẳng cấp Chí Tôn. Nếu không cơ bản là không thể duy trì tốc độ đó được.
Nhưng chiếc Chiến thuyền này không ngờ lại có thể đạt được tốc độ ánh sáng? Điều này làm người ta giật mình.
Tử Yên nói:
¬- Nhưng muốn đạt tới tốc độ này, nhu cầu năng lượng khá cao, trừ phi là đại năng cảnh giới Chí Tôn… nếu không cho dù là Đế Chủ cũng cơ bản là không chống đỡ được bao lâu. Không phải khi chạy thoát thân thì không nên khởi động tốc độ đó.
– Vậy cũng rất lợi hại rồi!
Sở Mặc nói.
Mặc dù không đạt tới tốc độ ánh sáng nhưng tốc độ của chiến thuyền này cũng tuyệt đối là độc bộ thiên hạ. Dọc theo đường đi, Sở Mặc hoặc là tu luyện hoặc là đứng ở cửa sổ mạn thuyền xem phong cảnh xẹt qua với tốc độ cao ở bên ngoài.