Một nhà nho xưaTrên kinh thư cổ xưa nhất đã có một câu nói thế này: Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, tam sinh vạn vật!
Vạn vật từ khi mới bắt đầu trước tiên phải có nhất thì mới có tiếp theo.
Cho nên là một người tu sĩ, đem một loại đại đạo lĩnh ngộ được đến cực hạn, tu luyện đến cuối cùng, như vậy thì khoảng cách thông hiểu hàng nghìn hàng vạn đại đạo của y… cũng không quá xa! Nhưng lúc đó còn phải đợi đến khi đem hai loại đại đạo này dung hợp lại… Có phải là đi lĩnh ngộ kết quả sau kết quả dung hợp không?
Dĩ nhiên là đã sớm không cần nữa!
Nói cách khác, làm theo y cũng tốt hoặc là theo Sở Mặc cũng tốt. Từ cảnh giới này trở đi nếu muốn dung hợp hai loại đạo lại thì gần như là không thể nào thành công được.
Cái gọi là “gần như” đó là bởi vì lão đạo sĩ biết trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Cho nên y mới phải cẩn thận mà dùng hai chữ gần như để hình dung. Kỳ thật sâu trong lòng của y cũng không chorằng có người có thể làm được chuyện này.
Thậm chí y còn đối với cái cơ duyên tồn tại ở nơi này, rốt cuộc là có ý nghĩ tồn tại gì… Cũng đã thử suy đoán!
Nhưng mà vẫn chưa đoán được. Bởi vì cái cơ duyên này y nhìn không hiểu nhưng mà Sở Mặc có thể hiểu được.
Chỉ cần có thể thành công mà tác động vào nhau, sau đó lại dung hợp. Như vậy… tương lai đại đạo sẽ trở nên hoàn toàn khác rồi!
Đến cùng cũng không có nhiều điểm giống nhau, lão đạo sĩ cũngnghĩ không ra nhưng lại có thể biết được một khi thành công, thì sẽ có một tương lai vô cùng huy hoàng và rạng rỡ.
– Như vậy hãy dừng lại đã. Cho dù như thế nào mà nói thì không sợ thất bại qua nhưng dù sao thì ta so với ngươi có nhiều kinh nghiệm hơn. Ta sẽ đem những kinh nghiệm này nói cho ngươi nghe sau đó ngươi lại…A?
Lão đạo sĩ vừa nói xong ánh mắt của y lập tức trừng thật to, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được. Miệng của y há thật to, đã nhiều năm rồi y chưa có thất thố như lúc này. Y giống như là người phàm lần đầu tiên nhìn thấy một thần tiên đang bay ngang qua, trong mắt y hoàn toàn lộ ra sự rung động, khiếp sợ và không thể tin được.
– Ta vừa thấy cái gì thế?
Lão đạo sĩ cả người gần như hóa đá rồi, y ngơ ngác nhìn Sở Mặc.
Chính xác mà nói thì y đang nhìn chính là bàn tay máu thịt mơ hồ do bị đại đạo nghiền ép quá nhiều, lúc này đã bị tàn phá đến không chịu nổi. Không ngờ… lại đang cầm thật chặt cây búa bằng gỗ sáng bóng.
Lúc này thân thể của Sở Mặc cũng đã hoàn toàn không thể nhúc nhích được nữa rồi!
Từng đợt tiếng nổ đại đạo đang vang lên từ trong cơ thể của Sở Mặc. Tiếng động này bình thường căn bản không thể nào nghe được. Nhưngmà trong tai của lão đạo sĩ lại giống với tiếng sấm sét!
Chấn động!
Lão đạo sĩ lập tức phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chổchỗ. Trong phút chốc y lập tức che lại sáu giác quan của mình, sau đó tiếp tục ngơ ngác nhìn Sở Mặc.
Tiểu tử này… Hắn làm sao lại làm được?
Hắn hắn hắn hắn… Hắn đây là…. Là thành công sao? Thật là thành công rồi sao? Lão đạo sĩ có cảm giác mình có kinh nghiệm tu luyện nhiều năm như thế, trong nháy mắt đã hoàn toàn bị làm cho rung động!
Thậm chí, nhận thức của y đều bị phá vỡ cả!
Chuyện này căn bản là không thể nào!
Hắn đến cùng làm sao làm được vậy?
Lão đạo sĩ hoàn toàn hóa ngốc rồi.
Chuyện này nếu bắt đầu giải thích cặn kẽ, cho dù có là lão đạo sĩ thì cũng lời ít ý nhiều cũng khó có thể giải thích rõ ràng.
Bản thân của Sở Mặc đại biểu mà nói chính là một loại ngườiđạo, đạo mà hắn tu luyện từ nhỏ đến lớn ở Viêm Hoàng vực tu luyện, chính là loại đạo có được sự công nhận của Phiến mảnh Thiên Địa này.
Vị kia tồn tại ở nơi này thật ranhư là một loại đạo của La Thiên Tiên Vực vậy. Một loại đạo mộc mạc, quả thật vô cùng đơn giản. Đây chính là thuộc loại đạo của thánh nhân! Đừng nhìn lão đạo sĩ năm đó từ La Thiên Tiên Vực mà đến, cho dù có là La Thiên Tiên Vực chân chính thì y vẫn không thể tự tin khẳng định rằng y có thể đi theo con đường đạo thánh nhân va chạm cùng với xác minh dung hợp này. Nếu y muốn cưỡng ép bản thân mình làm chuyện này, kết quả cũng chỉ có một đó chính là người chết đạo tiêu.
Tu La Thiên Tiên Vực của y cùng với Viêm Hoàng vực của Sở Mặc không có bất kỳ quan hệ nào. Y cũng tốt mà Sở Mặc cũng tốt. Đều có sở trường của chính mình, cùng với vị đạo thánh nhân ở nơi này hoàn toàn là ba loại khác nhau.
Đây chính là sự khác biệt! Điều này giống như trong vũ trụ này có các chủng loại sinh linh và chủng tộc khác nhau, có thể phát triển những nền văn minh hoàn toàn khác nhau.
Nếu muốn làm cho một tu sĩ cảm nhận được thiên địa đại đạo, tu luyện bản thân cùng với phát triển nền văn minh cơ giới mà dựa vào ngoại vật mà dung hợp lại. Như vậy kết quả chỉ có thể xảy ra một trận đại chiến kịch liệt. Có lẽ sẽ có một bên bị tiêu diệt cũng có thể sẽ lưỡng bại câu thương.
Bởi vì bản thân tu sĩ khi tu luyện vĩnh viễn cũng không tin tưởng và dựa vào ngoại vật để làm cho mình trở thành người trường sinh bất tử. Cũng vĩnh viễn sẽ không tin tưởng vào việc hấp thụ tinh khí là có thể tồn tại mãi mãi.
Một loại là từ trong ra ngoài, một loại là từ ngoài vào trong. Đây căn bản chính là hai con đường đối lập nhau thì làm sao có thể dung hợp lại được?
Giải thích như vậy thì có lẽ có chút gượng ép. Bởi vì nói đến lĩnh vực của đạo thì ngoại trừ loại tồn tại tối cao này gần như là không ai có thể giải thích được rõ ràng tinh hoa này.
Năm đó lão đạo sĩ rời khỏi La Thiên Tiên Vực đi đến Viêm HoàngVực này kỳ thật là muốn dùng kinh nghiệm tu hành tại La Thiên Tiên Vực đi xác minh Viêm Hoàng Vực này. Sau đó mới tấn công vào cảnh giới thánh nhân.
Nhưng mà cuối cùng y đã thất bại. Giống như khi y tấn công lại không chứng minh được nơi này có điểm gì giống nhau.
Thế giới này có hàng nghìn hàng vạn đại đạo, pháp môn vô số nhưng mà loại có thể chuyên tâm như thế này cũng không có được thành tựu.
Vị thánh nhân kia để lại nơi này cho Sở Mặc. Lão đạo sĩ biết thánh nhân kia là ai cũng ít nhiều có thể đoán được một chút ý tứ. Nhưng thậtsự y không cho rằng làm như vậy là có thể thành công, trong lòng y thậm chí còn cho rằng đây chính là thí nghiệm của vị thánh nhân kia!
Dù sao thì chết người chứ không chết bần đạo!
Suy đoán này có chút oán thầm, giống như đối với vị thánh nhân kia không đủ tôn kính nhưng mà điều này cũng chính là ý tưởng của lão đạo sĩ trước khi Sở Mặc thật sự cầm cây búa lên.