Cuối cùng trong giây lát, y dường như nghe thấy một câu lạnh cực độ như băng của Sở Mặc.
– Trên đời này, có ai thật sự vô tội?
Không ai là vô tội!
Nhất là bọn vẫn kêu gào trên bản tin, lại hợp tác với Tần gia làm chó săn cho Ma tộc, không một ai là vô tội!
Hôm nay nếu bên mạnh không phải là hắn, như vậy toàn bộ gia tộc của Đơn Thần Đế Chủ, tất nhiên sẽ gia nhập vào đội ngũ của Ma tộc, quay ngược lại tàn sát đồng bào của mình. Cho nên, từ lúc mới bắt đầu, Sở Mặc đã không có ý định buông tha bọn họ.
Quỳ xuống cầu xin tha thứ sẽ buông tha cho ngươi?
Thật sự là khờ dại!
Phía dưới tất cả người Đan gia, đều trợn tròn mắt, bọn họ giống như pho tượng, đứng ở đó, hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ.
Sở Mặc từ trên trời giáng xuống, giết chết hết tất cả tu sĩ Chân Tiên và cảnh giới Đế Chủ ngay tại chỗ.
Máu tanh ngút trời, máu chảy thành sông.
Hắn cũng không muốn trở thành một đồ tể, nhưng hắn càng không muốn một ngày kia Thiên giới bị đám người đó tàn sát bừa bãi tạo thành tỷ sinh linh lầm than!
Nếu nhất định phải có người đứng ra làm đồ tể… vậy thì, Sở mặc không nề hà người đó là hắn.
Có một nữ tu sĩ cảnh giới Đại La Kim Tiên của Đơn gia khóc đến gần như ngất đi, tê liệt ngã xuống nơi đó, thét chói tai lên:
– Ác ma… Ma quỷ… Đồ tể!
Sở Mặc thu hồi Thí Thiên, cả người bị thương, chậm rãi hạ xuống trước mặt cô ta.
Vị nữ tu của Đơn gia cảnh giới Đại La Kim Tiên thiếu chút nữa sợ tới mức ngất đi, nàng vô cùng sợ hãi nhìn Sở Mặc, run rẩy, rốt cuộc nói không nên lời một câu.
– Trước kia gia chủ các ngươi cùng với Quang Viễn nói chuyện, ngươi nghe thấy không?
Ngoài dự kiến của người nữ tu sĩ Đan gia chính là người thanh niên khủng bố như ác ma, đồ tể này vốn không có giết cô ta, tuy giọng nói rất lạnh, nhưng không có sát ý.
– Nghe… Nghe thấy.
Nàng muốn nói bản thân mình không nghe thấy, nhưng không ngăn lại được.
Đơn Chí và Tần Quang Viễn nói chuyện, vốn không có kiêng dè những người ở đây. Mọi người nghe rất rõ.
– Vậy, ngươi cảm thấy một đám đệ tử sắp đầu quân vào của Ma tộc, được coi là gì?
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, tiếp tục vang lên, người nữ tu Đan gia này lập tức nghẹn lời. Nàng rất muốn giải thích một chút, nói chuyện cũng có nguyên nhân, hoặc là tình thế bức bách, hoặc là một ít thứ khác. Nhưng lời đến miệng, tất cả đều không thể nói ra được.
– Sau khi đầu quân vào Ma tộc, tiếp theo sẽ làm gì?
Âm thanh lạnh như băng đang tiếp tục truy vấn.
Người nữ tu Đan gia này vẫn trầm mặc như cũ, nàng không thể nào trả lời.
Âm thanh lạnh như băng dường như cũng không có ý nghe câu trả lời của nàng, tiếp tục lạnh lùng nói:
– Như vậy, một gia tộc hắc ám không hề có nhân tính, có tư cách gì nói người khác là ma quỷ? Ác ma? Đồ tể?
Sở Mặc nói xong, lạnh lùng nhìn thoáng qua người nữ tu này, xoay người rời khỏi.
Còn những tu sĩ Chân Tiên phía dưới, hắn không muốn giết. Trên tay của hắn dính nhiêu đó máu tươi, đã đủ nhiều rồi. Hắn cũng không muốn tìm lý do đường hoàng gì, chỉ có một ý niệm trong đầu: Ai dám hủy nhà của ta xâm lăng cố thổ cùa ta, người đó, là kẻ thù!
Nữ tu Đan gia kia, đột nhiên cảm giác được áp lực trên người nhẹ đi, lúc ngẩng đầu nhìn lại, “Ác ma” kia đã biến mất. Đồng thời lò luyện đan khủng bố như núi cũng biến mất, chỉ còn bầu trời.
Rốt cục… Đi rồi sao?
Người nữ tu Đan gia này trầm mặc một hồi, bỗng nhiên òa khóc rất lớn.
Nước mắt là một loại phát tiết cảm xúc rất hữu hiệu, hoặc là vui sướng hoặc là bi thương, có lẽ… Còn có mấy phần hổ thẹn.
Gia tộc Đơn Thần Đế Chủ bị giết, dẫn đến chấn động lớn. Nghe nói hiện giời Thiên giới rối loạn, một gia tộc đã mất đi vinh quang ngày xưa bị diệt, cũng sẽ không dẫn đến chấn động khoa trương cho lắm, bởi vì hiện nay thứ thu hút mọi người quá nhiều rồi. Tuy nhiên, bởi vì người tiêu diệt bọn họ là Sở Mặc, là một thanh niên yêu nghiệt đã biến mất rất lâu, cho nên, chuyện này chốc lát đã oanh động toàn bộ Thiên giới.
– Sở Mặc tái xuất, tiêu diệt gia tộc Đơn Thần Đế Chủ ngày xưa.
– Gia tộc Đơn Thần Đế Chủ sẽ thành lịch sử.
– Cái gọi là phải lấy Dược Vương Lò trở thành trò chê cười lớn nhất, còn muốn lấy bảo bối, gia tộc cũng mất rồi sao?
Kinh động, khiếp sợ, cười nhạo khi người gặp họa … các loại xì xào, tất cả đều lập tức xuất hiện.
Chỉ có một bộ phận nười có lòng, lưu ý đến chi tiết gia tộc Đơn Thần Đế Chủ bị giết.
– Nghe nói lúc đó có mặt hơn ba trăm tu sĩ của Tần gia, hơn ba trăm tu sĩ đó, đều bị giết hết, chỉ có một Đại Năng cảnh giới Chuẩn Chí Tôn bị thương chạy thoát.
– Đại Năng cảnh giới Chuẩn Chí Tôn… bị thương chạy thoát? Ta không có nghe lầm chứ? Đây là sự thật sao?
Có người tỏ vẻ khiếp sợ.
– Cảnh giới của Sở Mặc, không phải chỉ có Chân Tiên sao? Khi nào thì Chân Tiên trở nên lợi hại như vậy rồi?
– Lúc hắn ở cảnh giới Đại La Kim Tiên, đã từng thể hiện chiến lực hùng mạnh, khiêu chiến vượt cấp …
Cảnh giới Đại La Kim Tiên khiêu chiến Chân Tiên, Chân Tiên khiêu chiến Chuẩn Chí Tôn… có thể giống nhau sao?
Hiện giờ chiến lực của Sở Mặc không ngờ đã cường đại đến mức đó, lúc này mới vài năm thôi mà? Trước đây không phải có rất nhiều người nói muốn ám sát sao? Hiện tại những người đó đâu rồi? Nói ra cảm nhận của các người xem?
– Ha ha, ta thấy cho dù không có cảnh cáo của những Đại Năng Sở thị nhất mạch, thì các gia tộc từng có ân oán với Sở Mặc, cũng không dám chủ động đi trêu chọc hắn đâu?
– Hiện tại Sở Mặc không tìm bọn hắn gây phiền toái cũng không tệ rồi …
Cái tên Sở Mặc lại một lần vang dội toàn bộ Thiên giới, trở thành đề tài của các tu sĩ. Nhưng lúc này đây, các loại chế nhạo, khinh thị khi mọi người lại nhắc đến cái tên Sở Mặc, … tất cả đều không còn rồi. Cho dù là vẫn không thích Sở Mặc như trước, cũng không thể không thừa nhận, người thanh niên này hiện giờ đã trưởng thành thành một thế hệ thanh niên cự phách của cả Thiên giới!
Cho dù là đỉnh cao Đế Chủ, nhắc tới tên này, cũng mang theo vài phần tôn trọng. Bởi vì sự mạnh mẽ của Sở Mặc, đã đã trở thành một sự thật không thể tranh cãi.
Rất nhiều người thậm chí bắt đầu hướng về Thần Đơn Thành bên này, muốn thấy phong thái của Sở Mặc. Nhưng những người đó, nhất định sẽ thất vọng mà quay về. Bởi vì Sở Mặc sớm đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người thêm lần nữa.
Hiện giờ toàn bộ Thiên giới, người có thể biết hành tung của Sở Mặc, chỉ có mấy người ít ỏi mà thôi.