Chương 1793: Nhân duyên tốt

Nhân duyên tốt

Trên mặt Tuyết Vô Tình lộ vẻ trào phúng, không nói tiếp mà ra vẻ nghiền ngẫm:

– Ngươi muốn bảo vệ Lâm Hắc à?

Tử Đạo thản nhiên gật đầu thừa nhận nói:

– Chưa chắc chỉ có ta muốn bảo vệ hắn đâu.

– Ồ.

Đuôi lông mày của Tuyết Vô Tình nhướng lên, vẻ mặt không kinhngạc mà thản nhiên:

– Đúng rồi, hẳn không ít người muốn mời chào hắn.

– Không, ngươi sai rồi. Người khác thế nào ta không rõ nhưng ta thì không, ta muốn làm bằng hữu với hắn.

– Ha ha ha…

Tuyết Vô Tình không nhịn được cười nói:

– Tử Đạo, ngươi đừng có ngây thơ như thế, tuổi ngươi cũng đâu có nhỏ nữa chứ…

Tử Đạo lắc đầu:

– Vô Tình huynh, tuy ngươi đã từng đứng nhất Thiên bảng nhưng nói thật ta không nghĩ mình kém hơn ngươi đâu. Hơn nữa, ngươi vì chịu thiệt trong hung địa mà rời khỏi Thí luyện tràng không có nghĩa là người khác cũng xui xẻo như ngươi nên ngươi không cần dùng thái độ này nói chuyện với ta đâu. Ta muốn coi ai là bằng hữu thì đó là chuyện của ta. Ta không nghĩ ngươi có tư cách đánh giá ta ngây thơ hay không ngây thơ.

– Ồ, Tử Đạo, ngươi thà trở mặt với ta cũng muốn đứng về phía Lâm Hắc đúng không?

Con ngươi Tuyết Vô Tình lạnh hẳn đi. Tử Đạo gật đầu nói:

– Ta nhìn hắn rất thuận mắt, muốn kết giao với hắn.

– Vậy thì…

Thanh âm của Tuyết Vô Tình lạnh hơn, y đã hơi tức giận. Lúc này lại có một bóng người cao cao bay tới.

Thanh âm của người này khá trong trẻo:

– Tuyết Vô Tình đúng không? Tại hạ là Lưu Vân Phong của Bắc Đẩu giáo, có một yêu cầu quá đáng hy vọng ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho bằng hữu của ta. Người tới chính là Lưu Vân Phong.

Tuyết Vô Tình không nghĩ đến đây lại gặp cái vị khách quen của top 10 Thiên bảng, từ trước đến nay làm việc đều chú ý cẩn thận, chưa bao giờ đi trêu chọc người có địa vị. Nhưng lần này, vì Lâm Hắc, Lưu Vân Phong lại ngoại lệ.

Đuôi lông mày của Tuyết Vô Tình nhướng lên, lạnh lùng nói:

– Nếu ta không làm thì sao?

– Vậy thì chiến chứ sao.

Lưu Vân Phong vừa nói vừa đi đến, trước là ôm quyền với Tử Đạo, ssau gật gật đầu, cho Sở Mặc một ánh mắt an ủi, sau đó mới nhìn Tuyết Vô Tình:

– Dù không phải đối thủ của ngươi nhưng tại hạ vẫn có dũng khí chiến một trận.

– Ha ha, có ý tứ lắm.

Tuyết Vô Tình không nghĩ mình muốn giết Lâm Hắc lại dẫn đến hai thiên tài cao nhất ở Thiên bảng.

Tuy nhiên, chuyện vẫn chưa dừng ở đó. Phía xa lại có một thân ảnh màu hồng đang bay đến, theo đó một thanh âm rất êm tai vang lên:

– Tuyết Vô Tình, ngươi không biết xấu hổ sao. Rõ ràng là một đạinhân vật đã trưởng thành lại còn quay về gây phiền toái cho một người trẻ tuổi. Ta tin nếu Tuyết Vô Lệ biết cũng sẽ không đồng ý đâu. Chính nó tài nghệ không bằng ai, thua người ta thì nên nhận đi. Có thế mà cũng không chịu được thì đến Thí luyện tràng làm cái gì chứ?

Con ngươi Tuyết Vô Tình lóe sáng, kinh ngạc nói:

– Trương Nhã Lộ, ngươi đến làm gì?

– Thế nào, ngươi được đến gây phiền toái còn ta không được đến giải vây à?

Trương Nhã Lộ cười tủm tỉm, gật gật đầu với Tử Đạo và Lưu Vân Phong sau đó cười nói với Sở Mặc:

– Xem ra nhân duyên của ngươi cũng không tồi, có thể khiến hai vị này đồng thời xuất hiện.

Tử Đạo nhìn Trương Nhã Lộ, hơi kinh ngạc. Anh ta có thể hiểu vì sao Lưu Vân Phong đến đây, chuyện Lưu Vân Phong thưởng thức Lâm Hắc anh ta cũng biết. Tuy nhiên, không ngờ nữ nhân độc lai độc vãng, tính tình cao ngạo lạnh lùng lại hiếu chiến như Trương Nhã Lộ cũng xuất hiện ở đây. Lưu Vân Phong cũng thấy khó hiểu.

Tuyết Vô Tình không hiểu ra sao, cau mày nhìn Sở Mặc, tự hỏi không biết tên Lâm Hắc này có lai lịch gì mà lại được ba người kia che chở như thế? Nhưng đến lúc này vẫn chưa hết chuyện. Lại có một thanh âm nữa truyền đến từ phương xa:

– Sao lại náo nhiệt thế? Tuyết Vô Tình, ngươi cút nhanh đi, ta sẽ bảo vệ người này.

– Khương Thái Nguyệt!

Sắc mặt Tuyết Vô Tình trở nên khó coi, giọng diệu càng thêm lạnh lẽo:

– Tốt nhất ngươi nên giải thích rõ ràng cho ta.

– Cần gì giải thích. Ta muốn làm gì phải báo cáo với ngươi sao?

Thanh âm Khương Thái Nguyệt trong trẻo mà lạnh lùng. Diệp Thanh đứng cạnh Khương Thái Nguyệt, vừa thấy Sở Mặc hốc mắt đã đỏ lên, thanh âm run rẩy:

– Công tử!

Diệp Thanh định tới chỗ Sở Mặc lại bị Khương Thái Nguyệt chặn lại:

– Ê ê, Diệp Thanh, ngươi là đồ đệ của ta cơ mà.

– Nhưng ta cũng là thị nữ của công tử.

Diệp Thanh yếu ớt kháng nghị.

Khương Thái Nguyệt không nhịn được liếc mắt, sau đó kinh ngạcnhìn Tử Đạo, Lưu Vân Phong, Trương Nhã Lộ, nhìn đến Sở Mặc mới nói:

– Được lắm, ngươi có nhiều người che chở thế! Uổng công ta còn gấp gáp chạy đến. Xem ra dù ta không đến cũng không có việc gì.

Sở Mặc liền ôm quyền:

– Cảm ơn đã quan tâm.

– Đồ đệ ngốc của ta quan tâm ngươi đấy chứ.

Khương Thái Nguyệt nói xong nhìn Tuyết Vô Tình nói:

– Ta nói ngươi làm thế có nghĩa gì không? Chẳng phải ngươi nói từ nay về sau không bao giờ trở lại Thí luyện tràng nữa hay sao? Thếnào, giờ đệ đệ ngươi bị đánh ngươi liền khó chịu, muốn báo thù cho đệ đệ ngươi à. Sao ngươi không dứt khoát kéo một Thánh nhân đến đây đi có phải đơn giản hơn không. Nhiều người như chúng ta đứng ra cũng không phải đối thủ rồi.

Tuyết Vô Tình đen mặt nhìn Khương Thái Nguyệt nói:

– Ta làm gì mà quá phận?

Khương Thái Nguyệt lạnh lùng cười nói:

– Ta cứ thế đấy ngươi làm gì nào.

– Ha ha, nói đúng lắm. Khương Thái Nguyệt, càng ngày muội càngcá tính đấy.

Lại một người bay đến từ phía xa. Người này mặc trường bào màu sáng, đầu đội kim quan, trông rất long hành hổ bộ, tư thái bay bổng lưu loát, lại rất sinh động.

– Cơ Khải!

Sắc mặt Tuyết Vô Tình càng khó coi hơn.

Sở Mặc cũng nhìn người đến, thầm nghĩ: hóa ra y là Cơ Khải.

Cơ Khải nhìn mọi người cười ha ha:

– Hôm nay đúng là náo nhiệt, không ngờ lại trùng hợp có nhiềungười quen ở đây thế này.

– Cơ Khải, ngươi tới làm gì?

Tuyết Vô Tình lạnh giọng hỏi.

Thấy Cơ Khải, sắc mặt của Tuyết Vô Tình càng khó chịu hơn khi cả thấy Khương Thái Nguyệt.

Cơ Khải nhún vai nói:

– Ngươi tới làm gì thì ta tới làm cái đó.

– Ta muốn báo thù cho đệ đệ của ta. Tuyết Vô Tình nói.

– Ta cũng vậy.

Cơ Khải nói.

Sở Mặc lập tức nghĩ đến Cơ Thánh, người chiến đấu với Tuyết Vô Lệ lúc trước.

Cơ Khải nhìn chăm chú Tuyết Vô Tình nói:

– Lúc trước đệ đệ ngươi ức hiệp đệ đệ của ta. Ta làm ca ca cũng chưa ra mặt khi phụ Tuyết Vô Lệ. Tuy nhiên, ngươi đã trở lại Thí luyện tràng rồi thì chúng ta có thể đọ sức một chút. Ta rất có hứng đấu vớingười từng đứng thứ nhất của Thiên bảng.

Thí Thiên Đao

Thí Thiên Đao

Status: Completed Author:

Giang hồ vô đạo, bạt đao tương trợ, đao xuất ngang trời, không thẹn với lương tâm.

Chúng sinh vô đạo, đao phong thí. Lãnh nhãn tinh không, trì đao bễ nghễ.

Thông thiên đại lộ, nhất lộ kinh cức, một đao chém ra, duy ngã độc tôn!

Một thiếu niên xuất thân cô nhi, được người nhặt nuôi. Thiên phú trác tuyệt, huyết thống hùng mạnh bí ẩn, từng bước vượt qua sóng gió, gặp gỡ cơ duyên, rèn luyện, trưởng thành.

Con đường lên đến đỉnh cao trải đầy những cánh hoa màu hồng thấm đẫm máu và nước mắt. Phấn đấu hết mình để đạt được mục tiêu cao nhất nhưng đôi khi cũng cần biết buông bỏ. Khó khăn tuyệt lộ sẽ là động lực mạnh nhất khiến con người bứt phá. Thói đời bon chen lừa lọc gian dối, đối mặt với những dục vọng sâu thẳm nhất của người đời mới khiến ta cảm nhận được tình thân, tình bạn, tình yêu… chân thực nhất, sâu sắc nhất.

Ngay từ đầu truyện tác giả đã “vạch sẵn” con đường theo dõi cốt truyện từ thân phận bí ẩn của Sở Mặc liên quan đến ngọc bội thần kỳ cùng với đó là “map truyện” rõ ràng Nhân gian – Linh Giới – Tiên Giới – Thiên Giới. Sở Mặc cần trở nên mạnh mẽ không phải vì hắn là nhân vật chính và phải đạp lên đầu những kẻ khác để tỏ ra hùng mạnh, mà hắn cần phải mạnh mẽ để bước lên một vũ đài lớn hơn, đối mặt với sứ mạng của chính mình. Chính thân phận bí ẩn và sứ mệnh của hắn đã buộc hắn phải trưởng thành, phải mạnh mẽ để đương đầu!

Vậy thân phận của Sở Mặc là gì? Sứ mệnh của hắn ra sao? Mời các bạn theo dõi và khám phá.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset