Chương 2124: Tiêu Vũ độ kiếp

Tiêu Vũ độ kiếp

Cho nên, cũng chỉ có thể đối mặt! Cũng chỉ có sinh linh đã đến cấp bậc đó mới có thể thật sự hiểu: sự bất đắc dĩ trên thế gian cho dù khi nào, nới đâu, thật ra cũng không thật sự biến mất.

Một vài khi ngẫm lại, ban đầu lúc còn ở nhân giới, người phàm chỉ có thể sống vài thập niên là tối đa, cả đời tuy ngắn ngủi nhưng cũng rất đặc sắc.

Tuổi thọ của con bướm chỉ có vài ngày, dưới cái nhìn của nhân loại, cảm giác đó quả thực quá bi thương, tràn ngập thương cảm. Nhưng ai dám nói hồ điệp không được vui vẻ? Bởi vì mấy ngày thôi đối với nó đã là trọn đời. Tâm tình hôm nay của Sở Mặc thật ra đã rất bình tĩnh.

Hai thê tử bên người, quá trình tìm được các nàng mặc dù có khúc triết nhưng so với hắn tưởng tượng thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y cũng vô cùng hài lòng. Hai nàng từ lúc bị Linh Thông Thượng Nhân dẫn đi đã quá lâu không được hài lòng như bây giờ. Cũng chỉ có ở bên cạnh Sở Mặc các nàng mới cảm thấy hài lòng, mới cảm thấy an tâm.

Cho nên, sống hay chết, vấn đề đó dưới cái nhìn của các nàng tuy cũng quan trọng nhưng đều xếp phía sau Sở Mặc. Nếu không được ởcạnh Sở Mặc, các nàng sống không bằng chết.

– Nghe nói Phật Đà trấn thủ phương tây. Ta từng xem một tấm bản đồ cổ nói rằng Phương tây có một đại vũ trụ mênh mông, tên là Hoàng Thiên Đại Vũ Trụ.

Kỳ Tiêu Vũ nhẹ giọng nói:

– Nghe nói nền văn minh của đại vũ trụ đó vô cùng xán lạn, trong Thông đạo cũng có rất nhiều cường giả tuyệt thế xuất thân từ vũ trụ đó.

Thủy Y Y nói:

– Về sau có cơ hội, ta muốn đi các vũ trụ một vòng, nhìn phong cảnh những nơi đó xem rốt cuộc có gì khác nhau.

– Ừm, ta cũng muốn, chúng ta cùng nhau đi, có được không?

Kỳ Tiêu Vũ nói rồi nhìn về phía Sở Mặc.

Sở Mặc cưng chiều cười, nói:

– Các nàng bảo đi đâu thì đi đó.

– Hy vọng những chuyện phức tạp rắc rối này có thể giải quyết nhanh chút. Như vậy chúng ta có thể vui vẻ sinh sống rồi.

Kỳ Tiêu Vũ nói rồi bản thân lại không nhịn được mà than nhẹ một tiếng, cười gượng nói:

– Đáng tiếc sẽ không theo ý chúng ta được. Thủy Y Y cười nói:

– Chỗ nào an lòng, đó chính là nhà.

Đúng vậy, chỗ nào làm mình an lòng, đó chính là nhà. Cho dù ở đâu, cho dù phải đối mặt với cái gì, chỉ cần an lòng thì có thể vui vẻ mà sống.

– Lại nói này, hai nàng tin lời nói của Linh Thông Thượng Nhân sao?

Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y hỏi.

– Phu quân thì sao?

Kỳ Tiêu Vũ nháy nháy con ngươi linh động, chăm chú nhìn Sở Mặc.

– Ta thì nguyện tin.

Sở Mặc nói.

– Ta hơi mờ mịt, bởi vì việc này với ta thực sự quá ly kỳ. Cái gì mà kiếp trước kiếp sau, ai mà nhớ được kiếp trước của mình, ai có thể biết trước kiếp sau của mình đâu? Nhưng chỉ bởi cảnh giới của người đó không đủ mà thôi.

Thủy Y Y khẽ cười nói.

– Kiếp trước cũng tốt, kiếp sau cũng vậy, thật ra chúng ta sống vì hiện tại.

Kỳ Tiêu Vũ nhẹ nói, sau đó cười, nói tiếp:

– Cho nên ấy à, trong mắt ta, sống tốt đời này là đủ rồi. Thật sự tới được cảnh giới như thái thượng lại phải cân nhắc cao hơn, lại muốn bày đủ các thủ đoạn ra, ta cảm thấy quá mệt mỏi.

Thật ra chẳng bao lâu sau, Kỳ Tiêu Vũ cũng vậy mà Thủy Y Y cũng thế, đều là dạng “ngực có gò đủ khe”, nhân trung anh kiệt quắc thước chẳng thua đấng mày râu. Nhưng bất cứ chuyện gì đều có một quá trình nhận thức và tiếp nhận. Một ngày vượt qua phạm vi nhận thức thì cảm giác mệt mỏi đó sẽ như tới điểm giới hạn. Thật ra những năm gần đây, Sở Mặc chẳng phải là đang cố gắng chống đỡ đấy sao?

Hắn sao lại không muốn quên tất cả, nghỉ ngơi một lần cho khỏechứ?

Giống như lúc vừa đại hôn với Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y, hắn cũng nghĩ chỉ cần được nghỉ ngơi một thời gian, vui chơi với hai người vợ của mình, sống những ngày sinh hoạt bình thản lại ấm áp, đáng tiếc…

– Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn ở cùng với nhau rồi.

Thủy Y Y cười khoác một cánh tay của Sở Mặc:

– Cảm giác này thật rốt.

Kỳ Tiêu Vũ khoác lên cánh tay còn lại của Sở Mặc, ba người phi hành trong hư không giống như thần tiên quyến lữ. Thông đạo rất lớn. Lãnh thổ quốc gia vô biên. Đoạn đường này ba người đều rất vui vẻ, cũng không cảm thấy mệt. Bọn họ đều cố ý tránh những đại thành của nhân loại, một đường đi về phía Tây.

Ở trên đường đã từng gặp phải một vài sinh linh mạnh mẽ chặn đường, trên cơ bản Sở Mặc đều giao cho hai nàng giải quyết. Các nàng giải quyết không hết, lại do Sở Mặc ra tay.

Thậm chí còn thu phục một con chim thần Tổ cảnh. Đó là một con chim ưng khổng lồ toàn thân là lông màu lam. Sau khi thu nhỏ lại dang hai cánh ra chỉ còn dài hơn mười trượng, dẫn theo ba người bay về hướng tây. Càng đi về phía tây, người càng thưa thớt. Đến cuối cùng, mười ngày nửa tháng, trên lộ trình bay xa vô tận cũng không nhìn thấy dấu vết của con người.

Sinh linh mạnh mẽ lại càng ngày càng nhiều.

Con ưng Tổ cảnh khổng lồ ban đầu không phục lắm, tìm đủ lý do muốn chạy trốn hoặc là không phối hợp. Chỉ có điều sau hai lần bị Sở Mặc đánh thì cũng đàng hoàng hơn. Hơn nữa, Sở Mặc cũng đã đồng ý với nó, làm xong chuyện này sẽ lại trở lại nơi gặp được nó, thả nó đi.

– Phải cẩn thận, bên này trong những đầm lớn vô tận có rất nhiềusinh linh quỷ dị. Chúng nó chưa chắc có cảnh giới cao tuyệt đối nhưng đều có năng lực đáng sợ.

Con ưng khổng lồ nhắc nhở Sở Mặc.

– Ta biết rồi.

Sở Mặc gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm trang thêm vài phần.

Thật ra chuyến hành trình về Tây này muốn tìm Phật Đà hỏi bí mật là một chuyện, chuyến này cũng là một hành trình tu luyện của Sở Mặc.

Đến cấp bậc như Tổ cảnh, lĩnh ngộ với đạo càng ngày càng sâu, tầm mắt cũng nhất định rất mênh mông. Đây không phải việc mà bế quanbao nhiêu năm là có thể làm được.

Còn đến tột cùng là có thể gặp được Phật Đà như ý nguyện hay không, trong lòng Sở Mặc cũng không quá chú trọng. Chuyện như thế rất khó nói, nếu duyên phận đã đến, nói không chừng cứ đi là có thể gặp. Nếu như không có duyên, cho dù ở đó chờ trăm năm vạn năm cũng chưa chắc có thể gặp được.

Cho nên trong lòng Sở Mặc thật sự rất thản nhiên, không có quá nhiều dục vọng và cầu khẩn.

Từ trước tới nay chính là tính tình này mà hắn có thể tự mình làmmọi chuyện, cố gắng tự mình đi xử lý. Thật sự không làm được thì có người hỗ trợ tuy tốt, nhưng nếu không có, hắn cũng sẽ không quá thất vọng.

Thí Thiên Đao

Thí Thiên Đao

Status: Completed Author:

Giang hồ vô đạo, bạt đao tương trợ, đao xuất ngang trời, không thẹn với lương tâm.

Chúng sinh vô đạo, đao phong thí. Lãnh nhãn tinh không, trì đao bễ nghễ.

Thông thiên đại lộ, nhất lộ kinh cức, một đao chém ra, duy ngã độc tôn!

Một thiếu niên xuất thân cô nhi, được người nhặt nuôi. Thiên phú trác tuyệt, huyết thống hùng mạnh bí ẩn, từng bước vượt qua sóng gió, gặp gỡ cơ duyên, rèn luyện, trưởng thành.

Con đường lên đến đỉnh cao trải đầy những cánh hoa màu hồng thấm đẫm máu và nước mắt. Phấn đấu hết mình để đạt được mục tiêu cao nhất nhưng đôi khi cũng cần biết buông bỏ. Khó khăn tuyệt lộ sẽ là động lực mạnh nhất khiến con người bứt phá. Thói đời bon chen lừa lọc gian dối, đối mặt với những dục vọng sâu thẳm nhất của người đời mới khiến ta cảm nhận được tình thân, tình bạn, tình yêu… chân thực nhất, sâu sắc nhất.

Ngay từ đầu truyện tác giả đã “vạch sẵn” con đường theo dõi cốt truyện từ thân phận bí ẩn của Sở Mặc liên quan đến ngọc bội thần kỳ cùng với đó là “map truyện” rõ ràng Nhân gian – Linh Giới – Tiên Giới – Thiên Giới. Sở Mặc cần trở nên mạnh mẽ không phải vì hắn là nhân vật chính và phải đạp lên đầu những kẻ khác để tỏ ra hùng mạnh, mà hắn cần phải mạnh mẽ để bước lên một vũ đài lớn hơn, đối mặt với sứ mạng của chính mình. Chính thân phận bí ẩn và sứ mệnh của hắn đã buộc hắn phải trưởng thành, phải mạnh mẽ để đương đầu!

Vậy thân phận của Sở Mặc là gì? Sứ mệnh của hắn ra sao? Mời các bạn theo dõi và khám phá.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset