Chương 2191: Chó cắn chó (1)

Chó cắn chó (1)

Kẻ địch của kẻ địch là bạn bè.

Lý luận đó vĩnh viễn không đáng làm theo!

Nhưng đám trưởng lão đó vậy mà dám cấu kết với sinh linh dị tộc! Bọn họ có chết cũng không muốn thấy cảnh đó. Lúc này, Sở Mặc cười nhìn thoáng qua Liệp Thần lão tổ, rất nghiêm túc lắc đầu:

– Đùa gì thế, bằng một mình ta đương nhiên sẽ không diệt được mấy trăm tỉ chiến sĩ của ngươi rồi.

Liệp Thần lão tổ cười lạnh nói:

– Vậy ngươi còn phách lối cái gì?

– Thế nhưng…

Sở Mặc cơ bản không để ý tới Liệp Thần lão tổ nói chen vào, mà nói tiếp:

– Ta còn có một con chó cơ mà! Gâu!

Con chó vàng rốt cục mở mắt, chỉ có điều chỉ hé mắt hữu khí vô lực sủa hai tiếng.

Đây… ngay cả đám trưởng lão của cổ tộc Đông Phương cũng không nhịn được mà kích động.

– Kiêu ngạo!

– Quá cuồng vọng!

– Còn thật coi mình là cao thủ vô địch cơ à?

Liệp Thần lão tổ cũng giật khóe miệng, vẻ mặt khinh bỉ nở nụ cười, nhìn Sở Mặc:

– Con đường này của ngươi ta không chọn được rồi, các huynh đệ… giết cho ta!

*Lời cuối chươ ng của tác giả:

Nói đến chó đột nhiên nghĩ tới năm đó chơi truyền kỳ… chó nói, ha ha, ký ức thật sâu sắc, lâu đời. Khi đó cảm giác dẫn con chó theo, mình quả thực là đẹp trai khoai to! Chẳng qua khi đó anh đây chỉ là Pháp sư, bình thường dùng “Thánh ngôn đả cẩu” chỉ là một con chó cấp 7 thôi, đánh thoải mái nhất.

Sở Mặc lạnh nhạt nhìn Liệp Thần lão tổ, nói:

– Đây là con đường ông tự chọn đấy, đừng có mà hối hận!

Lúc này, sinh linh Liệp Tộc che khuất bầu trời đen thùi lùi đã xông về phía phế tích của vương tộc Sở thị, liều chết mà tới.

Ầm!

Ầm!

Ầm! Ba tiếng nổ lớn vang lên, ba tia chớp từ ba phía khác nhau phóng lên cao, giống như ba cột sáng chống trời xông thẳng tới sâu trong cửu tiêu.

Sau đó, một tấm lưới ánh sáng hình thành trong ba cột sáng đó, mắt lưới vô cùng nhỏ, loại nhỏ hơn cả mười ngón tay. Từ chỗ sâu cửu tiêu chụp xuống hàng trăm triệu sinh linh Hôi Địa ở phía dưới.

Cả tấm lưới vô cùng vĩ đại tản ra ánh sáng chói lòa, giống như một hằng tinh xuất hiện ở đó.

Kinh khủng nhất là trên tấm lưới đó mang theo sức mạnh sấm sét vô cùng vô tận. Sức mạnh sấm sét đó giống như thiên kiếp vậy, nhưng lấy hình dạng như một tấm lưới chụp xuống.

Cảnh này vô cùng chấn động.

Ngay cả hai cái đầu Cổ Tổ Thái thượng trên cột, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự chấn động. Bọn họ đương nhiên biết đây là “tác phẩm” của Sở Mặc. Nhưng khi thấy cảnh này lại vẫn không nhịn được mà thấy chấn động, vô cùng chấn động.

Trên đời này còn có chuyện gì là Mặc công tử không làm được không? Những năm gần đây vẫn luôn nhìn Sở Mặc ngồi đó luyện hóa Nguyên Thần của hai người họ.

Nhưng ai cũng không biết hắn lại bày ra cạm bẫy đáng sợ như vậy ở đây.

Đây đã không coi như là pháp trận được nữa. Bởi vì với tầm hiểu biết của mọi người, pháp trận cơ bản là không thể bao trùm trong phạm vi lớn như vậy được. Thật sự là che khuất bầu trời. Phạm vi đó… thậm chí sắp che hơn nửa cương vực của cổ tộc.

Sở Mặc hắn chỉ có một mình, hắn thậm chí còn chưa tới cảnh giớiThái thượng. Rốt cuộc làm sao hắn có thể làm được?

Sau đó mấy trăm nghìn sinh linh Liệp tộc lập tức trợn tròn mắt.

Sát cơ mà chúng vừa tuôn ra cùng với máu nóng trên người chúng trong nháy mắt tấm lưới ánh sáng đó chụp xuống đã tiêu tan thành mây khói, một chút cũng chẳng còn.

Linh hồn nhỏ bé sợ đến run rẩy!

Trên lưới ánh sáng, khí tức sấm sét hủy diệt khiến tim và mật chúng nó cũng phải run rẩy. Liệp Thần lão tổ nhìn Sở Mặc, lớn tiếng nói:

– Sở Mặc, Sở công tử… Ta nguyện đồng ý đề nghị của cậu, dừng… dừng lại!

Khi đang nói chuyện, Liệp Thần lão tổ ra tay luôn với đám trưởng lão của cổ tộc Đông Phương:

– Bây giờ ta sẽ giết đám tạp chủng các người! Quân khốn!

Đám trưởng lão của cổ tộc Đông Phương đó đương nhiên không thể ngồi chờ chết được. Trong nháy mắt Liệp Thần lão tổ ra tay, bọn họ cũng ra tay. Một tên trưởng lão phản ứng nhanh nhất trong đó thậm chí rống to:

– Mặc công tử, cậu xem, ta đã thành công dẫn đám sinh linh Hôi Địa vào rồi! Ha ha ha, ta đã thành công lừa chúng vào rồi!

Còn mấy tên trưởng lão kia phản ứng cũng khá nhanh.

– Không sai, Mặc công tử, tuy là giữa chúng ta, có ân oán cá nhân, đây dù sao cũng là chuyện nội bộ của thế giới Thông đạo liên quan đến cả thế giới, chúng ta vĩnh viễn nhất trí trong đối thoại.

– Chúng ta giúp cậu thu phục Liệp Thần lão tổ này, nhưng cậu không nên làm chúng ta bị thương chứ! Có ân oán gì diệt đám súc sinh HôiĐịa này rồi lại nói.

Lúc này bắp thịt trên mặt Sở Mặc cũng không nhịn được mà co lại. Hắn nhìn thoáng qua hai cái đầu treo trên cột cờ.

Đông Phương Hằng Thái cùng Đông Phương Vân Lạc cũng không nhịn được mở to hai mắt. Trong mắt của họ có sự giật mình và khó tin mãnh liệt. Đông Phương Hằng Thái lẩm bẩm:

– Đây thật sự là hậu thế của Đông Phương Hằng Thái ta? Lại có thể vô sỉ tới mức này sao?

Đông Phương Vân Lạc hữu khí vô lực cười gượng nói:

– Đây không gọi là vô sỉ…

Đông Phương Hằng Thái mắt lé nhìn gã.

Đông Phương Vân Lạc nói:

– Đây gọi là nhân tính.

Đông Phương Hằng Thái thở dài.

Sở Mặc cũng bị sự vô sỉ của đám trưởng lão cổ tộc Đông Phương làm cho chấn động. Cho nên cả người hắn đều rất trầm mặc. Chỉ là không ngừng di chuyển núi sông phong thủy, cắt đường lui của đám sinhlinh Hôi Địa.

Khiến chúng thật sự lên trời không đường xuống dưới đất không lối đi.

Còn cuộc chiến giữa Liệp Thần lão tổ và đám trưởng lão cổ tộc Đông Phương, Sở Mặc càng chẳng muốn quan tâm.

Đây mới thật sự là chó cắn chó một miệng lông!

Chẳng qua là Sở Mặc không nói ra, nếu không… Đại Hoàng chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì. Chó lại không chọc giận ngươi, nói chuyện vớichó làm gì chứ?

Tấm lưới ánh sáng đang không ngừng siết xuống dưới, vô số sinh linh Liệp Tộc trước khi tấm lưới ánh sáng chụp cuống cũng đã bị lực lượng hủy diệt đó làm mất hết cả tinh thần.

Dường như ánh sáng rơi xuống giống như băng tuyết, rồi tan rã.

Sức mạnh đó quá kinh khủng.

Liệp Bạo điên cuồng hét lên muốn liều chết xông về phía Sở Mặc. Trong lòng nó, sự thống hận với Sở Mặc quả thực là đến mức tận cùng. Đồng thời nó cũng hận chính mình. Vì sao lại ngây thơ như thế? Vậy mà lại không nhìn ra cạm bẫy của nơi này. Thế cho nên làm tất cả chiến sĩ của Liệp tộc thậm chí ngay cả Liệp Thần lão tổ… cũng bị lôi vào trong cái bẫy này.

Nó cảm giác mình thật đáng chết, nhưng nó muốn kéo Sở Mặc cùng chết!

Thí Thiên Đao

Thí Thiên Đao

Status: Completed Author:

Giang hồ vô đạo, bạt đao tương trợ, đao xuất ngang trời, không thẹn với lương tâm.

Chúng sinh vô đạo, đao phong thí. Lãnh nhãn tinh không, trì đao bễ nghễ.

Thông thiên đại lộ, nhất lộ kinh cức, một đao chém ra, duy ngã độc tôn!

Một thiếu niên xuất thân cô nhi, được người nhặt nuôi. Thiên phú trác tuyệt, huyết thống hùng mạnh bí ẩn, từng bước vượt qua sóng gió, gặp gỡ cơ duyên, rèn luyện, trưởng thành.

Con đường lên đến đỉnh cao trải đầy những cánh hoa màu hồng thấm đẫm máu và nước mắt. Phấn đấu hết mình để đạt được mục tiêu cao nhất nhưng đôi khi cũng cần biết buông bỏ. Khó khăn tuyệt lộ sẽ là động lực mạnh nhất khiến con người bứt phá. Thói đời bon chen lừa lọc gian dối, đối mặt với những dục vọng sâu thẳm nhất của người đời mới khiến ta cảm nhận được tình thân, tình bạn, tình yêu… chân thực nhất, sâu sắc nhất.

Ngay từ đầu truyện tác giả đã “vạch sẵn” con đường theo dõi cốt truyện từ thân phận bí ẩn của Sở Mặc liên quan đến ngọc bội thần kỳ cùng với đó là “map truyện” rõ ràng Nhân gian – Linh Giới – Tiên Giới – Thiên Giới. Sở Mặc cần trở nên mạnh mẽ không phải vì hắn là nhân vật chính và phải đạp lên đầu những kẻ khác để tỏ ra hùng mạnh, mà hắn cần phải mạnh mẽ để bước lên một vũ đài lớn hơn, đối mặt với sứ mạng của chính mình. Chính thân phận bí ẩn và sứ mệnh của hắn đã buộc hắn phải trưởng thành, phải mạnh mẽ để đương đầu!

Vậy thân phận của Sở Mặc là gì? Sứ mệnh của hắn ra sao? Mời các bạn theo dõi và khám phá.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset