Thậm chí một số thế hệ trẻ bên ngoài vương tộc, đều đang hoài nghi, con người Sở Mặc cuối cùng có từng tồn tại trên thế giới không.
Nếu không, tại sao năm tháng vô tận trôi qua vẫn chưa từng có bất kỳ tin tức gì của hắn?
Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y cũng sắp xuất hiện rồi.
Hai nàng sà vào lòng của Sở Mặc, không ngừng rơi lệ.
Các nàng ấy vô số năm qua thật sự là rất nhớ Sở Mặc, năm tháng trôi qua, tu vi và cảnh giới của các nàng từ lâu đã đến một cảnh giới, loại cao nhất, loại cảnh giới này, tâm tình bình thản, một lần bế quan là hơn mấy ngàn vạn năm.
Loại cảm giác này thực ra rất cô đơn. Tuy Sở Hiên và Sở Đồng thường về thăm các nàng, nhưng sự cô đơn này vẫn không có cách gì giải quyết.
Điều duy nhất khiến Các nàng phải tiếp tục chèo chống, thực ra chính là đợi Sở Mặc.
Ôm hai vị thể tử của mình, trong lòng Sở Mặc thực ra là có chút áy náy, nhất là đối với Thủy Y Y.
Khi hắn luân hồi lần đầu tiên, không cưới Thủy Y Y, cho Thủy Y Y một cuộc sống độc lập. Nhưng bây giờ ôm Thủy Y Y trong ngực, trong lòng Sở Mặc trong lúc bất chợt đã hiểu ra.
Thực ra… Vẫn rất yêu!
Loại tình cảm đó căn bản cũng không phải là thời gian và không gian có thể dứt bỏ được!
Cho nên, hắn nhẹ giọng nói:
– Xin lỗi!
– Chúng ta đều hiểu!
Hai tỷ muội Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y cùng nói ra.
Người càng ngày càng nhiều, tập trung về bên này!
Có quá nhiều lão nhân!
Sở Mặc thậm chí nhìn thấy Cơ Thánh!
Người trẻ tuổi lông bông năm xưa, bây giờ tuy là nét mặt thanh niên vẫn anh tuấn như thế, nhưng trong đôi mắt kia đã lấp đầy những năm tháng thăng trầm. Nhưng khi hắn thấy Sở Mặc vẫn vui vẻ như trước.
Hôm nay Cơ Thánh, cảnh giới toàn thân đã đến Tổ cảnh!
Trong lòng của hắn rất rõ, loại thành tựu này của hắn là tới thế nào. Cho nên, trong lòng của hắn rất cảm kích Sở Mặc, những chuyện cũ của năm xưa, bây giờ lấy ra đều có thể tính là một trò hề. Hoàn toàn là dùng để tiêu khiển thôi.
Ma quân nhìn qua cũng có chút già rồi, nhưng trên mặt của hắn, cũng là mang theo nụ cười vui vẻ. Hắn nhìn Sở Mặc, nhẹ nhàng gõ đầu:
– Ngươi đã trở về, trở về là tốt rồi!
Sở Mặc gật đầu:
– Dạ, đã trở về, lần này, chúng ta có thể sát cánh chiến đấu rồi! Sau ba ngày, ta giảng kinh!
Mọi người vui mừng!
Một chút đều không cảm thấy hành vi này của Sở Mặc đột ngột. Bởi vì bây giờ cảnh giới của bọn hắn tuy đều đã cao thâm không gì sánh được, nhưng trên thực tế, cảnh giới của Sở Mặc từ lâu đã là nơi mà bọn họ không có cách nào đến được!
Hơn nữa, bọn họ càng tu luyện tới cảnh giới cao, càng có một chút sợ hãi vẫn quanh quẩn trong lòng.
Có một vấn đề mấu chốt trước sau vẫn quấy nhiễu bọn họ.
– Ta từ đâu tới, muốn đi đâu.
Đúng, chính là vấn đề này! Vấn đề này, vẫn quấy khốn từng sinh linh sở hữu trí tuệ cấp cao.
Đối với vấn đề này, Sở Mặc cũng rất khó cho ra một đáp án rõ ràng, nhưng hắn vẫn có thể giải thích một chút về luân hồi.
Lần này, hắn muốn nói ra tất cả đạo và pháp mình ngộ được về cửu thế luân hồi!
Muốn chia sẻ những điều này cho thân nhân của mình.
Không có đại tiệc, chỉ có bằng hữu gặp nhau.
Sau ba ngày, Sở Mặc trực tiếp lên đài giảng kinh!
Ngay cả Vu Hồng, đều vẻ mặt thành kính ngồi ở phía dưới. Hắn tuy đã hôn mê trong năm tháng vô tận, nhưng trong lòng của hắn lại rất rõ, trong năm tháng vô tận đó, trên người Sở Mặc nhất định là đã trải qua rất nhiều chuyện mà hắn không biết đến.
Sở Mặc giảng kinh, nhất định có liên quan đến việc này!
Trong lòng Vu Hồng có một loại trực giác rất mãnh liệt. Hắn cảm giác, Sở Mặc lần này rất có thể sẽ trực tiếp từ cảnh giới đại Tổ này đột phá ra ngoài sau lần giảng kinh này.
Về phần tại sao lại đột nhiên có một trực giác mãnh liệt như vậy, ngay cả chính hắn đều có chút nói không rõ.
Sở Mặc giảng kinh, lần này khá nội bộ. Người có tư cách nghe, chỉ có những người trong nội bộ vương tộc Sở Thị.
Tất cả thầy giáo già trong học viện Sở thị, cũng là những thái thượng Cổ Tổ của thế giới thông đạo ngày trước, may mắn được mời đến nghe Sở Mặc giảng kinh.
Thời gian đã qua đi, tu vi của bọn họ cũng đã ổn định ở mức Tổ cảnh. Bởi vì trong thân thể có phong ấn năm xưa Sở Mặc lưu lại, cho nên những người này hầu như toàn bộ cũng không thể tiếp tục đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Bọn họ bây giờ rất hối cải đối với tất cả những gì đã làm năm xưa. Đã hoàn toàn hối cải để làm lại cuộc đời. Ở học viện Sở thị, trong thời gian vô tận vô tận, lưu lại… Tất cả đều là mỹ danh.
Hài tử bọn họ dạy dỗ, một đời lại một một đều rất tôn kính bọn họ. Tuy nói rất nhiều người đã từng nghe nói những chuyện xảy ra năm xưa, nhưng tất cả cũng không có để ý.
Dù sao, những chuyện kia quá xa xưa rồi!
Đã trải qua thời đại thế giới thông đạo, thời đại thế giới Thần Giám, thời đại đất Vĩnh Hằng, đến này đã tiến vào thời đại Bàn Cổ.
Trong lúc này, quả thực có thể viết ra rất nhiều bộ sách lịch sử cổ thực sự. Cho nên, những Thái thượng Cổ Tổ thông đạo năm xưa, đã từng làm những chuyện kia, đã từng phạm những lỗi đó, cũng đã theo thời gian trôi qua mà bị tiêu diệt hết.
Bọn họ lúc này đây được mời đến đây, toàn bộ đều cảm thấy bất ngờ vô cùng, thậm chí có chút không dám tin. Sâu trong thâm tâm, tất nhiên cũng tràn đầy sự vui mừng to lớn!
Có một ý nghĩ mà bọn họ đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến nảy sinh từ trong lòng của bọn họ.
Quả nhiên, Sở Mặc sau khi nhìn thấy bọn họ, chuyện thứ nhất chính là trực tiếp giải trừ phong ấn của bọn họ.
Từ tốn nói:
– Nhân của năm xưa, quả của hôm nay. Ân oán có sâu hơn, cũng có ngày bị lịch sử chôn vùi. Hôm nay giải trừ phong ấn cho các ngươi, hy vọng các ngươi có thể tự thu xếp ổn thỏa. Thế giới này rất lớn.
Sở Mặc cũng không nói nhiều từ đường đường chính chính, cũng không cố ý ra vẻ Chúa Tể Giả. Nhưng lời nói này của hắn, đối với những Thái thượng Cổ Tổ năm xưa mà nói, lại như ngọn đèn thắp giữa đêm tối trong đại dương, quả thực sáng đến thấm vào lòng người.
Tất cả Thái thượng Cổ Tổ đều cùng nhau hành lễ với Sở Mặc.
– Bọn tax in khắc ghi giáo huấn của công tử trong lòng!
Công tử!
Tiếng xưng hô này xuất phát từ nội tâm, hoàn toàn không có một chút không tình nguyện.
Hơn nữa, bây giờ còn có thể gọi Sở Mặc một tiếng công tử, thực là không nhiều lắm.
Xưng hô này, nếu như truyền đi, không biết sẽ có bao nhiêu người ngưỡng mộ.