Lĩnh vực này, đối với Sở Mặc mà nói cũng khá xa lạ, hắn cũng là lần đầu tiên chạm tới tất cả mọi thứ của lĩnh vực này rõ ràng như thế.
Hắn đi tới một bước, tiện tay giúp cho Vu Hồng tạo ra một thân thể mới.
Đúng vậy, Vu Hồng còn là loài người, là một người!
Vu Hồng ngẩn ra, ngay sau đó, hắn khom người thi lễ với Sở Mặc.
Trên mặt của Sở Mặc lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Sau đó hướng về phía người thân, mỉm cười:
– Ta chịu nổi mà!
Không có ai biết, quá trình như như sống lại kia, đối với Sở Mặc mà nói là một loại hành hạ như thế nào. Trong mắt người khác, con đường sinh ra máu thịt, gân cốt… thậm chí đến cả thân thể là một loại thần tích chân chính, là một quá trình thành thần. Nhưng đối với Sở Mặc mà nói, quá trình kia cũng là đại kiếp nạn kinh khủng nhất hắn từng gặp từ trước đến nay.
Thiên kiếp trước đây đến từ ngoại giới, là ngoại giới công phạt hắn, là một sự không thừa nhận của thiên đạo. Nhưng thiên kiếp lần này, cũng là từ trong ra ngoài, là một loại thử thách, một sự rèn luyện của thiên đạo đối với hắn, chỉ có chịu đựng, loại thử thách và rèn luyện này mới có thể kết thúc.
Nếu như không chịu nổi, thực ra, chính là vạn kiếp bất phục!
Luân hồi cái gì, trùng tu cái gì… Có thể đều sẽ không tồn tại. Đây, thuộc về đánh cuộc lên vận mệnh, là đánh cuộc với luân hồi!
Thắng cuộc, thành thần, trực tiếp siêu thoát.
Thua cuộc, tử vong, hoàn toàn mất tích.
Quá trình này, Sở Mặc cố gắng tới cùng, hắn kiên trì được. Cho nên hắn bây giờ có thể mỉm cười để đối mặt với tất cả. Tất cả gian khổ, thương tổn, thống khổ và dằn vặt, do hắn một mình chịu đựng là được. Hoàn toàn không cần làm cho đám người kia biết hắn đã trải qua những điều này.
Hơn nữa, Sở Mặc trong quá trình này rốt cuộc rõ ràng, thần… Số lượng là vô cùng hiếm có!
Nghiêm chỉnh mà nói, chỉ có đến thời cơ nào đó mới có thể sinh ra loại tồn tại thần này, nếu là không có cơ hội này, bất kể là sinh linh mạnh mẽ nào cũng không thể. Ví dụ tứ đại Chúa Trời, mạnh mẽ đến cái thế vô song, lại không thể nào thành thần.
Tứ đại Chúa Trời bên kia chắc cũng hiểu rõ đạo lý này. Cho nên, bọn họ muốn tìm cơ hội thành thần, nhưng lại không thể cưỡng cầu.
Cho nên, bọn họ mới không muốn trơ mắt nhìn trong nhân loại lại xuất hiện tôn thần thứ hai.
Nhất là vị thần này không giống với Bàn Cổ trước đây. Bàn Cổ đối với bọn họ mà nói, tương đối dễ đối phó!
Bàn Cổ giống như là nhất tôn Bá Cương, cái thế vô song, hào khí ngất trời. Trong nội tâm chỉ có dũng mãnh cùng từ bi với bộ hạ vạn vật sinh linh. Trong xương cốt của người này, không có bất kỳ toan tính nào tồn tại.
Với nhân loại mà nói, đây là một quân tử chân chính.
Nhưng Sở Mặc không giống thế, hắn cái thế vô song, lại hào khí ngất trời. Tuy trong xương của hắn, có nhân từ và thương yêu đối với bộ hạ vạn vật sinh linh, nhưng lại có toan tính và âm mưu gần như vô hạn đối với kẻ địch.
Bất kể nhìn thế nào hắn tuyệt đối không đươc tính là một quân tử khiêm tốn trong miệng của loài người.
Hắn như vậy, đối với người cùng tộc mà nói, là đại thiện chân chính, là một vĩ nhân chân chính, là vương giả. Đối với địch mà nói, còn lâu mới được tốt đẹp như vậy, hắn nhất đính chính là một tên ác ma chân chính, là một cơn ác mộng, là một đại danh từ tà ác.
Chỉ cần hắn còn sống một ngày, đối với sinh linh của tứ đại giới mà nói, đều sẽ bất an một ngày!
Bởi vì Bàn Cổ sẽ không trả thù, nhưng Sở Mặc biết.
Nói cách khác, Sở Mặc mặc dù thành thần, nhưng trong xương của hắn vẫn là một con người thực sự!
Bàn Cổ bất kể có thành thần hay không, trong xương của hắn, đều có bản lĩnh thật sự của thần!
Bàn Cổ là cao cao tại thượng, dường như tồn tại tinh thần lãnh tụ; Sở Mặc là đi sâu vào tất cả sinh linh, một người dẫn đường thực sự!
Hai nhân loại trong lịch sử, hai vị thần mạnh nhất, từ căn bản mà nói, đúng là đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Con đường kia của Bàn Cổ thất bại. Cho nên, hắn chọn Sở Mặc làm người thừa kế của hắn. Thử nghiệm một con đường khác hoàn toàn.
Cũng có thể nói, Bàn Cổ sau khi thất bại, hiểu vấn đề của mình ở đâu. Cho nên, hắn chọn con đường khác, chọn một tính cách khác tiếp tục sự nghiệp chưa hoàn thành của hắn.
Sở Mặc, từ trong vô số sinh linh, trổ hết tài năng, trở thành một Ứng Vận giả.
Kỳ thực, là một sự thay thế và luân hồi của vận mệnh.
Bàn Cổ từ trên cảnh giới, trên kết cấu của nhãn giới và lòng dạ… thực ra đều chân chính không ai bằng.
Cũng chính bởi vì loại chất này, nhân loại mới xuất hiện một người như Sở Mặc, dẫn tất cả nhân loại, tiếp tục đấu tranh với vận mệnh, tiếp tục đi chống lại!
Bây giờ Sở Mặc đã hoàn toàn hiểu rõ sứ mạng của mình.
Hắn ngửa mặt lên trời, trong lòng phát thệ: Cổ thần, ta nhất định sẽ theo con đường này của ngài, dẫn dắt tất cả nhân tộc sáng lập một thế giới có thể làm cho tất cả nhân loại an cư lạc nghiệp. Không làm xong chuyện này, ta sẽ không ngừng cố gắng.
Ngày này, xác định là năm đầu Bàn Cổ.
Cùng một ngày, Bàn Cổ mở ra.
Lịch Bàn Cổ, theo cách tính thời gian cổ xưa nhất của nhân loại.
Một ngày chia làm mười hai canh giờ, một năm ba trăm sáu mươi ngày
Bộ lịch này, ngày này, thông qua Sở Tuệ tạo dựng lên có hệ thống, trực tiếp truyền đến mọi ngõ ngách của thế giới Bàn Cổ.
Đồng thời, Sở Mặc hạ lệnh, thống nhất tiêu chuẩn các loại.
Tỷ lệ đo lượng, ví dụ như tiền tệ, tất cả tiêu chuẩn của đồ đạc không đồng nhất, tất cả đều làm cho người đặc biệt tới tiến hành thống nhất.
Lòng tham của Sở Mặc rất lớn, muốn đem toàn bộ đại thế giới Bàn Cổ, tất cả thế giới nhân loại, tất cả đồ đạc cần xây dựng Tư Đồ Đồạt tiêu chuẩn, đều thành lập tiêu chuẩn, sau đó tiến hành thống nhất.
Bao gồm hệ thống cấp bậc của người tu luyện.
Cứ như vậy, những người tu luyện khi đến một loại trình độ có thể ngao du thế giới, như vậy, bất luận hắn đi bất kỳ nơi nào, tất cả tiêu chuẩn đều là tiêu chuẩn quen thuộc của mình.
Dưới tình huống như vậy, thế giới này muốn phát triển chậm cũng rất khó.
Đến nay cả thế giới Bàn Cổ, điều thiếu sót duy nhất chính là tư nguyên.
Trận chiến đấu này xem ra rất dễ dàng, tựa hồ chỉ có một người Sở Mặc, thêm Vu Hồng cùng vương tộc Sở Thị ra chút sức cũng đủ giết bốn vạn liên quan của tứ đại giới. Nhưng trên thực tế, cái giá của bọn họ phải trả là thảm hại. Gần như đây là đánh đổi tương lai của tất cả thế giới Bàn Cổ, giành một trận thắng lợi!