Chương 2524: Bỏ ra và hồi báo (1)

Bỏ ra và hồi báo (1)

Nàng nói:

– Lão tướng quân, có thể ngồi xuống nói chuyện được không?

Phàn Vô Địch hơi ngẩn người ra, sau đó lập tức gật đầu.

Giữa hắn và Sở Tuệ cũng không có quá nhiều thời điểm cùng xuất hiện và lui tới. Dựa theo bối phận, Sở Tuệ cũng có thể gọi hắn một tiếng gia gia. Chỉ có điều, giữa hai người vẫn chưa từng có quá nhiều giao lưu.

– Lão tướng quân, lần này ngài mang về tài nguyên, theo lý thuyết ta không có quyền xử trí. Nhưng ta muốn mời ngài, để cho ta làm chủ một lần.

Sở Tuệ nhìn Phàn Vô Địch, nhẹ giọng nói.

– Có ý tứ? Nàng không có quyền xử trí? Không phải đã giao cho nàng rồi sao?

Phàn Vô Địch cảm thấy có chút kỳ quái.

Toàn bộ Sở thị vương tộc bên này đều tín nhiệm đối với Sở Tuệ một cách vô điều kiện. Nguyên nhân không có gì khác, Sở Mặc tín nhiệm Sở Tuệ. Chỉ điểm này, như vậy là đủ rồi.

Sở Tuệ lắc đầu, mỉm cười nói:

– Ta chỉ có quyền phân phối, nhưng không thể tùy ý xử lý những tài nguyên này. Chỉ có điều, bởi vì cuộc chiến đấu của ca ca trước đó tiêu hao quá lớn. Ta muốn để cho hắn khôi phục lại trước tiên. Chỉ có hắn khôi phục lại, toàn bộ thế giới Bàn Cổ chúng ta mới có khả năng tính là chân chính sống lại. Nếu không phải vậy, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể gặp các loại nguy hiểm. Hắn không hoàn toàn khôi phục, trong lòng cũng ta cũng không yên.

Phàn Vô Địch hơi ngẩn ra, lập tức nói:

– Hắn không có sao chứ?

– Không có chuyện gì lớn, nhưng tiêu hao lợi hại.

Sở Tuệ nói.

– Vậy đi làm đi! Loại chuyện như vậy, không cần hỏi ta!

Phàn Vô Địch vẻ mặt ngay thẳng nói:

– Ta chính là một tướng quân, mang binh đánh giặc. Xử lý chiến lợi phẩm như thế nào, đây là chuyện của các nàng.

Sở Tuệ cười khổ nói:

– Đầu tiên, dựa theo quy định do ca ca quyết định ra, những tài nguyên này, ngài có tư cách lưu lại một phần, để cho chính ngài dùng. Còn lại tiến thành thưởng cho công thần.

Phàn Vô Địch gật đầu:

– Cái này, ta thật ra có biết. Chỉ có điều lần này, mọi người đều từ chối. Bởi vì tất cả mọi người đã ở trong quá trình này, nhận được nâng cao và tiến bước rất lớn. Hơn nữa toàn bộ thế giới Bàn Cổ, hiện tại đang ở trong tình trạng tài nguyên khan hiếm. Trước mắt, một thành tài nguyên, số lượng đã rất khổng lồ, đã có thể dùng để làm rất nhiều chuyện. Cho nên lần này, tất cả mọi người đều từ chối. Bọn họ đều muốn làm một chút gì đó cho quê hương của mình.

Sở Tuệ gật đầu:

– Ta có thể hiểu được loại tâm tình này. Cho nên, ta rất cảm kích bọn họ. Thứ hai, quy định của ca ca quyết định, ta không được tùy ý phân phối những tà nguyên này. Nhất định phải phân phối theo nhu cầu. Điều này, ca ca chính là sợ ta chặn những tài nguyên tốt lại, lưu lại cho hắn sử dụng…

Phàn Vô Địch có chút bất đăc dĩ, cười khổ một cái. Hắn cũng hiểu rõ ý tứ của Sở Tuệ. Hóa ra nha đầu kia là sợ bị mắng.

Hắn lập tức khoát tay chặn lại, nói:

– Nàng đi làm là được rồi. Nếu như hắn có nói gì, nàng cứ nói, những tài nguyên này, chẳng qua là một phần mười số lượng chúng ta mang về lần này.

– Như vậy được không?

Sở Tuệ nhìn vẻ mặt ngay thẳng của lão tướng quân. Thật không ngờ một lão đầu chính trực như vậy, cũng sẽ nói dối.

– Không như vậy hắn có thể đáp ứng sao?

Lão tướng quân lộ ra vẻ mặt đương nhiên nói:

– Tài nguyên không có, chúng ta còn có thể đi cướp, còn có thể đi tìm về. Nhưng nếu như hắn không còn, bảo chúng ta đi đâu tìm đây?

Sở Tuệ gật đầu:

– Cách nói này của lão tướng quân rất tuyệt. Vậy ta sẽ đi làm ngay!

Phàn Vô Địch mỉm cười:

– Mau đi đi!

Sau đó, năm ba nghìn sáu trăm lẻ ba của lịch Bàn Cổ, Phàn Vô Địch lại dẫn đầu đại quân, rời khỏi thế giới Bàn Cổ. Trước lúc này, đại quân của Phàn Vô Địch bọn họ cũng đã thăm dò rõ ràng một vài nơi ở sâu bên trong vũ trụ, có khả năng ẩn chứa tài nguyên kinh người. Nhưng đồng thời, những địa phương kia cũng quá nguy hiểm, cho nên lại tạm thời bỏ qua.

Chỉ có điều lần này, sau khi trở về, biết được bên này đã xảy ra chuyện gì, động viên những người lão gia tử chưa dùng tới. Tất cả tinh nhuệ trong quân của Bàn Cổ, cũng chính là đội do lão gia tử tự mình dẫn dắt, được gọi là quân nhân Nhất Quân của Bàn Cổ, trực tiếp bắt đầu công khai thỉnh nguyện.

– Chúng ta đều là con dân của thế giới Bàn Cổ. Chúng ta không thể tách ra giống như đám người Ma Quân tiền bối, viễn chinh bốn đại thiên giới. Nhưng chúng ta lại có thể làm ra một chút cống hiến cho quê nhà của chúng ta. Chỉ có ở bên ngoài trải qua những phiêu lưu, mới có thể làm cho bản thân chúng ta cũng trở nên cường đại hơn. Tướng quân, xuất chinh!

– Tướng quân, xuất chinh!

Tất cả quân của Bàn Cổ, còn có những người lần trước không có tham gia, sau khi nghe những người xuất chinh lần này trở về nói chuyện, tất cả đều động tâm!

Lần này, trong trăm vạn quân của Bàn Cổ, có ít nhất chín mươi vạn muốn đi theo lão tướng quân cùng xuất chinh.

Điều này thậm chí trực tiếp kinh động tới những người của vương tộc ở trong tầng trời thứ ba mươi ba.

Đám người Kỳ Tiểu Vũ, Thủy Y Y đều tự mình đứng ra, tiến hành phối hợp.

Đến cuối cùng, tổng cộng đại quân năm mươi vạn tu sĩ Nhân tộc, chia làm năm mươi đội ngũ. Mỗi đội ngũ, lại phân ra thành mười tiểu đội. Tổng cộng năm trăm đội ngũ, trùng trùng điệp điệp, đi ra khỏi thế giới Bàn Cổ, chạy về phía sâu bên trong vũ trụ, nơi lạnh lùng vắng vẻ lại mờ mịt không biết rõ.

Những người này, bọn họ không biết nguy hiểm sao? Bọn họ biết!

Bất luận là chiến sĩ quân viễn chinh lần này trở về cũng tốt, hay lão tướng quân Phàn Vô Địch cũng tốt, hay Kỳ Tiểu Vũ, Thủy Y Y cũng tốt. Đối với bọn họ mà nói, chuyện này có tính nguy hiểm. Nhưng tính tích cực của mọi người lại càng cao hơn!

Giống như quân viễn chinh này nói vậy, thế giới Bàn Cổ là quê nhà của chúng ta. Công tử vì thế giới này làm ra bao nhiêu chuyện, trong mắt chúng ta đều nhìn thấy. Chúng ta cũng rất gấp. Cho nên, có thể vì quê nhà này, làm thêm một vài chuyện, là tâm nguyện của tất cả chúng ta!

Cho dù vì thế chúng ta sẽ chảy máu bị thương, thậm chí trả cái giá lớn, bỏ ra tính mạng, chúng ta cũng cam tâm tình nguyện!

Xây dựng quê hương của mình, làm gì có đạo lý cái gì cũng không có bỏ ra, lại chỉ biết hưởng thụ?

Tuy rằng Nhân tộc ở thế giới Bàn Cổ không giống những Nhân tộc ở bốn đại thiên,

bị chèn ép quá nhiều năm. Nhưng bọn họ cũng cảm thấy ủy khuất. Theo thế giới Bàn Cổ hình thành, bọn họ cuối cùng có thể mở mày mở mặt.

Thí Thiên Đao

Thí Thiên Đao

Status: Completed Author:

Giang hồ vô đạo, bạt đao tương trợ, đao xuất ngang trời, không thẹn với lương tâm.

Chúng sinh vô đạo, đao phong thí. Lãnh nhãn tinh không, trì đao bễ nghễ.

Thông thiên đại lộ, nhất lộ kinh cức, một đao chém ra, duy ngã độc tôn!

Một thiếu niên xuất thân cô nhi, được người nhặt nuôi. Thiên phú trác tuyệt, huyết thống hùng mạnh bí ẩn, từng bước vượt qua sóng gió, gặp gỡ cơ duyên, rèn luyện, trưởng thành.

Con đường lên đến đỉnh cao trải đầy những cánh hoa màu hồng thấm đẫm máu và nước mắt. Phấn đấu hết mình để đạt được mục tiêu cao nhất nhưng đôi khi cũng cần biết buông bỏ. Khó khăn tuyệt lộ sẽ là động lực mạnh nhất khiến con người bứt phá. Thói đời bon chen lừa lọc gian dối, đối mặt với những dục vọng sâu thẳm nhất của người đời mới khiến ta cảm nhận được tình thân, tình bạn, tình yêu… chân thực nhất, sâu sắc nhất.

Ngay từ đầu truyện tác giả đã “vạch sẵn” con đường theo dõi cốt truyện từ thân phận bí ẩn của Sở Mặc liên quan đến ngọc bội thần kỳ cùng với đó là “map truyện” rõ ràng Nhân gian – Linh Giới – Tiên Giới – Thiên Giới. Sở Mặc cần trở nên mạnh mẽ không phải vì hắn là nhân vật chính và phải đạp lên đầu những kẻ khác để tỏ ra hùng mạnh, mà hắn cần phải mạnh mẽ để bước lên một vũ đài lớn hơn, đối mặt với sứ mạng của chính mình. Chính thân phận bí ẩn và sứ mệnh của hắn đã buộc hắn phải trưởng thành, phải mạnh mẽ để đương đầu!

Vậy thân phận của Sở Mặc là gì? Sứ mệnh của hắn ra sao? Mời các bạn theo dõi và khám phá.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset