Từ lúc mới bắt đầu, độc dược nhập vào cơ thể, Sở Mặc do cảnh giới quá thấp nên căn bản không kịp phản ứng. Nếu độc này là loại lấy mạng người thì có là Hỗn độn hoả lò hay Thương Khung Thần Giám sẽ không đến mức không có chút phản ứng nào. Nhưng đây không phải kịch độc làm chết người.
Về phần nổ tan xác mà chết, nguy hiểm này căn bản không tồn tại với Sở Mặc. Bởi vì một khi năng lượng trong thân thể vượt qua cảnh giới Sở Mặc có thể nhận, như vậy bất kể là Thương Khung Thần Giám hay Hỗn độn hoả lò sẽ hút đi năng lượng đó.
Nói cách khác, nếu Lưu Vân là nữ tử vô tình, vì bảo toàn danh tiết mà đuổi Sở Mặc đi, như vậy Sở Mặc cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Thậm chí, còn có thể nhân họa đắc phúc, tích lũy được nhiều năng lượng. . .
Đáng tiếc Lưu Vân không phải loại máu lạnh, bề ngoài cao quý nhưng tâm địa thiện lương, cho tới giờ chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ hắn. Đáng tiếc Sở Mặc không thể nói chuyện, không thể nói cho Lưu Vân biết.
Âm thác dương sai mới biến thành thế này.
Đối với Lưu Vân, Sở Mặc chưa tới mức chán ghét hay phản cảm, một nữ tử xinh đẹp như thế cho dù là ai cũng sinh lòng hảo cảm. Chứ đừng nói người bề ngoài lạnh lùng, bên trong thiện lương như Lưu Vân.
Mọi người đều nói vợ chồng vốn là đôi chim cùng tổ, tai vạ đến đều tự bay đi.
Lưu Vân cùng Sở Mặc không phải vợ chồng, thậm chí cũng không quen thuộc, nhưng vào thời khắc nguy nan, Lưu Vân cũng không từ bỏ.
Nữ tử như vậy đốt đèn cũng khó tìm.
Nhưng vấn đề là trong lòng Sở Mặc đã có Kỳ Tiêu Vũ. Haiz!
Sở Mặc thở dài một tiếng.
Ánh mắt phức tạp nhìn những cường khí xung quanh.
Đó là đồ Lưu Vân để lại, không có mang đi.
Mục đích là vì bảo hộ hắn.
– Nếu như ngươi là một nữ nhân lãnh huyết vô tình, vứt bỏ ta không để ý, ta ngược lại còn dễ chịu hơn một chút.
Sở Mặc cười khổ, phát ra một tiếng thở dài. Sau đó hắn ngồi dậy, vận hành tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý, phát hiện cảnh giới của mình đã từ Minh Tâm Cảnh tăng lên tới Ngộ Tâm cảnh đỉnh cao.
Sở Mặc không nói gì, nếu ở Nhân Giới, ngay cả có thiên tư trác tuyệt cũng không thể nâng cao nhanh như vậy.
Nếu Gia Cát Xương Bình biết hắn trăm phương ngàn kế thành toàn cho Lưu Vân và Sở Mặc, không biết có tức đến hộc máu.
Tuy nhiên vào lúc này, cho dù Gia Cát Xương Bình biết thì cũng không còn tâm tư mà tức giận.
Bởi vì hắn đã biết Phùng Xuân đế chủ phát ra pháp chỉ. Hắn thật sự sợ hãi!
Đế chủ phát ra pháp chỉ, đồng đẳng với một đế chủ cảnh giới phát ra lời thề!
Người thường đều biết lời nói như tên bắn khỏi cung, chớ nói tới tu sĩ đế chủ cảnh giới, đâu thể để một lời thề hủy đi tâm tình và đạo hạnh của mình?
Nếu như nói, một đế chủ muốn chém giết một đế chủ khác thì còn không dễ dàng.
Cho dù là Gia Cát Lãng, dựa vào tài nguyên trong gia tộc lên đế chủ cũng không dễ giết như vậy!
Bất luận là đế chủ nào đều được xưng tụng là kinh tài tuyệt diễm, thiên kiêu chânchính.
Nhưng một gã đế chủ muốn chém giết một gã Phi Thăng kỳ thì đúng là trên trời dưới đất, không chỗ trốn chạy!
Trừ phi, Gia Cát Xương Bình trốn trong gia tộc không ra ngoài. Một khi hắn rời khỏi Gia Cát gia hẳn sẽ phải chết!
Người bị kinh hãi không chỉ có Gia Cát Xương Bình mà còn có Lã Nghị!
Thân là đại tông sư Luyện Đan Sư, Lã Nghị tự tin mình đi đâu cũng có người thu nhận và giúp đỡ.
Dù chuyện Ngọc Nữ mị năm đó hắn bị rất nhiều thế lực lớn đuổi giết, nhưng đếncuối cùng, chuyện này vẫn không được giải quyết.
Trong chuyện này, cố nhiên có nữ nhân không muốn truy cứu, nhưng nhiều hơn là do Gia Cát gia che chở cùng với Linh Đan Đường không truy cứu!
Hương hỏa tình. Ba chữ kia có thể áp dụng ở bất kỳ địa phương nào.
Bất kể thế nào, Lã Nghị đã lập nhiều công lao hiển hách cho Linh Đan Đường, nếu không phải vì Ngọc Nữ mị, Lã Nghị rất có thể đã trở thành đệ thập đương gia của Linh Đan Đường.
Dù hắn chưa tới đế chủ cảnh giới, thân phận đệ thập đương gia cũng không chạy thoát hỉ tiếc là bản thân hắn tìm đường chết, đồng thời trêu chọc nhiều thế lực cường đại như vậy.
Lại nói tiếp, Linh Đan Đường cũng coi như đạt đến một trình độ nào đó, ngay cả mấy vị đương gia rất nhiều năm không lộ mặt cũng hiện thân, âm thầm trợ giúp Lã Nghị quay vần.
Việc này, Lã Nghị đều biết.
Tuy nhiên hắn không cảm kích. Bởi vì hắn cảm thấy, đó là chuyện Linh Đan Đường phải làm!
– Ta cũng không nợ Linh Đan Đường cái gì. Ta còn giúp họ kiếm rất nhiều tiền! – Mà Linh Đan Đường vẫn nợ ta thân phận thập đương gia.
Đây là lời Lã Nghị đã nói khi vào Gia Cát gia, ngay lúc đó Gia Cát gia vì muốn giữ lại tông sư Luyện Đan Sư nên hắn nói gì cũng đáp ứng.
Bởi vậy, Lã Nghị cảm thấy Linh Đan Đường nợ mình chứ mình không hề nợ Linh Đan Đường!
Chuyện lần này, Gia Cát Xương Bình đến cầu thuốc đã nói mình bị người của Linh Đan Đường làm nhục, muốn trả thù.
Ngay từ đầu Lã Nghị không muốn cho hắn, dù hắn cảm thấy Linh Đan Đường nợ hắn nhưng hắn cũng không hận Linh Đan Đường, cũng không muốn làm loạn để kết thù với Linh Đan Đường. Tuy nhiên một câu nói của Gia Cát Xương Bình đã làm Lã Nghị nổi giận.
Hắn nói:
– Bên Linh Đan Đường đã có một gã Luyện Đan Sư truyền kỳ cấp. . .
Lời này đương nhiên là Gia Cát Xương Bình nói bậy nói bạ, hắn đang lừa Lã Nghị!
Vì chuyện Sở Mặc hóa thân Lâm Bạch cùng Linh Đan Đường hợp tác, mặc dù có người biết, nhưng Sở Mặc xuất ra 50% xác xuất thành công hoàn mỹ Thiên nguyên đan, ngoại trừ Phùng Xuân và Lưu Vân không có người thứ ba biết!
Phùng Xuân vội vàng rời đi là vì chuyện này, hắn phải báo cáo với mấy vị không màng thế sự trong nhà! Sau mới có đám người Gia Cát Xương Bình khiêu khích Lưu Vân và Sở Mặc, sau đó kết thù, sau đó Gia Cát Xương Bình đi tìm Lã Nghị.
Cho nên khi đó, Gia Cát Xương Bình đã lừa người!
Nhưng Lã Nghị đã thật sự bị lừa.
Bởi vì Lã Nghị không tin Gia Cát Xương Bình dám dùng chuyện này lừa hắn, bởi vì lời nói dối này quá dễ bị vạch trần!
Cho nên nói, con người nhiều khi sẽ bị kinh nghiệm phong phú của chính mình đánh lừa.
Mãi khi chuyện này bạo phát trên bản tin, song phương công khai treo giảithưởng, Lã Nghị mới nhận ra sự tình nghiêm trọng!
Đầu tiên, Gia Cát Xương Bình dùng thuốc Ngọc Nữ mị nhân thần công phẫn mưu hại Linh Đan Đường tiểu Công chúa Lưu Vân, chứ không phải một tiểu yêu nhỏ như Lã Nghị tưởng tượng. .
Tiếp theo, Linh Đan Đường đã hoàn toàn tức giận!
Năm vạn cực phẩm Thiên Tinh Thạch, cho dù là đan sư coi tiền như bã của Lã Nghị cũng thấy mê hồn, chỉ vì muốn lấy đầu hắn. Có thể tưởng tượng độ thù hận của Linh Đan Đường dành cho hắn tới trình độ nào.