Ầm! Âm thanh chấn động trời đất, ngọn núi phía xa sụp đổ. Một thân ảnh từ đó phóng lên cao.
Kèm theo đó là một tiếng rống giận:
– Tiểu súc sinh…ngươi nói ai là rùa đen rút đầu?
Một lão già râu tóc bạc phơ, người mặc đạo bào cũ nát, loáng một cái xuất hiện trước mặt Sở Mặc. Lão ngay lập tức đánh ra một chưởng:
– Ta muốn giết ngươi!
– Cũng phải xem ngươi có năng lực hay không.
Sở Mặc nói xong, dùng nhân quyền đỡ lấy đòn này của lão già. Ầm ầm!
Một hồi va chạm đinh tai nhức óc. Thân hình của Sở Mặc trực tiếp lui về phía sau hơn trăm trượng.
Mà lão già tóc bạc cũng đồng dạng. Lão không dám tin nhìn Sở Mặc nói:
– Sao ngươi có thể có thực lực cường đại như thế được?
Mới nãy đám đệ tử Thiên Kiếm Môn trên quảng trường còn mang vẻ mặt như cha chết mẹ chết, nay lại như thấy được hy vọng, nhìn lão già râu tóc bạc trắng trong không trung kia bằng ánh mắt nóng rực
– Đây chính là lão tổ khai sơn của Thiên Kiếm Môn sao?
– Ta đã nhìn thấy bức họa của lão tổ…giống hệt người này mà.
– Trời đất…lão tổ của chúng ta vẫn còn sống.
– Lão tổ xuất sơn, chúng ta được cứu rồi.
– Thật tốt quá…cuối cùng lão tổ cũng xuống núi. Chúng ta chắc chắn được cứu!
– Lão tổ, giết tiểu súc sinh này, báo thù cho môn chủ đi! – Lão tổ…
Trên quảng trường vang lên vô số âm thanh bi thiết của các đệ tử Thiên Kiếm Môn.
Lão già râu tóc bạc trắng không nói một lời, con ngươi lạnh băng nhìn chằm chằm Sở Mặc, trong lòng không ngừng mắng: rốt cuộc tên khốn kiếp nào trêu chọc một tên sát tinh thế này?
Liên lụy đến toàn bộ Thiên Kiếm Môn, đến lão tổ khai sơn là y cũng bị quấy nhiễu.
Nếu lão biết là ai làm, lão sẽ tự tay chém chết kẻ đó
– Tiểu tử, ngươi giết nhiều người của Thiên Kiếm Môn như vậy còn chưa đủ sao?
Chẳng lẽ ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt?
Lão già không nói ra miệng mà dùng phương thức truyền âm cho Sở Mặc.
Lão biết rõ, nếu quang minh chính đại nói ra, những đệ tử nội môn trên quảng trường của Thiên Kiếm Môn sẽ hỏng mất.
Tổ sư gia giống như thần trong lòng họ lại nói chuyện mềm nhẹ với một thiếu niên… ai có thể chấp nhận chuyện như vậy chứ.
Sở Mặc cũng chẳng quan tâm mặt mũi của lão già này, lạnh lùngnói:
– Ai nói ta muốn đuổi tận giết tuyệt Thiên Kiếm Môn?
Ngươi mù sao?
Không thấy người ta giết đều là trưởng lão trở lên à?
Ta có giết một tên đệ tử bình thường nào không?
Những người trên quảng trường lập tức nao nao. Không biết vì sao tên thiếu niên như sát thần kia lại đột nhiên nói như vậy. Cũng có người thông minh đoán được, chắc tổ sư gia đã nói gì với hắn.
Lão già không đổi mặt, tiếp tục truyền âm:
– Ngươi giết nhiều người như vậy rồi. Oan gia nên giải không nên kết, ngươi còn muốn giết tiếp sao?
Nếu lão phu liều mạng, chưa chắcngươi có thể đi khỏi chỗ này đâu.
Sở Mặc vẫn lạnh lùng, cũng không thèm truyền âm mà cao giọng:
– Ta chưa bao giờ trêu chọc các ngươi. Lúc ban đầu, trên thảo nguyên, một tên đệ tử Thiên Kiếm Môn là Lãnh Thu Minh muốn hại ta. Khi đó ta yếu, không phải đối thủ của y, ta nhịn.
– Rồi một tên Triệu Thanh…
Lúc này dưới quảng trường bắt đầu nghị luận.
– Triệu Thanh chẳng phải là người tiến vào Thanh Long đườnglàm Hoàng Kim trưởng lão sao?
– Đúng vậy…ta nghe nói đã chết rồi.
– Không ngờ tên Lãnh Thu Minh cũng gây thù oán với tôn sát thần này. Chẳng trách không thấy bóng dáng đâu, y nhất định trốn rồi…
Sở Mặc cũng không để ý mấy tạp âm này, nhìn lão tổ nói tiếp:
– Về sau, môn chủ Thiên Kiếm Môn của các ngươi lại mang theo một đám trưởng lão đến chỗ taViêm Hoàng thành của Đại Hạ quốc. Một đám một đám ra tay với ta…- Lúc đó ta bị trọng thương, thiếu chút thì chết…
– Ta dùng hai năm thời gian để dưỡng thương. Sau khi bình phục trở về Viêm Hoàng thành, lại gặp một người tên là Ấn Minh, cấp bậc Tiên Thiên đỉnh cao… Ha ha, y cũng là người của Thiên Kiếm Môn đúng không?
Sở Mặc trào phúng:
– Ngươi nói Thiên Kiếm Môn cứ liên tục như vậy, đổi lại là ngươi, ngươi có thể nhẫn sao?
Khóe miệng lão già co giật kịch liệt. Lão không nghĩ tới giữa môn phái mình và thiếu niên khủng bố này lại có thù oán sâu như vậy. Mãi sau đó, lão mới gian nan mở miệng, không buồn dùng truyền âm.
– Kể cả những gì ngươi nói đều là sự thật đi chăng nữa thì giết nhiều người như vậy cũng đủ rồi mà, còn muốn giết tiếp sao?
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lão lại nghiến răng nghiến lợi thề: hôm nay ta chịu thua. Tên tiểu tử này còn trẻ tuổi, không đủ kinh nghiệm, nếu thấy ta nhường nhịn chắc chắn sẽ mềm lòng. Tiểu súcsinh cứ đợi đấy, chỉ cần ta độ kiếp thành công…
Sở Mặc lại nhìn lão nói:
– Không đủ, trừ khi ngươi chết.
– Ngươi…không cần ép người quá đáng!
Lão tổ bị Sở Mặc chọc cho tức giận đến dựng râu trừng mắt, tí nữa thì chết sặc.
Sở Mặc giận quá hóa cười:
– Ta ép người quá đáng. Được rồi, dù sao ta cũng chưa thử làm kẻ ác, nhân sinh nên nếm trải nhiều thì mới toàn vẹn. Sở Mặc nói xong, con ngươi lạnh băng nhìn lão tổ :
– Hôm nay coi như ta làm ác nhân, ép người một lần xem sao.
Vừa nói, thân hình Sở Mặc chợt lóe, dùng Ảo Ảnh Tật Phong bộ, đánh thẳng về phía lão tổ.
Lão tổ Thiên Kiếm Môn cũng bị Sở Mặc chọc tức, bất chấp hao tổn nguyên khí, vận động sức mạnh toàn thân cùng Sở Mặc đối chiến.
Không thể không nói, người có thể ở thế giới thấp nhất như Nhân giới sáng tông lập phái không phải là người đơn giản. Kiếm thuật của lão tổ xuất thần nhập hóa, đã đạt đến mức tuyệt hảo. Sở Mặc vừa đánh vừa nghĩ: nếu để người này trưởng thành ở Thiên giới, không biết có thể trở thành Đế Chủ hay không nhưng trở thành Thiên Tiên, Chân Tiên…cũng chẳng khó.
Đây chính là một thiên tài xuất chúng. Chỉ tiếc lão sinh ở Nhân giới, mà đối thủ của lão lại là Sở Mặc. Kết cục đã định.
Ngay cả Giới Linh hồn khi áp chế cảnh giới đến Trúc Cơ thông thường có chiến lực tốt nhất cũng không phải đối thủ của Sở Mặc chứ nói gì đến cái người còn chưa bước vào Trúc Cơ này. Đến cuối chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi. Trong một khắc trước khi Thí Thiên chém vào mi tâm của lão tổ, trong mắt vị cường nhân đại biểu cho Nhân giới này tràn đầy vẻ kinh ngạc, hối hận, lại không cam lòng.
Đến tận lúc chết đôi mắt lão vẫn nhìn chằm chằm Sở Mặc, không nói câu nào.
Nếu Sở Mặc không đủ trấn định, chắc chắn sẽ bị ánh mắt này khiến cho tâm thần đại loạn.
Nhưng Sở Mặc của hôm nay là người đã trải qua vô số sinh tử. Đối mặt với ánh mắt của lão tổ Thiên Kiếm Môn, Sở Mặc không hề dao động, chỉ thản nhiên nói: