Chương 967: Đối đầu trực diện

Đối đầu trực diện

– Có phải hắn muốn vào Huyễn Thần Giới hay không?

Một gã tu sĩ nhà Âu Dương sốt ruột, trực tiếp lấy pháp khí ra đánh thẳng về phía Sở Mặc.

Vèo!

Một ánh đao rực rỡ lóe lên.

Tiếp đó…Răng rắc!

Một tiếng vang giòn dã!

Món pháp khí mà tu sĩ này ném ra trực tiếp bị chém làm đôi!

Phụt!

Tu sĩ nhà Âu Dương này lập tức hộc máu, nhưng ánh mắt lại vẫn sáng rỡ:

– Thanh đao trong tay tiểu tử này… là một bảo đao! Hơn nữa, hắn cũng không định tiến vào Huyễn Thần Giới! Các tu sĩ khác thậm chí còn không đợi để nghe rõ lời của y, đã đều xông thẳng lên, bao vây Sở Mặc ở bên trong.

Mười hai tu sĩ, cầm đầu là Âu Dương Tác, quây Sở Mặc lại giữa, sau đó lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

– Ngươi cùng đường rồi!

– Ha ha, thật không?

Sở Mặc tủm tỉm nhìn Âu Dương Tác:

– Nửa trên đỉnh cao Nguyên Anh, nửa dưới Luyện Thần… nửa bước Luyện Thần cơ đấy, này ông già, đã tu luyện đến nước này, bước được một chân vào Tiên Giới rồi, còn ra sức như vậy làm chi?

– Tiểu tử, bớt nói nhảm đi, mau quỳ xuống dập đầu nhận tội! Như vậy thì ngươi còn có một con đường sống, nếu không hôm nay chính là ngày chết của ngươi!

Âu Dương Tác trầm giọng nói.

– Quỳ xuống? Dập đầu nhận tội? Dựa vào đâu chứ?

Sở Mặc nhìn Âu Dương Tác:

– Có phải các ngươi cho rằng lần này ăn chắc ta rồi?

Âu Dương Tác lạnh lùng cười:

– Ngươi cảm thấy ngươi còn có bất cứ cơ hội nào khác sao? Một tu sĩ bên cạnh Âu Dương Tác lạnh lùng nói:

– Nếu ngươi ở lại trong Cẩm Tú Thành, ỷ lại vào hai nô bộc Nguyên Anh đỉnh cao và hỏa long thần bí kia… thì may ra còn có cơ hội. Nhưng ai bảo ngươi thích tự tìm cái chết, bản thân ra khỏi thành. Sở Mặc ngươi không còn lối thoát rồi!

Sở Mặc nhún nhún vai:

– Xem ra các ngươi điều tra về ta chi tiết tỉ mỉ quá đấy!

– Nhà Âu Dương dùng sức mạnh toàn gia tộc để nhắm vào một người, như vậy…. người kia không còn bất cứ cơ hội nào để chạy trốn đâu! Âu Dương Tác thản nhiên nói:

– Hiện giờ ngươi cũng có thể tiến vào Huyễn Thần Giới, ha ha, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không chém chết thân xác của ngươi dễ dàng như vậy đâu.

– Tại sao ta lại phải vào Huyễn Thần Giới?

Sở Mặc thản nhiên liếc Âu Dương Tác một cái:

– Không thể không thừa nhận rằng nhà Âu Dương các ngươi rất lợi hại, điều tra gần như rõ ràng toàn bộ lai lịch của ta. Tuy nhiên, còn có một việc, mà các ngươi vĩnh viễn không thể nào biết được.

Sở Mặc nói xong, lấy một cây sáo ngọc từ trong người ra, đặt bênmôi, sau đó cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Tác:

– Ông già nửa bước Luyện Thần kia, từng được nghe độc tấu sáo ngọc chưa?

– Đừng để hắn thổi cây sáo đó!

Âu Dương Tác đột nhiên thét lớn, trực tiếp ra tay với Sở Mặc.

Trong không trung, một bàn tay trong suốt mờ ảo như đám mây trên trời đập về phía Sở Mặc với tốc độ cực nhanh.

– Không có chút văn hóa âm nhạc nào hết.

Sở Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, cất cây sáo đi, sau đó trong giây lát, từtrên người bộc phát ra một hơi thở sắc bén, hơi thở này hóa thành một thanh trường kiếm khổng lồ, đâm thẳng về bàn tay nọ.

– Ha ha ha, thằng nhãi này chán sống rồi, dám đấu pháp trực tiếp với lão tổ tông… Ặc…

Một tu sĩ nhà Âu Dương đang muốn cười nhạo Sở Mặc, nhưng mới nói được nửa chừng thì lời nói đã bị nghẹn lại trong cổ họng.

Bởi vì thanh trường kiếm cực lớn được hóa thành từ hơi thở của Sở Mặc kia, một nhát đâm xuyên qua bàn tay mà Âu Dương Tác đánh ra!

Uỳnh một tiếng, bàn tay như mây khói này… chia năm xẻ bảy, tantành xác pháo!

Âu Dương Tác cũng giật mình kinh hãi, nhìn Sở Mặc đang mặt không biến sắc, vẻ mặt đã trở nên âm trầm cực độ. Y chưa từng mong chưởng này có thể hoàn toàn trấn áp Sở Mặc, nhưng theo y chí ít cũng có thể khiến Sở Mặc bị trọng thương.

Không ngờ Sở Mặc chẳng những không chút xây xước, mà còn dễ dàng phá vỡ chưởng này của y.

Chiến lực của người này, và công pháp mà hắn tu luyện… Âu Dương Tác suy nghĩ trong lòng, mắt lóe lên tia sáng: Nhất định phải bắtsống hắn!

Đúng lúc này, từ phía xa lại có một đoàn người ngựa xông ra, từ khoảng cách không hề gần mà đã phát ra tiếng hô hoán chém giết động trời. Hơn mười luồng tấn công từ hơn ngàn dặm phi thẳng tới hướng của Sở Mặc!

Âu Dương Tác lập tức giận dữ:

– Âu Dương Quang Đại… Mau dừng tay cho ta!

– ———oOo———-

Đám người xông lại từ phía kia chính là một nhóm khác nhà Âu Dương, cầm đầu là quản gia Âu Dương Quang Đại!

Lúc này hai mắt Âu Dương Quang Đại đỏ ngầu, chỉ liếc mắt liền nhìn thấy Sở Mặc tay nắm trường đao, con ngươi đã vằn lên rồi, sao còn để ý những thứ khác? Lập tức thét lên giận dữ:

– Giết!

– Ngươi muốn chết sao!

Âu Dương Tác giận không kiềm được, trực tiếp ra tay, một sức mạnh hùng hồn nháy mắt nổ ra, phóng về phía đám người Âu Dương QuangĐại.

Ầm ầm!

Trên bầu trời nổ ra từng trận tiếng vang lớn!

Đồng thời lóe lên nhiều luồng sáng rực rỡ, cả khoảng không đều đang run rẩy.

Đám người Âu Dương Quang Đại lập tức ngã liểng xiểng.

Âu Dương Tác cũng không hề dễ chịu, sắc mặt vốn dĩ hồng hàotrong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Lúc này, đám người bên cạnh Âu Dương Tác cũng đồng loạt ra tay, nhưng không phải là đánh về phía Sở Mặc mà là nhắm về phía Âu Dương Quang Đại.

Đồng thời, rất nhiều người đều rống lên đầy giận dữ.

– Âu Dương Quang Đại ngươi điên rồi hả? Phải bắt sống kẻ này!

– Ngươi dám cãi lệnh của gia chủ ư?

– Âu Dương Quang Đại ngươi dám ra tay với lão tổ tông sao?

Âu Dương Quang Đại lập tức rít lên:

– Ta báo thù cho con ta là hoàn toàn chính đáng, ai dám ngăn cản?

Âu Dương Tác trực tiếp đứng ra:

– Ta dám ngăn ngươi!

Sở Mặc đứng xem một bên mà tròn xoe hai mắt, khóe miệng nhếch nhếch, thầm nghĩ, tình huống này là sao đây? Nội chiến rồi hả?

Âu Dương Quang Đại nhìn Âu Dương Tác, trầm giọng nói:

– Lão tổ tông, xin ngài tránh ra!

– Ngươi cút ngay cho ta!

Âu Dương Tác lại ra tay, phát huy đến tận cùng uy lực của nửa bước Luyện Thần, vốn không nương tay chút nào, nhằm thẳng hướng Âu Dương Quang Đại.

Ai dám ngăn cản sự phát triển của Âu Dương gia, thì người đó chính là kẻ địch của Âu Dương gia, cho dù là người trong tộc… thì cũng vậy!

Âu Dương Quang Đại không ngờ Âu Dương Tác tuyệt tình như thế, lập tức giận dữ đến hộc máu, hét lên:

– Lão tổ tông!

– Cút!

Âu Dương Tác rống lên phẫn nộ.

Người bên phía Âu Dương Quang Đại không thể không ra tay chống cự, đừng nhìn số lượng người bên họ nhiều, nhưng lại không phải đối thủ của dám tu sĩ phía Âu Dương Tác, trực tiếp bị đánh cho liên tiếp tụt lùi.

Thí Thiên Đao

Thí Thiên Đao

Status: Completed Author:

Giang hồ vô đạo, bạt đao tương trợ, đao xuất ngang trời, không thẹn với lương tâm.

Chúng sinh vô đạo, đao phong thí. Lãnh nhãn tinh không, trì đao bễ nghễ.

Thông thiên đại lộ, nhất lộ kinh cức, một đao chém ra, duy ngã độc tôn!

Một thiếu niên xuất thân cô nhi, được người nhặt nuôi. Thiên phú trác tuyệt, huyết thống hùng mạnh bí ẩn, từng bước vượt qua sóng gió, gặp gỡ cơ duyên, rèn luyện, trưởng thành.

Con đường lên đến đỉnh cao trải đầy những cánh hoa màu hồng thấm đẫm máu và nước mắt. Phấn đấu hết mình để đạt được mục tiêu cao nhất nhưng đôi khi cũng cần biết buông bỏ. Khó khăn tuyệt lộ sẽ là động lực mạnh nhất khiến con người bứt phá. Thói đời bon chen lừa lọc gian dối, đối mặt với những dục vọng sâu thẳm nhất của người đời mới khiến ta cảm nhận được tình thân, tình bạn, tình yêu… chân thực nhất, sâu sắc nhất.

Ngay từ đầu truyện tác giả đã “vạch sẵn” con đường theo dõi cốt truyện từ thân phận bí ẩn của Sở Mặc liên quan đến ngọc bội thần kỳ cùng với đó là “map truyện” rõ ràng Nhân gian – Linh Giới – Tiên Giới – Thiên Giới. Sở Mặc cần trở nên mạnh mẽ không phải vì hắn là nhân vật chính và phải đạp lên đầu những kẻ khác để tỏ ra hùng mạnh, mà hắn cần phải mạnh mẽ để bước lên một vũ đài lớn hơn, đối mặt với sứ mạng của chính mình. Chính thân phận bí ẩn và sứ mệnh của hắn đã buộc hắn phải trưởng thành, phải mạnh mẽ để đương đầu!

Vậy thân phận của Sở Mặc là gì? Sứ mệnh của hắn ra sao? Mời các bạn theo dõi và khám phá.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset