Kỳ Tiêu Vũ do dự một chút, nói ra một bí mật kinh người:
– Kỳ thật ngay trong Tinh linh tộc cũng có người bị lão thu mua nhưng ta không biết đó là ai. Nhưng lão lại luôn biết hướng đi của ta, nếu không cũng sẽ không có chuyện lúc trước…
Kỳ Tiêu Vũ nói xong, ánh mắt tràn đầy áy náy. Nàng nhớ tới thời điểm toàn bộ người nhà Sở Mặc gặp kiếp nạn.
Lúc ấy, mặc dù phân thân của Huyết Ma Lão Tổ đã bị thiên phạt nhưng sau đó, lão vẫn dùng tư thế cực kỳ kiêu ngạo báo tin tức này cho Kỳ Tiêu Vũ. Lão đang cảnh cáo.
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, dịu dàng nói:
– Ngươi nói đi.
– Chúng ta không phải là đối thủ của Huyết Ma Lão Tổ, một tên thủ đoạn vô số, thực lực cường đại, đánh bừa không thể thắng lão được. Nhưng chúng ta có thể thông qua Thiên kiếp để đả động lão.
Sở Mặc nói.
– Thiên kiếp? Ý ngươi là để ta độ kiếp khi đang chiến đấu với lão ư?
Kỳ Tiêu Vũ nhíu đôi mày thanh tú. Nàng cũng là người thông minh,từ lời nói của Sở Mặc, nàng thấy có điểm bất ổn.
Sở Mặc cười ha ha:
– Ta đã bày trận pháp, có thể giam giữ lão trong một khoảng thời gian, đủ để ngươi độ kiếp.
– Vậy ngươi thì sao?
Kỳ Tiêu Vũ xúc động, trong mắt có một tia sáng yêu dị. Mặc dù lực lượng hắc ám chưa ăn mòn vào xương vào cốt nhưng vẫn luôn ẩn nấp, tùy thời ảnh hưởng đến nàng. Nếu không phải trong thân thể có thất khiếu tâm, chỉ sợ nàng lục thân không nhận từ lâu rồi. Hiện tại, nàng bị nó ảnh hưởng nhưng vẫn duy trì sự tỉnh táo.
– Chúng ta cùng nhau đối phó lão mà.
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ.
– Ta đâu bảo ngươi trốn đi đâu.
– Thật chứ?
Kỳ Tiêu Vũ hoài nghi nhìn Sở Mặc, đôi mày xinh đẹp nhíu lại:
– Không phải ngươi cố ý để ta độ kiếp rời khỏi thế giới này, rồi ngươi một mình đối mặt với lão đấy chứ?
– Chúng ta đồng sinh cộng tử mà.
Sở Mặc cười rộ lên.
– Khó khăn lắm ta mới gặp được ngươi, sao nỡ để ngươi rời khỏichứ.
Kỳ Tiêu Vũ đỏ mặt, nghĩ một chút rồi nói:
– Chuyện này… để lát nữa nói sau.
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ, gật đầu, trong lòng lại nghĩ: ngươi nghĩ ta bày trận pháp này chỉ để vây khốn Huyết Ma Lão Tổ thôi sao? Đến lúc đó, dù ngươi không độ kiếp cũng không được. Tiểu Vũ, rất xin lỗi, ta lừa ngươi. Nhưng ta thật sự hy vọng ngươi có thể sống tốt. Kỳ thật cũng không phải nói dối gì ngươi. Nhưng ta là một người nam nhân dĩ nhiên phải bảo vệ nữ nhân của mình. Về phần ta, ta cũng sẽ tận lực bảo vệ chính bản thân ta. Người kia muốn giết ta? Không dễ đâu.
– Đúng rồi, ta còn biết Bách biến thuật.
Sở Mặc nói xong, đột nhiên biến thành bộ dáng của một trưởng lão Tinh linh tộc, nói với Kỳ Tiêu Vũ:
– Công chúa điện hạ, tại sao ngươi lại ở đây?
Kỳ Tiêu Vũ a một tiếng, thét lên kinh hãi, mắt trợn lớn, không dám tin nhìn Sở Mặc. Khí tức hắc ám trong hai tròng mắt cũng đang chuyển động, hiển nhiên nàng bị Sở Mặc dọa sợ không nhẹ.
Sở Mặc biến trở về, nói:
– Đừng lo, là ta đây.
– Ngươi… ngươi làm sao lại biến thành bộ dáng của trưởng lão chúng ta mà lại không để lộ chút sơ hở nào nữa chứ? Sao có thể thế nhỉ?
Kỳ Tiêu Vũ vẫn như cũ hoài nghi nhìn Sở Mặc. Nếu không phải vừa rồi hai người trao đổi rất nhiều, nàng mới có thể hoàn toàn xác định người trước mặt là Sở Mặc. Nếu không, có lẽ nàng sẽ nghi hoặc đầu óc mình có vấn đề gì cũng nên.
– Ngươi có biết Ngũ tổ trong Huyết Ma Giáo, Bách Biến Đạo Nhân không?
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ hỏi:
– Ta đã giết lão, lấy được Bách biến thuật, hơn nữa còn hoàn thiện nó.
– Hoàn thiện nó á?
Kỳ Tiêu Vũ mờ mịt nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc cười nói:
– Ta có thể hoàn thiện lại bất cứ công pháp nào, để nó ở trạng thái hoàn mỹ nhất.
Kỳ Tiêu Vũ ngây ngốc nhìn Sở Mặc, hiển nhiên không hiểu hắn đang nói cái gì. Sở Mặc gãi đầu:
– Nói tóm lại, có thể một công pháp ở trong tay người khác thì không thần kỳ như vậy nhưng tới chỗ ta, uy lực của công pháp có thể tăng lên gấp nhiều lần. Càng là công pháp hùng mạnh, uy lực tăng thêm càng nhiều.
– Ta có nghe nói đến Bách Biến Đạo Nhân.
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc, không nén được sự kinh ngạc. Một màn thể hiện vừa rồi của Sở Mặc khiến nàng quá ấn tượng. Nàng không thể tưởng tượng được người trong lòng mình lại biến thành một nữ nhân mà không có tí sơ hở nào.
– Đây là lần đầu tiên ta biến thành nữ nhân.
Sở Mặc chân thành nói với Kỳ Tiêu Vũ:
– Cũng chỉ vì ngươi, ta mới có thể làm được như vậy.
– Sở Mặc…
Kỳ Tiêu Vũ nghẹn ngào, không nói nên lời nhìn Sở Mặc.
Lúc này, đuôi lông mày của Sở Mặc đột nhiên nhướn lên, sau đó hắn nheo mắt, trầm giọng nói:
– Lão đến rồi.
Sau đó, Kỳ Tiêu Vũ cũng cảm ứng được, lập tức trở nên khẩntrương.
Sở Mặc nắm tay Kỳ Tiêu Vũ, nói:
– Không phải sợ. Lát nữa ta sẽ biến thành trưởng lão của Tinh linh tộc. Ngươi nhớ nhé, đừng để lộ.
Kỳ Tiêu Vũ hơi ngẩn ra, lập tức hiểu ý Sở Mặc, khẽ gật đầu một cái, không nói gì thêm nhưng trong lòng nàng ngập tràn hạnh phúc. Có thể được nam nhân mình thích che chở như vậy, dù chết cũng không hối tiếc.
Sau đó, Sở Mặc nhanh chóng biến thành trưởng lão của Tinh linhtộc. Quần áo trên người hắn cũng biến đổi theo.
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ, khuyên:
– Công chúa, ngươi trở về cùng ta đi. Dù ngươi mở ra Hắc Ám Thánh khí, biến thành hắc ám tinh linh, ngươi vẫn là công chúa của chúng ta.
Kỳ Tiêu Vũ nao nao, lập tức phản ứng, lắc đầu:
– Không, ta đã lựa chọn hắc ám. Ta sẽ không trở về. Trưởng lão, ngươi đi đi. Ta muốn một mình đối mặt với lão ác nhân Huyết Ma Lão Tổ. Ta không muốn vì ta mà liên lụy toàn bộ Tinh linh tộc.
– Sẽ không đâu, Tinh linh tộc sẽ đứng bên công chúa tới cùng, cùng công chúa đối mặt với tất cả khó khăn.
Sở Mặc nói.
Ánh mắt Kỳ Tiêu Vũ có phần hoảng hốt. Người trước mắt mặc dù giống hệt trưởng lão trong tộc nàng, đến giọng điệu cũng giống như đúc. Nhưng Kỳ Tiêu Vũ lại tự động coi người trước mặt là Sở Mặc, nên mỗi câu hắn nói nàng đều nghĩ đó là tiếng lòng của hắn.
Tuy nàng rất rõ, nếu trưởng lão đến cũng sẽ nói như vậy.
Nhưng nàng cảm nhận được thân tình từ lời trưởng lão, còn Sở Mặcnói, nàng lại cảm nhận được tình yêu sâu đậm.
Sở Mặc cũng hiểu rõ, trong lòng cười khổ: nha đầu, hy vọng ngươi có thể diễn đạt một chút, hy vọng tên khốn kiếp Huyết Ma Lão Tổ không biết gì về luyến ái. Nếu không, một khi lão phát hiện ánh mắt của ngươi có điểm khác thường, lão nhất định sẽ phát giác vấn đề.