Về đến Phù Dung biệt viện, trước tiên Vân Tương sai người hầu đem A Bố đi chăm sóc cẩn thận, sau đó cho người đi mời ông chủ Cố. Chẳng mấy chốc lão đã vội vã chạy đến. Mặc dù là thương gia lớn ở đất Ba Thục, nhưng đối với đại biểu Ma Môn như Vân Tương, lão cũng không dám có chút lơ là thất lễ. Hai người khách sáo mấy câu, Vân Tương lập tức nói thẳng luôn: “Nghe nói Đường Công Đức đã đến Thành Đô, không biết ông chủ Cố có thể sắp xếp cho ta được gặp một lần?”
Ông chủ Cố hết sức kinh ngạc: “Tin tức của công tử thật nhanh nhạy, ta cũng vừa mới biết tin này.” Nói đến đây, lão xoa xoa tay ra vẻ khó khăn: “Nhưng Đường Tông chủ xưa nay luôn hành sự âm thầm, không thích xã giao, người thường muốn gặp ông ấy thật chẳng dễ dàng.”
“Ta không phải muốn uống rượu kết giao với ông ta, chỉ nhìn từ đằng xa cũng được rồi.” Vân Tương vội bảo. Trong Thiên Môn có thuật xem tướng người, gã từng được Vân gia hết lòng chỉ dạy; gã muốn được tận mắt nhìn thấy vị bá chủ một phương này, sau khi có chút hiểu biết về lão, gã mới có lòng tin thực hiện kế hoạch ngay trên đất của lão.
“Thế này nhé!” Ông chủ Cố trầm ngâm. “Để ta nghĩ ra cách, nhất định sẽ không làm cho công tử thất vọng.”
Tiễn ông chủ Cố ra cửa, Vân Tương trở lại phòng đóng cửa cẩn thận rồi móc trong ngực áo bức thư Phong Nhãn đưa. Gã lấy cả tập giấy dày bên trong ra xem lướt một lướt, rồi lựa mấy tờ cẩn thận trải lên bàn. Phần còn lại thì lại tiện tay cất luôn vào ngăn kéo. Để không làm lộ ý đồ thực sự của mình, gã đã yêu cầu Phong Nhãn điều tra rất nhiều chuyện phức tạp, dù là Phong Nhãn cũng khó có thể biết được hứng thú thực sự của gã nằm ở đâu. Thông tin về Đường môn và Diệp gia, xét trên tổng thể thì không hề chiếm tỷ lệ lớn.
Xem kỹ mấy trang giấy mỏng đó một lúc lâu, xác định mình đã ghi nhớ hết, Vân Tương mới gí những bức thư đó vào ngọn nến, nhìn chúng từ từ cháy thành tro. Sau đó gã lấy giấy mực bút nghiên viết nhanh một bức thư rồi cho người gọi Khấu Nguyên Kiệt đến, trịnh trọng giao cho y bảo: “Lập tức cho bồ câu truyền thư này cho Khấu Môn chủ, ông ấy xem thư xong tự nhiên sẽ biết nên làm gì.”
Khấu Nguyên Kiệt thấy thư được dán kín cũng chẳng hỏi nhiều, lặng lẽ gật đầu đi ra. Phụ thân gã xem xong thư đương nhiên sẽ viết thư lại nói cho gã nội dung, gã cũng chẳng sợ Vân Tương giở trò gì.
Vân Tương nhìn Khấu Nguyên Kiệt đi khỏi, mới cao giọng hướng ra ngoài gọi: “Người đâu! Kêu Bích Cơ công chúa đến hầu hạ.”
Một lúc sau Bích Cơ đến, Vân Tương thần thái ung dung dặn dò: “Sớm ngày mai, Đường Tiếu sẽ dẫn người đi Cao Xương. Bọn đi cùng hắn đều là những kẻ lão luyện giang hồ, bảo người của nàng hãy chuẩn bị cho tốt, nhất quyết không thể có điều gì sơ suất.”
Bích Cơ gật đầu, đôi mắt xanh thẳm của nàng ta lóe lên một tia hưng phấn. Con mồi chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đã đến gần cạm bẫy rồi!
Sớm tinh mơ, sương mù như khói lan tỏa, xung quanh không một bóng người. Đối với đám công tử phú hào, sáng sớm vốn là lúc ôm chăn nằm ngủ, nhưng vì cơ hội hiếm có này, chúng nhân đều dậy từ rất sớm, cố tình đến tiễn Đường Tiếu lên đường.
“Mọi người về nhà đi!” Đường Tiếu chắp tay chào. “Chúng ta hãy chia tay ở đây. Nửa tháng nữa ta sẽ đến Cao Xương, nhanh nhất trong một tháng sẽ có thư báo về. Mọi người nhìn thấy thư tín có ấn và nét chữ của ta, rồi quyết định có đầu tư vào Cao Xương không.”
Mọi người gật đầu khen phải, Diệp nhị công tử cười bảo: “Huynh yên tâm, không thấy thư do chính tay huynh viết, chúng ta sẽ không khinh suất vọng động đâu.”
Nhìn theo Đường Tiếu giục ngựa ra đi, Vân Tương và Khấu Nguyên Kiệt bất giác đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu hiểu ý. Bức thư tối qua chắc chắn sẽ đến tay Khấu Diệm trước khi Đường Tiếu đến Cao Xương, dẫu là người của Bích Cơ có sơ suất, Ma Môn cũng nhất định có cách để lấp vào chỗ đó, chuyện này thì Vân Tương hết sức tin tưởng.
Trên đường về, Vân Tương từ chối lời mời của Diệp nhị công tử. Gã đã nhìn thấy tùy tùng của ông chủ Cố đang vội vã đến tìm.
Vân Tương về đến Phù Dung biệt viện đã thấy ông chủ Cố chờ mình ở đó từ lâu. Thấy Vân Tương quay về lão thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng công tử cũng về rồi. Tối nay, Diệp Kế Hiên đặt yến tiệc mời Đường Công Đức ở Nhã Khách cư, công tử có thể thấy Đường Tông chủ ở đó.”
Vân Tương nhướn mày: “Tốt quá rồi! Phiền ông chủ Cố sắp xếp cho.” Diệp Kế Hiên là chủ nhân của Diệp gia, đệ nhất phú hào đất Ba Thục. Có thể cùng lúc nhìn thấy diện mạo hai nhân vật đứng đầu Ba Thục, Vân Tương tự nhiên là hết sức vui mừng.
“Ừm, nhưng lần này phải làm khó công tử.” Ông chủ Cố lấy làm khó xử xoa xoa hai tay. “Diệp Kế Hiên lần này không mời người ngoài, nên ta chỉ có thể sắp xếp cho công tử cải trang thành tiểu nhị tiếp rượu dâng trà thôi. Ông chủ Nhã Khách cư và ta có mối thâm tình, ta đã giới thiệu công tử đến đó làm tiểu nhị trước mấy hôm để quen việc, không biết công tử có thể hạ mình được không?”
Vân Tương cười khà khà: “Như thế càng hay! Ta cũng không muốn làm họ chú ý!”
Nhã Khách cư là tửu lầu danh tiếng tại Thành Đô, tuy không lớn nhưng toàn đón tiếp các nhân vật đứng đầu đất Ba Thục. Ở đó bất luận là hoàn cảnh, bài trí đến đồ ăn thức uống, ngay cả tiểu nhị mang đồ ăn lên cũng đều không chút sơ sót. Cho nên khi Đường Công Đức nhìn thấy một tiểu nhị hơi vụng về đã tiện thể hỏi: “Mới đến hả?”
“Vâng!” Gã tiểu nhị đó cúi đầu thõng tay trả lời, song Đường Công Đức lại ngầm cảm thấy đối phương toát ra khí chất sâu xa khôn lường. Nhưng thấy hơi thở đối phương nặng nề, bước đi không vững, dường như không hề có võ công, lão lại thầm tự giễu mình đã quá đa nghi. Hất tay cho gã tiểu nhị đó lui đi, Đường Công Đức quay sang lão già suy kiệt, đang thở hổn hển ngồi trước mặt: “Diệp lão đệ, sức khỏe của lão đệ…”
“Già rồi, không xong rồi!” Lão già sắc mặt mệt mỏi ngồi đối diện xua tay nói trong tiếc nuối. Tuy tuổi tác kém Đường Công Đức rất nhiều, nhưng nhìn bề ngoài lão già yếu hơn họ Đường nhiều. “Ba ngày năm bữa đều mắc bệnh, đã làm trò cười cho thông gia rồi.”
Đường Môn thất tiểu thư được hứa gả cho nhị công tử nhà họ Diệp, tuy rằng vẫn chưa làm lễ bái đường, nhưng những lúc riêng tư Diệp Kế Hiên và Đường Công Đức đã gọi nhau là thông gia. Mặc dù là đại phú gia ở đất Ba Thục, nhưng chỉ có kết thân với Đường Môn thì Diệp gia mới có chỗ dựa lâu dài để duy trì sự phú quý ấy. Diệp Kế Hiên nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cuối cùng cũng nói ra mục đích chính của cuộc gặp buổi tối hôm nay: “Than ôi, ta già rồi, muốn sớm được nhìn thấy thất tiểu thư về nhà chồng, âu cũng là thỏa nốt tâm nguyện cuối.”
Đường Công Đức chỉ cười không trả lời. Diệp gia có hai người con, con trưởng Diệp Tường con vợ trước của Diệp Kế Hiên, tuy thiên tính ngu đần nhưng lại đôn hậu lương thiện; con thứ Diệp Hiểu do vợ lẽ của Diệp Kế Hiên sinh ra, tuy thông minh lanh lợi, nhanh nhẹn khôn khéo nhưng lại là kẻ ăn chơi có tiếng. Diệp Kế Hiên vốn rất sủng ái con thứ, có ý giao cơ nghiệp lại cho y, nhưng lại sợ y tính tình hời hợt, không giữ được gia nghiệp. Con trưởng cố nhiên là rất trầm ổn, nhưng thiếu sự tinh minh của thương nhân khó có thể đảm bảo sau này không bị người ta ức hiếp. Cho nên đến giờ Diệp Kế Hiên vẫn lăn tăn chưa biết giao cơ nghiệp lại cho ai thì thích hợp hơn. Đường Công Đức hy vọng con rể mình sau này có thể trở thành chủ của nhà họ Diệp, liền dùng việc hôn sự để gia tăng áp lực đối với Diệp Kế Hiên, hy vọng đối phương sẽ sớm đưa ra quyết định.
“Thất cô nương tuổi vẫn còn nhỏ, lão tổ tông vẫn chưa nỡ cho nó xuất giá.” Đường Công Đức thở dài. “Nhưng ông thông gia không cần lo lắng, ta sớm muộn cũng thuyết phục được lão tổ tông, để hoàn thành tâm nguyện này của ông.”
Lão tổ tông là mẹ đẻ của Đường Công Đức, trưởng bối duy nhất còn lại của Đường Môn. Diệp Kế Hiên thấy đối phương giở bài đó ra thì đành thở dài. Đúng lúc đó, cánh cửa nhẹ nhàng mở, gã tiểu nhị lúc nãy lại vào tiếp trà. Diệp Kế Hiên sa sầm nét mặt: “Làm gì vậy? Đến cửa cũng không gõ, sao lại không hiểu quy tắc gì hết cả?”
Gã tiểu nhị sợ đến nỗi mặt xanh như chàm đổ, buông thõng tay không dám trả lời, mồ hôi chảy tong tỏng trên trán. Đường Công Đức thấy vậy cười xua tay: “Thôi, ngươi lui đi. Không gọi không được tự tiện vào.”
“Vâng!” Gã tiểu nhị kia thõng tay lui ra. Vừa ra khỏi cửa, vẻ sợ hãi trên mặt gã đã lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười đầy tự tin. Từ vài lời vừa nãy và hai lần quan sát, gã đã chứng thực được những tin đồn về Diệp gia. Diệp Kế Hiên lao lực cả đời, giờ đã đến lúc không thể không xuôi tay, nhưng lão vẫn chưa chọn được người kế tục. Điều này giống như vết nứt trên quả trứng gà vậy! Điều khiến gã bất ngờ hơn đó là Đường Công Đức và Đường Công Kỳ ngoài việc hơn kém nhau mấy tuổi, thì diện mạo rất giống nhau, thật không hổ là anh em ruột.
Trên đường rời khỏi Nhã Khách cư, một kế hoạch hoàn chỉnh dần dần hình thành trong đầu của Vân Tương. Sau khi dùng thuật nhìn người quan sát Đường Công Đức và Diệp Kế Hiên, gã biết rằng kế hoạch của mình có khả năng thành công khá lớn.
Một tháng sau, bức thư Đường Tiếu tự tay viết cũng được gửi về đúng hẹn. Diệp Hiểu lập tức xuất số bạc chúng nhân gửi trong tiền trang nhà y, thuê bảo tiêu tốt nhất đưa đi Cao Xương. Lại thêm một tháng phấp phỏng chờ đợi, lá thư thứ hai của Đường Tiếu đã đến tay của Diệp Hiểu. Y xem loáng thoáng qua bức thư, rồi lại vội vã ra ngoài đi tìm Công tử Tương.
Hai tháng gần đây, Công tử Tương tuyệt nhiên không hề để tâm đến chuyện Cao Xương, suốt ngày chỉ nhàn hạ vui chơi ăn uống. Lúc Diệp Hiểu tìm đến gã, thì Công tử Tương đang ở Đào Hoa sơn trang uống rượu mua vui với mấy cô nương.
“Vân công tử mau xem!” Diệp Hiểu không kịp để ý đến đám mặt hoa da phấn có mặt tại đó, vội vàng đưa bức thư Đường Tiếu gửi cho Vân Tương. “Huynh mau quyết định đi! Nếu không thì chúng ta đều chết dở hết!”
Vân Tương cầm bức thư, mắt nhắm mắt mở liếc qua một cái, chỉ thấy có một câu ngắn: “Tình hình có thay đổi, cần thêm hai mươi vạn lượng, gấp!”
“Thế thì gửi thêm hai mươi vạn lượng nữa thôi.” Vân Tương không thèm để tâm trả lại bức thư cho Diệp Hiểu, rồi tiếp tục vui đùa với đám cô nương.
“Huynh nói thật đơn giản!” Diệp Hiểu phất tay đuổi hết đám nữ nhân ra ngoài. “Chúng ta không biết tình hình ở bên đó, tùy tiện gửi thêm bạc, cũng chưa chắc đã đạt được mục đích.”
“Diệp huynh không tin Đường Tiếu?” Vân Tương cười hỏi.
“Lời thừa, Đường Tiếu là bằng hữu chơi với ta từ nhỏ, đương nhiên là không có vấn đề gì!”
“Thế chẳng phải xong rồi sao! Huynh ấy đã nói gửi thêm hai mươi vạn lượng thì chúng ta cứ làm thế, nếu không số tiền đầu tư lúc trước chẳng phải trôi theo dòng nước ư?”
“Đây không phải là chuyện tiền bạc.” Diệp Hiểu vội xua tay giậm chân nói, “Chuyện này từ lúc kế hoạch bắt đầu đã biết là có nhiều mạo hiểm, một chút tiền đó có lỗ cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến mọi người. Ta có thể thản nhiên nói với mọi người rằng kế hoạch thất bại, lỗ sạch bốn mươi vạn lượng bạc, nhưng chắc gì đã thuyết phục bọn họ tăng số vốn đầu tư. Chúng ta đều không phải là những người mới ngày đầu làm ăn, ai cũng hiểu rằng đã thua lỗ thì nhất quyết không nên tiếp tục bỏ tiền vào.”
“Thế số tiền trước kia há chẳng phải là ném hết xuống nước sao?” Vân Tương không cam tâm.
“Nếu không thì một mình Vân công tử bỏ ra hai mươi vạn lượng đó đi?” Diệp Hiểu nhìn Vân Tương đầy kỳ vọng. “Chúng ta đều tin tưởng Đường Tiếu, huynh ấy nói cần thêm hai mươi vạn lượng, khẳng định là đã nắm chắc rồi. Sau khi thành công rồi, chúng ta theo số tiền đầu tư để chia nhau hưởng lợi, Vân công tử sẽ trở thành ông chủ lớn nhất đó.”
Vẫn cứ nghĩ người ta là thằng ngốc. Vân Tương cười thầm, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ tiếc nuối lắc đầu: “Hai mươi vạn lượng đối với ta thì không thành vấn đề, nhưng Diệp gia nhà huynh là nhà đại phú hào đất Ba Thục, huynh lại không bỏ đồng nào, làm sao khiến ta tin lần đầu tư này không có mạo hiểm chứ?”
Diệp Hiểu ngần ngừ một lúc, rồi mới ấp úng nói: “Nếu là ngày trước, một, hai chục vạn lượng ta cũng có thể chi được, song gần đây trong tay đang cạn, đừng nói một, hai chục lượng, chỉ là một, hai vạn lượng thôi ta cũng có chút khó khăn rồi.” Thấy Vân Tương vẫn nhìn vào khoảng không mà chẳng có động tĩnh gì, Diệp Hiểu đành nghiến răng nói thật: “Chẳng giấu gì Vân công tử, lần mạo hiểm này ta đã giấu không cho cha ta biết, nếu tiếp tục bỏ tiền vào đó, chỉ sợ… thực không dám giấu, gần đây cha ta đang kiểm tra hai huynh đệ bọn ta, để chọn ra người kế thừa gia nghiệp. Nếu phát hiện ta đã giấu ông ấy dùng một khoản tiền lớn như vậy, còn lỗ sạch mười vạn lượng, sợ rằng từ sau đừng hòng được ông ấy tín nhiệm nữa.”
“Làm gì đến nỗi!” Vân Tương ra vẻ ngạc nhiên nói. “Diệp gia là đại phú đất Ba Thục, mấy vạn lượng bạc chẳng qua chỉ là số tiền mọn, lệnh tôn không đến nỗi vì số tiền nhỏ này mà thay đổi quyết định chứ?”
Diệp Hiểu thở dài: “Gia huynh ngu đần, chỉ có ta mới có tư cách nhất để kế thừa sự nghiệp, hơn nữa ta và thất cô nương của Đường Môn lại có hôn ước. Gần đây cha ta nhiều bệnh, có ý giao toàn bộ chuyện làm ăn cho ta quản lý. Nếu như trong thời điểm này phát hiện ra sổ sách ta quản lý thiếu mất mười vạn lượng, cha ta không giết ta mới là lạ. Cha ta đã nhiều lần căn dặn, những người như chúng ta, có xa xỉ lãng phí thế nào cũng không can hệ gì, chỉ sợ là bỏ tiền làm những việc lăng nhăng không kết quả. Vì vậy chuyện này mong công tử giúp đỡ, trước tiên hãy giúp ta giấu chuyện này đã.”
Vân Tương than thở: “Hai mươi vạn lượng không phải là số tiền nhỏ, ta chi ra được, nhưng không thể một mình mạo hiểm như thế.”
Diệp Hiểu suy nghĩ rồi bảo: “Nếu không thì thế này, chúng ta trước tiên hẹn gặp mấy bằng hữu cùng chung vốn lúc đầu, xem họ chi được bao nhiêu, chỗ còn thiếu hai chúng ta chia đôi. Nhưng hiện nay ta không có tiền mặt, cho nên chỉ có thể vay ở chỗ công tử, chỉ cần nhìn thấy lợi nhuận, ta sẽ hoàn lại cả vốn lẫn lãi!”
“Nếu như cuối cùng vụ làm ăn này trôi theo dòng nước thì sao?” Vân Tương hỏi.
“Ta vẫn sẽ trả không thiếu một đồng!” Diệp Hiểu vội bảo. “Chỉ cần công tử giúp ta qua được thời điểm khó khăn này, một, hai chục vạn lượng đối với ta không có vấn đề gì lớn cả.”
Vân Tương ngẫm nghĩ rồi cuối cùng gật đầu bảo: “Được! Cứ làm theo Diệp công tử.”
Diệp Hiểu mừng rỡ ra mặt, vội chắp tay với Vân Tương: “Vân công tử lần này đúng là đã giúp ta một việc lớn rồi đó! Được kết bằng hữu với công tử thật là phúc ba đời của Diệp Hiểu ta!”
Hai người thương thảo xong xuôi lập tức gọi mấy gã công tử phú hào còn lại đến. Quả nhiên đúng như Diệp Hiểu dự liệu, mấy người kia đều không muốn bỏ thêm tiền. Diệp Hiểu và Vân Tương đành chia nhau mỗi người gánh mười vạn lượng, đồng thời theo giao ước, Diệp Hiểu viết giấy vay của Vân Tương mười vạn lượng, còn lại do Vân Tương chọn ngày đem hai mươi vạn lượng bạc gửi cho Đường Tiếu.
Bích Cơ nghe Vân Tương nói đã chi ra hai mươi vạn lượng bạc đổi lại đem về một tờ giấy nợ mười vạn, suýt chút nữa đã nuốt chửng gã: “Chàng điên rồi? Chúng ta muốn lừa tiền của người khác! Chứ không phải tự móc hầu bao!”
“Cái này còn quan trọng hơn tiền!” Vân Tương cười cười, lấy tờ giấy ghi nợ cẩn thận đặt xuống.
“Một tờ giấy trắng này thì lấy được bao nhiêu tiền?” Bích Cơ tức đỏ cả mặt. “Hơn nữa chúng ta đào đâu ra được hai mươi vạn lượng bạc?”
“Ai nói là cần tiền chứ?” Vân Tương cười bí hiểm. “Chúng ta chỉ cần chất mấy xe đầy đá rồi dán niêm phong, thuê tiêu cục đưa đi Cao Xương là được rồi, tổng cộng chỉ cần mấy nghìn lượng tiền vận chuyển mà thôi.”
Bích Cơ nhìn gã Môn chủ Thiên Môn đã định liệu trước mọi việc từ bao giờ, dần dần đã hơi hiểu ra, nhưng vẫn thắc mắc: “Dù có niêm phong hết số bạc ấy, tạm thời qua mắt được tiêu cục, nhưng khi Đường Tiếu nhận đá, chẳng phải sẽ lộ ngay hay sao? Chẳng phải khi ấy chúng ta sẽ chết không đất chôn thây sao?”
“Yên tâm! Đường Tiếu sẽ phối hợp với chúng ta.” Vân Tương cười thản nhiên, xua tay bảo Bích Cơ: “Mài mực cho ta, ta muốn viết thư.”
“Đường Tiếu sẽ phối hợp với chúng ta?” Lần này thì Bích Cơ hoàn toàn không hiểu gì.
Vân Tương không quan tâm đến vẻ kinh ngạc của Bích Cơ, lại dặn nàng ta rằng: “Đi mời Nguyên Kiệt công tử đến đây, chuyến tiêu này ta muốn y tìm người ngấm ngầm hộ tống, trên đường nhất quyết không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì.”
Nửa tháng sau, khi những chiếc xe chở đầy đá đến Cao Xương, lập tức có người mang tín vật của Đường Tiếu ra nhận. Các tiêu sư hộ tống nhận được tiền công, liền cảm ơn trở về, dọc đường đều thấy may mắn vì chuyến tiêu quá thuận lợi, đâu có ngờ rằng lần này mình chỉ hộ tống mấy xe toàn đá.
Trong tử lao ở thành Cao Xương, Đường Tiếu đang canh cánh trong lòng không biết mình có sống sót được hay không? Mấy tháng trước, y và tùy tùng vừa đặt chân đến đây liền bị mấy người áo đen tự xưng là bổ khoái nước Cao Xương truy bắt. Vốn tưởng rằng dựa vào danh tiếng của thế gia võ lâm thiên triều thì đến vua Cao Xương cũng phải nhún nhường ba phần, ai ngờ mấy tên bổ khoái kia lại không hề nể mặt. Lúc đầu Đường Tiếu còn không đếm xỉa đến đối phương, cho rằng với võ công của mình muốn thoát thân ở cái nước Tây Vực nhỏ bé này không phải chuyện khó khăn gì, ai ngờ động thủ xong mới phát hiện, võ công của mấy tên bổ khoái kia vượt xa tưởng tượng của y, không những đánh cho y thảm bại, thậm chí còn bắt sống toàn bộ, không một người nào lọt lưới. Tính ra thì y thì đã bị giam trong gian tử lao này mấy tháng rồi.
Đường Tiếu đang suy nghĩ thì thấy một hán tử áo đen bước đến trước cửa ngục, đưa giấy mực bút nghiên vào quát: “Ta nói ngươi viết, sai một chữ, lão tử cắt một miếng thịt của ngươi uống rượu!”
Đường Tiếu biết rằng đối phương không hề hăm dọa suông, đã có tùy tùng vì cứu mạng y mà bị bọn người này giết làm thức ăn. Sự dã man của đối phương đã hoàn toàn đè bẹp khả năng phản kháng của Đường Tiếu. Mặc dù biết rõ viết bức thư này chẳng khác nào nối giáo cho giặc, lừa sạch tiền của bằng hữu, nhưng so với tính mạng của mình thì tiền không quan trọng gì nữa, huống hồ tiền đó còn là của người khác.
Đường Tiếu run rẩy trải tờ giấy ra, thư kiểu này gã đã viết một lần rồi nên không còn cảm thấy áy náy và bất an nữa.
Nửa tháng sau, khi thư của Đường Tiếu tự tay viết gửi đến tay Diệp Hiểu, cuối cùng y cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong thư Đường Tiếu viết chuyện phục quốc đã có nẻo sáng, chỉ cần Bích Cơ công chúa đích thân trở về Cao Xương, các tướng sĩ trung thành với nàng ta sẽ tập hợp lại, nhất tề dấy lên diệt trừ phản quân. Nhận được bức thư đó Diệp Hiểu lập tức đi tìm Công tử Tương trước tiên.
Mặc trời đã tối, Diệp Hiểu vội vã đến Phù Dung biệt viện, đưa thư cho Vân Tương xem, không đợi đối phương đọc xong đã vội bảo: “Việc này cuối cùng cũng đã nhìn thấy chút ánh sáng, trong thư Đường Tiếu viết, bây giờ chỉ cần bảo vệ Bích Cơ công chúa trở về Cao Xương là có thể nhất cử đoạt lấy vương vị!”
Vân Tương xem lướt qua một lượt rồi đưa trả lại Diệp Hiểu: “Chuyện này không vấn đề gì, ngày mai ta phái người đưa công chúa về Cao Xương.”
Diệp Hiểu thở phào, vội cười bảo: “Chuyện bảo vệ công chúa trở về này, lẽ ra phải do ta đích thân thực hiện, nhưng gần đây cha ta đang làm khó dễ vì chuyện lập người kế thừa, tại hạ thật không có cách nào để đi được. Mong rằng công tử sẽ đích thân xuất mã đảm nhiệm trọng trách bảo vệ công chúa trở về. Ta sẽ tìm thuê các tiêu sư tốt nhất, lại mời thêm mấy cao thủ Đường Môn đi cùng, nhất định sẽ bảo vệ công chúa và công tử an toàn tuyệt đối.”
Vân Tương biết rõ, Diệp Hiểu làm như thế là muốn đuổi chủ nợ lớn nhất đi, khỏi ảnh hưởng đến việc tranh giành quyền thừa kế của y. Vân Tương cũng không nói thẳng ra, chỉ ra vẻ khó khăn xòe tay bảo: “Từ nhỏ ta đã sống sung sướng quen rồi, lại không biết gì về Tây Vực. Chuyện này tốt nhất là nên ủy thác cho người khác đi, tại hạ thật sự là khó mà gánh vác nổi.”
Thấy thái độ Vân Tương kiên quyết, Diệp Hiểu đành phải nhượng bộ, chấp nhận lựa chọn một người khác phù hợp hơn. Sau khi hai người thương lượng xong xuôi, Diệp Hiểu mới cáo từ đi về. Đợi cho y vừa đi khỏi, Bích Cơ đứng nghe từ nãy lập tức tò mò hỏi: “Bức thư của Đường Tiếu là sao?”
“Chủ ý của ta.” Vân Tương thản nhiên cười.
“Chủ ý của công tử?” Bích Cơ lập tức càu nhàu. “Bây giờ là thời khắc quan trọng, thiếp sao có thể đi được?”
“Nếu như bây giờ nàng không đi, sợ rằng mãi mãi đừng nghĩ đến chuyện đi khỏi nơi này!” Vân Tương lạnh lùng bảo. “Từ khi người khác bắt đầu ném tiền vào đây, nàng đã bị giám sát một cách nghiêm ngặt rồi. Nhất cử nhất động của nàng đều bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Chỉ cần có bất cứ một sơ hở nào thì nàng đừng nghĩ đến chuyện có thể bình an rời khỏi Thành Đô. Nhân khi chưa bị lộ tẩy, hãy mau chóng rời khỏi đất thị phi này đi. Chỉ cần rời xa khỏi đất Ba Thục, những kẻ giám sát tự nhiên cũng không làm gì nổi nàng nữa, nàng mới còn giữ được mạng mà tiêu số tiền kia.”
Bích Cơ cắn môi suy tính một lúc rồi do dự: “Nếu như thiếp rời đi, làm sao tin được công tử sẽ không giở trò?”
Vân Tương thản nhiên cười bảo: “Đã là người cùng hội cùng thuyền, chúng ta nên thẳng thắn, tin tưởng nhau. Ta xin thề trước Vũ Thần, lần này lừa được bao nhiêu tiền nàng cũng đều được chia một nửa. Nếu như thiếu của nàng một đồng thì Vân Tương ta sẽ chết không toàn thây!”
Người trong Thiên Môn tôn sùng tổ sư Đại Vũ, thề như vậy có thể coi là trịnh trọng nhất rồi. Bích Cơ nhìn gương mặt thành khẩn của Vân Tương, trong lòng chợt dâng lên cảm giác lưu luyến, không cầm được lòng mỉm cười nói: “Nếu công tử thiếu của thiếp một lượng bạc, cả đời này thiếp nhất định sẽ không tha cho công tử, công tử mãi mãi đừng hòng nghĩ mình có thể thoát khỏi thiếp!” Nói rồi chẳng đợi Vân Tương hiểu ra, nàng ta đã đỏ mặt bỏ đi.
Vân Tương không để ý đến nét mặt khác thường của Bích Cơ, chìm đắm vào những tính toán của mình. Chỉ khi đưa bọn Bích Cơ đến nơi an toàn, gã mới có thể rảnh tay dốc toàn lực thực hiện kế hoạch của mình.
Tản bộ ra phía hậu viện, Vân Tương khẽ huýt sáo một tiếng, trong bóng tối vang lên tiếng bước chân “bịch bịch bịch”, một con chó ngao to tướng chạy đến trước mặt gã. Vân Tương đưa tay định xoa đầu của nó, con chó liền giật lùi lại theo bản năng. Vân Tương thấy vậy bất giác cười bảo: “A Bố! Ta là ân nhân cứu mạng ngươi, mà sờ đầu ngươi một cái cũng không được sao?”
Trải qua mấy tháng điều dưỡng, con chó gần chết hôm nào đã sống lại như một kỳ tích, chỉ còn để lại một vết sẹo trông mà kinh hồn ở bả vai. Nó không vẫy đuôi rối rít mừng rỡ trước mặt chủ nhân như lũ chó thường khác, mà chỉ đứng trước mặt Vân Tương như một võ sĩ kiêu ngạo, chủ ý giữ một khoảng cách nhất định. Dường như bản tính A Bố là không thân cận với con người, ngay cả người đã tự tay chăm sóc chữa trị cho nó như Vân Tương, nó vẫn giữ một khoảng cách nhất định theo bản năng. Thấy gã nói vậy, nó cũng chỉ keo kiệt vẫy đuôi một chút mà thôi, rồi đột nhiên quay đầu nhìn lại đằng sau. Vân Tương nhìn theo ánh mắt nó, mới nhận ra bên dưới ngọn núi giả ở hậu viện có một thiếu nữ áo đỏ xinh đẹp đang đứng đó tự bao giờ. A Bố vừa chạy từ phía đó lại.
“Mộng Lan!” Vân Tương thoáng bất ngờ, từ lần bắt Bích Cơ hầu ngủ, Kha Mộng Lan chẳng hề đếm xỉa gì đến gã. Vân Tương hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của Mộng Lan, nhưng gã hoàn toàn không dám đáp lại, thậm chí còn hy vọng đối phương cứ mãi mãi hiểu lầm mình. Người của Thiên Môn không thể có tình cảm, nếu không đó sẽ trở thành điểm yếu trí mạng. Vân gia đã dùng tính mạng của lão để chứng minh điều này.
Nàng chỉ “hứ” một tiếng không trả lời, nhưng cũng không quay người bỏ đi như mọi lần. Mặc dù không phải người trong Thiên Môn, nhưng kinh nghiệm lăn lộn chốn sòng bạc nhiều năm, đã khiến nàng lờ mờ nhận ra quan hệ giữa Vân Tương và Bích Cơ không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Nàng hy vọng Vân Tương có một lời giải thích, cho dù chỉ là một cái cớ khiên cưỡng thì nàng cũng sẵn sàng tha thứ, nhưng đối phương lại chỉ toàn nói những lời lạnh lùng khiến nàng đau khổ và thất vọng vô cùng. Chỉ nghe Vân Tương lại hờ hững nói như thể đó là một lẽ đương nhiên: “Ngày mai Bích Cơ công chúa phải rời Thành Đô đi Tây Vực, muội hộ tống nàng ta lên đường đi.”
“Tại sao ta phải nghe lời huynh?” Bao điều bực tức dồn nén trong nàng bùng lên. “Huynh là gì của ta? Có tư cách gì mà bảo ta phải làm chuyện này chuyện kia? Cứ coi như là huynh đã giúp cha ta, chúng ta cũng đã trả công cho huynh rồi, chẳng nợ nần gì nữa!”
Vân Tương thoáng ngạc nhiên nhìn Kha Mộng Lan đang tức đỏ mặt, chợt nhận ra mình đã hơi quá đáng. Nhưng vì không muốn nàng bị cuốn vào trò chơi nguy hiểm này, gã vẫn làm mặt lạnh không giải thích gì thêm. Đúng lúc đó Khấu Nguyên Kiệt bất ngờ đi vào, đứng trên hành lang nói với Vân Tương: “Dao Hồng ở lầu Thiêm Hương sai người đến mời, xe ngựa đang đợi ngoài cửa.”
Mấy tháng kết giao với Diệp Hiểu và đám công tử con nhà phú gia, Vân Tương đã trở thành khách quen của những lầu xanh nổi tiếng đất Thành Đô. Đồng thời, với tiền của và trí tuệ, gã nhanh chóng trở thành nhân vật được các cô nương săn đón. Dao Hồng của Thiêm Hương lầu là một trong số đó, cứ mấy ngày không thấy Vân Tương là lại cho người tới mời. Nhưng lúc đó Khấu Nguyên Kiệt đã phát giác ra không khí giữa hai người có gì khác thường, không đợi Vân Tương trả lời liền bảo: “Để ta bảo nàng ta hôm nay ngươi bận.”
“Không, ta sẽ đi luôn.” Vân Tương không để ý đến ánh mắt tuyệt vọng và đau khổ của Kha Mộng Lan, thản nhiên như không đáp. Lời vừa dứt, Kha Mộng Lan đã vung tay tát thẳng vào mặt gã, khàn giọng mắng chửi: “Huynh đi chết đi! Ta không bao giờ muốn nhìn thấy bản mặt huynh nữa!”
Dứt lời, nàng bặm môi quay người bỏ chạy, suýt chút nữa thì đâm sầm vào Kim Bưu. Kim Bưu đã nhìn thấy hết mọi chuyện diễn ra trước đó, bực tức chỉ vào mặt Vân Tương, nhưng lại không biết nói gì, đành đuổi theo Kha Mộng Lan.
Vân Tương xoa tay lên gương mặt nóng rát, vẻ mặt vẫn không biểu lộ chút tình cảm nào, ra hiệu cho Khấu Nguyên Kiệt dẫn đường. Hai người lên xe ngựa, chiếc xe lập tức chầm chậm lăn bánh. Trong thùng xe u hương thoang thoảng, Khấu Nguyên Kiệt không ngừng quan sát vẻ ngoài điềm nhiên của Vân Tương, ánh mắt thấp thoáng một niềm vui trên nỗi đau khổ của người khác.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, khi xuống xe, Vân Tương mặt mày rạng rỡ, cười lớn với mụ tú bà đang đon đả ra đón, hỏi: “Dao Hồng cô nương ở đâu? Mau bảo nàng ấy ra nghênh tiếp bản công tử, hôm nay ta phải say với nàng ấy!”
Sáng hôm sau, khi Vân Tương trở lại Phù Dung biệt viện, đã thấy Đường Công Kỳ ra đón. Lão mỉm cười đầy ngụ ý, đưa cho gã một bức thư: “Kha cô nương đi rồi, Kim Bưu cũng đi rồi. Càng lúc ngươi càng giống người chúng ta cần rồi.”
Vân Tương lẳng lặng nhận thư, mặc dù đã sớm đoán được kết quả này, nhưng trong lòng gã vẫn thấy hơi khó chịu, đồng thời cũng nhẹ đi phần nào. Bên cạnh không còn bằng hữu, cuối cùng gã cũng có thể không lo không ngại, bình tĩnh nhìn xa, lòng như sắt đá, hoàn toàn giống một người của Thiên Môn.
“Chuẩn bị ngựa, ta muốn tiễn Bích Cơ công chúa.” Vân Tương nhanh chóng trở lại bình thường, trở lại với bản chất điềm nhiên cô tịch của gã.
Hạ Báo Tử đang nhàn hạ chơi bạc với mấy đứa bạn ăn mày, từ sau khi chơi với gã ngốc nhiều tiền kia, nó đã sớm không còn hứng thú với việc ăn dăm ba đồng tiền vặt này nữa. Chơi với con gà béo kia vẫn thích hơn, tùy tiện một ván là thắng được mấy quan tiền, chơi nửa buổi là thắng được năm ba lượng bạc trắng phớ, đủ cho cả bọn ăn uống phè phỡn mấy hôm, nó đột nhiên cảm thấy nhơ nhớ con gà béo đó.
Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt thấy một người trẻ tuổi gầy gò ăn mặc rách rưới đi tới. Hạ Báo Tử vừa nhìn đã nhận ra ngay, đó chính là con gà béo thường mang tiền đến cho mình, bất giác mừng rỡ vẫy tay gọi: “Ở đây! Ở đây!”
Mấy đứa trẻ lang thang đón gã vào ngôi miếu đổ bên đường như đón một quý nhân, vừa đi vừa mồm năm miệng mười hỏi: “Lâu lắm huynh không đến, hay là sợ thua rồi?”
“Sợ?” Con gà béo lập tức tức đỏ bừng mặt, “thình” một tiếng đập một đĩnh bạc lên mặt bàn. “Lão tử hôm nay mang theo mười lượng bạc, có bản lĩnh thì thắng hết xem nào!”
Cặp mắt bọn trẻ lang thang lập tức sáng bừng lên, hưng phấn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng mọi ánh mắt đều dồn về phía Hạ Báo Tử. Chỉ thấy nó ung dung móc trong ngực áo ra mấy miếng bạc vụn, vun thành một đống để trên bàn, nhăn nhó bảo: “Ở đây đệ chỉ có năm quan tiền, mỗi ván chơi năm quan tiền nhé?”
Tiền ít luôn bị coi thường, trên chiếu bạc cũng như vậy, mặt con gà béo đó lập tức vác lên: “Có năm quan tiền lại muốn thắng mười lượng bạc của ta, coi ta là thằng ngốc hả? Chút tiền mọn đó có rơi xuống đất ta còn không thèm nhặt.” Nói đoạn gã nhặt lấy bạc định đi, Hạ Báo Tử thấy vậy vội nắm tay giữ lại bảo: “Huynh đợi đã!”
Tên tiểu tử liếc mắt ra hiệu cho bọn trẻ lang thang, mấy đứa kia do dự một lúc, rồi móc ra một cái túi nhỏ bên trong hang chuột phía sau khán thờ. Mở ra xem thì có bạc vụn, tiền đồng, vòng ngọc, trâm bạc và mấy thứ đồ nữ trang nhỏ…, chắc chắn có những thứ bất minh bạch. Báo Tử gom hết lại đặt lên mặt bàn: “Đây là của cải tích lũy từ lâu của bọn đệ, cũng đáng giá khoảng mười lượng bạc, huynh thấy thế nào?”
Con gà béo kia tùy ý bới xem một chút, thấy chỗ đồ vật kia tuy không đáng giá mười lượng bạc, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Gã miễn cưỡng gật đầu bảo: “Thôi được, tính cho ngươi mười lượng bạc, chúng ta chơi một ván ăn cả nhé!”
“Chơi một ván?” Tuy rằng nắm chắc phần thắng nhưng Hạ Báo Tử vẫn không vững tâm, bèn thương lượng: “Một ván không đã lắm? Hay là đánh ba ván thắng hai đi.”
“Được, theo như ngươi, ngươi gieo trước đi.” Con gà béo ra vẻ rộng lượng gật đầu đồng ý.
Hạ Báo Tử đưa mắt ra hiệu cho đám bạn, thấy bọn chúng đều gật gật đầu ngầm hiểu, lúc đấy mới móc trong ngực áo ra hai con xúc xắc đổ chì trong ruột, xóc xóc trong lòng bàn tay, sau đó thổi phù một cái rồi tung mạnh xuống cái bát, miệng kêu lớn: “Báo Tử!”
Hai con xúc xắc lăn một lúc, cuối cùng quả nhiên đều hướng mặt sáu điểm lên, đảm bảo chỉ thắng không thua. Hạ Báo Tử thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng hai con xúc xắc lõi chì này mười lần gieo thì có chín lần ra được báo tử, nhưng tiền đặt quá lớn, nó vẫn sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, nên mới nằng nặc đòi chơi ba ván thắng hai, vậy mới chắc chắn mười phần.
Nhưng ném được nước báo tử mới chỉ là bước đầu, nếu hai con xúc xắc này rơi vào tay đối phương, gã cũng có thể gieo ra được báo tử, càng có thể phát hiện ra bí mật, cho nên cần phải đổi lại hai con xúc xắc thường. Bọn trẻ lang thang sớm đã chuẩn bị chặt chẽ, một đứa lặng lẽ mang con rắn nhỏ vứt xuống chân của con gà béo, một đứa khác đột nhiên kêu toáng lên: “Có rắn độc!”
Khi đó chỉ cần con gà béo kia rời ánh mắt khỏi chiếu bạc, Hạ Báo Tử lập tức có thể nhanh chóng đổi hai con xúc xắc đổ chì, chiêu này trước đã nhiều lần thành công. Ai ngờ gã kia chẳng thèm để ý gì đến con rắn, mà nhặt lấy ngay hai con xúc xắc trước khi Hạ Báo Tử kịp ra tay, giẫm một chân lên con rắn nhỏ, cười như không bảo: “Một con rắn bé con, đừng hòng phá mất vận may của ta.” Nói đoạn gieo hai con xúc xắc vào chiếc bát, chỉ nghe đinh đinh đang đang một lúc, cuối cùng ra báo tử.
“Ván này hòa, chúng ta chơi tiếp.” Hạ Báo Tử cười cười nhặt lấy hai con xúc xắc, trong lòng cũng không hề lo lắng, tuy lần này không đổi xúc xắc, nhưng lần sau chúng còn có chiêu hay hơn. Nó đưa hai con xúc xắc lên thổi phù một cái rồi gieo xuống bát, miệng hô lớn: “Báo tử!”
Xúc xắc lăn một lúc, cuối cùng chỉ ra một nhị một tam, tổng cộng có năm điểm, Hạ Báo Tử trợn mắt, hai con xúc xắc đặc chế của nó, dù có thất thủ thế nào, cũng không đến nỗi không tung ra được một quân lục! Trong một thoáng ngẩn ngơ ấy, con gà béo kia đã nhặt xúc xắc lên, cười cười ném ra, chỉ nghe thấy tiếng lộc cộc một lúc, cuối cùng ra một tứ một ngũ, tổng cộng chín điểm. Con gà béo cười khà khà: “Chín nước! Ta thắng trước một ván!”
Hạ Báo Tử hoài nghi nhặt hai con xúc xắc lên, nhìn kỹ mới phát hiện ra, đây không phải con xúc xắc lõi chì quen thuộc của nó. Lúc con gà béo kia ra tay lần đầu, gã đã đổi mất hai con xúc xắc lõi chì của mình mất rồi. Nhìn bộ dạng tự tin mười phần của đối phương, lần này hiển nhiên cũng không phải xúc xắc thông thường, mà rất có thể là xúc xắc thủy ngân trong truyền thuyết! Hạ Báo Tử mới chỉ nghe nói đến xúc xắc đổ thủy ngân trong ruột, muốn mấy điểm có thể gieo ra từng ấy điểm, nhưng ở trong tay người không biết bí quyết thì chẳng khác nào xúc xắc thường, cho nên không cần phải đổi qua đổi lại làm gì.
Hạ Báo Tử biết trò lừa của mình đã bị đối thủ nhìn thấu, còn trong tay có phải xúc xắc thủy ngân hay không nó lại cũng không dám khẳng định. Mặc dù nghi hoặc, nhưng nó vẫn cứng đầu đánh tiếp. Ngần ngừ một lúc, trong đầu đã có chủ ý. Trước tiên nó đưa mắt ra hiệu với một đứa đồng bọn, rồi mới nghiến răng gieo quân xúc xắc vào bát.
“Một ngũ một lục, phần không nhỏ a!” Con gà béo nói đoạn, định nhặt lấy quân xúc xắc, bất ngờ một đứa kêu thất thanh, nhảy cuống lên làm lật cái bát, vừa nhảy vừa kêu: “Ối trời, ối trời, ta bị rắn cắn rồi.”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy mông nó quả nhiên có một con rắn nhỏ đang cắn vào treo lủng lẳng, nhân lúc cả bọn xúm vào giúp đứa kia gỡ con rắn dưới mông ra, Hạ Báo Tử đã tranh thủ nhặt lấy hai con xúc xắc thủy ngân, lúc bỏ trở lại vào bát thì đã đổi thành xúc xắc bình thường đã chuẩn bị trước đó. Nó không tin con gà béo kia dùng xúc xắc thường cũng gieo ra báo tử được.
Con gà béo dường như không hề phát hiện ra Hạ Báo Tử đã giở trò, nhặt lấy hai quân xúc xắc đưa lên miệng thổi phù một cái, gieo vào trong bát, chỉ nghe lộc cộc một lúc, cuối cùng đều hướng mặt sáu điểm lên trên.
“Huynh, huynh chơi gian!” Hạ Báo Tử tức đến nhảy dựng lên, mắt long sòng sọc nhìn đối phương. Chỉ thấy con gà béo kia cười cười hỏi lại: “Ta chơi gian? Không biết hai con xúc xắc này là của ai?”
Hạ Báo Tử nhặt lên xem kỹ lại mới nhận ra đó chính là xúc xắc lõi chì của mình. Lần đầu tiên đối phương đã dùng xúc xắc thủy ngân đổi lấy xúc xắc lõi chì của nó, giờ lại lấy xúc xắc lõi chì đổi xúc xắc thường. Hạ Báo Tử bất ngờ nhận ra, tất cả những mánh khóe của mình đều đã bị đối phương biết hết, đồng thời còn giở ra thủ đoạn khéo léo cao siêu hơn gấp bội, gã không phải là gà béo mà là cáo già mới đúng!
“Đệ thua rồi!” Hạ Báo Tử chán nản cúi đầu. “Huynh lấy hết đi, chỉ mong đại ca để lại danh hiệu.”
Con gà béo kia nở một nụ cười của cáo già, đặt cả túi đồ và đĩnh bạc mười lượng kia trước mặt Hạ Báo Tử: “Thứ này ta không cần, ta chỉ cần ngươi làm hộ ta một chút việc nhỏ.”
Hạ Báo Tử sực hiểu ra, nhìn chằm chằm vào con cáo già mới lộ mặt kia hỏi: “Với bản lĩnh của đại ca, chắc mấy món đồ mọn này không đáng lọt vào mắt rồi. Huynh mấy lần giả thua cho tiền ta, nhất định là có việc muốn nhờ rồi?”
“Thông minh!” Trong ánh mắt con cáo già kia hiện lên vẻ tán thưởng. “Yên tâm. Ta không bạc đãi các ngươi đâu.”
Hạ Báo Tử cười giảo hoạt, móc trong ngực áo ra hai con xúc xắc thủy ngân lúc nãy: “Đây là xúc xắc thủy ngân? Đại ca phải dạy đệ sử dụng chúng trước, rồi đệ mới nghĩ xem có nên làm việc giúp huynh được không.”
“Ngươi cũng lắm điều thật đấy!” Hồ ly lắc đầu, đành dạy sơ qua cách dùng xúc xắc thủy ngân cho Hạ Báo Tử, sau đó mới thì thầm nói chuyện mình cần làm cho nó nghe, cuối cùng căn dặn: “Từ nay về sau cứ cách dăm ba hôm ta lại đến đây, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.”
Hạ Báo Tử vội gật đầu lia lịa: “Đại ca yên tâm, mấy chuyện loan truyền tin tức, tung lời bịa đặt nhỏ nhặt này bọn đệ làm rất ngon!”
“Làm cho tốt, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.” Cáo già nheo nheo mắt mỉm cười, vỗ vai Hạ Báo Tử rồi quay người đi khỏi ngôi miếu đổ. Hạ Báo Tử chợt nhớ ra còn chưa biết tên của đối phương, vội đuổi theo ra cửa hỏi: “Đại ca tên gọi là gì?”
“Ta tên là Khấu Nguyên Kiệt!” Con cáo già nở một nụ cười khó dò. “Nhất quyết không được nói với người khác.”