*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếc rằng vì quá căng thẳng và chột dạ, Tạ Liên vẫn nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không hề phát hiện.
Lần trước truyền khí dưới nước là Hoa Thành chủ đạo. Động tác của Hoa Thành quá mạnh bạo, hôn quá sâu, chuyện qua rồi Tạ Liên cũng chẳng dám hồi tưởng quá nhiều, chỉ nhớ môi sưng và tê nhức. Lần này do y chủ đạo thì lại thận trọng dè dặt, chỉ áp nhẹ vào chứ không dám dùng nhiều sức, dường như rất sợ sẽ đánh thức Hoa Thành. Nhưng rồi nghĩ lại, mục đích ban đầu của mình là đánh thức Hoa Thành còn gì? Chưa kể hôn nhẹ quá, môi đôi bên kề không sát, hơi thở lọt ra ngoài, vậy khác nào công dã tràng?
Thế là, Tạ Liên vẫn nhắm nghiền hai mắt, đằng này gấp rút đọc thầm Đạo Đức Kinh, đằng kia khẽ hé môi, hít nhẹ một hơi, áp lên lần nữa.
Lần này hôn còn sâu hơn lần trước, Tạ Liên ngậm hai phiến môi mỏng lành lạnh của Hoa Thành, chậm rãi truyền khí qua.
Trong suốt quá trình này, Tạ Liên một mực nhắm nghiền mắt, không dám nhìn nhiều. Sau khi truyền năm sáu hơi, Tạ Liên nghĩ rằng mình nên ấn ngực Hoa Thành một chút, nào ngờ vừa mở mắt ra nhìn, vừa khéo chạm phải đôi mắt trợn lớn của Hoa Thành.
“…”
“…”
Hai tay Tạ Liên còn đang nâng má Hoa Thành, bốn phiến môi mới vừa tách ra, môi đôi bên vẫn còn vương vấn xúc cảm mềm mại tê dại. Trong lúc nhất thời, hai người đều hóa thành tượng đá, như thể có trận gió thổi qua là nát vụn. Tạ Liên tất nhiên đã sợ ngây người, Hoa Thành xưa nay núi Thái sụp ngay trước mắt cũng không biến sắc lẽ nào chẳng sợ ngây người?
Tạ Liên thật sự không biết tại sao mình vẫn chưa trào máu não chết tại chỗ, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tam Lang, đệ tỉnh rồi.”
Hoa Thành không nói gì.
Tạ Liên bỗng chốc buông tay ra, nhảy về sau mấy trượng: “…Không không không không không không không! Không phải không phải không phải! Không phải như đệ nghĩ đâu! Ta chỉ muốn cho đệ…”
Cho đệ cái gì? Truyền khí cho đệ?
Quỷ cần truyền khí chắc? Lời này chính người nói là y cũng không tin!
Tạ Liên nghẹn họng, Hoa Thành cũng lập tức ngồi dậy, chìa một tay với y, dường như đang cố giữ bình tĩnh, nói: “…Điện hạ, huynh, bình tĩnh trước đã.”
Tạ Liên dùng hai tay ôm đầu mình, toàn thân như sụp đổ, cuối cùng chắp hai tay cúi gập người trước Hoa Thành, la lớn: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!!!”
La xong xoay người co giò bỏ chạy, trốn như trối chết. Cuối cùng Hoa Thành cũng tỉnh táo lại, đứng dậy đuổi theo, gọi với sau lưng y: “Điện hạ!”
Tạ Liên bịt hai tai, vừa chạy vừa lớn tiếng sám hối: “Xin lỗi!!!”
Chết đi! Mau chết lẹ đi! Không chết thì đào cái hố làm bộ chết rồi đi!
Y chạy nhanh thoăn thoắt, mới chớp mắt đã vọt sâu vào rừng. Chạy một hồi, đột nhiên có thứ gì đó như tên nhọn bay đến trước mặt, tuy hiện giờ đang chịu cú sốc lớn, song khả năng phản ứng của Tạ Liên vẫn không hề suy giảm, y vung tay túm một cái, chộp được một chiếc gai xương. Tạ Liên thình lình dừng bước, nhìn về phía tập kích, nhưng không thấy gì hết, chỉ thấy lùm cây lay xào xạc. Nguy cơ ẩn núp bốn bề, y thoắt cái bình tĩnh lại, xoay người chạy trở về, gọi: “Tam Lang!”
Hoa Thành vốn đã theo sát y, vừa xoay người lại suýt thì tông vào ngực Hoa Thành. Tạ Liên nắm tay hắn chạy ào ra ngoài rừng cây, nói: “Chạy mau, trong rừng có thứ gì đó!”
Hoa Thành vốn đang đuổi theo y lại bị y kéo chạy ngược về, đến khi trở lại bãi biển, Tạ Liên mới thở phào nhẹ nhõm: “May quá, may quá, không theo ra đây.”
Hoa Thành nói: “Ừm, trên đảo có vài vật nhỏ, nhưng chẳng sao cả, chúng không theo ra đây đâu.”
Nghe xong lời này, Tạ Liên mới sực nhớ, Hoa Thành đời nào sợ mấy thứ đó? Cúi đầu xuống nhìn, mình còn đang nắm tay Hoa Thành, thế là lại cứng người, vội vàng buông tay nhảy ra xa.
Hai người cách nhau vài thước, qua một hồi thinh lặng chẳng nói chẳng rằng, Hoa Thành thở dài một tiếng, kéo kéo cổ áo, nói: “Vừa rồi thật sự cảm ơn ca ca đã cứu ta. Thân người đúng là có nhiều chỗ bất tiện, rớt xuống biển còn uống mấy ngụm nước, mặn muốn chết.”
Tạ Liên cũng đâu ngốc thế, biết Hoa Thành đang tìm bậc thang cho mình xuống, dĩ nhiên chỉ đành xuống theo, cúi đầu ậm à ậm ờ: “Đâu có, đâu có.”
Ngừng một lát, Hoa Thành nói tiếp: “Có điều, ca ca làm không đúng lắm.”
Tạ Liên sửng sốt, ngượng ngùng nói: “Không đúng sao? Ta… cứ tưởng truyền khí là được.”
Hoa Thành đáp: “Ừa. Không đúng. Sau này cũng không nên tùy tiện làm vậy với người khác, không thì có lẽ…”
Không thì, có lẽ chẳng những không cứu được mạng người mà trái lại còn hại mạng người. Hoa Thành nói với vẻ trịnh trọng, Tạ Liên xấu hổ không thôi, mừng thầm xưa giờ mình chưa từng làm chuyện này, nếu không tội lỗi quá thể, y vội vàng cam đoan: “Không đâu, không đâu.”
Hoa Thành gật đầu, nở nụ cười. Dù rằng đáy lòng Tạ Liên rất muốn thỉnh giáo Hoa Thành, rốt cuộc truyền khí ra sao mới đúng, nhưng y nào dám xoắn xuýt nhiều về vấn đề này, trước tiên âm thầm ghi nhớ, đoạn nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Đảo này thế mà lại là hoang đảo thật, chẳng có hộ gia đình nào sao?”
Hoa Thành đáp: “Dĩ nhiên rồi. Nơi này là trung tâm của Hắc Thủy Quỷ Vực, đảo Hắc Thủy.”
Hoa Thành có vẻ rất ung dung tự tại. Huyết Vũ Thám Hoa và Hắc Thủy Trầm Chu, hai vị này ắt hẳn quen biết nhau, Tạ Liên hỏi: “Trước đây Tam Lang từng đến đây hả?”
Hoa Thành lắc đầu: “Chưa từng đến. Chỉ là ta biết có một hòn đảo như thế thôi.”
Tạ Liên cau mày, nói: “Không biết nhóm Phong Sư đại nhân trôi đến đâu rồi, có ở trên đảo không.”
Nơi này là Hắc Thủy Quỷ Vực ở Nam Hải, là địa bàn của người ta. Sân nhà của Bùi Minh ở phía Bắc, Địa Sư không phải Võ Thần, tình trạng của Phong Sư thế nào càng khỏi cần phải nói, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, chọc trúng Hắc Thủy Huyền Quỷ, người đủ sức chống chọi chỉ có mỗi Thủy Sư. Nhưng chẳng biết chừng nào Thiên kiếp của Sư Vô Độ lại đến, tình thế thật sự không lạc quan. Tạ Liên hỏi: “Tam Lang, vị Hắc Thủy Huyền Quỷ kia có nóng tính không? Nếu có thần quan xông nhầm vào lãnh địa của hắn, bước qua cửa nhà hắn, hắn sẽ làm thế nào?”
Hoa Thành đáp: “Khó nói lắm. Có điều chắc ca ca cũng nghe câu kia rồi. Đất liền ta làm vua, dưới nước hắn làm chủ. Ở Hắc Thủy Quỷ Vực, ta cũng phải kiêng kỵ ba phần.”
Chẳng riêng gì yếu tố không phải sân nhà, hai bên đều là Tuyệt đương thời, nói sao cũng phải nể nang nhau một chút, ngày sau gặp nhau cũng tiện. Tạ Liên nói: “Vậy chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Trong lúc dạo quanh đảo này một vòng, hai người không đi sâu vào rừng. Tạ Liên cất tiếng gọi một hồi, nhưng chẳng nghe thấy nhóm Phong Sư đáp lại, Hoa Thành nói: “Có lẽ bọn họ không trôi đến đảo Hắc Thủy.”
Hai người lại đi ra bãi biển. Mặt biển âm u trầm lắng, dọc đường nhặt được một khúc gỗ, Tạ Liên ném ra đằng xa. Theo lý mà nói, khúc gỗ ấy có thể nổi trên mặt nước, nhưng sau khi rơi xuống mặt nước cách đó mấy trượng, nó lại chìm nghỉm tắp lự. Tạ Liên ngoảnh đầu nhìn mảnh rừng, hỏi: “Xem ra, đốn củi làm thuyền chắc chắn không được rồi. Rút ngàn dặm đất cũng không dùng được, chúng ta phải rời đảo này thế nào đây?”
Hoa Thành lại nói: “Ai bảo không được?”
Tạ Liên nói: “Nhưng chỉ có gỗ quan tài từng chứa người chết mới nổi được ở Hắc Thủy Quỷ Vực…” Lời còn chưa dứt, y lập tức nhớ ra, quan tài, nơi này đâu đâu cũng là cây cối; người chết, có sẵn trước mắt còn gì?
Quả nhiên, Hoa Thành cười hỏi: “Ta nằm vào chẳng phải được rồi sao?”
Mặc dù Hoa Thành đang cười, lòng Tạ Liên lại xót xa khó tả.
Hoa Thành xòe lòng bàn tay, loan đao Ách Mệnh lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Nói làm là làm, hai người bắt đầu chọn vật liệu gỗ. Do chưa đi sâu vào rừng nên không gặp phải thứ gì mai phục trong góc tối, chẳng mấy chốc đã chém ngã vài cây. Mới chớp mắt đã bận bịu cả ngày, sắc trời dần dần tối. Hai người phân công hợp tác, có việc gì cũng giành làm, hiệu suất cao đến lạ, buổi chiều quan tài gần như đã làm xong.
Suốt chặng đường Tạ Liên chỉ ăn nửa cái màn thầu, bụng đã sôi ùng ục từ lâu, nhưng nghĩ rằng làm xong sớm đi càng sớm, thấy quan tài thành hình mới kiếm cớ đi bắt cá. Nhưng nước ở Hắc Thủy Quỷ Vực làm gì có cá? Tay không trở về, chuyển sang đến ven bìa rừng, hái chút quả dại ở khu vực không tính là nguy hiểm. Nào ngờ lúc quay lại, Hoa Thành đã nhóm một đống lửa, ngồi bên cạnh vừa chống cằm vừa cầm một nhánh cây, xiên một con thỏ rừng mà nướng.
Con thỏ rừng đã được xử lý sạch sẽ, lớp da được nướng hơi sém, mỡ chảy ròng ròng, thơm giòn vàng óng, mùi thịt lan tỏa, hấp dẫn cực kỳ. Thấy Tạ Liên trở về, Hoa Thành mỉm cười, dời tay đưa cho y. Tạ Liên nhận lấy, đoạn đưa trái cây cho Hoa Thành, nói: “Ăn được hết đó.”
Hai người đều ướt sũng, ngoại trừ ngâm nước biển thì bị mồ hôi thấm ướt áo quần, nhưng ai cũng ăn ý không đề xuất việc cởi quần áo hơ cho khô. Thịt thỏ rừng quả nhiên ngoài sém trong mềm, cắn nhẹ một cái, hàm răng nóng ran, nhưng lại không thể nào dừng, vị ngon thấm đượm trong miệng. Tạ Liên vẫn chia một người phân nửa, khen ngợi: “Tay nghề của Tam Lang khéo quá.”
Hoa Thành cười nói: “Thật sao? Vậy cảm ơn ca ca đã khen nhé.”
Tạ Liên nói: “Thật mà. Bất luận làm nghề mộc hay nấu ăn, ta chưa từng gặp người nào khéo hơn đệ cả. Vị quý nhân cành vàng lá ngọc kia đúng là phước duyên tu mấy đời.”
Khi nói lời này, Tạ Liên có vẻ rất chuyên tâm ăn thỏ, nhưng lại không nghe được tiếng động bên chỗ Hoa Thành. Hồi lâu sau mới nghe Hoa Thành điềm nhiên đáp: “Gặp được huynh ấy mới là phước duyên tu mấy đời của ta.”
“…”
*Huynh ấy ở đây nguyên văn là hắn (他), trong tiếng Trung hắn (他) và nàng (她) viết khác nhau, nhưng âm đọc giống nhau, đều là tā, vì vậy việc nhầm lẫn chỉ diễn ra trong văn nói vì phát âm giống nhau, còn trong văn viết thì không. Ở đây có lẽ Tạ Liên tưởng nhầm là Hoa Thành đang nói cô gái nào đó chứ không nghĩ là đang nói trai.
Tạ Liên không biết nên nói gì, thế là có vẻ gặm càng chuyên chú hơn, mãi lâu sau mới phát hiện Hoa Thành đang gọi mình: “Ca ca, ca ca.”
Tạ Liên ngơ ngác hỏi: “Gì vậy?”
Hoa Thành đưa một chiếc khăn qua, bấy giờ Tạ Liên mới phát hiện, mình gặm hăng quá nên nửa bên mặt bê bết dầu, hài hước miễn chê, nhất thời thấy hơi lúng túng, nhận khăn lau vội. Hoa Thành đưa nửa con thỏ rừng khác qua, nói: “Ca ca có vẻ đói lắm rồi nhỉ, đừng gấp.”
Tạ Liên nhận lấy, ngẩn ngơ chốc lát rồi vẫn dằn không được, hỏi: “Tam Lang, rốt cuộc vị quý nhân đó là nhân vật thế nào vậy? Sao đệ không theo đuổi được?”
Tạ Liên thật lòng cho rằng, nếu Hoa Thành muốn có được người nào, trên đời tuyệt đối không ai có thể ngăn cản thế công của hắn. Hôm đó Hoa Thành lại nói mình vẫn chưa theo đuổi được, Tạ Liên không khỏi cảm thấy phiền muộn, lòng bỗng nảy sinh cảm xúc lạ thường với nửa kia xứng đôi của vị Quỷ vương này, đại khái cảm thấy đối phương không có mắt nhìn tí nào, hoặc sống trong phúc mà chẳng biết phúc. Hoa Thành đáp: “Nói ra không sợ ca ca cười chê. Ta không dám.”
Không biết xuất phát từ lòng bênh vực kẻ yếu hay sợ Hoa Thành tự ti, Tạ Liên nghiêm túc nói: “Đệ có gì mà không dám? Đệ là Quỷ vương cấp Tuyệt, Huyết Vũ Thám Hoa cơ mà.”
Hoa Thành cười ha ha: “Quỷ vương chó má gì chứ, nếu ta thật sự lợi hại như thế, mấy trăm năm trước đã chẳng bị người ta treo lên đánh mà không làm được gì, ha ha ha ha…”
Tạ Liên nói: “Ầy, không thể nói vậy được, chẳng phải ai ai cũng trải qua tôi luyện như thế sao…” Nói xong sực nhớ năm đó trước khi phi thăng, hình như mình chưa từng trải qua giai đoạn bị treo lên đánh, bèn ho nhẹ một tiếng. Hoa Thành nói: “Huynh ấy đã nhìn thấy dáng vẻ thảm hại nhất của ta.”
Tạ Liên nói: “Vậy ta hâm mộ lắm đó.”
Nghe y nói vậy, Hoa Thành đưa mắt nhìn sang. Tạ Liên không ăn nữa, ôn tồn nói: “Cách nghĩ này của đệ… xem như ta cũng hiểu được.”
Dừng một lát, y nói tiếp: “Ta cũng từng có một đoạn thời gian sống không được như ý, lúc đó ta thường nghĩ, nếu có người nhìn thấy dáng vẻ mình lăn lộn dưới bùn lầy đất nhão, muốn bò cũng chẳng bò dậy nổi, mà vẫn có thể yêu mình thì tốt quá. Nhưng ta không biết liệu có người như vậy chăng, ta cũng không dám để người khác nhìn thấy.”
“Có điều nếu là người mà Tam Lang ngưỡng vọng, ta nghĩ rằng cho dù có nhìn thấy dáng vẻ thảm hại nhất của đệ, người đó cũng sẽ không nói những lời như ồ, tên này cũng xoàng xĩnh thôi.”
Y trầm ngâm nói: “Với ta mà nói, vinh quang vô hạn là ngươi, ngã xuống bụi trần cũng là ngươi. Trọng điểm chính là “ngươi”, mà không phải ngươi “như thế nào”.”
“Ta, rất… quý mến Tam Lang, vì thế ta muốn hiểu rõ mọi thứ về đệ. Bởi vậy ta thấy hâm mộ lắm, có người đã nhìn thấy đệ như thế từ rất sớm rồi, đây là duyên phận khả ngộ bất khả cầu. Mà duyên phận có thể nối dài không, ba phần nhìn ý trời, bảy phần nhờ dũng khí.”
Đống lửa cháy lách tách, qua thật lâu, hai người không ai nói gì nữa. Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, day day ấn đường: “Có phải ta nói nhiều quá rồi không, ngại quá.”
Hoa Thành đáp: “Không có. Huynh nói rất hay, rất đúng.”
Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm thỏ rừng gặm tiếp. Hoa Thành nói: “Chẳng những vậy mà còn nhiều nguyên nhân khác nữa.”
Tạ Liên tự cảm thấy mình nói quá nhiều, chỉ muốn mau chóng kết thúc đề tài này. Hơn nữa y cũng không rõ cớ sao vừa rồi mình lại nói nhiều như thế, khích lệ Hoa Thành dũng cảm theo đuổi người đệ ấy yêu sao? Y nào phải thần quan quản chuyện nhân duyên, chỉ đáp: “Ừa…”
Sau cuộc trò chuyện, bầu không khí giữa hai người có vẻ hơi tế nhị, đôi bên vội vã ăn cho xong rồi tiếp tục làm việc. Không lâu sau, quan tài chính thức hoàn thành.
Hoa Thành đẩy cỗ quan tài mới toanh xuống nước, sau đó linh hoạt trèo vào, ngồi ở bên trong, cả một khúc gỗ dài và nặng như thế, quả thật nổi trên mặt nước không bị chìm. Quan tài đóng không rộng lắm, Tạ Liên vén vạt đạo bào bước vào, chỉ cảm thấy không có chỗ để ngồi. Lúc này sấm rền từng đợt nơi chân trời, mây đen cuồn cuộn, tia chớp màu tím lúc ẩn lúc hiện, chẳng biết khi nào sấm sét sẽ nổ ầm bên tai, trên trời đổ mưa phùn lâm râm, song càng lúc càng tầm tã, mắt thấy một trận mưa to sắp trút xuống.
May là lúc làm việc hai người không lười biếng, đóng luôn cả nắp quan tài, bằng không nếu đẩy quan tài này ra biển, chẳng mấy chốc đã hứng đầy nước mưa, ùng ục chìm xuống đáy.
Hai người nhìn nhau, Tạ Liên nói khẽ: “Đắc tội.”
Hoa Thành cũng không nhiều lời, nằm xuống giữa quan tài, Tạ Liên cũng chui vào, đoạn khép nắp quan tài lại. Tựa như thổi tắt đèn, chìm vào một mảnh tối đen.
Thuyền quan tài ra khơi, chìm chìm nổi nổi trôi một đoạn. Ngoài quan tài, mưa xối xả nện lộp cộp trên nắp nắp, trong quan tài, hai người chẳng nói chẳng rằng, chen chúc trong không gian nhỏ hẹp, khó tránh tay chân kề sát, lật tới lộn lui theo dòng chảy. Tạ Liên dùng một tay chống mép quan tài, định gắng hết sức chừa ra nhiều chỗ hơn, đầu va nhẹ vào nắp gỗ mấy cái, Hoa Thành lại chìa một tay ra, đặt lên lưng y, ấn y xuống ngực mình, tay còn lại che đầu y. Ngay cả thở dốc cũng chẳng dám dồn dập quá, Tạ Liên nói: “Tam Lang… không thì, chúng ta đổi cái nha?”
Hoa Thành hỏi: “Đổi cái gì?”
Tạ Liên nói: “…Đệ lên trên, ta xuống dưới.”
Hoa Thành nói: “Trên hay dưới cũng như nhau thôi mà.”
Tạ Liên sợ đè người ta, nói: “Chặng đường này chí ít chúng ta cũng phải trôi cả ngày, thân thể của đệ chắc chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, nói sao ta cũng là Võ Thần, nặng lắm…”
Lời còn chưa dứt, y ấp úng: “Tam Lang, đệ… đừng biến lớn đột ngột vậy chứ.”
Tuy đang trong tối không thấy rõ, Tạ Liên vẫn có thể cảm giác được Hoa Thành kề sát bên mình đã thay đổi, mặc dù thay đổi này cực tinh tế, nhưng y vẫn nhạy cảm phát hiện được, đoán chừng Hoa Thành đã biến về chân thân của mình. Quả nhiên, Hoa Thành vừa mở miệng, điệu cười trầm thấp đó đích thực là giọng của chân thân hắn. Tạ Liên nằm sấp trên ngực Hoa Thành, chẳng biết phải làm sao, có điều nhờ vậy cũng giảm bớt cảm giác xấu hổ khó tả. Tạ Liên khẽ khàng nhấc chân, định dời chỗ đổi tư thế, Hoa Thành lại đột nhiên ngừng cười, trầm giọng mở miệng: “Đừng nhúc nhích.”
Tạ Liên nằm yên, đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, thuyền quan tài mà hai người đang nằm thình lình chìm mạnh xuống. Tạ Liên kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì vậy?!”
Ngay sau đó, lại một tiếng nổ lớn vang lên, hai người bất chợt lật một vòng trong quan tài, cả chiếc thuyền quan tài thế mà cũng lật một vòng, may là vẫn chưa rỉ nước, nhưng thêm mấy phát vậy nữa thì không dám đảm bảo. Hoa Thành giữ lấy y, nói: “Có thứ gì nhắm vào thuyền quan tài này.”
_____________
Ối dời ơi chật quá hẹp quá á á á!!!
____________
Tác giả nói:
Truyền năm sáu hơi, ý nói ít nhất hôn năm sáu cái!
Hoa Hoa thường xuyên hóa hình người, cũng tức là thường xuyên có hai mắt, vậy nên mọi người không cần đếm xem em nó có mấy mắt hoài đâu.