Quyển 3 – Chương 178

Quyển 3 - Chương 178

Đang lúc lãng mạn, sâu trong hang đá sau lưng hai người đột nhiên có tiếng nổ mạnh, còn có vài tia bạch quang xé đi bóng tối, truyền đến từng tiếng bướm bạc rít lên. Hai người đồng thòi ngẩng đầu, sắc mặt đều biến. Tạ Liên vội nói: “Đi trước đã! Để lát nữa nói sau đi!”

Vì vậy, hai người tiếp tục đi. Chỉ là lần này, động tác nắm tay của đối phương đã chặt hơn rất nhiều. Mặt Tạ Liên hơi nóng: “Tam Lang, sao đệ biết được hai người kia là giả? Hiện tại người thật sao rồi?”

Hoa Thành: “Hai tên phế vật đó ta vẫn để cho bướm bạc trông chừng, nhưng vậy thì làm sao có thể có hai kẻ nữa chạy tới được? Điện hạ yên tâm. Bọn chúng khỏe lắm không chết được đâu.”

Tạ Liên: “Chúng ta đến đó trước, đem Phong Tín và Mộ Tình thả ra. Bằng không khi đụng độ tên kia, không có lực đánh trả liền không xong.”

Hoa Thành: “Bên này, đi theo ta.”

Động Vạn Thần này không hổ là địa bàn của hắn. Ngay cả khi gặp một giao lộ năm sáu đường, hắn cũng có thể chuẩn xác phán đoán nên đi đường nào mà không có chút sai lầm. Chỉ một lát sau, hai người đã quay trở lại nơi mà Phong Tín Mộ Tình cùng họ tách ra. Đứng xa xa có thể nghe thấy hai người kia đang chỉ trích lẫn nhau:

“Ngươi làm cái gì mà để cho Điện hạ chạy mất?! Giờ thì hay rồi, tên đó không ngờlại ôm người đem đi luôn!”

“Không để cho hắn đi, giữ hắn lại chỗ nay chờ hắn giở thủ đoạn bại hoại ra sao?!”

“Gì?! Hóa ra ngươi căn bản là muốn Điện hạ dẫn Hoa Thành rời đi!”

Tạ Liên dở khóc dở cười. Hai cái kén trắng lớn đang một bên cắn xé một bên chửi mắng. Vừa thấy y quay lại, hai kẻ kia một thì cả kinh một thì quên không phun tơ trắng đang dính đầy ở miệng ra, đồng thanh hỏi: “Huynh làm thế nào mà chạy được tới chỗ này?”

Cái nón rách của Tạ Liên lúc đầu rơi ra vẫn ở trên mặt đất, y chạy nhanh tới nhặt nó lên, buộc lại ra sau lưng. Tơ trắng buông hai người kia ra không chút thương tiếc rồi lui về chỗ tối. Phong Tín và Mộ Tình nhìn qua đều bị đánh cho bầm dập cả rồi, khó khăn lắm mới xuống đất được, ngẩng lên lại thấy Hoa Thành từ chỗ tối phía sau Tạ Liên đi ra. Đại khái là cảm thấy như sắp bị đánh, nhớ lại sự việc phiền toái khi nãy, trên mặt cả hai đều thoáng run rẩy. Phong Tín đang muốn bắt lấy cánh tay Tạ Liên kéo tới, lại thấy Tạ Liên đã kéo Hoa Thành từ phía sau đến.

Phong Tín: “Điện hạ?”

Hoa Thành bắt đầu dẫn đường: “Ca ca, đi bên này.”

Hai người kia nào còn dám cùng hắn đi nữa. Phong Tín mặt đầy thắc mắc: “Điện hạ, sao huynh vẫn còn ở bên cạnh hắn?”

Mộ Tình cũng bắt chước hỏi: “Hay là huynh bị hắn mê hoặc đến mất trí rồi?”

Tạ Liên cũng không muốn cùng bọn họ tranh chấp ý kiến, chỉ nhẹ nhàng mà kiên quyết giữ chặt lấy Hoa Thành, đáp: “Không có thời gian giải thích, tóm lại là đi trước đi đã. Phía sau có địch nhân đuổi theo!”

Hoa Thành đươc Tạ Liên giữ chặt lấy, ánh mắt hắn hơi động, giây lát sau liền mỉm cười: “Ta đề nghị các ngươi bớt nói nhảm, nói đi theo thì đi theo đi. Tâm tình ta đang tốt, tạm thời không cùng các ngươi so đo.”

Thấy thế, hai người đều là vẻ mặt một lời không nói được hết, khó có thể tin nổi. Bọn họ nghĩ, nghĩ thế nào cũng không ra. Tạ Liên vì sao có thể như không có việc gì mà để cho – một tên khủng bố như thế, luôn nhìn trộm y suốt 800 năm, trong đầu cả ngày không ai đoán được hắn nghĩ gì, đã thế lại là quỷ – ở chung một chỗ cùng y. Quả thực là đùa với lửa mà!

Mộ Tình bán tín bán nghi, cuối cùng là lựa chọn nói về vấn đề trọng điểm khác: “Huynh nói có địch nhân? Động Vạn Thần này là địa bàn của hắn, có thể có kẻ nào là địch nhân được? Cái vết thương trên mặt hắn là địch nhân của hắn “cày” lên hả? Có thể làm Huyết Vũ Thám Hoa bị thương, trên đời này thật không có mấy ai đi.”

Tạ Liên: “Là Bạch Vô Tướng.”

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Phong Tín và Mộ Tình cũng đều thay đổi, không nói hai lời liền đuổi kịp Tạ Liên.

Bởi vì bọn họ thế nhưng lại quá rõ ràng. Tạ Liên lấy đồ vật gì ra nói giỡn hoặc gạt người thì còn có khả năng, chỉ duy nhất người này, y tuyệt đối sẽ không như thế. Y cũng sẽ tuyệt đối không nhận sai.

Đoàn người mới vừa rồi còn ở trong động Vạn Thần này đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, trước mắt lại đồng loạt chạy như điên.

Mộ Tình: “Rốt cuộc chuyện này như thế nào?!”

Tạ Liên liền đem việc Bạch y nhân kia hóa thành hai người bọn họ nói ra. Hai người kia đều kinh ngạc không thôi: “Hóa thành bộ dáng của chúng ta?! Sao có khả năng đó!”

Tạ Liên: “Ngàn vạn đều chính xác chân thật đấy! Tuy rằng vội quá không nhìn cẩn thận, nhưng vừa liếc qua liền thấy hai người các ngươi!”

Phong Tín ngạc nhiên: “Bạch Vô Tướng sao có thể còn sống trên đời này? Hắn không phải bị Quân Ngô giết chết rồi sao?”

Mộ Tình: “Nghĩ cũng biết loại đó dễ dàng bị giết chết. Có lẽ lúc ấy là giết chết, nhưng chỉ có tro tàn cũng chính là cơ hội!”

Tạ Liên nhớ tới một chuyện, chuyển hướng sang Hoa Thành: “Tam Lang, lúc trước, thời điểm mà chúng ta vừa tiến vào núi Đồng Lô không lâu, đệ đột nhiên từ trong trạng thái ngủ say mà tỉnh lại,, thúc giục chúng ta phải lập tức tránh đi thứ gì đó. Lúc ấy, thứ đệ cảm ứng được chính là hắn đúng không?”

Hoa Thành khẽ gật đầu: “Là hắn.”

Tạ Liên lẩm bẩm: “Quả nhiên! Sau khi chúng ta tới lối rẽ phía tây, ở phía đông, người giết mấy ngàn yêu ma quỷ quái cũng là hắn. Hắn tuy tái sinh nhưng sức lực vẫn có chút suy yếu, cần giết chết yêu ma quỷ quái để tiến vào núi Đồng Lô, làm pháp lực hắn tích góp được giống như đá kê chân… Hiện tại, hắn đã khôi phục, hơn nữa chỉ sợ là càng mạnh hơn.”

Rốt cuộc cũng ngộ ra, vị kia chính là tuyệt cảnh Quỷ vương đời thứ nhất!

Đang nói, Mộ Tình phát hiện ra điểm không thích hợp: “Thái tử Điện hạ, hắn đang mang chúng ta đi hướng nào huynh có biết không? Đường này cũng không giống là sẽ dẫn chúng ta ra ngoài đâu!” Hoa Thành: “Đường này đương nhiên không phải ra ngoài, cơ bản là vì bây giờ không ra ngoài được.”

Phong Tính kinh hãi: “Cái gì! Cái động này không phải là địa bàn của ngươi sao? Đừng nói với ta ngay cả ngươi cũng lạc đường đi!”

Tạ Liên: “Đương nhiên không đến mức đó…” Hoa Thành ngắt lời y: “Bởi vì Bạch Vô Tướng hiện tại đang chặn ở lối ra duy nhất của cái động này. Nếu các ngươi cảm thấy trạng thái bây giờ của mình có thể đấu với hắn, cũng không cần thiết theo ta đi, ta sẽ không cản.”

Phong Tín và Mộ Tình cũng giống như Tạ Liên, đều là con dân nước Tiên Lạc, đối với bóng ma của thứ kia, trừ phi vạn bất đắc dĩ, còn lại bọn họ đều không nguyện cùng nó gặp mặt. Tiếng Phong Tín vang khắp động, hắn nhìn lên trên hỏi: “Có thể trực tiếp đánh vỡ đỉnh động mà ra ngoài không?”

Hoa Thành: “Phía trên là tuyết sơn, nếu ngươi muốn tuyết lở lần nữa thì cứ làm.”

Đáng tiếc đồ mà sư tôn Dẫn Ngọc để lại cho hắn lúc khẩn cấp bọn họ không có mang theo, mà bọn họ cũng không có ai nghiên cứu qua cách dùng như thế nào, bằng không liền có thể vô thanh vô tức mà đào đường ra khỏi động. Phong Tín thiếu kiên nhẫn nói: “Vậy chúng ta bây giờ cứ thế ở đây đi loạn?!”

Tạ Liên: “Chỉ cần chúng ta đi loạn, hắn nhất định sẽ đuổi theo. Lúc đó hắn sẽ phải rời khỏi đường ra duy nhất kia, những người còn lại có thể nhân cơ hội đó mà ra ngoài.”

Mộ Tình mẫn cảm nhận ra: “Từ từ! “Những người còn lại”? Ý huynh là muốn chia binh làm hai đường? Một đường làm mồi dẫn hắn rời đi, một đường còn lại theo đường chính ra ngoài?”

Tạ Liên: “Đúng là như thế! Bạch Vô Tướng một lần nữa xuất hiện trên thế gian, việc này cần phải thông tri với Đế Quân gấp. Sau khi các ngươi đi ra ngoài, nghĩ cách truyền tin cho thượng thiên đình đi.”

Mộ Tình ngạc nhiên: “Chờ một chút! Vậy là huynh đã quyết định rõ ràng ai làm mồi ai rời đi rồi sao?!”

Tạ Liên: “Không phải ta quyết định, mà là Bạch Vô Tướng quyết định.”

Mộ Tình hiểu rõ, không nói một lời. Nếu để cho bọn họ tuyển chọn trong nhân gian một người có thể làm Bạch Vô Tướng nổi lên hứng thú truy kích, ngoài Tạ Liên ra quả thật không còn ai thích hợp hơn.

Phong Tín nói mà không chút nghĩ ngợi: “Ta lưu lại chỗ này giúp huynh đối phó với hắn.”

Từ ngày trước, mỗi khi có sự việc gì, Mộ Tình thường theo lời Tạ Liên trở về báo tin, còn Phong Tín nhất định sẽ ở lại hỗ trợ y. Trước mắt giống như tái hiện lại một màn này, Tạ Liên lại nhìn nhìn Hoa Thành mà nói: “Đa tạ! Nhưng thực ra không cần. Tam Lang sẽ ở lại.”

Phong Tín thốt ra đầy kinh ngạc: “Hắn làm sao có thể được?! Hắn…”

Hoa Thành hơi nhíu mày, Tạ Liên lại nói: “Đệ ấy có thể. Ta tin đệ ấy.”

Ngữ khí của y nhu hòa nhưng lại không thiếu phần kiên quyết làm Phong Tín ngẩn người: “Điện hạ.”

Tạ Liên vỗ vỗ vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Hai ngươi đi đi. Núi Đồng Lô đã đóng, có thể xông ra bên ngoài được hay không thật sự không nói được. Hơn nữa, không phải hai người muốn đi tìm…mẫu tử Lan Xương hay sao?”

Bị Tạ Liên nhắc, sắc mặt Phong Tín hơi đen. Một con bướm bạc bay ra từ giáp cổ tay của Hoa Thành. Hoa Thành nói: “Đi theo nó đi.”

Hai người kia nhìn Hoa Thành, lại nhìn Tạ Liên. Cuối cùng, Mộ Tình lên tiếng: “Các ngươi cẩn thận một chút.” Rồi hắn xoay người, đi theo bướm bạc kia vào một đường khác. Chốc sau, Phong Tín cũng đuổi theo. Bốn người ở cửa ngã rẽ này phân công nhau. Tạ Liên nhìn bóng dáng bọn họ biến mất. Đang lúc này, ở nơi xa lại truyền đến từng trận tiếng động lớn. Hai người liếc nhìn nhau, Hoa Thành trầm giọng: “Đến rồi.”

Tạ Liên: “Đệ dẫn ta đi đi.”

Bạch y nhân kia quả nhiên xông thẳng đến chỗ Tạ Liên. Hoa Thành không ngừng hạ trận tử linh điệp, kết thành chướng ngại, bảo đảm cho Bạch y nhân kia vĩnh viễn phải duy trì một khoảng cách với bọn họ, đồng thời cũng là để theo dõi tình hình bất đồng trên đường đi. Mỗi lần một nhóm bướm bạc truyền đến tiếng nổ mạnh cùng tiếng rít, sắc mặt hắn lại ngưng trọng một phần. Tạ Liên nghe được ngực cũng hơi hơi phát đau. Bảy cong tám chuyển, vòng tới vòng lui, đến khi tới một gian hang đá, y không nhịn được mà nói: “Lại tổn thất nhiều bướm bạc xinh đẹp như vậy.”

Thanh danh của bướm bạc tuy rằng không tốt lắm, nhưng trong mắt Tạ Liên, thế nhưng chúng nó chỉ là sinh vật bé nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu tinh quái thôi. Nếu trước sau chúng cứ bị tàn phá như thế này, y thật sự không nhịn được đau lòng.

Hoa Thành tức thì cười lạnh một tiếng, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu vách đá thật mạnh: “Yên tâm. Hắn giết một con, ta tạo thêm mười thước. Mưa rền gió dữ, vĩnh viễn không lùi bước, nhìn xem rốt cuộc ai là kẻ kiệt sức trước.”

Trong lòng Tạ Liên chợt động một cảm giác khó nói thành lời, âm thầm kêu lên: “Không xong, không xong.”

Tuy rằng Hoa Thành lần này chỉ lơ đãng biểu lộ thần sắc, nhưng đối với bộ dáng tàn nhẫn cứng rắn mang theo vẻ tự tin, y thật có chút đỡ không nổi.Lúc này, Hoa Thành bước chậm lại: “Dẫn hắn rời đi để hai người kia có thể mau ra ngoài.”

Tạ Liên: “Tốt lắm! Chúng ta vẫn có thể chậm rãi nghĩ cách!”

Hoa Thành: “Ừm, không vội. Đã bỏ hắn lại một khoảng rất xa, hiện tại tốt nhất trốn ở đây trước.”

“…”

Ai ngờ trong một khắc, không khí giữa hai người bỗng có chút xấu hổ.

Bầu không khí này không phải là ngươi xấu hổ ta xấu hổ, không phải là hai người ném đi ném lại cái sự xấu hổ ấy cho nhau, mà là chút ngượng ngùng không hiểu được. Ban đầu, “thứ” đuổi theo phía sau kia truy bọn họ gần sát nút, còn có Phong Tín và Mộ Tình ở đây, loại cảm giác này còn không rõ ràng. Hiện tại có thể thong thả mà thở một hơi liền giấu không được nữa.

Tạ Liên ho nhẹ hai tiếng. Tay chân đung đưa thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm. Định mở miệng nói một câu, lại lo lắng có thể quá nhàm chán hoặc là quá cố tình, nên y chỉ có thể gửi hy vọng vào Hoa Thành, hy vọng hắn mở lời nói trước. Nhưng Hoa Thành cũng giữ nguyên một vẻ mặt ngoài, tựa như đang nghiêm túc tự hỏi kế sách đối phó với địch, nhưng cũng không biết có phải đang thật sự tự hỏi hay không.

Lúc này, hai người đi ngang qua một tượng thần nhỏ. Trong động Vạn Thần, đại bộ phận tượng thần đều ngang bằng chân nhân, người làm ra tượng nhỏ này tay nghề tương đối thô ráp, vóc dáng cũng rút đi một nửa. Khi Tạ Liên đi qua, tùy tay kéo khăn che trùm đầu nó xuống, mắt y sáng ngời hỏi: “Tam Lang, cái này cũng là đệ làm sao?”

Hoa Thành vừa thấy liền trầm mặc. sau một lúc lâu mới nói: “Thời trẻ ngượng tay có làm. Ca ca đừng nhìn.”

Lời này tuyệt đối là thật, bởi vì tượng thần nhỏ này nặn đến xấu cực kì. Tuy rằng có thể nhìn ra người làm pho tượng đã đem hết toàn lực để hoàn thành hình tượng hoàn mỹ trong lòng nhưng tay nghề có hạn, không được như mong muốn. Tuy không thể nói rằng mũi lệch mắt nghiêng, dưa vẹo táo nứt, nhưng cũng có thể nói tượng nhỏ này đầu thân không khớp, cười như tâm trí đang có ưu sầu.

Thế nhưng mặc dù như thế, hắn vẫn không chút cẩu thả mà hoàn thành chi tiết của tượng. Bởi vậy, Tạ Liên có thể nhìn ra đây là một tượng Thái tử Duyệt Thần nhỏ, khuyên tai bằng san hô châu màu đỏ kia cũng được tô điểm.

Tạ Liên yên lặng che miệng lại quay đầu qua. Vì tận lực muốn biểu hiện tự nhiên, y còn dùng lực xoa xoa mặt mấy cái. Hoa Thành không còn lời gì để nói, lại lặp lại lần nữa: “Điện hạ đừng nhìn.” Nói xong liền lấy khăn che kín đầu tượng lần nữa.

Tạ Liên vội nói: “Đệ đừng hiểu lầm! Ta thực sự thấy nó rất đáng yêu!”

Ngẫm lại, Hoa Thành khắc tượng đó không phải là y sao? Khen tượng này đáng yêu, chẳng phải là biến tướng mà khen chính mình đáng yêu? Nói dối xong không chớp mắt, da mặt cũng là quá dày đi, nhưng rồi y cũng không nhịn được mà cười ra tiếng. Thấy thế, Hoa Thành cũng cúi đầu rũ mắt, nở nụ cười.

Một tràng cười như thế đã hòa tan được không ít bầu không khí không tên làm cho người lo sợ kia.

Tiếp tục đi đến phía trước, lại đi qua một tượng nhỏ giống như đang nằm ngang trên giường đá, toàn thân trên dưới của tượng lại bị một tầng lụa trắng nhẹ như khói bao phủ. Tạ Liên thập phần tò mò, vừa định vén tấm lụa trắng bao trùm thân tượng kia lên, Hoa Thành liền bắt lấy cổ tay y: “Điện hạ!”

Từ lúc vào động Vạn Thần này, Hoa Thành vẫn luôn gọi y là Điện hạ. Tạ Liên nhìn nhìn hắn, Hoa Thành lại buông cái tay đang nắm chặt cổ tay y ra, thoạt nhìn vẫn không được tự nhiên.

Tạ Liên: “Ta đã biết đây là tượng thần của ta, vẫn không thể xem sao?”

Hoa Thành: “Ca ca nếu muốn xem tượng thần, ta sẽ khắc một một tượng nhỏ tốt nhất ca ca chưa có từng gặp qua, sau khi xong liền đưa huynh xem. Nhưng mà tượng trong động này thì đừng nhìn.”

Tạ Liên khó hiểu: “Vậy là sao? Ta thấy đệ khắc đều rất tốt, thực sự rất tốt. Nếu không được nhìn, ta sẽ cảm thấy thực đáng tiếc. Lại nói tiếp, còn có bức tranh tường kia…”

Ai ngờ, Hoa Thành lập tức ngắt lời y: “Ta đi hủy nó.”

Thấy hắn thực sự muốn nhích người đi, Tạ Liên vội vàng giữ chặt hắn lại: “Đừng đừng đừng! Vì cái gì mà đệ muốn hủy nó?! Bởi vì ta đã xem sao? Được rồi… Ta nói thật, kỳ thật ta mới chỉ thấy có một chút. Diễu hành Thượng nguyên tế thiên, kèm theo vài đoạn vẽ quân doanh, còn rất nhiều phần khác ta chưa xem xong, bởi vì Phong Tín và Mộ Tình không cho ta xem. Cho nên ta căn bản không biết đệ vẽ cái gì. Đệ không cần hủy nó!”

“…”

Hoa Thành hỏi lại: “Thật sự?”

Tạ Liên lôi kéo hắn: “Thật sự. Đệ muốn ta không xem, ta không xem là được.”

Hoa Thành tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: “Cũng không có gì đẹp. Huynh muốn xem cái gì, trực tiếp bảo ta vẽ là được.”

Phản ứng này của hắn càng làm Tạ Liên tò mò. Nhưng y lại không muốn Hoa Thành tự mình hủy hoại bích họa trân quý đó, nên y đành phải mạnh mẽ kiềm chế chính mình. Đi được vài bước, bỗng nhiên y nhíu mày: “…Không đúng.”

Thiên Quan Tứ Phúc

Thiên Quan Tứ Phúc

Score 9
Status: Completed Author:

Thể loại: Huyền huyễn tiên hiệp tu chân, linh dị thần quái, tình hữu độc chung (1×1), quỷ vương si tình công x tiên phong đạo cốt lượm đồng nát thụ, HE
Editor: Q1, Q2, Q3: wattpad Vô Danh, Q4, Q5: wattpad hoediu4
Độ dài: 244 chương + phiên ngoại

"Vì người, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."

Văn án (cũ): Giữa tam giới thần phật khắp nơi này, thế mà lại có một trò cười!

Văn án (mới): Ái chà, nhân viên công vụ lượm đồng nát trên thiên giới có gian tình với đại quý nhân của quỷ giới kìa!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset