Q.1 – Chương 17

Q.1 - Chương 17

Chương 17: Kinh Diễm, Rung Động Editor: Hân Nghiên “Khụ khụ, không biết thiếu hiệp xưng hô như thế nào?” trên mặt Vân Dật có chút ít lúng túng, khi nào thì nữ nhi trở nên hài hước đến sắc bén rồi? Trong trí nhớ, nữ nhi của hắn, không có nói những lời như thế với một nam tử, thật sự là sau khi bị đả kích nghiêm trọng, đã thay đổi tính tình sao?

Long Thiên Thần tiêu sái ôm quyền nói: “Tại hạ Long Thiên Thần, Vân tướng quân không cần phải khách khí, ta sẽ đem phủ tướng quân xem như nhà mình. ”

Người ta đã không khách sáo như thế, hoàn toàn không xem bản thân mình là người ngoài! Rốt cuộc Vân Dật cũng hiểu vì sao nữ nhi nói giọng mỉa mai với đối phương như vậy, đối phương cũng không bỏ của chạy lấy người.

“Thì ra là Long thiếu hiệp, hoan nghênh ngươi tới.”

Vân Khê lần nữa quét qua mọi người, khẽ hí mắt nói: “Đúng rồi, Nhị nương và Nhị muội đâu? Làm sao không thấy các nàng?” Vân Mạnh Dao nợ nàng, còn chưa trả đâu!

“Mới vừa rồi còn đang……” Lão phu nhân nhìn qua quản gia.

Quản gia lúc này mới tiến lên trước nói: “Hồi bẩm lão phu nhân, Nhị phu nhân và Nhị tiểu thư nhận được thư của tướng phủ, nói là phu nhân Thần tướng bị nhiễm phong hàn, Nhị phu nhân không yên lòng, cho nên mang theo Nhị tiểu thư về thần tướng phủ thăm bệnh.”

“Có chuyện trùng hợp như thế sao?” Vân Khe nhếch môi, cười như không cười, đáy mắt xẹt qua vẻ âm u lạnh lẽo. Xem như các nàng tự biết thân biết phận, nghe thấy nàng về, lập tức bỏ chạy mất dạng, nhưng nếu rơi vào trong tay nàng, vậy kết quả của các nàng……

Vân Dật nhìn thấy đáy mắt nữ nhi xẹt qua tia âm lãnh, trong lòng đột nhiên cả kinh, cho dù hắn tung hoành sa trường mười mấy năm, thường thấy cảnh chém giết, cũng không khỏi bị ánh mắt sắc bén của nữ nhi doạ sợ, nó giống như một đạo băng, hàn khí bức người.

“Khê nhi a, đều là người một nhà, chuyện đã qua, thì cứ cho nó qua đi. Chờ Dao nhi trở về, cha nhất định sẽ nghiêm khắc xử phạt nó!”

Hai người đều nữ nhi ruột thịt của hắn, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, cho dù nhị nữ nhi thật sự làm sai, nhưng cũng là xương thịt của hắn a!

Vân Dật áy náy nâng mắt, chống lại ánh mắt thản nhiên đảo qua của nữ nhi, trong lòng lạnh đến đáy. Hắn là Đại tướng quân, là một phụ thân, nhưng dưới ánh mắt của nữ nhi, cũng không thể che dấu cảm giác lúng túng, thậm chí có một chút sợ hãi.

Vân Khê từ từ thu ánh mắt lại, không tiếng động thở dài, nói: “Lần sau không được viện cớ này nữa!” Tuy là tám chữ ngắn ngủn, nhưng cũng thể hiện nhượng bộ lớn nhất của nàng, Vân Mạnh Dao nên cảm kích, nàng có một người cha tốt.

Đạt được lời nói của nữ nhi, Vân Dật thở phào một hơi, trên trán không ngờ lại đổ đầy mồ hôi hột, không khí so với lúc hắn thấy mặt vua còn khẩn trương hơn gấp trăm lần. Nữ nhi tuy đứng trước mặt hắn, nhưng hắn lại có loại cảm giác hư ảo, thật giống như từ nhỏ nàng đã là vương giảcao cao tại thượng, mắt nhìn xuống chúng sinh, làm cho người ta không dám ngẩng đầu nhìn lên. Hắn rất kinh ngạc, chỉ qua sáu năm, sao nữ nhi có thể thay đổi lớn đến thế?

Lúc này, hạ nhân báo lại.

“Lão tướng quân, tướng quân, Tĩnh vương gia đến thăm.”

“Tĩnh vương gia?” Phụ tử Vân Dật liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu, chẳng lẽ hắn ta nghe được tin Khê Nhi đem đứa bé về, nên cố ý chạy tới hỏi tội sao?

“Mau mau cho mời.”

Không bao lâu, Tĩnh vương gia Nam Cung Dực cùng sư đệ của hắn Bạch Sở Mục liền xuất hiện ở cửa.

“Vân lão tướng quân, Vân tướng quân, làm phiền.”

Vân Khê nghe tiếng thì nhìn qua, chỉ cảm thấy một đạo ngân quang bừng sáng, một bóng người cao to phong tư yểu điệu từ từ dạo bước tới, còn mang theo một mùi Long Tiên Hương. Hắn vào tới cửa, thì đường nét khuôn mặt từ từ hiện ra, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt phượng thần kỳ lạnh lùng cùng cao quý.

Hắn, chính là Tĩnh vương gia Nam Cung Dực.

Trong đầu không khỏi hiện ra vô số hình ảnh, từng hình, đều có bóng lưng phong tư trác tuyệt của hắn, ở thư viện, ở hoàng cung, ở chùa, ở vách đá…… Hắn luôn đứng trước gió, để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng, một bộ áo bào màu bạc khuynh thiên hạ!

Thì ra Vân Khê thật sự thích hắn, cho nên luôn len lén theo phía sau đuôi hắn, e là chỉ một bóng lưng, cũng có thể làm cho nàng hưng phấn kích động không thôi.

Bọn họ thuở nhỏ đã bị hoàng thượng chỉ hôn, hơn nữa bề ngoài đẹp đẽ và năng lực thiên phú kinh người của Nam Cung Dực, đã làm Vân Khê chìm đắm trong đó, sớm xem hắn là phu quân tương lai, yêu một cách lặng lẽ.

Nhưng ai có thể tưởng sẽ xảy ra biến cố về sau……

Vân Khê cúi đầu cười lạnhmột tiếng, thiên ý trêu ngươi, có lẽ bọn họ thật sự hữu duyên vô phận rồi. Nhưng nàng thật không hứng thú với tính cách yếu đuối của Vân Khê, nếu thật sự thích một người, vậy thì dũng cảm theo đuổi, nhưng nàng lặng yên đi theo phía sau Nam Cung Dực như vậy, chẳng những hắn không để vào mắt, thậm chí còn nhận sự xem thường của hắn.

Từ lúc hắn bước vào gian phòng, đôi mắt phượng liền đảo một vòng, các vẻ mặt đều được thu vào đó, thói quen thích nắm toàn cục trong tay, tâm cao khí ngạo, người bình thường không vào được mắt của hắn. Cho nên nàng có thể kết luận, cho dù không có biến cố sau này, cho dù bọn họ có hôn thư chỉ định, Nam Cung Dực cũng chưa chắc có thể coi trọng Vân Khê.

Trong lúc Vân Khê đánh giá hắn, đồng thời Nam Cung Dực cũng đem ánh mắt tập trung đến trên người nàng, nàng chắc là Vân gia Đại tiểu thư Vân Khê.

Tin đồn Vân gia Đại tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân ở Nam Hi quốc, quả nhiên không sai!

Mày như phỉ thúy (tên một loài chim rất đẹp), eo thon mảnh, răng trắng như ngọc……

Băng cơ ngọc cốt(thân thể như băng làn da như ngọc), trắng tựa như bơ, mịn nhẵn như son, phấn quang tinh tế, không trang điểm mà màu sắc như ánh ban mai.

Một bộ quần áo màu trắng mộc mạc, không chút nào đẹp, nhưng mặc ở người nàng lại tinh khiết, nhuộm đẫm khí chất xuất trần, toàn thân quần áo màu trắng cũng trở nên sinh động, tay áo nhẹ nhàng, mép váy đung đưa.

Nam Cung Dực rốt cục nhớ lại, trong trí nhớ của hắn đúng là có hình ảnh của nữ tử này, nhưng không hoàn toàn đúng. Hắn nhớ Vân Khê, hai mắt luôn chớp động đầy vẻ bất an cùng bối rối, nàng luôn xa xa nhìn hắn, chưa từng tiến lên cùng hắn nói chuyện. Nhưng nữ tử trước mắt này lại cho hắn một ấn tượng khác, hai chữ, kinh diễm! Hai chữ nữa là, rung động!

Kinh diễm chính là khí chất cao quý ngạo nhân của nàng!

Rung động chính là ánh mắt nhìn rõ lòng người!

Chỉ trong nháy mắt, Nam Cung Dực nắm chặt ống tay áo, đáy lòng sinh ra một chút do dự. Trong tay áo, cất giấu từ thư mà hắn tính đưa cho nàng……

“Tĩnh vương gia đại giá quang lâm hàn xá, thật vẻ vang cho kẻ hèn này!” Phụ tử Vân Dật tiến lên một bước đón chào.

Nam Cung Dực như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào người Vân Khê: “Vị này…… Chính là Đại tiểu thư Vân gia?” Một tiếng khẳng định mười phần.

Vân Khê híp mắt, rất ghét ánh mắt săn mồi của hắn, nói một cách lạnh lùng: “Tĩnh vương gia, có việc mau nói, có rắm mau thả!”(NB: Quá mất hình tượng mỹ nhân tỷ ơi =.=~!)

Hai cha con Vân Dật nhất thời một thân đổ mồ hôi lạnh, chào hỏi thôi, vì sao vừa nói ra lại tức giận như vậy? Hai người đồng thời lên tiếng ho khan, nháy mắt với Vân Khê, đối phương là Vương gia, sao có thể vô lễ như thế đây?

“To gan! Ngươi dám vô lễ với vương gia như thế?” Thị vệ theo sát phía sau Nam Cung Dực nổi giận, tiến lên trách cứ.

Vân Khê không màng tới phụ thân và gia gia ở nơi đó, đang”liếc mắt ra hiệu” với nàng, nàng trực tiếp lựa chọn không nhìn, giọng nói miễn cưỡng: “Vô lễ ư? Chẳng lẽ Vương gia nhà các ngươi chưa bao giờ thả hơi sao?”

“Phụt!” Bạch Sở Mục là người thứ nhất nhịn không được, cười lớn tiếng. Quả nhiên là nữ nhân thú vị, chỉ sợ nàng là người thứ nhất dám ở trước mặt nói sư huynh hắn như thế, thấy sư huynh kinh ngạc, hắn không khỏi vui sướng khi người gặp họa.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Status: Completed Author:

Sau khi xuyên qua phát hiện chính mình có con trai, mà bên người đứa con còn có một con thú sủng thần bí vô địch.

Không sao, trong cuộc đời trực tiếp nhảy vọt qua sinh con đẻ cái, vậy thì bớt việc . Về phần ba đứa nhỏ là ai, có quan hệ gì đến nàng đâu?

Mang theo đứa con bước chân vào giang hồ, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay gian nhân tiện nhân, mẫu tử đồng lòng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Đoạn ngắn.

Tiểu Mặc: mẫu thân, có thúc thúc hư chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?

Vân Khê: chính mình đi thu phục! Điểm việc nhỏ ấy đừng có tới làm phiền mẫu thân!

Tiểu Mặc: mẫu thân, vị thúc thúc này rất tuấn tú nhìn tốt lắm còn rất có tiền, ta có thể nhận hắn làm phụ thân của ta không?

Vân Khê: tuy nói là quỷ đoản mệnh, bất quá chờ ngày nào đó hắn hai chân nằm thẳng về phía tây, vậy tất cả tài sản của hắn toàn bộ sẽ về tay mẫu tử chúng ta!

Tiểu Mặc: mẫu thân, nam nhânnày bộ dạng giống như ta, chẳng lẽ hắn là cha của ta?

Vân Khê: không cần nhận cha bậy! Vạn nhất hắn là cái kẻ nghèo hèn, ngươi phải nuôi hắn cả đời a?

Thần bí nam chủ: mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng , bản tôn toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, còn có bảo kiếm trong tay ta là vật báu vô giá!

Một cuộc tân tú tranh giành thi đấu, vị nữ tử Vân Khê bị người phỉ nhổ đến chết đi sống lại bỗng phát ra hào quang kỳ dị, quần tinh ủng nguyệt, thành bánh trái thơm ngon, người tới cửa cầu hôn cơ hồ là muốn đạp phá cánh cửa mà vào.

Tiểu Mặc tay trái phe phẩy thẻ bài “Thông qua”, tay phải giơ lên thẻ bài “Đào thải”, vội đến không biết trời đất luôn.

“Không đứng ở trong bảng thiên hạ thập đại mĩ nam chi liệt, đào thải!”

“Đánh không lại ta cùng ta mẫu thân, đào thải!”

“Giá trị con người không có được trăm vạn hai hoàng kim, đào thải!”

“. . . . . .”

Hừng hực khí thế khi cuộc tuyển chọn sắp tiếp cận kết thúc, một bang người thần bí đột nhiên xâm nhập.

“Các ngươi đang làm gì?”

“Hắc hắc, cho tôn chủ nhà ta đến báo danh nhé.”

“Bản nhân không tự mình ra mặt, trực tiếp đào thải bị nốc-ao!”

“Tôn chủ rất nhanh sẽ tới đây , sợ ngươi không tin hắn có tiền, cho nên cố ý trở về bàn Kim Sơn.”

Đây là một câu chuyện kiếm khách thời đại, Toàn bộ Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia trước sau mà gọi tên, phân biệt có Nam Hi quốc, Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc cùng một quốc gia ở giữa bốn quốc là Ngạo Thiên quốc. Mỗi quốc gia đều sùng bái võ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục.

Vân Khê, kiếp trước là gia chủ của một võ đường thế gia, mang trong người tuyệt thế võ học, trong lúc vô tình xuyên qua tới trên người của Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã mang bầu. Mơ hồ, của nặng hơn người, nhàn sự mạc không để ý chính là một cách tự vệ của Vân Khê, một khi có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng, thương tổn người nàng để ý, nàng sẽ không từ thủ đoạn, âm ngoan thủ lạc, không chết thì không ngừng! Lời nói ác độc, vô tâm không phế, thầm nghĩ mang theo đứa con ăn uống miễn phí, tiêu dao khoái hoạt cả đời.

Vân Tiểu Mặc, con của nữ chủ, năm tuổi, thiên tài cục cưng. Hồn nhiên đáng yêu bề ngoài là cách để tự vệ của hắn, người đối tốt với hắn, hắn vô cùng thân cận, người đối với hắn không tốt, sẽ bị hắn chỉnh e thê thảm. Tất cả lời nói của Mẫu thân, hắn đều tôn sùng như thánh chỉ, quán triệt chấp hành, cho đến khi người cha phúc hắc của hắn xuất hiện. . . . . .

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset