Q.1 – Chương 34

Q.1 - Chương 34

Chương 34: Lộ Ra Sát Cơ Editor: Ngân Châu Nàng đường đường là thái tử trắc phi, thân phận tôn quý đến bực nào, nhưng hôm nay lại làm trò hề trước mặt nhiều người như vậy, bảo nàng sau này còn có mặt mũi nào ở trong phủ thái tử ra oai?

Đừng nói sau này có được được thái tử sủng ái hay không, chính là vị trí Thái Tử Phi, sợ rằng ngày sau cũng không thể đạt được…… Tất cả hết thảy tội lỗi, toàn bộ quy tội cho Vân Khê, chính nàng ta là đầu sỏ hại mình mất đi hết thảy!

La Ý Liên hai mắt đỏ ngầu, hướng Vân Khê đánh tới, móng tay sắc bén giơ lên, chụp vào cổ Vân Khê.

Vân Khê yên lặng nhìn La Ý Liên như một kẻ điên nhào về phía trước, trong lúc bất chợt lông mày nàng nhướng lên, ánh mắt lộ ra hàn quang. Những ngón tay xanh nhạt đặt nơi cầm huyền chưa từng ngừng, huyền khí cuồng bạo ở đầu ngón tay trong nháy mắt ngưng tụ, tạo thành một vòng như nước xoáy.

Cầm Huyền khẽ run, boong boong vang lên.

Giết một thái tử, có lẽ sẽ mang lại cho Vân gia vô cùng vô tận phiền toái, nhưng giết một thái tử trắc phi, nàng cũng không tin hoàng đế lão kia sẽ vì một nữ nhân không quan trọng gì, mà cùng Vân gia, kẻ nắm giữ hơn phân nửa quân quyền Nam Hi quốc trở mặt.

Thái tử trắc phi, ngươi vũ nhục con ta, cũng đã phạm vào tối kỵ của ta, hiện tại lại muốn động đến ta…… Hừ.

Trên ngũ quan xinh xắn bỗng dưng tản mát ra một cổ khí thế khó tả, đó là một loại khí lãnh ngạo bẩm sinh áp đảo mọi người trên đời, làm khiếp đảm lòng người!

Đầu ngón tay của nàng bắn ra một cái, mang theo sát ý, đạo khí kia vô hình nhưng giống như một thanh lợi kiếm chạm mặt đánh tới người.

“Keng!”

Đồng thời cùng thanh âm là một cái ly uống rượu rơi xuống đất vang lên.

Vân Khê híp lại mắt lạnh, nhìn La Ý Liên ở phía trước thẳng tắp té xuống, hai mắt nàng mở trừng lên, khó có thể tin cùng không cam lòng, trên trán của nàng lưu lại một vết thương, rõ ràng là bị một khí cụ cứng rắn đả thương.

Nàng lạnh lùng nhìn, không một chút đồng tình thương hại, dám phạm người của nàng, đáng chết! Dám vũ nhục nhi tử của nàng, đáng chết một vạn lần!

Tầm mắt Vân Khê chếch đi, nhìn chén rượu trên mặt đất, giống nhau như đúc với chén rượu từ trên lầu ném xuống……

“Người nào? Rốt cuộc là người nào âm thầm đả thương người?”

Nam Cung Tỉ được tùy tùng đỡ, từ trên mặt đất bò dậy, khuôn mặt hắn tối lại, hai tay nắm chặc thành quyền, gân xanh nổi lên. Người mà hắn nhìn trước hết không phải là Vân Khê, cũng không phải là La Ý Liên, mà đem ánh mắt thẳng tắp bắn về phía bệ cửa sổ lầu hai nơi có một lỗ nhỏ trên cửa sổ, nơi chén rượu được ném ra.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, cả Quỳnh Hoa Lầu tựa hồ cũng bao phủ ở trong một mảnh hàn khí âm trầm được tạo thành dưới sự phẫn nộ của Nam Cung Tỉ, đại đa số mọi người đều khẩn trương ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.

“Người nào, rốt cuộc là người nào? Có giỏi liền lăn ra đây cho bổn thái tử!”

Nghe tiếng gầm gừ dưới lầu của Nam Cung Tỉ, Vân Khê nhíu mày, cũng tò mò nhìn về bệ cửa sổ lầu hai. Mục đích tột cùng của hắn là gì, tại sao cố ý thay nàng che dấu chuyện giết người?

Nàng dùng cầm Huyền giết người, góc độ quỷ dị, những người khác không thể nào thấy được, song chén rượu của hắn đả thương người lại quá rõ ràng. Hiện tại thái tử trắc phi hẳn đã chết không thể nghi ngờ, phản ứng đầu tiên của mọi người, là nghĩ đến chủ nhân của chén rượu giết người, mà nàng thì trở nên vô can.

Hắn làm như vậy, là vô ý hay là cố ý?

Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ rước họa vào thân? Chẳng lẽ hắn không biết đối phương là thái tử Nam Hi quốc, không phải là dân chúng tầm thường có thể trêu chọc?

Dung Thiếu Hoa giơ lên đuôi lông mày, nhìn về hắc y nam tử ở phía đối diện, sao hắn lại đột nhiên xuất thủ, làm mình không kịp chuẩn bị. Vị Long huynh này từ trước đến giờ mắt cao hơn đầu, không có người nào có thể để vào mắt của hắn, giờ phút này hắn đối với nữ nhi của cô cô có nhiều chú ý như vậy, đối với nữ nhi của cô cô mà nói, cũng không biết là họa hay phúc.

Nhớ tới vị cô cô rời nhà đi hai mươi năm, cô cô một đi không trở lại, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở dài, có lẽ hắn cũng nên đi phủ tướng quân bái phỏng một chút.

“Tôn chủ, để cho ta đi xuống giáo huấn vị thái tử không biết tốt xấu kia một chút!” Băng hộ pháp rất nhanh từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần, đổi lại khuôn mặt lạnh như băng.

Ngón tay thon dài đưa ra, thân hình anh tuấn cao ngất không có chút nào báo trước liền đứng lên, Băng hộ pháp nhìn lên tôn chủ, đáy lòng tự nhiên sinh ra một loại kính ý. Trong đôi mắt đen thâm thúy của hắc y nam tử có hai tia lửa, đôi môi hoàn mỹ khẽ nhếch lên: “Sẽ đi gặp bọn họ.”

Dưới lầu, tiếng gầm gừ Nam Cung Tỉ vẫn còn tiếp tục, rất nhiều người cũng không khỏi âm thầm lắc đầu. Thái tử ngày thường tính tình thoạt nhìn trầm ổn, nhưng tính khí nóng nảy như thế, không để ý đến uy nghi thái tử, rống to kêu nhỏ, thật sự là để cho bọn họ thất vọng. So sánh với Tĩnh vương gia thì người ta chững chạc cùng cơ trí hơn, khó trách hoàng thượng lại sủng ái Tĩnh vương gia.

Nam Cung Dực thờ ơ lạnh nhạt, khẽ rủ mí mắt xuống, bên trong ẩn chứa nhàn nhạt châm chọc, thái tử một nước cũng chỉ có tu dưỡng như thế sao? Hắn rất mong đợi, để phụ hoàng biết được chuyện này, sẽ phản ứng như thế nào….

Một cuộc yến hội tối nay, bởi vì xuất hiện nữ nhân kia, mà bị quấy đến long trời lỡ đất.

Thái tử trắc phi ở trước mặt mọi người múa thoát y, cỡi cả áo, hiện tại lại chết oan chết uổng; mà thái tử thì sao, khoa trương hơn, thế nhưng muốn đối chứng về việc giết người!

Ban ngày thuộc hạ hắn thấy được hắn bị nữ nhân kia làm cho nhục nhã, nếu so sánh với thái tử, thì căn bản không coi là cái gì. Hắn thậm chí còn muốn cảm tạ nữ nhân kia, trợ giúp hắn ở mặt trái của dư luận chế giễu thái tử, cuối cùng người thu lợi cũng là hắn.

Lúc này, cửa thang lầu truyền đến tiếng bước chân.

Mọi người nhất tề ngẩng đầu nhìn tới.

Một bộ áo bào trắng đập vào mi mắt mọi người đầu tiên, mỗi người ở đây đều có chút cảm giác chút nín hơi, ngay cả Nam Cung Tỉ đang tức giận cũng không ngoại lệ.

Nam tử đẹp nhất thế gian này cũng chỉ như thế đi?

Gương mặt trong trẻo lạnh lùng như sương, môi mỏng tươi đẹp màu hồng như anh đào mới nở, da thịt trắng nõn nà, hơn nữa hấp dẫn người chính là một đôi con ngươi hẹp dài diêm dúa lẳng lơ, nhìn quanh phong lưu vô hạn. Trong tay của hắn là chiết phiến mười hai cánh, nhẹ lay động mấy cái, tóc trên đầu vai hắn lộ vẻ phiêu dật xuất trần, phong hoa tuyệt đại.

Mọi người đều rối rít suy đoán, người này rốt cuộc là người nào?

Hắn nhất định không phải là nhân vật chính bên trong thành Thấm Dương, vì một nhân vật phong hoa tuyệt đại như thế, bọn họ nếu gặp mặt, tất nhiên sẽ không quên được.

Phong tư cùng khí chất có thể thắng được Tĩnh vương gia, người đứng hàng thứ ba ở bảng mỹ nam thiên hạ, như vậy không nghi ngờ chút nào, hắn vô cùng có khả năng chính là một trong hai vị đứng ở phía trước.

Trái tim của các khuê tú đại gia lại nảy lên, sắc mặt hồng đỏ, nếu có thể cùng nam tử như vậy cầm tay di dạo, chính là chuyện tuyệt vời nhất thế gian này. Chỉ sợ dù được hắn nhìn một lần, các nàng cũng đã mãn nguyện.

Song để cho bọn họ rung động hơn chính là, ở phía sau nam tử áo bào trắng, còn có một người. Lần này, đại đa số mọi người trực tiếp là tim đập trật một nhịp, cơ hồ quên mất hô hấp.

Nam tử như vậy, chỉ có ở trên trời!

Ngũ quan tỉ mỉ như điêu khắc, phối hợp đến cực kì hoàn mỹ, tìm không ra một chút tỳ vết nào. Dung mạo của hắn tuấn mỹ chí cực, đôi mắt sáng lưu chuyển, giống như trong một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, rồi lại lạnh lùng như sương lạnh.

Hấp dẫn người ta nhất chính là khí chất nghiêm nghị bễ nghễ thiên hạ của hắn, hắc bào không có nửa điểm hoa văn, càng tản ra hơi thở thần bí trong bóng tối, thật giống như vị thần lầm lạc phàm trần, giơ tay nhấc chân, khí chất phiêu dật linh hoạt kỳ ảo bất luận kẻ nào đều cũng không thể bắt chước.

Không biết có phải ánh sáng chiết xạ của ngọn đèn dầu hay không, hay là ánh mắt mọi người xuất hiện cháng váng chốc lát, phía sau hắn phảng phất xuất hiện một đạo hào quang màu vàng đẹp mắt, đưa cả người bao phủ lại.

Hắn lười biến dạo bước mà đến, ưu nhã bước xuống bậc thang, mái tóc xõa trên đầu vai tùy ý mà bay, nổi bật lên cả người tiêu sái không kềm chế được, nhưng lại không thiếu nội liễm. Hắn trong trẻo lạnh lùng xoay chuyển ánh mắt, từ từ rơi vào trên người Vân Khê, khóe môi không tiếng động hé ra một nụ cười tiêu sái tùy ý.

Vân Khê khẽ liếc mắt, liền đối diện với ánh mắt kia. Trong phút chốc, vô số hào quang lưu chuyển, nàng như nhìn thấy ở đáy mắt của hắn thâm thúy như một đóa Tuyết Liên trên đỉnh núi băng đang nở rộ trong im lìm.

Trong lòng đột nhiên giật mình, không phải vì hắn tuyệt thế tao nhã, cũng không phải là do khí chất dị thế độc lập, mà là từ trên dung nhan hắn, nàng cảm thấy mấy phần quen thuộc.

Là cái gì đây? Trong khoảng thời gian ngắn nàng nghĩ không ra.

Hắc y nam tử đứng thẳng không nói, hai đạo ánh mắt không cố kỵ chút nào rơi vào trên người của nàng, phảng phất như có thể xuyên thủng hết thảy tiếng lòng nàng.

Hai tròng mắt đen như bảo thạch của Vân Khê thẳng tắp nhìn tới, mâu quang cùng hắn chạm vào nhau, đáy lòng hiểu rõ, một loại hơi thở giống nhau tỏa ra đầy rẫy. (B: đều tham tiền và biến thái mà =]]) Người này rõ ràng chính là người quen phát hiệu lệnh, trong xương của hắn lộ ra khí phách, lãnh ngạo cùng khí thế bễ nghễ hết thảy, đây là điều nàng quen thuộc nhất.

Ánh mắt nàng đột nhiên ảm đạm xuống, sau đó từ từ bắn ra hai ánh mắt lạnh lùng, giống như một lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng đáy mắt đối phương.

Hắc y nam tử khẽ ngây người, u quang trong đáy mắt lưu chuyển, nụ cười ở khóe mép càng thêm rõ ràng.

Hai người không tiếng động nhìn nhau, tựa như đang âm thầm phân cao thấp, người nào dịch chuyển ánh mắt trước, chính là thua.

Trong thiên địa phảng phất như chỉ còn lại có hai người bọn họ, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có âm thầm tranh đấu.

Ngọn đèn dầu nhu hòa chiết xạ ở trên người hai người, vẽ thành một bức tranh duy mỹ

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Status: Completed Author:

Sau khi xuyên qua phát hiện chính mình có con trai, mà bên người đứa con còn có một con thú sủng thần bí vô địch.

Không sao, trong cuộc đời trực tiếp nhảy vọt qua sinh con đẻ cái, vậy thì bớt việc . Về phần ba đứa nhỏ là ai, có quan hệ gì đến nàng đâu?

Mang theo đứa con bước chân vào giang hồ, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay gian nhân tiện nhân, mẫu tử đồng lòng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Đoạn ngắn.

Tiểu Mặc: mẫu thân, có thúc thúc hư chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?

Vân Khê: chính mình đi thu phục! Điểm việc nhỏ ấy đừng có tới làm phiền mẫu thân!

Tiểu Mặc: mẫu thân, vị thúc thúc này rất tuấn tú nhìn tốt lắm còn rất có tiền, ta có thể nhận hắn làm phụ thân của ta không?

Vân Khê: tuy nói là quỷ đoản mệnh, bất quá chờ ngày nào đó hắn hai chân nằm thẳng về phía tây, vậy tất cả tài sản của hắn toàn bộ sẽ về tay mẫu tử chúng ta!

Tiểu Mặc: mẫu thân, nam nhânnày bộ dạng giống như ta, chẳng lẽ hắn là cha của ta?

Vân Khê: không cần nhận cha bậy! Vạn nhất hắn là cái kẻ nghèo hèn, ngươi phải nuôi hắn cả đời a?

Thần bí nam chủ: mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng , bản tôn toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, còn có bảo kiếm trong tay ta là vật báu vô giá!

Một cuộc tân tú tranh giành thi đấu, vị nữ tử Vân Khê bị người phỉ nhổ đến chết đi sống lại bỗng phát ra hào quang kỳ dị, quần tinh ủng nguyệt, thành bánh trái thơm ngon, người tới cửa cầu hôn cơ hồ là muốn đạp phá cánh cửa mà vào.

Tiểu Mặc tay trái phe phẩy thẻ bài “Thông qua”, tay phải giơ lên thẻ bài “Đào thải”, vội đến không biết trời đất luôn.

“Không đứng ở trong bảng thiên hạ thập đại mĩ nam chi liệt, đào thải!”

“Đánh không lại ta cùng ta mẫu thân, đào thải!”

“Giá trị con người không có được trăm vạn hai hoàng kim, đào thải!”

“. . . . . .”

Hừng hực khí thế khi cuộc tuyển chọn sắp tiếp cận kết thúc, một bang người thần bí đột nhiên xâm nhập.

“Các ngươi đang làm gì?”

“Hắc hắc, cho tôn chủ nhà ta đến báo danh nhé.”

“Bản nhân không tự mình ra mặt, trực tiếp đào thải bị nốc-ao!”

“Tôn chủ rất nhanh sẽ tới đây , sợ ngươi không tin hắn có tiền, cho nên cố ý trở về bàn Kim Sơn.”

Đây là một câu chuyện kiếm khách thời đại, Toàn bộ Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia trước sau mà gọi tên, phân biệt có Nam Hi quốc, Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc cùng một quốc gia ở giữa bốn quốc là Ngạo Thiên quốc. Mỗi quốc gia đều sùng bái võ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục.

Vân Khê, kiếp trước là gia chủ của một võ đường thế gia, mang trong người tuyệt thế võ học, trong lúc vô tình xuyên qua tới trên người của Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã mang bầu. Mơ hồ, của nặng hơn người, nhàn sự mạc không để ý chính là một cách tự vệ của Vân Khê, một khi có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng, thương tổn người nàng để ý, nàng sẽ không từ thủ đoạn, âm ngoan thủ lạc, không chết thì không ngừng! Lời nói ác độc, vô tâm không phế, thầm nghĩ mang theo đứa con ăn uống miễn phí, tiêu dao khoái hoạt cả đời.

Vân Tiểu Mặc, con của nữ chủ, năm tuổi, thiên tài cục cưng. Hồn nhiên đáng yêu bề ngoài là cách để tự vệ của hắn, người đối tốt với hắn, hắn vô cùng thân cận, người đối với hắn không tốt, sẽ bị hắn chỉnh e thê thảm. Tất cả lời nói của Mẫu thân, hắn đều tôn sùng như thánh chỉ, quán triệt chấp hành, cho đến khi người cha phúc hắc của hắn xuất hiện. . . . . .

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset