Q.4 – Chương 12: Dạ Tiệc Bắt Đầu

Dạ Tiệc Bắt Đầu

Thánh cung trải qua một cuộc hạo kiếp, phần lớn các nơi đã biến thành phế tích, Thánh cung từng huy hoàng hiển hách một thời, hóa thành hư ảo.

Tuy rằng thánh cung nơi nào cũng biến thành phế tích nhưng vẫn còn một gian phòng được bảo tồn.

Bên trong trần nhà thiết hoa lệ nhưng đơn giản, tất cả vật phẩm vừa nhìn là thấy được, càng bắt mắt hơn chính là một bộ y phục ngân bạch vũ được giắt trên giá áo, từng mãnh lân phiến đẹp tỏa ra ánh sáng trắng noãn, hoa lệ mà thánh khiết. Mặc dù chung quanh nó mặt đất cùng vách tường đều đã phủ đầy bụi đất, mà nó vẫn như cũ phát sáng như mới, không nhiễm một hạt bụi.

Khoảnh khắc Vân Khê nhìn đến bộ y phục ngân bạch vũ này, liền nhận ra chủ nhân của bộ áo, trên thế gian này người có thể xứng đôi với Vũ Y một món đồ độc nhất vô nhị như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có hắn!

Nhẹ vỗ về lân phiến trên Vũ Y, Vân Khê yêu thích không buông tay: “Thiên Tuyệt, tại sao đem một xiêm y tốt như vậy đặt ở đây? Bỏ quên nó, không phải là đáng tiếc sao?”

Long Thiên Tuyệt khẽ cười nói: “Làm sao nàng biết nó nhất định là của ta?”

Vân Khê nhướng đuôi lông mày, đắc ý nói: “Vậy còn phải hỏi sao? Trừ chàng ra, còn có ai có thể xứng đôi với nó?”

Long Thiên Tuyệt trầm mặc không nói, nhưng cười đến càng sâu, con ngươi sắc bén chiếu ra ánh sáng thản nhiên, đẹp không sao tả xiết.

Vân Khê tiếp tục vuốt ve lân phiến trên Vũ Y, chỉ cảm thấy trên mỗi một mảnh đều ghi lại quá khứ của hắn, trong đầu tưởng tượng ra phong tư của hắn sau khi mặc vào vũ y, hắn lúc trước là Thiên Long tôn giả, nhất định là điên đảo thiên hạ, khuynh đảo chúng sanh a?

“Thiên Tuyệt, có thể mặc nó được không? Ta muốn xem một chút bộ dáng chàng lúc trước……”

Đuôi lông mày ngưng lại, Long Thiên Tuyệt yên lặng nhìn Vũ Y, chậm chạp không có trả lời.

“Thiên Tuyệt? Chàng không sao chứ?” Vân Khê nhận thấy được hắn không thích hợp, không khỏi có chút bận tâm, “Nếu như không thuận tiện…, hay là thôi đi. Ta biết, có chút hoài niệm không tốt, không nguyện ý nhớ lại.”

” Xiêm y này là sư phụ ta tự mình sai người đặt làm, nhớ lại khi đó, ta mới vừa bộc lộ tài năng, trở thành Thiên Long tôn giả. Hắn đem cái Vũ Y này đưa đến trước mặt của ta, nói với ta, từ nay về sau, ta chính là tượng trưng cho Thánh cung. Tất cả hành động của ta, đại biểu cho Thánh cung, ta phải cho người trong thiên hạ biết, Thánh cung là nơi thần thánh nhất trong thiên hạ……”

Hắn đột nhiên ngừng lại, tự giễu cười khẽ một tiếng: “Ta lúc ấy thật rất ngu, tin vào sự đầu độc của hắn, liền tuân theo mệnh lệnh của hắn, chung quanh tuyên dương cái thiện trừng phạt cái ác, tuyên dương tín ngưỡng của Thánh cung. Ta thậm chí tin tưởng sư phụ của ta là người thiện lương nhất thế gian, bởi vì hắn chẳng những trợ giúp dân đảo cải thiện cuộc sống của bọn họ, còn ra lệnh cho đệ tử Thánh cung tuyên dương cái thiện trừng phạt cái ác, giúp đỡ người nghèo khó. Khi đó, ta thật tin tưởng Thánh cung có thể trở thành nơi tín ngưỡng cho tất cả mọi người trên Ngạo Thiên đại lục, khuyên răn mọi người hành thiện tích đức, hướng tới điều tốt đẹp…… Nghĩ lại, ta mới thật sự là nối giáo cho giặc!”

Long Thiên Tuyệt tiếp tục tự giễu khẽ cười, lông mày như mực thống khổ cau lại, một đoạn quá như vậy, đã kết sâu trong lòng hắn.

“Thiên Tuyệt, chàng đừng nghĩ như vậy!” Vân Khê đau lòng bắt lấy tay của hắn, an ủi, “Bất kể cung chủ như thế nào, chàng làm hết thảy cũng là tuyên dương cái thiện trừng phạt cái ác làm việc tốt, không làm thất vọng lương tâm của chính mình, cho nên chàng không coi là nối giáo cho giặc. Chàng có tín ngưỡng của chính mình, mà không phải là tín ngưỡng của người khác, mới là tín ngưỡng của dân chúng khắp thiên hạ!”

Long Thiên Tuyệt tâm thần chấn động, thật lâu ngưng mắt nhìn nàng, cảm xúc mênh mông.

Hắn nắm tay Vân Khê thật chặt, thanh âm khàn khàn cong môi nói: “Ta không cần ánh mắt người trong thiên hạ, ta chỉ quan tâm nàng, chỉ cần nàng không cần quá khứ của ta, ta chính là người hạnh phúc nhất thế gian này.”

“Đứa ngốc! Đã biết quá khứ của chàng, ta chỉ biết càng thêm kính trọng chàng! Chàng không tin, chàng hỏi Tiểu Mặc đi, hắn không phải là cũng càng thêm kính trọng người phụ thân như chàng sao?”

Hai người quay đầu, nhìn về phía Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch, chỉ thấy một người một thú sủng đang gục đang gục trên một chiếc giường đã lâu không sử dụng, vù vù ngủ.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người buồn cười, bé yêu điên cuồng mới vừa còn chơi ngựa gỗ, nhưng bây giờ lại ngủ say như chết. Ăn no, chơi đủ, sau đó chính là vù vù ngủ, thật đúng là vô ưu vô lo mà!

Long Thiên Tuyệt lấy ra một xiêm y sạch sẻ, trùm lên trên người nhi tử, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ một tiếng.

“Khê Nhi,! Ta dẫn nàng đi tới một chỗ, nơi đó thích hợp cho nàng tĩnh tâm suy ngẫm.

Sau lưng tủ quần áo từ từ lộ ra một gian mật thất, ánh sáng nhu hòa hiện lên, nhẹ nhàng nhấp nháy, khiến cho mật thất thần bí hơn.

Đi theo Long Thiên Tuyệt tiến vào trong mật thất, Vân Khê lúc này mới phát hiện, thì ra ánh sáng nhu hòa kia chính là do mười mấy viên dạ minh châu rủ xuống trong mật thất tương ứng tạo thành.

Mật thất này là cái gì, rõ ràng chính là tàng bảo vật!

Từng rương vàng khối lấp lánh, làm hoảng ánh mắt người, còn có vô số châu báu ngọc khí rực rỡ muôn màu, toàn bộ cộng lại đúng là phú khả địch quốc.

Vân Khê không nhịn được sợ hãi than nói: “Thiên Tuyệt, chàng cũng phá sản quá đi? Lại đem bảo bối nhiều như vậy đặt ở nơi này, vạn nhất bị người phát hiện trộm đi thì làm sao bây giờ?”

Ai ngờ Long Thiên Tuyệt lạnh lùng đáp lại: “Ngày thường ta để dành nhiều trân bảo lắm những thứ này là chứa không hết còn dư lại.”

Vân Khê có chút bị sét đánh, trên đời có những người, sinh ra là để cho người khác ghen tị, còn có những người, trời sinh là tới để đả kích người khác!

Vân Khê không chút khách khí tặng hắn một chữ: “Cút!”

Long Thiên Tuyệt nghe vậy, không nhịn được khoan khoái cười to, Khê Nhi của hắn phản ứng luôn khác với những người thường, thật là khả ái!

“Này, đây là cái gì?” Vân Khê tiếp tục tầm bảo, ở giữ đống bảo vật, phát hiện một món đồ thú vị. Từ trên ngoại hình nhin, giống như một căn phòng nhỏ, có cửa chính, có cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ, còn có thể thấy trong phòng có gia cụ nhỏ xíu, bàn ghế, mọi thứ đầy đủ hết, bên trong tựa hồ còn có một chiếc giường nhìn rất thoải mái…… Chẳng qua là cả vật lẫn màu sắc có chút không đồng nhất, một nửa cũ kỹ, một nửa mới tinh.

Long Thiên Tuyệt nhận lấy từ trong tay nàng, chừng lật xem dưới, cười nhạt nói: “Đây là một món đạo khí bán thành phẩm của ta luyện chế! Đều tại tay nghề của ta, chỉ thành công một nửa, một nửa khác không có luyện chế thành công.”

“Đạo khí?” Vân Khê ánh mắt sáng lên, giơ lên chiếc nhẫn trữ vật trong tay nói, “Ta nghe nói chiếc nhẫn trữ vật này, bình thường thuộc về hàng thứ năm bảo khí, đạo khí này so sánh với bảo khí là cấp bậc luyện khí cao cấp hơn sao?”

Long Thiên Tuyệt con ngươi lóe sáng lên, gật đầu nói: “Không sai! Đối với một luyện khí sư mà nói, có thể luyện chế ra một bảo khí tầm thường, đã nói không dễ. Chỉ có luyện khí sư đẳng cấp tư chất cao mới có thể luyện chế ra đạo khí, đạo khí so sánh với bảo khí, nó càng thêm có linh tính, giống như nàng bây giờ nhìn qua cái này là bán đạo khí thành phẩm, nhưng nếu có một ngày nó có thể luyện chế thành công, như vậy chúng ta chẳng những có thể đưa vào bên trong nó càng nhiều bảo vật thậm chí ngay cả chúng ta cũng có thể ở bên trong đó, vẫn làm việc cùng nghỉ ngơi bình thường.”

“Chàng nói thật? Người còn có thể ở bên trong đó?” Vân Khê lần nữa nhận lấy quan sát, đối với phương diện luyện khí càng có thêm nhiều kiến thức.

“Vậy tại sao chàng không tiếp tục luyện chế tiếp, nếu có thể đem nó luyện chế thành công, như vậy ba người một nhà chúng ta chẳng phải là có thể vào ở bên trong sao?” Vân Khê có chút mong đợi.

Long Thiên Tuyệt cười nhu loạn tóc mai của nàng, nói: “Nào có dễ dàng như vậy? Luyện chế đạo khí chẳng những cần thuần thục thủ pháp luyện khí, điều tối quan trọng là phải có vật liệu thượng đẳng, đạo khí này của ta sở dĩ luyện chế không thành công, cũng là bởi vì thiếu hụt long tinh Thạch tinh khiết. Lúc ấy ta chiếm được một ít long tinh thạch trân quý, nhất thời cao hứng, liền muốn luyện chế ra một đạo khí để thỏa mãn chính mình, nhưng ta cũng biết long tinh thạch trong tay ta căn bản là không đủ để luyện chế một đạo khí hoàn chỉnh, cho nên ta liền dùng những thứ tinh thạch khác xen lẫn cùng long tinh thạch để luyện chế. Ta tin tưởng bằng vào thành tựu luyện khí nhiều năm qua của ta, nhất định có thể làm nên kỳ tích, mặc dù long tinh Thạch không đủ, cũng có thể lấy tài nghệ của ta để bù đắp thiếu thốn. Ai ngờ là ta quá tự phụ rồi, long tinh thạch không đủ, căn bản là không thể nào luyện chế hoàn chỉnh đạo khí, cho nên cuối cùng, ta phải bỏ cuộc.”

“Vậy cũng thật là đáng tiếc!” Vân Khê nhìn chăm chú căn phòng nhỏ, yêu thích không buông tay, suy nghĩ một chút, nói, “Không bằng như vậy đi, ta trước giúp chàng giữ nó, có lẽ một ngày nào đó chúng ta trùng hợp tìm được đầy đủ long tinh Thạch, đến lúc đó chàng lại tiếp tục đem nó luyện chế hoàn chỉnh, có được hay không?”

Long Thiên Tuyệt đã nhìn thấy ánh sáng chờ mong trong đáy mắt nàng, hứng thú luyện khí ngủ yên cũng chậm rãi sống lại, hắn sủng nịch cong khóe môi cười một tiếng: “Tốt, nghe lời nàng! Vậy nàng ở chỗ này từ từ tĩnh tâm, ta đi ra bên ngoài phụng bồi Tiểu Mặc, có chuyện gì, thì gọi ta.”

“Thiên Tuyệt, chàng thật tốt!” Vân Khê cười một tiếng, kéo cổ của hắn xuống, kiễng mũi chân, trên môi hắn hung hăng hôn một cái, thanh âm ám muội ở giữa phòng âm u phá lệ vang lên.

“Nàng lại dẫn dụ ta, ta muốn phải…… Ừ?” Long Thiên Tuyệt cúi đầu ngó chừng nàng, cười đến tà mị, đáy mắt cũng là một mảnh trong sáng, không có bất kỳ tạp sắc nào.

Vân Khê cười khúc khích, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra, đưa một đường đẩy tới mật thất cửa. Lần luyện đan tỷ thí này, mặc dù không phải là tỷ thí chính thức, cũng không có bất kỳ vinh quang, nhưng nàng cực kỳ coi trọng. Nàng mơ hồ có loại cảm giác, trải qua lần tỷ thí luyện đan này, ở phương diện luyện đan, thành tựu của nàng, sẽ nhận được những đột phá đáng kể. Bởi vì đã có thời gian quá dài, ở phương diện luyện đan, nàng không có bất kỳ đột phá lớn nào, nhu cầu cấp bách của nàng là cần một đối thủ, tới trở thành hòn đá kê chân cho phương diện luyện đan của nàng, mà Tần Tú không thể nghi ngờ là một lựa chọn rất tốt!

Ngồi xuống một tháp mềm trong mật thất, nơi này hẳn là nơi Long Thiên Tuyệt hàng ngày bí mật luyện công, Vân Khê nhắm mắt suy ngẫm, đem tất cả trí nhớ về Tàn Hoa bí lục liên quan tới luyện đan, một lần nữa tinh tế nhớ lại. Bình thường, nàng mỗi một lần đọc lại Tàn Hoa bí lục, cũng sẽ có lĩnh ngộ mới, lần này cũng không ngoại lệ.

Nàng biết rằng, yếu tố chủ yếu nhất của luyện đan là: hỏa chủng, vật liệu, phối phương, sau đó chính là tinh thần lực cùng linh hồn lực đem kết hợp. Đối với người bình thường mà nói, ba cái đầu tiên cũng có thể dễ dàng nhận được, chỉ có cái cuối cùng tinh thần lực cùng linh hồn lực là khó khăn nhất, điều này cần thiên phú, là năng lực bẩm sinh, dĩ nhiên cũng bao gồm rèn luyện hàng ngày, nhưng vẫn là năng lực bẩm sinh làm chủ, cho nên trên thế gian này luyện đan sư chân chính lại càng ngày càng ít.

Vân Khê học tập luyện đan đến nay, đối với tinh thần lực nắm trong tay đã có thành tựu nhất định, song linh hồn lực đối với nàng mà nói là trống rỗng, nàng thủy chung cũng không cách nào lĩnh ngộ, đây cũng là nguyên nhân nàng chậm chạp không cách nào lên cấp, rơi vào bình cảnh.

Nàng hiện tại thực sự muốn khiêu chiến cao thủ trong lĩnh vực này, mục đích là muốn thông qua đối thủ lĩnh ngộ linh hồn lực như thế nào, như thế nào mới có thể từ trên luyện đan tìm tới cảnh giới cao nhất.

Suy ngẫm, suy ngẫm, lại suy ngẫm…… Nàng cần lắng đọng tâm cảnh của mình, tới từ từ lĩnh ngộ.

Trong lúc vô tình, một ít thân ảnh màu trắng quen thuộc lần nữa hiện lên ở trong đầu của nàng, song lần này, nàng không còn là vô hưu vô chỉ múa kiếm, sự xuất hiện của nàng rất đặc biệt.

Vân Khê có thể mơ hồ nhìn thấy trong tay nàng nắm một ngọn lửa, ngọn lửa kia màu sắc rất nhạt rất cạn rất mơ hồ, khiến nàng cảm thấy nó không thực. Mặc dù như thế, nhưng nàng thiết thiết thực thực cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa từ trong tay nàng, cực nóng như vậy, mãnh liệt như vậy, làm người ta hít thở không thông.

Trên trán Vân Khê từ từ toát ra mồ hôi nóng, vẻ mặt rất thống khổ, nàng cả người thật giống như bị đặt ở trong lửa nóng thiêu đốt.

Nóng quá!

Thật khó chịu a!

Nàng sắp chịu không được rồi!

Vân Khê giãy dụa trốn tránh, muốn tỉnh lại, nhưng nàng thất bại, linh hồn của nàng, thần trí của nàng, toàn bộ cũng bị nhốt ở trong ngọn lửa vô cùng vô tận này, không cách nào chạy trốn.

Sắc trời dần tối, Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, liền gọi Tiểu Mặc tỉnh lại, đi tới mật thất, gọi Vân Khê.

“Khê Nhi, đến giờ rồi, chúng ta cần phải đi.”

“Khê Nhi?”

Đợi đến gần, Long Thiên Tuyệt liền nhận thấy được Vân Khê có gì đó không đúng, vẻ mặt nàng thống khổ, dọa hắn nhảy dựng lên. Lúc trước biết nàng có thói quen nằm mộng, song trong mộng của nàng, vẻ mặt rất vui vẻ, chưa bao giờ xuất hiện thần sắc thống khổ như thế.

Hắn vội vàng bắt mạch đập của nàng, hết thảy đều bình thường.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Hắn càng lúc càng không giải thích được.

“Khê Nhi, mau tỉnh lại! Không phải nàng nói nàng phải tỉ thí luyện đan sao?”

“Khê Nhi, nghe được ta nói chuyện không?”

Long Thiên Tuyệt lần nữa gọi nàng mấy tiếng, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ lời đáp nào, nàng vẫn như cũ hãm sâu trong thế giới của nàng, không cách nào tỉnh lại.

Vân Tiểu Mặc đi theo phụ thân tiến vào mật thất, nhận thấy mẫu thân khác thường, không khỏi lo lắng: “Phụ thân, mẫu thân sao vậy? Mẫu thân có thể gặp chuyện gì hay không a?”

Long Thiên Tuyệt đang tự phiền lòng, thấy nhi tử ở bên, hắn vội vàng thu lại tâm tình không tốt của mình, nhợt nhạt mỉm cười nói: “Đừng lo lắng! Mẫu thân con không có chuyện gì, nàng chẳng qua là luyện công quá mức đầu nhập mà thôi.”

Hắn nghiêng thân, đem Vân Khê ôm lấy: “Tiểu Mặc, đi! Tỷ thí tối nay, mẫu thân con nhất định không muốn bỏ qua.”

Đúng vậy, hắn tin tưởng nàng sẽ không muốn buông tha cho cơ hội tỷ thí lần này, cho nên hắn quyết định trước mang nàng đến yến hội, về phần cuối cùng có muốn tỷ thí hay không, đợi nàng tỉnh lại, tự mình quyết định.

Ở một góc của hải đảo, một đêm lửa trại ngoài trời tiếng ca múa nhạc đang tưng bừng tiến hành.

Trăng trên biển.

Trăng sáng tỏ như nước, mang đến đêm đẹp đẽ.

Trong dạ tiệc, quần hùng tụ tập, có các cao nhân lánh đời tới từ các hải đảo nhỏ, cũng có những khách nhân đến từ đất liền, Lưu xuyên nhất hùng cùng Anh Mộc đại lang hôm nay làm chủ nhà, qua lại bận rộn, chào hỏi khách khứa của riêng mình.

Bên trong đoàn khách, đoàn người Long Thiên Thần, Lam Mộ Hiên đã ở trong đó, vị trí chỗ ngồi của bọn họ được an bài gần phía dưới, không vì cái gì khác, chỉ vì nhân vật trình diện hôm nay toàn bộ đều có lai lịch lớn, bọn họ so sánh với những người này, thì chỉ có vẻ nhỏ bé không đáng kể.

Trong đoàn người cũng có ngoại lệ, thí dụ như Hách Liên Tử Phong, Đoan Mộc Hùng cùng Mộ lão ba người thì được an bài ở vị trí gần phía trên, Hách Liên Tử phong cùng Đoan Mộc Hùng thân là thập đại gia tộc, nhân vật phong vân, được mọi người sùng bái, không gì đáng trách, mà còn lại Mộ lão là bởi vì ở giới luyện đan hắn được hưởng danh dự cùng được người tôn trọng, vị trí của hắn ngược lại được an bài ở trên hai người Hách Liên Tử Phong cùng Đoan Mộc Hùng.

Trong yến hội, còn có một hiện tượng tương đối kỳ lạ, đó chính là vị trí những người phía trên, phần lớn đều là những nhân vật tương đối có thành tựu trong giới luyện đan cùng giới luyện khí, tiếp theo mới là các cường giả trong giới võ học. Bởi vậy có thể thấy được, những người này trong mắt bọn họ, địa vị thế tục, chỉ có Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư có kỹ năng đặc thù mới chính là nhân vật được người tôn kính cùng sùng bái.

Đám người Long Thiên Thần, Dung Thiếu Hoa, Độc Cô mưu, Lam Mộ Hiên cùng tứ đại hộ pháp theo ngồi ở ghế hạng bét, nhìn chung quanh đánh giá, nhưng thủy chung không có tìm kiếm được thân ảnh một nhà ba người Long Thiên Tuyệt.

“Đại ca, đại tẩu bọn họ chạy đi đâu rồi? Yến hội lập tức sẽ bắt đầu, làm sao còn chưa tới?”

“Bọn họ có thể không có nhận được thiệp mời đây hay không?” Hách Liên Tử Ngữ nói.

Long Thiên Thần khoát khoát tay, nói: “Làm sao có thể? Bọn họ lúc tới phô trương như vậy, sợ rằng cả người trên đảo cũng biết bọn họ tới. Bọn người Lưu Xuyên đã từng nhận ân huệ của đại ca, từ trước đến giờ đối với đại ca kính trọng có thừa, bọn họ ngay cả chúng ta đều mời, làm sao có thể không mời đại ca?”

“Thiên Thần nói rất có lý! Cả nhà bọn họ sợ là trốn đến nơi nào tiêu dao sung sướng đi, chúng ta không cần để ý tới bọn họ, nên ăn, nên uống, phân tâm làm cái gì?” Dung Thiếu Hoa gấp quạt, thản nhiên nói, vẫn không quên thỉnh thoảng đưa đồ ăn ngon tới trước mặt Băng hộ pháp, tận hết sức lực lấy lòng.

Băng hộ pháp tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: “Yến hội còn chưa bắt đầu đâu, ngươi đừng tham ăn tham uống, giữ hình tượng được không?”

Dung Thiếu Hoa ủy khuất cắn môi nói: “Không ăn không uống, vậy còn có thể làm cái gì? Ngươi vừa không nói chuyện phiếm cùng ta, ta một người thật không thú vị a!”

Băng hộ pháp nghe hắn nói như thế, mấp máy môi, đáy lòng dâng lên một cỗ áy náy. Hắn là vì nàng, mới cam tâm buông tha cho vị trí đại thiếu gia Dung gia, đi theo nàng tới đây, có lẽ là nàng quá hà khắc, rất không hiểu ôn nhu. Nghĩ đến chỗ này, nàng khóe môi kéo xuống, kéo ra một nụ cười không tự nhiên, thấp giọng nói: “Ta đây cùng ngươi nói chuyện phiếm.”

Dung Thiếu Hoa nhìn thấy nàng khóe môi cười, cả người không khỏi u mê, chậm chạp không kịp phản ứng.

Hồi lâu, hắn lôi kéo ống tay áo Băng hộ pháp, liên tục xác nhận nói: “Băng nhi, nàng vừa rồi mới cười sao?”

Khóe môi của Băng hộ pháp quất thẳng tới co rút, thật muốn tự mình tát cho mình một cái bạt tai, nàng lúc này liền phục hồi gương mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn lầm rồi, ta không cười.”

Dung Thiếu Hoa mặt dày mày dạn tựa vào người nàng, hai tay không an phận trên người nàng nơi nơi ăn đậu hũ, giọng làm nũng nói: “Băng nhi, tại sao không thừa nhận đi? Cười chính là cười, có cái gì phải xấu hổ?”

Băng hộ pháp lạnh lùng trừng hắn, thật muốn đích thân bóp chết hắn!

Nàng làm sao lại chọc tới một nam nhân mặt dày mày dạn như vậy? Hắn xác định thật sự là nam nhân, không có đầu thai sai sao?

Dung Thiếu Hoa bộ tướng vô lại, bị Long Thiên Thần cùng ba đại hộ pháp còn lại nghiêm trọng khinh bỉ, hắn quả thực chính là sỉ nhục của nam nhân, hối hận vì đã biết hắn, bọn họ cư nhiên quen hắn, hơn nữa còn đồng hành cùng hắn.

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Status: Completed Author:

Sau khi xuyên qua phát hiện chính mình có con trai, mà bên người đứa con còn có một con thú sủng thần bí vô địch.

Không sao, trong cuộc đời trực tiếp nhảy vọt qua sinh con đẻ cái, vậy thì bớt việc . Về phần ba đứa nhỏ là ai, có quan hệ gì đến nàng đâu?

Mang theo đứa con bước chân vào giang hồ, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay gian nhân tiện nhân, mẫu tử đồng lòng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Đoạn ngắn.

Tiểu Mặc: mẫu thân, có thúc thúc hư chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?

Vân Khê: chính mình đi thu phục! Điểm việc nhỏ ấy đừng có tới làm phiền mẫu thân!

Tiểu Mặc: mẫu thân, vị thúc thúc này rất tuấn tú nhìn tốt lắm còn rất có tiền, ta có thể nhận hắn làm phụ thân của ta không?

Vân Khê: tuy nói là quỷ đoản mệnh, bất quá chờ ngày nào đó hắn hai chân nằm thẳng về phía tây, vậy tất cả tài sản của hắn toàn bộ sẽ về tay mẫu tử chúng ta!

Tiểu Mặc: mẫu thân, nam nhânnày bộ dạng giống như ta, chẳng lẽ hắn là cha của ta?

Vân Khê: không cần nhận cha bậy! Vạn nhất hắn là cái kẻ nghèo hèn, ngươi phải nuôi hắn cả đời a?

Thần bí nam chủ: mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng , bản tôn toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, còn có bảo kiếm trong tay ta là vật báu vô giá!

Một cuộc tân tú tranh giành thi đấu, vị nữ tử Vân Khê bị người phỉ nhổ đến chết đi sống lại bỗng phát ra hào quang kỳ dị, quần tinh ủng nguyệt, thành bánh trái thơm ngon, người tới cửa cầu hôn cơ hồ là muốn đạp phá cánh cửa mà vào.

Tiểu Mặc tay trái phe phẩy thẻ bài “Thông qua”, tay phải giơ lên thẻ bài “Đào thải”, vội đến không biết trời đất luôn.

“Không đứng ở trong bảng thiên hạ thập đại mĩ nam chi liệt, đào thải!”

“Đánh không lại ta cùng ta mẫu thân, đào thải!”

“Giá trị con người không có được trăm vạn hai hoàng kim, đào thải!”

“. . . . . .”

Hừng hực khí thế khi cuộc tuyển chọn sắp tiếp cận kết thúc, một bang người thần bí đột nhiên xâm nhập.

“Các ngươi đang làm gì?”

“Hắc hắc, cho tôn chủ nhà ta đến báo danh nhé.”

“Bản nhân không tự mình ra mặt, trực tiếp đào thải bị nốc-ao!”

“Tôn chủ rất nhanh sẽ tới đây , sợ ngươi không tin hắn có tiền, cho nên cố ý trở về bàn Kim Sơn.”

Đây là một câu chuyện kiếm khách thời đại, Toàn bộ Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia trước sau mà gọi tên, phân biệt có Nam Hi quốc, Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc cùng một quốc gia ở giữa bốn quốc là Ngạo Thiên quốc. Mỗi quốc gia đều sùng bái võ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục.

Vân Khê, kiếp trước là gia chủ của một võ đường thế gia, mang trong người tuyệt thế võ học, trong lúc vô tình xuyên qua tới trên người của Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã mang bầu. Mơ hồ, của nặng hơn người, nhàn sự mạc không để ý chính là một cách tự vệ của Vân Khê, một khi có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng, thương tổn người nàng để ý, nàng sẽ không từ thủ đoạn, âm ngoan thủ lạc, không chết thì không ngừng! Lời nói ác độc, vô tâm không phế, thầm nghĩ mang theo đứa con ăn uống miễn phí, tiêu dao khoái hoạt cả đời.

Vân Tiểu Mặc, con của nữ chủ, năm tuổi, thiên tài cục cưng. Hồn nhiên đáng yêu bề ngoài là cách để tự vệ của hắn, người đối tốt với hắn, hắn vô cùng thân cận, người đối với hắn không tốt, sẽ bị hắn chỉnh e thê thảm. Tất cả lời nói của Mẫu thân, hắn đều tôn sùng như thánh chỉ, quán triệt chấp hành, cho đến khi người cha phúc hắc của hắn xuất hiện. . . . . .

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset