Tiếng cười nhạo của hai gã nam tử khiến cho Long Thiên Thần vô cùng khó chịu, nhưng bọn họ nói không sai, hắn thật sự không có năng lực cứu giúp Dực Long học viện, không phải mơ mộng thì còn là cái gì? Thấy Long Thiên Thần không thể phản bác, hai người càng thêm khinh bỉ, không thèm nhìn tới hắn nữa. “Tiểu sư muội, muội không cần phải lo lắng, chờ sau khi sư phụ ta trấn giữ Dực Long học viện rồi, ta sẽ cầu xin sư phụ lưu tỷ muội các ngươi lại, sẽ không để hai người phiêu bạt khắp nơi đâu.” Một gã nam tử cẩm y có vóc dáng tương đối cao nở nụ cười tà khí, đánh giá hai tỷ muội Triệu Hiểu Du từ trên xuống dưới, ý đồ bất chính không cần nói cũng biết. “Cha ta mới là viện trưởng của Dực Long học viện này, các ngươi mơ tưởng mưu đồ tư lợi đi.” Triệu Hiểu Du tức đến đỏ cả mặt, bực bội nói. “Sư phụ các ngươi chỉ là phản đồ của Dực Long học viện, đã bị đuổi khỏi học viện từ lâu rồi, hiện tại sao còn có mặt mũi mà trở lại chứ?” Triệu Hiểu Mẫn hừ lạnh nói. Nam tử quần áo màu cẩm bạch nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm: “Các ngươi tốt nhất cẩn thận lời nói của mình. Sư phụ ta đường đường chính chính là trưởng lão trọng yếu của Dực Long học viện, chính các ngươi đã trăm phương ngàn kế bức người rời khỏi đây. Hiện tại sư phụ ta đến đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình, đây là danh chính ngôn thuận, còn về các ngươi, nếu như còn muốn giữ lại mạng sống thì lập tức cút khỏi học viện cho ta.” “Người nên cút là các ngươi.” Triệu Hiểu Du không chút nào yếu thế phản bác lại, song phương tranh chấp mãi không thôi. Lúc này, chỉ nghe một tiếng nổ, hai luồng huyền khí cường đại rốt cục đã phân xong thắng bại, huyền khí dày đặc chung quanh va chạm vào nhau, đẩy đám người vây xem nhất tề lùi lại mấy bước. “Phốc!” Triệu viện trưởng ở giữa quảng trường phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo sắp ngã xuống. Ông đã thua rồi. “Viện trưởng!” “Cha!” Mọi người trăm miệng một lời, tất cả học sinh Dực Long học viện cùng các trưởng lão bị bao phủ hoàn toàn trong bầu không khí uất ức, đến viện trưởng có thực lực mạnh nhất cũng bị thua, vậy bọn họ nên làm cái gì bây giờ? “Ha ha ha ha ha…… Dực Long học viện, chia cách mười mấy năm, Ngụy Thừa Bằng ta rốt cục đã trở lại.” Hắc y nam tử cuồng vọng cười lớn, một cỗ huyền khí cường đại kèm theo đánh thẳng vào màng nhĩ mỗi người, ai nấy đều rối rít bịt tai, lộ ra vẻ mặt thống khổ. “Chúc mừng Tân viện trưởng!” “Chúc mừng sư phụ!” Phía sau hắc y nam tử, đám đông quỳ thành một hàng dài, đồng loạt đưa lời chúc tụng. “Tốt! Bắt đầu từ bây giờ, Dực Long học viện chính là của chúng ta.” Hắc y nam tử cười càng thêm cuồng vọng, lực lượng đáng sợ trên người hắn phóng thích ra ngoài càng kinh người, làm cho người ta không khỏi sợ hãi. “Viện trưởng ——” “Cha ——” Đối diện với bọn hắn, học sinh cùng các trưởng lão của Dực Long học viện đồng loạt nhìn về phía Triệu Vạn Lý, ông chính là trụ cột tinh thần của tất cả bọn họ. Nhưng vị trí viện trưởng chẳng lẽ cứ thế thay đổi, bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Triệu Vạn Lý chỉ khoanh chân ngồi tại chỗ, bắt đầu điều tức chữa thương. Mọi người thấy vậy cũng rối rít vây quanh, lấy ông làm trung tâm mà khoanh chân ngồi. Bất kể xảy ra chuyện gì, bọn họ đều đã quyết tâm cùng tiến cùng lui, đồng sinh cộng tử. Vốn đám đông còn đang lo lắng luống cuống, hiện tại mọi người trở nên vô cùng trấn định, cho dù một khắc sau trời có sập xuống cũng không thể làm cho bọn họ kinh hoàng. Đây là một loại tin tưởng và lực lượng khó nói nên lời. Long Thiên Thần cảm nhận đến sâu sắc. Bọn người Ngụy Thừa Bằng thấy thế, sắc mặt vô cùng khó coi, ở trong mắt chúng, Dực Long học viện chính là kẻ bại trận, mà kẻ bại trận thì không có tư cách thị uy, kẻ bại trận nên cầu xin họ như lũ chó vẫy đuôi mừng chủ, cầu xin ân xá. Mà bây giờ, biểu hiện trấn định, không hề sợ hãi của đám Dực Long học viện khiến họ không có một chút khoái cảm nào hết, ngược lại, cứ như có cái gì nghẹn ở cổ họng, vô cùng khó chịu. “Người đâu? Nếu bọn chúng cứ muốn ngồi ở chỗ đó, không chịu rời khỏi, vậy thì hỏa thiêu hết bọn họ luôn đi. Đốt lửa thật lớn cho ta, đốt đến khi bọn chúng cầu xin tha thứ mới thôi.” “Dạ! Viện trưởng!” Các thuộc hạ của hắn cười nhạt, bọn họ cũng muốn thấy dáng vẻ đau khổ cầu xin tha thứ của đám người Dực Long học viện kia, như thế mới có thể xoa dịu mối hận trong lòng bọn họ. Long Thiên Thần ngồi trong đám người, nhìn củi không ngừng được chồng chất chung quanh, đáy lòng vô cùng lo lắng. Hắn không biết viện trưởng rốt cuộc có chủ ý gì, chẳng lẽ thật sự muốn ngồi chờ chết như vậy, dẫn theo cả học viện cùng chịu chết sao? Không được! Hắn không thể chết, mà cũng không thể nhìn bọn họ chết được. Chết như vậy, không đáng. Nhưng mà hắn thì lấy năng lực gì để ngăn cản chuyện này? Ngụy Thừa Bằng lạnh lùng nhìn đám người Triệu Vạn Lý, nhếch môi nói: “Các ngươi ở đây trông chừng bọn họ, ta đi xem cấm địa một chút.” “Cấm địa?” Long Thiên Thần thầm giật mình, lập tức nghĩ tới Phì Phì, giờ phút này Phì Phì rất có thể còn đang ở Long trì trong cấm địa, nếu cứ để lão ta đi tới đó, nhất định sẽ xúc phạm tới Phì Phì. Hắn quyết không cho phép chuyện như vậy phát sinh. “Chờ một chút! Ngươi không thể đi cấm địa được!” Hắn sải chân nhảy vọt tới trước mặt Ngụy Thừa Bằng, giang hai cánh tay ngăn cản đối phương. Triệu Vạn Lý cử động, ngẩng đầu nhìn Long Thiên Thần, đáy mắt xẹt qua một đạo quang mang hắc ám mà sâu thẳm. Triệu Hiểu Du tỷ muội vốn ở bên người hắn gấp gáp, rối rít gào thét về phía Long Thiên Thần. “Long đại ca, huynh mau trở lại đây! Huynh không đánh lại hắn đâu.” “Long đại ca, nguy hiểm đó.” Con ngươi Ngụy Thừa Bằng âm trầm nhàn nhạt quét qua Long Thiên Thần, chẳng thèm để ý tới hắn, ngoắc ngoắc hai gã nam tử trẻ tuổi: “Tên này còn không xứng để ta xuất thủ, các ngươi giải quyết hắn đi. Ta không muốn nghe đến thanh âm của hắn nữa.” “Dạ, sư phụ!” Nam tử quần áo màu cẩm bạch ‘phách’ một tiếng mở quạt sắt ra, miệt thị liếc xéo Long Thiên Thần một cái, nói với bố y nam tử bên cạnh: “Thực lực tên này quá yếu, bổn công tử cảm thấy đánh chết hắn cũng là lãng phí khí lực, ngươi đến đi.” Bố y nam tử lạnh lùng cười một tiếng, rảo bước tiến tới chỗ Long Thiên Thần. Long Thiên Thần mi tâm căng thẳng, vội vàng rút ra bội kiếm bên hông nghênh địch, Long Ngâm Kiếm ra khỏi vỏ kèm theo tiếng rồng ngâm khẽ. “A? Thực lực chẳng ra gì mà cũng có thanh bảo kiếm như vậy.” Trong khoảnh khắc bố y nam tử nhìn đến Long Ngâm Kiếm, ánh mắt đột nhiên sáng lên:”Tốt! Đã thế cứ lấy bảo kiếm của ngươi rồi hãy nói.” “Là Long Ngâm Kiếm, một trong thập đại bảo kiếm thượng cổ, Long Ngâm Kiếm!” Hàn quang trường kiếm ánh lên khóe mắt của Ngụy Thừa Bằng dẫn tới sự chú ý của lão, ánh mắt lão sáng ngời phát ra vẻ hứng thú nồng đậm. “Sư phụ, để đệ tử lấy bảo kiếm của hắn dâng lên cho người! Hắn căn bản không xứng với thứ đồ tốt như vậy, chỉ có sư phụ mới xứng với bảo kiếm này.” Bố y nam tử nở nụ cười, mắt cá càng lúc càng sâu. (TM: mắt cá – hình ảnh hoán dụ chỉ những kẻ độc ác, nham hiểm) Long Thiên Thần giận đến phát run, bọn họ đã coi thường mình, lại dám có ý đồ chiếm riêng kiếm của đại tẩu tặng. Thật tức chết mà. “Có bản lãnh thì ngươi tới mà lấy đi” “Côn Bằng, hiện thân!” Bố y nam tử từ đầu đã hoàn toàn xem thường Long Thiên Thần, bởi vì, lấy thực lực bọn họ, liếc một cái là có thể nhìn thấu sức mạnh đối phương, chỉ là một Thiên Huyền, thật sự quá yếu! Đang muốn nâng kiếm một chiêu đánh ngã đối phương luôn, ai ngờ từ phía trước đột nhiên nhảy ra một con mãnh thú kỳ quái, giương cái miệng to như chậu máu lao tới phía hắn. Hắn kinh hô, liên tục lui lại, đáng tiếc vẫn không thể chạy kịp, thoáng cái đã bị mãnh thú kia đẩy ngã trên mặt đất, cái mồm ngoác to chuẩn bị cắn nuốt đầu hắn. Chỉ một thoáng, tất cả mọi người đều kinh hãi. Nghịch chuyển bất thình lình như vậy thật sự là quá bất ngờ, ai có thể nghĩ đến, một người thực lực yếu như vậy lại có thể triệu hồi mãnh thú cường đại đến thế? “Cái gì? Côn Bằng?!” Ngụy Thừa Bằng kiến thức uyên bác, liếc nhìn hình thể Côn Bằng, hắn lập tức xuất ra chưởng lực, kịp thời giật lại tính mạng ái đồ từ trong miệng Côn Bằng. Côn Bằng từ phía sau phi lên, che chắn ở trước mặt chủ nhân, cảnh giác nhìn chằm chằm kẻ địch tứ phía, trong miệng phát ra mấy tiếng rít kì quái. “Côn Bằng, khá lắm!” Long Thiên Thần nhìn đối phương thiếu chút nữa đã bị Côn Bằng một ngụm nuốt vào, trong lòng vui vẻ, không tiếc khen tặng Côn Bằng một tiếng. Côn Bằng nghe vậy liền ngẩng đầu tru lên, thanh âm có chút đắc ý. “Tiểu tử, muốn chết!” Bố y nam tử vừa bị kinh hồn, giờ còn chưa ổn định lại, tức giận trừng Long Thiên Thần, đối với hắn mà nói, chuyện vừa xảy ra quả thực vô cùng nhục nhã. “Con Côn Bằng này không tồi! Mọi người mau bắt sống nó!” Cẩm y nam tử ra lệnh một tiếng, các cao thủ lại rối rít hành động, nếu bắt sống rồi thuần phục để nó trở thành thú sủng của bọn họ, vậy không phải lãi lớn rồi sao! Mọi người nhất thời đã xem Côn Bằng như đồ của mình, bắt đầu chen chúc vây bắt nó. Long Thiên Thần giận đến không chịu được, những người này quả thực chả khác gì cường đạo cả, cái gì của hắn cũng bị bọn họ mơ tưởng chiếm riêng, chẳng lẽ chủ nhân này bị xem thành không khí rồi sao? Côn Bằng nghe thấy lời bọn chúng cũng nổi giận, vung cánh nói: “Muốn bắt ta? Còn phải xem bản lãnh các ngươi!” Một đám cao thủ thi triển sở trường vây công nó. (vây công: vây bắt và tấn công) Côn Bằng quạt mạnh hai cánh, bay đến giữa không trung, nhóm cao thủ đều bị hấp dẫn bay lên không trung. Một cuộc kịch chiến bắt đầu triển khai. Long Thiên Thần ngẩng đầu nhìn trạng huống trên cao, thay Côn Bằng đổ mồ hôi lạnh một phen, những cao thủ này đa phần đều có thực lực trên Huyền tôn, cũng có cả truyền kỳ cảnh, sau khi bị bọn chúng vây kín, thực lực Côn Bằng trở nên hết sức nhỏ yếu. Không tới một chốc, Côn Bằng lập tức bại trận, chật vật chạy trốn, cuối cùng rơi vào tay một gã cao thủ truyền kỳ cảnh. “Chủ nhân……” Côn Bằng bất lực thấp giọng hô. Long Thiên Thần lo lắng vạn phần, nâng kiếm liều chết xông tới. Bố y nam tử nhân cơ hội cướp luôn Long Ngâm Kiếm, vừa cười lớn vừa đem kiếm dâng vào trong tay Ngụy Thừa Bằng. “Sư phụ, Long Ngâm Kiếm đã là của người rồi!” Ngụy Thừa Bằng trở tay nắm lấy Long Ngâm Kiếm, vẽ nên mấy đường kiếm hoa, uy vũ sinh phong, uy lực vô cùng. Tảng đá bị kiếm khí quét đến lập tức toác ra mấy lỗ hổng, thấy vậy, Long Thiên Thần cũng nhịn không được thấp giọng kinh hô. Cùng là một thanh kiếm, ở trong tay Long Thiên Thần lại không khác gì một thiết kiếm bình thường, chỉ khi vào đến tay Ngụy Thừa Bằng mới chính thức phát huy ra uy lực của một thanh thượng cổ bảo kiếm. Ngụy Thừa Bằng đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài, không nghĩ tới chuyến này có thể thu hoạch lớn thế, chẳng những đoạt lại Dực Long học viện, thực hiện mơ ước mười mấy năm qua của hắn, còn vô tình chiếm được một thanh thượng cổ bảo kiếm, thật đúng là chuyện tốt thành đôi a! “Viện trưởng, tiềm lực con Côn Bằng này không tồi, thuộc hạ đây mượn hoa hiến Phật, dâng tặng phần hạ lễ này mừng viện trưởng ngài đã nắm trong tay toàn bộ Dực Long học viện!” Gã cao thủ truyền kỳ cảnh đã chế phục Côn Bằng cất cao giọng nói. Ngụy Thừa Bằng quét nhẹ một cái về phía Côn Bằng đang giãy dụa, tiếng cười càng lớn hơn nữa: “Tốt! Rất tốt! Hôm nay không chỉ là chuyện tốt thành đôi, mà là tam hỉ lâm môn, ha ha ha……” “Chúc mừng sư phụ! Chúc mừng sư phụ!” “Chúc mừng viện trưởng! Chúc mừng viện trưởng!” Mọi người liên tục khen tặng và nịnh nọt. Đám người Dực Long học viện thấy một màn vừa rồi thì không khỏi lắc đầu thở dài, lấy thực lực Long Thiên Thần mà so cùng bọn chúng, căn bản không cùng một trục a…. Hắn còn chưa bị đánh giết tại chỗ đã là tốt lắm rồi. Hai tỷ muội Triệu Hiểu Du lo lắng nhìn Long Thiên Thần, vô cùng quan tâm an nguy của hắn, trải qua mấy ngày chung đụng, các nàng đã bị thâm tình giữa Long Thiên Thần và Phì Phì làm cảm động. Một người có thể dốc lòng yêu thương thú sủng của mình như vậy thì bản tính của người đó như thế nào đã không cần chất vấn thêm nữa. Các nàng cũng không hi vọng Long Thiên Thần có chuyện. “Long đại ca! Mau trở lại đây! Bọn họ sẽ giết huynh mất!” Triệu Hiểu Mẫn hô to với hắn. Long Thiên Thần bị quăng trên mặt đất, giận đến cả người phát run, kiếm của hắn đã mất, Côn Bằng của hắn cũng đã mất, những người này rõ ràng là một lũ cường đạo mà, thật sự là rất đáng hận đấy nhé! Hận! Hận! Khinh người quá đáng! Một cỗ lực lượng khổng lồ bắt đầu bị kích phát, không ngừng mà tạo thành lốc xoáy bên trong thân thể. Hắn nắm chặt quả đấm, từ trên mặt đất bò dậy, thanh âm hàm răng khanh khách cắn động vang lên thanh thúy rõ ràng. Bố y nam tử cách hắn gần nhất lập tức nghe được tiếng động khác thường, khi hắn quay đầu chuyển mắt, cũng vừa lúc bắt gặp Long Thiên Thần từ từ ngẩng đầu…… “A!” Hắn thấp giọng hô lên tiếng, ngạc nhiên nhìn hai con mắt đối phương bất chợt biến thành màu vàng, vô cùng kinh ngạc. “Ngươi, con mắt của ngươi……” Lời vừa nói ra, mấy tên khác cũng lục tục đem lực chú ý dời tới đây. “Con ngươi màu vàng? Chẳng lẽ là người của Long gia?” “Nếu là người của Long gia, vậy không xong rồi, chúng ta đừng nên đắc tội với bọn họ.” “Sợ cái gì? Giết chết thì có ai biết là chúng ta giết người?” “Nếu là người Long gia thì thực lực sao lại yếu như vậy được? Không phải là giả chứ?” “Ai biết được! Cứ giết hắn luôn là xong chuyện!” “……” Ngụy Thừa Bằng híp mắt nhìn Long Thiên Thần, sắc mặt vô cùng thâm trầm, không biết đang suy tư cái gì. Cẩm y nam tử vừa thấy đôi mắt màu vàng của Long Thiên Thần, chẳng biết tại sao liền sinh ra tâm tư móc nó ra làm của riêng. Hắn âm lãnh cười, bàn tay từng chút từng chút vuốt quạt sắt mấy cái, tiến tới gần Long Thiên Thần. (TND: Cướp đến hẳn trình độ này, quá bưu hãn rồi! TM: ta thấy bệnh bệnh sao ấy =’=)) “Hay cho một đôi mắt màu vàng! Nghe nói chỉ có những kẻ mang huyết mạch Long gia thuần khiết nhất mới có thể sở hữu con ngươi mang màu vàng tinh khiết nhất, xem ra ngươi thật sự là người của Long gia. Chẳng qua, nếu đã như vậy, vì sao thực lực của ngươi lại yếu đến thế? Là không có thiên phú, hay là trời sinh đã ngu xuẩn đến độ Long gia không màng tới, vứt ngươi tới cái xó chim không đẻ trứng ở Dực Long học viện này?” Giờ phút này, Long Thiên Thần không hề nghe lọt lời nào xung quanh, tâm tư đang xoay chuyển với mấy chữ mấu chốt bọn chúng vừa nhắc tới. Mắt màu vàng? Thật sự là con ngươi màu vàng sao? Tại sao hắn chưa bao giờ biết mình cũng có huyết mạch thuần khiết nhất của Long gia? Từ nhỏ đến lớn, hắn đều sống dưới hào quang của đại ca, tất cả thiên phú, tất cả vinh quang, đều thuộc về đại ca. Đại ca chính là thần tượng mà hắn sùng bái và kính yêu nhất, chỉ cần có đại ca, cái gì hắn cũng không sợ, cái gì hắn cũng không cần phiền não. Cho nên hắn có thể thật bình thường, cho nên hắn có thể không cần tiến bộ, cho nên hắn có thể tự do tự tại tiêu dao giang hồ…… Từ sâu trong lòng, hắn cũng cảm thấy mình bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, bởi vì hắn không có thiên phú cũng như huyết mạch thuần khiết như đại ca. Song, đến một ngày, hắn phát hiện bản thân không như người bình thường, bản thân cũng có huyết mạch thuần khiết, tâm tình của hắn thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại. “Sao vậy? Bị ta đoán trúng rồi? Ngươi thật sự là dã chủng ở Long gia sao? Ha ha ha ha……” Cẩm y nam tử cuồng vọng phá lên cười, quạt sắt gõ trong tay càng thêm có lực. Nghe được hai chữ “dã chủng”, Long Thiên Thần đột nhiên tỉnh táo lại. Hắn và đại ca đời này thống hận nhất chính là hai chữ “dã chủng” ấy. Mặc dù mấy chuyện thuở nhỏ, hắn đã không còn nhớ được rõ ràng, nhưng hắn vĩnh viễn vẫn nhớ mỗi lần đại ca nghe được hai chữ ấy sẽ biểu hiện ra thần sắc tức giận như thế nào, khiến cho hắn cũng phải chấn động lây. Hắn không phải dã chủng! Hắn và đại ca đều không phải dã chủng! Bởi vì chảy trên người bọn họ là huyết mạch Long gia thuần khiết nhất. Nếu nói hai huynh đệ bọn họ là dã chủng Long gia, như vậy, tất cả những kẻ Long gia còn lại đều là dã chủng của dã chủng. “Ngươi muốn chết!” Dùng sức phun ra ba chữ trong mồm, Long Thiên Thần cũng không biết là lấy lực lượng từ đâu, hắn bỗng nhiên túm lấy quạt sắt trong tay cẩm y nam tử, đâm thẳng tới bụng tên kia. “A!” Cẩm y nam tử thống khổ kêu một tiếng, ngã lăn ra đất mà bò lổm ngổm như chó lao vào đống phân. “Tốt! Tốt! Long đại ca, đánh hay lắm!” Triệu Hiểu Du thấy vậy liền kích động, vui vẻ khua tay. Một tiếng la này khiến cho tức giận trên người cẩm y nam tử toàn bộ bùng nổ, đáng ghét, lại dám ra tay đánh ta? Một tên võ công thấp kém như vậy lại dám động thủ với ta? Thử xem ta dùng một ngón tay có bóp chết hắn luôn hay không đây! “A!” Hắn phi người đánh tới hạ thân Long Thiên Thần, hai tay túm lấy hai chân tên kia, thuận thế hất một phát, làm cho Long Thiên Thần cũng té ngửa ra, đầu hướng lên trời. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Hiểu Du còn đang vui vẻ lập tức thay đổi, trở thành trắng bệch, cũng không dám lên tiếng nữa. Đều là nàng không tốt, làm hại đến Long đại ca rồi! Long Thiên Thần thình lình bị đối phương đụng ngã, hai người liền lao vào đánh nhau. Hắn cảm giác cả người đều tràn ngập sức mạnh, tóm lấy vạt áo đối phương, hung hăng ghìm chặt. Dám nói hắn là dã chủng? Ông nội ngươi mới là cái đồ dã chủng! “A ——” “A ——” Trong mắt người ở bên ngoài, đây đích thị là hai kẻ điên! Bỏ qua tất cả binh khí cùng chiêu thức, lại dùng kỹ thuật đánh nhau nguyên thủy nhất của nhân loại, đánh dai đánh dẳng cùng một chỗ, lật tới lăn đi, lúc thì ở trên, một lúc lại thành ở dưới. Trên trán hai người nổi đầy gân xanh, trong miệng thì liên tục gào thét. Đám người Dực Long học viện rối rít âm thầm cổ vũ cho Long Thiên Thần, lúc trước bọn họ chỉ vì một câu phân phó của viện trưởng mà theo đuôi hắn, nhưng là bây giờ, thấy một mặt nam tử hán đại trượng phu kia, bọn họ là thật lòng bắt đầu thích hắn, thưởng thức hắn. Thực lực yếu ớt thì sao? Quan trọng là khí thế bất khả kháng kia! Quan trọng chính là dũng khí xông lên chiến đấu kia! Nhìn Long Thiên Thần khó khăn đánh đến ta chết ngươi sống, bọn họ cũng dần sôi trào nhiệt huyết, hận không được tiến lên giúp hắn một tay. “A ——” “A ——” Hai người la hét lúc đứt lúc liền, quả thực là càng đấu càng đỏ mắt, không đúng, chính xác phải là, một đỏ mắt, một vàng mắt. Đáng tiếc, thực lực hai người bọn họ thủy chung vẫn sai biệt rất lớn. Long Thiên Thần từ từ rơi vào thế hạ phong, bị cẩm y nam tử gắt gao đè dưới thân, vô lực nhúc nhích. “Thế nào? Có phục hay không?” Long Thiên Thần cắn môi dưới, hô lên: “Không phục!” Ánh mắt Cẩm y nam tử lóe lên ngoan lệ, phất tay tát mấy cái lên mặt Long Thiên Thần, lưu lại dấu vết thật đậm: “Có phục hay không?” “Không phục!” Cố nén đau đớn, ý chí Long Thiên Thần lại càng thêm kiên định. “Ta xem ngươi có phục hay không!” Cẩm y nam tử nổi giận, lại quăng liên tục mười mấy cái tát, thanh âm mỗi cái đánh ra đều không ngừng quanh quẩn khắp quảng trường, làm đáy lòng người ta phát lạnh. “Long đại ca!” Hai tỷ muội Triệu Hiểu Du rối rít bưng kín miệng mình, nước mắt lòe lòe. Quá tàn nhẫn! Bọn họ sao có thể đối đãi như vậy với Long đại ca? Long đại ca, huynh phải cố chống đỡ a!. Sâu trong cấm địa, Long trì. Bọt khí liên tục nổi lên mặt nước, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhiều. Thân ảnh khổng lồ chìm sâu tại đáy nước mơ hồ có dấu hiệu giãy dụa. “Bốp!”, “Bốp!”, “Bốp!”, “Bốp!”, “Bốp!”, “Bốp!”…… Tiếng tát vẫn còn tiếp tục vang lên, cẩm y nam tử càng đánh càng hăng, nhìn vẻ mặt Long Thiên Thần quật cường không chịu thua, tâm tình muốn được thần phục cũng ngày càng khẩn cấp! Mặt Long Thiên Thần sớm đã bị đánh cho sưng đỏ không chịu nổi, da thịt trên hai gò má cũng bắt đầu chết lặng, từng trận hoa mắt chóng mặt dần xuất hiện. Trong ánh trăng mờ, hắn phảng phất nghe được một thanh âm kêu gọi: “Chủ nhân! Chủ nhân! Chủ nhân!……” Đó là giọng nữ, hơi có vẻ non nớt, cẩn thận lắng nghe thì càng giống như là một bé gái, mang theo vài phần vội vàng, mấy phần buồn bã. “Người nào? Người nào đang gọi ta?” Long Thiên Thần thầm nói. “Chủ nhân, người phải chịu đựng! Ta rất nhanh là có thể đi ra.” “Người nào? Ngươi rốt cuộc là người nào?” Lòng Long Thiên Thần bất chợt nhảy lên kịch liệt, trong đầu tựa hồ đã có một đáp án rõ ràng. “Chủ nhân, ta là Phì Phì a, là Phì Phì của người đây!” “Phì Phì? Ngươi thật là Phì Phì?” Long Thiên Thần kích động không thôi, quả nhiên như hắn suy đoán, thật sự là Phì Phì đang nói chuyện cùng hắn, chẳng qua, hắn vẫn có chút khó tin, hiện giờ rõ ràng Phì Phì đang ở trong Long trì, làm sao lại truyền âm cho hắn được? Hơn nữa, hắn lần đầu tiên phát hiện, thì ra là Phì Phì có thể nói chuyện. Phì Phì có thể nói chuyện! Tâm tình của hắn vô cùng kích động. Đau đớn trên mặt hình như cũng đã biến mất, hắn hoàn toàn tập trung vào lần đầu đối thoại với Phì Phì. “Phì Phì, còn ở đó không? Bây giờ ngươi sao rồi?” “Chủ nhân, ta đã được truyền thừa phần trí nhớ của Dực Long thần thú rồi, hiện tại đang từ từ khôi phục sức mạnh. Người phải chờ ta, một chút nữa thôi ta sẽ tới giúp người.” “Dực Long thần thú? Phì Phì, chẳng nhẽ ngươi là thần thú sao?” Long Thiên Thần mừng rỡ, không nghĩ tới Phì Phì của hắn lợi hại như vậy, lại còn là một con thần thú đây. “Phì Phì, ngươi quá tuyệt vời! Ngươi phải cố gắng lên nga! Ta không sao, một chút cũng không đau!” Hắn cười ngây ngô, thầm nghĩ, đây không phải giống hệt như mọi người thường nói: kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc đấy sao? Hắn chẳng những có huyết mạch Long gia thuần khiết nhất, đã thể còn thêm một con thần thú, thật sự giàu to rồi! Hắn đời trước nhất định là làm quá nhiều việc thiện, tích quá nhiều đức, cho nên đời này mới được ông trời ưu ái như thế. Cẩm y nam tử đánh đến rã rời cả tay, đang muốn dừng lại thì phát hiện Long Thiên Thần chẳng những không có vẻ thống khổ, ngược lại còn đang ha hả cười ngây ngô. Phản ứng như thế làm cho đáy lòng hắn vô cùng ức chế, tên này không phải nên cầu xin hắn, thần phục hắn sao? Tại sao có thể còn cười được? “Chết tiệt! Ngươi rốt cuộc là làm sao? Lúc này lại còn cười được? Có tin ta liền bóp chết ngươi hay không?” Tay phải của hắn vững vàng siết cổ Long Thiên Thần, không nhịn được mà bắt đầu dùng sức. “Khụ khụ…… Ta muốn cười thì sẽ cười a…… Khụ khụ…… Cho dù ngươi giết ta…… Ta vẫn cười như vậy!” Cả đầu Long Thiên Thần trướng đến đỏ bừng, song trong đôi mắt thuần túy một màu vàng vẫn luôn tràn ngập kiên định và bướng bỉnh, sĩ khả sát bất khả nhục (kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục), dù cận kề cái chết cũng không thể khuất phục! Đám người Dực Long học viện thấy thế, rối rít kích động đứng lên. “Buông cậu ấy ra!” “Buông cậu ấy ra!” “Buông cậu ấy ra!” “Buông cậu ấy ra!” “……” Thanh âm tức giận cứ như cục đá quăng vào mặt nước, tạo nên tầng tầng lớp sóng, nhanh chóng lan truyền rộng ra, kích động tình cảm quần chúng. Không nói đến chuyện vận mệnh Long Thiên Thần có liên quan tới Dực Long học viện hay không, chỉ riêng tinh thần bất khuất uy vũ của hắn lúc này đã làm cho bọn họ muốn ủng hộ rồi. Vốn đang khoanh chân ngồi ở giữa, Triệu Vạn Lý cũng từ từ ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi thâm trầm mà chứa đựng sóng ngầm, chuyển mắt chăm chú nhìn Long Thiên Thần thật lâu, rốt cục không nhịn được mà có chút cử động. “Buông cậu ấy ra đi!” Triệu Vạn Lý đứng lên, trên mặt vẫn còn trắng bệch do trọng thương, con ngươi thâm trầm nhìn thẳng Ngụy Thừa Bằng, “Nếu như ngươi muốn thuận lợi tiếp nhận Dực Long học viện, vậy thì thả người ra, cậu ấy không thuộc Dực Long học viện, chuyện này không liên quan tới cậu ta.” Mâu quang Ngụy Thừa Bằng toát ra ánh sáng kích động, cười lạnh nói: “Nói như vậy, chỉ cần thả hắn, ngươi sẽ nguyện ý chắp tay nhường lại Dực Long học viện vô điều kiện cho ta?” Cẩm y nam tử buông lỏng tay đang ghìm cổ Long Thiên Thần một chút, hắn quay đầu nhìn về phía sư phụ, trên mặt hiện lên không cam lòng. Một kẻ chống đối lại hắn, còn đại bất kính với hắn như vậy, tuyệt không thể để cho kẻ dó sống trên thế gian này Triệu Vạn Lý bình tĩnh nhìn Ngụy Thừa Bằng, vuốt cằm nói: “Không sai! Chỉ cần ngươi thả cậu ấy, ta nguyện ý chắp tay nhường lại Dực Long học viện.” Mọi người kinh hãi. Viện trưởng chẳng lẽ điên rồi? Chỉ vì một người mà chịu vứt bỏ cả học viện như vậy sao? Ánh mắt Long Thiên Thần trở nên hoảng hốt, vẻ mặt cũng hỗn loạn. Đoạn đối thoại của Triệu Vạn Lý và Ngụy Thừa Bằng hắn đã nghe rõ ràng, nội tâm vô cùng cảm động. Lúc trước hắn vẫn không hiểu vì sao viện trưởng lại đối đãi đặc thù với hắn như thế, chẳng những bảo hai cô con gái ruột tới chiếu cố hắn, còn để tất cả học sinh đều đi theo hắn. Thật ra mà nói, nội tâm hắn vô cùng bài xích hành động này, hắn không thích bị trói buộc, cho dù là thiện ý đi nữa. Mà bây giờ, nghe những lời kiên định của viện trưởng, hắn cảm động rồi. Bất kể viện trưởng vì loại lý do nào mà nâng đỡ và đối tốt với hắn thì phần ân tình này, hắn xin nhận. “Sư phụ! Không thể tha cho tên này được! Hắn là người của Long gia, nếu lỡ sau này hắn trở lại Long gia, xui khiến bọn họ đối địch với chúng ta thì sao?” Cẩm y nam tử muốn ngăn cản, con mồi đã tới tay, sao có thể dễ dàng buông tha cho? Ban tay siết trên cổ Long Thiên Thần cũng lặng lẽ tăng thêm lực đạo. “Thả hắn!” Ngụy Thừa Bằng lạnh lùng, lời nói buông ra mang theo phần khí phách. “Sư phụ?” Cẩm y nam tử không cam lòng. “Không nghe thấy mệnh lệnh của ta sao? Ta nói là thả hắn!” Ngụy Thừa Bằng sắc mặt chợt trầm xuống, bắt đầu nổi giận. Cẩm y nam tử không còn cách nào khác, thả lỏng cổ Long Thiên Thần ra, nhưng đến giữa chừng, tròng mắt của hắn đột nhiên trầm xuống, hiện lên ánh sáng ngoan lệ. “Thả hắn thì có thể, nhưng ta muốn móc đôi mắt này ra trước đã!” Hắn cong hai ngón tay thành hình móc câu, chuẩn bị xông tới móc một đôi con ngươi màu vàng của Long Thiên Thần. “Long đại ca!” “Long huynh đệ!” Mấy người Dực Long học viện rối rít nhảy lên, đồng loạt tiến lên phía trước một bước. Phe Ngụy Thừa Bằng cũng tiến thêm một bước về phía trước, song phương đối mặt giằng co. Ngay thời điểm chỉ mành treo chuông, từng tiếng rồng ngâm vang lên xuyên thấu tinh không, dội khắp cả học viện, quanh quẩn thật lâu. Một tràng thanh âm tựa như đến từ viễn cổ, trầm hậu mà tang thương, giống như một luồng tia chớp kinh thiên động địa, phá tan mây mù âm u. Trong tiếng rồng ngâm này, ngoại trừ trầm hậu và tang thương, còn có tức giận. Đúng vậy, là tức giận! Đây là bạo rống, cũng là báo hiệu sự tái sinh! Trời đất chấn động. Trên quảng trường, mọi người lập tức kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu trông về phương hướng tiếng ngâm truyền đến, không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mặt đất dưới chân cũng bắt đầu rung động, cả vùng đất tựa hồ rơi vào địa chấn. Sức mạnh thật cường đại! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ánh mắt Ngụy Thừa Bằng khẽ nheo bỗng nhiên trợn lớn hơn, bất khả tư nghị* quay đầu trừng Triệu Vạn Lý. (*bất khả tư nghị: kinh ngạc/không thể giải thích được) Lúc này, Triệu Vạn Lý cũng đang nhìn lão ta, bộ dáng đã định liệu từ trước, hai mắt tán loạn bắn ra ánh sáng khác thường. “Sao có thể? Làm sao có thể chứ?” Ngụy Thừa Bằng không ngừng tái diễn những lời này trong miệng, tâm ma bắt đầu nảy sinh. Cẩm y nam tử chuẩn bị xuống tay khoét hai mắt Long Thiên Thần cũng dừng động tác lại, đưa mắt nhìn về phía rồng ngâm truyền đến, chỉ thấy ở phía Nam của học viện, có một tầng mây thật dầy trên bầu trời đang nhanh chóng tụ lại, mây mù vốn đang lơ lửng trên đầu bọn hắn cũng đều bay hết đi, trong phút chốc, mặt trời chói chang lập tức chiếu xuống, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao. Đây rốt cuộc là lực lượng thần kỳ gì mà có thể làm cho thiên tượng* sinh ra dị biến? (*thiên tượng: hiện tượng tự nhiên?) “Làm sao có thể? Làm sao có thể?” Ngụy Thừa Bằng vẫn còn đang lẩm bẩm không ngừng những lời này, chỉ một thoáng, mấy chữ ấy giống như đã biến thành một câu ma chú, vờn quanh bên tai mỗi người, vang vọng thật lâu. Long Thiên Thần thừa dịp cẩm y nam tử thất thần, lập tức đẩy tên kia ra, thoát khỏi trói buộc. Hắn tiếp tục ngẩng đầu nhìn, kích động hơn bất kỳ người nào ở đây, bởi vì hắn biết thanh âm rồng ngâm này là của Phì Phì nhà hắn. Mặc dù có chút khác biệt so với lúc trước, có phần tang thương, cũng càng thêm uy vũ, nhưng hắn vẫn có thể chuẩn xác nghe ra thanh âm của Phì Phì. Ánh mắt dậy lên một tầng hưng phấn khác thường, lao nhanh về phía cấm địa. Cùng lúc đó, một tiếng kinh lôi ầm vang giáng mạnh xuống từ trên tầng mây thật dày kia. Sau tiếng sấm đó, thanh âm rồng ngâm còn chấn động hơn cả kinh lôi lập tức phá tan tận trời, chỉ chớp mắt, thánh quang đang bao phủ bầu trời! Từ trong thánh quang chói mắt, một con rồng phi thân lên cao, lao vút như diều gặp gió, bay lượn giữa trời cao! “Ngao ——” “Ngao ——” “Ngao ——” Ba tiếng rồng ngâm giống như đang tuyên cáo cái gì, tiếng trước áp đảo tiếng sau, ầm vang đến đinh tai nhức óc. Ở trong ánh mắt tươi đẹp của mọi người, phi long duỗi dài thân thể khổng lồ của nó, giương đôi cánh to lớn xinh đẹp, cưỡi mây đạp gió, vô cùng uy vũ hùng tráng. “Là Ứng Long! Là Ứng Long đã tuyệt tích trong truyền thuyết, cũng là thần thú chấn giữ Dực Long học viện, Dực Long thần thú!” Một lời nói ra tất cả, Ngụy Thừa Bằng thở hổn hển thật sâu, khó có thể tiếp nhận sự thực này. “Triệu Vạn Lý, ngươi thật sự tìm lại Dực Long thần thú rồi? Đến sư tổ và sư phụ đều không thể, sao ngươi lại có thể làm được?” Triệu Vạn Lý nhàn nhạt mỉm cười, không để ý tới lão ta, đôi mắt thâm trầm của ông lấp lánh ánh sáng mãn nguyện. Rốt cục đã thức tỉnh rồi. “Phì Phì, Phì Phì!” Long Thiên Thần vui mừng vừa lao tới, vừa vẫy gọi Dực Long, nụ cười xán lạn kết hợp với khuôn mặt bị đánh đến sưng đỏ của hắn thật có chút buồn cười. Dực Long ở trên bầu trời nhìn thấy Long Thiên Thần, hai cánh rung lên, lập tức đáp xuống gần hắn, mặc dù vẫn giữ thân thể to mọng, nhưng tốc độ đã trở nên kinh người, hai cánh tùy tiện quạt một cái đã tạo thành cuồng phong, đủ để thổi bay cả đám người trên mặt đất. “Chủ nhân! Chủ nhân!” Giọng nói bé gái non nớt phun ra từ trong miệng Dực Long, lộ rõ vẻ hưng phấn, nhưng cũng không mất phần ngây thơ chất phác. Dực Long vững vàng dừng ở trước mặt Long Thiên Thần, rung đùi đắc ý, phẩy phẩy đôi cánh mới vừa dài ra của mình, giống như nghịch một món đồ mới mẻ huyền diệu. “Chủ nhân, nhanh lên lưng ta, ta sẽ thay người đi dạy dỗ đám bại hoại dám khi dễ người ở dưới kia!” Long Thiên Thần hớn hở gật đầu, tung mình nhảy lên lưng Dực Long, chỉ nghe “vù” một tiếng, Dực Long đang vững vàng đứng trên mặt đất đã bay vút lên cao. Dực Long chở Long Thiên Thần, bay lượn vòng quanh quảng trường mấy vòng, một người một sủng giống như bạn thân xa cách đã lâu mới được gặp lại, vô cùng vui mừng thân mật ở một chỗ. Long Thiên Thần ngẩng cao đầu đứng trên sống lưng của nó, tay áo đón gió nhẹ nhàng lay động, nhìn bóng lưng ấy, dường như đó chính là tiên nhân đến từ thiên giới đang ngồi Thần Long mà hạ phàm. Chỉ tiếc, vừa nhìn chính diện, trí tưởng tượng của mọi người lập tức bị đánh cho vỡ tan. (TND: Mọi người chưa quên cái đầu heo của anh chứ?) Học sinh và các vị trưởng lão của Dực Long học viện rối rít kích động, ngửa đầu nhìn Dực Long bay lượn trên bầu trời, phảng phất nhìn thấy được ánh rạng đông. Triệu Hiểu Du chớp động ánh mắt long lanh như thu thủy, vui vẻ vẫy tay: “Long đại ca! Long đại ca!” Triệu Hiểu Mẫn mặc dù không kêu la gì nhưng ý cười vui sướng đã tràn đầy đáy mắt. Lúc này, thanh âm trầm tĩnh có lực của Triệu Vạn Lý vang khắp quảng trường: “Không sai! Đây chính là thần thú chấn giữ Dực Long học viện! Mọi người hãy cùng ta tham bái thần thú!” Động tác đều nhịp, cả đám người Dực Long học viện cùng Triệu Vạn Lý đều đồng loạt quỳ xuống cúi lạy Dực Long thần thú, một vái này đại biểu cho tín ngưỡng tâm linh của bọn họ, không chứa một tia tạp chất nào. Phe cánh Ngụy Thừa Bằng vẫn còn ngây dại, là thần thú, là một thần thú mới xuất thế a! Sức mạnh của thần thú há lại để bọn họ có thể chống đỡ sao? “Ngụy, Ngụy viện trưởng…… Ngụy huynh, ta thấy chúng ta vẫn là đi thôi.” Bắt đầu có người e ngại muốn rút lui. Sắc mặt Ngụy Thừa Bằng đột nhiên trầm xuống, phất tay tát cho đối phương một cái, quát lên: “Nói hươu nói vượn cái gì? Thần thú thì sao? Thần thú là phải sợ chắc? Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay không chiếm được Dực Long học viện cho ta, ai cũng đừng hòng rời đi!” Mấy kẻ phía sau hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao bây giờ, bọn họ thật sự đã bị cảnh tượng Dực Long xuất thế làm kinh sợ lắm rồi. Long Thiên Thần ở trên trời nghe được giọng nói bọn họ, không khỏi hừ lạnh: “Phì Phì, bọn họ đều là người xấu! Chẳng những đoạt kiếm và Côn Bằng của ta, còn dám đánh khuôn mặt anh tuấn vô địch của ta thành như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ!” (TM: bị như vậy còn không quên tự kỉ, a, bó tay!) Hắn cho tới bây giờ để ý nhất chính là khuôn mặt anh tuấn này, hiện tại lại bị đánh cho bầm dập, ác khí trong lòng khó mà tiêu tan. Dực Long đập mạnh đôi cánh, vù vù phun khí: “Bại hoại! Bại hoại! Tất cả những kẻ khi dễ chủ nhân đều là bại hoại!” Một chữ cuối cùng vừa dứt, nó đáp xuống, lập tức công kích Ngụy Thừa Bằng. Nó nhìn ra được, người xấu nhất ở cái nơi toàn người xấu này chính là lão ta, bởi vì lão dám cầm bảo kiếm của chủ nhân trong tay. Dám đoạt bảo kiếm của chủ nhân? Ăn phân đi! Dám đoạt thú sủng của chủ nhân? Ăn phân đi! Dám đánh mặt chủ nhân? Ăn phân đi! Ăn phân đi! Ăn phân đi! (TND: ngửa đầu nhìn trời cao, đẫm lệ trừng tác giả, 2 chữ này… không edit nổi! TM: ta chỉ có thể sửa thành như này thôi) Dực Long tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Uy áp cường đại khuynh đảo hạ xuống giống như Thái Sơn áp đỉnh, sắc mặt Ngụy Thừa Bằng khẽ biến hóa, Long Ngâm Kiếm trong tay đưa ra trước, ám phong đánh về phía Dực Long. “Bại hoại! Ăn phân đi!” Hai cánh Dực Long mạnh mẽ huy động, ba nhịp vừa nhanh vừa mạnh, lại hai nhịp trì hoãn, cuồng phong tựa sóng dồn dập cuốn lấy Ngụy Thừa Bằng. Hô! Hô! Hô! Mỗi cái vỗ cánh đều hunh mãnh uy phong, không chỉ ngăn cản kiếm thế của Ngụy Thừa Bằng, đến Long Ngâm Kiếm trong tay cũng bị đánh bay ra giữa trời. Dực Long tung thân một cái đã vút tới vị trí Long Ngâm Kiếm, Long Thiên Thần giơ tay, vững vàng nắm giữ Long Ngâm Kiếm, rốt cục vật về chủ cũ. “Phì Phì, còn Côn Bằng nữa!” Trường kiếm của Long Thiên Thần chỉ hướng Côn Bằng đang bị cao thủ chế trụ, Dực Long cúi đầu lao xuống, nơi nào kiếm chỉ thì chính là mục tiêu của nó. “Ngươi cũng đi ăn phân đi!” Giọng nữ non nớt của Dực Long mang theo khẩu âm đặc thù không biết đã làm đám người Dực Long học viện chấn phấn đến thế nào. Triệu Hiểu Du nhìn Dực Long tư thế oai hùng uy vũ, dũng mãnh phi thường như thế, hai mắt lấp lánh tinh quang: “Phì Phì là số một nga! Phì Phì là số một!” Dực Long nhận được ủng hộ thì càng thêm hăng hái, sải rộng cánh hung hăng đánh ngã mấy tên cao thủ của đối phương, tận lực bay lượn gần mặt đất, bay qua một cái lại ngã vài tên, bay tiếp một cái, lại ngã thêm vài đứa…… Không lâu sau, đám cao thủ Ngụy Thừa Bằng mang đến cũng đã bị đánh ngã dúi dụi hơn phân nửa. Lúc này, Long Thiên Thần tinh tường soi thấy cẩm y nam tử chuẩn bị chạy trốn, Long Ngâm Kiếm trong tay lập tức chỉ hướng, lạnh lùng cười một tiếng: “Phì Phì, vừa nãy chính hắn đánh sưng mặt ta, cho hắn cùng đi ăn phân đi!” Lời Long Thiên Thần rơi vào trong tai cẩm y nam tử không khác gì ma âm, hắn kinh hô một tiếng, nhanh chân bỏ chạy. “Dám đánh mặt của chủ nhân, ăn phân đi!” Dực Long tức giận vỗ cánh, đánh tới sau ót cẩm y nam tử, lực va chạm này đủ để đánh cẩm y nam tử bay xa vài chục thước, lập tức té xỉu tại chỗ. Long Thiên Thần nhảy xuống từ trên lưng Dực Long, ngồi xổm, ra sức đánh đập cẩm y nam tử một trận. Dám đánh mặt ta? Dám đụng tới khuôn mặt ta! Dám phá hủy khuôn mặt thanh xuân vô địch, anh tuấn vô địch của ta! Ngươi mau đi chết đi! (TM: chết cười với Thần ca, trẻ con vô đối) Ngụy Thừa Bằng thấy một màn như vậy, trên mặt xuất hiện một tia khác thường, tựa hồ cũng bị chấn động lây. Ông ta phi thân tới sau lưng Long Thiên Thần mưu đồ ám toán hắn. Dực Long lập tức nhận ra, lao đầu xuống phía dưới, dùng một đôi Long giác (sừng rồng) của mình đâm về phía ông ta. Cảm thấy chưởng phong đánh tới từ phía sau, Long Thiên Thần lập tức tránh xa thân thể cẩm y nam tử, tung mình bay khỏi chỗ. Ngụy Thừa Bằng thừa dịp ấy, định tóm lấy đồ nhi của mình, đáng tiếc tốc độ của lão chậm một nhịp, sau lưng đã bị một Long giác hung hăng đâm vào, hất văng cả hai sư đồ lão. Ngụy Thừa Bằng cố nén đau đớn từ sau lưng truyền đến, vững vàng giữ chặt đồ nhi, ở giữa trời hô lớn: “Rút lui! Rút lui cho ta!” “Triệu Vạn Lý, ngươi nghe kỹ đây! Ta sẽ trở lại!” Từ xa thẳm tinh không còn vọng lại tiếng hét lớn của ông ta, người đã sớm bay vút đi, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa. Phe phái Ngụy Thừa Bằng trên mặt đất thấy thế cũng hoảng sợ, vội vàng bỏ chạy. Cái này, người của Dực Long học viện sao có thể bỏ qua chứ, những chuyện vừa rồi, còn cả viêc viện trưởng của bọn họ bị đả thương, hiện tại lại muốn cứ như vậy tùy tùy tiện tiện bỏ chạy á? Như vậy sao được! Mọi người nhảy dựng lên, muốn bắt giữ tất cả bọn họ. Lúc này, Triệu Vạn Lý mở miệng: “Không cần đuổi theo nữa! Oan gia nên giải không nên kết…… Khụ khụ, khụ khụ……” Thân hình của ông khẽ lung tay, có chút chống đỡ không nối. Mọi người rối rít quay lại hỏi thăm thương thế ông. Long Thiên Thần gọi Phì Phì đang muốn đuổi theo Ngụy Thừa Bằng, thấy thế liền quay lại, thăm hỏi tình trạng Triệu viện trưởng. “Viện trưởng, ngài không sao chứ?” “Ta còn tốt!” Triệu Vạn Lý đưa mắt nhìn về Dực Long phía sau hắn, ánh mắt vô cùng thành kính. Dực Long học viện đã đợi bao nhiêu đời, rốt cục đã tìm lại thần thú chấn giữ của bọn họ rồi, tâm tình của ông kích động đến khó nói thành lời. Đi về phía trước mấy bước, ông đưa tay chạm vào cánh Dực Long mới dài ra, là tượng trưng cho sự tái sinh của nó, cũng là tượng trưng cho sức mạnh của nó. Đây chính là thần thú ông hằng tâm tâm niệm niệm a! Lồng ngực bỗng nhiên chấn động, một ngụm máu tươi lớn bị phun ra, sắc mặt ông nhất thời trở nên trắng bệch. Mọi người kinh hãi, không hề biết thương thế của ông lại nghiêm trọng đến thế, khó trách ông không cho bọn họ đuổi theo đám người Ngụy Thừa Bằng. “Viện trưởng!” “Cha!” Không khí tại hiện trường nhất thời lại lâm vào khẩn trương. Hai tỷ muội Triệu Hiểu Du một trái một phải đỡ phụ thân của bọn họ. Triệu Vạn Lý suy yếu thở hổn hển, đưa mắt nhìn Long Thiên Thần, nói: “Long công tử, cậu đi tới cấm địa cùng ta, ta có lời muốn nói.” “Hiểu Du, Hiểu Mẫn, hai đứa mau đỡ cha tới cấm địa.” “Cha!” Triệu Hiểu Du nhất thời đỏ mắt, nước mắt ngăn không được bắt đầu chảy ra. Triệu Hiểu Mẫn cắn chặt hàm răng, ngửa đầu, dùng sức nuốt lại nước mắt vào trong hốc mắt, gật đầu với muội muội, hai người lập tức vịn phụ thân đi về hướng cấm địa. Phía sau bọn họ, Long Thiên Thần gọi Côn Bằng và Dực Long trở về, rồi theo sát phụ tử ba người. Mà ở sau hắn, các trưởng lão và học sinh của Dực Long học viện cũng lục tục đi theo. Một nhóm người từ từ đi về phía cấm địa, hơi thở đau thương bao phủ bọn họ, một mảnh sầu bi.
Q.4 – Chương 143: Phì Phì Phát Uy, Đi Tìm Phân Đi!
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Sau khi xuyên qua phát hiện chính mình có con trai, mà bên người đứa con còn có một con thú sủng thần bí vô địch.
Không sao, trong cuộc đời trực tiếp nhảy vọt qua sinh con đẻ cái, vậy thì bớt việc . Về phần ba đứa nhỏ là ai, có quan hệ gì đến nàng đâu?
Mang theo đứa con bước chân vào giang hồ, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay gian nhân tiện nhân, mẫu tử đồng lòng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Đoạn ngắn.
Tiểu Mặc: mẫu thân, có thúc thúc hư chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?
Vân Khê: chính mình đi thu phục! Điểm việc nhỏ ấy đừng có tới làm phiền mẫu thân!
Tiểu Mặc: mẫu thân, vị thúc thúc này rất tuấn tú nhìn tốt lắm còn rất có tiền, ta có thể nhận hắn làm phụ thân của ta không?
Vân Khê: tuy nói là quỷ đoản mệnh, bất quá chờ ngày nào đó hắn hai chân nằm thẳng về phía tây, vậy tất cả tài sản của hắn toàn bộ sẽ về tay mẫu tử chúng ta!
Tiểu Mặc: mẫu thân, nam nhânnày bộ dạng giống như ta, chẳng lẽ hắn là cha của ta?
Vân Khê: không cần nhận cha bậy! Vạn nhất hắn là cái kẻ nghèo hèn, ngươi phải nuôi hắn cả đời a?
Thần bí nam chủ: mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng , bản tôn toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, còn có bảo kiếm trong tay ta là vật báu vô giá!
Một cuộc tân tú tranh giành thi đấu, vị nữ tử Vân Khê bị người phỉ nhổ đến chết đi sống lại bỗng phát ra hào quang kỳ dị, quần tinh ủng nguyệt, thành bánh trái thơm ngon, người tới cửa cầu hôn cơ hồ là muốn đạp phá cánh cửa mà vào.
Tiểu Mặc tay trái phe phẩy thẻ bài “Thông qua”, tay phải giơ lên thẻ bài “Đào thải”, vội đến không biết trời đất luôn.
“Không đứng ở trong bảng thiên hạ thập đại mĩ nam chi liệt, đào thải!”
“Đánh không lại ta cùng ta mẫu thân, đào thải!”
“Giá trị con người không có được trăm vạn hai hoàng kim, đào thải!”
“. . . . . .”
Hừng hực khí thế khi cuộc tuyển chọn sắp tiếp cận kết thúc, một bang người thần bí đột nhiên xâm nhập.
“Các ngươi đang làm gì?”
“Hắc hắc, cho tôn chủ nhà ta đến báo danh nhé.”
“Bản nhân không tự mình ra mặt, trực tiếp đào thải bị nốc-ao!”
“Tôn chủ rất nhanh sẽ tới đây , sợ ngươi không tin hắn có tiền, cho nên cố ý trở về bàn Kim Sơn.”
Đây là một câu chuyện kiếm khách thời đại, Toàn bộ Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia trước sau mà gọi tên, phân biệt có Nam Hi quốc, Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc cùng một quốc gia ở giữa bốn quốc là Ngạo Thiên quốc. Mỗi quốc gia đều sùng bái võ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục.
Vân Khê, kiếp trước là gia chủ của một võ đường thế gia, mang trong người tuyệt thế võ học, trong lúc vô tình xuyên qua tới trên người của Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã mang bầu. Mơ hồ, của nặng hơn người, nhàn sự mạc không để ý chính là một cách tự vệ của Vân Khê, một khi có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng, thương tổn người nàng để ý, nàng sẽ không từ thủ đoạn, âm ngoan thủ lạc, không chết thì không ngừng! Lời nói ác độc, vô tâm không phế, thầm nghĩ mang theo đứa con ăn uống miễn phí, tiêu dao khoái hoạt cả đời.
Vân Tiểu Mặc, con của nữ chủ, năm tuổi, thiên tài cục cưng. Hồn nhiên đáng yêu bề ngoài là cách để tự vệ của hắn, người đối tốt với hắn, hắn vô cùng thân cận, người đối với hắn không tốt, sẽ bị hắn chỉnh e thê thảm. Tất cả lời nói của Mẫu thân, hắn đều tôn sùng như thánh chỉ, quán triệt chấp hành, cho đến khi người cha phúc hắc của hắn xuất hiện. . . . . .