Q.4 – Chương 44: Vân Khê Thăng Cấp Rồi

Vân Khê Thăng Cấp Rồi

Xuất hiện trước mắt Long Thiên Tuyệt chính là Hải Vực mênh mông, trời xanh tiếp biển xanh, nhìn một cái thấy rõ mọi thứ không xót gì, mà vị trí hiện nay hắn đang đứng, cùng hoàn cảnh với tiểu đảo vô danh lúc trước không sai biệt cho lắm, ngoại trừ việc có thêm vài loại cây rất hiếm hoi ở chỗ hắn được trồng khắp xung quanh nơi đây, số còn lại vẫn rất bình thường. Nếu không phải lúc nãy hắn nhìn thấy tiểu đảo lúc trước đã bị dung nham của núi lửa phun trào tổn hại đến nỗi không nhận ra được bộ dáng, có lẽ hắn sẽ cho rằng bản thân hiện tại vẫn ở trên tiểu đảo vô danh tại Ngạo Thiên đại lục a. Hiện giờ hắn xác định mình thật sự đã đặt trên lên Long Tường đại lục. Chẳng qua là, Khê nhi đã biến đi đâu mất rồi? Hòn đảo đơn độc này có thể nói là chỉ cần nhìn một cái là không xót gì, trừ hắn ra, căn bản không nhì thấy tới người thứ hai. Hắn lo lắng nhìn xung quanh, ánh mắt chợt biến hóa, bỗng nhiên sinh ra dự cảm xấu, hét lên một tiếng chấn động cả thiên địa, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy đau lòng. “Khê Nhi!” Đáp lại hắn, chỉ có âm thanh vô biên vô hạn của sóng biển. Giờ phút này, Vân Khê rốt cuộc đã đi đâu? Oanh! Kèm theo tiếng kinh lôi cuối cùng, bên trong đám hỗn độn, Vân Khê đã tấn thức (thăng cấp) rồi. Vô số nước xoáy bao quanh thân thể nàng, cũng không biết nó muốn đem nàng cuốn đi đâu. Lực lượng cường đại trong cơ thể nàng bộc phát, mới vừa rồi lại bị sét đánh trúng, khi nãy đã nghỉ ngơi được một lát nhưng trong nháy mắt đã phục hồi sức lực trở lại. Mỗi lần hô hấp, cũng có thể cảm nhận rõ ràng linh khí trong thiên địa hóa thành từng đạo linh Nguyên, tiến vào trong thân thể, không ngừng tẩy rửa những tạp chất bên trong người nàng, trở thành một phần sinh mạng của nàng. Mỗi một thời khắc, nàng đều tập trung hút lấy linh khí, tu luyện bản thân. Đây chính là cảnh giới của Huyền tôn, một khi bước vào cảnh giới này, sinh mạng cùng linh nguyên mà cơ thể hút vào sẽ từ từ hoà nhập với nhau thành một thể, linh Nguyên càng đầy, khả năng thăng cấp càng lớn, tuổi thọ của con người cũng theo linh Nguyên tăng trưởng mà tăng lên. Như thế nào linh Nguyên? Linh Nguyên chính là linh khí của trời và đất, nhưng được chuyển thể thành một loại phương thức khác, nó tiến vào trong lúc con người tu luyện, giúp con người có thể loại bỏ tạp chất và hút lấy tinh hoa trong việc luyện công. Có thể nói, Huyền tôn chi cảnh, đó chính là ngưỡng cửa trường thọ mà tất cả tu võ chi nhân*(chỉ những kẻ luyện võ) đều muốn bước vào. Ân! muốn trường thọ, nhưng cần phải không ngừng hấp thụ linh Nguyên. Tuy nhiên, khi đã bước vào cảnh giới của Huyền tôn, số lượng linh Nguyên cần hấp thụ tất cũng nhiều hơn lúc trước. Vì sao Huyền tôn trên Ngạo Thiên đại lục lại ít ỏi như thế? Đó là bởi vì bản thân Ngạo Thiên đại lục có diện tích quá nhỏ, không có đủ linh khí cho mọi người, cho nên những tên cao thủ khác từ Long Tường đại lục chạy đến Ngạo Thiên đại lục này cướp đoạt của cải, cướp đoạt nhân tài, xem Ngạo Thiên đại lục giống như hậu viện ở sau nhà mình vậy, tất nhiên, bọn họ cũng không thèm ở Ngạo Thiên đại lục này xưng vương xưng bá, bởi vì nó không có cho bọn họ lợi ích gì cả, lý do chỉ có vậy. Cũng bởi vì bọn họ không để ý đến nó, cho nên những cao thủ của Tam Đại Thánh Địa mới có thể bảo vệ nó cho tới ngày hôm nay, nhưng họ vẫn không có cách nào ngăn cản đám người Long Tường đại lục kia, nên chỉ đành để mặc cho bọn họ đem hết tất cả của cải ở nơi đây cướp đoạt đi. Những điều này rất lâu sau Vân Khê mới biết được, nhưng vào thời khắc này, nàng chỉ biết bản thân mình mới vừa trở thành một cao thủ Huyền tôn, chỉ cảm thấy cả người vô cùng vui sướng, thông qua nội thị, nàng thấy rõ tiểu thiên sứ trong bụng nàng khẽ nhúc nhích, phảng phất có thể cảm nhận được tiểu gia hoả đang từ từ tiến vào mộng đẹp, lộ ra thần thái say sưa. Nàng hiểu ý cười nhẹ một tiếng, vô luận như thế nào, chỉ cần bảo vệ được hài tử là tốt rồi. Chẳng qua là, đây là tình huống gì đây? Cỗ nước xoáy này lại muốn đem nàng đi đâu? Trong lúc nàng đang suy nghĩ, một cỗ áp lực khổng lồ, đem nàng từ trong xoáy nước ném ra ngoài, lại đột nhiên xuất hiện ánh sáng, khiến Vân Khê khó chịu nhắm chặt hai mắt lại. Phanh! Vai phải không biết đụng phải thứ gì, một tiếng vang thật lớn dội vào tai, làm Vân Khê mở to mắt ra, bốn bề đều lặng lẽ, hoàn toàn yên tĩnh. Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bầu trời đen tối, mây che phủ khắp mọi nơi, trong không khí có chút hôi thối, tựa hồ có khí độc xung quanh. Vân Khê đối với độc tính từ trước đến giờ đều rất nhạy cảm, cũng không để ý hoàn canh xung quanh, trực tiếp móc bình dược từ trong túi áo trước ngực, lập tức bỏ vào miệng. “Mẹ kiếp, đây là địa phương nào?” Sau khi đã uống xong, nàng nhận ra xung quanh có tiếng hít thở, liền lập tức ngồi dậy, quay đầu nhìn chung quanh, sau đó lại nhìn thấy bốn tiểu cô nương bên cạnh, trang phục có vẻ khá giống nhau, cũng được chạm khắc khá tinh xảo, cả đám đang trợn mắt há mồm ngó chừng nàng, giống như đang nhìn thấy quái vật vậy. Tuổi của các nàng cùng lắm chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, ai ai lớn lên đều mang dáng vẻ trắng trẻo phấn nộn, có thanh tú*(đẹp một cách nhã nhặn) và mỹ lệ*(xinh đẹp), cũng có ngọt ngào và khả ái*(dễ thương), bất quá trên người họ ít nhiều gì đều mang theo vài vết thương, trông có vẻ hơi chật vật… Trong mắt của bọn họ không có bất kỳ địch ý gì với nàng, chẳng qua chỉ có tò mò cùng kinh ngạc. Vân Khê kinh ngạc cúi đầu, nhìn lại người mình, không thành vấn đề a, ta có mặc y phục a! Các tiểu muội muội, chúng ta đều là nữ nhân, đây là chuyện bình thường không có gì kỳ quái hết! Lại vuốt vuốt tóc, chùi chùi mặt, chẳng lẽ bản thân vừa rồi bị sét đánh trúng, đã làm tóc rối hết rồi sao? Nàng chần chờ rút ngọc bội bên hông ra, trong đó hiện ra một ít hình ảnh, nàng xem nó như là gương soi, đem trái phải trước sau trên người kiểm tra một lát. A, không thành vấn đề a! Uy, tiểu muội muội, các muội có thể đừng dùng ánh mắt kì quái này nhìn tỷ tỷ ta? Chúng ta đều là nữ nhân, đều là nữ nhân, hiểu không? Vân Khê lắc đầu thở dài, đang muốn chống tay xuống để đứng dậy, đột nhiên nhận thấy cảm giác trên tay có vẻ không đúng… Ách, làm sao mò được nhiều xương như thế này? Nàng nghi ngờ cúi đầu nhìn xuống, đôi đồng tử cùng lúc mở thật to, cơ hồ theo bản năng, nàng vung một cước, đem tất cả mọi thứ ghê tởm kia vất ra khỏi người nàng. “Bà mẹ nó, đây là cái quỷ gì?” Lúc này, bốn thiếu nữ sững sờ bên kia cũng hoàn hồn trở lại. Trong đó có một tiểu thiếu nữ dung mạo ngọt ngào mở miệng trước, nói:”Đây là một con cương thi cấp năm, bốn người chúng ta mới vừa bị nó cuốn lấy, thiếu chút nữa bị nó hút máu cả bọn, may là tỷ tỷ đột nhiên xuất hiện, đem nó đè chết, bằng không chúng ta đã phải mất mạng.” (TT: xuất hiện bằng cách đè chết cương thi, thật quá ấn tượng O_O) Cương thi? Não của Vân Khê khẽ xoay một vòng, nàng rốt cuộc đi tới địa phương nào, cái chỗ này cư nhiên lại tồn tại cương thi trong truyền thuyết? Hơn nữa nàng mới vừa rồi còn rất “ngẫu nhiên” đè chết một con? Cái thế giới này cũng quá huyễn hoặc*(kỳ dị, thần kỳ) đi? Nàng gấp gáp nuốt từng ngụm nước bọt, rất nhanh tự mình trấn định trở lại, hiện tại nàng rất muốn xác định vài chuyện. “Ta hỏi các ngươi, nơi này là địa phương nào?” “Nơi này là núi Âm Thi a, chẳng lẽ tỷ tỷ không biết? Tỷ tỷ từ đâu tới thế? Tại sao lại từ trên trời rơi xuống?” Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn trời, lại quay sang nhìn nàng, vẻ mặt đáng yêu hỏi. Ba thiếu nữ còn lại cũng gật đầu như giã tỏi, đối với sự xuất hiện của nàng, đều cảm thấy rất là ngạc nhiên. “Núi Âm Thi?”Vân Khê không hiểu rõ lắm, lại hỏi, “Vậy nơi đây có phải là Long Tường đại lục không?” Lần này, bốn thiếu nữ nhất tề gật đầu. Vân Khê thở phào một hơi, cuối cùng cảm thấy một chút yên tâm, chỉ cần không tới nhầm nơi là tốt rồi. Nói không chừng nơi này có lẽ chính là lối vào của Long Tường đại lục, nếu nàng là người đầu tiên tới đây, vậy Thiên Tuyệt bọn họ cũng sắp tới rồi, nàng không ngại ở nơi này chờ đợi, tránh để lúc đó bản thân đi ngỏ khác, lại tìm không thấy người. Lúc này, có hai cô gái gần đó trông có vẻ hơi lớn tuổi, phóng như bay tới đây, những y phục và trang sức trên người đa phần tương tự bốn người kia, chẳng qua là hoa văn khá khác nhau, xem ra bọn họ có lẽ là đệ tử cùng môn phái với nhau. Sau khi quan sát Huyền giai trên người bọn họ, Vân Khê phán đoán bọn họ hẳn là ở mức Mặc Huyền trở lên. Hai cô gái mang thần sắc vội vã, sau khi thấy bốn thiếu nữ này bình yên vô sự, mới thở phào nhẹ nhỏm. “Thanh Hà, Thanh Liên còn Thanh Mai, Thanh Cúc nữa, các ngươi không có sao chứ? Vừa rồi nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của các ngươi, ta và Dung sư tỷ liền lập tức chạy đến, thế nào? Có bị thương chỗ nào không?” “Mộc sư tỷ, Dung sư tỷ, vừa rồi do vị tỷ tỷ này ra tay cứu giúp chúng ta! Lúc nãy chúng ta bị một con cương thi cấp năm cuốn lấy, thiếu chút nữa đã bị hút máu, may là vị tỷ tỷ này kịp thời từ trên trời giáng xuống, chúng ta mới may mắn thoát khỏi cho khó khăn.” Đích xác là từ trên trời giáng xuống a! Vân Khê nhướng mày, bỗng nhiên cảm thấy sự việc có vẻ hơi buồn cười. Mộc sư tỷ cùng Dung sư tỷ hai người nhất tề quay đầu, nhìn về phía Vân Khê, ánh mắt mang theo sự phán đoán cùng dò xét, so sánh với sự non nớt của bốn thiếu nữ kia, hai người này có vẻ lão luyện thành thục hơn rất nhiều, đối mặt với người xa lạ, bình thường đều mang vài phần phòng bị. Hai người chăm chú nhìn thẳng vào mắt Vân Khê. Sau một hồi, hai người hạ thấp thanh âm, trao đổi với nhau. “Ánh mắt của nàng là màu đen, hẳn không phải là cương thi biến hóa, nhưng qua y phục của nàng ta, cho thấy nàng ta hẳn không phải là người của học viện chúng ta. Vạn năm nay, núi Âm Thi này đều do Vạn Hoàng học viện của chúng ta trấn thủ, mỗi tháng chỉ tháo bỏ phong ấn trên cửa một lần, để các học sinh tự tiến vào đây để tu luyện ma pháp, tại sao ngoại nhân như nàng lại vào được? Hơn nữa, muốn vào núi Âm Thi, nhất định phải thông qua cánh cửa duy nhất phía sau học viện của chúng ta. Nàng ta làm sao có thể tiến vào?” “Nàng mới vừa cứu Thanh Hà các nàng, hẳn không phải là kẻ xấu đâu, chúng ta lưu lại cho nàng một ít bảo bối, coi như đáp tạ ơn nghĩa của nàng ta.” Vân Khê đem toàn bộ lời nói của hai người thu vào tai, trong lòng không khỏi kinh ngạc, theo ý bọn họ, có vẻ như bọn họ là học sinh của Vạn Hoàng học viện, núi Âm Thi này tương đương với hậu viện phía sau của học viện các nàng, là nơi để cho các học sinh tu luyện ma pháp và thăng cấp Huyền giai. Tin tức trọng yếu nhất là, núi Âm Thi này chỉ có một lối vào duy nhất, chính là cánh cửa phía sau núi của học viện, hơn nữa mỗi tháng mới có thể mở khoá một lần… Vân Khê không khỏi cảm thấy nhức đầu, tại sao nàng lại đến cái địa phương quỷ quái này? Việc trước mắt, chính là sớm gặp lại Thiên Tuyệt bọn họ, sau đó cùng nhau rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Sau khi Mộc sư tỷ cùng Dung sư tỷ hai người nhỏ giọng thầm thì, lúc này mới quay lại nhìn Vân Khê. “Đa tạ cô nương mới vừa cứu tiểu sư muội của chúng ta rồi! Xin hỏi tục danh*(tên thường gọi) của cô nương, và tại sao cô nương lại xuất hiện ở nơi này?” “Đây là việc nhỏ, các ngươi không cần để ý.” Sau khi biết được tâm tư các nàng, thái độ của Vân Khê cũng trở nên lãnh đạm vài phần, vốn chẳng qua là người xa lạ, các nàng đối với nàng còn có phòng bị, nàng chẳng lẽ không có? Mộc sư tỷ cùng Dung sư tỷ hai người liếc nhau một cái, một người từ trong ngực móc ra một bình sứ nhỏ, đưa tận tay cho Vân Khê: “Cô nương, đây là dược thuỷ phòng Thi do Vạn Hoàng học viện ta tự chế, nếu cô nương vô ý bị cương thi cắn phải, nên lập tức sử dụng dược thủy này, để bảo vệ an toàn cho miệng vết thương, chỉ cần không phải là Thi vương, thì đối với các cấp bậc cương thi khác đều hữu hiệu.” Vân Khê liếc bình sứ trong tay nàng ta, vốn không muốn tiếp nhận, nhưng nghĩ lại hiện tại mình đang là người có thai, vì hài tử trong bụng mà suy nghĩ, phòng hộ nhiều hơn một ít cũng tốt, lo trước khỏi hoạ, đồng thời cũng có thể gỡ bỏ sự phòng bị của đối phương. Không có bất kỳ cương thi nào chịu hứng dược thuỷ khắc chế nó đâu ha? “Đa tạ.” Quả nhiên, sau khi nàng nhận lấy dược thuỷ, hai người họ nhất tề thở phào nhẹ nhỏm. “Chúng ta đi thôi.” Mộc sư tỷ hạ lệnh. Trong đó có một thiếu nữ tên Thanh Hà mở miệng nói: “Tỷ tỷ, ngươi muốn đi một mình sao? Nơi này rất là nguy hiểm, hơn nữa đến buổi tối, sẽ có rất nhiều cương thi lui tới. Không bằng ngươi với chúng ta cùng đi chung, nhiều người cũng tốt, có thể chiếu cố lẫn nhau.” Lòng của thiếu nữ tử đơn thuần, mà hai sư tỷ của nàng nghe vậy, cũng âm thầm liếc nàng ta một cái. Thanh Hà ủy khuất lè lưỡi, không biết mình rốt cuộc làm sai cái gì. Vân Khê nhếch nhẹ khóe môi, hướng thiếu nữ khẽ mĩm cười nói: “Không được, ta phải ở đây chờ bạn, các ngươi cứ đi đi, không cần lo cho ta.” Thanh Hà bỏ qua ánh mắt của Mộc sư tỷ, thở sâu một chút liền can đảm lớn tiếng nói:”Tỷ tỷ cũng đừng ở lại nơi đây quá lâu, cửa vào của núi Âm Thi hai ngày nữa sẽ phong bế, nếu tỷ tỷ không có thể kịp thời ra ngoài, thì phải đợi đến tháng sau mới có thể rời đi.” Vân Khê hơi ngẩn ra, vốn muốn hỏi mượn các nàng một tấm bản đồ, nhưng kia thấy ánh mắt của hai vị sư tỷ kia, lòng kiêu ngạo khiến nàng đem những lời kia thu lại, chỉ hướng về phía thiếu nữ đó cười ôn hòa. Rốt cục những người đó cũng đã rời đi, lưu lại một mình Vân Khê ngồi khoanh chân dưới đất, từ từ tĩnh tâm lai tiêu hóa tất cả thông tin. “Tiểu Tả, ngươi đối với Vạn Hoàng học viện hiểu rõ bao nhiêu?” “Chủ nhân, Vạn Hoàng học viện ở Long Tường đại lục rất có danh tiếng, nó đứng hạng mười trong số hàng trăm học viện tại nơi đây, thế lực của nó vô cùng khổng lồ. Ở Long Tường đại lục, các đại danh môn vọng tộc cũng sẽ đem những đệ tử có thiên phú và ưu tú nhất đến các học viện học tập, Vạn Hoàng học viện này chính là nơi có nhiều gia tộc biết tới nhất, đồng thời cũng là nơi được nhiều gia tộc hướng tới nhất*(tất là nhiều người biết tiếng, nhiều người tới học). Nó đã tồn tại từ hơn vạn năm trước, ta nhớ lúc trước có một tên thủ hạ của chủ nhân nhận được một tên đệ tử thiên phú cực cao đang ở trong Vạn Hoàng học viện, tựa hồ còn chiếm một vị trí tương đối trọng yếu ở trong đó. Bất quá thời gian đã qua lâu như vậy, người này chỉ sợ sớm đã sớm hóa thành tro cốt, không biết đã đầu thai chuyển thế bao nhiêu lần.” “Vậy đây có phải là lối vào Long Tường đại lục? Trước đây các ngươi có từng tới đây không?” “Ngô… Chủ nhân, chúng ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao bỗng nhiên lại tới đây. Vả lại chúng ta trước kia chưa từng tới nơi này, hơn nữa thời gian chúng ta ngủ đã lâu như vậy, đối với những thứ ở Long Tường đại lục chỉ mơ hồ, có rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ.” “Cái gì?”Vân Khê kinh ngạc, chẳng lẽ cửa vào Long Tường đại lục quá nhiều, mà cái địa phương nàng đang ở chính là một trong những số đó ư? Lo làm chi cho nhiều, nếu nàng có thể tới đây, như vậy đám người Thiên Tuyệt khẳng định cũng đã tới đây, nàng chỉ cần kiên nhẫn đợi chờ là được. Nàng buông lỏng tâm trạng, nhắm mắt ngồi xuống, đem thần thức vô hạn mở rộng, thăm dò mọi thứ xung quanh nơi này. Núi Âm Thi quả nhiên như nàng tưởng tượng bát ngát rộng lớn, thần thức của nàng tối đa cũng chỉ có thể rà soát được một phần nhỏ mà thôi, còn quá nhiều khu vực thần thức của nàng không không chạm tới được. Tại khu vực thần trí của nàng đạt tới, có thể cảm giác được vài cỗ lực lượng nhỏ đấu đá lẫn nhau, trong không khí có mang theo hơi thở mục nát phiêu tán, trừ lần đó ra, nàng cũng cảm nhận được, linh khí tại nơi đây rất nhiều, đủ cho nàng thu thập mãi không dứt. Cứ như vậy, nàng vừa hút thiên địa linh Nguyên, vừa lẳng lặng yên chờ đợi, từ buổi trưa chờ đến đêm tối mịt. Thời gian từng chút trôi qua, lòng Vân Khê cũng dần dần trầm xuống. Nửa ngày trôi qua, vì sao vẫn không thấy người nào xuất hiện? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, là sơ sót ở đâu chăng? Chẳng lẽ bọn họ từ đầu vẫn chưa tới được Long Tường đại lục? Vô số nghi vấn quanh quẩn trong đầu, khiến Vân Khê cảm thấy vô cùng sốt ruột. Vào lúc này, sát khí xung quanh nổi lên, hơi thở mục nát nồng đậm càng ngày càng tới gần, Vân Khê biết, là cương thi tới. Bởi vì nàng phát hiện một quy luật, người bước đi là tiếng bước chân, mà cương thi thì không có, bọn chúng là bay tới, trừ phi là cương thi cấp bậc vô cùng thấp, bọn họ mới nhảy thôi. Nàng đứng dậy, rút bội kiếm bên hông, đợi lúc quan sát kỹ, phía trước vung lên một mảnh bụi đất, mông mông lung lung, nhìn không rõ mọi thứ. Bụi đất cuồn cuộn như vạn mã bôn đằng*(ngàn ngựa phi tới) mà tới, đợi tới khi chúng đến gần, nàng mới nhìn rõ thì ra không chỉ là vài con cương thi, mà là Thi triều*(nhiều như thuỷ triều a >O

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Status: Completed Author:

Sau khi xuyên qua phát hiện chính mình có con trai, mà bên người đứa con còn có một con thú sủng thần bí vô địch.

Không sao, trong cuộc đời trực tiếp nhảy vọt qua sinh con đẻ cái, vậy thì bớt việc . Về phần ba đứa nhỏ là ai, có quan hệ gì đến nàng đâu?

Mang theo đứa con bước chân vào giang hồ, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay gian nhân tiện nhân, mẫu tử đồng lòng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Đoạn ngắn.

Tiểu Mặc: mẫu thân, có thúc thúc hư chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?

Vân Khê: chính mình đi thu phục! Điểm việc nhỏ ấy đừng có tới làm phiền mẫu thân!

Tiểu Mặc: mẫu thân, vị thúc thúc này rất tuấn tú nhìn tốt lắm còn rất có tiền, ta có thể nhận hắn làm phụ thân của ta không?

Vân Khê: tuy nói là quỷ đoản mệnh, bất quá chờ ngày nào đó hắn hai chân nằm thẳng về phía tây, vậy tất cả tài sản của hắn toàn bộ sẽ về tay mẫu tử chúng ta!

Tiểu Mặc: mẫu thân, nam nhânnày bộ dạng giống như ta, chẳng lẽ hắn là cha của ta?

Vân Khê: không cần nhận cha bậy! Vạn nhất hắn là cái kẻ nghèo hèn, ngươi phải nuôi hắn cả đời a?

Thần bí nam chủ: mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng , bản tôn toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, còn có bảo kiếm trong tay ta là vật báu vô giá!

Một cuộc tân tú tranh giành thi đấu, vị nữ tử Vân Khê bị người phỉ nhổ đến chết đi sống lại bỗng phát ra hào quang kỳ dị, quần tinh ủng nguyệt, thành bánh trái thơm ngon, người tới cửa cầu hôn cơ hồ là muốn đạp phá cánh cửa mà vào.

Tiểu Mặc tay trái phe phẩy thẻ bài “Thông qua”, tay phải giơ lên thẻ bài “Đào thải”, vội đến không biết trời đất luôn.

“Không đứng ở trong bảng thiên hạ thập đại mĩ nam chi liệt, đào thải!”

“Đánh không lại ta cùng ta mẫu thân, đào thải!”

“Giá trị con người không có được trăm vạn hai hoàng kim, đào thải!”

“. . . . . .”

Hừng hực khí thế khi cuộc tuyển chọn sắp tiếp cận kết thúc, một bang người thần bí đột nhiên xâm nhập.

“Các ngươi đang làm gì?”

“Hắc hắc, cho tôn chủ nhà ta đến báo danh nhé.”

“Bản nhân không tự mình ra mặt, trực tiếp đào thải bị nốc-ao!”

“Tôn chủ rất nhanh sẽ tới đây , sợ ngươi không tin hắn có tiền, cho nên cố ý trở về bàn Kim Sơn.”

Đây là một câu chuyện kiếm khách thời đại, Toàn bộ Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia trước sau mà gọi tên, phân biệt có Nam Hi quốc, Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc cùng một quốc gia ở giữa bốn quốc là Ngạo Thiên quốc. Mỗi quốc gia đều sùng bái võ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục.

Vân Khê, kiếp trước là gia chủ của một võ đường thế gia, mang trong người tuyệt thế võ học, trong lúc vô tình xuyên qua tới trên người của Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã mang bầu. Mơ hồ, của nặng hơn người, nhàn sự mạc không để ý chính là một cách tự vệ của Vân Khê, một khi có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng, thương tổn người nàng để ý, nàng sẽ không từ thủ đoạn, âm ngoan thủ lạc, không chết thì không ngừng! Lời nói ác độc, vô tâm không phế, thầm nghĩ mang theo đứa con ăn uống miễn phí, tiêu dao khoái hoạt cả đời.

Vân Tiểu Mặc, con của nữ chủ, năm tuổi, thiên tài cục cưng. Hồn nhiên đáng yêu bề ngoài là cách để tự vệ của hắn, người đối tốt với hắn, hắn vô cùng thân cận, người đối với hắn không tốt, sẽ bị hắn chỉnh e thê thảm. Tất cả lời nói của Mẫu thân, hắn đều tôn sùng như thánh chỉ, quán triệt chấp hành, cho đến khi người cha phúc hắc của hắn xuất hiện. . . . . .

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset