Người chết là lớn nhất, huống chi người chết còn là học sinh của chí tôn điện, lực chú ý của mọi người cơ hồ đều tập trung vào trên người Vân Tiên Tử. “Ta đã nói, nàng ta là nữ nhân lòng dạ rắn rết! Vậy mà Hoàng sư huynh mới vừa rồi còn cực lực bênh vực nàng, vì nàng nói chuyện, ai biết chỉ chớp mắt lại chết ở trên tay nàng. May là tỷ muội chúng ta đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của nàng, nếu không, e là bị hại chết rồi mà cũng không biết.” Mục Tương Tương châm chọc hừ lạnh. “Ha hả, người khác lộ ra bộ mặt thật rồi!” Hàn Thiên Diệp du côn nhíu mày, vẻ mặt đều là thần sắc xem kịch vui. Hàn Thiên phong cúi đầu cười lạnh một tiếng, không để ý đến hắn, cũng không có đang nhìn Vân Tiên Tử, lực chú ý của nàng vẫn rơi vào tiểu phượng hoàng ở đầu vai của Vân Khê, đôi mắt đẹp không nhịn được mà lóe tinh quang, ý tứ không rõ. Ngụy trọng bị trúng một kiếm của Vân Tiên Tử Nhất chạy vội tới trước mặt các trưởng lão, phẫn hận nói: “Các vị trưởng lão, các ngươi thấy chưa? Vân Tiên Tử nàng tung kiếm hành hung, sát hại đồng môn, tội rất đáng chết! Mới vừa rồi nếu không phải ta kịp thời phản ứng, giờ phút này chỉ sợ cũng đã chết ở dưới kiếm của nàng, xin các trưởng lão nhất định phải theo lẽ công bằng mà chấp pháp, vì Hoàng sư huynh báo thù!” Mấy tên trưởng lão lộ ra thần sắc thất vọng cùng tức giận, ai có thể nghĩ đến Vân Tiên Tử ngày thường mà bọn họ coi trọng nhất, tinh anh của Vạn Hoàng học viện, lại là một người như vậy? “Vân Tiên Tử, ngươi quá khiến cho chúng ta thất vọng! Ngươi tru diệt đồng môn, lòng dạ độc ác, ngươi không xứng trở thành học sinh Vạn Hoàng học viện.” ” Người Tru diệt đồng môn, nhẹ thì trục xuất khỏi học viện, nặng thì huỷ bỏ võ công, giam cầm suốt đời. Thủ đoạn ngươi âm tàn, giết một người không đủ, lại còn nghĩ liên tiếp giết hai người, tâm địa ác độc như thế, phải bị huỷ bỏ võ công, cả đời bị nhốt trong học viện, tránh cho ngươi trở ra ngoài làm hại người khác!” “Thật là không nghĩ tới a, đường đường hậu nhân của Vân tộc, cư nhiên lãi lòng dạ độc ác, rắn rết……” “Còn có cái gì để nói nữa? Để cho lão phu phế đi võ công của nàng!” Chư vị trưởng lão xúc động phẫn nộ rồi, một người trong số đó định xuất thủ, lúc này, Vân Tiên Tử cuồng tiếu lên: “Ha ha ha ha…… Các ngươi dám giết ta thử một chút? Ta chính là Vân tộc hậu nhân, huyết thống cao quý, tương lai vô cùng có khả năng trở thành một trong những người thừa kế Vân tộc. Các ngươi bóp chết hậu nhân Vân tộc, các ngươi có biết sẽ phải chịu sự trả thù của Vân tộc như thế nào không?” “Ha ha ha ha…… Muốn huỷ bỏ võ công của ta, giam giữ ta sao? Các ngươi có can đảm này sao?” Vân Tiên Tử đã tìm một con đường để cứu mạng sống của mình, liền bắt đầu không sợ hãi nữa. Các vị các trưởng lão lẫn liếc nhau một cái, Vân Tiên Tử dù sao cũng là người trong Vân tộc, có Vân tộc mạnh mẻ chống lưng ở phía sau, bất luận kẻ nào muốn động nàng ta thì phải hảo hảo mà suy nghĩ một phen, lấy thực lực trước mắt của Vạn Hoàng học viện còn không có cách nào đối chọi cùng gia tộc khổng lồ như Vân tộc. Ngoài Cố kỵ ra, các trưởng lão càng thêm tức giận i, một cái cô gái nho nhỏ, đã dám uy hiếp bọn họ? Cái này chẳng khác nào chà đạp tôn nghiêm bọn họ chứ? “Cho dù không huỷ bỏ võ công của ngươi, chúng ta cũng phải đem ngươi trục xuất khỏi Vạn Hoàng học viện, học sinh có phẩm hạnh ác liệt giống như ngươi như vậy, chúng ta không được thể tiếp tục bồi dưỡng ngươi.” “Đúng, đem nàng trục xuất khỏi Vạn Hoàng học viện! Đem tội của nàng truyền ra ngoài, nhìn xem còn có học viện nào dám chứa chấp nàng?” “……” Các trưởng lão lần nữa kích động lên. “Trục xuất khỏi học viện? Các ngươi làm như ta cần ở lại Vạn Hoàng học viện vậy? Hừ! Lấy gia thế bối cảnh, cùng tư chất thiên phú của ta, ta hoàn toàn có thể đến học viện số một ở Long Tường đại lục là Thiên Long học viện, ta mà cần ở đây? Ta ở đây, bất quá là vì nhận được Vạn Hoàng Chi Hoàng trong truyền thuyết thôi!” ánh mắt ghen ghét của Vân Tiên Tử lần nữa quăng hướng Vân Khê cùng tiểu phượng hoàng đứng ở đầu vai nàng, nếu ánh mắt kia có thể giết người, Vân Khê không biết đã bị Lăng Trì bao nhiêu lần rồi. “Ta nói cho các ngươi biết, bây giờ không phải là các ngươi đem ta đuổi đi, mà Vân Tiên Tử ta khinh thường ở lại học viện của các ngươi! Các ngươi hết thảy chờ đó cho ta, chờ một ngày kia ta kế nhiệm vị trí gia chủ của Vân tộc, đầu tiên ta phải thu thập chính là Vạn Hoàng học viện các ngươi! Ta muốn cho các ngươi hối hận, hối hận hôm nay đã bỏ qua một vị học sinh tôn quý cở nào, hối hận đã từng không có hảo hảo mà đối xử tử tế với ta, ha ha ha ha……” Vân Tiên Tử tiếp tục điên cuồng mà cười, càng ngày càng ngông cuồng cùng tùy ý. Các trưởng lão giận đến lỗ mũi cũng lệch luôn. Vân Khê ở một bên nhìn hết thảy, chỉ nhàn nhạt nhếch môi cười, Vân Tiên Tử là ai? Nàng ta là người có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, hôm nay nếu như ra khỏi Vạn Hoàng học viện, nhất định sẽ điên cuồng mà trả thù nàng, nàng làm sao có thể để lại tai họa lớn như thế? “Đáng tiếc a, hiện tại Vạn Hoàng Chi Hoàng đã có lựa chọn của nó, đến tột cùng ai mới là người tôn quý nhất, đều đã rõ ràng. Những người khác cho dù dù có tự xưng là tôn quý, tự xưng là mình có huyết thống cao quý, cũng là uổng công……” “Tiện nhân, ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta? Ngươi cho mình là người nào? Tại sao có thể theo so sánh với ta?” Vân Tiên Tử ánh mắt bốc lên ánh lửa, tầm mắt lại từ trên người Vân Khê di chuyển sang tiểu phượng hoàng, ánh lửa càng cao. “Tiểu súc sinh có mắt không tròng, lại nhận ngươi làm chủ nhân? Ta xem nó căn bản không phải là Vạn Hoàng Chi Hoàng trong truyền thuyết gì đó, nói không chừng chính là một tiểu súc sinh không rõ lai lịch giống như ngươi, ở chỗ này giả dạng thôi, sớm muộn gì cũng có một ngày chân tướng bại lộ. Đến lúc đó ai mất thể diện hơn, người nào bị thế nhân nhạo báng hơn, ta sẽ mỏi mắt mong chờ!” “Nga nga ~ Tiểu Phượng Phượng, có người nói ngươi là ‘ tiểu súc sinh ’ đấy.” Vân Khê quăng cho tiểu phượng hoàng một ánh mắt đồng tình. “Quá ghê tởm, lại dám khinh bỉ Vạn Hoàng Chi Hoàng vĩ đại tôn quý? Ngươi nhất định sẽ bị trừng phạt!” Tiểu phượng hoàng nổi đóa rồi, phịch phịch cánh, Tiểu thân thể tức giận tới mức lay động. “Người ta khinh bỉ đó, chỉ nói không chỉ là người cùng thần thú……” Vân Khê tiếp tục quạt gió thổi lửa, chính nàng không có biện pháp làm trò trước mặt các trưởng lão để đối phó Vân Tiên Tử, bởi vì chỉ cần nàng vừa động thủ, là sẽ xúc phạm viện quy, đến lúc đó thì phiền toái, nhưng tiểu phượng hoàng thì khác, cho dù nó ở trong học viện giết người phóng hỏa, cũng sẽ không bị làm sao cả, ngược lại còn có thể tiếp tục bị coi như thần bị viện trưởng cùng các trưởng lão học viện hảo hảo mà cung phụng, ai bảo nó là cái gì thần bảo hộ của vạn Hoàng học viện trong truyền thuyết làm chi? Tiểu phượng hoàng vốn là thần thú cao ngạo vô cùng, nơi nào chống đỡ được việc nàng kích động lần nữa? Lúc này nó phịch phịch cánh, bay về phía Vân Tiên Tử, mỗi một cái vỗ cánh, lên liên tiếp khiến hơi thở ba động, hung hãn vô cùng. “Miệng của nàng rất thối!” Vân Khê rất kịp thời nhắc nhở một câu. Tiểu phượng hoàng hai mắt vừa chuyển, khóa chặt trên đôi môi đỏ mọng của Vân Tiên Tử, hai cánh rung lên, đã lấy xu thế như tia chớp mổ xuống. “A! Tiện nhân, ta với ngươi thề bất lưỡng lập!” Vân Tiên Tử cả người ngã xuống đất, hai tay che môi của mình, nơi đó máu tươi đầm đìa, khuôn mặt máu tươi lâm so sánh với vừa rồi còn muốn đáng sợ hơn. “Di? Làm sao còn có thể nói chuyện?” Nếu đã thề bất lưỡng lập rồi, nàng vì sao còn phải cùng nàng ta khách khí chứ? Tiểu phượng hoàng lần nữa bay lên tập kích xuống, dùng cái mỏ dài bén nhọ của nó, đâm xuyên qua bàn tay nàng, giống như là một thanh lợi kiếm xuyên thấu thịt mà qua, đau đến Vân Tiên Tử thét lên một tiếng, đau đến không muốn sống. Vân Tiên Tử muốn phản kích đánh trả, lại phát hiện mình căn bản không có cơ hội đánh trả, khí tràng của tiểu phượng hoàng quá mức cường đại, khiến cho nàng căn bản thi triển không ra thủ đoạn của mình. Bàn tay nàng bị đâm thủng, lộ ra một lổ nhỏ huyết nhục mơ hồ, đau đến nàng phải đưa tay dịch chuyển khỏi miệng. Tay nàng vừa mới dịch chuyển khỏi, thì đôi môi sưng như ruột heo của nàng lộ ra càng trở nên bắt mắt…… Lúc này thì còn chỗ nào là Vân Tiên Tử? Ngay cả Phù Dung tỷ (mấy tú bà kỹ viện) so sánh với nàng thì tốt hơn nhiều, ít nhất miệng người ta không phải là ruột heo, mà miệng của nàng so sánh với ruột heo còn muốn đáng sợ hơn. Bởi vì tiểu phượng hoàng lần này là mang theo tức giận, cho nên mổ xuống đặc biệt ác, cùng Vân Tiên Tử thân mật hôn gián tiếp, mà không một chút hạ miệng lưu tình. Tất cả mọi người chẳng qua chỉ hờ hững vây xem, không có ai định tiến lên giúp nàng, bởi vì người tự đại ích kỷ lại có lòng dạ độc ác dối trá giống như nàng vậy, căn bản không đáng giá được bất luận kẻ nào giúp đỡ. Coi như là các trưởng lão, cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, nếu Vân Tiên Tử đã hạ thấp vạn Hoàng học viện bọn họ đến thế, còn không để bọn họ vào mắt, hơn nữa rất nhanh cũng sẽ bị trục xuất khỏi Vạn Hoàng học viện, mà Vân Khê chẳng những là học sinh Vạn Hoàng học viện, là”Người mình”, hơn nữa nàng còn thu phục được rồi Vạn Hoàng Chi Hoàng, bọn họ rốt cuộc phải đứng ở bên người nào, căn bản là không cần suy nghĩ. “Ta muốn giết ngươi ——” Vân Tiên Tử đem tất cả tức giận toàn bộ trút lên trên người Vân Khê, trong mắt nàng, Vân Khê mới là đầu tàu gây họa. Nàng ta chẳng những đoạt đi Vạn Hoàng Chi Hoàng của nàng, cướp đi cơ hội nhận được vị trí người thừa kế của Vân tộc, còn là thê tử của nam nhân nàng xem trúng, vô luận là lý do gì, các nàng cũng là tử địch, đến chết cũng không thể hóa giải! Vân Tiên Tử lay động trường kiếm trong tay, phi thân đánh về phía Vân Khê, muốn cùng nàng ngọc đá cùng vỡ. Đáy mắt Vân Khê sát cơ chớp động, thầm nghĩ trong lòng, tới vừa đúng lúc! Nàng đang lo tìm không được cơ hội thích hợp giết nàng ta đây, hiện tại chính nàng ta đưa tới cửa, quả thật hợp ý nàng. Nàng giờ phút này nếu như giết đối phương, đó chính vì phòng vệ, đã lường trước các trưởng lão nhất định sẽ tiếp tục mở một con mắt nhắm một con mắt, nên không trách phạt nàng. Nàng âm thầm vận chuyển lực lượng thần khí, muốn cho nàng một kích trí mạng, trừ đi tai họa trong lòng, để tránh ngày sau rước lấy càng nhiều phiền toái. Trong cơ thể Vân Khê sát khí sôi trào, vận sức chờ phát động, chỉ chờ một kiếm sắc bén kia đâm tới, thì sẽ lấy mệnh của Vân Tiên Tử. Chiến Thiên Dực đứng ở bên người của nàng, cảm nhận được sát khí sâu kín trong cơ thể nàng tỏa ra ngoài, chân mày hắn cau lại, cũng không có ngăn cản, hai chân nhích tới trước, làm ra một tư thái tiến công. Hắn tuyệt đối không thể để cho muội tử phải đeo tội danh sát hại đồng môn trên lưng, cho dù có đeo, cũng để người làm đại ca như hắn đeo. Chỉ một thoáng, hai cổ chiến khí nồng đậm ngay lập tức khởi động, một cổ tràn đầy nồng đậm cừu hận cùng oán khí, một cổ là sát khí ẩn nhẫn mà đợi phát tán, cả hai đều không thể khinh thường. Không khí trong nháy mắt bị oanh đến đỉnh, không khí bị đè nén, khiến người ta muốn thét chói tai phát tiết. Hai cổ lực lượng càng ngày càng gần, chỉ chờ một lần va chạm kịch liệt nhất…… Trong lúc chỉ mành treo chuông, cổ lực lượng thứ nhất từ trong không gian oanh kích ra, hùng hậu mà mạnh mẽ, khiến cho huyền khí ở giữa hai người Vân Tiên Tử cùng Vân Khê oanh mở, chấn động khiến hai người nhất tề rút lui mười mấy bước. “Tiểu Minh Cung không phải là chỗ đánh nhau ẩu đả, các ngươi hết thảy thu binh khí, vào đi!” thanh âm Thuần hậu, mang theo giáo hóa cùng ý vị phổ độ chúng sanh, đầy dẫy cả không gian. “Là viện trưởng!” Các trưởng lão rối rít nghiêm nghị mà đứng, phát ra cung kính từ nội tâm.
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Sau khi xuyên qua phát hiện chính mình có con trai, mà bên người đứa con còn có một con thú sủng thần bí vô địch.
Không sao, trong cuộc đời trực tiếp nhảy vọt qua sinh con đẻ cái, vậy thì bớt việc . Về phần ba đứa nhỏ là ai, có quan hệ gì đến nàng đâu?
Mang theo đứa con bước chân vào giang hồ, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay gian nhân tiện nhân, mẫu tử đồng lòng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Đoạn ngắn.
Tiểu Mặc: mẫu thân, có thúc thúc hư chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?
Vân Khê: chính mình đi thu phục! Điểm việc nhỏ ấy đừng có tới làm phiền mẫu thân!
Tiểu Mặc: mẫu thân, vị thúc thúc này rất tuấn tú nhìn tốt lắm còn rất có tiền, ta có thể nhận hắn làm phụ thân của ta không?
Vân Khê: tuy nói là quỷ đoản mệnh, bất quá chờ ngày nào đó hắn hai chân nằm thẳng về phía tây, vậy tất cả tài sản của hắn toàn bộ sẽ về tay mẫu tử chúng ta!
Tiểu Mặc: mẫu thân, nam nhânnày bộ dạng giống như ta, chẳng lẽ hắn là cha của ta?
Vân Khê: không cần nhận cha bậy! Vạn nhất hắn là cái kẻ nghèo hèn, ngươi phải nuôi hắn cả đời a?
Thần bí nam chủ: mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng , bản tôn toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, còn có bảo kiếm trong tay ta là vật báu vô giá!
Một cuộc tân tú tranh giành thi đấu, vị nữ tử Vân Khê bị người phỉ nhổ đến chết đi sống lại bỗng phát ra hào quang kỳ dị, quần tinh ủng nguyệt, thành bánh trái thơm ngon, người tới cửa cầu hôn cơ hồ là muốn đạp phá cánh cửa mà vào.
Tiểu Mặc tay trái phe phẩy thẻ bài “Thông qua”, tay phải giơ lên thẻ bài “Đào thải”, vội đến không biết trời đất luôn.
“Không đứng ở trong bảng thiên hạ thập đại mĩ nam chi liệt, đào thải!”
“Đánh không lại ta cùng ta mẫu thân, đào thải!”
“Giá trị con người không có được trăm vạn hai hoàng kim, đào thải!”
“. . . . . .”
Hừng hực khí thế khi cuộc tuyển chọn sắp tiếp cận kết thúc, một bang người thần bí đột nhiên xâm nhập.
“Các ngươi đang làm gì?”
“Hắc hắc, cho tôn chủ nhà ta đến báo danh nhé.”
“Bản nhân không tự mình ra mặt, trực tiếp đào thải bị nốc-ao!”
“Tôn chủ rất nhanh sẽ tới đây , sợ ngươi không tin hắn có tiền, cho nên cố ý trở về bàn Kim Sơn.”
Đây là một câu chuyện kiếm khách thời đại, Toàn bộ Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia trước sau mà gọi tên, phân biệt có Nam Hi quốc, Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc cùng một quốc gia ở giữa bốn quốc là Ngạo Thiên quốc. Mỗi quốc gia đều sùng bái võ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục.
Vân Khê, kiếp trước là gia chủ của một võ đường thế gia, mang trong người tuyệt thế võ học, trong lúc vô tình xuyên qua tới trên người của Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã mang bầu. Mơ hồ, của nặng hơn người, nhàn sự mạc không để ý chính là một cách tự vệ của Vân Khê, một khi có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng, thương tổn người nàng để ý, nàng sẽ không từ thủ đoạn, âm ngoan thủ lạc, không chết thì không ngừng! Lời nói ác độc, vô tâm không phế, thầm nghĩ mang theo đứa con ăn uống miễn phí, tiêu dao khoái hoạt cả đời.
Vân Tiểu Mặc, con của nữ chủ, năm tuổi, thiên tài cục cưng. Hồn nhiên đáng yêu bề ngoài là cách để tự vệ của hắn, người đối tốt với hắn, hắn vô cùng thân cận, người đối với hắn không tốt, sẽ bị hắn chỉnh e thê thảm. Tất cả lời nói của Mẫu thân, hắn đều tôn sùng như thánh chỉ, quán triệt chấp hành, cho đến khi người cha phúc hắc của hắn xuất hiện. . . . . .