“Đi ngang qua?” Hồng y nữ tử trọn tròn mắt, chăm chú nhìn chằm chằm bọn hắn, đáy mắt khó nén vẻ kinh diễm. Nàng đã ở dưới rừng rậm tại Côn Luân Tiên cảnh lăn lộn gần mấy tháng, trong mỗi ngày nhìn thấy không ít người mạo hiểm ở phía trước, nhưng chưa thấy qua một đôi nam nữ xuất chúng như thế. Nếu giờ phút này bọn họ không có đột nhiên xuất hiện, làm trong nội tâm nàng bất an, nàng có lẽ sẽ đối với bọn họ sinh ra hảo cảm a. “Tiểu thư, tam giác thú hình như hơi lạ.” “Chuyện gì xảy ra?” Hồng y nữ tử tiến lên trước xem xét, phát hiện tam giác thú hấp hối, chỉ còn lại có một hơi cuối cùng, đâu như vừa rồi liều chết giãy dụa chứ? Nàng ngạc nhiên trừng hướng hai người Vân Khê: “Các ngươi rốt cuộc đã đối với nó làm cái gì?” Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau giữ vững im miệng không nói. Loại sự tình này càng giải thích càng phức tạp, không bằng không nói. Hồng y nữ tử rất giận giữ: ” Thời điểm Chúng ta vừa mới đi, nó còn khá tốt, như thế nào hiện tại thoáng cái liền biến thành một đầu phế vật tùy thời đều có thể chết? Các ngươi có biết một đầu tam giác thú còn sống cùng một đầu tam giác thú nửa chết nửa sống giá cả kém nhau mấy chục lần hay không?” “Bao nhiêu bạc?” Long Thiên Tuyệt nói. “A?” Hồng y nữ tử cảm xúc tức giận đột nhiên bị cắt đứt, nàng nháy mắt mấy cái, còn cho là mình nghe lầm, “Ngươi lập lại lần nữa.” “Ta hỏi ngươi bao nhiêu bạc, đầu tam giác thú này, chúng ta mua.” Long Thiên Tuyệt ung dung nói. Hồng y nữ tử tròng mắt đảo quanh, còn tưởng rằng ít nhất phải cùng đối phương làm khó một hồi, không nghĩ tới sự tình liền nhanh giải quyết như vậy, có chút khó có thể tin, xem ra hai người trước mắt cũng không phải là người không nói đạo lý, chỉ một thoáng hảo cảm của nàng đối với hai người tăng lên. “Bình thường, một đầu tam giác thú sống có thể bán tám ngàn lượng bạc, bất quá, nguyên bản chúng ta còn cần thuê người đến đem tam giác thú mang lên chợ phía trước giao dịch, hiện tại trực tiếp bán cho các ngươi, như vậy phí thuê giảm bớt, ta liền cho các ngươi số lẻ, tổng cộng thu các ngươi bảy ngàn lượng bạc.” Nàng cũng không phải là người tham lam gì, không có hét giá trên trời nha. “Đồ chơi này mà có thể bán tám ngàn lượng? Sách sách, nếu như ta đem tiểu Phượng Hoàng bán đi, không biết có thể bán bao nhiêu ngân lượng.” Vân Khê miết mắt, liếc về phía tiểu Phượng Hoàng ở đầu vai, nó liền xì một tiếng, liền đập cánh bay xa. “Người xấu! Người xấu! Tiểu Phượng Phượng là vật báu vô giá, nhiều ngân lượng cũng không bán!” “Di?” Chủ tớ chợt nghe thấy tiểu Phượng Hoàng nói chuyện, nguyên một đám ngạc nhiên vô cùng. ” Phượng Hoàng có thể nói, chẳng lẽ là thần thú trong truyền thuyết?” Hồng y nữ tử hai mắt tỏa ánh sáng, biểu hiện ra một chút nồng hậu hứng thú. “Tiểu thư, ngươi nghe xem, là thanh âm gì thế?” Tiểu nha hoàn dựng lên hai cái lỗ tai, lắng nghe thanh âm đến từ xa xa, biểu lộ kinh hãi chậm rãi hiện lên trên gương mặt của nàng. “Giống như… Hình như là…” Không đợi nàng nói xong, hồng y nữ tử liền túm lấy nàng hướng ngược lại với thanh âm truyền đến liều mạng chạy đi, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở hai người Vân Khê. “Chạy mau! Là các đồng bọn tam giác thú đến đây…” Bọn họ tự nhiên cũng nghe được, cũng bởi vì nghe được, cho nên bọn họ mới không đi. Vân Khê cùng long Thiên Tuyệt hai người nhìn nhau cười, bọn họ đang mong có thể có càng nhiều tam giác thú xuất hiện, thì tại sao phải chạy? Bất quá người này cũng rất có ý tứ, lá gan nhỏ như vậy, cũng dám tới đây lăn lộn? Vì chạy trối chết, vốn nên thu nàng bảy ngàn lượng cũng quên luôn. “Huyền dực, Hổ Vương, hiện thân —— ” “Thiên Long, hiện thân —— ” “Khê nhi, nàng ở phía sau vòng vây, cắt đứt đường lui của bọn nó, ta tới chính diện đón đánh! Đến nhiều đánh nhiều, chúng ta lần này nhất định sẽ thu được lợi nhuận!” Long Thiên Tuyệt tiếng cười sảng khoái xa xa truyền lại, người nghe được cũng nhiệt huyết sôi trào. Là nên làm tốt một trận! “ Được!” Vân Khê nhíu đôi lông mi cong, lên tiếng, gọi Huyền Dực cùng Hổ Vương bay vút chặn đánh đường lui của bọn nó. Nguyên bản hai chủ tớ còn lại đang liều mạng chạy vội, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến long ngâm hổ gầm, không khỏi dừng bước, quay đầu lại nhìn lại, chỉ một thoáng, bị cảnh tượng đồ sộ trước mắt làm giật mình. Trời, đó là Phi Long sao? Hơn nữa không chỉ một con… Còn có thân ảnh màu trắng này, không phải là một con hổ sao? Bọn họ rõ ràng có nhiều thú sủng như vậy? Khó trách bọn hắn cái gì cũng không sợ, cũng không vội mà chạy trốn. “Đi, quay lại xem!” Hồng y nữ tử lá gan lớn, quyết định quay lại dò xét, có lẽ còn có thể từ đó kiếm chút điểm tốt cũng không chừng đấy chứ. “Tiểu thư, ta sợ —— ” “Sợ cái gì sợ? Trời sập xuống, có tiểu thư nhà ngươi gánh lấy!” Tiểu nha hoàn đáng thương, lại ăn một cái đập, ủy khuất hít hít cái mũi, giận cũng không dám nói. Lúc chủ tớ trở về tới nơi, hai người các nàng dùng sức nhíu mắt, bị triệt triệt để để làm cho khiếp sợ, thậm chí quên hô hấp. “Thiên Tuyệt, cái đầu này cho ngươi!” “Thối quá! Rõ ràng dám đối với ta thả rắm, xem ta hút khô ngươi!” “Khê nhi,này! Cái này là một đầu huyền giai cao, đã bị ta đánh bất tỉnh, nàng để một bên trước, từ từ thu thập nó!” “Khốn kiếp! Lại thả rắm! Ta trước chắn lỗ đít ngươi, nhìn ngươi còn nhu thế nào thả rắm!” “…” Thật là tổ hợp hai người bạo lực! Biểu lộ trên mặt chủ tớ kia muốn bao nhiêu phong phú có bấy nhiêu phong phú. Bọn họ đến tột cùng là ai? Rõ ràng có thể đem quái vật lớn như tam giác thú xem như con gà con tùy tiện quăng ném đi không nói, mỗi một đầu tam giác thú đến trong tay bọn họ không lâu sau, nguyên bản còn sinh long hoạt hổ thoáng cái liền ỉu xìu. Các nàng thật sự không nghĩ ra, bọn họ đến tột cùng đã đối với chúng làm pháp thuật gì, thật quá khó có thể tưởng tượng. “Thối quá! Thối quá! Tiểu Phượng Phượng ghét nhất xú khí!” “Ngại thối, còn không mau tới hỗ trợ? Bịt lỗ đít chúng nó cho ta, xem bọn nó làm sao mà phóng rắm hun người!” Vân Khê một tay bụm lấy cái mũi, dưới chân nhảy chồm, liền đem cục đá chính xác đá vào lỗ đít một đầu tam giác thú trước mặt. Tam giác thú thống khổ tru lên, muốn nổi giận, nhưng đáng tiếc không đợi nó nhảy tới, Vân Khê đã nhảy lên không trung, bắt được đầu tam giác thú, từ trên xuống dưới đứng chổng ngược, đem Huyền khí trong cơ thể tam giác thú hút được sạch sẽ. Chung quanh vài đầu tam giác thú thấy thế, điên cuồng mà hướng nàng đánh tới. Thân ảnh một con rồng một hổ nhanh chóng lập loè, ngăn cản trước mặt của bọn nó, rầm rầm rầm, đuôi rồng hung ác vung, vài đầu tam giác thú đồng thời ngã xuống đất. Phải biết rằng tam giác thú tuy thân hình khổng lồ, lực lượng cường hoành, nhưng động tác lại thập phần ngốc. một khi ngã xuống đất, muốn lại đứng lên, ít nhất phải gấp mười lần thời gian ngã xuống. Tiểu Phượng Hoàng quét đôi cánh, vô số cục đá tự trên mặt đất như phi đạn mà bay, cánh mà dùng lực quét qua, từng cục đá liền vô cùng tinh chuẩn bắn vào khu vực tam giác thú phóng rắm, tam giác thú đau đến ngao ngao thẳng gọi. “Thú vị! Thú vị!” Tiểu Phượng Hoàng vui mừng kêu lên, rốt cuộc nó đã tìm được chuyện để chơi, nó mà thích thú hưng phấn, thì tam giác thú càng bi thảm… “Nhị, tứ, lục, bát… Mười hai, mười bốn…” Chủ tớ xa xa trốn ở một bên, đếm số lượng tam giác thú, khá lắm, đây là gia tộc tam giác thú, đến một lần chính là mười tám đầu. Lúc này mới có chút thời gian, cũng đã ngã xuống một nửa. Nếu như đổi lại là hai người các nàng nghênh địch mà nói, đừng nói là đánh bại một đầu tam giác thú, hai người bọn họ không có trực tiếp bị đàn tam giác thú giẫm dẹp liền coi là không tệ. “Đéo đỡ được! Quá bạo lực!” Hồng y nữ tử nhịn không được vỗ đùi, đáy mắt lập loè lại lộ vẻ tia sáng hưng phấn. “Tiểu thư, bọn họ rốt cuộc là ai a? Như thế nào khủng bố như vậy?” Tiểu nha hoàn kéo góc áo hồng y nữ tử, có chút sợ hãi, dưới đáy mắt nàng, hai người Vân Khê cùng long Thiên Tuyệt so với thối tam giác thú còn muốn khủng bố hơn. “Khủng bố cái gì? Đây mới gọi là cao thủ chân chính! Ta sùng bái nhất đúng là cao thủ chân chính!” Hồng y nữ tử lần nữa hưng phấn mà vỗ vỗ đùi, kích động nói ra, “Ta quyết định, ta phải bái bọn họ làm thầy! Chờ ta có một phần mười thực lực như bọn hắn, ta lại đi về nhà, xem đến lúc đó phụ thân còn nói ta là nữ nhân, không có bãn lĩnh chỉ có thể sớm lập gia đình?” Đang nói chuyện, một đạo ánh sáng kỳ dị trong mắt của các nàng xẹt qua, dị thường chói mắt, mang theo năng lượng ba động, ma sát nhẹ lấy da thịt non mịn các nàng. Đợi các nàng chăm chú nhìn lại, chỉ thấy ánh sáng kỳ dị này chính là đến từ trong cơ thể bạch y nữ tử kia, vầng sáng thánh khiết càng lúc càng lớn, đem bạch y nữ tử bao quanh, mà bạch y nữ tử thì nhắm lại hai mắt, phảng phất như tiến nhập cảnh giới nhập định. Không sai! Vân Khê rốt cục đã tồn trữ đủ linh khí, muốn tấn chức! Long Thiên Tuyệt mọi lúc đều ở chú ý nàng, gặp tình huống này, thân hình hắn nhoáng một cái, đến bên người của nàng, vì nàng hộ pháp. Một long một hổ cũng đều tụ lại tới, đem Vân Khê bao thành một vòng tròn, cho nàng đủ thời gian đến tấn chức. Tam giác thú xem xét cơ hội tới, đều phát động tiến công càng thêm mãnh liệt, mặc dù có tiểu Phượng Hoàng làm người ghét này, còn đang đuổi theo chúng nó, chắn lỗ đít chúng nó, chúng nó đành phải vậy. Thú cũng là có thú tôn nghiêm! Há có thể mặc người tùy ý khi dễ? “Tiểu thư, nàng đang làm gì đó? Như thế nào đột nhiên lúc này lại bất động?” Tiểu nha hoàn nào biết đâu rằng Vân Khê đang nhập định tấn chức, chứng kiến tam giác thú công kích càng thêm điên cuồng, cũng nhịn không được nữa thay nàng lo lắng. “Nàng giống như… Là muốn tấn chức.” Hồng y nữ tử cắn cắn đầu lưỡi của mình, lộ ra thần sắc khó có thể tin, cứ như vậy tấn chức rồi? thực lực chưa có tấn chức cũng đã đáng sợ như vậy, nếu tấn chức, thực lực càng thêm đáng sợ như thế nào? Oanh —— Vầng sáng Thánh khiết trong nháy mắt nổ tung, ba động năng lượng, trực tiếp liền đem tam giác thú điên cuồng tiến công bắn bay đi ra ngoài, nguyên một đám bang bang ngã xuống đất, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. “Khê nhi, thật tốt quá! Nàng rốt cục tấn chức Huyền tôn tam phẩm!” Long Thiên Tuyệt con ngươi phát sáng nhìn nàng, phát ra mừng rỡ từ nội tâm. “Chàng thì sao? Như thế nào còn không có tấn chức?” Vân Khê đối với hiện trạng của mình cũng rất hài lòng, mặc dù nàng thu nạp so với người bình thường càng nhiều linh khí, lại đến bây giờ mới tấn chức, nhưng nàng đã thỏa mãn. “Từ tam phẩm tấn thăng đến Tứ Phẩm, cần càng nhiều linh khí hoặc linh nguyên, chờ ta trước thu thập cái vài đầu tam giác thú này xong, sẽ tìm một hai đầu yêu thú huyền giai cao, thì sẽ tấn thăng.” Hai người thoải mái mà nói cười, coi như vài đầu quái vật lớn tam giác thú này như con kiến trong tay bọn họ có thể tùy ý vuốt ve, mà những lời này rơi vào trong tai chủ tớ hồng y nữ tử, hai người cơ hồ sẽ bị dọa hôn mê. Huyền tôn tam phẩm, Huyền tôn Tứ Phẩm… Khó trách bọn hắn lợi hại như thế!
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Sau khi xuyên qua phát hiện chính mình có con trai, mà bên người đứa con còn có một con thú sủng thần bí vô địch.
Không sao, trong cuộc đời trực tiếp nhảy vọt qua sinh con đẻ cái, vậy thì bớt việc . Về phần ba đứa nhỏ là ai, có quan hệ gì đến nàng đâu?
Mang theo đứa con bước chân vào giang hồ, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay gian nhân tiện nhân, mẫu tử đồng lòng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Đoạn ngắn.
Tiểu Mặc: mẫu thân, có thúc thúc hư chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?
Vân Khê: chính mình đi thu phục! Điểm việc nhỏ ấy đừng có tới làm phiền mẫu thân!
Tiểu Mặc: mẫu thân, vị thúc thúc này rất tuấn tú nhìn tốt lắm còn rất có tiền, ta có thể nhận hắn làm phụ thân của ta không?
Vân Khê: tuy nói là quỷ đoản mệnh, bất quá chờ ngày nào đó hắn hai chân nằm thẳng về phía tây, vậy tất cả tài sản của hắn toàn bộ sẽ về tay mẫu tử chúng ta!
Tiểu Mặc: mẫu thân, nam nhânnày bộ dạng giống như ta, chẳng lẽ hắn là cha của ta?
Vân Khê: không cần nhận cha bậy! Vạn nhất hắn là cái kẻ nghèo hèn, ngươi phải nuôi hắn cả đời a?
Thần bí nam chủ: mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng , bản tôn toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, còn có bảo kiếm trong tay ta là vật báu vô giá!
Một cuộc tân tú tranh giành thi đấu, vị nữ tử Vân Khê bị người phỉ nhổ đến chết đi sống lại bỗng phát ra hào quang kỳ dị, quần tinh ủng nguyệt, thành bánh trái thơm ngon, người tới cửa cầu hôn cơ hồ là muốn đạp phá cánh cửa mà vào.
Tiểu Mặc tay trái phe phẩy thẻ bài “Thông qua”, tay phải giơ lên thẻ bài “Đào thải”, vội đến không biết trời đất luôn.
“Không đứng ở trong bảng thiên hạ thập đại mĩ nam chi liệt, đào thải!”
“Đánh không lại ta cùng ta mẫu thân, đào thải!”
“Giá trị con người không có được trăm vạn hai hoàng kim, đào thải!”
“. . . . . .”
Hừng hực khí thế khi cuộc tuyển chọn sắp tiếp cận kết thúc, một bang người thần bí đột nhiên xâm nhập.
“Các ngươi đang làm gì?”
“Hắc hắc, cho tôn chủ nhà ta đến báo danh nhé.”
“Bản nhân không tự mình ra mặt, trực tiếp đào thải bị nốc-ao!”
“Tôn chủ rất nhanh sẽ tới đây , sợ ngươi không tin hắn có tiền, cho nên cố ý trở về bàn Kim Sơn.”
Đây là một câu chuyện kiếm khách thời đại, Toàn bộ Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia trước sau mà gọi tên, phân biệt có Nam Hi quốc, Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc cùng một quốc gia ở giữa bốn quốc là Ngạo Thiên quốc. Mỗi quốc gia đều sùng bái võ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục.
Vân Khê, kiếp trước là gia chủ của một võ đường thế gia, mang trong người tuyệt thế võ học, trong lúc vô tình xuyên qua tới trên người của Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã mang bầu. Mơ hồ, của nặng hơn người, nhàn sự mạc không để ý chính là một cách tự vệ của Vân Khê, một khi có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng, thương tổn người nàng để ý, nàng sẽ không từ thủ đoạn, âm ngoan thủ lạc, không chết thì không ngừng! Lời nói ác độc, vô tâm không phế, thầm nghĩ mang theo đứa con ăn uống miễn phí, tiêu dao khoái hoạt cả đời.
Vân Tiểu Mặc, con của nữ chủ, năm tuổi, thiên tài cục cưng. Hồn nhiên đáng yêu bề ngoài là cách để tự vệ của hắn, người đối tốt với hắn, hắn vô cùng thân cận, người đối với hắn không tốt, sẽ bị hắn chỉnh e thê thảm. Tất cả lời nói của Mẫu thân, hắn đều tôn sùng như thánh chỉ, quán triệt chấp hành, cho đến khi người cha phúc hắc của hắn xuất hiện. . . . . .