Q.5 – Chương 134: Cung Chủ Bị Hủy Dung

Cung Chủ Bị Hủy Dung

Mười ngày, Thịnh Nhi còn chưa trở về, Vân Bác Viễn bất an đi tới đi lui trong viện, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về hướng đại môn. Hắn là Phu thị thứ tư của cung chủ, tính tình thanh nhã, không tranh quyền thế, Thịnh Nhi là con trai duy nhất của hắn. Vốn tưởng rằng Thịnh Nhi hôm nay có thể từ Cấm Cung xuất quan, cho nên thật sớm hắn đã chờ nhi tử ở chỗ này, ai ngờ đợi từ khi trời sáng đến trời tối, vẫn không có nhìn thấy nhi tử trở về. Hắn càng ngày càng cảm thấy chuyện có cái gì không đúng…… “Công tử, không xong! Nghe nói cung chủ hạ lệnh, nếu Thịnh công tử không cách nào lấy Tàn Hoa bí lục từ Vân Khê cô nương, cung chủ sẽ phải khởi động cơ quan Cấm Cung, đem Thịnh công tử cùng Vân Khê cô nương cùng nhau chết ở trong Cấm Cung.” Có hạ nhân đi trước bên ngoài cửa Cấm Cung hỏi thăm trở lại, vội vàng bẩm báo. “Ngươi nói cái gì?” Vân Bác Viễn khiếp sợ, đồng thời tức giận, “Nàng tại sao có thể như thế? Không được, ta muốn đi tìm nàng, ta muốn chất vấn nàng, nàng rốt cuộc còn nhớ Thịnh Nhi là con trai ruột của nàng không?” Hạ nhân ngăn hắn, nói: “Công tử, ngài bình tĩnh một chút! Mới vừa thuộc hạ cố ý ở lại chỗ ở của cung chủ thăm dò một chút, nghe nói tối nay cung chủ triệu Cửu Phu thị thị tẩm, ngài hiện tại nếu là đi quấy rầy, sợ rằng sẽ chọc cho cung chủ nổi giận. Đến lúc đó chẳng những không cứu được Thịnh công tử, còn có thể bởi vì chọc giận cung chủ, để cho Thịnh công tử nhận sự trừng phạt lớn hơn.” Vân Bác Viễn đau lòng hừ lạnh một tiếng: “Đến lúc nào rồi, ta còn quản có thể chọc giận nàng hay không sao? Nàng vĩnh viễn là như vậy, vì tư lợi, vì đạt tới mục đích của mình, chưa bao giờ đem ruột thịt mình để ý.” “Ngươi đi! Tiếp tục đi hỏi thăm tin tức, ta phải đi tới tẩm cung của cung chủ, ta muốn cung chủ cho ta một cái công đạo!” Vân Bác Viễn vung tay áo, cất bước đi về phía đại môn, mặc dù thuộc hạ muốn tiến lên ngăn cản, cũng không thể lay động được hắn. Đối với tình cảm của cung chủ, hắn đã sớm thất vọng, nhi tử là người duy nhất hắn thương, là chỗ dựa của hắn, chính là bất cứ giá nào dù mất tánh mạng, cũng tuyệt không thể mất đi nhi tử. Tẩm cung của cung chủ, ngọn đèn dầu mê ly, bên trong thanh âm nam nữ mập mờ cùng cười vui thỉnh thoảng truyền ra. Thủ vệ ở bên ngoài tẩm cung những cao thủ đã quen với việc này, mặt không chút thay đổi, mắt nhìn phía trước, phảng phất không nghe thấy cả. Vân Bác Viễn một đường vượt qua xông, bước nhanh đi về phía tẩm cung, phía sau đi theo mấy tên ý muốn ngăn thuộc hạ của hắn, động tĩnh không lớn không nhỏ, kinh động thủ vệ. “An tĩnh chút! Ai cũng không cho phép quấy rầy nhã hứng của cung chủ! Nga, hóa ra là tứ Phu thị, đã trễ thế này, ngài tới nơi này muốn làm gì? Cửu Phu thị hắn…… đang bên trong đây.” Hộ vệ tận lực dùng phương thức uyển chuyển nhắc nhở hắn, để cho hắn biết khó mà lui. Vân Bác Viễn không có phản ứng, trực tiếp lướt qua nàng, hướng bên trong tẩm cung hô lớn: “Cung chủ, xin hãy thả Thịnh Nhi ra, Thịnh Nhi từ trước đến giờ hiếu thuận hiểu chuyện, chưa bao giờ làm chuyện sai, người thả hắn ra. Người muốn có tàn Hoa bí lục có thể dùng nhiều cách khác, vì sao hết lần này tới lần khác muốn bức Thịnh Nhi? Người biết tính tình đứa nhỏ này, hắn không làm chuyện trái lương tâm, người bắt buộc hắn như vậy chẳng khác gì là muốn buộc hắn chịu chết a!” Bên trong gian phòng thanh âm nam nữ hoan ái dừng lại, nhưng không có hồi âm. Hộ vệ chừng suy nghĩ, tiếp tục ngăn cản Vân Bác Viễn: “Tứ Phu thị, không nên làm khó chúng ta, vội vàng rời đi! Có chuyện gì, ngày mai rồi hãy nói.” “Ngươi cút cho ta!” Vân Bác Viễn phất tay áo, dễ dàng đem hộ vệ hất qua một bên. Bọn hộ vệ kinh ngạc, không ngờ công phu Vân Bác Viễn cao như thế. “Cung chủ, người niệm tình phu thê nhiều năm, bỏ qua cho Thịnh Nhi. Hắn là mệnh căn của ta, so với tính mạng ta càng thêm trọng yếu, người không thể đối xử với hắn như vậy! Cung chủ ——” “Câm miệng!” Có thanh âm nam tử dẫn đầu từ bên trong gian phòng truyền ra, trong thanh âm uy hiếp xen lẫn cao ngạo, ” Vân Bác Viễn, ngươi đừng quá mức làm càn! Ngươi cho rằng ngươi là người nào, ngươi nói cái gì cung chủ thì phải nghe lời ngươi?” Vân Bác Viễn không để ý tới thanh âm nam tử, mong đợi nghe được một thanh âm khác, đáng tiếc, hắn phải thất vọng, cung chủ cũng không có cho hắn bất kỳ lời nào. “Cung chủ, ta biết ta nửa đêm tùy tiện xông, chọc giận người mất hứng, nhưng ta thật lòng hi vọng người có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, bỏ qua cho Thịnh Nhi. Chỉ cần Thịnh Nhi bình an vô sự, người bảo ta làm cái gì, ta cũng nguyện ý. Nếu Thịnh Nhi gặp bất trắc, như vậy ta cũng không muốn sống nữa.” Bên trong gian phòng, rốt cục truyền ra một cái hừ lạnh: “Ngươi là đang uy hiếp bổn tọa?” Vân Bác Viễn trong lòng vui mừng, cung chủ cuối cùng cũng để ý tới hắn, hắn ổn mà không loạn, bất ti bất kháng nói: “Ta không phải là uy hiếp, ta chỉ là ở trần thuật một sự thật, ta có thể không có gì cả, nhưng tuyệt không có thể không có Thịnh Nhi!” “Như nói vậy, bổn tọa ở trong lòng ngươi là một chút địa vị cũng không có.” Cung chủ hỏi giọng âm dương quái khí, Vân Bác Viễn trầm mặc, hắn không muốn làm trái với tâm ý của mình tới xu nịnh nàng, ban đầu cùng cung chủ thành thân không phải mong muốn của hắn, chẳng qua vì cầu cho người nhà được sống an nhàn thôi. Cho dù từng có một khắc ngưỡng mộ, nhưng tình cảm, sớm đã bị cung chủ lạnh như băng vô tình hủy diệt. Thử hỏi trên đời này nam tử nào có thể chịu được cùng với khác nam tử chia sẻ thê tử đây? “Cung chủ, ngươi đừng tức giận, tức giận sẽ nhanh già. Người nào không biết tứ Phu thị là tên thanh cao giữ mình trong sạch chứ? Ngày thường, hắn không để chúng ta vào trong mắt, hiện nay ngay cả cung chủ hắn cũng không để vào mắt.” Thanh âm Cửu Phu thị lần nữa vang lên, giọng nói quyến rũ,r ơi vào trong tai Vân Bác Viễn, chỉ có thể rước lấy giễu cợt châm biếm. “Ngươi câm miệng!” Cung chủ thanh âm lạnh lùng quát Cửu Phu thị, không cách nào làm cho người tưởng tượng hai người bọn họ mới vừa còn đang làm chuyện vô cùng thân mật, “Bác Viễn, ngươi bây giờ lập tức trở về cho bổn tọa, chuyện Thịnh Nhi, bổn tọa tự có chủ trương. Thân là nhi tử của bổn tọa, nếu ngay trách nhiệm cùng tâm kế cũng không có, hắn làm sao xứng là nhi tử của bổn tọa. Bổn tọa cho hắn hai ngày, ngươi thay vì ở chỗ này cùng bổn tọa lý luận, thà đi khuyên nhủ hảo nhi tử của ngươi, để cho hắn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của bổn tọa giao cho hắn.” “Cung chủ ——” “Được rồi, ngươi trở về đi! Bổn tọa không muốn nghe thanh âm của ngươi!” Cung chủ thanh âm trở nên nghiêm khắc bén nhọn, thủ vệ nhất tề tiến lên ngăn trở Vân Bác Viễn, các nàng biết, mỗi khi cung chủ dùng giọng như vậy để nói chuyện, chứng minh cung chủ nhẫn nại đã đạt đến cực hạn rồi, nếu tiếp tục chọc giận cung chủ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. “Tứ Phu thị, mời trở về đi! Chọc giận cung chủ, Thịnh công tử sợ là không về được.” Vân Bác Viễn trong lòng chợt lạnh, con ngươi nhìn chằm chằm cửa phòng đóng lại, tâm tình trầm xuống. Không nói gì, hắn xoay người đi. Bên trong gian phòng, cung chủ lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa, chân mày không vui nhăn lại. Bên người của nàng, nằm một gã nam tử lồng ngực lõa lồ, nam tử da trắng nõn, mặt mày hiển thị rõ xinh đẹp, khóe miệng hắn chứa đựng nụ cười như ý, từ hướng cửa phòng thu hồi tầm mắt. “Cung chủ, Vân Bác Viễn cũng quá kỳ cục rồi, trong ngày thường cao ngạo vô lễ còn chưa tính, hiện tại cũng náo đến trên đầu của người rồi, ngươi cần phải hảo hảo mà trừng phạt hắn, nếu không hắn thật muốn vô pháp vô thiên rồi!” “Được rồi, bổn tọa không muốn nghe những thứ này!” Cung chủ đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo, mới vừa rồi trải qua một hồi náo như vậy, nàng đã không còn ham muốn nữa. Nam tử đưa tay, từ phía sau ôm lấy nàng: “Cung chủ, thời gian còn sớm, người không muốn nghe những thứ này, ta không nói là được.” Cử động triền người của nam tử khiến phượng nhan Cung chủ vui vẻ, thỏa mãn lòng hư vinh của nàng, cung chủ vỗ vỗ tay của hắn, cười nói: “Nói đi, hôm nay cố gắng như vậy, đến tột cùng muốn yêu cầu bổn tọa chuyện gì?” Cung chủ trong lòng sáng tỏ, không có ai thật tâm đối với nàng tốt, nhưng phàm là đối với nàng tốt, tất có sở cầu. Mặc dù thực tế có ít người, nhưng kết quả như thế, làm cho nàng cảm thấy kiên định. “Cung chủ, ngươi nói cái gì vậy? Ta nào có chuyện yêu cầu người, người ta thật sự nhớ người.” Nam tử ra vẻ hờn dỗi, đáy mắt hiện lên tham lam đã bán đứng hắn “Nếu không nói, bổn tọa sẽ đi.” Cung chủ cười nói. “Được nha, ta nói! Cung chủ anh minh, chuyện gì cũng không thể gạt được người.” Nam tử để sát vào tai của nàng, dùng phương thức vừa trêu chọc vừa mê hoặc nàng nói lên yêu cầu của mình, “Cung chủ, thật ra thì cũng không phải đại sự gì, chính là lão thành chủ mới qua đời không lâu, chức thành chủ vẫn để đấy, tạm thời không có định đoạt, người ta chính là muốn ngồi lên vị trí thành chủ vị vui đùa một chút.” “Vị trí thành chủ?” Cung chủ không thay đổi nụ cười, đáy mắt thêm lạnh Nam tử ở phía sau nàng, không cách nào thấy được ánh mắt của nàng, tiếp tục thử thăm dò nói: “Đúng vậy! Người ta muốn làm thành chủ, cũng là vì suy nghĩ cho cung chủ, một khi ta làm thành chủ, ngày sau chuyện ở Vân Thành ta thay cung chủ xử lý, cung chủ có thể ngồi ở Vân Huyễn điện, tránh lo âu về sau. Người nói như vậy có không tốt?” “Tốt! Rất tốt!” Nụ cười của cung chủ ngày càng sâu sắc, đáy mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng. “Nói như vậy, người đồng ý?” Nam tử hưng phấn hôn nàng một ngụm, cười lấy lòng, “Cung chủ, người thật tốt! Ta nhất định sẽ không để cho người thất vọng!” Hắn một ngụm lại một ngụm hôn lên mặt cung chủ, da mặt co rút, trên mặt vẻ ngứa ngứa, nàng giơ tay lên, gãi gãi mặt của mình, cảm thấy có cái gì không đúng. “Đi gương lấy ra cho ta!” Nam tử giữ dáng vẻ tươi cười nghiêng đầu nhìn về phía mặt của nàng, thấy có vô số lốm đốm màu đỏ, càng ngày càng rõ ràng, hắn hô nhỏ một tiếng, sợ hết hồn. Tối nay hắn có việc muốn nhờ, cố ý đến đây lấy lòng quyến rũ cung chủ, sau khi vào phòng, hắn không để ý mặt cung chủ thế nào, bởi vì hắn sợ một khi mình nhìn mặt nàng, sẽ khó khơi dậy hứng thú của mình, cho nên từ đầu đến cuối, hắn không nhìn thẳng mặt của nàng. Trong nội tâm đem mặt của nàng tưởng tượng thành thị nữ gần đây hắn giấu ở phủ, như thế hắn có thể tiếp tục hăng hái a. Hiện tại khoảng cách gần như vậy vừa nhìn, hắn sợ đến thất kinh, trên mặt cung chủ, chẳng biết lúc nào sinh ra nhiều chấm đỏ, đầy người. Ý niệm đầu tiên của hắn, chính là những chấm đỏ có thể hay không lây bệnh, vạn nhất hắn bị lây bệnh, đừng nói hắn không có mệnh đi ngồi lên chức thành chủ, ngày sau muốn ôm thị nữ tiêu dao sung sướng cũng khó khăn. Đưa lưng về phía cung chủ, hắn âm thầm phun ra vài hớp nước miếng, trong bụng ứa ra nước chua. “Nhanh đi cầm gương! Bổn tọa cảm thấy hôm nay trên mặt có cái gì không đúng, ngứa a.” “Được, ta…… Ta đi!” Nam tử nhảy xuống giường, chậm rãi đi tới trước bàn trang điểm, một lúc lâu, hắn chần chừ cầm lấy gương đồng, dịch bước đến bên cung chủ. “Đưa ta!” Cung chủ từ vẻ của hắn đại khái đoán ra, chân mày căng thẳng, đưa tay cướp lấy gương đồng, cẩn thận soi. Nam tử theo bản năng lui về phía sau một bước, chú ý đến sắc mặt biến hóa của cung chủ, lo lắng đề phòng. Quả nhiên, hắn đoán không sai, một tiếng thét chói tai vang lên, cả kinh hắn liên tục lùi hai bước, để tránh mình trở thành bia đỡ đạn. “A —— mặt của ta! Mặt của ta làm sao biến thành như vậy? Rốt cuộc là ai làm?!” “Cung chủ, ngươi đừng kích động, có thể người thoa cái gì không hợp nên mặt bị dị ứng đi?” “Cút! Cút cho ta!” Gương đồng từ trong tay cung chủ hướng nam tử hung hăng ném tới, nam tử tránh né không kịp, chỗ trán bị đập một cái, máu tươi chảy xuống. Thấy cung chủ nổi giận, nam tử nào dám ở lâu? Nhặt xiêm y của mình, cuống quít chạy trốn đi. “Có ai không!” Cung chủ hướng ngoài cửa quát chói tai, rất nhanh, thủ vệ ở ngoài cửa xông vào, đợi lệnh. “Các ngươi đi bắt Vân Yến Châu cho bổn tọa! Bổn tọa muốn đích thân thẩm vấn nàng, nàng rốt cuộc tồn tại cái tâm tư gì, lại muốn hại bổn tọa?” “Dạ, cung chủ!” Cung chủ phản ứng nhanh nhẹn, thoáng cái liền liên tưởng đến là ngày gần đây bắt đầu sử dụng mỹ nhân lộ hẳn là có vấn đề rồi, trong ngày thường nàng để ý nhất chính là gương mặt này, hiện tại lại biến thành như vậy, nàng hận không thể lập tức xé nát mặt của Vân Yến Châu cho hả giận. Bang bang, rầm rầm! Cung chủ không ngừng phát tiết, trong chốc lát, cả gian phòng trở nên một đống hỗn độn. Một lát sau, Vân Yến Châu bị mang đến, trên mặt của nàng che một tầng sa mỏng, thấy cung chủ bên trong gian phòng cảnh tượng này, nàng lấy làm kinh hãi, lập tức liên tưởng đến có chuyện phát sinh, đợi nàng lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn mặt cung chủ, sắc mặt của nàng nhất thời trắng bệch. Chuyện nàng lo lắng nhất, quả nhiên xảy ra. Không đợi cung chủ hỏi thăm, nàng quỳ xuống đất bò đến trước mặt cung chủ, khóc lóc kể lể nói: “Cung chủ tha mạng! Thuộc hạ oan uổng a! Thuộc hạ cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, người xem, mặt thuộc hạ cũng trở thành như vậy, thuộc hạ không biết chuyện gì xảy ra!” Vân Yến Châu tháo mạng che trên mặt, lộ ra bộ mặt đầy những đốm nhỏ, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ. Cung chủ giận nhìn chằm chằm nàng, tâm hoả bùng nổ: “Ngươi đã biết mỹ nhân lộ có vấn đề, tại sao không hề nữa nhắc nhở bổn tọa? Ngươi dụng tâm bất chính!” “Cung chủ, thuộc hạ cũng là ngày gần đây mới nhận thấy được có cái gì không đúng, thuộc hạ thật oan uổng a!” Vân Yến Châu thật sự là oan uổng, chiếm được mỹ nhân lộ, nàng vẫn không nỡ dùng, mỗi lần dùng lượng cực ít, cho đến sư phụ tra hỏi lọ mỹ nhân lộ cuối cùng, nàng thầm hạ quyết tâm đem dùng, ai ngờ vui quá hóa buồn, đem mặt mình biến thành bộ dạng này. “Nói! Mỹ nhân lộ của ngươi rốt cuộc là mua từ đâu?” Cung chủ quát chói tai. “Dạ….. Là từ…… Đúng rồi, là từ Vân Khê trong tay mua được! Thuộc hạ còn phải trả giá cao, dùng hơn ngàn vạn lượng bạc, không nghĩ tới lại mua được mỹ nhân lộ hại người như vậy!” Vân Yến Châu hối hận muốn chết. “Vân Khê? Hóa ra là nàng?” Cung chủ hung ác dần hiện ra sát ý, nàng oán hận nghiến răng, “Rất tốt! Rất tốt! Ngươi cư nhiên dám thiết kế bổn tọa, bổn tọa sẽ cho ngươi chết! Muốn ngươi chết không có chỗ chôn!” “Người đâu! Đi báo cho cấm người ở ngoài cung, không cần chờ hai ngày nữa, hiện tại mở cơ quan trong nội cung, bổn tọa muốn giết chết Vân Khê!”

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Status: Completed Author:

Sau khi xuyên qua phát hiện chính mình có con trai, mà bên người đứa con còn có một con thú sủng thần bí vô địch.

Không sao, trong cuộc đời trực tiếp nhảy vọt qua sinh con đẻ cái, vậy thì bớt việc . Về phần ba đứa nhỏ là ai, có quan hệ gì đến nàng đâu?

Mang theo đứa con bước chân vào giang hồ, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay gian nhân tiện nhân, mẫu tử đồng lòng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Đoạn ngắn.

Tiểu Mặc: mẫu thân, có thúc thúc hư chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?

Vân Khê: chính mình đi thu phục! Điểm việc nhỏ ấy đừng có tới làm phiền mẫu thân!

Tiểu Mặc: mẫu thân, vị thúc thúc này rất tuấn tú nhìn tốt lắm còn rất có tiền, ta có thể nhận hắn làm phụ thân của ta không?

Vân Khê: tuy nói là quỷ đoản mệnh, bất quá chờ ngày nào đó hắn hai chân nằm thẳng về phía tây, vậy tất cả tài sản của hắn toàn bộ sẽ về tay mẫu tử chúng ta!

Tiểu Mặc: mẫu thân, nam nhânnày bộ dạng giống như ta, chẳng lẽ hắn là cha của ta?

Vân Khê: không cần nhận cha bậy! Vạn nhất hắn là cái kẻ nghèo hèn, ngươi phải nuôi hắn cả đời a?

Thần bí nam chủ: mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng , bản tôn toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, còn có bảo kiếm trong tay ta là vật báu vô giá!

Một cuộc tân tú tranh giành thi đấu, vị nữ tử Vân Khê bị người phỉ nhổ đến chết đi sống lại bỗng phát ra hào quang kỳ dị, quần tinh ủng nguyệt, thành bánh trái thơm ngon, người tới cửa cầu hôn cơ hồ là muốn đạp phá cánh cửa mà vào.

Tiểu Mặc tay trái phe phẩy thẻ bài “Thông qua”, tay phải giơ lên thẻ bài “Đào thải”, vội đến không biết trời đất luôn.

“Không đứng ở trong bảng thiên hạ thập đại mĩ nam chi liệt, đào thải!”

“Đánh không lại ta cùng ta mẫu thân, đào thải!”

“Giá trị con người không có được trăm vạn hai hoàng kim, đào thải!”

“. . . . . .”

Hừng hực khí thế khi cuộc tuyển chọn sắp tiếp cận kết thúc, một bang người thần bí đột nhiên xâm nhập.

“Các ngươi đang làm gì?”

“Hắc hắc, cho tôn chủ nhà ta đến báo danh nhé.”

“Bản nhân không tự mình ra mặt, trực tiếp đào thải bị nốc-ao!”

“Tôn chủ rất nhanh sẽ tới đây , sợ ngươi không tin hắn có tiền, cho nên cố ý trở về bàn Kim Sơn.”

Đây là một câu chuyện kiếm khách thời đại, Toàn bộ Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia trước sau mà gọi tên, phân biệt có Nam Hi quốc, Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc cùng một quốc gia ở giữa bốn quốc là Ngạo Thiên quốc. Mỗi quốc gia đều sùng bái võ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục.

Vân Khê, kiếp trước là gia chủ của một võ đường thế gia, mang trong người tuyệt thế võ học, trong lúc vô tình xuyên qua tới trên người của Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã mang bầu. Mơ hồ, của nặng hơn người, nhàn sự mạc không để ý chính là một cách tự vệ của Vân Khê, một khi có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng, thương tổn người nàng để ý, nàng sẽ không từ thủ đoạn, âm ngoan thủ lạc, không chết thì không ngừng! Lời nói ác độc, vô tâm không phế, thầm nghĩ mang theo đứa con ăn uống miễn phí, tiêu dao khoái hoạt cả đời.

Vân Tiểu Mặc, con của nữ chủ, năm tuổi, thiên tài cục cưng. Hồn nhiên đáng yêu bề ngoài là cách để tự vệ của hắn, người đối tốt với hắn, hắn vô cùng thân cận, người đối với hắn không tốt, sẽ bị hắn chỉnh e thê thảm. Tất cả lời nói của Mẫu thân, hắn đều tôn sùng như thánh chỉ, quán triệt chấp hành, cho đến khi người cha phúc hắc của hắn xuất hiện. . . . . .

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset