Q.5 – Chương 144: Có Nàng Thật Tốt

Có Nàng Thật Tốt

Bạch Vinh Thắng ở tửu lâu Hỏa Kế dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị đến đại sảnh tiểu lâu, trùng hợp thấy Bạch Sở Hà say rượu, hắn dừng bước, hướng chỗ Bạch Sở Hà đi tới. “Sở Hà, làm sao ngươi ở chỗ này?” Bạch Vinh Thắng thanh âm, khiến cho Bạch Sở Mục trong lòng chấn động. Là phụ thân? Mang theo nghi ngờ, Bạch Sở Mục nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Bạch Vinh Thắng hướng bọn họ đi tới, hắn ngẩn ngơ tại chỗ, trong miệng không tự chủ gọi một tiếng: “Phụ thân?” Một tiếng này gọi mới ra miệng, Bạch Sở Mục sực tỉnh, nhớ tới mình giờ phút này đang giả dạng, hắn vội vàng quay đầu, cầm ống tay áo che mặt của mình. Nếu để cho phụ thân thấy bộ dạng hắn giờ phút này, không biết sẽ phản ứng như thế nào đâu rồi, hắn hay là trước tránh một chút sao. Hắn gọi một tiếng “Phụ thân”, thanh âm mặc dù nhẹ nhưng Bạch Vinh Thắng vẫn là nghe đến. Hắn kinh ngạc đánh giá mặt nghiêng Bạch Sở Mục, càng phát ra cảm thấy hắn quen thuộc. “Vị cô nương này, ngươi mới vừa là ở gọi ta phải không?” Hắn kỳ quái, mình khi nào có một nữ nhi? “Không có, ta không phải là đang gọi ngươi.” Bạch Sở Mục nghẹn tiếng nói, dùng sức nghiêng người tránh. Long Thiên Thần kịp phản ứng, tiến lên một bước, chắn giữa hai người bọn họ. Đối Bạch Vinh Thắng nói: “Vị tiền bối này, ngài tới vừa lúc, Bạch công tử hắn uống rượu say, phiền toái ngài chiếu khán một chút hắn đi.” Bạch Vinh Thắng không có thể thấy rõ Bạch Sở Mục – hình dáng, tự nhận là hắn thật nhận lầm người, cho nên đem lực chú ý chuyển dời đến Bạch Sở Hà trên người. “Sở Hà, tỉnh!” Xô đẩy liễu mấy cái, Bạch Sở Hà đã say đến ngủ thật say. Bạch Vinh Thắng thở dài liễu thanh âm, đối với Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người nói: “Hai vị cô nương, các ngươi cùng Sở Hà là quan hệ như thế nào?” “Ách……” Long Thiên Thần nhất thời trả lời không được, thúc vào khuỷnh tay Bạch Sở Mục. Bạch Sở Mục che nghiêm mặt, nói, “Hồng nhan tri kỷ.” “Đúng, là hồng nhan tri kỷ.” Long Thiên Thần vội vàng trả lời. Bạch Vinh Thắng ánh mắt khác thường đánh giá Long Thiên Thần, khóe mắt giật giật, thầm nghĩ Sở Hà đứa nhỏ này đối với mỹ nhân thật tốt, thật đúng là cùng người khác bất đồng. Hắn phất tay, đem Bạch Sở Hà cho một thủ hạ, phân phó nói: “Hai người các ngươi, đem công tử nhà ngươi về phủ đi. Ta sẽ phải ra khỏi thành, không thuận đường. Nhớ cẩn thận chiếu cố công tử nhà ngươi.” “Dạ, tiểu nhân nhớ kỹ.” Hai gã thủ hạ vịn Bạch Sở Hà rời đi. Bạch Sở Mục nghe được Bạch Vinh Thắng phải ra khỏi thành, âm thầm kéo kéo áo Long Thiên Thần. Long Thiên Thần hội ý, cười dò hỏi: “Tiền bối, ngài phải ra khỏi thành đi a? Nghe nói ngoài thành gần đây không yên ổn, ngài ra khỏi thành thời điểm cần phải coi chừng một chút.” “Không sao, lão phu chẳng qua là đi tìm con của mình.” Bạch Vinh Thắng vén bào ngồi xuống, như có điều suy nghĩ. Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Bạch Sở Mục rất là kinh ngạc, cùng phụ thân chia ra lâu như vậy, hắn chưa bao giờ đi tìm mình, lần này vì sao phải tự mình ra khỏi thành đi tìm hắn? Thật sự quan tâm hắn, hay là…… Chẳng biết tại sao, trong nội tâm bắt đầu sinh ra tia sầu lo. Hắn sợ phụ thân không phải là thật quan tâm hắn, mà là có toan tính khác. Dù sao hiện tại Lăng Thiên Cung đã cùng Bạch gia tạo thành xu thế đối lập. Mà hắn là người duy nhất liên quan đến hai thế lực. Nhưng nếu phụ thân thật sự là vì của lợi ích Bạch gia đi tìm hắn, như vậy hắn nên làm như thế nào đây? Trong tim của hắn không có đáp án. “Tiền bối, thì ra là ngài còn có một nhi tử a, vậy ngài cùng hắn ở giữa tình cảm như thế nào?” Long Thiên Thần thử dò xét thay Bạch Sở Mục hỏi thăm. Bạch Sở Mục tiếng lòng căng thẳng, vểnh tai lắng nghe. Bạch Vinh Thắng chân mày căng thẳng, trầm mặc hồi lâu, nói: “Ta, không phải là một người cha tốt.” Ngắn ngủn mấy chữ, để cho Bạch Sở Mục nội tâm chua xót. Thân là phụ thân của hắn thật sự không quan tâm con mình bằng những phụ thân khác. Nhưng hắn thân không có liên hệ máu mủ, là dưỡng phụ, hắn đã làm được rất tốt rồi. Ít nhất hắn đem mình nuôi dưỡng lớn lên, làm cho mình áo cơm không lo. “Vậy ngài hiện tại ra khỏi thành đi tìm hắn, là muốn đưa triệu hồi bên cạnh mình, hưởng thụ cha con đầm ấm sao?” Long Thiên Thần lại hỏi. Bạch Vinh Thắng lắc đầu, thở dài nói: “Cũng không phải là ta nghĩ tìm hắn, mà là gia tộc muốn ta tìm được hắn…… Ai, ta tình nguyện hắn ở bên ngoài tự do tự tại, làm hắn chuyện muốn làm, cũng không nguyện ý miễn cưỡng hắn bị gia tộc trói buộc, nhưng là…… Ta cũng thật khó xử a.” Quả nhiên, quả nhiên là vì gia tộc! Bạch Sở Mục tâm khẽ đau đớn, hắn ở Bạch gia sinh sống nhiều năm như vậy, nhưng chẳng qua là công cụ của gia tộc thôi, gọi đến thì đến, bảo đi thì đi. Chỉ có tại thời điểm hắn có giá trị lợi dụng, bọn họ mới có thể nghĩ đến hắn. Sống chết của hắn căn bản không người nào quan tâm. Thế sự nhân tình, vì sao đạm mạc như thế? “Nếu như gia tộc ngài muốn đưa hắn vào chỗ chết, ngài sẽ làm thế nào?” Bạch Sở Mục đột nhiên hỏi. Bạch Vinh Thắng chợt ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, đáng tiếc nhìn qua như cũ chỉ thấy non nửa bên mặt nghiêng của hắn. Hắn chân mày thật sâu nhéo một cái, kiên quyết nói: “Nếu như bọn họ muốn giết hài tử của ta, vậy trước tiên phải bước qua xác ta!” Bạch Sở Mục trong lòng chấn động, trong nháy mắt nín hơi, trong đầu phóng qua một tia sáng. Nếu như bọn họ muốn giết hài tử của ta, vậy trước tiên phải bước qua xác ta! Phụ thân —— Hắn bỗng dưng xoay người, chạy nhanh rời đi tửu lâu. “Uy! Uy!” Long Thiên Thần cùng Bạch Vinh Thắng vội vã cáo biệt sau, chạy gấp đuổi theo. Bách Lí song mấy người thấy vậy, cũng lục tục rời đi tửu lâu. Bạch Vinh Thắng nhìn đoàn người này lần lượt rời đi tửu lâu, không khỏi nghi ngờ. Nhưng rất nhanh, phiền não suy nghĩ một lần nữa bao phủ khi hắn trong lòng. Hắn không có tâm tình để ý tới những nơi khác, buồn bực uống rượu. Ngoài tửu lâu, Long Thiên Thần rất nhanh đuổi theo Bạch Sở Mục, vỗ vỗ đầu vai hắn, nhìn kỹ, phát hiện mắt của hắn đã bắt đầu hồng hồng “Sở Mục, ngươi không sao chớ?” “Ta nghĩ một người yên tĩnh một chút, các ngươi chớ đi theo.” Bạch Sở Mục gia tăng tốc độ, một mình rời đi, chỉ chừa cho người phía sau một bóng lưng cô đơn. Long Thiên Thần dừng bước, không có truy cản nữa.Đồng thời ngăn cản Long Thiên Tầm: “Thiên Tầm, hắn muốn yên lặng một mình một chút, muội đừng đi quấy rầy hắn.” Long Thiên Tầm ánh mắt đong đầy sương mù đuổi theo Bạch Sở Mục, hai mắt hồng hồng. Mới vừa trong tửu lâu phát sinh hết thảy, bọn họ đều thấy được. Nàng có thể cảm nhận được tâm tình Bạch Sở Mục giờ phút này, cảm động lây. “Thiên Thần ca ca, muội thật lo lắng cho chàng, nhưng muội có thể làm được gì cho chàng đây?” “Trước hết để cho hắn lãnh tĩnh một chút đi, hắn không có chuyện gì.” Long Thiên Thần an ủi. Bách Lí Song cũng đi theo khuyên lơn: “Thiên Tầm, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước đi. Chờ Sở Mục nghĩ thông suốt lãnh tĩnh xong, hắn dĩ nhiên là sẽ trở lại.” Long Thiên Tầm lắc đầu: “Các tỷ đi về trước đi, muội muốn phụng bồi chàng, cho dù đứng xa xa phụng bồi là tốt rồi.” Mấy người không cách nào thuyết phục nàng, không thể làm gì khác hơn là tùy ý nàng theo đuôi Bạch Sở Mục. Bầu trời trong veo, núi non xanh tươi. Ánh mặt trời tươi sáng, Bạch Sở Mục lột bỏ nữ trang. Hắn ngây người bên cạnh khe nước, cả người thất hồn lạc phách. Lời dưỡng phụ nói… rơi vào lỗ tai hắn vờn quanh thật lâu. Hắn sớm muốn cùng Bạch gia thoát khỏi liên quan, tự cho là Bạch gia không có bất kỳ chuyện gì có thể nữa ràng buộc hắn. Ai ngờ một câu của dưỡng phụ làm cho tim hắn dao động. Hữu tình, vô tình? Hắn nên đi nơi nào? Từ buổi trưa đến mặt trời lặn, phía sau hắn bóng đổ càng dài. Trời chiều vẽ bề ngoài thân thể kiện mỹ của hắn, phủ thêm một tầng sa mỏng thần bí. Long Thiên Tầm lặng lẽ đứng ở nơi xa, lẳng lặng ngưng mắt nhìn hắn. Ánh mắt của nàng khẽ ướt át, trong suốt trên khuôn mặt nhỏ nhắn treo ân cần. Hắn từ lúc đứng ở chỗ này, nàng liền cũng đứng ở chỗ này. Thật lâu, bất ly bất khí. Bạch Sở Mục đắm chìm trong thế giới của chính mình, cũng không biết trải qua bao lâu, tình cờ đang lúc quay đầu, mới rốt cục phát hiện nàng. “Thiên Tầm?” Hắn bước nhanh hướng nàng đi tới, nàng dịu dàng mỉm cười, nụ cười tinh khiết, như bầu trời xanh thẳm. “Sở Mục ca ca, muội vẫn chờ huynh.” Bạch Sở Mục đưa tay xoa gương mặt hơi lạnh của nàng. Thế mới biết nàng đứng ở chỗ này bao nhiêu lâu. Ôn nhu như tầng mây không ức chế nảy lên đáy mắt. Bạch Sở Mục ôm nàng thật chặt, nóng rực. Miệng nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn! Thiên Tầm, có nàng thật tốt! Cho dù toàn bộ thế giới mọi người từ bỏ ta, vẫn còn muội đợi ta, thật tốt! “Ngốc nghếch, làm sao nàng lại ra đây? Nhìn, mặt của nàng đều đông lạnh đến hư.” Thanh âm của hắn ôn nhu đắc như ánh mặt trời làm nước biển, ấm áp. Long Thiên Tầm cười đến ngọt, nhấp nhẹ đôi môi mộng nước, thấp giọng nói: “Muội sợ quấy rầy huynh, cho nên……” “Cho nên không gọi ta sao?” Khẽ chạm nàng chóp mũi, Bạch Sở Mục chuyên chú nhìn nàng, ôn nhu nói, “Thật là một tiểu ngốc nghếch! Vạn nhất ta vẫn không nghĩ thông, đứng ở chỗ này ba ngày ba đêm làm sao bây giờ?” “Muội sẽ cùng huynh ba ngày ba đêm.” Thiên Tầm nói chen vào Bạch Sở Mục hít sâu, đưa mắt nhìn nàng thật lâu, thở dài nói: “Thiên Tầm, nếu như ta đây bỏ lỡ ngươi, ta nhất định sẽ hối hận suốt đời.” Hắn lần nữa cúi đầu, ôn nhu hôn lên môi của nàng, lúc ôn thu lúc say đắm, trằn trọc triền miên. Long Thiên Tầm thế giới xoay tròn, sự ôn nhu của hắn hoà vào bên trong nàng, nàng phiêu nhiên mà bay, bay đến phía chân trời. Nàng muốn vô cùng đơn giản, rất đơn thuần, nàng hiện tại đã có. Khách điếm. Long Thiên Thần, Bách Lí Song, Triệu Hiểu Mẫn, Triệu Hiểu Du bốn người trái trông phải ngóng, cũng không trông thấy Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Tầm hai người trở lại, không khỏi bắt đầu lo lắng. Đúng lúc đó, nghe được gian phòng cách vách có người vào ở, còn có giọng nói quen thuộc truyền đến, hấp dẫn chú ý của bọn hắn lực. Long Thiên Thần cùng Bách Lí Song hai người lặng lẽ đi tới cửa sổ gian phòng cách vách, dán lỗ tai nghe trộm. “Dực công tử, nghe nói ngài bây giờ là tâm phúc của phu nhân, tiền đồ vô lượng, ngày sau có cơ hội mong chiếu cố tiểu nhân.” “Phu nhân từ trước đến giờ thưởng phạt phân minh, chúng ta làm đúng chức trách, chỉ cần tận tâm tận lực, phu nhân tự nhiên không bạc đãi chúng ta.” Là thanh âm Nam Cung Dực? Long Thiên Thần nhướng mày, sao Nam Cung Dực cũng tới Bạch Tịch thành? Phu nhân trong miệng bọn họ là ai? “Dực công tử, ngài nói rất đúng. Không biết lần này phu nhân phái ngài đến đây Bạch Tịch thành, có chỉ thị gì?” “Phu nhân chỉ thị, chính là cơ mật. Ngươi chỉ cần chỉ đạo người của ngươi, nghe theo hiệu lệnh của ta làm việc là được, không nên hỏi là nên hỏi nhiều.” “Dạ, Dạ! Dực công tử dạy dỗ phải, tiểu nhân hết thảy nghe theo hiệu lệnh của công tử.” Bên trong gian phòng, Nam Cung Dực từ trên người lấy ra một phong thư, đưa cho người đối diện, trong trẻo lạnh lùng giọng nói: “Ta muốn ngươi làm chuyện, đều viết ở trong thư. Nhớ kỹ, phải trước khi Lăng Thiên Cung tấn công Bạch Tịnh thành, mau sớm đem chuyện làm tốt.” “Thuộc hạ đi làm ngay!” Tai nghe tiếng bước chân gần tới cửa phòng, Long Thiên Thần cùng Bách Lí Song hai người vội vàng thoát đi, tránh về gian phòng của mình. “Cách vách nhất định là Nam Cung Dực không sai, hắn mới vừa nói có chuyện gì muốn làm tốt trướckhi đại ca tấn công vào Bạch Tịch thành. Rốt cuộc là có chuyện gì đây? Hắn rốt cuộc ở mưu kế cái gì âm mưu quỷ kế?” Long Thiên Thần chân mày đọng lại, đáy lòng luôn luôn loại dự cảm xấu. “Này còn không đơn giản? Thừa dịp hắn hiện tại một thân một mình, chúng ta giết hắn rồi, để cho hắn cũng không có cơ hội làm chuyện xấu không phải là xong?” Bách Lí Song nhướng mày nói. Long Thiên Thần do dự, gật đầu nói: “Tốt, thừa dịp hắn hiện tại bên cạnh không có cao thủ trợ giúp, chúng ta hợp lực giết hắn rồi!” Hai người đang muốn mở cửa phòng, lúc này, ngoài cửa phòng lại có tiếng bước chân cùng người giọng nói truyền đến, ngăn trở hành động của bọn họ. Long Thiên Thần đưa tay chọc cửa sổ,nhìn ra bên ngoài, không nhìn thấy thì thôi, lúc này nhìn lên nhất thời dọa hắn vừa nhảy. Rõ ràng thanh âm hút không khí, làm người ngoài cửa chú ý. Cửa phòng đột nhiên bị đụng vỡ, trận gió tiến tới gần, hai con bàn tay to một tả một hữu, vững vàng đặt trên cổ hắn và Bách Lí Song. “Ha ha ha, trời cao có đường ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi hết lần này tới lần khác xông tới! Không nghĩ tới bổn tọa hôm nay vận khí như thế, bắt được đệ đệ Long Thiên Tuyệt…… Tốt! Rất tốt! Chỉ cần có ngươi đang trong tay bổn tọa. Bổn tọa muốn cho Long Thiên Tuyệt ngoan ngoãn tự mình đưa tới cửa.” Khắp nơi vang lên tiếng cuồng tiếu, không phải là ai khác, chính là Cung chủ Thánh cung ngày xưa. Long Thiên Thần chính là bởi vì thấy được hắn, cho nên mới phải bị kinh sợ đến, bại lộ hành tung của mình. “Buông Long đại ca cùng Bách Lí tỷ tỷ ra!” Triệu Hiểu Mẫn cùng Triệu Hiểu Du hai tỷ muội nhất tề rút kiếm, muốn ám sát cung chủ. Long Thiên Thần lên tiếng, quát bảo hai nàng ngưng lại. “Dừng tay! Hiểu Mẫn, Hiểu Du, các ngươi không phải là đối thủ của hắn! Ta đối với hắn còn hữu dụng, hắn sẽ không giết của ta.” “Ngươi coi như thông minh, muốn hai mạng còn sống…làm cho hai người các nàng truyền lời đi cho Long Thiên Tuyệt, để cho hắn một mình tới Bạch Tịch thành chuộc ngươi. Bổn tọa đang ở trong thành chờ hắn!” Cung chủ lạnh giọng cười nói. “Hèn hạ, vô sỉ, tiểu nhân!” Bách Lí Song vừa giãy dụa, vừa hướng hắn trên mặt nhổ nước miếng. Cung chủ trên tay gia tăng thêm lực đạo. Ánh mắt ngoan lệ nhìn chăm chú nàng, uy hiếp nói: “Ngươi tốt nhất là an phận cho bổn tọa, ngươi một khi chọc giận bổn tọa, bổn tọa không cách nào bảo đảm lực đạo trên tay có hay không nắm chặc hơn.” “Song nhi, bình tĩnh một chút, đại ca sẽ đến cứu chúng ta.” Long Thiên Thần âm thầm hướng nàng đưa ánh mắt. Bách Lí Song hít sâu vài khẩu khí, lúc này mới an tĩnh lại. Gian phòng cách vách, Nam Cung Dực lúc này cất bước đi ra, đang nhìn đến Long Thiên Thần, trong nháy mắt, ánh mắt hắn khẽ sáng lên, tia sáng khác thường lướt qua: “Cung chủ, ngài đã tới.” Ba ba ba ba! Cung chủ nhanh chóng ở trên người Long Thiên Thần cùng Bách Lí Song điểm huyệt, hạn chế hành động của bọn hắn. Tiện tay đưa bọn họ hai người ném cho Nam Cung Dực: “Hai người này giao cho ngươi, trông chừng kỹ, bổn tọa vẫn chờ Long Thiên Tuyệt tự mình đưa tới cửa, cứu đệ đệ hắn.” “Yên tâm giao cho ta sao.” Nam Cung Dực thật sâu nhìn Long Thiên Thần một cái, khóe miệng cong lên, tự tiếu phi tiếu. Cung chủ ánh mắt lạnh lùng quét nhẹ hai tỷ muội Triệu Hiểu Mẫn một cái: “Hai người các ngươi, đi nói cho Long Thiên Tuyệt, bổn tọa chỉ cấp hắn ba ngày. Ba ngày sau đó, hắn nếu không xuất hiện, bổn tọa sẽ giết thân đệ đệ của hắn.”

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Status: Completed Author:

Sau khi xuyên qua phát hiện chính mình có con trai, mà bên người đứa con còn có một con thú sủng thần bí vô địch.

Không sao, trong cuộc đời trực tiếp nhảy vọt qua sinh con đẻ cái, vậy thì bớt việc . Về phần ba đứa nhỏ là ai, có quan hệ gì đến nàng đâu?

Mang theo đứa con bước chân vào giang hồ, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay gian nhân tiện nhân, mẫu tử đồng lòng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Đoạn ngắn.

Tiểu Mặc: mẫu thân, có thúc thúc hư chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?

Vân Khê: chính mình đi thu phục! Điểm việc nhỏ ấy đừng có tới làm phiền mẫu thân!

Tiểu Mặc: mẫu thân, vị thúc thúc này rất tuấn tú nhìn tốt lắm còn rất có tiền, ta có thể nhận hắn làm phụ thân của ta không?

Vân Khê: tuy nói là quỷ đoản mệnh, bất quá chờ ngày nào đó hắn hai chân nằm thẳng về phía tây, vậy tất cả tài sản của hắn toàn bộ sẽ về tay mẫu tử chúng ta!

Tiểu Mặc: mẫu thân, nam nhânnày bộ dạng giống như ta, chẳng lẽ hắn là cha của ta?

Vân Khê: không cần nhận cha bậy! Vạn nhất hắn là cái kẻ nghèo hèn, ngươi phải nuôi hắn cả đời a?

Thần bí nam chủ: mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng , bản tôn toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, còn có bảo kiếm trong tay ta là vật báu vô giá!

Một cuộc tân tú tranh giành thi đấu, vị nữ tử Vân Khê bị người phỉ nhổ đến chết đi sống lại bỗng phát ra hào quang kỳ dị, quần tinh ủng nguyệt, thành bánh trái thơm ngon, người tới cửa cầu hôn cơ hồ là muốn đạp phá cánh cửa mà vào.

Tiểu Mặc tay trái phe phẩy thẻ bài “Thông qua”, tay phải giơ lên thẻ bài “Đào thải”, vội đến không biết trời đất luôn.

“Không đứng ở trong bảng thiên hạ thập đại mĩ nam chi liệt, đào thải!”

“Đánh không lại ta cùng ta mẫu thân, đào thải!”

“Giá trị con người không có được trăm vạn hai hoàng kim, đào thải!”

“. . . . . .”

Hừng hực khí thế khi cuộc tuyển chọn sắp tiếp cận kết thúc, một bang người thần bí đột nhiên xâm nhập.

“Các ngươi đang làm gì?”

“Hắc hắc, cho tôn chủ nhà ta đến báo danh nhé.”

“Bản nhân không tự mình ra mặt, trực tiếp đào thải bị nốc-ao!”

“Tôn chủ rất nhanh sẽ tới đây , sợ ngươi không tin hắn có tiền, cho nên cố ý trở về bàn Kim Sơn.”

Đây là một câu chuyện kiếm khách thời đại, Toàn bộ Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia trước sau mà gọi tên, phân biệt có Nam Hi quốc, Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc cùng một quốc gia ở giữa bốn quốc là Ngạo Thiên quốc. Mỗi quốc gia đều sùng bái võ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục.

Vân Khê, kiếp trước là gia chủ của một võ đường thế gia, mang trong người tuyệt thế võ học, trong lúc vô tình xuyên qua tới trên người của Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã mang bầu. Mơ hồ, của nặng hơn người, nhàn sự mạc không để ý chính là một cách tự vệ của Vân Khê, một khi có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng, thương tổn người nàng để ý, nàng sẽ không từ thủ đoạn, âm ngoan thủ lạc, không chết thì không ngừng! Lời nói ác độc, vô tâm không phế, thầm nghĩ mang theo đứa con ăn uống miễn phí, tiêu dao khoái hoạt cả đời.

Vân Tiểu Mặc, con của nữ chủ, năm tuổi, thiên tài cục cưng. Hồn nhiên đáng yêu bề ngoài là cách để tự vệ của hắn, người đối tốt với hắn, hắn vô cùng thân cận, người đối với hắn không tốt, sẽ bị hắn chỉnh e thê thảm. Tất cả lời nói của Mẫu thân, hắn đều tôn sùng như thánh chỉ, quán triệt chấp hành, cho đến khi người cha phúc hắc của hắn xuất hiện. . . . . .

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset