Thầy trò Côn Luân lão giả trải qua nhiều cay đắng đi tìm được Đinh Tiêu Dao, tổ tiên Côn Luân phái, rốt cục cũng có tung tích, song lại là từ trong miệng Tông chủ biết được, không biết là may mắn hay là bất hạnh. “Tử Yêu đại nhân, vậy thì đánh cho bà ta tàn phế, chỉ cần lưu lại một giọng nói có thể nói chuyện là được!” Long Thiên tuyệt vô tình cười lạnh, kẻ xảo trá đa đoan như Tông chủ, hắn thấy nhiều. Ngươi càng dung túng nàng, nàng càng làm tầm trọng thêm, phàm là nàng không muốn nói chuyện, cho dù ngươi dùng mũi kiếm chĩa vào cổ họng của nàng, nàng cũng là sẽ kiên quyết không nói. “Nói thật hay! Nàng chỉ cần mở miệng là đủ rồi, còn lại căn bản không trọng yếu.” Vân Khê phụ họa nói, mang theo vẻ tà khí cười. Tông chủ nghe vậy, vẻ mặt phẫn nộ đỏ lên. Quá là tức giận! Bọn chúng đây là muốn đưa nàng vào chỗ chết à! “Vân Khê, ngươi nếu như hại chết bổn tọa, ngươi cũng không được làm Tông chủ Vân tộc. Tộc quy Vân tộc, không được đồng tộc tương tàn, vô luận bổn tọa đúng sai hay không, ngươi cũng không thể giết bổn tọa, một khi giết bổn tọa, ngươi tựu xúc phạm tới tộc quy, vĩnh viễn cũng không có tư cách trở thành Tông chủ Vân tộc!” “Đồng tộc tương tàn? Ngươi cũng không biết xấu hổ nói với ta đồng tộc tương tàn?” Vân Khê cười lạnh, ánh mắt hiện ra một chút lãnh ý, sắc bén nói, “Nếu như ta không đoán sai, dùng huyền khí chấn thương ánh mắt ta chính là ngươi, nhất định là ngươi đi? Nếu Tử Yêu đại nhân tới trễ một bước, sợ rằng ngươi đả thương không chỉ là đôi mắt của ta, kể cả tính mạng của ta, ngươi cũng đều mang đi sao?” Tông chủ thần sắc tức giận đột nhiên dừng, âm hiểm cười mấy tiếng: “Ngươi đừng nghĩ tùy ý gài tang vật giá họa! Bổn tọa muốn mạng của ngươi, có ít nhất mấy ngàn loại phương pháp, một khi bổn tọa quyết định, cái mạng nhỏ của ngươi đã sớm mất.” “Ngươi đừng vội ngụy biện ăn quịt! Thử hỏi cả Hắc Mãng Sơn, trừ ngươi ra, còn có ai thực sự muốn lấy tính mạng của ta như thế?” Vân Khê lạnh lùng nói. “Nguyên lai là ngươi?” Tử Yêu đem Tông chủ từ trên xuống dưới đánh giá một cái, hí mắt lắc đầu nói, “Không đúng! Hơi thở của nàng đúng là rất giống, nhưng mà ở trong trí nhớ bổn tọa, dáng người người nọ hẳn là đàn ông mới đúng, còn có mùi vị hắn lưu lại, cũng càng giống là một người đàn ông.” Ánh mắt Tông chủ lóe lên, đột nhiên cười lớn lên: “Vẫn là Tử Yêu đại nhân nhìn rõ mọi việc, chuyện không tồn tại, các ngươi không nên giá họa ở trên đầu bổn tọa, cũng không tránh khỏi quá hèn hạ!” Thật không phải là nàng sao? Vân Khê nghi ngờ. Lúc này, không biết là người nào đụng tới đại trận, trận hình thay đổi đột ngột, sấm sét đầy trời đánh bắn phá xuống. Mọi người đều kinh hãi. Tử Yêu đứng ra, một tay khởi động, chống đỡ mở ra bình phong huyền khí che chở, chống đỡ Lôi Đình sét đánh. “Long tiểu tử, ngươi mau lên, bổn tọa chỉ có thể chống đỡ thời gian một chén trà.” Long Thiên tuyệt không lên tiếng, cũng là đã ngưng thần tiến vào đến trong trạng thái phá trận, Vân Trung Thiên tay cầm bàn cờ, lặng lẽ đảm nhiệm trợ thủ của hắn. Cao thủ còn lại có Tử Yêu che chở, tạm thời đều đứng trong khu vực an toàn. Ba người Tiểu Ban cũng không có nhàn rỗi, hiện lên xu thế tam giác ngồi xuống tại nguyên chỗ, từng đạo Phật quang phát ra từ trên người đám bọn hắn, Phật có thể chống lại ma, Thiên Ma một khi bị Phật quang lướt chiếu qua, liền lập tức mất đi lực công kích của bọn chúng, nhất nhất từ trên bầu trời rơi xuống. Vân Khê cùng mấy vị cao thủ khác đứng ra tiến hành phòng ngự ở quanh người Long Thiên Tuyệt cùng Vân Trung Thiên, lại đề phòng Thiên Ma cùng trận pháp đồng thời công kích, không quên đề phòng chú ý động tĩnh cao thủ Vân tộc. Những cao thủ Vân tộc lấy Tông chủ làm trung tâm, tụ ở nơi trận pháp công kích yếu kém nhất, Tông chủ nhân cơ hội mau sớm điều tức khôi phục. Nhị chưởng quỹ hộ vệ ở bên người Tử Yêu, tùy thời chú ý hướng đi mỗi người trong trận, Hách Liên Tử Phong thì một mình một người ôm kiếm đứng im một bên, không biết đang suy tư những thứ gì. Đông đông đông! Đông đông đông! Huyền khí bao bên ngời Thiên Ma bắt đầu điên cuồng mà công kích, ba người Tiểu Ban Phật quang chỉ có thể chiếu xạ phần nhỏ đến gần huyền khí bọc thiên ma, không cách nào ngăn cản người trước ngã xuống, người sau tiến lên, điên cuồng bắt đầu khởi động thiên ma. Tử Yêu thân hình khẽ lay động, sắc mặt biến hóa, hắn đã sắp không chống đỡ nổi. “Chủ tử!” Nhị chưởng quỹ lo lắng nhìn một chút chủ tử, dư quang, hắn thấy cao thủ Vân tộc bắt đầu rục rịch hành động, dường như là đang tính kế cái gì đó, không có ý tốt. Tông chủ trải qua thời gian một chén trà tĩnh tọa, sắc mặt tái nhợt từ từ khôi phục thần sắc bình thường, ánh mắt âm thầm truyền lại, tinh quang chợt lóe rồi biến mất. “Có! Ta có phá trận phương pháp rồi!” Long Thiên Tuyệt kiên định la một tiếng, khiến tinh thần mọi người tại chỗ hơi chấn động, “Tử Yêu đại nhân, làm phiền ngươi bảo vệ cho vị trí hướng tây bắc; Tông chủ, ngươi bảo vệ cho vị trí phía đông nam; người còn lại, theo ta cùng nhau mở ra mắt trận!” “Tông chủ tại sao phải nghe ngươi điều khiển?” Cung chủ bất mãn nói. “Tốt lắm, nếu như ngươi có đủ khả năng mà nói…, ngươi đi bảo vệ cho vị trí phía đông nam!” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nói. Cung chủ sắc mặt hơi ngưng trệ, trận pháp lợi hại, nàng được chứng kiến, lấy thực lực nàng, làm sao có thể ngăn cản được đây? Nàng tại chỗ không nói một tiếng, tức giận nghiêng đầu đi. Tông chủ xoay chuyển ánh mắt, ấm giọng cười nói: “Hiện tại mọi người cùng nhau thân vùi lấp hiểm cảnh, tự nhiên đồng tâm hiệp lực, cùng nhau phá trận mới đúng!” “Tông chủ anh minh!” những cao thủ Vân tộc đồng loạt đáp lời, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng. Vân Khê nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, phải bội phục định lực Tông chủ, đến lúc này rồi, nàng còn đang bày ra một bộ dáng Thánh nữ. Nói cho cùng, nàng chịu phối hợp, còn không phải là vì mạng sống của mình? Cao thủ còn lại cũng không có bất kỳ dị nghị, mọi người y theo Long Thiên Tuyệt chỉ huy, vào vị trí riêng của mình. Mấy kiếm cùng xuất, nhắm thẳng vào mắt trận, huyền khí kích động. Đại trận từ từ lắc lư, những thiên ma trong trận đã nhận ra nguy cơ, liều chết chống cự, phát động một lớp lực lượng hung mãnh cuối cùng công kích. Tông chủ trấn thủ ở vị trí phía đông nam cùng Tử Yêu vị trí hướng tây bắc đồng thời phát lực, ngăn cản được bọn họ, cho những những cao thủ khác cơ hội thở dốc. “Mọi người chỉa vào! Ngàn vạn không nên buông lỏng! Trận pháp rất nhanh là có thể phá!” Long Thiên Tuyệt xuất ra tám con Hỏa Long, Bát Long tụ, đồng thời đánh sâu vào hướng mắt trận. Oanh! Thiên địa chấn động! Cả đại trận từ từ nổ tung tan rã, mọi người hoan hô. Lúc này, vị trí phía đông nam, một thân ảnh đột nhiên như mũi tên bắn ra, mục tiêu chính là hướng vị trí tây bắc Tử Yêu. Chuyện phát sinh đột nhiên, dường như tất cả mọi người không có kịp phản ứng, bao gồm Tử Yêu đang toàn lực chống đỡ đại trận. Bên người chợt đánh lén tới, Tử Yêu kinh hãi, rời tay muốn chống đở, đáng tiếc đã muộn. Một đạo kiếm khí đâm thủng ngực mà qua! A —— Tử Yêu gầm thét hí dài, yêu khí màu tím bên trong thân thể phá thể ra. Tông chủ đánh lén được như ý nụ cười còn treo ở khóe miệng, thấy màu tím yêu khí đánh tới, sắc mặt nàng kinh biến, vội vàng rút kiếm thoát đi. “Ghê tởm! Ngươi dám đánh lén bổn tọa? Để mạng lại cho bổn tọa!” Tử Yêu gầm thét liên tục, vẻ mặt dữ tợn, thích giết chóc khí tẫn lộ. Hắn triệt hồi lực đạo chống đỡ đại trận, đuổi theo Tông chủ, thề phải đem nàng giết hết! Hai đại cao thủ đột nhiên rút lui tay, vốn là những thiên ma bị ngăn cản bởi huyền khí bọc ở ngoài hoan hô gầm thét, đánh về phía cao thủ trong trận. Các cao thủ rối rít giật mình tỉnh lại, thấy rõ đến chuyện mới vừa đã phát sinh, mọi người trong lòng sôi trào. “Tiểu nhân hèn hạ! Lại đánh lén chủ tử nhà ta?” Nhị chưởng quỹ đuổi theo thân ảnh Tử Yêu, hiệp trợ hắn cùng nhau lùng bắt Tông chủ. “Tông chủ, cẩn thận a!” Tả hộ tọa thấy Tông chủ chiếm giữ hoảng sợ trở lui, hắn động thân ra, phấn đấu quên mình ngăn cản ở sau lưng Tông chủ, chặn đánh Tử Yêu truy kích trí mạng. “A ——” tử khí như pháo hoa trước ngực Tả hộ tọa nổ tung, thân ảnh của hắn từ giữa không trung rơi xuống, lung la lung lay. “Tông chủ!” Tả hộ tọa vô lực quay đầu, nhìn xa bóng lưng Tông chủ thoát đi, lấy thực lực của hắn, căn bản không cách nào chịu đựng một kích Tử Yêu tức giận, hắn toàn thân kinh lạc đã bị đánh gãy, hấp hối. Tông chủ ở phía trước nghe được thanh âm hắn gọi, vội vã quay đầu, chỉ nhẹ nhàng một cái, nàng rất nhanh thu hồi tầm mắt, một tay bắt được Tiểu Ban, nhanh chóng theo mở ra được một khe trong mắt trận chui ra ngoài. Thầy trò Phương Tây đại sư thấy thế, không khỏi khẩn trương, vội vàng đuổi theo. Cung chủ khẽ liếc mắt một cái Tử Yêu trọng thương đang nổi giận, con ngươi co rụt lại, lộ ra sắc mặt vui mừng. Không hổ là Tông chủ nàng sùng bái, Tông chủ làm việc vĩnh viễn tài trí hơn người, bọn họ hiện tại nhân cơ hội Tử Yêu bị thương nặng, sau đoạn đường này liền không cần e ngại hắn nữa. Tông chủ thủy chung có thể dẫn dắt bọn họ, đứng ở thế bất bại. Không hề suy nghĩ nhiều nữa, nàng nghiêng người vừa trượt, từ mắt trận ra khỏi miệng cấp trơn ra. Cao thủ Vân tộc Còn lại thật sâu nhìn thoáng qua Tả hộ tọa, hắn ánh mắt khẩn cầu, làm người ta thương hại. Chỉ tiếc, thực tế thường thường chính là tàn khốc như thế. Hắn lấy thân thể của mình, vì Tông chủ ngăn cản được một kích trí mạng, hắn không có bất kỳ yêu cầu xa vời, chỉ hy vọng Tông chủ có thể quay đầu lại liếc hắn một cái nữa, chỉ một cái như vậy đủ rồi. Chỉ tiếc Tông chủ không quay đầu lại liếc hắn một cái nữa, vội vàng chạy trối chết đi. Tả hộ tọa khổ sở nuốt xuống một hơi cuối cùng, buông tay nhân gian. “Vô sỉ!” Vân Khê không nhịn được mắng, nàng hiện tại rốt cuộc biết càng là người im lìm giả nhân giả nghĩa, càng hèn hạ vô sỉ. Quay đầu lại liếc mắt nhìn Tử Yêu tức giận bên trong, nhìn bộ dáng, như muốn ăn thịt người, để tránh tai họa vô tội, bọn họ hay là nhanh chóng thoát thân thì tốt hơn. “Thiên Tuyệt, cha, ca, đi mau!” Vân Khê sau khi hô một vòng, mấy người lục tục rời đi ra khỏi miệng mắt trận. Phút cuối cùng, Vân Khê đột nhiên nghĩ đến một người, nàng xoay người lại, một lần nữa chui vào mắt trận, ngoảnh vặt về nơi một nhóm Tử Yêu và Hách Liên Tử Phong bên trong quát lên, “Hách Liên đại ca, mau cùng chúng ta đi thôi! Khe hở nơi mắt trận rất nhanh sẽ phải đóng lại.” Hách Liên Tử Phong hoàn hồn, thấy Vân Khê phía sau, lỗ hổng mắt trận bị mạnh mẽ đánh mở kia đang từng chút khép kín, hắn dùng lực đánh ra một chưởng. “Đi!” Chưởng phong gào thét, hắn muốn đem Vân Khê đưa ra mắt trận, mà chính hắn, hắn tạm thời vẫn không thể đi. Tử Yêu còn đang trong trận, Tử Yêu nếu như mất, Bắc Thần gia tộc liền rất nhanh sẽ đi về phía suy vong, bọn họ đồng xuất nhất mạch, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn (có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu). Cho nên, hắn không thể vứt bỏ Tử Yêu không để ý. Long Thiên Tuyệt thấy mắt trận đang đóng cửa, hắn chạy mau mấy bước, đưa tay, muốn đem Vân Khê kéo ra đại trận. Đột nhiên, một cỗ lực đạo mạnh mẻ lướt qua Hách Liên Tử Phong, hướng Vân Khê chộp tới. Cổ lực đạo này xa xa thắng được hai cỗ lực đẩy lôi kéo khác, đem toàn bộ người Vân Khê kéo vào trong mắt trận. Phanh! Mắt trận lần nữa khép lại. Vân Khê cùng Tử Yêu ba người bị một lần nữa bị vây vào trong trận. Long Thiên Tuyệt lo lắng, hướng Vân Khê hô lớn: “Khê Nhi, mau thi triển Na Di thuật!” Cơ hồ là đồng thời, Vân Khê vận chuyển huyền khí, thi triển ra Na Di thuật: “Dời ——” “Phanh!” Khí màu tím xinh đẹp quấn quanh thật chặt ở bên hông nàng, đem cả người nàng trói buộc chặt, Na Di thuật của Vân Khê thất bại. “Lưu lại Tru Tiên đan của ngươi, nếu không hãy chết bổn tọa đi!” — Chương V12 Âm thanh củaVân Huyên Lại là vì Tru Tiên đan! Tử Yêu là người khôn khéo ra sao? Sau khi phát hiện ánh mắt Vân Khê đã hồi phục thị lực, hắn liền nghĩ đến, trên người Vân Khê có thể còn có những Tru Tiên đan dư thừa khác. Lúc trước thương thế hắn khỏi hẳn, Tru Tiên đan đối với hắn mà nói không phải là cần thiết như vậy, cho nên hắn không lại tiếp tục ngó chừng nàng, hiện tại hắn lần nữa bị thương, Tru Tiên đan liền thành vật cần thiết, hắn chỉ đành phải lần nữa ra tay vớiVân Khê. Vân Khê trong nháy mắt rơi vào trong tay của hắn, đau khổ tránh thoát không có hiệu quả, nàng ngược lại trấn định xuống. “Ngươi muốn Tru Tiên đan, ta có thể giao cho ngươi, có điều trước đó cần rõ ràng, đây là một viên cuối cùng. Ta vốn là muốn đem nó giữ lại, dùng để bảo vệ tánh mạng, hiện tại cũng cùng bảo vệ tánh mạng không sai biệt lắm, cho nên ta lấy ra cho ngươi.” Nàng đem Tru Tiên đan giữ tại trong tay, ánh sáng lấp lánh của đan dược tỏa ra. Tử Yêu ánh mắt sáng lên, chìa tay muốn lấy đi, Vân Khê lại cầm thật chặt Tru Tiên đan, đem nó thu vào trước ngực: “Ta chỉ có một yêu cầu!” Hai con ngươi màu tím của Tử Yêu nổi lên một tầng ánh sáng. “Giết Tông chủ Vân tộc!” Vân Khê đáy mắt xẹt qua sát khí. Một viên Tru Tiên đan, đổi lại một cái mạng Tông chủ, đáng giá! Nói không chừng nàng đổi lấy không chỉ là một cái mạng của Tông chủ, còn có cả Vân tộc! Tử Yêu khóe miệng từ từ hướng về phía trước nhếch lên, kéo ra nụ cười tà khí: “Ngươi không nói, bổn tọa cũng sẽ làm như vậy!” Hắn hận nhất người khác đánh lén cùng ám toán, một kiếm thành thù, hắn không thể không báo! Tay của hắn giương lên, tay Vân Khê liền bị khống chế giơ lên, năm ngón tay mở ra, Tru Tiên đan thoát khỏi lòng bàn tay của nàng. Tử Yêu nuốt chửng xuống Tru Tiên đan, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ. Long Thiên Tuyệt ở ngoài trận lo lắng, thấy Vân Khê lần nữa bị vây, hắn cố gắng mạnh mẽ đụng vào trong trận. Ai ngờ trải qua sau một phen mạnh mẽ phá trận vừa rồi, đại trận tự động phong tỏa, không bao giờ… lại cho phép người ngoài trận tiến vào trong đó. “Chúng ta mấy người cùng nhau vận công, oanh kích mắt trận.” Vân mộ phàm vừa nói, vừa hướng con gái trong trận hô, “Khê Nhi, các ngươi đã ở trong trận phát lực, xem một chút có thể hay không hợp lực xé mở một khe hở?” “Được!” Vân Khê quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hách Liên Tử phong cùng Nhị chưởng quỹ, không đợi nàng lên tiếng, hai người tự giác vây đến bên người của nàng. Phanh! Phanh! Phanh! Trong ngoài vài cổ lực đạo đồng thời oanh kích, mắt trận từ từ buông lỏng. Chỉ nghe oanh một tiếng vang thật lớn, mắt trận nơi bị tấn công nứt ra một khe hở! Vân Khê không do dự, lắc mình từ trong lỗ hổng chui ra ngoài, ở phía sau của nàng, Hách Liên Tử Phong, Nhị chưởng quỹ cũng đi theo rời đi mắt trận, cuối cùng chính là Tử Yêu. Sau khi dùng Tru Tiên đan, Tử Yêu thương thế đã hoàn toàn khôi phục, cả người thoạt nhìn thần thanh khí sảng, tinh thần dư thừa, một ít tóc trắng chói mắt trên đầu tăng thêm một tầng sáng bóng. Liên tục sử dụng hai viên Tru Tiên đan, được xa xỉ như thế, trái tim Vân Khê rỉ máu. Ngay chính nàng cũng là ở dưới tình huống bị mù mới sử dụng, tình huống tầm thường nàng làm sao chịu để cho sử dụng? Tử Yêu liên tiếp lấy đi dùng hai viên Tru Tiên đan của nàng, nếu như hắn không thể giết Tông chủ, nàng tựu thật sự là lỗ vốn mất! “Đừng suy nghĩ nhiều, người an toàn mới là quan trọng nhất.” Long Thiên Tuyệt xem thấu tâm tư của nàng, mỉm cười mà cười, xoa xoa tóc của nàng an ủi. Vân Khê bĩu môi, cũng chỉ có thể như vậy. “Các vị, ta có đề nghị.” Vân Trung Thiên đột nhiên cất giọng nói, “Hiện tại mục tiêu của chúng ta nhất trí, không bằng trước tiên cùng nhau hợp tác đối phó Tông chủ, đợi sau khi trừ đi Tông chủ, chúng ta lại tiếp tục tiến về phía trước một tòa tế đàn cuối cùng, tìm rõ nguyên nhân?” Mọi người đều không có ý kiến khác. “Nếu tất cả mọi người không phản đối, vậy chúng ta kế tiếp……” Vân Trung Thiên giảm âm thanh thấp xuống, đem ý nghĩ của mình trình bày đầy đủ. Bên trong tòa tế đàn thứ chín, ánh sáng mờ mờ, Tông chủ dẫn theo mấy vị cao thủ Vân tộc cẩn thận đi lại trong đó, thỉnh thoảng có loài chim qua lại, hoặc đập vào mặt, hoặc lướt qua trước thân thể của bọn hắn, mỗi lần nhắm trúng mọi người tiếng lòng một trận căng thẳng. Lúc đến, Vân tộc tổng cộng có hơn mười người cao thủ, đến đây, chỉ còn lại có năm người, không khí có chút bị đè nén. Lan trưởng lão đi ở cuối cùng, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại Tả Hộ tọa trước khi chết kia, một ánh mắt khắc sâu, đồng thời thương hại, nàng cảm thấy trái tim băng giá. Đi theo như vậy một vị Tông chủ giả nhân giả nghĩa mà vô tình, có đáng giá không? Còn nữa, mục đích Tông chủ tới đây, thật sự muốn giải cứu hồn phách Vân Huyên, hay là…… Nàng càng ngày càng hoài nghi. “Tông chủ, chúng ta nếu là tìm được hồn phách Vân Huyên rồi, nên làm cái gì bây giờ?” Nàng thử dò xét hỏi. Tông chủ đi ở phía trước cách đó không xa nghe vậy, nàng nghỉ chân quay đầu, hướng về Lan trưởng lão quăng đi một ánh mắt: “Vân Huyên chính là tiểu cô cô của bổn tọa, bổn tọa nếu là có thể một lần nữa nhìn thấy nàng, tự nhiên là muốn đem hồn phách của nàng từ trong tế đàn giải cứu ra, sau đó đem nàng nghênh đón trở về Vân tộc. Lan trưởng lão, chẳng lẽ ngươi cho là bổn tọa còn có thể có ý nghĩ khác sao?” Tông chủ ánh mắt đột nhiên ngoan lệ, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng vài phần. Lan trưởng lão bộ dạng phục tùng, không dám cùng tầm mắt chạm nhau: “Thuộc hạ không dám có những thứ ý nghĩ khác!” Tông chủ hừ lạnh một tiếng nói: “Trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì, bổn tọa nhất thanh nhị sở. Chẳng qua bổn tọa nói cho ngươi biết, bổn tọa đối với Tiểu cô cô lòng sùng kính cùng cảm kích chẳng bao giờ từng thay đổi. Năm đó nếu không phải Tiểu cô cô liều mình cứu giúp, bổn tọa sớm đã bị vây hãm chết tại trong tế đàn này, bổn tọa cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, có ân phải trả, đây là nguyên tắc làm người của bổn tọa!” Lan trưởng lão nghi ngờ giương mắt, không biết nên tin hay là không tin. Lúc này, từ nơi nào đó trong không gian tế đàn, bay tới một âm thanh linh hoạt kỳ ảo, kinh động tới mọi người. Nhất là Tông chủ, bị cả kinh cả người chấn động xuống, da thịt cả người căng thẳng. “Có ân phải trả? Ha ha, nói so với hát còn dễ nghe hơn!” Tiếng cười linh hoạt kỳ ảo quanh quẩn, thật lâu không thôi. Thanh âm kia phảng phất là đến từ phía chân trời xa xôi, hoặc như là từ trong Địa ngục, làm người ta toàn thân nổi da gà. “Người nào? Ngươi rốt cuộc là người nào?” Tông chủ rút kiếm, nhìn quanh bốn phía, gương mặt trong nháy mắt trắng bệch, thật giống như nghe được cái ma âm gì, cả người trở nên dị thường. “Tông chủ, chuyện gì xảy ra? Ngài nhận được cái thanh âm này? Chẳng lẽ nàng chính là……” Cung chủ giỏi thăm dò ý tứ qua sắc mặt, thấy bộ dáng Tông chủ khẩn trương như thế, nàng thoáng cái liền nghĩ đến cái gì, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi. “Tiểu Uyển, không nhận ra thanh âm của ta sao? Đã nhiều năm như vậy, ta thế nhưng vẫn nhớ được ngươi, ha hả a……” tiếng cười nghênh ngang, tràn đầy cả không gian, bao gồm Tông chủ ở bên trong những cao thủ Vân tộc mọi người đánh rùng mình, cũng không phải bản thân tiếng cười có nhiều lành lạnh kinh khủng, ngược lại là chủ nhân tiếng cười, khiến cho bọn họ cảm thấy hoảng sợ. Vân Huyên, một người trong truyền thuyết đã mất, nhưng bây giờ khi bên tai bọn hắn phát ra tiếng cười của người. Bọn họ chỉ cần một khi liên tưởng đến lần này, đáy lòng da đầu cũng không khỏi tê dại. Chẳng lẽ cõi đời này thật có Quỷ Hồn nói đến? “Tiểu, tiểu…… Tiểu cô cô? Phải….. Là ngươi sao?” Tông chủ thanh âm không kìm được phát run, tay nắm kiếm đã run rẩy, “Tiểu cô cô, người hãy nghe con nói, năm đó con thất thủ đâm người một kiếm, hại người bị Đại Thiên Ma vây bắt, khiến nó cắn nuốt thân thể của người, giam cầm hồn phách người…… Con thật không phải cố ý. Lúc ấy, khi thấy được Đại Thiên Ma, cả người con đều sợ ngây người, căn bản không biết mình đến rốt cuộc đã làm gì cái gì. Đợi thời điểm con kịp phản ứng, con hối hận không kịp! Thật, con thật hối hận không kịp!” “Lần này, con dẫn theo đông đảo cao thủ Vân tộc trở lại, chính là vì cứu Tiểu cô cô người. Vì thế, dọc theo con đường này, Vân tộc chúng ta tổn thất chừng gần hơn mười người Huyền Hoàng lục phẩm cao thủ, nhưng mà, cho dù quá trình gian khổ hơn nữa, con cũng vậy sẽ không buông tha cho, con nhất định phải đem hồn phách của Tiểu cô cô người cứu ra!” “Tiểu cô cô, người yên tâm! Người là cao thủ tu luyện đến gần tới chí tôn chi cảnh, chỉ cần hồn phách của người bất diệt, người vẫn có cơ hội trọng sinh. Con nhất định vì người tìm kiếm được một thi thể có huyết thống Vân tộc tốt nhất nhập vào thân thể, để có thể nhập vào thân ở trên người của nàng, lại thấy ánh mặt trời.” Tông chủ vừa nói, vừa hai mắt quét tứ phía một vòng, nàng không xác định nơi phát ra thanh âm đến tột cùng là ở nơi nào, nhưng nàng có loại dự cảm, Hồn phách Tiểu cô cô đang ở cách nàng cách đó không xa. “Tông chủ, chẳng lẽ cái âm thanh này thật sự là thuộc về……” Lan trưởng lão tâm tình cùng nàng khác hẳn ngược lại, nàng từ khi hiểu chuyện tới nay, đã nghe qua tên Vân Huyên, từng sự tích của Vân Huyên, nàng đối với Vân tộc làm ra cống hiến, lực ảnh hưởng của Vân Huyên đối với những gia tộc khác, bọn nàng nghe nhiều nên thuộc. Từng có một thời, nàng rất sùng bái Vân Huyên, coi người là mục tiêu mình cố gắng phấn đấu. Mặc dù Vân Huyên thân phận đặc thù, không cách nào nhận được Vân tộc chánh thống thừa nhận, nhưng không thể ảnh hưởng đến sự sùng bái và khâm phục của nàng. Hiện tại chính tai nghe được thanh âm của người, Lan trưởng lão không nhịn được kích động. Tông chủ không để ý đến nàng, tiếp tục khẩn trương địa nhìn khắp bốn phía. “A!” Trong Cao thủ, đột nhiên có một người la hoảng lên. Tông chủ quay đầu nhìn lại, vốn là một gã cao thủ đứng ở bên trái phía sau nàng đột nhiên không cánh mà bay, mất đi bóng dáng. “Tông chủ, Dẫn trưởng lão không thấy!” Mấy tên cao thủ còn lại rối rít kinh hãi. Thật là quỷ dị! Đang yên ổn một người lại cứ như vậy không cánh mà bay rồi, dưới mí mắt của mọi người, gần trong gang tấc lại đột nhiên biến mất. Chẳng lẽ, thật sự là hồn phách Vân Huyên đang tác quái? Tông chủ sắc mặt vừa trắng vừa xanh, hướng về phía không gian nơi nào đó nói: “Tiểu cô cô, người đừng tức giận! Nếu như người không hài lòng mà nói…, người có thể cứ việc nói yêu cầu, chỉ cần người nói ra yêu cầu, chúng ta nhất định đem hết toàn lực đi làm!” Tế đàn bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, yên tĩnh mà bí hiểm. Một lúc lâu, cái âm thanh kia lần nữa vang lên: “Ta lúc đầu thật là nhìn sai rồi, không nghĩ tới ngươi là người bụng dạ khó lường như thế! Ta ngàn phòng vạn phòng, duy chỉ có không có phòng ngươi. Ai ngờ, đến cuối cùng ta không bị những lão gia hỏa Vân tộc kia hại chết, mà bị người ta tín nhiệm nhất hại chết ở chỗ này.” “Tiểu cô cô, con thật không có muốn hại người! Một kiếm kia đơn thuần là ngoài ý muốn!” Tông chủ giải thích, “Người suy nghĩ một chút, con với người không thù không oán, con tại sao muốn hại người? Chúng ta không chỉ có không thù không oán, người còn khắp nơi chăm sóc con, lựa chọn ra con, dạy con võ công, giúp con trở thành Thánh nữ Vân tộc, người đối với con ân đức so sánh với trời còn cao hơn, con cũng đều còn không rõ, làm sao sẽ đi hại ngươi?” “Đúng vậy a, ta đến bây giờ cũng không có hiểu rõ ràng, ngươi rốt cuộc vì sao phải hại ta?” Cái thanh âm kia đột nhiên như có như không, “Tiểu Uyển, ngươi thật khiến cho ta rất đau lòng! Bất luận ngươi giải thích như thế nào, đều không thể thay đổi sự thực một kiếm kia của ngươi. Ha hả, ngươi mới vừa nói rồi, có ân phải trả, là nguyên tắc của ngươi. Ta, nguyên tắc của ta…… Cũng là có thù phải báo!”
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Sau khi xuyên qua phát hiện chính mình có con trai, mà bên người đứa con còn có một con thú sủng thần bí vô địch.
Không sao, trong cuộc đời trực tiếp nhảy vọt qua sinh con đẻ cái, vậy thì bớt việc . Về phần ba đứa nhỏ là ai, có quan hệ gì đến nàng đâu?
Mang theo đứa con bước chân vào giang hồ, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay gian nhân tiện nhân, mẫu tử đồng lòng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Đoạn ngắn.
Tiểu Mặc: mẫu thân, có thúc thúc hư chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?
Vân Khê: chính mình đi thu phục! Điểm việc nhỏ ấy đừng có tới làm phiền mẫu thân!
Tiểu Mặc: mẫu thân, vị thúc thúc này rất tuấn tú nhìn tốt lắm còn rất có tiền, ta có thể nhận hắn làm phụ thân của ta không?
Vân Khê: tuy nói là quỷ đoản mệnh, bất quá chờ ngày nào đó hắn hai chân nằm thẳng về phía tây, vậy tất cả tài sản của hắn toàn bộ sẽ về tay mẫu tử chúng ta!
Tiểu Mặc: mẫu thân, nam nhânnày bộ dạng giống như ta, chẳng lẽ hắn là cha của ta?
Vân Khê: không cần nhận cha bậy! Vạn nhất hắn là cái kẻ nghèo hèn, ngươi phải nuôi hắn cả đời a?
Thần bí nam chủ: mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng , bản tôn toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, còn có bảo kiếm trong tay ta là vật báu vô giá!
Một cuộc tân tú tranh giành thi đấu, vị nữ tử Vân Khê bị người phỉ nhổ đến chết đi sống lại bỗng phát ra hào quang kỳ dị, quần tinh ủng nguyệt, thành bánh trái thơm ngon, người tới cửa cầu hôn cơ hồ là muốn đạp phá cánh cửa mà vào.
Tiểu Mặc tay trái phe phẩy thẻ bài “Thông qua”, tay phải giơ lên thẻ bài “Đào thải”, vội đến không biết trời đất luôn.
“Không đứng ở trong bảng thiên hạ thập đại mĩ nam chi liệt, đào thải!”
“Đánh không lại ta cùng ta mẫu thân, đào thải!”
“Giá trị con người không có được trăm vạn hai hoàng kim, đào thải!”
“. . . . . .”
Hừng hực khí thế khi cuộc tuyển chọn sắp tiếp cận kết thúc, một bang người thần bí đột nhiên xâm nhập.
“Các ngươi đang làm gì?”
“Hắc hắc, cho tôn chủ nhà ta đến báo danh nhé.”
“Bản nhân không tự mình ra mặt, trực tiếp đào thải bị nốc-ao!”
“Tôn chủ rất nhanh sẽ tới đây , sợ ngươi không tin hắn có tiền, cho nên cố ý trở về bàn Kim Sơn.”
Đây là một câu chuyện kiếm khách thời đại, Toàn bộ Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia trước sau mà gọi tên, phân biệt có Nam Hi quốc, Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc cùng một quốc gia ở giữa bốn quốc là Ngạo Thiên quốc. Mỗi quốc gia đều sùng bái võ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục.
Vân Khê, kiếp trước là gia chủ của một võ đường thế gia, mang trong người tuyệt thế võ học, trong lúc vô tình xuyên qua tới trên người của Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã mang bầu. Mơ hồ, của nặng hơn người, nhàn sự mạc không để ý chính là một cách tự vệ của Vân Khê, một khi có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng, thương tổn người nàng để ý, nàng sẽ không từ thủ đoạn, âm ngoan thủ lạc, không chết thì không ngừng! Lời nói ác độc, vô tâm không phế, thầm nghĩ mang theo đứa con ăn uống miễn phí, tiêu dao khoái hoạt cả đời.
Vân Tiểu Mặc, con của nữ chủ, năm tuổi, thiên tài cục cưng. Hồn nhiên đáng yêu bề ngoài là cách để tự vệ của hắn, người đối tốt với hắn, hắn vô cùng thân cận, người đối với hắn không tốt, sẽ bị hắn chỉnh e thê thảm. Tất cả lời nói của Mẫu thân, hắn đều tôn sùng như thánh chỉ, quán triệt chấp hành, cho đến khi người cha phúc hắc của hắn xuất hiện. . . . . .