Đồ tới tay rồi sao có thể trả lại chứ? Hai vị lão giả liếc mắt nhìn nhau, bọn họ còn chưa quyết định được ai sẽ là người có được đan dược, sao có thể đem đồ tốt như thế trả lại chứ? Lão giả râu tóc bạc trắng khuyên nhủ: “Người trẻ tuổi, chúng ta không lừa ngươi đâu, Hoa thánh Hồng Lăng thực sự là thứ tốt, có thể cứu mạng thú sủng của ngươi. Về phần viên Tru Tiên Đan này, coi như là đưa cho chúng ta quà ra mắt, dù sao ngươi vào đây, cũng hy vọng sống hòa hợp với chúng ta. Nơi này trừ ngươi ra, cũng chỉ có ba huynh đệ chúng ta, ngươi muốn sống yên ổn ở chỗ này thì phải giao thiệp tốt với ba huynh đệ chúng ta, biết chưa?” Ngụ ý của hắn là không chịu đem Tru Tiên Đan trả lại. Long Thiên Tuyệt trong bụng tức giận, cũng không thể phát tác ra ngoài, lão ta nói quả thực là đúng, hắn rơi vào cấm chế có thể ra ngoài hay không cũng không biết, nếu cùng bọn họ xảy ra tranh chấp đến lúc đó người thiệt thòi không phải là mình sao? “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.” Hắn chỉ có thể để cho Thiên Long thử hiệu quả của Hoa thánh Hồng Lăng trước xem hiệu quả thế nào. Lời của hai lão già này không thể tin hoàn toàn. Hắn hái xuống một đóa Hoa thánh Hồng Lăng, đem nó vò nát trong lòng bàn tay, nặn ra chút chất lỏng, đầu tiên là dùng ngân châm thử độc tính của hoa, sau khi xác định nó không có độc hắn lại lấy mình làm thí nghiệm ăn đợi xác định nó không có độc sau, hắn lại đem mình làm thí nghiệm ăn một đóa hoa nhẹ nhàng thưởng thức. “Người trẻ tuổi, ngươi cũng quá cẩn thận rồi, chẳng lẽ hai người chúng ta còn có thể lừa ngươi ư?” lão giả râu tóc bạc trắng nói “Hai vị tiền bối hiểu lầm. Người và Rồng thủy chung khác nhau, đồ vật đối với người vô hại, đối với Rồng chưa chắc vô hại.” Long Thiên Tuyệt uyển chuyển giải thích, trong lòng lại nghĩ, hai người các ngươi đầu tiên là tự xông vào Vân Huyễn điện trộm bí lục, không hỏi hắn một câu cướp đi Tru Tiên Đan của hắn, hành động như thế còn có thể làm cho người ta tin tưởng rằng nhân phẩm của bọn có bao nhiêu cao thượng? Bên trong thân thể, có một dòng khí ôn nhuận sáp nhập vào máu, chảy vào tứ chi, hắn hít sâu một hơi, cảm giác bên trong thân thể huyền khí thoáng cái tăng lên rất nhiều, tràn đầy lực lượng. Hoa thánh Hồng Lăng quả nhiên là thứ tốt. Nhưng mà không biết, nó có trị hết thương thế của Thiên Long hay không? Không hề do dự, hắn ngắt lấy một bó lớn Hoa thánh Hồng Lăng, đem chúng ép thành chất lỏng đưa vào miệng Thiên Long. Trên bầu trời, hai vị lão giả lại bắt đầu vì Tru Tiên Đan mà đánh nhau, tiếng mắng chửi liên tiếp bay ra từ miệng hai người họ, thật sự không thấy bọn họ liều lĩnh đánh nhau ngươi chết ta sống, ngược lại làm cho người cảm thấy đây cũng là niềm vui thú trong cuộc sống của bọn họ. Long Thiên Tuyệt không để ý tới hai người, vừa cho Thiên Long uống chất lỏng từ Hoa thánh Hồng Lăng vừa quan sát tình trạng của nó. Thiên Long nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt, ngay cả nuốt xuống chất lỏng cũng trở nên hết sức khó khăn. Long Thiên Tuyệt đưa tay vuốt ve nó, rất là thương yêu: “Thiên Long, ngươi hãy kiên trì, đem chất lỏng của Hoa thánh Hồng Lăng nuốt hết vào, thương thế của ngươi nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp. Tin tưởng ta, ngươi nhất định sẽ tốt, chúng ta còn có thể cùng nhau kề vai chiến đấu.” Thiên Long khẽ giật giật mí mắt, cổ họng khó khăn nhúc nhích, cuối cùng nuốt vào một chút xíu chất lỏng. Cổ họng của nó vốn là bị kiếm đâm xuyên qua, mỗi lần nhúc nhích giống như là vạn mũi tên xuyên qua yết hầu, thống khổ vạn phần. Long Thiên Tuyệt cảm động, ánh mắt phủ một tầng nước mắt, hắn vừa cho ăn, vừa dùng ngôn ngữ an ủi khích lệ nó. Sau khi hấp thu chất lỏng từ Hoa thánh Hồng Lăng xong,tình trạng của Thiên Long tựa hồ tốt hơn một chút, nó có thể từ từ mở mắt. Long Thiên tuyệt vui vẻ, chỉ huy Kỳ Lân thần thú đi ngắt thêm bó lớn Hoa thánh Hồng Lăng nữa, cho nhai trong miệng rồi mớm cho Thiên Long. Đáng tiếc, tốc độ khôi phục như vậy quá chậm, nếu như có Tru Tiên Đan tốc độ khôi phục của Thiên Long nhất định sẽ nhanh hơn. Long Thiên Tuyệt lại chuyển mắt nhìn về phía hai người đánh nhau trên bầu trời, mắt của hắn chuyển một vòng, bỗng nhiên nghĩ ra một kế. Hắn nhếch môi, hướng về phía hai người trên bầu trời hô lớn: “Hai vị tiền bối, các ngươi đừng đánh. Hai vị là hảo huynh đệ, đánh nhau như thế chỉ làm tổn thương hòa khí. Dù sao tại hạ cũng không cần Tru Tiên Đan, cam nguyện đem nó biếu tặng cho hai vị, bất quá nếu hai vị vì nó tranh đấu không ngừng, tại hạ sẽ cảm thấy có lỗi. Tại hạ có một biện pháp tốt mà không cần dùng võ lực có thể quyết định được trong hai vị rốt cuộc ai có thể nhận được Tru Tiên Đan, không biết hai vị có muốn nghe hay không?” Hai người phân tách nhau ra suy nghĩ một chút, nếu như không cần dùng võ lực mà có thể quyết định thắng bại là tốt nhất. Dù thế nào bọn họ cũng là huynh đệ, đấu đến ngươi chết ta sống chỉ làm tổn thương hòa khí, không cần đấu ngươi chết ta sống, về sau cũng làm như thế. Hai người dừng lại, cùng kêu lên bảo Long Thiên Tuyệt nói: “Ngươi nói xem sao.” “Là như vậy. Tại hạ có một bộ bàn cờ.” Trong tay Long Thiên Tuyệt lần ra một bộ bàn cờ, bày trong lòng bàn tay, một tay khác của hắn phất ra. Rầm—— Có vô số quân cờ đen trắng bay ra. Đợi âm thanh nhỏ lại,những quân cờ đen trắng chằng chịt phân bổ trên bàn cờ, nhưng vẫn thành một ván cờ. Hai người nhìn thủ pháp của hắn, âm thầm thấy kỳ lạ, xem ra bọn họ gặp phải người trong nghề rồi. “Người trẻ tuổi, ngươi có ý gì?” lão giả râu tóc bạc trắng hỏi. Long Thiên Tuyệt vươn người đứng lên, phất ống tay áo, ưu nhã nói: “Đánh cờ như chiến trường, hai vị thay vì đánh nhau, không bằng ở trên bàn cờ phân tranh thắng bại. Người nào thắng cuộc, thì người đó có tư cách nhận được Tru Tiên Đan, không chỉ có như thế, vãn bối còn hứa đem cách luyện chế và phương pháp điều chế Tru Tiên Đan, truyền thụ cho người đó.” “Thật?” Tròng mắt hai người tối lại, nếu có được cách luyện chế và phương pháp điều chế Tru Tiên Đan, vậy sau này chẳng phải bọn họ muốn luyện chế bao nhiêu thì có bấy nhiêu ư? Một viên Tru Tiên Đan bọn họ có thể tăng không ít công lực, so với Hoa thánh Hồng Lăng còn cao hơn gấp mấy trăm mấy nghìn lần, nếu như có mười viên, một trăm viên Tru Tiên Đan…… Tru tiên, tru tiên, cả tiên đều giết được, bọn họ còn có gì phải sợ? Con người thứ không thể có nhất, cũng không nên có nhất, chính là lòng tham. Một khi sinh lòng tham, thường thường mê hoặc tâm chí con người. Bọn họ cũng không nghĩ lại, cho dù bọn họ chiếm được cách luyện chế và phương pháp điều chế Tru Tiên Đan, bọn họ nhất định có thể luyện chế ra Tru Tiên Đan sao? Còn nữa, bọn họ có thể rời khỏi cấm chế hay không còn không biết, đi đâu tìm nguyên liệu luyện chế Tru Tiên Đan cơ chứ? “Được rồi, ngươi nói đi, làm sao để so tài?” “Nói mau! Nói mau! Ta am hiểu nhất là đánh cờ, bàn về đánh cờ, nhị ca nhất định không sánh bằng ta.” “Cút. Ta không sánh bằng ngươi? Chỉ bằng cặp tai thối của ngươi mà cũng muốn thắng ta? không có cửa đâu.” “……” Hai người cãi vã quen, một chuyện nhỏ cũng có thể để cho hai người cãi vã không ngừng. Long Thiên Tuyệt mím môi, cúi đầu cười một tiếng, khoanh chân ngồi trước bàn cờ, khoát tay nói: “Quy tắc rất đơn giản, ta chia ra cùng hai vị tiền bối đánh cờ, ai có thể thắng ta, người đó có thể nhận lấy viên Tru Tiên Đan này.” “Lấy?” Hai người đều dùng ánh mắt khinh miệt nhìn, tựa hồ không nhìn trúng tài đánh cờ của hắn, bọn họ thấy hắn thật sự quá trẻ, nhiều lắm là cũng chỉ có 27-28 tuổi, sao có thể so với người sống hơn vạn tuổi như họ? “Người trẻ tuổi, nếu cả hai người chúng ta đều thắng ngươi, chẳng phải là không có kết quả sao, vẫn phải dùng võ lực để giải quyết vấn đề?” Một người trong đó nói. Long Thiên Tuyệt lắc đầu, tự tin nói: “Hai vị nghĩ vậy ư, nếu như hai người các ngươi đều thua ta, làm sao phân Tru Tiên Đan đây?” “Thua ngươi? Không bao giờ có chuyện đó?” Hai người trăm miệng một lời cùng cao ngạo giống nhau, khinh thường cũng giống nhau “Hai vị không nên khinh địch. Tại hạ không tin cái khác, nhưng chỉ có đánh cờ, ta dám xưng đệ nhị thiên hạ, sẽ không có người dám xưng đệ nhất thiên hạ.” Long Thiên Tuyệt cố ý kích hai người nói, trong mắt u quang lóe lên, thần bí mà quỷ dị. “Người trẻ tuổi, ngươi quá cuồng vọng tự đại. Được, lão phu sẽ cùng ngươi đánh một ván, nếu lão phu thua ngươi, lão phu sẽ không lấy viên Tru Tiên Đan này.” Lão giả râu tóc bạc trắng đặt mông ngồi đối diện Long Thiên Tuyệt, hai người cách nhau một bàn cờ, khoanh chân ngồi. Trên mặt của hắn mang theo vài phần tức giận, cuồng ngạo bẩm sinh, gặp gỡ một hậu bối so với hắn cuồng vọng hơn, hắn không thể nhịn được. “Bất quá, nếu như ngươi thua, lão phu không chỉ muốn ngươi giao ra cách luyện chế tru tiên ma còn muốn Tàn oa Bí Lục của ngươi nữa!” Hắn híp mắt, tràn đầy cảnh cáo cùng uy hiếp đắc ý vị, kia ý tứ nữa rõ ràng bất quá, hắn là vô luận như thế nào Đô trốn không thoát huynh đệ bọn họ đích tay lòng bàn tay. Long Thiên Tuyệt cười nhẹ, không để ý đến uy hiếp của hắn, phất tay áo, quét nhẹ qua bàn cờ, tàn cuộc trên bàn cờ đột nhiên lại xảy ra biến hóa, biến hóa rất nhỏ, người bình thường căn bản không thể nhận ra, hắn khoát tay nói: “Tiền bối nói gì vậy, sao lại nghi ngờ ta, lúc trước ta đánh cờ là vì công bằng, xin hai vị trước đem Tru Tiên Đan đặt ở giữa bàn cờ.” Lão giả râu tóc bạc trắng ngửng đầu lên, nhìn về phía nhị ca của mình dùng ánh mắt sai bảo: “Nhị ca?” Một lão giả khác cũng không nhân cơ hội ăn mất Tru Tiên Đan, suy tư một lát, sau đó đem Tru Tiên Đan đặt ở trong bàn cờ. Tầm mắt ba người đều rơi vào viên Tru Tiên Đan này, nó chính là chiến lợi phẩm của bọn họ “Tiền bối, ta dùng quân cờ đen, ngài dùng quân cờ trắng, xin mời.” Hai người bắt đầu đánh cờ. Kỳ Lân thần thú thì đảm đương nhiệm vụ bảo mẫu, không ngừng nhỏ chất lỏng vào miệng Thiên Long, hơi thở của Thiên Long từ từ mạnh lên, chất lỏng dung nhập vào thân thể, tái tạo máu. Lão giả được gọi là “Nhị ca” khoanh chân ngồi một bên, quan sát hai người đánh cờ, nhìn nhìn, phát hiện hai người đánh cờ rất kì lạ,tay cầm cờ không nhúc nhích, đều dừng lại ở trên bàn cờ, mặt không chút thay đổi, không có bất kỳ động tác nào. Quái? Hắn nhìn thần sắc hai người hai bên một chút, nhìn nhìn lại ván cờ, nhìn nhìn, trước mắt của hắn lảo đảo, bất tri bất giác theo sát vào cục diện. Cảnh tượng trước mắt đột nhiên xảy ra biến hóa, không thấy biển hoa đỏ bừng mà lại nhìn thấy hình ảnh hai quân đang giao chiến. Hàng ngàn hàng vạn quân đang chém giết lẫn nhau, tiếng kêu rung trời. Ở trong đám quân đang chém giết lẫn nhau, hắn thấy được hai thân ảnh quen thuộc, bọn họ một người tóc vàng mặc quần áo màu đen, một người áo bào xám tóc trắng, rõ ràng chính là tam đệ của hắn và người thanh niên kia. Thì ra ván cờ này có vấn đề, căn bản không phải là một ván cờ bình thường, mà là ván cờ Trân Lung trong truyền thuyết. “Tam đệ, ta tới đây.” Hắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám người đang chém giết, chạy về phía huynh đệ của hắn. “Nhị ca, sao huynh cũng vào ván cờ hả?” lão giả râu tóc bạc trắng đã nhận ra có điều gì đó không đúng, con mắt mãnh liệt bắn về phía Long Thiên Tuyệt, “Tiểu tử, ngươi có phải cố ý hay không? Muốn dẫn chúng ta vào ván cờ?” “Tiền bối, sao ngài lại nói vậy? cho dù đúng, ta cũng vào ván cờ cùng ngài rồi không phải sao?” Long Thiên Tuyệt nhún nhún vai, ra vẻ vô tội nói. “Nhưng mà ngươi cũng không nói đây là ván cờ Trân Lung ″lão giả râu tóc bạc trắng tức giận nói. “Không phải nó cũng là ván cờ hay sao?” Long Thiên Tuyệt nhếch mày nói, thần sắc muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, thấy vậy hai người gần như tức sùi bọt mép, ván cờ Trân Lung mà cũng có thể đánh đồng với ván cờ bình thường hay sao? Theo truyền thuyết trên đời này không có mấy người có thể phá giải ván cờ Trân Lung, một khi không giải được, cả đời bọn họ sẽ bị vây chết ở bên trong ván cờ. Mặc dù bọn họ cũng bị vây chết ở trong cấm chế, nhưng nhất định còn có một biển hoa Hoa thánh Hồng Lăng ở cùng bọn họ, ngược lại bây giờ bọn họ không thể tiếp tục thưởng thức Hoa thánh Hồng Lăng, mà là ngàn vạn quân binh đang chém giết lẫn nhau, hơn nữa những quân binh này không muốn sống nữa đang chém giết bọn họ. “Tiểu tử, lão phu tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.” Hai người thay đổi cây giáo kích sát Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tuyệt sớm có đề phòng, lúc này thi triển Na Di Thuật, lại phối hợp với Ẩn Thân Thuật, nhanh chóng biến mất ở trong thiên quân vạn mã. Hai người tìm không thấy thân ảnh của hắn, tức giận khàn giọng rống to. “Tiểu tử thúi, ngươi mau lăn ra đây cho ta!” “Tiểu tử thúi, lão phu muốn lột da của ngươi ra!” Long Thiên Tuyệt cong môi, lạnh lùng cười một tiếng: “Lão già kia, các ngươi ở lại đi, từ từ mà hưởng thụ, ta phải không phụng bồi nữa.” Hắn bước nhanh, nhờ kinh nghiệm lần trước phá giải ván cờ Trân Lung, rất nhanh phá được ván cờ. Giương mắt nhìn đối thủ của mình, hai vị lão giả đang ngồi, giờ phút này bọn họ vẫn ở trong ván cờ Trân Lung, cả người giống như bị định trụ, không thể nhúc nhích. Long Thiên Tuyệt đưa tay, đem viên Tru Tiên Đan đặt giữa bàn cờ lấy lại, đắc ý giương mày cười: “Đồ đạc của ta, há lại dễ dàng cướp như vậy?” Hắn đứng dậy, bước đến bên người Thiên Long, đút Tru Tiên Đan cho nó. Tru Tiên Đan tất nhiên quý giá, nhưng ở trong lòng hắn, Thiên Long còn quý giá hơn cả Tru Tiên Đan, cho nên, đem Tru Tiên Đan đút cho Thiên Long, hắn một chút cũng không tiếc, nếu như trên tay có nhiều Tru Tiên Đan hơn, hắn cũng sẽ không chút do dự đem nó cho Thiên Long ăn. “Chủ nhân, bọn họ vừa nói bọn họ có ba huynh đệ ở chỗ này, chúng ta phải cẩn thận chút, vạn nhất đại ca của bọn hắn tới, vậy thì phiền toái.” Kỳ Lân thần thú ngữ khí trầm ổn nói. “Ta biết.” Long Thiên Tuyệt vừa vuốt ve Thiên Long đang hồi phục, vừa nhăn mày suy tư, hắn quay đầu, nhìn về phía hai gã lão giả, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một đạo u quang. Coi như bọn họ xui xẻo. Ai bảo bọn họ cướp đoạt Tru Tiên Đan của hắn, muốn chiếm lấy cho mình dùng? Nếu như bọn họ cũng không phải là người tốt lành gì, hắn cũng là không cần khách khí với bọn họ. “Hút cho ta” Hắn đi tới bên người hai người, hai tay đặt trên người bọn họ, đồng thời thi triển Thu Nạp thuật, đem huyền khí của hai người hút vào trong cơ thể. Hai vị lão giả đang ở trong ván cờ Trân Lung, đang cuồng nộ chém giết, phát tiết tức giận trong lòng, lại không quên mắng Long Thiên Tuyệt, đột nhiên, bọn họ cảm giác huyền khí trên người đã tuôn ra bên ngoài cơ thể, giống như là có người ở đánh cắp huyền khí trên người bọn họ, hai người kinh hãi, cùng nhau mắng to, vội vàng phòng ngự.
Q.6 – Chương 35: Thiên Tuyệt Thiết Lập Ván Cục
Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Sau khi xuyên qua phát hiện chính mình có con trai, mà bên người đứa con còn có một con thú sủng thần bí vô địch.
Không sao, trong cuộc đời trực tiếp nhảy vọt qua sinh con đẻ cái, vậy thì bớt việc . Về phần ba đứa nhỏ là ai, có quan hệ gì đến nàng đâu?
Mang theo đứa con bước chân vào giang hồ, dù ngươi là yêu ma quỷ quái, hay gian nhân tiện nhân, mẫu tử đồng lòng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Đoạn ngắn.
Tiểu Mặc: mẫu thân, có thúc thúc hư chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?
Vân Khê: chính mình đi thu phục! Điểm việc nhỏ ấy đừng có tới làm phiền mẫu thân!
Tiểu Mặc: mẫu thân, vị thúc thúc này rất tuấn tú nhìn tốt lắm còn rất có tiền, ta có thể nhận hắn làm phụ thân của ta không?
Vân Khê: tuy nói là quỷ đoản mệnh, bất quá chờ ngày nào đó hắn hai chân nằm thẳng về phía tây, vậy tất cả tài sản của hắn toàn bộ sẽ về tay mẫu tử chúng ta!
Tiểu Mặc: mẫu thân, nam nhânnày bộ dạng giống như ta, chẳng lẽ hắn là cha của ta?
Vân Khê: không cần nhận cha bậy! Vạn nhất hắn là cái kẻ nghèo hèn, ngươi phải nuôi hắn cả đời a?
Thần bí nam chủ: mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng , bản tôn toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu, còn có bảo kiếm trong tay ta là vật báu vô giá!
Một cuộc tân tú tranh giành thi đấu, vị nữ tử Vân Khê bị người phỉ nhổ đến chết đi sống lại bỗng phát ra hào quang kỳ dị, quần tinh ủng nguyệt, thành bánh trái thơm ngon, người tới cửa cầu hôn cơ hồ là muốn đạp phá cánh cửa mà vào.
Tiểu Mặc tay trái phe phẩy thẻ bài “Thông qua”, tay phải giơ lên thẻ bài “Đào thải”, vội đến không biết trời đất luôn.
“Không đứng ở trong bảng thiên hạ thập đại mĩ nam chi liệt, đào thải!”
“Đánh không lại ta cùng ta mẫu thân, đào thải!”
“Giá trị con người không có được trăm vạn hai hoàng kim, đào thải!”
“. . . . . .”
Hừng hực khí thế khi cuộc tuyển chọn sắp tiếp cận kết thúc, một bang người thần bí đột nhiên xâm nhập.
“Các ngươi đang làm gì?”
“Hắc hắc, cho tôn chủ nhà ta đến báo danh nhé.”
“Bản nhân không tự mình ra mặt, trực tiếp đào thải bị nốc-ao!”
“Tôn chủ rất nhanh sẽ tới đây , sợ ngươi không tin hắn có tiền, cho nên cố ý trở về bàn Kim Sơn.”
Đây là một câu chuyện kiếm khách thời đại, Toàn bộ Ngạo Thiên đại lục có tất cả năm quốc gia, dựa theo thực lực các quốc gia trước sau mà gọi tên, phân biệt có Nam Hi quốc, Đông Lăng quốc, Bắc Tương quốc, Tây Mộ quốc cùng một quốc gia ở giữa bốn quốc là Ngạo Thiên quốc. Mỗi quốc gia đều sùng bái võ lực, huyền khí tung hoành Ngạo Thiên đại lục.
Vân Khê, kiếp trước là gia chủ của một võ đường thế gia, mang trong người tuyệt thế võ học, trong lúc vô tình xuyên qua tới trên người của Đại tiểu thư Vân gia chưa kết hôn đã mang bầu. Mơ hồ, của nặng hơn người, nhàn sự mạc không để ý chính là một cách tự vệ của Vân Khê, một khi có người chạm đến điểm mấu chốt của nàng, thương tổn người nàng để ý, nàng sẽ không từ thủ đoạn, âm ngoan thủ lạc, không chết thì không ngừng! Lời nói ác độc, vô tâm không phế, thầm nghĩ mang theo đứa con ăn uống miễn phí, tiêu dao khoái hoạt cả đời.
Vân Tiểu Mặc, con của nữ chủ, năm tuổi, thiên tài cục cưng. Hồn nhiên đáng yêu bề ngoài là cách để tự vệ của hắn, người đối tốt với hắn, hắn vô cùng thân cận, người đối với hắn không tốt, sẽ bị hắn chỉnh e thê thảm. Tất cả lời nói của Mẫu thân, hắn đều tôn sùng như thánh chỉ, quán triệt chấp hành, cho đến khi người cha phúc hắc của hắn xuất hiện. . . . . .