Giọng này rất quen thuộc!
Vân Khê tiếp tục xuyên qua cửa sổ nhìn quanh, thân ảnh màu vàng từ từ xoay người, hình ảnh từ từ lọt vào trong.
Khí chất cao thượng trong trẻo, từ trong xương lộ ra.
Cao quý mà ưu nhã, tao nhã mà nội liễm.
Người này phải là Đông Phương Vân Tường, còn có thể là ai?
Hắn còn bộ dáng mặt mũi trắng bệch, thân thể suy yếu như lúc mới gặp nữa. Hắn bây giờ, mặt mày hồng hào, tinh thần sáng lạng, chẳng qua là mang theo chút u buồn, u buồn từ trong ra ngoài.
Thật tốt quá! Đông Phương vẫn là vua Đông Lăng quốc, bằng lực lượng của, giúp tìm được Thiên Tuyệt, nhất định tốn sức chút nào.
Quay đầu lại, liếc nhìn người giường, Vân Khê: “Tiểu Mạn, ta nhớ muội hát rất êm tai, tại muội có thể hát bài cho ta nghe hay?”
“Nhưng……phía ngoài phải có người sao, phải Am chủ, nên kinh động tới khách nhân sao?” Tiểu Mạn chần chờ.
Vân Khê gấp gáp: “Muội phải là muốn lưu lại sao? Đây là cơ hội ngàn năm có, muội chỉ cần nghe ta, cơ hội của muội rất nhanh tới rồi.”
“Muội có thể lưu lại sao?” Nha đầu ngốc này, có thể ở lại Từ Vân am, ánh của lóe sáng, gật đầu liên tục, “Tốt, muội hát!”
Đang hé miệng muốn hát, Tiểu Mạn nhịn được c thận hỏi lại: “Vân tỷ tỷ, muội hát gì đây?” Nghĩ tới đây là cơ hội có thể làm cho mình lưu lại, dám có ều sơ sót.
Vân Khê suy nghĩ chút, ngg đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, chỉ Đông Phương Vân Tường dạo có mục đích trong sân, ánh của phiêu hốt, biết suy tư cái gì, thỉnh thoảng khuôn mặt ra ý cười, thỉnh thoảng là bất đắc dĩ tang thương. Nụ cười như vậy ển hình cho việc tương tư, thời ểm tư niệm Thiên Tuyệt cũng có biểu tương tự.
Đông Phương a Đông Phương, ra là ngươi cũng có người a.
Nàng linh cơ vừa động, quay đầu, với Tiểu Mạn: “Bây giờ ta dạy muội ca khúc, ta hát câu, muội học câu. Nhớ kĩ, phải truyền tình cảm vào, tốt nhất phải hát cho thiên địa chuyển biến, ruột gan đứt từng khúc, như vậy muội mới có cơ hội lưu lại, biết?”
Tiểu Mạn bán tín bán nghi, bất quá nghe vk muốn dạy mình ca hát, lập tức đáp ứng. Bình thường thích thứ gì, chỉ thích ca hát.
Đông Phương Vân Tường khó có lúc tranh thủ được thời gian tới Từ Vân am nghỉ, sở dĩ lựa chọn tới đây săn thú, thứ nhất là bởi vì sau khi rời đô, Từ Vân am cách hoàng cung tương đối gần, tới lui dễ dàng, thứ hai, nghe nơi này từng có dấu lưu lại, nên muốn tới đây tìm kiếm bóng hình người xưa.
Nàng mặc dù ở nơi trời, nhưng dung nhan của vẫn thường xuyên lên ở trong đầu, việc duy nhất có thể làm, cũng chỉ có thể mượn lần này an ủi nỗi khổ tương tư.
T trí còn phiêu du, lúc này bầu trời bay tới tiếng ca, tiếng ca đặc biệt uyển chuyển linh hoạt kỳ ảo, thoáng cái hấp dẫn được.
“Chỉ bởi vì nhìn người lần, mà sao quên được dung nhan của người, mong ước tình cờ ngày gặp lại nhau, từ đó ta bắt đầu nhung nhớ……”
Đông Phương Vân Tường tinh thần rung lên, bị tiếng ca hấp dẫn, đnơi đáy lòng mềm mại, giống như có gì đó chạm vào, nhàng rung động….
“Muốn người ở trời đây, muốn người ở trước, muốn người ở trong t trí, muốn người ở trong tim……”
Đông Phương Vân Tường từ từ quay đầu, tìm được nơi gian phòng phát ra tiếng hát kía, dưới tự chủ về phía nó.
Muốn người ở trời đây, muốn người ở trước, muốn người ở trong t trí, muốn người ở trong tim……Từng câu từng chữ được hát ra phải là tiếng lòng của giờ phút này sao?
Biết thể, nên tư niệm, biết có hi vọng, có cơ hội ở chung chỗ, nhưng vẫn kìm lòng đậu, ai bảo…… nhìn lần chứ?
Tới rồi, tới rồi!
Vân Khê nhìn Đông Phương Vân Tường từ từ đến gần, mừng rỡ vạn phần, tiếp tục dạy hát: “Tình nguyện tin tưởng chúng ta kiếp trước ước hẹn, kiếp này tình thay đổi, tình nguyện dùng cả đời này chờ người phát, ta mực chờ người chẳng bao giờ rời xa……”
Lời ca qua thanh Tiểu Mạn trở nên vô cùng linh hoạt kỳ ảo, ý cảnh của bài hát dường như lại được tăng lên cảnh giới, khiến Đông Phương Vân Tường quên mình đến trước cửa phòng, muốn đẩy cửa vào.
Tay của đặt cửa, Vân Khê cõi lòng đầy mong đợi, mục đích là muốn hấp dẫn Đông Phương Vân Tường đến, ai ngờ lúc này thanh Am chủ vang lên, ngăn trở Đông Phương Vân Tường.
“Hoàng Thượng! Không thể vào!”
Am chủ vội vàng chạy tới, ngăn Đông Phương Vân Tường: “Hoàng Thượng, bên trong căn phòng này là tiểu nha đầu bệnh nặng, sợ rằng lây bệnh cho Ngài, Ngài nên vào.”
“Nàng bị bệnh?” Đông Phương Vân Tường đuôi mày chau lên, thầm đáng tiếc, nhưng trong lòng vẫn mang theo chờ mong, muốn vị nương ca hát này. Có thể hát ra ca khúc ý cảnh sâu xa uyển chuyển như vậy, hẳn phải là bình thường.
Xoay người, khẽ gõ cửa phòng: “Cô nương, tại hạ có thể vào sao?”
Nghe được tiếng gõ cửa, Vân Khê lập tức đổi giận thành vui, nháy với Tiểu Mạn giường: “Mau để cho vào!”
Tiểu Mạn nghe là thanh nam nhân, hoảng sợ đến mức vội chui vào chăn, chỉ lộ ra cái đầu, “> mẽ lắc đầu: “Không được a, là nam!”
Vân Khê im lặng: “Nam sao? Nam thể sao? Tiểu Mạn, là đương kim Hoàng Thượng, chỉ cần câu của, bất kỳ nguyện vọng của muội đều có thể thực.”
Vân Khê cố gắng hấp dẫn, tiếp tục: “Muội biết Ân tiểu thư tại sao lại muốn đên Từ Vân am, tại sao mỗi ngày lại trang ểm xinh đẹp? Nàng làm như vậy, mục đích chủ yếu chính là hấp dẫn lực chú ý của hoàng đế, đạt được thánh sủng, tương lai bước lên trời, trở thành Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ.”
“Hoàng Hậu?” Hai chữ này đối với Tiểu Mạn rất xa lạ, mày xinh đẹp nhăn lại, vẫn động t.
Vân Khê ngừng cố gắng, tiếp tục thuyết phục nha đầu ngốc này: “Muội phải là muốn trả thù Ân tiểu thư sao? Chỉ cần muội hấp dẫn lực chú ý của hoàng đế, cùng hoàng đế trở thành bằng hữu, muội chỉ cần ở trước mặt hoàng đế đ dao, muội muốn làm cho chết chết, muội muốn làm cho sống được sống, đây phải là bớt nhiều việc sao?”
“Báo thù?” Tiểu Mạn đáy xẹt qua tia sáng, nhưng lại nhanh chóng lặng lẽ rút lui, cúi đầu: “Muội muốn báo thù, nhưng muội hi vọng có thể quang minh chính đại báo thù, muội chỉ muốn chứng minh trong sạch của mình là được rồi.”
Vân Khê vô lực ngã ngồi ghế, im lặng ngưng nhìn Tiểu Mạn, mặc dù rất bó tay đối với cổ hủ của ấy, nhưng trong nội t, càng thích Tiểu Mạn hơn. Đổi lại là người bình thường, có thể có cơ hội đến gần hoàng đế, ai mà liều mạng nắm chắc cơ hội, cũng chỉ có người t địa đơn thuần t lương như Tiểu Mạn mới có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này.
C thận nghĩ lại, nếu Tiểu Mạn là loại người vì báo thù mà việc gì làm, có lẽ đề phòng ấy. Bởi vì… người như vậy, hôm nay có thể vì báo thù chừa thủ đoạn nào, chưa biết chừng bởi vì chuyện khác mà chừa thủ đoạn nào để đối phó với mình.
Hơn nữa, làm vậy cũng ng bằng đối với Đông Phương, tình cảm mà đạt được bằng mưu kế là rẻ mạt nhất.
Đông Phương Vân Tường đáng giá có được phẩm đức cao thượng t lương.
Trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, có lẽ, Tiểu Mạn rất thích hợp với Đông Phương Vân Tường đây.
Một t lương nhân từ, có thể buông tất cả mới thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ, hơn nữa Đông Phương Vân Tường cũng phải là người thích nạp phi cưới thiếp, Tiểu Mạn vào cung cũng cần bị cuốn vào giữa cuộc tranh đấu của hậu cung, quả thực là ông trời tác hợp.
Duy nhất được hoàn mỹ chính là, thân thế bối cảnh của Tiểu Mạn hơi kém, Hoàng Hậu có thân thế bối cảnh khó mà tồn tại ở địa phương ăn thịt người đó..
Ý niệm vừa mới nảy sinh ra trong đầu rất nhanh lại bị dập tắt.
Vẫn là thuận theo tự nhiên, có lẽ qua hai năm, Đông Phương Vân Tường trong lòng có ý trung nhân, căn bản cần giật dây.
Ngoài cửa phòng, Đông Phương Vân Tường vẫn chấp nhất, gõ cửa: “Cô nương, tại hạ vừa nghe được tiếng ca của nương, cảm động. Tại hạ có dụng ý khác, chỉ hi vọng có thể nghe nương hát lại lần nữa.”
Tiểu Mạn kh trương nhìn phương hướng cửa phòng, cách cánh cửa, loáng thoáng có thể bóng người ngoài cửa. Nàng từ lớn lên ở Từ Vân am, hầu như toàn gặp các nữ tử, rất ít nam nhân xuất, mặc dù có nam tử, cũng là hạ nhân thô lỗ hoặc các nô tài nịnh nọt, nơi nào có nam tử ôn văn nho nhã như vây?
Tiếng rất ôn nhu, giống như là gió thổi lất phất qua, làm cho t bất tri bất giác bay bổng lên, tiếng ca uyển chuyển từ trong miệng tự nhiên xuất ra: “Chỉ bởi vì nhìn người lần, mà sao quên được dung nhan của người, mong ước tình cờ ngày gặp lại nhau, từ đó ta bắt đầu nhung nhớ……”
Tiếng ca êm tai khiến những người trong ngoài sân đều say mê, đắm chìm trong đó.
Đông Phương Vân Tường kinh ngạc ngắm nhìn cửa phòng, ánh từ từ mê ly.
Am chủ thầm quan sát thần sắc của, trong lòng lại lo lắng bất an, thầm nghĩ sao nha đầu Tiểu Mạn này lại hát vào lúc này cơ chứ? Vẫn biết giọng hát của Tiểu Mạn tệ, nhưng chưa từng nghe hát bài này bao giờ, ý cảnh của bài hát này……Dần dần, Am chủ cũng say mê trong đó.
Bên ngoài sân, Ân tiểu thư dẫn nha hoàn vội vã chạy tới: “Cha, Hoàng Thượng đâu?”
Ân Thượng Thư hoàn hồn, đánh giá nữ nhi từ xuống dưới hồi, sau đó hí: “Con quay về đổi trang phục rực rỡ này thành trang phục mộc mạc, giản dị hơn.”
Ân tiểu thư hiểu, cúi đầu nhìn xiêm y người chút, lắc đầu: “Tại sao phải đổi lại? Khó khăn lắm con mới chu bị xong, đây là ý phục con thích nhất. Cha, phải người muốn con đến gần Hoàng Thượng, hấp dẫn chú ý của Ngài hay sao? Người lại bảo con ăn mặc mộc mạc chút, ai còn chú ý tới con nữa?”
Ân Thượng Thư than thở, phân tích cho nữ nhi: “Nghe tiếng ca kia? Hoàng Thượng thích tiếng ca linh hoạt kỳ ảo trang nhã, Ngài giống như những nam nhân khác, Ngài thích những nữ nhân trang ểm quá cầu kì, hoa lệ. Nếu, nhiều nữ nhân như vậy vì sao Ngài lại chọn ai vào cung?”
“Biết đâu Ngài thích nữ nhân mà lại thích…” Ân tiểu thư được nửa, bị Ân Thượng Thư vội vàng quát bảo ngừng lại.
“Con ên này, dám lung tung! Ở sau lưng chửi bới Hoàng Thượng, ngươi có biết phạm tội gì? Ngươi đừng nhìn Hoàng Thượng ngoài mặt ôn văn nho nhã, đối i người hòa khí, nội t của chính là sói, con sói hoang kiêng nể ai, chỉ có đế vương “> mẽ như vậy mới có thể tấn ng bốn, thống nhất Ngạo Thiên đại lục trong thời gian ngắn ngủi năm rưỡi. Thử hỏi, ai có thể đoạt được ng tích vĩ đại như thế?”
“Ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần nên khinh thường Hoàng Thượng của chúng ta, thông minh cùng tài tình của Ngài nam tử tầm thường nào có thể bằng được.”
Ân tiểu thư nghe phụ thân miêu tả, lộ ra si mê: “Cha, sau khi nghe ngài như vậy, con phát càng ngày con càng thích Hoàng Thượng hơn, con muốn được gả cho nam nhân như vậy! Cha, con nghe lời ngài, bây giờ thay y phục ngay. Chỉ cần có thể trở thành Hoàng Hậu, người muốn con làm gì con làm thế.”
Ân Thượng Thư vui mừng cười tiếng, vỗ vỗ đầu vai nữ nhi,: “Chuyện của con, cha nhất định dốc hết toàn lực. Con đổi xiêm y trước, rồi cha chu bị khúc phổ cho con, con phải học cho tốt, nhất định ta giúp con tiến cung, trở thành Hoàng Hậu.”
“Cha, người tốt với con quá!” Ân tiểu thư vui mừng nhảy nhót, lôi kéo nha hoàn thay y phục.
Ân Thượng Thư mỉm cười nhìn nữ nhi xa, thầm nghĩ, cả đất này, trừ nữ nhi ra, còn có người nào có tư cách trở thành Hoàng Hậu chứ? Với thế lực trong triều của bây giờ cùng với trọng dụng của Hoàng Thượng, trừ Vân gia, người nào có thể địch nổi.
May là, Vân gia có nữ nhi, nếu hẳn là phải tốn phen t tư giúp nữ nhi tranh đoạt Hậu vị cùng nữ nhi của Vân gia.
Tiếng ca lại dừng lại, Đông Phương Vân Tường đứng lâu ở trước cửa, ánh mê ly từ từ thu lại, khóe miệng khẽ động, lộ ra nụ cười vui.
“Cô nương, đa tạ nương ca hát, hi vọng bệnh của nương có thể mau sớm khỏi để ta có cơ hội nghe được tiếng ca của nương lần nữa.” Hắn xoay người, cất bước xa, sắp rời sân, quên phân phó ngự y lưu lại chữa trị cho Tiểu Mạn.
Vân Khê nhìn Đông Phương Vân Tường cứ thế rời, vốn định thúc giục Tiểu Mạn nghĩ cách lưu lại Đông Phương Vân Tường, nhưng rồi lại thôi.
Bởi vì, người bị lạc trong ca khúc, trừ Đông Phương Vân Tường, con có Tiểu Mạn mất hồn nhìn đăm đăm vào cánh cửa.
Chắc giờ nha đầu kia hối hận muốn chết.
Đúng vậy, Tiểu Mạn hối hận, rất muốn gặp nam tử ngoài cửa lần, rốt cuộc là người như thế nào?
Người ngoài cửa từ từ di mất dạng, Tiểu Mạn vẫn thất thần nhìn cửa phòng lâu, Vân Khê cất bước đến gần, đưa tay quơ quơ ở trước mặt: ‘Hối hận sao? Muội bỏ lỡ đoạn nhân duyên tốt ngàn năm rồi, sau này có muốn gặp mặt, sợ rằng rất khó khăn a.”
Tiểu Mạn hoàn hồn, khuôn mặt n đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Vân tỷ tỷ, sao tỷ phải dạy muội hát, vì muốn đưa vào phòng sao?”
Tiểu nha đầu cũng đần, rốt cục lĩnh hội được rồi.
“Vân tỷ tỷ, có phải tỷ quen? Hắn…… Hắn trông như thế nào?” Hỏi xong, khuôn mặt n của càng đỏ hơn, xấu hổ muốn chui xuống đất.
Vân Khê liếc cái, cố ý trêu chọc: “Hắn à, trông chẳng ra sao, vừa béo vừa thô, đầu lại mọc mụn, mặt rỗ, ánh tà ác, bất luận kẻ nào nhìn, cũng muốn ói……”
“Tỷ tỷ gạt người! Nhất định phải người như tỷ.” Tiểu Mạn ôm chăn, khuôn mặt n vểnh lên bốn mươi lăm độ, lộ ra mơ ước, “Hắn nhất định là vị nam tử ôn văn nho nhã, cao lớn nhã nhặn, phong độ nhàng, thanh của ôn nhu như vậy, hơn nữa lại nho nhã lễ độ…… Hì hì, còn muốn nghe tiếng ca của muội nữa…… hì hì, hì hì……”
Tiểu Mạn ha ha cười khúc khích, l vào thế giới của mình.
Vân Khê buồn cười nhìn, mới vừa có cơ hội gặp mặt tốt như vậy, lại bỏ lỡ, tại mới mong đợi, biết phải ngu, hay là ngu đây?
Bỏ lỡ lần cơ hội, Vân Khê bắt đầu nghĩ cách tạo cơ hội gặp mặt Đông Phương Vân Tường lần thứ hai, qua lại vài lần, tất cả mọi người tất bật chu bị cho yến hội buổi tối, Vân Khê bắt đầu ôm mong đợi với dạ tiệc tối nay.
Nàng cũng có thể trực tiếp tìm Đông Phương Vân Tường, nhưng có thể mình, nghe được mình chuyện sao? Nàng ôm hy vọng quá nhiều, có lẽ thông qua Tiểu Mạn cùng tiếp xúc, cơ hội câu thông lớn hơn chút ít.
Đông đông đông!
Có người gõ cửa.
“Người ở bên trong nghe đây, ta chính là phụng mệnh Thượng Thư đại nhân mà đến, ngươi mau đem cửa mở ra, ta có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng.” Ngoài cửa truyền tới tiếng, giọng rất hống hách.
Ân Thượng Thư? Vân Khê suy tư chốc lát, lộ ra lãnh ý, xem bộ dáng kia chính là ca khúc gây họa, đem Ân Thượng Thư trêu chọc tới. Thử nghĩ cũng biết, nữ nhi của muốn trở thành Hoàng Hậu, nhất định phải hấp dẫn được hoàng đế, đây là muốn trộm lấy bản quyền a.
“Có chuyện gì, cứ ở ngoài.” Tiểu Mạn hướng ngoài cửa trả lời.
Cô ngoài cửa dừng chút, cất giọng: “Ân Thượng Thư rất hứng thú với ca khúc vừa rồi của ngươi, ngài lệnh cho ngươi chép ca khúc vừa rồi ra, dâng lên cho ngài.”
Tiểu Mạn cau mày, ngây thơ nhưng ngốc. Nàng suy tư, trả lời: “Mời chuyển cáo cho Thượng Thư đại nhân, ca khúc này là do vị tỷ tỷ dạy cho ta, được cho phép, thể tùy tiện truyền thụ cho người khác.”
“Vậy vị tỷ tỷ của ngươi ở đâu? Ta đây chuyện với để cho đem ca khúc truyền lại cho ta.” Cô ngoài cửa tiếp tục.
Tiểu Mạn nhìn chăm chú vào Vân Khê, mỉm cười: “Vị tỷ tỷ của ta đây thần long đuôi đầu, phải dễ tìm như vậy.”
Vân Khê con ngươi chuyển động, nếu có người có thể tìm, mới phải cảm ơn trời đất.
“Nếu khó tìm như vậy ta tìm ngươi. Chẳng qua chỉ là bài hát, cũng phải là đại gì, ngươi mè nheo muốn viết, chẳng lẽ là để Thượng Thư đại nhân vào sao, muốn chọc giận lão nhân gia ngài?” Cô ngoài cửa nhịn được, nửa uy hiếp nửa thúc giục, “Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất thức thời chút, khi chọc giận Thượng Thư đại nhân, đừng tánh mạng ngươi khó giữ được, cả Từ Vân am cũng gặp tai ương vì ngươi! Không phải là ta hù dọa ngươi, mà là quyền thế của Thượng Thư đại nhân tuyệt đối làm được. Cũng sợ cho ngươi biết, Thượng Thư đại nhân lệnh cho ngươi viết khúc phổ là để Ân tiểu thư học, khiến Hoàng Thượng chú ý, từ đó có thể bước lên ngôi vị Hoàng Hậu. Nếu người nào cản trở con đường của ngài ấy, làm hỏng đại của ngài và tiểu thư, … ngươi chịu nổi sao…”
Tiểu Mạn nghe người nọ, sắc mặt tái xanh, ra bọn họ cần từ khúc để hấp dẫn chú ý của Hoàng Thượng…… đáy lòng khỏi mất mát, còn muốn tự mình hát khúc dâng lên Hoàng Thượng.
Nàng sợ mình có nguy hiểm, nhưng nếu liên lụy đến dưới Từ Vân am, trăm triệu đồng ý.
“Được, ta viết!”