Chương 104: Lật tẩy

Lật tẩy

Sau khi Diệp Vô Thần trở về Diệp gia, mông còn chưa ngồi ấm liền dẫn Ngưng Tuyết ra ngoài đi dạo. Nói thật tình, hắn rất thích loại cảm giác làm thiếu gia này, không cần đi học, không cần làm việc, toàn bộ cuộc sống hàng ngày có người chăm sóc thoải mái sung sướng, lúc không có việc gì thì vẽ tranh với tỷ tỷ, cùng Ngưng Tuyết nghịch nước, dạo phố, thật là tiêu diêu tự tại biết bao.

Diệp Vô Thần lúc này đi đến đâu đều là tiêu điểm được người khác dõi mắt nhìn, bởi vì trên người hắn dày đặc vầng sáng. Nếu chuyện Hoa gia hủy hôn hướng về Diệp gia hôm nay còn truyền ra ngoài nữa, thì vầng sáng trên đầu hắn sẽ còn tăng thêm một quầng.

Ngắm bầu trời, hắn nhỏ giọng lẩm bẩm:

– Hẳn chính là hôm nay đây… Chỉ là, loại cảm giác kỳ quái này là gì? Chẳng nhẽ sẽ xuất hiện biến số ngoài tính toán?

– Ca ca, muội muốn ăn cái đó!

Diệp Vô Thần đi tới mua.

– Ca ca, huynh thấy chú bướm nhỏ này đẹp hay không?

Diệp Vô Thần đi tới mua.

– Woa! Ca ca, cái kia biết tự xoay kìa! Thật kỳ lạ! –Tiểu Ngưng Tuyết chỉ vào một chiếc chong chóng nói. Diệp Vô Thần không nói hai lời, đi tới mua.

Mộng Yên Lâu, chốn lúc trước hắn “mạo phạm” Phi Hoàng công chúa Long Hoàng Nhi, cũng là mục tiêu hắn lần này tới. Hắn dắt tay Ngưng Tuyết, mỉm cười nói:

– Tuyết Nhi, chúng ta vào chơi một lát nhé.

Diệp công tử nghênh ngang tiến vào Mộng Yên Lâu – chốn trăng hoa số một số hai toàn Thiên Long Thành, khiến vô số người qua đường hết sức bất ngờ. Nghe đồn Diệp công tử này đối diện với lời chủ động cầu thân của vô số vương công đại thần đều cự tuyệt hết, hiện giờ lại tới chốn này, chẳng nhẽ Diệp công tử danh chấn Thiên Long Thành cũng thích hạng kích thích này?

Hơn nữa trong tay còn dẫn theo một cô bé…

Khác hẳn với hắn tưởng tượng chính là, nghênh đón họ không phải là một nữ nhân trung niên ra vẻ lẳng lơ mặt trát đầy son phấn, mà là một tiểu cô nương nhỡ nhàng õng ẹo, chỉ nghe nàng nũng nịu nói:

– Vị công tử này thật tuấn tú, vừa nhìn biết ngay là khách quý…

– Đừng diễn kịch nữa. –Diệp Vô Thần nén nổi quét mắt nàng một cái:

– Dẫn ta đi gặp Thủy Mộng Thiền, ta nghĩ hẳn là nàng cũng có hứng thú gặp ta.

Sắc mặt tiểu cô nương kia trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, sau đó che miệng cười:

– Vị công tử này đúng là nói đùa, Thủy cô nương là quý nhân của Mộng Yên Lâu chúng ta, ai mà chẳng biết nàng là người của hoàng đế, bình thường đều không thể gặp nam nhân. Nam nhân mỗi ngày tới Mộng Yên Lâu ta nhiều như vậy, còn chưa có ai dám nói muốn gặp Thủy cô nương. Công tử tốt hơn hết đừng đùa giỡn, công tử tuấn tú như vậy, nhất định là con nhà giàu, nếu công tử không chê, hôm nay để nô gia tự mình tiếp đãi công tử được không? Chẳng nhẽ nô gia không bằng Thủy cô nương sao?

Diệp Vô Thần cười tủm tỉm quét mắt nàng vài cái, thấp giọng nói:

– Không ngờ bản lãnh theo dõi của người Nam Hoàng tông tuy không được, nhưng bản lĩnh diễn kịch quả thật không tệ. Nam Hoàng tông ngươi đã phái người giám sát ta sáu ngày, trong đó có hai ngày là ngươi và một người vóc dáng tương tự ngươi. Hình như có một tối lúc ta đi đêm còn không cẩn thận bị ta đánh ngất. Tiểu cô nương, ngươi lén nhìn ta lâu như vậy, bây giờ ngay cả ta là ai đều không nhớ được sao?

Sắc mặt “tiểu cô nương” rốt cuộc biến đổi liên tục, nàng thu thần thái cố ý giả trang kia lại, ánh mắt phức tạp nói:

– Ngươi đi theo ta.

Tiếng nhạc trong Mộng Yên Lâu vang lên tứ phía, nam nữ bên trong phần lớn đều y phục không chỉnh tề, tràn ngập mùi dâm dục và đủ mọi thanh âm khó nghe, rất khó tưởng tượng công chúa của Nam Hoàng, hơn nữa là nữ nhân thuộc về hoàng đế lại ở đây lâu đến thế. Vả lại nghe nói số lần rời khỏi đây trong suốt ba năm không quá ba lần.

Bất chấp ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc rõ ràng của đám nam nữ, Diệp Vô Thần không ngó nghiêng dẫn Ngưng Tuyết đi theo đằng sau thiếu nữ kia lên lầu hai, sau đó đi thẳng một mạch lên tầng thượng.

Một căn nhã gian đóng kín bị đẩy ra, mùi hương thơm ngát nhàn nhạt xộc thẳng vào mũi, không cần thiếu nữ nọ gọi, hắn đã không chút khách khí đi vào. Thiếu nữ nọ nhíu mày, không nhịn được hỏi:

– Nếu ngươi đã biết chúng ta là người của Nam Hoàng tông, chẳng nhẽ không sợ vào bừa sau đó bị chúng ta giết người diệt khẩu ư?

Diệp Vô Thần như không nghe thấy, lật tay “rầm” một tiếng đóng cửa lại, khiến tiểu cô nương có lòng tốt nhắc nhở hắn tức đến độ suýt nữa giẫm chân.

– Ca ca, đây là đâu? –Ngưng Tuyết quan sát xung quanh hỏi.

– Là một nơi có rất nhiều nữ nhân. Chẳng hạn như, trên nóc có ba nữ nhân, sau ván cửa ở đằng sau có hai nữ nhân, sau chiếc rèm góc phải còn có hai nữ nhân đang nằm sấp rất chướng mắt. Trong cửa sau tấm rèm vải ở trước mặt còn có một người đang đứng. Mỗi một người họ đều đang ngấm ngầm chú ý chúng ta đó. –Diệp Vô Thần hời hợt nói. Sau đó ngồi vào chiếc ghế ngay chính giữa, ôm Ngưng Tuyết ngồi lên đùi mình, một tay vòng eo nàng, một tay nâng chén trà bốc hơi mù mịt tren bàn, như không có việc gì nhấp một ngụm.

Tại mấy chỗ Diệp Vô Thần nhắc tới, dao động của khí tức rõ ràng trở nên kịch liệt.

– Vậy bọn họ vì sao không ra ngoài thế? –Diệp Ngưng Tuyết hỏi.

– Bởi vì các nàng quá xấu, không ra ngoài gặp người. –Diệp Vô Thần đặt chén trà xuống, ôm chặt Ngưng Tuyết trong ngực: Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

– Đâu có đáng yêu như Tuyết Nhi của ta.

– Diệp công tử quả nhiên rất quyết đoán, Mộng Thiền khâm phục không thôi. Cánh cửa đằng sau rèm cửa màu hồng nhạt khe khẽ bị đẩy ra, một thân ảnh duyên dáng chậm rãi đi ra, ưu nhã ngồi trước một bộ hương án. Cách một lớp rèm cửa, Diệp Vô Thần không thể nhìn rõ gương mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh đủ khiến nam nhân bình thường mất hết hồn vía.

– Đâu có đâu có, Thủy cô nương quá khen rồi. So với Thủy cô nương đằng đẵng năm năm ở trong chốn trăng hoa mà hầu như không ra ngoài, chút “quyết đoán” này của ta hoàn toàn không tính là cái gì. –Diệp Vô Thần nhìn nàng nói. Ánh mắt như thực chất xuyên thấu qua rèm vải, chiếu thẳng lên gương mặt nàng.

Tuy rằng cách một lớp rèm vải, Thủy Mộng Thiền không ngờ lại có một cảm giác bị người ta nhìn thẳng không hề cách trở. Nàng hé đôi môi đỏ, nhẹ giọng nói:

– Mộng Thiền chỉ là một nữ nhân, làm sao đáng được Diệp công tử khen ngợi như thế. Bây giờ mấy ai không biết Diệp công tử tài học sánh Thiên nhân, tài hoa tuyệt thế, Mộng Thiền luôn sinh lòng hâm mộ, hôm nay rốt cuộc đã như nguyện.

– Thật sao? Có thể được Mộng Thiền cô nương khen ngợi như thế thật là vừa mừng vừa sợ. Nếu Mộng Thiền cô nương đã muốn gặp ta như vậy, cớ gì không bỏ chiếc rèm che tầm mắt này, để ta cũng tận mắt ngắm thiên nhan của Mộng Thiền cô nương một lần. –Diệp Vô Thần bật cười nói.

Thân ảnh tuyệt đẹp sau rèm vải chầm chậm lắc đầu:

– Mộng Thiền đã thuộc về hoàng đế Thiên Long, trước khi vào cung vốn không nên gặp nam tử khác, mong Diệp công tử thứ lỗi cho.

– Thứ lỗi thì khỏi cần. Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi. Tướng mạo của nàng thế nào ta chẳng hề cảm thấy hứng thú. Chỉ là… -Diệp Vô Thần cười lạnh một tiếng, thong thả nói:

– Mộng Thiền cô nương nói mình đã thuộc về hoàng đế Thiên Long… Nàng thật sự cho là như vậy ư?

– Gia phụ an bài Mộng Thiền không thể không theo. Chuyện này tại Thiên Long Thành chẳng phải bí mật. –Thủy Mộng Thiền sâu kín nói, trong thanh âm loáng thoáng mang theo chút ít không cam lòng và không mong muốn.

– Chuyện này Vô Thần đương nhiên đã nghe thấy từ lâu. Nhưng Mộng Thiền cô nương, nàng liệu có biết lúc ta nghe thấy lời đồn giữa Nam Hoàng tông nàng với Thiên Long hoàng thất dạo trước có cảm nhận duy nhất là gì không?

– ……….

– Là nực cười. Nực cười cho thế lực khổng lồ như Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông truyền thừa vô số năm, người thường vĩnh viễn không dám trêu chọc chẳng ngờ lại như hai gánh hát trình diễn một vở tuồng đầy giả dối. Hơn nữa không hổ là hai thế lực cường đại nhất Thiên Thần đại lục, kỹ xảo diễn cũng thật là không hề bình thường, lừa được người trong thiên hạ, cũng lừa được cả hoàng đế hết sức thông minh kia. Vô Thần quả là không thể không bội phục.

Miệng nói bội phục, nhưng trên mặt lại là vẻ châm biếm rõ ràng.

Bảy luồng khí tức từ các phương hướng khác nhau đồng thời bắn tới khóa chặt chặt Diệp Vô Thần, chỉ cần Thủy Mộng Thiền hạ lệnh một tiếng, họ lập tức sẽ ra tay như tia chớp lưu lại kẻ khiến nội tâm họ chấn động mãnh liệt này.

Thủy Mộng Thiền không giận mảy may, mềm mỏng ngờ vực nói:

– Lời này của Diệp công tử xin thứ cho Mộng Thiền khó có thể hiểu. Nam Hoàng tông ta và Bắc Đế tông vốn chính là kẻ địch trời sinh, sao có thể nói là diễn tuồng.

– Các ngươi trước kia quả thật là kẻ địch lâu năm, nhưng thiên hạ không có địch nhân vô duyên vô cớ. Nam Hoàng tông các người vốn dĩ không có cừu hận gì với Bắc Đế tông, các ngươi sở dĩ từng là địch hoàn toàn bởi vì truyền thừa trong số mệnh, nhưng lâu dần, sự thù địch này cũng phai nhạt theo từng đời. Bởi vì cuộc tranh đấu giữa các ngươi ngoại trừ tạo thành thương vong thì không có bất kỳ ý nghĩa nào, cũng hoàn toàn khó có thể phân ra thắng bại. Đến đời các ngươi, các ngươi đã không muốn đối địch, mà hậu quả của việc sống yên ổn với nhau đương nhiên là di dời lực chú ý, cuộc sống quá ư an nhàn, cộng thêm thực lực bành trướng đến mức không ai có thể bằng, bất kỳ người nào thường thường đều sẽ nảy sinh một vài khát vọng, chẳng hạn như — quyền thế.

– Bất luận là Nam Hoàng tông hay Bắc Đế tông, đều đã không còn là hai thế lực khổng lồ lánh đời, không màng việc thế gian nữa, mà chuẩn bị nhúng tay vào chuyện thế gian, thậm chí khống chế thiên hạ! Vở tuồng hai tông các ngươi diễn năm đó chính là khởi đầu. Ta nói đúng không, Mộng Thiền cô nương.

Mùi thơm trong khuê phòng rõ ràng trở nên hỗn loạn, đó là do sát khí hỗn loạn khuấy động không khí. Thủy Mộng Thiền vẫn dịu dàng nói:

– Diệp công tử, Mộng Thiền tuy kính nể tài hoa của công tử, nhưng cũng không cho phép người khác hiểu lầm Nam Hoàng tông ta, mong Diệp công tử chớ nói đùa như vậy với Mộng Thiền.

– Nói đùa? Có phải nói đùa hay không thì công chúa Nam Hoàng tông như cô biết rõ hơn ai hết. –Diệp Vô Thần chẳng hề gì bật cười, nhấp ngụm trà, nói tiếp:

– Năm đó Nam Hoàng tông cô bị Bắc Đế tông đuổi theo, trốn vào rừng sâu núi thẳm nào đó thì không trốn, lại cứ khăng khăng chạy đến Thiên Long Thành, xem ra các người cũng đã tính đến hoàng đế kia sẽ nhúng tay vào. Mà càng nực cười khi, Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông hết sức cường đại, Thiên cấp cao thủ ở trong mắt người thường đều là nhất đại tông sư, nhưng thiết nghĩ ở chỗ các người thì đâu đâu cũng có. Mà Thiên Long hoàng thất điều động ba Thiên cấp cung phụng và một đống Thành Vệ Quân không ngờ lại đánh tan tác Bắc Đế tông luôn chiếm mọi ưu thế của các người, thậm chí thua đến nước nhiều năm như vậy đều không dám tái xuất hiện. Thủy cô nương, cô không cảm thấy có chút kỳ quặc ư?

– Thế lực Nam Hoàng tông ta và Bắc Đế tông vốn dĩ ngang nhau, chi viện bên ngoài xen vào có thể dễ dàng đánh tan thế cân bằng này, khiến chúng ta dễ dàng giành chiến thắng, điều này không hề kỳ quái. –Thủy Mộng Thiền vẫn dùng giọng điệu mềm mỏng chậm rãi của nàng đáp.

– Thật sao? Vậy lúc trước tông chủ Nam Hoàng tông các ngươi trúng độc mà bị truy đuổi rất lâu, nếu nói không tổn hại thì thật sự không biết nói gì hơn. Nếu có, cho dù có thêm những chi viện bên ngoài không tính là quá mạnh kia giúp đỡ, các ngươi dựa vào cái gì có thể đánh bại Bắc Đế tông trăm ngàn năm qua đều chưa hề đại thắng mười mấy năm không xuất hiện?

Thủy Mộng Thiền:

– ………

Chương 1: Diệp Vô Thần

Chương 1: Diệp Vô Thần

Score 8.3
Tỉnh lại đi, ngươi đã ngủ quá lâu rồi, tỉnh lại đi… Trong ý thức hải mênh mông vô tận truyền tới thanh âm mờ ảo như mây khói.

Là ai… Là ai đang gọi ta?

Trong bóng tối mịt mùng, hắn rốt cuộc đã mở mắt. Trước mắt, vẫn là thế giới tối đen như cũ.

Ban đêm ư?

Đầu đau như muốn vỡ ra. Hắn vô ý thức dùng tay ôm đầu mình, dùng lực lắc lắc, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười bảy, mười tám tuổi, dáng người dong dỏng, mặc một chiếc áo trắng muốt, sắc mặt trắng bệch tuấn tú, một đôi mắt mê mang, lại mang theo vẻ âm nhu gần như hơi thở nữ nhân. Nhưng ánh mắt nội uẩn lại bình tĩnh như lưỡi dao xé toạc màn đêm, trong nháy mắt thấy rõ hết thảy. Làn da hắn tái nhợt như kiểu bệnh trạng, mái tóc đen dài tự nhiên xõa rủ hai bên bờ vai gầy yếu, dưới màn đêm vẫn lờ mờ lấp lánh màu đen bóng chói mắt. Ngón tay thon dài, xương cổ tay nhỏ nhắn, thoạt nhìn hoàn toàn là dáng tay thư sinh mềm yếu vô lực, mà tại Thiên Thần đại lục dùng võ lực vi tôn, chỉ vẻn vẹn bề ngoài của hắn thôi đã khiến người ta xem thấp một bậc rồi.

Đây là đâu?

Chẳng biết đã nằm bao lâu, toàn thân hắn cứng đơ như đá, tốn rất nhiều sức lực mới đứng dậy được. Xung quanh hoàn toàn tối đen, nhưng ở trong mắt hắn lại hệt như ban ngày. Đây là một gian nhà cỏ đơn sơ thấp bé, trong không khí tươi mát tràn ngập mùi rơm rạ, bên tai loáng thoáng truyền tới thanh âm của một lão nhân, hắn hơi nhíu mày, vận động thân thể đau mỏi một lần, sau đó dợm bước chân cứng đờ đi ra ngoài.

Đây là một buổi tối mây đen rợp trời, không trăng không sao. Dưới màn đêm, bảy tám đứa nhỏ đang ngồi vây xung quanh một lão nhân, ngước đầu nghe ông kể câu chuyện thần thoại mà chúng đã từng nghe không biết bao nhiêu lần.

- … Sự tập kích của Ma giới khiến cả đại lục tai nạn nổi lên bốn phía, sinh linh lầm than. Bốn nước vốn dĩ nhìn nhau như hổ rình mồi cũng bị ép liên hợp lại chống cự Ma giới xâm nhập, nhưng Ma cường đại lại há nhân loại có thể ngăn cản. Khi đại lục rơi vào tuyệt cảnh thì dưới sự khẩn cầu của nhân loại, Thần giới rốt cuộc giáng xuống cứu tinh, hơn nữa giáng xuống còn là hai người con gái duy nhất của Thần Đế. Một người trong họ toàn thân trắng muốt, áo trắng tóc trắng, có cánh chim màu trắng cực lớn, được nhân loại xưng là Bạch Dực Thần Sứ, một người khác toàn thân áo đen, mắt đen tóc đen, có cánh chim màu đen như ác ma, được nhân loại xưng là Hắc Dực Thần Sứ.

- Bạch Dực Thần Sứ và Hắc Dực Thần Sứ dùng thần lực cường đại của họ, mất thời gian một tháng xua đuổi Ma tộc đi. Cuối cùng, họ triển khai quyết chiến với Ma Thần ở phía bắc đại lục. Ma Thần đó tuy chỉ là một trong những ma tướng thủ hạ của Ma Đế nhưng vô cùng cường đại, cũng chính là hắn dẫn dắt bộ phận Ma của Ma tộc xâm nhập đại lục. Trận chiến đó kéo dài ba ngày ba đêm, kết quả lại không ai biết, tất cả Ma đều bị xua đuổi, mà Ma Thần và Hắc Bạch Thần Sứ lại cùng nhau biến mất sau trận chiến đó, không còn tin tức nữa. Không ai biết kết quả là thế nào. Có người nói họ đồng quy vu tận với Ma Thần, cũng có người nói họ giết chết Ma Thần sau đó trở về Thần giới. Điều này tuy là câu đố khó giải nhưng sau này Ma cũng chưa từng xuất hiện qua nữa, mà Hắc Bạch Thần Sứ cứu rỗi cả đại lục thì được người của đại lục đời đời ghi nhớ trong lòng.

Lão nhân nói đến đây, vừa như vô tình như cố tình liếc qua vị trí hắn đứng. Thiếu niên trong lòng run sợ, đây là một lão nhân ôn hòa tuổi ngót bảy mươi, nhưng ánh mắt lúc nãy của ông lại lạnh lẽo như móc câu, trong đêm tối hệt như chớp xẹt.

- Sở gia gia, họ là thiên sứ Thần giới phái tới, có phải chắc chắn rất xinh đẹp hay không? –Một đứa bé ao ước hỏi. Thanh âm của nó lập tức dấy lên lòng hiếu kỳ của cả lũ nhỏ, vài đôi mắt cùng tập trung lên người lão nhân.

- Ha ha, hẳn là vậy. Chỉ là lúc ấy không có ai nhìn rõ bộ dạng họ thế nào. Dung mạo của Thần Sứ, không phải đám người phàm có thể khinh nhờn. –Lão nhân cười ha ha nói.

Mấy đứa bé nháo nhác lộ ra điệu bộ mất hứng. Lão nhân cười nói:

- Mấy thằng nhỏ, hôm nay kể đến đây thôi, trước tiên tản ra đi, chờ Đại Ngưu ca của các ngươi trở về, ta sẽ gọi các ngươi.

Lũ nhỏ này lập tức như chim vỡ tổ, ngay cả chào đều không nói với ông lấy một tiếng. Lão nhân đứng dậy, chống một cây gậy đi về vị trí của hắn, bước chân ông mạnh mẽ vững vàng, không có nửa phần dấu hiệu gầy yếu, cây gậy hoàn toàn là vật trang trí.

- Ngươi đã tỉnh rồi. –Lão nhân quan sát trên dưới hắn, thanh âm già nua ôn hòa.

Hắn gật đầu, hỏi:

- Nơi đây là?

Lão nhân nheo hai mắt, nhưng không đáp lại lời hắn, vẫn lạnh nhạt nói:

- Năm đó ta cứu cậu từ khe núi phía tây lên, lúc đó cậu vẫn là một đứa bé bảy tám tuổi, ta dùng đủ mọi cách đều không cứu tỉnh được cậu. Sau đó, cậu cứ thế ngủ say đằng đẵng mười năm. Thời gian mười năm, cậu không uống một giọt nước, không ăn một miếng cơm, sinh mạng lại chưa bao giờ có dấu hiệu suy kiệt, ngược lại còn trưởng thành trong giấc ngủ say. Ta tự cho kiến thức phi phàm nhưng cũng phải kinh ngạc tán thán mười năm. Chàng trai trẻ, có thể nói cho ta biết tên và lai lịch của cậu không?

Mười năm!?

Hắn chợt cả kinh, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, đè nén ngọn sóng dữ trong lòng, ngưng thần sục sạo ký ức của mình.

Tên ta là gì? Ta là ai…

Ta sinh ra ở Hoa Hạ, nhà ở thủ đô Kinh Hoa của Hoa Hạ, mà phụ thân ta là… Mẫu thân là… Bản thân ta lại là…

Những mảnh vỡ ký ức được hắn lần lượt lọc qua, lại không phát hiện ra bất cứ ký ức nào có liên quan tới quá khứ của mình. Hắn nhớ quốc gia mình sinh ra, nhớ mọi thứ về quốc gia đó, cũng nhớ mọi thứ hắn từng học qua, nhưng chỉ duy nhất không nhớ nổi bất kỳ một ai và quá khứ của mình.

Mất trí nhớ có sàng lọc ư? Hai tay hắn ôm lấy phần đầu vì hỗn loạn mà đau đớn, im lặng nghĩ suy.

Vì sao lại mất trí nhớ, ở trước đó, mình rốt cuộc đã trải qua những gì?

Sau hồi trầm mặc rất lâu, hắn than nhẹ một tiếng, buông hai tay xuống, đôi mắt vô thần nhìn bầu trời, có lẽ chỉ có ông trời mới có thể nói cho hắn biết đáp án.

Lão nhân nhìn phản ứng của hắn, như có suy nghĩ.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo sự mát mẻ khoan khoái. Một chiếc lá nhẹ bị gió cuốn theo từ từ bay xuống. Hắn vô ý thức duỗi hai ngón tay, kẹp chiếc lá nhẹ ấy vào trong ngón tay, ánh mắt vẫn ngắm nhìn trời đêm không trăng không sao. Động tác của hắn khiến đôi mắt lão nhân thoáng lấp lóe, lộ ra vẻ khó hiểu.

Không có ký ức, cũng chính là không có quá khứ, tựa như lá rụng vậy, xác định sẵn phải lênh đênh, khó tìm được đường về. Hắn than nhẹ một tiếng, búng chiếc lá rụng, buồn bã nói:

- Ta tên Diệp Vô Thần!

- Là tên thật của cậu à? –Lão nhân cười nói.

Diệp Vô Thần mỉm cười:

- Trước khi ta tìm lại được tên thật của mình, ta cứ gọi là Diệp Vô Thần.

- Ra là thế, vậy thật đáng tiếc. Nhưng cậu tuyệt đối không phải người phàm, có lẽ không mất bao lâu cậu sẽ có thể tìm lại quá khứ của mình. –Lão nhân nói. Một loạt phản ứng của hắn làm cho ông đoán được hắn đã mất đi ký ức, lai lịch bởi vậy cũng không thể nào biết được. Nếu là mười mấy năm trước, ông sẽ dùng mọi cách để điều tra hết thảy về thiếu niên thần bí này, nhưng nay đã già rồi, lại bị nhốt trong kết giới này hơn chục năm, lòng cũng uể oải theo.

- Lão nhân gia, không biết xưng hô như thế nào? –Diệp Vô Thần nhìn lão nhân hỏi.

- Xưng hô? Ha ha, đối với một lão già nửa người xuống mồ mà nói, cái tên ngay cả bản thân ta cũng quên mất rồi. Nếu không ngại thì cứ gọi ta một tiếng Sở gia gia giống chúng nó, hoặc gọi ta là lão già cũng được. –Lão nhân cười ha ha nói.

Biết ông không muốn nói ra tên của mình, Diệp Vô Thần chẳng để bụng cười:

- Vậy được rồi, Sở gia gia, ơn cứu mạng của người tương lai ta sẽ báo đáp.

Lão nhân lắc đầu, ngồi xuống đống cỏ trên đất bên cạnh Diệp Vô Thần nói:

- Ta chỉ là cứu tên quái thai ngươi về, cho chiếm một chỗ ngủ mà thôi, chẳng tính là ơn cứu mạng. Nếu là người bình thường thì mười năm nay đã đủ để ngươi chết hơn trăm ngàn lần rồi.

Diệp Vô Thần cũng ngồi xuống theo bên người ông, cả người tuy vẫn cứng đơ như trước nhưng đã có thể hoạt động như thường.

- Bất kể thế nào ông cũng là đại ân nhân của ta. Sở gia gia, chỗ này là chỗ nào? Cách thành phố Kinh Hoa bao xa?

- Thành phố Kinh Hoa? Đó là chỗ nào? –Lão nhân quay mặt sang, nghi hoặc hỏi.

Diệp Vô Thần khẽ nhíu mày nói:

- Thành phố Kinh Hoa, đương nhiên là thủ đô của Hoa Hạ Quốc, lẽ nào nơi đây không phải Hoa Hạ Quốc?

Nhưng họ dùng rõ ràng là ngôn ngữ Hoa Hạ. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Lão nhân lắc đầu:

- Năm đó ta từng đi khắp mỗi một ngóc ngách của đại lục nhưng chưa bao giờ nghe nói qua một nơi tên là Hoa Hạ Quốc. Chàng trai trẻ, khi một người bị mất trí nhớ, mảnh vỡ ký ức còn sót lại của hắn thường thường là hư ảo, có lẽ cậu biết đến chỉ là ký ức giả dối mà thôi.

- Thật như thế ư? –Diệp Vô Thần nhắm mắt trầm tư một hồi. Hỏi tiếp:

- Vậy chỗ chúng ta đang ở rốt cuộc là nơi thế nào?

- Nơi nhân loại chúng ta cư ngụ tên là Thiên Thần đại lục, ngoài đại lục chính là biển Thiên Thần, không gian chúng ta ở năm phần là đất liền, năm phần là biển. Thiên Thần đại lục chia làm bốn quốc gia, phân biệt là Đại Phong Quốc, Thiên Long Quốc, Quỳ Thủy Quốc, Thương Lan Quốc, mỗi nước chiếm cứ đông tây nam bắc. Trong đó Đại Phong Quốc mạnh nhất, ba nước còn lại liên hợp mới có thể chống chọi, cũng mới duy trì sự cân bằng yên ổn như hiện nay. –Lão nhân nói xong, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ trông ngóng, ông đã không còn đi ngắm nhìn phong vân thiên hạ từ lâu lắm rồi.

Thiên Thần đại lục?

Đầu Diệp Vô Thần hỗn loạn một hồi, vậy Hoa Hạ Địa Cầu trong ký ức mình là cái gì? Là ký ức hư ảo, hay là…

Mình từ trên Địa Cầu xuyên qua đến không gian không hay biết này!

Hắn nghĩ đến một chữ trong ký ức: xuyên qua.

- Ngôn ngữ nơi đây đều thông dụng à? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Đúng vậy.

- Thế chúng ta bây giờ đang ở?

Lão nhân trầm mặc một hồi, thở dài nói:

- Nơi này là cực bắc Thiên Long Quốc, một khu vực bị lãng quên và phong ấn. Từ trước kia rất rất lâu đã tồn tại rồi. Năm đó Thiên Long Quốc không ai không biết một khi tiến vào nơi đây thì vĩnh viễn không thể ra ngoài. Nhưng mười lăm năm trước ta không biết trời cao đất dày xông vào đây, rồi không ra ngoài được nữa, còn liên lụy tôn nhi của ta. Nay đảo mắt đã mười lăm năm trôi qua.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Diệp Vô Thần, lão nhân nói tiếp:

- Năm đó sau khi ta xông vào mới phát hiện, thì ra nơi đây chẳng phải có thiên tai hay mãnh thú gì, mà là xung quanh đây có một kết giới cường đại, có thể tiến vào không thể đi ra, mấy năm nay ta không biết đã thử bao nhiêu lần đều không thể làm suy suyển kết giới này mảy may. Chỉ có thể cứ trông coi ở đây đến cuối đời. Mà tất cả mọi người ở nơi đây đều là như thế. Không có hy vọng ra ngoài, họ chỉ có thể yên ổn ở đây, sinh sôi nảy nở.

Nét mặt Diệp Vô Thần cứng ngắc một hồi, rất lâu không nói gì.

Khu vực bị phong ấn, nếu không thể ra ngoài thì mình làm thế nào tìm lại quá khứ và quỹ tích cuộc đời mình được. Lẽ nào cũng chỉ có thể định cư ở đây giống bọn họ?

Không thể!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset