Chương 129: Thần y Diệp công tử

Thần y Diệp công tử

– Mẫu hậu ta một năm đều chưa hẳn ra cung một lần, mấy tháng gần đây chưa từng rời khỏi cung nửa bước. Điều này… liệu có phải có người gieo xuống hay không? –Long Chính Dương nói.

– Thế thì các ngươi điều tra một vài người hoàng hậu từng tiếp xúc gần đây nhất đi. Ta y thuật thấp kém, đành chịu bó tay, đành phụ kỳ vọng, không còn mặt mũi ở lại nữa, xin cáo từ.

Thủy Nam Hạc lắc đầu, xoay người định rời đi. Tuy ông biết rõ đại khái nguyên nhân gây nên chứng bệnh của hoàng hậu, mục đích hôm nay tới đã đạt được. Nhưng với một thần y mà nói, bốn chữ “đành chịu bó tay” vĩnh viễn là thất bại và sỉ nhục lớn nhất. Ông cũng đã không biết bao nhiêu năm chưa từng nói qua bốn chữ này.

Hy vọng cuối cùng bị ngấu nghiến bóp chết, trên dưới Lâm gia mặt xám như tro tàn, hệt như rơi vào vực sâu vạn trượng, nào còn có tâm tình tiễn biệt Thủy Nam Hạc. Lâm Tú không chỉ là muội muội Lâm Chiến, con gái Lâm Cuồng, mà còn là hoàng hậu của Thiên Long Quốc, thân phận này với Lâm gia mà nói thực sự quá đỗi quan trọng. Nếu mất đi, uy thế của Lâm gia y vô hình trung sẽ giảm xuống một khoảng lớn.

– Tiên nhân đi thong thả. –Long Dận thở dài một tiếng, bất lực nói. Long Chính Dương vẻ mặt buồn rầu, mà Long Chính Dương thì đã nhào tới trước giường Lâm Tú khóc rống lên.

Đúng vào lúc này, một tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy vào, quỳ xuống nói:

– Hoàng thượng, Lý ngự y cầu kiến, nói là liên quan tới việc hoàng hậu nương nương mắc bệnh.

Mắt Long Dận sáng ngời:

– Lẽ nào hắn nghĩ ra biện pháp chữa trị? Mau gọi hắn vào.

Thủy Nam Hạc đang sắp bước ra khỏi cửa cũng khựng chân, thấp giọng nói:

– Ồ? Nếu thật là thế, ta sao có thể không ở lại thỉnh giáo một phen.

Sắc mặt Lâm Chiến và Lâm Cuồng vẫn u ám như trước, không bởi thế mà sinh ra cảm giác hưng phấn gì cả. Ngay cả Dược Tiên của Nam Hoàng tông đều bó tay, những gã lang băm ngay cả nguyên nhân bệnh đều không nhìn ra này há có thể có phương pháp gì.

Bước chân Lý ngự y vội vã đi vào. Y là ngự y tư cách già dặn nhất trong cung, không phải quỳ lễ trước mặt Long Dận trong trường hợp không chính quy. Y còn chưa mở miệng, Long Dận đã mở lời trước:

– Lý ái khanh, phải chăng ngươi đã nghĩ biện pháp gì chữa trị cho hoàng hậu?

Lý ngự y lắc đầu:

– Lão thần hổ thẹn, đừng nói chữa trị, ngay cả tình trạng bệnh của hoàng hậu nương nương đều nghĩ hoài không ra. Tuy vi thần bất lực, nhưng vi thần tiến cử một vị kỳ nhân y đạo, họa chăng y có phương pháp cứu trị hoàng hậu nương nương.

– Hả? Là ai? Mau nói! Thời gian của hoàng hậu không còn nhiều, dù cần trẫm kéo cũng phải kéo hắn tới! Mau nói! –Long Dận chỉ vào y trừng mắt nói.

– Vâng… Người lão thần tiến cử không phải ai khác, chính là công tử Diệp Vô Thần của Diệp gia. –Lý ngự y vẻ mặt nghiêm túc nói. Y chính là một trong ba ngự y dạo trước Vương Văn Thù mời tới chữa chứng “mất trí” cho Diệp Vô Thần, bị Diệp Vô Thần dùng đôi câu làm kinh sợ đến phục sát đất, tuy lúc đó ba người từng đáp ứng nhất định sẽ giữ bí mật cho Diệp Vô Thần, nhưng lúc này quan hệ đến an nguy sinh mạng của hoàng hậu, y nào còn lo gì đến giữ lời hay không giữ lời. Truyện Sắc Hiệp – http://thegioitruyen.com

Long Dận nhướng mày, hiển nhiên không kịp trở tay với cái tên do Lý ngự y nói ra. Lâm Cuồng đang một bụng oán hận buồn rầu càng suýt nữa không nhịn nổi mắng:

– Lý đại nhân, chuyện lớn bực này liên quan đến tính mạng hoàng hậu, không ngờ ngài lại còn tâm tình đùa giỡn! Thằng nhóc Diệp gia ngoại trừ biết vẽ tranh thổi tiêu, còn biết làm gì nữa! Ngay cả Dược Tiên đều không có biện pháp chữa khỏi bệnh, ngài thế nhưng lại tiến cử thằng nhóc nhà Diệp gia, thật là tức cười chết mất!

Lý ngự y không thèm để ý tới y, mà nói tiếp với Long Dận:

– Hoàng thượng, lão thần tuyệt đối không nói giỡn. Dạo trước Diệp phu nhân từng mời vi thần và Vương đại nhân, Trương đại nhân cùng nhau tới Diệp phủ chữa chứng “mất trí” cho Diệp công tử. Nhưng ba người vi thần còn chưa bắt đầu chữa thì công tử Diệp gia đã nói toạc ra bệnh kín trên mình ba người ngay cả chúng ta đều chưa từng phát hiện thấy, nói không sai chút nào, đồng thời phân biệt đưa cho biện pháp đối phó. Chỉ dùng mắt đã có thể nhìn xa đến thế, y thuật hãi hùng như vậy, trước kia ba người vi thần nghe đều chưa từng nghe thấy, đối với Diệp công tử quả thật bội phục sát đất, nghi là Thiên nhân. Đáng thương cho vi thần cả đời tự nhận mình y thuật cao minh, ở trước mặt Diệp công tử hệt như đứa trẻ ba tuổi, thật không đáng nhắc tới!

– Chuyện này Vương đại nhân, Trương đại nhân đều có thể làm chứng. Lúc đó ba người vi thần từng đáp ứng giữ bí mật cho Diệp công tử, nhưng vào giờ khắc tính mạng hoàng hậu nương nương gặp nguy, dẫu vi thần gánh lên cái tiếng tiểu nhân cũng không thể không nói ra. Với y thuật kinh người của hắn, có lẽ thật sự có thể cứu sống hoàng hậu nương nương.

Long Dận kinh sợ động dung, Diệp Vô Thần lại mang cho y một sự rung động cực kỳ lớn. Y bắt đầu vô phương tưởng tượng trên người thiếu niên thậm chí khiến y có chút sợ hãi này rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu thứ đáng sợ nữa.

– Lại có thiếu niên như thế? Lão già ta quả thật muốn kiến thức một phen. –Trong mắt Thủy Nam Hạc lóe lên một tia ngạc nhiên, quay người đi về phòng, lẳng lặng đứng một bên, tựa như một cây dương tùng ngày đông, ngạo nghễ bất động.

– Chuyện này là thật? –Long Dận đã hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn mở miệng xác nhận một lần.

– Hoàn toàn chính xác! Vương đại nhân và Trương đại nhân đều đang ở ngoài cửa, hoàng thượng hỏi thử một lần thì sẽ biết. Vi thân há dám ăn nói bừa bãi trong việc liên quan đến an nguy tính mạng của hoàng hậu nương nương. –Lý ngự y thề thốt nói.

– Hừ! Một thằng nhóc chưa trưởng thành như hắn, cho dù có chút y thuật thì có thể cao tới đâu? Lẽ nào còn có thể cao hơn Dược Tiên tiền bối sao? Hoàng thượng, chuyện này khỏi cần phải bàn, nếu đã không còn sức xoay chuyển, dẫu lão thần đau lòng muốn chết, cũng muốn dốc toàn lực để tự mình bắt hung phạm, xin hoàng thượng ân chuẩn. –Lâm Cuồng cúi đầu đau đớn nói. Y không tin Diệp Vô Thần có năng lực cứu sống Lâm Tú, càng không muốn tin. Một câu nói của y nhận được sự tán thành của hầu như mỗi người – ngay cả Dược Tiên đều không có biện pháp, một kẻ tuổi chưa tới đôi mươi dẫu thật sự có y thuật cao minh không hợp với tuổi, nhưng lẽ nào còn có thể cao hơn Dược Tiên được xưng tụng thần thoại y giới sao?

Long Chính Nguyệt đang vùi đầu khóc lóc cũng sụt sịt nói:

– Phụ hoàng, ngay cả tiên nhân cũng không có biện pháp, mẫu hậu thật sự không cứu được rồi, để hài nhi và ngoại công cùng nhau tra rõ trên dưới trong cung, bắt hung phạm được hay không?

Long Chính Dương tiến lên nói:

– Phụ hoàng, hài nhi cho rằng nên mời Diệp công tử thử một lần. Họa kỹ và tiêu kỹ của Diệp công tử đều đã bước lên cảnh giới Thiên nhân, chuyện này hàng ngàn người đã tận mắt chứng kiến. Y thuật của hắn nói không chừng cũng đã đạt tới cảnh giới siêu phàm. Nếu không, làm sao có thể khiến người có y thuật cao minh như Lý đại nhân tiến cử như thế. Chuyện này liên quan đến tính mạng của mẫu hậu, không thể không thử. Nếu Diệp công tử cũng không có biện pháp, chúng ta nghĩ phương pháp khác cũng chẳng muộn, không thể võ đoạn cho rằng Diệp công tử chắc chắn sẽ bó tay. Biểu hiện trên đài khi đó của Diệp công tử, chẳng lần nào không vượt ngoài dự đoán. Lần này, nói không chừng hắn thật sự có thể mang cho chúng ta một nỗi vui mừng lớn đó.

Long Dận gật đầu, trầm giọng nói:

– Dương Nhi, con tức tốc tới Diệp phủ, tự mình dẫn hắn tới.

– Vâng, thưa phụ hoàng! –Long Chính Dương ứng tiếng, bước mau xông ra ngoài.

…………………………………………� � �…….

Diệp Vô Thần ngồi trước một chiếc bàn vẽ, híp nửa mắt, tay phải bề ngoài như tùy tiện tô quét lên tờ giấy vẽ ở trước mắt, không biết đang vẽ cái gì, trên mặt thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười hiền hòa. Cách hắn không xa, Ngưng Tuyết và Đồng Tâm cùng bày tư thế giống nhau ngồi trên chiếc giường mềm mại kia, ngắm nghía giấy màu đủ các loại màu trong tay. Ngưng Tuyết đang dạy Đồng Tâm gấp hoa giấy, Đồng Tâm cũng học rất nhanh, rất chăm chỉ. Đã chơi chán Thiên Phạt chi nhận, không thiếu nhất trên đôi tay chính là linh hoạt.

– Thiếu gia… thiếu gia, thái tử điện hạ tới rồi, nói có việc quan trọng muốn gặp thiếu gia, hiện tại đang chờ ở đại sảnh. –Bên ngoài cửa truyền tới thanh âm khá gấp gáp của Diệp Thất. Bút vẽ của Diệp Vô Thần cũng dừng ngay trong khoảnh khắc này, bức vẽ hắn vẽ trọn một buổi chiều đã dừng bút một cách hoàn mỹ.

– Nói cho thái tử biết, ta sẽ tới ngay. –Hắn đặt bút vẽ xuống, sau đó dùng tay khẽ phất lên giấy vẽ, dễ dàng chưng khô hoàn toàn vết mực ở trên đó.

– Vâng! –Diệp Thất ứng tiếng rồi đi.

Diệp Vô Thần dè dặt cuộn giấy vẽ, sau đó tìm một sợi dây đỏ buộc lại, lúc này mới hài lòng cười, xoay người nói:

– Tuyết Nhi, ca ca có việc phải ra ngoài một lát, muội tới chỗ tỷ tỷ chơi được hay không, thuận tiện giúp ta tặng bức tranh này cho nàng.

– Vâng, được mà. –Ngưng Tuyết để tờ giấy trong tay xuống, ngồi bên giường, cười ngọt ngào đung đưa đôi chân trắng muốt. Diệp Vô Thần đương nhiên biết nàng đang nghĩ gì, cười nhẹ một tiếng, đi tới nhẹ nhàng giúp nàng xỏ giầy, sau đó đặt bức tranh vào trong tay nàng:

– Ta hẳn sẽ về ngay tức thì. Nếu ta về muộn, thì cứ ăn cơm cùng với tỷ tỷ nhé.

– Vâng, thế muội đi đây.

Chờ sau khi Ngưng Tuyết rời đi, Diệp Vô Thần tương tự cũng giúp Đồng Tâm xỏ giầy, vừa nói:

– Đồng Tâm, hôm nay ta dẫn muội tới hoàng cung, song muội phải trốn đi, không thể để người khác nhìn thấy.

Khi Diệp Vô Thần đi tới đại sảnh, Long Chính Dương đang sốt ruột vạn phần đi qua đi lại ở đó, nhìn thấy hắn tới, không kịp chào hỏi, kéo hắn ra bên ngoài:

– Diệp huynh đệ, mẫu hậu ta bệnh tình nguy kịch, tùy lúc đều nguy hiểm tới tính mạng, ngươi mau theo ta tới hoàng cung một chuyến, ngựa ta đã chuẩn bị trước rồi.

– Nhưng…

– Diệp huynh đệ xin đừng khước từ, ngươi là đồ đệ của Kiếm Thần, chắc hẳn y thuật cũng tuyệt đối không phải phàm nhân có thể sánh bằng. Lý ngự y trong cũng cũng tiến cử y thuật của ngươi. Mẫu hậu của ta có thể giữ lại tính mạng hay không toàn bộ trông cậy vào ngươi. Nếu thành, ngươi chính là đại ân nhân của Long Chính Dương ta. Nếu không thành, tuyệt đối sẽ không có người oán trách ngươi. –Long Chính Dương một đằng vừa nói vừa kéo hắn ra ngoài cửa, ở đó đã có hai thớt ngựa đứng sẵn.

– Vậy được rồi. Tin tức hoàng hậu bệnh nặng ta cũng từng nghe qua. Ta quả thật biết chút y thuật, nếu Long đại ca đã xem trọng ta, ta sẽ gắng hết sức vậy.

Diệp Vô Thần nhảy lên lưng ngựa, cùng cưỡi ngựa rời đi với Long Chính Dương.

———————————————————

– Tỷ tỷ, đây là tranh ca ca bảo muội giao cho tỷ. –Ngưng Tuyết nhún mũi chân, giơ bức tranh Diệp Vô Thần giao cho nàng tới trước mặt Diệp Thủy Dao. Chiều cao của Diệp Thủy Dao không thấp hơn Diệp Vô Thần, loáng thoáng còn hơn, Ngưng Tuyết đứng thẳng người cũng chỉ có thể tới ngang lưng.

Diệp Thủy Dao tiếp lấy bức tranh, làn thu thủy lấp lóe quang mang phức tạp sau một hồi mới cẩn thận xòe bức tranh ra.

Trên bức tranh chỉ có hai người, hai người nàng thân quen nhất, một người chính là nàng, một người là đệ đệ của nàng. Trong bức tranh, thân thể mềm oặt của nàng nằm úp lên vai hắn, trên mặt mang theo nụ cười có chút biến hình, nhưng vẫn rất rất đẹp. Mà hai tay Diệp Vô Thần đang luồn qua eo nàng, bộ dạng đang thọc léc, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý tinh quái.

Hình ảnh thân quen như vậy, tự nhiên như vậy, hệt như đem hình ảnh trong khoảnh khắc ấy quấn quanh cõi lòng nàng đuổi không đi, chân thật hiện ra trước mắt nàng. Tiếng lòng Diệp Thủy Dao như bị gảy mạnh một cái, trong đầu, phản chiếu ra hắn hôm đó và mình hôm đó… Còn có thanh âm của hắn, mỗi một động tác, nét mặt của mắt.

– Vì sao… Mỗi lần ngươi đều phải như vậy… Một lần lại một lần… Lẽ nào ngươi không biết… Như vậy thật sự rất nguy hiểm sao… -Nàng bỗng như mất hồn, thất thần thì thào. Vô tình, nàng ép bức tranh vào ngực, nhắm mắt, vỗ về trái tim bỗng trở nên rất loạn nhịp, rất đau.

– Tỷ tỷ, ca ca vẽ gì vậy? Muội thật muốn xem. –Ngưng Tuyết dùng sức kiễng mũi chân muốn nhìn rõ bức tranh trong tay Diệp Thủy Dao, chỉ tiếc thay thân thể thật sự quá bé, không thể như nguyện.

Diệp Thủy Dao gập bức tranh trong tay lại, lặng lẽ hỏi:

– Hắn đang làm gì?

– Hắn? Là ca ca à? Ca ca ra ngoài rồi, hẳn là tới hoàng cung… Hình như có việc rất gấp. –Ngưng Tuyết trả lời đúng sự thật.

– …….. -Nàng không hỏi thêm nữa, cứ cầm bức tranh đứng ở đó. Trong lúc tâm tư phiền loạn, lại không biết mình nên làm gì, nghĩ gì, hệt như mất đi hồn phách vậy.

Chương 1: Diệp Vô Thần

Chương 1: Diệp Vô Thần

Score 8.3
Tỉnh lại đi, ngươi đã ngủ quá lâu rồi, tỉnh lại đi… Trong ý thức hải mênh mông vô tận truyền tới thanh âm mờ ảo như mây khói.

Là ai… Là ai đang gọi ta?

Trong bóng tối mịt mùng, hắn rốt cuộc đã mở mắt. Trước mắt, vẫn là thế giới tối đen như cũ.

Ban đêm ư?

Đầu đau như muốn vỡ ra. Hắn vô ý thức dùng tay ôm đầu mình, dùng lực lắc lắc, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười bảy, mười tám tuổi, dáng người dong dỏng, mặc một chiếc áo trắng muốt, sắc mặt trắng bệch tuấn tú, một đôi mắt mê mang, lại mang theo vẻ âm nhu gần như hơi thở nữ nhân. Nhưng ánh mắt nội uẩn lại bình tĩnh như lưỡi dao xé toạc màn đêm, trong nháy mắt thấy rõ hết thảy. Làn da hắn tái nhợt như kiểu bệnh trạng, mái tóc đen dài tự nhiên xõa rủ hai bên bờ vai gầy yếu, dưới màn đêm vẫn lờ mờ lấp lánh màu đen bóng chói mắt. Ngón tay thon dài, xương cổ tay nhỏ nhắn, thoạt nhìn hoàn toàn là dáng tay thư sinh mềm yếu vô lực, mà tại Thiên Thần đại lục dùng võ lực vi tôn, chỉ vẻn vẹn bề ngoài của hắn thôi đã khiến người ta xem thấp một bậc rồi.

Đây là đâu?

Chẳng biết đã nằm bao lâu, toàn thân hắn cứng đơ như đá, tốn rất nhiều sức lực mới đứng dậy được. Xung quanh hoàn toàn tối đen, nhưng ở trong mắt hắn lại hệt như ban ngày. Đây là một gian nhà cỏ đơn sơ thấp bé, trong không khí tươi mát tràn ngập mùi rơm rạ, bên tai loáng thoáng truyền tới thanh âm của một lão nhân, hắn hơi nhíu mày, vận động thân thể đau mỏi một lần, sau đó dợm bước chân cứng đờ đi ra ngoài.

Đây là một buổi tối mây đen rợp trời, không trăng không sao. Dưới màn đêm, bảy tám đứa nhỏ đang ngồi vây xung quanh một lão nhân, ngước đầu nghe ông kể câu chuyện thần thoại mà chúng đã từng nghe không biết bao nhiêu lần.

- … Sự tập kích của Ma giới khiến cả đại lục tai nạn nổi lên bốn phía, sinh linh lầm than. Bốn nước vốn dĩ nhìn nhau như hổ rình mồi cũng bị ép liên hợp lại chống cự Ma giới xâm nhập, nhưng Ma cường đại lại há nhân loại có thể ngăn cản. Khi đại lục rơi vào tuyệt cảnh thì dưới sự khẩn cầu của nhân loại, Thần giới rốt cuộc giáng xuống cứu tinh, hơn nữa giáng xuống còn là hai người con gái duy nhất của Thần Đế. Một người trong họ toàn thân trắng muốt, áo trắng tóc trắng, có cánh chim màu trắng cực lớn, được nhân loại xưng là Bạch Dực Thần Sứ, một người khác toàn thân áo đen, mắt đen tóc đen, có cánh chim màu đen như ác ma, được nhân loại xưng là Hắc Dực Thần Sứ.

- Bạch Dực Thần Sứ và Hắc Dực Thần Sứ dùng thần lực cường đại của họ, mất thời gian một tháng xua đuổi Ma tộc đi. Cuối cùng, họ triển khai quyết chiến với Ma Thần ở phía bắc đại lục. Ma Thần đó tuy chỉ là một trong những ma tướng thủ hạ của Ma Đế nhưng vô cùng cường đại, cũng chính là hắn dẫn dắt bộ phận Ma của Ma tộc xâm nhập đại lục. Trận chiến đó kéo dài ba ngày ba đêm, kết quả lại không ai biết, tất cả Ma đều bị xua đuổi, mà Ma Thần và Hắc Bạch Thần Sứ lại cùng nhau biến mất sau trận chiến đó, không còn tin tức nữa. Không ai biết kết quả là thế nào. Có người nói họ đồng quy vu tận với Ma Thần, cũng có người nói họ giết chết Ma Thần sau đó trở về Thần giới. Điều này tuy là câu đố khó giải nhưng sau này Ma cũng chưa từng xuất hiện qua nữa, mà Hắc Bạch Thần Sứ cứu rỗi cả đại lục thì được người của đại lục đời đời ghi nhớ trong lòng.

Lão nhân nói đến đây, vừa như vô tình như cố tình liếc qua vị trí hắn đứng. Thiếu niên trong lòng run sợ, đây là một lão nhân ôn hòa tuổi ngót bảy mươi, nhưng ánh mắt lúc nãy của ông lại lạnh lẽo như móc câu, trong đêm tối hệt như chớp xẹt.

- Sở gia gia, họ là thiên sứ Thần giới phái tới, có phải chắc chắn rất xinh đẹp hay không? –Một đứa bé ao ước hỏi. Thanh âm của nó lập tức dấy lên lòng hiếu kỳ của cả lũ nhỏ, vài đôi mắt cùng tập trung lên người lão nhân.

- Ha ha, hẳn là vậy. Chỉ là lúc ấy không có ai nhìn rõ bộ dạng họ thế nào. Dung mạo của Thần Sứ, không phải đám người phàm có thể khinh nhờn. –Lão nhân cười ha ha nói.

Mấy đứa bé nháo nhác lộ ra điệu bộ mất hứng. Lão nhân cười nói:

- Mấy thằng nhỏ, hôm nay kể đến đây thôi, trước tiên tản ra đi, chờ Đại Ngưu ca của các ngươi trở về, ta sẽ gọi các ngươi.

Lũ nhỏ này lập tức như chim vỡ tổ, ngay cả chào đều không nói với ông lấy một tiếng. Lão nhân đứng dậy, chống một cây gậy đi về vị trí của hắn, bước chân ông mạnh mẽ vững vàng, không có nửa phần dấu hiệu gầy yếu, cây gậy hoàn toàn là vật trang trí.

- Ngươi đã tỉnh rồi. –Lão nhân quan sát trên dưới hắn, thanh âm già nua ôn hòa.

Hắn gật đầu, hỏi:

- Nơi đây là?

Lão nhân nheo hai mắt, nhưng không đáp lại lời hắn, vẫn lạnh nhạt nói:

- Năm đó ta cứu cậu từ khe núi phía tây lên, lúc đó cậu vẫn là một đứa bé bảy tám tuổi, ta dùng đủ mọi cách đều không cứu tỉnh được cậu. Sau đó, cậu cứ thế ngủ say đằng đẵng mười năm. Thời gian mười năm, cậu không uống một giọt nước, không ăn một miếng cơm, sinh mạng lại chưa bao giờ có dấu hiệu suy kiệt, ngược lại còn trưởng thành trong giấc ngủ say. Ta tự cho kiến thức phi phàm nhưng cũng phải kinh ngạc tán thán mười năm. Chàng trai trẻ, có thể nói cho ta biết tên và lai lịch của cậu không?

Mười năm!?

Hắn chợt cả kinh, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, đè nén ngọn sóng dữ trong lòng, ngưng thần sục sạo ký ức của mình.

Tên ta là gì? Ta là ai…

Ta sinh ra ở Hoa Hạ, nhà ở thủ đô Kinh Hoa của Hoa Hạ, mà phụ thân ta là… Mẫu thân là… Bản thân ta lại là…

Những mảnh vỡ ký ức được hắn lần lượt lọc qua, lại không phát hiện ra bất cứ ký ức nào có liên quan tới quá khứ của mình. Hắn nhớ quốc gia mình sinh ra, nhớ mọi thứ về quốc gia đó, cũng nhớ mọi thứ hắn từng học qua, nhưng chỉ duy nhất không nhớ nổi bất kỳ một ai và quá khứ của mình.

Mất trí nhớ có sàng lọc ư? Hai tay hắn ôm lấy phần đầu vì hỗn loạn mà đau đớn, im lặng nghĩ suy.

Vì sao lại mất trí nhớ, ở trước đó, mình rốt cuộc đã trải qua những gì?

Sau hồi trầm mặc rất lâu, hắn than nhẹ một tiếng, buông hai tay xuống, đôi mắt vô thần nhìn bầu trời, có lẽ chỉ có ông trời mới có thể nói cho hắn biết đáp án.

Lão nhân nhìn phản ứng của hắn, như có suy nghĩ.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo sự mát mẻ khoan khoái. Một chiếc lá nhẹ bị gió cuốn theo từ từ bay xuống. Hắn vô ý thức duỗi hai ngón tay, kẹp chiếc lá nhẹ ấy vào trong ngón tay, ánh mắt vẫn ngắm nhìn trời đêm không trăng không sao. Động tác của hắn khiến đôi mắt lão nhân thoáng lấp lóe, lộ ra vẻ khó hiểu.

Không có ký ức, cũng chính là không có quá khứ, tựa như lá rụng vậy, xác định sẵn phải lênh đênh, khó tìm được đường về. Hắn than nhẹ một tiếng, búng chiếc lá rụng, buồn bã nói:

- Ta tên Diệp Vô Thần!

- Là tên thật của cậu à? –Lão nhân cười nói.

Diệp Vô Thần mỉm cười:

- Trước khi ta tìm lại được tên thật của mình, ta cứ gọi là Diệp Vô Thần.

- Ra là thế, vậy thật đáng tiếc. Nhưng cậu tuyệt đối không phải người phàm, có lẽ không mất bao lâu cậu sẽ có thể tìm lại quá khứ của mình. –Lão nhân nói. Một loạt phản ứng của hắn làm cho ông đoán được hắn đã mất đi ký ức, lai lịch bởi vậy cũng không thể nào biết được. Nếu là mười mấy năm trước, ông sẽ dùng mọi cách để điều tra hết thảy về thiếu niên thần bí này, nhưng nay đã già rồi, lại bị nhốt trong kết giới này hơn chục năm, lòng cũng uể oải theo.

- Lão nhân gia, không biết xưng hô như thế nào? –Diệp Vô Thần nhìn lão nhân hỏi.

- Xưng hô? Ha ha, đối với một lão già nửa người xuống mồ mà nói, cái tên ngay cả bản thân ta cũng quên mất rồi. Nếu không ngại thì cứ gọi ta một tiếng Sở gia gia giống chúng nó, hoặc gọi ta là lão già cũng được. –Lão nhân cười ha ha nói.

Biết ông không muốn nói ra tên của mình, Diệp Vô Thần chẳng để bụng cười:

- Vậy được rồi, Sở gia gia, ơn cứu mạng của người tương lai ta sẽ báo đáp.

Lão nhân lắc đầu, ngồi xuống đống cỏ trên đất bên cạnh Diệp Vô Thần nói:

- Ta chỉ là cứu tên quái thai ngươi về, cho chiếm một chỗ ngủ mà thôi, chẳng tính là ơn cứu mạng. Nếu là người bình thường thì mười năm nay đã đủ để ngươi chết hơn trăm ngàn lần rồi.

Diệp Vô Thần cũng ngồi xuống theo bên người ông, cả người tuy vẫn cứng đơ như trước nhưng đã có thể hoạt động như thường.

- Bất kể thế nào ông cũng là đại ân nhân của ta. Sở gia gia, chỗ này là chỗ nào? Cách thành phố Kinh Hoa bao xa?

- Thành phố Kinh Hoa? Đó là chỗ nào? –Lão nhân quay mặt sang, nghi hoặc hỏi.

Diệp Vô Thần khẽ nhíu mày nói:

- Thành phố Kinh Hoa, đương nhiên là thủ đô của Hoa Hạ Quốc, lẽ nào nơi đây không phải Hoa Hạ Quốc?

Nhưng họ dùng rõ ràng là ngôn ngữ Hoa Hạ. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Lão nhân lắc đầu:

- Năm đó ta từng đi khắp mỗi một ngóc ngách của đại lục nhưng chưa bao giờ nghe nói qua một nơi tên là Hoa Hạ Quốc. Chàng trai trẻ, khi một người bị mất trí nhớ, mảnh vỡ ký ức còn sót lại của hắn thường thường là hư ảo, có lẽ cậu biết đến chỉ là ký ức giả dối mà thôi.

- Thật như thế ư? –Diệp Vô Thần nhắm mắt trầm tư một hồi. Hỏi tiếp:

- Vậy chỗ chúng ta đang ở rốt cuộc là nơi thế nào?

- Nơi nhân loại chúng ta cư ngụ tên là Thiên Thần đại lục, ngoài đại lục chính là biển Thiên Thần, không gian chúng ta ở năm phần là đất liền, năm phần là biển. Thiên Thần đại lục chia làm bốn quốc gia, phân biệt là Đại Phong Quốc, Thiên Long Quốc, Quỳ Thủy Quốc, Thương Lan Quốc, mỗi nước chiếm cứ đông tây nam bắc. Trong đó Đại Phong Quốc mạnh nhất, ba nước còn lại liên hợp mới có thể chống chọi, cũng mới duy trì sự cân bằng yên ổn như hiện nay. –Lão nhân nói xong, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ trông ngóng, ông đã không còn đi ngắm nhìn phong vân thiên hạ từ lâu lắm rồi.

Thiên Thần đại lục?

Đầu Diệp Vô Thần hỗn loạn một hồi, vậy Hoa Hạ Địa Cầu trong ký ức mình là cái gì? Là ký ức hư ảo, hay là…

Mình từ trên Địa Cầu xuyên qua đến không gian không hay biết này!

Hắn nghĩ đến một chữ trong ký ức: xuyên qua.

- Ngôn ngữ nơi đây đều thông dụng à? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Đúng vậy.

- Thế chúng ta bây giờ đang ở?

Lão nhân trầm mặc một hồi, thở dài nói:

- Nơi này là cực bắc Thiên Long Quốc, một khu vực bị lãng quên và phong ấn. Từ trước kia rất rất lâu đã tồn tại rồi. Năm đó Thiên Long Quốc không ai không biết một khi tiến vào nơi đây thì vĩnh viễn không thể ra ngoài. Nhưng mười lăm năm trước ta không biết trời cao đất dày xông vào đây, rồi không ra ngoài được nữa, còn liên lụy tôn nhi của ta. Nay đảo mắt đã mười lăm năm trôi qua.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Diệp Vô Thần, lão nhân nói tiếp:

- Năm đó sau khi ta xông vào mới phát hiện, thì ra nơi đây chẳng phải có thiên tai hay mãnh thú gì, mà là xung quanh đây có một kết giới cường đại, có thể tiến vào không thể đi ra, mấy năm nay ta không biết đã thử bao nhiêu lần đều không thể làm suy suyển kết giới này mảy may. Chỉ có thể cứ trông coi ở đây đến cuối đời. Mà tất cả mọi người ở nơi đây đều là như thế. Không có hy vọng ra ngoài, họ chỉ có thể yên ổn ở đây, sinh sôi nảy nở.

Nét mặt Diệp Vô Thần cứng ngắc một hồi, rất lâu không nói gì.

Khu vực bị phong ấn, nếu không thể ra ngoài thì mình làm thế nào tìm lại quá khứ và quỹ tích cuộc đời mình được. Lẽ nào cũng chỉ có thể định cư ở đây giống bọn họ?

Không thể!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset