Phản ứng của Diệp Thủy Dao lật nhào đáp án trong lòng Diệp Nộ, cũng khiến ông hơi chấn động. Ông phát hiện ra, sự quan tâm và thấu hiểu của mình với nàng mấy năm nay thật sự quá ít quá nông cạn. Chỉ là, ông nhất định không thể dây dưa với nàng về vấn đề này, chỉ có thể coi như nàng không có, coi như lúc nãy nhìn thấy chỉ là ảo giác. Phần áy náy trong lòng ông mới hơi ít đi, cũng mới dễ dàng cho nàng đồng ý.
Diệp Nộ gật đầu, rốt cuộc ép mình nói ra chủ đề chính ngày hôm nay:
– Gia gia… hôm nay có vài lời muốn nói với con. –Ông nhìn Diệp Thủy Dao, bình tĩnh nói:
– Hiện giờ ở cả Thiên Thần đại lục, bất kỳ ai nhắc tới Diệp gia ta đều sẽ tán tụng trung dũng song toàn. Nhưng có mấy ai hay biết, hơn trăm năm trước Diệp gia chúng ta vốn dĩ chỉ là một lũ cường đạo vào rừng làm cướp. Sau này, gia gia của gia gia ta gặp phải đại nạn, ngẫu nhiên gặp được hoàng đế Văn Chính khi đó, cả nhà đều được hoàng đế Văn Chính cứu. Ông tuy là cướp nhưng lại là một người có tình có nghĩa, từ sau khi được cứu bèn phát thề cả cuộc đời trung thành với hoàng đế Văn Chính, cả cuộc đời trung thành với Long gia…. Diệp gia bây giờ cũng là bắt đầu từ khi đó, đồng thời tích lũy và phát triển mau lẹ. Ông từng nói với đời sau của ông, nếu không có Long gia thì ông sớm đã chết, Diệp gia cũng đã đoạn tuyệt huyết thống từ lâu. Diệp gia ắt phải ghi tạc ân tình này, vĩnh viễn bảo vệ Long gia và Thiên Long Quốc.
– Gia gia của gia gia ta nói không sai, nếu không có Long gia thì ông đã chết rồi, cũng không có ta, cũng không có con và Thần Nhi. Diệp gia có ngày hôm nay tuy là tích lũy đời này qua dodiwfk hác, nhưng nói một cách không hề khoa trương rằng, hết thảy những điều này đều là do Long gia ban cho. Cho nên, Diệp gia bất kể đến đời nào đều chưa bao giờ quên trung thành. Trên việc chống địch ngoại xâm, nam nhân Diệp gia chúng ta luôn thề không sợ chết xông vào tiền tuyến, xây thành phòng tuyến vững chãi nhất, mà nữ nhân Diệp gia tương tự cũng là bậc cân quắc không thua đấng mày râu… Mỗi người họ đều sẽ đi vào sử sách Thiên Long, soạn lên khúc vinh quang cho Diệp gia ta. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Diệp Thủy Dao lẳng lặng nghe, trong lòng bảy phần mê mang, ba phần bất an.
– Hai mươi năm, Đại Phong Quốc lại xâm lấn lần nữa, muốn xâm lược Thiên Long Quốc ta. Ta và phụ thân con cùng lên sa trường, ở trên chiến trường hoàn toàn quên hết sinh tử. Từng trận đại chiến lực lượng cách xa năm đó mỗi trận đều đánh cực kỳ gian nan, nhưng may mắn thay ông trời chiếu cố Thiên Long Quốc ta, mỗi lần vào khi nguy hiểm vạn phần thì luôn sẽ có kỳ tích bất ngờ giáng xuống. Cuối cùng, chúng ta đã thắng, khiến Đại Phong Quốc không thể không lui. Cuộc chinh chiến kéo dài một năm đó khiến Đại Phong Quốc tổn hao nghiêm trọng, cũng khiến Thiên Long Quốc ta nguyên khí đại thương, đến nay đều chưa khôi phục hoàn toàn. Mà Đại Phong Quốc…vào mười năm trước hẳn đã khôi phục gần đầy đủ. Nhưng, Đại Phong Quốc từng nếm mùi thất bại lại không vội vàng nữa, mà đang chờ một thời cơ, một thời cơ thích hợp nhất…
Diệp Nộ thở dài sườn sượt, nặng nhọc nói:
– Thời cơ này… chính là bây giờ.
Diệp Thủy Dao:
– ……
– Quỳ Thủy Quốc vốn cùng Thiên Long ta và Thương lan cùng nhau áp chế Đại Phong Quốc bỗng không hề báo trước nghiêng về Đại Phong Quốc. Tin tức này tuy không thể xác nhận hoàn toàn nhưng ít nhất có bảy thành là thật. Nếu là thật vậy thì ngoại trừ tất cả những nhân tốn bất lợi với Thiên Long Quốc ta, vẻn vẹn chỉ một điều này đã đủ dễ dàng đẩy Thiên Long Quốc ta rơi vào tuyệt cảnh. Mất đi Quỳ Thủy, chẳng khác nào còn chưa khai chiến, phòng tuyến của Thiên Long Quốc ta đã sụp đổ một nửa. Tin tức này chúng ta cũng vừa mới nhận được, trong lúc trở tay không kịp hoàn toàn không có thời gian làm ra sách lược ứng phó. Nếu giờ khai chiến, Thiên Long Quốc ta ắt sẽ rơi vào hiểm cảnh gian nan nhất mấy trăm năm qua, khả năng chiến thắng cực kỳ nhỏ… Cuối cùng dẫu có thể ngăn cản, thì cái giá ắt cũng cực kỳ thê thảm. Lúc đó, âu họ đã xâm lược đến bên trong Thiên Long Quốc, không biết đã giày xéo Thiên Long Quốc thành kiểu gì rồi.
– Người muốn con làm gì? –Diệp Thủy Dao cắt ngang lời ông, lạnh giọng nói.
Diệp Thủy Dao có thể từ đủ mọi dấu hiệu đoán ra Long gia mà người nhà mình trung thành đời đời lại có ý xấu với Diệp gia, đương nhiên trí tuệ hơn người, đây cũng là nguyên nhân căn bản nàng nản lòng thoái chí, không muốn dính dáng tục thế. Diệp Nộ nói tới đây nàng sao có thể không nghe ra Diệp Nộ ắt có đại sự cầu nàng, muốn bảo nàng đi làm một việc ngay cả kẻ làm gia gia như ông đều khó có thể mở miệng.
Đối mặt với ánh mắt đăm đăm của nàng, Diệp Nộ thoáng dời ánh mắt, vô ý thức không dám đụng chạm trực tiếp, ông cả cuộc đời không nợ nần bất kỳ ai, nhưng đã định trước phải nợ cả cuộc đời đứa cháu gái mình hiếm khi quan tâm qua này.
– Mà… may thay, ông trời vẫn chiếu cố Thiên Long Quốc ta, cho chúng ta một cơ hội tạm thời tiêu trừ cơn đại nạn… mà mấu chốt của cơ hội này, thắt trên người con.
Toàn thân Diệp Thủy Dao căng cứng, trong phút chốc tay chân lạnh lẽo. Cơ hội… thắt trên mình một cô gái ngay cả cửa nhà đều hiếm khi đi ra, ngoại trừ kết thân, còn có thể có cái gì nữa!?
Nàng nhớ tới nam tử xa lạ khí chất bất phàm ngày hôm qua, tuy chỉ lạnh nhạt liếc gã một cái, nhưng nàng nhớ rõ ánh mắt khi ấy của gã: cuồng nhiệt, si mê, rung động… Loại ánh mắt ấy nàng từng nhìn qua rất nhiều lần, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng không muốn ra ngoài, nàng biết rõ mị lực của mình, lại chán ghét nam nhân dùng kiểu ánh mắt ấy nhìn nàng. Ngoại trừ Diệp Vô Thần, mỗi lần khi hắn nhìn về phía nàng đều sẽ lộ ra vẻ kinh diễm và thán phục khác hẳn, nàng chẳng những không bài xích, ngược lại hưởng thụ cảm giác bị hắn dùng kiểu ánh mắt ấy quan sát, âu cũng chính bởi ánh mắt ấy mà cõi lòng nàng từng bước rơi vào một chiếc vực sâu nguy hiểm.
Vẻ mặt biến hóa dữ dội trong nháy mắt của nàng bị Diệp Nộ nhìn vào trong mắt, biết nàng đã đoán ra điều gì, nói tiếp:
– Thanh niên nam tử hôm qua tới chính là thái tử Phong Lăng của Đại Phong Quốc, gã tới Thiên Long Quốc ta vốn dĩ là thay cha gã hạ chiến thư. Nhưng hôm qua sau khi nhìn thấy con, gã liền thay đổi chủ ý, thẳng thừng nói nếu gả con cho gã, gã có nắm chắc kéo dài chiến sự vô cùng cấp bách này tới năm năm sau… Năm năm, không vẻn vẹn chỉ là cho Thiên Long Quốc ta an bình thêm năm năm, mà cũng quyết định cả vận mệnh Thiên Long Quốc ta đó!
Diệp Thủy Dao cắn chặt môi dưới, thân thể lung lay sắp đổ. Nàng không phải con gái nhà bình thường có thể sánh bằng. Nếu là bình thường, bất kỳ là nhà nào, dẫu là hoàng tử hoàng tôn nàng đều sẽ cự tuyệt không chút lưu tình. Mà giờ, nàng cự tuyệt không nổi… Vận mệnh của một người cùng với vận mệnh của một quốc gia, dẫu nàng muôn vàn không bằng lòng thì có thể thế nào, thật sự có chọn lựa ư? Diệp gia chưa từng bị người khi dễ, mà giờ Diệp Nộ tự mình tới khuyên bảo nàng hạ mình trước Đại Phong Quốc ông luôn oán hận… Không chỉ là nàng, ai cũng không được lựa chọn.
Phàm là có một ít đường sống có thể xoay chuyển như vậy, Diệp gia sao có thể cam nguyện bỏ qua con gái của mình.
Thấy nàng không cứng rắn cự tuyệt, Diệp Nộ hơi thở phào một hơi, nói tiếp:
– Phong Lăng cũng từng nói, nếu con có thể gả vào Phong gia, gã thề thốt ắt cho con lên làm Thái tử phi. Sau này, có lẽ chính là hoàng hậu Đại Phong Quốc. Tuyệt đối sẽ không để con chịu bất cứ ủy khuất nào. Dao Nhi… Con hiểu ý gia gia chứ?
Diệp Thủy Dao xoay người đi tới trước bàn sách của mình, vô lực ngồi xuống. Ánh mắt lúc thì ngổn ngang, lúc thì mê mang, lúc thì đau khổ… Trước mắt, bất ngờ là Tịnh Đế Liên Hoa chỉ vẻ một nửa, thân sen lá sen đã thành, sống động như thật, nhưng chỉ có một đóa sen trắng cô đơn nở rộ thê lương mà đẹp đẽ.
Diệp Nộ nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của nàng, đau lòng nói:
– Gia gia biết điều này với con mà nói là quá ư tàn nhẫn, nhưng chúng ta thật sự không có lựa chọn. Nam nhân Diệp gia đều là anh hùng, mỗi người họ đều có thể vì an nguy quốc gia mà cố gắng cả đời, bất chấp sống chết. Tính tình của con vắng lặng quá mức, chúng ta vốn dĩ muốn cho con sống cả đời bình an tùy tâm sở dục như thế, không cho con đặt mình vào trong đấu tranh tàn khốc. Nhưng ai hay, con vẫn trốn không nổi… Điều này giống như vận mệnh của Diệp gia ta. Lần này, một quyết định của con sẽ liên quan đến sinh tử tồn vong của cả Thiên Long Quốc đấy!
Diệp Thủy Dao nắm chặt đôi tay, môi đã bị cắn hơi trắng bệch. Một cuộc nói chuyện của Diệp Nộ, nàng há có thể không hiểu. Bằng không, dẫu là gia gia của nàng, nàng cũng sẽ cự tuyệt không hề do dự. Nàng không phải là một cô gái không hiểu đạo lý. Trong tình hình này, sự cự tuyệt của nàng sẽ là vô lực yếu ớt biết nhường nào. Đồng ý rồi, nàng sẽ cứu một quốc gia từ trong nguy nan, cự tuyệt thì… dẫu nàng thực sự cự tuyệt được, nàng cũng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Thiên Long Quốc, mọi người sẽ phỉ nhổ nàng, ai cũng không tha thứ cho nàng. Ngay cả Diệp gia cũng bởi vậy mà hổ thẹn. Trên thế giới này, vĩnh viễn đều là người ích kỷ nhiều hơn, họ chỉ biết nhìn thấy an nguy của mình mà chủ động lơ là lựa chọn tới Đại Phong Quốc với Diệp Thủy Dao sẽ là đau khổ cỡ nào. Diệp Thủy Dao không phải Thánh nữ, mà là một cô gái bình thường có mơ mộng và lòng riêng của mình, không làm được thản nhiên như “Chiêu Quân xa biên cương” kia.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, im lìm đáng sợ, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy hai tiếng tim đập tần suất khác nhau. Đợi chờ rất lâu, Diệp Nộ đều không chờ được câu trả lời của Diệp Thủy Dao, nàng lẳng lặng ngồi ở đó, ánh mắt ngơ ngẩn, hệt như mất hết hồn vía vậy.
– Con là con gái Diệp gia ta. Nếu con đồng ý, Diệp gia ta lấy con làm kiêu hãnh, nếu kiên quyết không đồng ý, cũng không ai có thể cưỡng ép con, con cũng đừng bức bách mình quá. –Diệp Nộ rốt cuộc lại mở miệng. Ông lo với tính cách của nàng, ngộ ngỡ nhất thời đi tới nước cực đoan, thì hết thảy không thể vãn hồi được nữa.
Ông xoay người đi, khi bước chân dậm càng nặng nề hơn lúc tới đi ra ngoài, Diệp Thủy Dao vẫn im lặng như ban đầu, trên khuôn mặt quay lưng với Diệp Nộ đã dính đầy vết nước.
– Con đồng ý…
Trong tích tắc Diệp Nộ đẩy cửa bước ra khỏi phòng, bên tai rốt cuộc truyền tới thanh âm run rẩy gần như khó có thể nghe rõ của Diệp Thủy Dao. Ông khựng chân, khe khẽ gật đầu, từ từ đi ra ngoài, không tiếng động chốt cửa phòng lại, trong hốc mắt tràn lên hơi chút ướt át.
Diệp Thủy Dao rốt cuộc nằm phục lên bàn sách, bờ vai co giật kịch liệt, giấy vẽ trải kín mặt bàn bị nước mắt thấm đẫm hết lớp này đến lớp khác. Nàng khép mình nhiều năm, vừa là lo lắng cho vận mệnh của Diệp gia, vừa không muốn bị cuốn vào trong cuộc phân tranh chính trị khiến nàng chán ghét này. Nhưng nào ngờ, cuối cùng vẫn buộc phải trở thành một vật hy sinh. Nếu Diệp Vô Thần không tới Diệp gia, hôm nay nàng tương tự cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng sẽ không khóc lóc, mà trong cơn trầm mặc lạnh lùng chờ đợi vận mệnh đón đi. Nhưng hiện giờ, nàng cả đời lần đầu tiên khóc đau thương như thế, hả hê đầm đìa như thế. Nàng đồng ý nhanh như vậy, nào chẳng phải là đang trốn tránh. Âu chỉ có vĩnh viễn rời khỏi Diệp gia, rời khỏi Thiên Long Quốc, nàng mới có thể quên hết hoàn toàn đoạn vướng bận không nên có, cũng mới không… hủy cả cuộc đời của Diệp Vô Thần.
Khi Diệp Nộ khuyên nhủ Diệp Thủy Dao, Diệp Uy tương tự cũng đang khuyên nhủ Vương Văn Thù, tình cảm của nữ nhân còn nồng đậm hơn nam nhân, tinh tế hơn, lòng không rộng như nam nhân. Nhưng Vương Văn Thù cũng chả phải nữ nhân nhà bình thường, khi Diệp Uy nói ra hết thảy, nàng trực tiếp choáng váng một hồi, sau đó tâm tình kịch liệt muốn Diệp Uy tuyệt không thể đồng ý. Mà Diệp Uy chỉ nói đơn giản một câu:
– Gả tới Đại Phong Quốc, Dao Nhi tuy không thể trở về nhà nữa, nhưng Thiên Long Quốc sẽ mãi mãi nhớ tới tên của nó. Nếu không gả đến Đại Phong Quốc, Thiên Long Quốc tràn ngập nguy cơ, nó sẽ bị người ta phỉ nhổ, Diệp gia bởi đó cũng bị người ta lên án. Nếu Thiên Long Quốc bị giày xéo, đến lúc đó, nó sẽ không phải bị gả đi, mà là… bị cướp đi.
Vương Văn Thù chỉ đành che mặt khóc nức nở, cũng nói không ra lời khuyên can nữa.