Chương 287: Lạc thần chi nhai

Lạc thần chi nhai

“Vậy ngươi vì cái gì muốn bắt ta, ngươi không phải nói…” Nhạc Tư Kỳ lúc này trong lòng kinh ngạc nặng hơn sợ hãi, nàng nhớ tới nàng bị mang đi, Tà Đế theo như lời là vì coi trọng nàng… Chỉ là nàng nửa câu sau như thế nào đều nói không ra miệng.

“Bản đế bắt ngươi, là ngươi thiếu chút nữa gả cho kẻ không nên lập gia đình. Hừ, bản đế nếu không bắt ngươi, ngươi cả đời này sẽ chờ thủ tiết đi” Tà Đế lạnh nhạt nói.

Nhạc Tư Kỳ trừng lớn hai mắt xinh đẹp, vẻ mặt mờ mịt.

“Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu cái gì cũng đều không hiểu, cũng không cần rõ ràng nhiều lắm là tốt nhất. Hiện tại nghỉ ngơi đủ rồi, nên rời đi”.

Tà Đế dưới chân khẽ nhún, như thuấn di đi tới trước người Nhạc Tư Kỳ, khi nàng còn chưa có phản ứng lại liền một tay ôm lấy nàng, chạy như bay mà đi.

Trước đó Nhạc Tư Kỳ bị dọa đến mặt không còn chút máu, thế nào còn có tâm tư quan tâm đến cái khác, lúc này tâm thần thả lỏng, càng nhiều lực chú ý đặt ở trên xúc giác. Bên trong ký ức, Tà Đế đem nàng cứ như vậy ôm chặt bên người, làm cho nàng tim đập không ngừng nhanh hơn, nàng mím môi, khẩn trương bất an hỏi: “Ngươi đã nói… không động vào ta”.

“Ngươi ý tứ là để cho ta buông ngươi ra?” Tà Đế nhìn về phía trước, mặt không chút thay đổi hồi đáp.

Nghĩ đến trước đó sau khi bị hắn buông ra trực tiếp rớt xuống, Nhạc Tư Kỳ thân thể co rụt lại, cũng không dám nữa nhiều lời nữa, tùy ý để hắn mang nàng đi.

Cùng thời gian, một địa phương khác.

Dưới lòng đất âm u ẩm ướt, vô luận đêm tối hay là ban ngày đều chỉ có ánh sáng hôn ám. Dưới ngày đêm chẳng phân biệt được, Lãnh Nhai sẽ không biết mình đã muốn ở trong này quỳ bao lâu. Trừ bỏ một ngày ba bữa, hắn vẫn đều quỳ gối nơi đó như vậy, tâm cũng từ đau đớn không thể nói, dần dần đến bình tĩnh hiện tại.

Mẫu thân chết, đả kích đối với hắn như trời buông sét đánh, hắn trong lòng đau, Diệp Vô Thần cũng Sở Kinh Thiên đều có thể rõ ràng cảm nhận được. Nhưng cũng may, hiện tại hắn rốt cuộc qua được cửa ải kia của chính mình, di ngôn mẫu thân hắn trước khi lâm chung… Người đã chết, không có thống khổ chết đi, có thể đi thế giới kia theo Phong Triêu Dương, hắn hẳn là thay người cao hứng… Sinh tiền đau khổ cả đời, sau khi có thể cùng Phong Triêu Dương vĩnh viễn làm bạn, cùng chôn một mộ, người thực hẳn là thực thỏa mãn, thực vui mừng.

Sở Kinh Thiên cũng vẫn cùng hắn, không có rời khỏi chỗ này. Ở khu vực bị phong ấn phương bắc kia ngây người nhiều năm như vậy, hắn ở trong này căn bản sẽ không cảm thấy buồn khổ.

Thịch… thịch… thịch…

Một tiếng bước chân trầm ổn hữu lực từ phía trên truyền đến, đúng là lão gia tử mặt mũi hiền lành kia, Sở Kinh Thiên nhắm mắt ngồi đó mở to mắt, lễ phép chào hỏi: “Đại Thông gia gia”.

“Ha ha,” Lão gia tử gật đầu, ôn hòa cười, ánh mắt phân biệt ở trên người Lãnh Nhai cùng Sở Kinh Thiên dừng lại một hồi: “Tiếp qua hai ngày, Thiên Thần Ma Vũ đại hội sẽ mời dự, các ngươi đều chuẩn bị trước một chút đi, qua ngày mai, chúng ta phải đi bên kia”.

“Nhanh như vậy” Sở Kinh Thiên đứng lên, hưng phấn chà xát hai tay mình, hận không thể lập tức là có thể tận tình cùng cao thủ thiên hạ so chiêu. Lập tức, hắn lại thoáng nghi hoặc nói: “Đại thông gia gia, người nói chúng ta… Chẳng lẽ, người cũng phải đi?”

Lão gia vuốt râu gật đầu: “Đúng, lão nhân ta sống nhiều năm như vậy, còn chưa có tham gia qua cái gì ma vũ đại hội, nếu lần này còn không đi mà nói, đã có thể không có cơ hội đi nữa. Không chỉ ta, lão bà tử cũng sẽ đi”. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

“Nhưng mà…” Sở Kinh Thiên lo lắng khuyên giải nói: “Mọi người tham gia cái trận đấu kia rất lợi hại, nếu không đủ lực lượng hộ thân, đến bên kia mà nói nhất định sẽ rất nguy hiểm, Đại Thông gia gia, người hay là…”

Từ trên người Viêm Khinh Hồng, hắn không cảm nhận được khí tức gì võ giả nên có, cái này nhiều nhất chỉ là một lão gia gia có vẻ cường tráng một chút mà thôi, nhưng so với gia gia của hắn còn già hơn.

Lãnh Nhai vẫn im lặng đứng dậy, đi đến bên người Sở Kinh Thiên, bình tĩnh cùng Viêm Khinh Hồng đối diện, ánh mắt giống như muốn xem thấu trong lòng hắn.

Viêm Khinh Hồng sao lại nhìn không ra ý tứ ánh mắt hắn, ôn hòa cười, nâng lên một bàn tay khô héo, hư không một trảo.

Một cỗ khí lưu nóng rực nhất thời đập vào mặt mà đến, làm cho Lãnh Nhai cùng Sở Kinh Thiên đồng thời cảm nhận được một cỗ cảm giác trầm trọng hít thở không thông, đều không tự chủ được rút lui hai bước, khi bọn hắn đồng thời giật mình ngẩng đầu, nghe được lão gia tử cười nói: “Ha ha, hiện tại, các ngươi yên tâm chưa?”

Sở Kinh Thiên mở to hai mắt nhìn, Lãnh Nhai cũng là vẻ mặt đó. Tuy rằng bọn họ cũng không phòng bị, nhưng… Lãnh Nhai còn tốt, lấy Sở Kinh Thiên tu hành Kiếm Thần quyết, tình hình đặc biệt bị ngoại lực xâm nhập lúc ấy tự phát chống đỡ, cho dù là một khối đại thạch trên trời rơi xuống cũng đừng muốn thương tổn đến hắn, nhưng lão nhân này tùy ý vung tay lên, lại dễ dàng đem hắn đánh lui, bọn họ như thế nào không sợ hãi.

“Đại thông gia gia… Diệp lão đệ thật sự là… chủ nhân của người?” Sở Kinh Thiên kinh nghi bất định hỏi.

“Đúng vậy, hắn chẳng những là chủ nhân mệnh trung chú định của chúng ta, còn là cho chúng ta một cuộc sống mới, là chủ nhân duy nhất chúng ta trọn đời cũng sẽ không phản bội. Cho dù hắn muốn chúng ta chết, chúng ta cũng sẽ không có bất luận kẻ nào do dự” Viêm Khinh Hồng thu liễm nụ cười, vô cùng chân thật nói.

Sở Kinh Thiên ánh mắt trừng lớn hơn nữa, “Vậy Thông Hoa nãi nãi có phải cũng lợi hại giống như người hay không?”

“Ha ha, nàng cho dù không bằng ta, cũng kém không xa lắm. Chúng ta cả đời vô dục vô cầu, hầu như mọi thời gian đều đặt ở trên tu hành, lực tự bảo vệ mình là có, các ngươi không cần lo lắng hai lão già chúng ta” Viêm Khinh Hồng vuốt râu cười nói.

Sở Kinh Thiên cảm giác chính mình có chút hô hấp không thông… Vừa rồi kia tùy ý một tay, mà chỉ là có lực tự bảo vệ mình!!

“…Diệp lão đệ hắn qua hai ngày có thể đi tham gia cái trận đấu kia hay không” Sở Kinh Thiên chỉ ngây ngốc hỏi vấn đề như vậy.

“Chủ nhân an bài… Ha ha, các ngươi hai ngày sau tự nhiên sẽ biết” Viêm Khinh Hồng cười thần bí: “Hai người các ngươi chuẩn bị cho tốt đi, cần cái gì nhớ nói cùng ta một tiếng, khi đến giờ, ta sẽ thông báo cho các ngươi” Nói xong, hắn hơi gật đầu một cái, trầm ổn bước chân rời đi.

Sở Kinh Thiên nhìn bóng dáng hắn mà xuất thần, thật lâu đều không có phục hồi tinh thần lại.

“Gia gia nói qua, muốn ở trước mặt một người hoàn mỹ ẩn nấp khó tức, tu vi ít nhất phải vượt qua đối phương một tầng. Mà ta ngày đó còn vụng trộm thử qua, căn bản là không nhận thấy được cái gì, chẳng lẽ bọn họ lại là… Cái này cũng không thể tưởng tượng nổi”.

Lãnh Nhai trầm mi không nói.

“Này, mặt băng kia, ngươi nói Diệp lão đệ đến tột cùng là loại người nào, ngay cả người lợi hại như vậy… đều… Này! Xưng hô Diệp lão đệ chủ nhân!” Sở Kinh Thiên lay lay Lãnh Nhai nói.

Lãnh Nhai mặt không chút thay đổi, xoay người dựa vào góc tường ngồi xuống, một chút sau ngay cả khí tức đã không thấy.

Sở Kinh Thiên biết làm cho hắn nói chuyện so với làm cho hắn đánh rắn còn khó hơn, đành phải ngồi xuống ở bên cạnh hắn, rất nhanh liền tâm thần quy nhất, đã không tạp niệm. Vô luận võ cũng tốt, ma cũng tốt, cũng không có thể cách rời “Khí” cùng “Tâm” tu hành.

Hai ngày sau, Thiên Thần Ma Vũ đại hội đã đến lúc mở ra.

“Nơi này chính là địa phương cử hành Ma Vũ đại hội?” Sở Kinh Thiên ánh mắt không ngừng nhìn chung quanh, giật mình hỏi.

Nơi này, rõ ràng là một cái đoạn nhai cao chừng trăm trượng, dưới đoạn nhai, là nước biển không ngừng bốc lên… Không, phải nói là hồ nước, liếc mắt nhìn lại một cái, nước xanh tới trời, không thấy giới hạn. Mà cực xa xa trên mặt nước, một cây cột dài nhỏ chi thẳng lên trời, thẳng trong mây, nhìn không tới đỉnh chóp của nó. Phía sau bọn họ, lại là đỉnh núi, gồ ghề cũng không bằng phẳng.

“Đúng vậy, nơi này là vùng đất trung tâm Thiên Thần đại lục, tên là Lạc Thần nhai, trước mắt, là hồ lớn nhất Thiên Thần đại lục, tên là Lạc Thần hồ. Vô luận là mảng thổ địa này, hay là hồ nước này, cũng không thuộc một quốc gia nào” Viêm Khinh Hồng nhìn phía trước nói.

“Kia, nơi này như thế nào một người đều không có?” Sở Kinh Thiên nhìn nhìn chung quanh, bọn họ một đường đi lên vách núi, không có nhìn thấy một người nào.

“Ha ha, trận đấu này tuy rằng hai mươi lăm năm mới có một lần, nhưng mỗi lần có đảm lượng tới tham gia, cũng không quá mấy chục người mà thôi. Sở dĩ chung quanh không có người, là chúng ta đến hơi sớm mà thôi” Viêm Khinh Hồng cười ha ha nói. Bên người hắn, là Thông Hoa nãi nãi vẻ mặt ý cười –Viêm Khinh Bình.

“Như vậy” Sở Kinh Thiên lại đem địa phương này đánh giá vài lần, nhíu mày hỏi: “Nhưng mà, nơi này là đỉnh núi, nếu khi so đấu lực lượng dao động quá mạnh, sẽ không sợ nơi này sập xuống sao?”

“Ha ha ha ha” Viêm Khinh Hồng nghe vậy một trận cười to nói: “Khi ta lần đầu tiên đi vào nơi này, ý tưởng cùng ngươi là giống nhau. Nhưng, nơi này sở dĩ sẽ trở thành nơi tổ chức trận đấu Thiên Thần Ma Vũ đại hội, đều không phải là chính là bởi vì nó là trung tâm đại lục, nguyên nhân quan trọng hơn là, nơi này thổ địa cứng rắn như cương thiết vậy, muốn phá hủy nó, cũng không phải dễ dàng như vậy”.

“Ồ? Ta thử xem” Sở Kinh Thiên cảm thấy hứng thú, lui về phía sau một bước, tùy tay một quyền hướng trên đất đánh tới.

Nếu lấy quyền này của hắn đánh nham thạch bình thường, nhất định sẽ sau một tiếng vang lên đá vụn văng khắp nơi, mà lúc này hắn một quyền đi xuống, lại chỉ có vang lên một tiếng rất nhỏ. Sở Kinh Thiên kinh ngạc nâng lên quyền đầu có chút phát đau, phát hiện trên đất lại có thể chỉ hơi hõm xuống một cái hố con con.

“Oa! Thổ địa nơi này quả nhiên cứng quá, thật như cương thiết vậy” Sở Kinh Thiên sợ hãi than nói, sau đó hắn lại nhỏ tiếng nói thầm: “Chẳng lẽ thổ địa nơi này thực đều là cương thiết?”

“Thổ địa nơi này truyền thuyết là vì gần tới Thông Thần tháp, được thần bảo hộ, cho nên mới cứng rắn đến như vậy. Ngươi có thế làm cho thổ địa nơi này biến hình, đã thực không dễ dàng” Viêm Khinh Bình cười tủm tỉm giải thích nói, nếp nhăn như vỏ cây trên mặt đều nhíu lại cùng một chỗ.

“Thông Thần tháp? Có phải chính là cái kia hay không?” Sở Kinh Thiên chỉ vào cây cột cao không thấy đỉnh ở trong Lạc Thần hồ ở phía trước… Bởi vì cách quá xa, cho nên chỉ có thể nhìn đến một cây cột dài nhỏ.

Viêm Khinh Hồng gật đầu: “Đúng vậy, đó là Thông Thần tháp. Vị trí của nó, vừa vặn là trung tâm Thiên Thần đại lục, ngươi có biết nó vì sao kêu Thông Thần tháp?”

“A, vì cái gì?”

“Bởi vì nghe đồn, đó là cửa vào duy nhất Thiên Thần đại lục chúng ta đi thông Thần giới” Viêm Khinh Hồng nghiêm mặt nói.

“Thần Chi đại lục? Ta biết ta biết, ta nghe gia gia nói qua, nơi đó hoàn toàn là thế giới kia, người nơi đó đối với Thiên Thần đại lục chúng ta mà nói chân chính là thần, tùy tiện một người đều cực kỳ lợi hại, so với gia gia của ta còn muốn lợi hại hơn rất nhiều. Nơi đó, thật có thể đi tới Thần Chi đại lục?” Sở Kinh Thiên kinh ngạc vạn phần nói.

Chương 1: Diệp Vô Thần

Chương 1: Diệp Vô Thần

Score 8.3
Tỉnh lại đi, ngươi đã ngủ quá lâu rồi, tỉnh lại đi… Trong ý thức hải mênh mông vô tận truyền tới thanh âm mờ ảo như mây khói.

Là ai… Là ai đang gọi ta?

Trong bóng tối mịt mùng, hắn rốt cuộc đã mở mắt. Trước mắt, vẫn là thế giới tối đen như cũ.

Ban đêm ư?

Đầu đau như muốn vỡ ra. Hắn vô ý thức dùng tay ôm đầu mình, dùng lực lắc lắc, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười bảy, mười tám tuổi, dáng người dong dỏng, mặc một chiếc áo trắng muốt, sắc mặt trắng bệch tuấn tú, một đôi mắt mê mang, lại mang theo vẻ âm nhu gần như hơi thở nữ nhân. Nhưng ánh mắt nội uẩn lại bình tĩnh như lưỡi dao xé toạc màn đêm, trong nháy mắt thấy rõ hết thảy. Làn da hắn tái nhợt như kiểu bệnh trạng, mái tóc đen dài tự nhiên xõa rủ hai bên bờ vai gầy yếu, dưới màn đêm vẫn lờ mờ lấp lánh màu đen bóng chói mắt. Ngón tay thon dài, xương cổ tay nhỏ nhắn, thoạt nhìn hoàn toàn là dáng tay thư sinh mềm yếu vô lực, mà tại Thiên Thần đại lục dùng võ lực vi tôn, chỉ vẻn vẹn bề ngoài của hắn thôi đã khiến người ta xem thấp một bậc rồi.

Đây là đâu?

Chẳng biết đã nằm bao lâu, toàn thân hắn cứng đơ như đá, tốn rất nhiều sức lực mới đứng dậy được. Xung quanh hoàn toàn tối đen, nhưng ở trong mắt hắn lại hệt như ban ngày. Đây là một gian nhà cỏ đơn sơ thấp bé, trong không khí tươi mát tràn ngập mùi rơm rạ, bên tai loáng thoáng truyền tới thanh âm của một lão nhân, hắn hơi nhíu mày, vận động thân thể đau mỏi một lần, sau đó dợm bước chân cứng đờ đi ra ngoài.

Đây là một buổi tối mây đen rợp trời, không trăng không sao. Dưới màn đêm, bảy tám đứa nhỏ đang ngồi vây xung quanh một lão nhân, ngước đầu nghe ông kể câu chuyện thần thoại mà chúng đã từng nghe không biết bao nhiêu lần.

- … Sự tập kích của Ma giới khiến cả đại lục tai nạn nổi lên bốn phía, sinh linh lầm than. Bốn nước vốn dĩ nhìn nhau như hổ rình mồi cũng bị ép liên hợp lại chống cự Ma giới xâm nhập, nhưng Ma cường đại lại há nhân loại có thể ngăn cản. Khi đại lục rơi vào tuyệt cảnh thì dưới sự khẩn cầu của nhân loại, Thần giới rốt cuộc giáng xuống cứu tinh, hơn nữa giáng xuống còn là hai người con gái duy nhất của Thần Đế. Một người trong họ toàn thân trắng muốt, áo trắng tóc trắng, có cánh chim màu trắng cực lớn, được nhân loại xưng là Bạch Dực Thần Sứ, một người khác toàn thân áo đen, mắt đen tóc đen, có cánh chim màu đen như ác ma, được nhân loại xưng là Hắc Dực Thần Sứ.

- Bạch Dực Thần Sứ và Hắc Dực Thần Sứ dùng thần lực cường đại của họ, mất thời gian một tháng xua đuổi Ma tộc đi. Cuối cùng, họ triển khai quyết chiến với Ma Thần ở phía bắc đại lục. Ma Thần đó tuy chỉ là một trong những ma tướng thủ hạ của Ma Đế nhưng vô cùng cường đại, cũng chính là hắn dẫn dắt bộ phận Ma của Ma tộc xâm nhập đại lục. Trận chiến đó kéo dài ba ngày ba đêm, kết quả lại không ai biết, tất cả Ma đều bị xua đuổi, mà Ma Thần và Hắc Bạch Thần Sứ lại cùng nhau biến mất sau trận chiến đó, không còn tin tức nữa. Không ai biết kết quả là thế nào. Có người nói họ đồng quy vu tận với Ma Thần, cũng có người nói họ giết chết Ma Thần sau đó trở về Thần giới. Điều này tuy là câu đố khó giải nhưng sau này Ma cũng chưa từng xuất hiện qua nữa, mà Hắc Bạch Thần Sứ cứu rỗi cả đại lục thì được người của đại lục đời đời ghi nhớ trong lòng.

Lão nhân nói đến đây, vừa như vô tình như cố tình liếc qua vị trí hắn đứng. Thiếu niên trong lòng run sợ, đây là một lão nhân ôn hòa tuổi ngót bảy mươi, nhưng ánh mắt lúc nãy của ông lại lạnh lẽo như móc câu, trong đêm tối hệt như chớp xẹt.

- Sở gia gia, họ là thiên sứ Thần giới phái tới, có phải chắc chắn rất xinh đẹp hay không? –Một đứa bé ao ước hỏi. Thanh âm của nó lập tức dấy lên lòng hiếu kỳ của cả lũ nhỏ, vài đôi mắt cùng tập trung lên người lão nhân.

- Ha ha, hẳn là vậy. Chỉ là lúc ấy không có ai nhìn rõ bộ dạng họ thế nào. Dung mạo của Thần Sứ, không phải đám người phàm có thể khinh nhờn. –Lão nhân cười ha ha nói.

Mấy đứa bé nháo nhác lộ ra điệu bộ mất hứng. Lão nhân cười nói:

- Mấy thằng nhỏ, hôm nay kể đến đây thôi, trước tiên tản ra đi, chờ Đại Ngưu ca của các ngươi trở về, ta sẽ gọi các ngươi.

Lũ nhỏ này lập tức như chim vỡ tổ, ngay cả chào đều không nói với ông lấy một tiếng. Lão nhân đứng dậy, chống một cây gậy đi về vị trí của hắn, bước chân ông mạnh mẽ vững vàng, không có nửa phần dấu hiệu gầy yếu, cây gậy hoàn toàn là vật trang trí.

- Ngươi đã tỉnh rồi. –Lão nhân quan sát trên dưới hắn, thanh âm già nua ôn hòa.

Hắn gật đầu, hỏi:

- Nơi đây là?

Lão nhân nheo hai mắt, nhưng không đáp lại lời hắn, vẫn lạnh nhạt nói:

- Năm đó ta cứu cậu từ khe núi phía tây lên, lúc đó cậu vẫn là một đứa bé bảy tám tuổi, ta dùng đủ mọi cách đều không cứu tỉnh được cậu. Sau đó, cậu cứ thế ngủ say đằng đẵng mười năm. Thời gian mười năm, cậu không uống một giọt nước, không ăn một miếng cơm, sinh mạng lại chưa bao giờ có dấu hiệu suy kiệt, ngược lại còn trưởng thành trong giấc ngủ say. Ta tự cho kiến thức phi phàm nhưng cũng phải kinh ngạc tán thán mười năm. Chàng trai trẻ, có thể nói cho ta biết tên và lai lịch của cậu không?

Mười năm!?

Hắn chợt cả kinh, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, đè nén ngọn sóng dữ trong lòng, ngưng thần sục sạo ký ức của mình.

Tên ta là gì? Ta là ai…

Ta sinh ra ở Hoa Hạ, nhà ở thủ đô Kinh Hoa của Hoa Hạ, mà phụ thân ta là… Mẫu thân là… Bản thân ta lại là…

Những mảnh vỡ ký ức được hắn lần lượt lọc qua, lại không phát hiện ra bất cứ ký ức nào có liên quan tới quá khứ của mình. Hắn nhớ quốc gia mình sinh ra, nhớ mọi thứ về quốc gia đó, cũng nhớ mọi thứ hắn từng học qua, nhưng chỉ duy nhất không nhớ nổi bất kỳ một ai và quá khứ của mình.

Mất trí nhớ có sàng lọc ư? Hai tay hắn ôm lấy phần đầu vì hỗn loạn mà đau đớn, im lặng nghĩ suy.

Vì sao lại mất trí nhớ, ở trước đó, mình rốt cuộc đã trải qua những gì?

Sau hồi trầm mặc rất lâu, hắn than nhẹ một tiếng, buông hai tay xuống, đôi mắt vô thần nhìn bầu trời, có lẽ chỉ có ông trời mới có thể nói cho hắn biết đáp án.

Lão nhân nhìn phản ứng của hắn, như có suy nghĩ.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo sự mát mẻ khoan khoái. Một chiếc lá nhẹ bị gió cuốn theo từ từ bay xuống. Hắn vô ý thức duỗi hai ngón tay, kẹp chiếc lá nhẹ ấy vào trong ngón tay, ánh mắt vẫn ngắm nhìn trời đêm không trăng không sao. Động tác của hắn khiến đôi mắt lão nhân thoáng lấp lóe, lộ ra vẻ khó hiểu.

Không có ký ức, cũng chính là không có quá khứ, tựa như lá rụng vậy, xác định sẵn phải lênh đênh, khó tìm được đường về. Hắn than nhẹ một tiếng, búng chiếc lá rụng, buồn bã nói:

- Ta tên Diệp Vô Thần!

- Là tên thật của cậu à? –Lão nhân cười nói.

Diệp Vô Thần mỉm cười:

- Trước khi ta tìm lại được tên thật của mình, ta cứ gọi là Diệp Vô Thần.

- Ra là thế, vậy thật đáng tiếc. Nhưng cậu tuyệt đối không phải người phàm, có lẽ không mất bao lâu cậu sẽ có thể tìm lại quá khứ của mình. –Lão nhân nói. Một loạt phản ứng của hắn làm cho ông đoán được hắn đã mất đi ký ức, lai lịch bởi vậy cũng không thể nào biết được. Nếu là mười mấy năm trước, ông sẽ dùng mọi cách để điều tra hết thảy về thiếu niên thần bí này, nhưng nay đã già rồi, lại bị nhốt trong kết giới này hơn chục năm, lòng cũng uể oải theo.

- Lão nhân gia, không biết xưng hô như thế nào? –Diệp Vô Thần nhìn lão nhân hỏi.

- Xưng hô? Ha ha, đối với một lão già nửa người xuống mồ mà nói, cái tên ngay cả bản thân ta cũng quên mất rồi. Nếu không ngại thì cứ gọi ta một tiếng Sở gia gia giống chúng nó, hoặc gọi ta là lão già cũng được. –Lão nhân cười ha ha nói.

Biết ông không muốn nói ra tên của mình, Diệp Vô Thần chẳng để bụng cười:

- Vậy được rồi, Sở gia gia, ơn cứu mạng của người tương lai ta sẽ báo đáp.

Lão nhân lắc đầu, ngồi xuống đống cỏ trên đất bên cạnh Diệp Vô Thần nói:

- Ta chỉ là cứu tên quái thai ngươi về, cho chiếm một chỗ ngủ mà thôi, chẳng tính là ơn cứu mạng. Nếu là người bình thường thì mười năm nay đã đủ để ngươi chết hơn trăm ngàn lần rồi.

Diệp Vô Thần cũng ngồi xuống theo bên người ông, cả người tuy vẫn cứng đơ như trước nhưng đã có thể hoạt động như thường.

- Bất kể thế nào ông cũng là đại ân nhân của ta. Sở gia gia, chỗ này là chỗ nào? Cách thành phố Kinh Hoa bao xa?

- Thành phố Kinh Hoa? Đó là chỗ nào? –Lão nhân quay mặt sang, nghi hoặc hỏi.

Diệp Vô Thần khẽ nhíu mày nói:

- Thành phố Kinh Hoa, đương nhiên là thủ đô của Hoa Hạ Quốc, lẽ nào nơi đây không phải Hoa Hạ Quốc?

Nhưng họ dùng rõ ràng là ngôn ngữ Hoa Hạ. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Lão nhân lắc đầu:

- Năm đó ta từng đi khắp mỗi một ngóc ngách của đại lục nhưng chưa bao giờ nghe nói qua một nơi tên là Hoa Hạ Quốc. Chàng trai trẻ, khi một người bị mất trí nhớ, mảnh vỡ ký ức còn sót lại của hắn thường thường là hư ảo, có lẽ cậu biết đến chỉ là ký ức giả dối mà thôi.

- Thật như thế ư? –Diệp Vô Thần nhắm mắt trầm tư một hồi. Hỏi tiếp:

- Vậy chỗ chúng ta đang ở rốt cuộc là nơi thế nào?

- Nơi nhân loại chúng ta cư ngụ tên là Thiên Thần đại lục, ngoài đại lục chính là biển Thiên Thần, không gian chúng ta ở năm phần là đất liền, năm phần là biển. Thiên Thần đại lục chia làm bốn quốc gia, phân biệt là Đại Phong Quốc, Thiên Long Quốc, Quỳ Thủy Quốc, Thương Lan Quốc, mỗi nước chiếm cứ đông tây nam bắc. Trong đó Đại Phong Quốc mạnh nhất, ba nước còn lại liên hợp mới có thể chống chọi, cũng mới duy trì sự cân bằng yên ổn như hiện nay. –Lão nhân nói xong, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ trông ngóng, ông đã không còn đi ngắm nhìn phong vân thiên hạ từ lâu lắm rồi.

Thiên Thần đại lục?

Đầu Diệp Vô Thần hỗn loạn một hồi, vậy Hoa Hạ Địa Cầu trong ký ức mình là cái gì? Là ký ức hư ảo, hay là…

Mình từ trên Địa Cầu xuyên qua đến không gian không hay biết này!

Hắn nghĩ đến một chữ trong ký ức: xuyên qua.

- Ngôn ngữ nơi đây đều thông dụng à? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Đúng vậy.

- Thế chúng ta bây giờ đang ở?

Lão nhân trầm mặc một hồi, thở dài nói:

- Nơi này là cực bắc Thiên Long Quốc, một khu vực bị lãng quên và phong ấn. Từ trước kia rất rất lâu đã tồn tại rồi. Năm đó Thiên Long Quốc không ai không biết một khi tiến vào nơi đây thì vĩnh viễn không thể ra ngoài. Nhưng mười lăm năm trước ta không biết trời cao đất dày xông vào đây, rồi không ra ngoài được nữa, còn liên lụy tôn nhi của ta. Nay đảo mắt đã mười lăm năm trôi qua.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Diệp Vô Thần, lão nhân nói tiếp:

- Năm đó sau khi ta xông vào mới phát hiện, thì ra nơi đây chẳng phải có thiên tai hay mãnh thú gì, mà là xung quanh đây có một kết giới cường đại, có thể tiến vào không thể đi ra, mấy năm nay ta không biết đã thử bao nhiêu lần đều không thể làm suy suyển kết giới này mảy may. Chỉ có thể cứ trông coi ở đây đến cuối đời. Mà tất cả mọi người ở nơi đây đều là như thế. Không có hy vọng ra ngoài, họ chỉ có thể yên ổn ở đây, sinh sôi nảy nở.

Nét mặt Diệp Vô Thần cứng ngắc một hồi, rất lâu không nói gì.

Khu vực bị phong ấn, nếu không thể ra ngoài thì mình làm thế nào tìm lại quá khứ và quỹ tích cuộc đời mình được. Lẽ nào cũng chỉ có thể định cư ở đây giống bọn họ?

Không thể!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset