“…Ta bị đưa đến địa lao hắc ám, Thủy Vân Lan xác thực không nghĩ tới muốn lấy tính mạng của ta, nhưng ở ngày đầu tiên, hắn đã dùng thủ pháp không biết từ trong tay ai học được ở trên đầu ta đâm hơn mười châm để làm cho ta tinh thần thác loạn, hắn vốn tưởng rằng ta tất điên không thể nghi ngờ, nhưng hắn hỗn huyết tạp chủng này sẽ không biết, truyền nhân Nam Hoàng lại như thế nào sẽ điên, như thế nào hội câm, nếu hắn muốn ta điên, ta liền thuận ý hắn, giả điên giả điên hơn hai mươi năm…”
“Mà gia gia của ta… Ba ngày sau, hắn đi mật thất, khi đó, gia gia luôn luôn tại bế quan còn không biết bên ngoài phát sinh biến cố, chưa sinh nghi tâm, đem Thủy Ngọc Công tự thân truyền cho Thủy Vân Lan, nhưng khi đã truyền một nửa là lúc hắn từ trên độ tinh khiết lực lượng Thủy Vân Lan phát hiện không đúng, cũng đã không thể đình chỉ. Cuối cùng, Thủy Vân Lan một bước bước trên thần cấp, gia gia Thủy Ngọc Công tan hết bị Thủy Vân Lan phong khí mà chết, cũng tạo thành biểu hiện giả dối lực lượng thiếu hụt quá độ mà chết. Lúc trước, khi Thủy Vân Lan ở trước mặt ta điên cuồng cười hướng ta khoe ra, ta là cỡ nào muốn hung hăng cắn xé hắn… Cái phần cừu hận này nếu không báo, cho dù luân hồi bách thế ta cũng tuyệt sẽ không an tâm!!”
Nhiều như vậy năm, hắn rốt cuộc có thể đem cừu hận vô tận đọng lại trong lòng chính mình nói cho người khác nghe, đối với nữ nhi chính mình kể ra, cỗ hận ý nọ cũng giống như theo thanh âm hắn mà khuếch tán tới mỗi một góc toàn thân. Dục vọng báo thù, mãnh liệt trước đó chưa từng có.
“Hắn không hề trì hoãn trở thành tân tông chủ tông ta, cũng ở dưới biểu hiện những người này phối hợp không một kẽ hở. Không bao lâu sau, hắn liền tuyên bố dã tâm Nam Hoàng Tông không hề tiếp tục tị thế yên lặng, cũng nhất hô bá ứng, mà nếu là lệnh của tông chủ, nguyên bản những người tử trung với Nam Hoàng Tông mà kiên trì cũng chỉ có thể thuận theo lời tông chủ. Rồi sau đó vài năm, những người lúc trước tử trung cùng cha ta dần dần bị lấy các loại lý do dời khỏi vị trí, quyền lực trung tâm trong tông chủ yếu bị hơn ba mươi người nọ nắm giữ. Không thương người nào, càng không có dẫn phát nội chiến như Bắc Đế Tông năm đó, lại đem đại quyền chặt chẽ nắm giữ trong tay, ta không thể không thừa nhận, bọn họ chuẩn bị kế hoạch mấy năm hoàn mỹ không tỳ vết”.
“Không báo cừu này, thề không làm người…” Thủy Mộng Thiền nắm chặt thủy ngọc trong tay, thanh âm thản nhiên, lại mang theo một loại rét lạnh đến xương chưa bao giờ từng có.
“Đúng vậy… huyết hải thâm cừu này, cho dù ngàn khó vạn khó, cũng nhất định phải báo! Thiền nhi, mẫu thân con nàng trời sanh tính nhu nhược, vì sợ thương đến tính mạng ta, nhất định sẽ không nói ra với các con. Vi phụ đã kiên trì hơn hai mươi năm, vì đợi cho một ngày này, chính miệng nói cho con biết… Hiện tại, tâm nguyện vi phụ cuối cùng đã xong… Thiền nhi, đem tất cả cái này nói cho Vô Khuyết, để cho hắn chặt chẽ nhớ kỹ, để cho hắn học ẩn nhẫn giống vi phụ, cùng đợi ngày thời cơ đến. Chúng ta là truyền nhân Nam Hoàng, ông trời, vĩnh viễn cũng sẽ không vứt bỏ chúng ta… Còn nữa, bảo hắn nhất định phải cẩn thận!” Thủy Vân Thiên trầm thấp nói.
“…Chẳng lẽ, bọn họ muốn…” Thủy Mộng Thiền trong lòng mạnh nhảy dựng.
“Hừ!” Thủy Vân Thiên một tiếng oán hận hừ nhẹ: “Bọn họ, như thế nào có khả năng sẽ để cho Vô Khuyết trở thành đứng đầu Nam Hoàng kế tiếp, cho nên, bọn họ nhất định phải làm, chính là trừ bỏ “thiếu chủ”này”.
Thủy Mộng Thiền trong lòng sợ hãi, nàng biết phụ thân nói vô cùng có khả năng sẽ phát sinh.
Nàng ở trong này đã khá lâu, thanh âm “kẻ điên” tru lên cũng đã muốn ngừng thời gian khá lâu. Ở lâu một hồi, nguy hiểm sẽ nhiều thêm vài phần. Thủy Vân Thiên nói: “Thiền nhi, con đi nhanh đi… Nhớ kỹ mỗi một câu vi phụ nói, nhất định phải nhớ kỹ… Bảo hộ Vô Khuyết, bảo hắn nhất định phải cẩn thận…”
Thủy Mộng Thiền dùng sức gật đầu, lui về phía sau một bước, kiên định nói: “Phụ thân, chờ con… Con nhất định sẽ lấy đến Nam Hoàng kiếm cứu người đi ra ngoài”.
“Nam Hoàng kiếm… Thực xuất hiện sao?” Thủy Vân Thiên hô hấp hơi trệ, thấp giọng hỏi nói.
Thủy Mộng Thiền gật đầu, lại lắc lắc đầu: “Bắc Đế cung thật sự đã xuất hiện. Nó xuất hiện, ít nhất thuyết minh Nam Hoàng kiếm nhất định cũng tồn tại. Tuy rằng Nam Hoàng kiếm còn chưa có xuất hiện, nhưng có một người hẳn là biết nó ở nơi nào”.
“Người kia, hắn là ai vậy!?” Thủy Vân Thiên xông mạnh tới, lại bị xiềng xích gắt gao giữ lại. Động tác này là theo bản năng, đem rung động cùng lo lắng trong lòng hắn bại lộ không thể nghi ngờ.
“Hắn… chính là người để cho con tới tìm phụ thân” Nghĩ đến Diệp Vô Thần, Thủy Mộng Thiền trong lòng một mảng phức tạp hỗn độn. Sau tối nay, cảm giác hắn gây cho nàng càng thêm thần bí khó lường.
“Người cho con tới tìm taThủy Vân Thiên khẽ niệm một tiếng, hơi ngẩn ra, bắt đầu dần dần hồi tưởng đến thời điểm Thủy Mộng Thiền vừa đến trước mặt hắn, vài câu nói nọ có chút kỳ quái. Những lời này ở trong đầu hắn nhất nhất hiện lên, trong lòng hắn lâm vào cuồng động.
“Người kia hắn là ai vậy… Vì cái gì hắn lại đoán được ta bị nhốt tại nơi này?” Thủy Vân Thiên không thể không sợ hãi. Một kế hủy lương đổi trụ hai mươi ba năm trước ngay cả toàn bộ người trong Nam Hoàng Tông đều bị che mắt, người kia hẳn là không thuộc loại Nam Hoàng Tông đến tột cùng vì cái gì mà nhìn phá!
Thủy Mộng Thiền trong đầu hiện ra thân ảnh Diệp Vô Thần, hắn ngồi ở trên xe lăn, hoàn toàn không vì thân phế mà suy sụp, mà là có một loại tự tin cùng bình thản ung dung tất cả nắm trong tay mà ngẩn ra, trong giật mình, nàng trước mắt một trận mê ly. Nàng nhẹ nhàng nói: “Hắn gọi là Diệp Vô Thần, so với Vô Khuyết còn muốn nhỏ hơn hai tuổi…”
“…!!” Chỉ cái tuổi này, cũng khiến cho Thủy Vân Thiên chấn động.
Lập tức, Thủy Mộng Thiền liền đem thân phận Diệp Vô Thần, những gì hắn đã từng làm, ngắn gọn mà toàn diện kể rõ một lần. Mà vài lần tiếp xúc cùng hắn, nàng nói rất tường tận, nhất là những lời hắn nói này, nàng hầu như là hoàn chỉnh thuật lại. Thủy Vân Thiên lẳng lặng nghe, không còn có động tĩnh gì, chỉ có nghe không sót một chữ.
Nhưng, thẳng đến nghe Thủy Mộng Thiền nói xong, hắn vẫn như cũ không thể lý giải, hắn đến tột cùng bằng vào cái gì phán định hắn chính là Thủy Vân Thiên… Chỉ là đã biết cái “kẻ điên” kia mà Nam Hoàng Tông cao thấp đều biết sao? Hay là có cái gì khác hắn chưa nói… Nhưng ít ra, năng lực suy đoán của hắn, đáng sợ làm người ta khó có thể tin.
“Hắn, chính là chủ nhân Nam Hoàng kiếm!” Trong miệng Thủy Vân Thiên, bỗng nhiên xuất ra một câu vô cùng thật sự cùng trang trọng.
Thủy Mộng Thiền ánh mắt lóe ra, thoáng suy nghĩ nói: “Năm đó, khi mới nghe thấy tin tức Nam Hoàng kiếm, con cũng hoài nghi qua, nhưng nếu hắn thật sự là chủ Nam Hoàng kiếm, vì cái gì cũng không trực tiếp đem kiếm lấy ra. Ở trên đại lục rõ ràng có một lời đồn ai cũng đều biết: Chủ Nam Hoàng kiếm, tất là chủ nhân Nam Hoàng Tông trọn đời đi theo”.
“Ha ha ha ha… Thiền nhi, hắn, đây mới là trí tuệ chân chính! Hắn ở thời điểm kia, liền nhất định căn cứ một ít dấu hiệu suy đoán ra Nam Hoàng Tông là một Nam Hoàng Tông đã muốn biến chất. Nếu đã muốn biến chất, hắn vì sao còn muốn tin tưởng cái đồn đãi kia – Thiền nhi, con hẳn là nghĩ đến, lấy hành động cùng dã tâm của những kẻ hiện tại nắm trong tay Nam Hoàng Tông kia, hắn lấy ra Nam Hoàng kiếm hậu quả sẽ là cái gì?”
“Sẽ là… giết người đoạt kiếm” Thủy Mộng Thiền nhất thời trong lòng hiểu ra.
“Không sai, cho nên hắn không thể, mà là dùng một tấm giấy vẽ Nam Hoàng kiếm, đến đối với toàn bộ Nam Hoàng Tông tiến hành thử”.
“Nhưng, cái này cũng không thể xác định Nam Hoàng kiếm nhất định ngay ở trên người hắn” Thủy Mộng Thiền khẽ nói. Tuy rằng, nàng đã muốn tin tưởng hơn nửa.
“Rất đơn giản…” Sau mái tóc dơ bẩn, Thủy Vân Thiên bên trong hai mắt lóe ra hào quang hưng phấn cùng kích động đan vào nhau: “Ba năm… nếu Nam Hoàng kiếm đã muốn quả thật tồn tại, có được cấm khí trong truyền thuyết như thế, ai sẽ cam tâm cứ như vậy yên lặng ba năm mà không lấy ra? Còn nữa, con nói hắn ba năm trước đây dùng một cây hỏa kiếm đồ thần… Đến tột cùng là cái lực lượng gì có thể miểu sát một cao thủ đạo thần? Mà hỏa kiếm, phía trên thân kiếm, vì sao phải là hỏa, hắn là che dấu, dưới loại tình hình này vẫn như cũ che dấu, là hắn không muốn để cho người khác biết trong tay hắn đến tột cùng là một cây kiếm như thế nào”.
Thủy Mộng Thiền tim đập thình thịch, cái này đã bị nàng xem nhẹ, lúc này bị Thủy Vân Thiên từng chuyện nói ra, trong lòng gợn sóng đột nhiên khởi.
“Chẳng lẽ, hắn thực chính là, chủ nhân Nam Hoàng kiếm…”
Thủy Vân Thiên đầu khẽ nâng, lạnh giọng nói: “Ta có khả năng nghĩ đến, Thủy Vân Lan, còn có Nam Hoàng Tông rất nhiều người đều đã nghĩ đến. Ba năm trước đây, bọn họ không dám tùy tiện, hơn nữa một cái hiệp nghị ba năm làm cho bọn họ phải lo lắng, cho nên không có vọng động. Mà hiện tại, Diệp Vô Thần đã trở lại, thời điểm bọn họ không kiên nhẫn, nhất định sẽ có hành động”.
Thủy Mộng Thiền mi mắt giạt mạnh, ở sâu trong nội tâm nhưng lại lộ ra sợ hãi nhè nhẹ không hiểu: “Thật là làm sao bây giờ, nếu Diệp Vô Thần rơi vào trong tay bọn họ…”
“Bất quá… A, ta lại một chút cũng không lo lắng. Người tâm tư kín đáo như thế, lại như thế nào sẽ liệu không đến loại tình hình này xuất hiện. Nói không chừng, hắn đang chờ bọn họ đi tìm hắn” Thủy Vân Thiên từ từ nói. Nhiều năm tra tấn như vậy không có mài mòn đi trí tuệ của hắn, ngược lại làm cho tâm chí hắn trở nên cứng cỏi như bàn thạch.
“Từ xưa đến nay ngàn vạn năm, Nam Hoàng kiếm cùng Bắc Đế cung đều không có xuất hiện, đó là bởi vì, chúng nó vẫn tìm khắp không đến một người xứng trở thành chủ nhân của chúng. Hiện tại, người này đã xuất hiện… Người có thể được Nam Hoàng kiếm nhận chủ, tất có tài kinh thiên hám thế. Hiện tại hồi tưởng lại, hắn có thể có tâm trí như vậy, thật sự là không phải bình thường” Ngược lại, hắn lại nhẹ giọng lẩm bẩm: “Bất quá, người có thể được Nam Hoàng kiếm nhận chủ, thực sẽ là một phế nhân chỉ có thể ngồi xe lăn sao?”
Thủy Mộng Thiền: “…”
“Hắc hắc… hắc hắc hắc hắc, đây là ông trời đối với ta bồi thường sao… Cướp đi của ta hai mươi ba năm, lại đưa tới cho ta một chủ nhân cùng số mệnh mà Nam Hoàng Tông ta chờ đợi đã lắm… Ông trời, quả nhiên không có vứt bỏ Nam Hoàng Tông ta, nói không chừng… Không, là nhất định, chỉ cần đi theo chủ nhân, ta ở sinh thời, tất sẽ chính tay đâm cừu nhân, trọng chấn Nam Hoàng Tông!”
Tâm nguyên bản đã muốn tuyệt vọng nọ đã như từ tro tàn sống lại, điên cuồng bốc cháy lên.
Thủy Mộng Thiền: “…” Nguồn: http://thegioitruyen.com
***
Mấy ngày sau, Thủy Mộng Thiền quay trở về thành Thiên Long, nàng tâm tình cùng mấy ngày trước so sánh dĩ nhiên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, sau khi trở lại thành Thiên Long, nàng đầu tiên muốn gặp chính là Diệp Vô Thần. Thế giới đảo điên, nhân sinh cho tới nay tràn ngập lừa gạt làm cho bên trong tâm nàng đau nhức, mơ hồ còn sinh ra một chút không tín nhiệm cùng bài xích đối mỗi người chung quanh. Ngày ấy cùng Thủy Vân Thiên gặp lại, nàng không có nói cho bất luận kẻ nào, không có ở trước mặt Thủy Vân Lan cùng mẫu thân nàng biểu lộ ra chút khác thường.
Nàng đã biết được chân tướng, nhưng nàng vẫn như cũ là nàng, chung quanh tìm không thấy người có thể nói hết, tìm không thấy lực lượng có thể mượn dựa vào. Liền ngay cả Thủy Lăng Nhi bên người nàng vẫn tín nhiệm nhất, nàng cũng không dám thổ lộ, nếu không một khi tiết lộ đi ra ngoài, nàng rõ ràng cái hậu quả kia.
Trong lòng thống khổ cùng bất lực, cùng ai nói hết? Cái cừu hận trong lòng kia, lại nên như thế nào đi báo?
Nàng có thể nghĩ đến, cũng chỉ có Diệp Vô Thần. Thế giới trong lòng khi hoàn toàn trở nên xa lạ, chỉ có hắn như trước vẫn là hắn. Khi nghĩ đến hắn, nàng trong lòng lại an tĩnh lại một cách kỳ dị.