Chương 344: Truyền thuyết Mê Thất Chi Địa

Truyền thuyết Mê Thất Chi Địa

Viêm Thiên Uy cũng không hỏi nhiều, đi trước vài bước về phía trước. Lấy tu vi hắn, trừ bỏ phía nam cùng chỗ Bắc Đế Tông tuyệt đối không thể tới gần nọ, địa phương khác của Mê Thất Chi Địa hắn có thể bình yên không ngại đi lại tự nhiên, thời gian một năm đã muốn ở trong đó qua lại mấy lần, đối với phân bố trong đó tương đối quen thuộc. Dọc theo phương vị trong trí nhớ, hắn dẫn dắt Diệp Vô Thần cùng Lãnh Nhai hướng tây nam đi đến.

Đây là lần thứ hai Diệp Vô Thần tiến vào Mê Thất Chi Địa, nơi này, vẫn âm u quái dị như cũ bên trong mang theo sự âm trầm làm cho người ta trong lòng lạnh lẽo, hơn nữa trừ bỏ tiếng thú rống xa xưa ngẫu nhiên vang lên ra thì bầu không khí vô cùng im lặng, lại làm cho người ta không tự chủ được kinh hồn táng đảm.

“Lúc trước bộ tộc chúng ta tuy rằng vẫn sinh tồn ở dưới Đoạn Hồn uyên, nhưng truyền thuyết Mê Thất Chi Địa này cũng có tổ tiên lưu lại. Lời đồn, Thiên Thần đại lục từng là thiên hạ của các loại mãnh thú cường đại, mà nơi này từng là địa phương ma thú mãnh thú thời kì viễn cổ của Thiên Thần đại lục đại chiến, mà sau một hồi đại chiến kinh thiên địa quỷ thần khiếp, số lượng mãnh thú cũng theo đó mà giảm mạnh, thần thú này, thậm chí viễn cổ thần thú cũng lần lượt diệt vong, lưu lại vô cùng hiếm có. Theo mãnh thú diệt vong giảm bớt, nhân loại sinh sản dần dần trở thành chủ nhân của Thiên Thần đại lục. Nhưng cái mảng Mê Thất Chi Địa này, vẫn như cũ là thiên hạ của mãnh thú, cũng không phải người thường có khả năng bước vào” Viêm Thiên Uy vừa đi, một bên giảng thuật cái truyền thuyết từ xa xưa truyền xuống kia.

“Nơi này linh thú thiên thú thành kết đàn, quả thực là vô cùng đáng sợ. Liền như lời Cung Lạc nói, toàn bộ Thiên Thần đại lục có thể đi vào Mê Thất Chi Địa này đều ít ỏi không có mấy. Nơi này bị gọi nhân loại cấm địa, không chút nào quá” Diệp Vô Thần gật đầu nói, ánh mắt lưu chuyển bốn phía, ghi nhớ khoảng cách đi qua.

“Bất quá… nơi này chẳng những linh thú thiên thú thành đàn, mà còn có thần thú. Ta mấy lần tiến vào Mê Thất Chi Địa, từng hai lần ở nơi đó từng thấy qua thần thú. Mỗi lần, ta đều đã lập tức xoay người rời đi, chúng nó cũng sẽ không đuổi theo. Một con ma thú đến thiên cấp, sẽ có được trí tuệ phi phàm, mà một con thần thú, trí lực của nó đã muốn không thua nhân loại bình thường, ta tuy rằng là một nhân loại, nhưng khi chúng nó từ khí thế mà ta phóng ra cảm giác được sẽ không là đối thủ của ta, thì nếu ta không xúc phạm chúng nó thì chúng cũn sẽ không tùy tiện công kích. Mà…” Viêm Thiên Uy sắc mặt ngưng lại, “Phía nam Mê Thất Chi Địa, địa phương ta không dám tiến vào kia, che dấu, nhất định là một viễn cổ thần thú”.

Diệp Vô Thần trầm mặc không nói.

Viêm Thiên Uy nói tiếp: “Thú, đều là không có trí tuệ nhân loại chúng ta, nhưng ở phương diện lực lượng, so với chúng ta thiên phú mạnh hơn rất nhiều. Nhân loại chúng ta mong muốn mà không thể thành thần đạo, ở một chút thú đứng ở thú loại đỉnh phong mà nói, cũng không phải không có khả năng… Khí tức của nó hoàn toàn thoát ly phạm trù thần, ta tuy rằng đã muốn đến đỉnh phong đạo thần, nhưng ở dưới cỗ uy áp xa xa truyền đến kia, ngay cả đảm lượng đi về phía trước một bước đều không có. Có thể không chút nào khoa trương nói, thần thú, mới là bá giả vô thượng chân chính của Thiên Thần đại lục, thực lực của nó, đủ để cho toàn bộ Thiên Thần đại lục đều long trời lỡ đất. Không chỉ có như thế, trí lực của thần thú cũng muốn xa xa vượt qua nhân loại bình thường”.

Viêm Thiên Uy nói, Diệp Vô Thần hoàn toàn tán đồng. Liền giống như thần thú Cực Viêm Thiên Long, nó chẳng những có được trí lực cực cao, thậm chí còn có thể tự nhiên sử dụng ngôn ngữ nhân loại, mà một khắc trước khi nó diệt vong đã dùng linh hồn lực của nó cách ngàn dặm truyền đến tin tức trong lòng hắn, hắn chưa bao giờ có chút quên.

“Bởi vì có trí tuệ cực cao, cho nên nó lựa chọn vĩnh viễn ở lại Mê Thất Chi Địa, mà không đi đặt chân lãnh địa nhân loại, cũng sẽ không tự nhiên công kích nhân loại” Diệp Vô Thần thấp giọng nói.

Viêm Thiên Uy gật gật đầu, hỏi lại: “Chủ nhân là muốn kiến thức một chút nó hay sao?”

Diệp Vô Thần mí mắt buông xuống, thở dài nói: “Ta xác thực muốn đi kiến thức một chút cái thần thú vô cùng có khả năng là từ thời kì thượng cổ tồn tại đến bây giờ. Nhưng… vẫn là chờ thời điểm tâm vô vướng bận”.

“…Ta tin tưởng, một ngày này sẽ không xa”.

Diệp Vô Thần ánh mắt nhíu lại, không có tiếp lời. Thứ mà trong lòng hắn vẫn để ý nhất, Viêm Thiên Uy cũng không có nắm được.

Lãnh Nhai vẫn trầm mặc tại một khắc này rõ ràng cảm nhận được khí tức cùng cảm xúc Diệp Vô Thần biến hóa, trong lòng cũng rung chuyển rất nhỏ theo. Hắn mặc dù đã thề đối với hắn vĩnh viễn tùy tùng, tuyệt sẽ không lại cho chính mình con đường thứ hai, nhưng cho đến hôm nay, hắn vẫn như cũ không thể hoàn toàn hiểu biết hắn, lại càng không muốn nói có thể ngộ đến suy nghĩ trong lòng hắn. Hắn chỉ là mơ hồ cảm giác được, thứ hắn hướng tới, đã muốn ra khỏi bọn họ có khả năng tưởng tượng. Loại cảm giác này thực hư vô mờ mịt, lại chân thật tồn tại.

Một trận dã thú gầm nhẹ từ bên tai truyền đến, phía tay phải cách đó không xa bụi cỏ bỗng nhiên xôn xao một trận, một dã thú loại nhỏ cao không đủ nửa thước, toàn thân tối đen đột nhiên xông ra, hướng trên người Diệp Vô Thần đánh tới. Lúc này Diệp Vô Thần ăn mặc kiểu Tà Đế, một thân ngân y phá lệ đập vào mắt, đã trở thành mục tiêu của ma thú bị cái ngân quang này phản xạ đâm đến ánh mắt.

Diệp Vô Thần ánh mắt tập trung, bên trong hai mắt hơi hơi chớp động một luồng hào quang vô sắc, đồng thời đang nhìn bộ dạng ma thú loại nhỏ này, trong đầu cũng tự xuất hiện tin tức của nó.

Xích luyện tích dịch: Ma thú không thuộc tính Linh cấp trung giai, từ Xích nhãn tích dịch tiến hóa mà thành, lợi trảo như câu, hành động như điện, răng nanh, tứ chi, đuôi dài đều là vũ khí cường lực của nó. Một khi bị thứ này dây dưa thì khó thoát thân. Nhược điểm là ở trên lưng.

Đây là một con vật hình dáng như tích dịch (thằn lằn) toàn thân màu đen, ánh mắt hiện ra màu đỏ tươi, tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt liền xông tới trước người Diệp Vô Thần, quả nhiên là nhanh như tia chớp. Diệp Vô Thần chỉ liếc nhìn nó mắt một cái, động cũng không động, Lãnh Nhai phía sau hắn chợt lao ra, Phá Phong Nhận vẫn nắm trong tay mang theo thanh âm chói tai đâm thẳng mà ra, chuẩn xác đâm vào giữa trán của nó, sau đó vung mạnh.

Một trận thống khổ quái kêu từ trong miệng xích luyện tích dịch vang ra, thân thể nguyên bản phi tới bị lấy tốc độ nhanh hơn quăng trở về, còn chưa rơi xuống đất, một đạo khí mang màu đỏ không biết từ chỗ nào mà đến, đem thân thể nó từ chính giữa cắt thành hai nửa.

“Hừ, nghiệt súc như thế lại cũng vọng tưởng thương chủ nhân ta” Viêm Thiên Uy thu hồi bàn tay, hừ lạnh một tiếng. Con xích luyện tích dịch thực lực cấp bậc bị phán định là Linh cấp trung cấp tại Mê Thất Chi Địa này chỉ có thể xưng được là ma thú cực kỳ bình thường, thậm chí thực lực bình quân có thể tính là yếu trong ma thú ở đây. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Ma thú cường đại trong Mê Thất Chi Địa tập hợp, Diệp Vô Thần một mình tránh mà không chiến mà nói, cũng có thể bình yên đạt tới mục đích, như mang theo một Lãnh Nhai, ngược lại sẽ nhiều vài phần nguy hiểm. Mà mang theo Viêm Thiên Uy, trừ khi gặp được đến mấy thần thú ít ỏi chỉ ẩn núp ở chỗ sâu trong Mê Thất Chi Địa, thì mới có áp lực nguy hiểm đáng nói.

Ba người một đường nhằm hướng tây nam bước vào, một đường gặp mấy Linh thú Thiên thú đến toàn bộ bị Viêm Thiên Uy như gió thu cuốn hết lá vàng mà giải quyết, toàn bộ là một kích giải quyết, hoặc là trọng thương, hoặc là trực tiếp đánh gục, không một có thể cho hắn ra tay lần thứ hai. Linh thú Thiên thú tuy mạnh, nhưng ở trước mặt Viêm Thiên Uy đã đạt tới đạo thần đỉnh phong, ở Thiên Thần Ma Vũ đại hội bị kinh hô thành “Thiên hạ đệ nhất” thì cũng không có lực giãy dụa. Một năm này, Viêm Cung Lạc cũng là ở dưới sự bảo vệ của Viêm Thiên Uy mà tiến vào Mê Thất Chi Địa mấy lần.

Mê Thất Chi Địa chẳng những mãnh thú phần đông, hơn nữa các loại đầm lầy, thực nhân thụ, độc gai bụi các loại đáng sợ tự nhiên là vô số, không thể tiến lên quá nhanh. Đi mấy canh giờ, thái dương đã tới giữa trời, ba người rốt cuộc cũng đạt tới mục đích. Viêm Thiên Uy ở phía trước dừng chân lại, chợt nhìn lại, phía trước thần kỳ bằng phẳng, tại một mảng các loại cây cối thảm thực vật khắp cả Mê Thất Chi Địa này phá lệ đáng chú ý, mà nhìn kỹ xuống, nương theo ánh sáng hôn ám ít có khả phát hiện ở trên bề mặt mỏng manh phản quang ngẫu nhiên toát ra bọt khí nhỏ bé – trước mắt, rõ ràng là một mảng đầm lầy mênh mông vô bờ, lớn đến khủng bố! Nếu như trực tiếp bước vào, ít sẽ có cái kết quả thứ hai.

“Chính là nơi này. Cái mảng đầm lầy này dài rộng đều có hơn mười dặm. Từ nơi này hướng bắc, vẫn lan tràn đến nam Bắc Đế Tông, so với đầm lầy bình thường, cái mảng đầm lầy này chẳng những quá mức khổng lồ, hơn nữa cũng muốn loãng hơn nhiều, một khi lâm vào, không thể nào gắng sức, cho dù là có thực lực Thiên cấp cũng rất khó thoát ly, lại càng không muốn nói vượt qua cái mảng đầm lầy này. Càng đáng sợ là, cái đầm lầy này cũng là ẩn núp rất nhiều ma thú các loại coi đây là nhà, cho dù là có lực phi hành, muốn ở tầng trời thấp bay qua đều là khó càng thêm khó. Cho nên, nơi này thành vách chắn thiên nhiên của Bắc Đế Tông có thể nói vạn vô nhất thất, chưa bao giờ có ai có thể vượt qua” Viêm Thiên Uy xoay người lại, chân thật nói. Trong đầm lầy ngẫu nhiên toát ra bọt khí nhỏ bé, chính là chứng minh tốt nhất bên trong cất dấu ma thú. Tùy theo, ánh mắt hắn lại nhìn sang một bên, cùng lúc đó, mặt đất bằng phẳng kia chợt bị phá vỡ ra, bùn đất mang theo mùi mục nát văng khắp nơi bay lên, một đạo hắc tuyến mang theo một trận gầm rú hướng Viêm Thiên Uy gần nhất bắn nhanh mà đi.

Không thấy Viêm Thiên Uy có động tác gì, con rắn nhỏ màu xanh toàn thân dính đầy bùn này đã bị Viêm Thiên Uy chộp vào trong tay, một bàn tay như kìm sắt gắt gao nắp ở chỗ bảy tấc của nó. Con rắn này tuy rằng thân hình thật nhỏ, nhưng vô luận là ánh mắt của nó phản xạ ra ánh sáng lạnh màu xanh đáng sợ, hay là cái đầu tam giác hoàn mỹ của nó, đều thể hiện rõ ràng đây là một độc xà vô cùng kịch độc.

Viêm Thiên Uy tay vung lên, con rắn nhỏ này liền xa xa bay trở về, ở không trung vỡ thành từng đoạn, trở xuống bên trong đầm lầy, sau đó bị đầm lầy khôn cùng nuốt hết. Cảnh tượng tựa như bỗng nhiên lâm vào bình tĩnh, quỷ dị nói không nên lời. Nó xuất hiện liền giống nhau là đơn thuần vì nghiệm chứng Viêm Thiên Uy nói, sứ mệnh là lúc hoàn thành, cũng là lúc nó bị mất mạng.

“Bên trong đầm lầy, loại ma thú này chỗ nào cũng có, nhưng lấy độ cao chủ nhân phi hành, nhất định không ngại” Viêm Thiên Uy xoay người nói.

Đến Thần cấp, liền có năng lực phi hành. Toàn bộ Thiên Thần đại lục người có thể phù không phi hành ít ỏi không có mấy. Di động độ cao càng cao, không khí càng loãng, khó khăn cùng tiêu hao cũng lại càng lớn. Mà Diệp Vô Thần phù không phi hành dựa vào cũng không chỉ là khí, mà là thiên địa không gian đến từ Vô Thần lực mà hắn có, sau khi đạt tới Vô Thần Quyết tầng thứ tư là có thể tự do đem chính mình đặt trong không trung, như đạp trên đất bằng, tiêu hao so với người thường phù không phi hành nhỏ hơn không chỉ mấy chục lần.

“Ừm, Lãnh Nhai, chúng ta đi thôi” Diệp Vô Thần khẽ gật đầu, không hề trì hoãn, nắm lên Lãnh Nhai, phù không mà đi, mãi cho đến độ cao gần mười thước mới lấy tốc độ cực nhanh thẳng tắp bay đi về phía trước.

“Chủ nhân cát nhân thiên tướng, chắc chắn không việc gì mà về, nhưng chủ nhân mọi sự vẫn cần phải phải cẩn thận, trăm ngàn không thể bị thương tổn” Phía sau bọn họ, truyền đến tiếng hô càng ngày càng xa của Viêm Thiên Uy.

Chương 1: Diệp Vô Thần

Chương 1: Diệp Vô Thần

Score 8.3
Tỉnh lại đi, ngươi đã ngủ quá lâu rồi, tỉnh lại đi… Trong ý thức hải mênh mông vô tận truyền tới thanh âm mờ ảo như mây khói.

Là ai… Là ai đang gọi ta?

Trong bóng tối mịt mùng, hắn rốt cuộc đã mở mắt. Trước mắt, vẫn là thế giới tối đen như cũ.

Ban đêm ư?

Đầu đau như muốn vỡ ra. Hắn vô ý thức dùng tay ôm đầu mình, dùng lực lắc lắc, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười bảy, mười tám tuổi, dáng người dong dỏng, mặc một chiếc áo trắng muốt, sắc mặt trắng bệch tuấn tú, một đôi mắt mê mang, lại mang theo vẻ âm nhu gần như hơi thở nữ nhân. Nhưng ánh mắt nội uẩn lại bình tĩnh như lưỡi dao xé toạc màn đêm, trong nháy mắt thấy rõ hết thảy. Làn da hắn tái nhợt như kiểu bệnh trạng, mái tóc đen dài tự nhiên xõa rủ hai bên bờ vai gầy yếu, dưới màn đêm vẫn lờ mờ lấp lánh màu đen bóng chói mắt. Ngón tay thon dài, xương cổ tay nhỏ nhắn, thoạt nhìn hoàn toàn là dáng tay thư sinh mềm yếu vô lực, mà tại Thiên Thần đại lục dùng võ lực vi tôn, chỉ vẻn vẹn bề ngoài của hắn thôi đã khiến người ta xem thấp một bậc rồi.

Đây là đâu?

Chẳng biết đã nằm bao lâu, toàn thân hắn cứng đơ như đá, tốn rất nhiều sức lực mới đứng dậy được. Xung quanh hoàn toàn tối đen, nhưng ở trong mắt hắn lại hệt như ban ngày. Đây là một gian nhà cỏ đơn sơ thấp bé, trong không khí tươi mát tràn ngập mùi rơm rạ, bên tai loáng thoáng truyền tới thanh âm của một lão nhân, hắn hơi nhíu mày, vận động thân thể đau mỏi một lần, sau đó dợm bước chân cứng đờ đi ra ngoài.

Đây là một buổi tối mây đen rợp trời, không trăng không sao. Dưới màn đêm, bảy tám đứa nhỏ đang ngồi vây xung quanh một lão nhân, ngước đầu nghe ông kể câu chuyện thần thoại mà chúng đã từng nghe không biết bao nhiêu lần.

- … Sự tập kích của Ma giới khiến cả đại lục tai nạn nổi lên bốn phía, sinh linh lầm than. Bốn nước vốn dĩ nhìn nhau như hổ rình mồi cũng bị ép liên hợp lại chống cự Ma giới xâm nhập, nhưng Ma cường đại lại há nhân loại có thể ngăn cản. Khi đại lục rơi vào tuyệt cảnh thì dưới sự khẩn cầu của nhân loại, Thần giới rốt cuộc giáng xuống cứu tinh, hơn nữa giáng xuống còn là hai người con gái duy nhất của Thần Đế. Một người trong họ toàn thân trắng muốt, áo trắng tóc trắng, có cánh chim màu trắng cực lớn, được nhân loại xưng là Bạch Dực Thần Sứ, một người khác toàn thân áo đen, mắt đen tóc đen, có cánh chim màu đen như ác ma, được nhân loại xưng là Hắc Dực Thần Sứ.

- Bạch Dực Thần Sứ và Hắc Dực Thần Sứ dùng thần lực cường đại của họ, mất thời gian một tháng xua đuổi Ma tộc đi. Cuối cùng, họ triển khai quyết chiến với Ma Thần ở phía bắc đại lục. Ma Thần đó tuy chỉ là một trong những ma tướng thủ hạ của Ma Đế nhưng vô cùng cường đại, cũng chính là hắn dẫn dắt bộ phận Ma của Ma tộc xâm nhập đại lục. Trận chiến đó kéo dài ba ngày ba đêm, kết quả lại không ai biết, tất cả Ma đều bị xua đuổi, mà Ma Thần và Hắc Bạch Thần Sứ lại cùng nhau biến mất sau trận chiến đó, không còn tin tức nữa. Không ai biết kết quả là thế nào. Có người nói họ đồng quy vu tận với Ma Thần, cũng có người nói họ giết chết Ma Thần sau đó trở về Thần giới. Điều này tuy là câu đố khó giải nhưng sau này Ma cũng chưa từng xuất hiện qua nữa, mà Hắc Bạch Thần Sứ cứu rỗi cả đại lục thì được người của đại lục đời đời ghi nhớ trong lòng.

Lão nhân nói đến đây, vừa như vô tình như cố tình liếc qua vị trí hắn đứng. Thiếu niên trong lòng run sợ, đây là một lão nhân ôn hòa tuổi ngót bảy mươi, nhưng ánh mắt lúc nãy của ông lại lạnh lẽo như móc câu, trong đêm tối hệt như chớp xẹt.

- Sở gia gia, họ là thiên sứ Thần giới phái tới, có phải chắc chắn rất xinh đẹp hay không? –Một đứa bé ao ước hỏi. Thanh âm của nó lập tức dấy lên lòng hiếu kỳ của cả lũ nhỏ, vài đôi mắt cùng tập trung lên người lão nhân.

- Ha ha, hẳn là vậy. Chỉ là lúc ấy không có ai nhìn rõ bộ dạng họ thế nào. Dung mạo của Thần Sứ, không phải đám người phàm có thể khinh nhờn. –Lão nhân cười ha ha nói.

Mấy đứa bé nháo nhác lộ ra điệu bộ mất hứng. Lão nhân cười nói:

- Mấy thằng nhỏ, hôm nay kể đến đây thôi, trước tiên tản ra đi, chờ Đại Ngưu ca của các ngươi trở về, ta sẽ gọi các ngươi.

Lũ nhỏ này lập tức như chim vỡ tổ, ngay cả chào đều không nói với ông lấy một tiếng. Lão nhân đứng dậy, chống một cây gậy đi về vị trí của hắn, bước chân ông mạnh mẽ vững vàng, không có nửa phần dấu hiệu gầy yếu, cây gậy hoàn toàn là vật trang trí.

- Ngươi đã tỉnh rồi. –Lão nhân quan sát trên dưới hắn, thanh âm già nua ôn hòa.

Hắn gật đầu, hỏi:

- Nơi đây là?

Lão nhân nheo hai mắt, nhưng không đáp lại lời hắn, vẫn lạnh nhạt nói:

- Năm đó ta cứu cậu từ khe núi phía tây lên, lúc đó cậu vẫn là một đứa bé bảy tám tuổi, ta dùng đủ mọi cách đều không cứu tỉnh được cậu. Sau đó, cậu cứ thế ngủ say đằng đẵng mười năm. Thời gian mười năm, cậu không uống một giọt nước, không ăn một miếng cơm, sinh mạng lại chưa bao giờ có dấu hiệu suy kiệt, ngược lại còn trưởng thành trong giấc ngủ say. Ta tự cho kiến thức phi phàm nhưng cũng phải kinh ngạc tán thán mười năm. Chàng trai trẻ, có thể nói cho ta biết tên và lai lịch của cậu không?

Mười năm!?

Hắn chợt cả kinh, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, đè nén ngọn sóng dữ trong lòng, ngưng thần sục sạo ký ức của mình.

Tên ta là gì? Ta là ai…

Ta sinh ra ở Hoa Hạ, nhà ở thủ đô Kinh Hoa của Hoa Hạ, mà phụ thân ta là… Mẫu thân là… Bản thân ta lại là…

Những mảnh vỡ ký ức được hắn lần lượt lọc qua, lại không phát hiện ra bất cứ ký ức nào có liên quan tới quá khứ của mình. Hắn nhớ quốc gia mình sinh ra, nhớ mọi thứ về quốc gia đó, cũng nhớ mọi thứ hắn từng học qua, nhưng chỉ duy nhất không nhớ nổi bất kỳ một ai và quá khứ của mình.

Mất trí nhớ có sàng lọc ư? Hai tay hắn ôm lấy phần đầu vì hỗn loạn mà đau đớn, im lặng nghĩ suy.

Vì sao lại mất trí nhớ, ở trước đó, mình rốt cuộc đã trải qua những gì?

Sau hồi trầm mặc rất lâu, hắn than nhẹ một tiếng, buông hai tay xuống, đôi mắt vô thần nhìn bầu trời, có lẽ chỉ có ông trời mới có thể nói cho hắn biết đáp án.

Lão nhân nhìn phản ứng của hắn, như có suy nghĩ.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo sự mát mẻ khoan khoái. Một chiếc lá nhẹ bị gió cuốn theo từ từ bay xuống. Hắn vô ý thức duỗi hai ngón tay, kẹp chiếc lá nhẹ ấy vào trong ngón tay, ánh mắt vẫn ngắm nhìn trời đêm không trăng không sao. Động tác của hắn khiến đôi mắt lão nhân thoáng lấp lóe, lộ ra vẻ khó hiểu.

Không có ký ức, cũng chính là không có quá khứ, tựa như lá rụng vậy, xác định sẵn phải lênh đênh, khó tìm được đường về. Hắn than nhẹ một tiếng, búng chiếc lá rụng, buồn bã nói:

- Ta tên Diệp Vô Thần!

- Là tên thật của cậu à? –Lão nhân cười nói.

Diệp Vô Thần mỉm cười:

- Trước khi ta tìm lại được tên thật của mình, ta cứ gọi là Diệp Vô Thần.

- Ra là thế, vậy thật đáng tiếc. Nhưng cậu tuyệt đối không phải người phàm, có lẽ không mất bao lâu cậu sẽ có thể tìm lại quá khứ của mình. –Lão nhân nói. Một loạt phản ứng của hắn làm cho ông đoán được hắn đã mất đi ký ức, lai lịch bởi vậy cũng không thể nào biết được. Nếu là mười mấy năm trước, ông sẽ dùng mọi cách để điều tra hết thảy về thiếu niên thần bí này, nhưng nay đã già rồi, lại bị nhốt trong kết giới này hơn chục năm, lòng cũng uể oải theo.

- Lão nhân gia, không biết xưng hô như thế nào? –Diệp Vô Thần nhìn lão nhân hỏi.

- Xưng hô? Ha ha, đối với một lão già nửa người xuống mồ mà nói, cái tên ngay cả bản thân ta cũng quên mất rồi. Nếu không ngại thì cứ gọi ta một tiếng Sở gia gia giống chúng nó, hoặc gọi ta là lão già cũng được. –Lão nhân cười ha ha nói.

Biết ông không muốn nói ra tên của mình, Diệp Vô Thần chẳng để bụng cười:

- Vậy được rồi, Sở gia gia, ơn cứu mạng của người tương lai ta sẽ báo đáp.

Lão nhân lắc đầu, ngồi xuống đống cỏ trên đất bên cạnh Diệp Vô Thần nói:

- Ta chỉ là cứu tên quái thai ngươi về, cho chiếm một chỗ ngủ mà thôi, chẳng tính là ơn cứu mạng. Nếu là người bình thường thì mười năm nay đã đủ để ngươi chết hơn trăm ngàn lần rồi.

Diệp Vô Thần cũng ngồi xuống theo bên người ông, cả người tuy vẫn cứng đơ như trước nhưng đã có thể hoạt động như thường.

- Bất kể thế nào ông cũng là đại ân nhân của ta. Sở gia gia, chỗ này là chỗ nào? Cách thành phố Kinh Hoa bao xa?

- Thành phố Kinh Hoa? Đó là chỗ nào? –Lão nhân quay mặt sang, nghi hoặc hỏi.

Diệp Vô Thần khẽ nhíu mày nói:

- Thành phố Kinh Hoa, đương nhiên là thủ đô của Hoa Hạ Quốc, lẽ nào nơi đây không phải Hoa Hạ Quốc?

Nhưng họ dùng rõ ràng là ngôn ngữ Hoa Hạ. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Lão nhân lắc đầu:

- Năm đó ta từng đi khắp mỗi một ngóc ngách của đại lục nhưng chưa bao giờ nghe nói qua một nơi tên là Hoa Hạ Quốc. Chàng trai trẻ, khi một người bị mất trí nhớ, mảnh vỡ ký ức còn sót lại của hắn thường thường là hư ảo, có lẽ cậu biết đến chỉ là ký ức giả dối mà thôi.

- Thật như thế ư? –Diệp Vô Thần nhắm mắt trầm tư một hồi. Hỏi tiếp:

- Vậy chỗ chúng ta đang ở rốt cuộc là nơi thế nào?

- Nơi nhân loại chúng ta cư ngụ tên là Thiên Thần đại lục, ngoài đại lục chính là biển Thiên Thần, không gian chúng ta ở năm phần là đất liền, năm phần là biển. Thiên Thần đại lục chia làm bốn quốc gia, phân biệt là Đại Phong Quốc, Thiên Long Quốc, Quỳ Thủy Quốc, Thương Lan Quốc, mỗi nước chiếm cứ đông tây nam bắc. Trong đó Đại Phong Quốc mạnh nhất, ba nước còn lại liên hợp mới có thể chống chọi, cũng mới duy trì sự cân bằng yên ổn như hiện nay. –Lão nhân nói xong, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ trông ngóng, ông đã không còn đi ngắm nhìn phong vân thiên hạ từ lâu lắm rồi.

Thiên Thần đại lục?

Đầu Diệp Vô Thần hỗn loạn một hồi, vậy Hoa Hạ Địa Cầu trong ký ức mình là cái gì? Là ký ức hư ảo, hay là…

Mình từ trên Địa Cầu xuyên qua đến không gian không hay biết này!

Hắn nghĩ đến một chữ trong ký ức: xuyên qua.

- Ngôn ngữ nơi đây đều thông dụng à? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Đúng vậy.

- Thế chúng ta bây giờ đang ở?

Lão nhân trầm mặc một hồi, thở dài nói:

- Nơi này là cực bắc Thiên Long Quốc, một khu vực bị lãng quên và phong ấn. Từ trước kia rất rất lâu đã tồn tại rồi. Năm đó Thiên Long Quốc không ai không biết một khi tiến vào nơi đây thì vĩnh viễn không thể ra ngoài. Nhưng mười lăm năm trước ta không biết trời cao đất dày xông vào đây, rồi không ra ngoài được nữa, còn liên lụy tôn nhi của ta. Nay đảo mắt đã mười lăm năm trôi qua.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Diệp Vô Thần, lão nhân nói tiếp:

- Năm đó sau khi ta xông vào mới phát hiện, thì ra nơi đây chẳng phải có thiên tai hay mãnh thú gì, mà là xung quanh đây có một kết giới cường đại, có thể tiến vào không thể đi ra, mấy năm nay ta không biết đã thử bao nhiêu lần đều không thể làm suy suyển kết giới này mảy may. Chỉ có thể cứ trông coi ở đây đến cuối đời. Mà tất cả mọi người ở nơi đây đều là như thế. Không có hy vọng ra ngoài, họ chỉ có thể yên ổn ở đây, sinh sôi nảy nở.

Nét mặt Diệp Vô Thần cứng ngắc một hồi, rất lâu không nói gì.

Khu vực bị phong ấn, nếu không thể ra ngoài thì mình làm thế nào tìm lại quá khứ và quỹ tích cuộc đời mình được. Lẽ nào cũng chỉ có thể định cư ở đây giống bọn họ?

Không thể!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset