Chương 482: Bình tĩnh cuối cùng (Hạ)

Bình tĩnh cuối cùng (Hạ)

Một đêm đi qua.

Không trung vẫn như cũ lưu lại nhiều điểm ánh sao không có bị nắng sớm che đậy. Diệp Vô Thần hôm nay dậy rất sớm. Liền ngay cả Tiểu Mạt luôn dậy rất sớm cũng chỉ là mở mắt buồn ngủ mờ mịt nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại ngủ. Diệp gia sáng sớm rất yên tĩnh, Diệp Vô Thần đứng ở trong viện, hô hấp không khí tươi mát, đầu khẽ nâng, nhìn bầu trời xa xôi xanh thẳm.

Một đoàn bạch quang nhu hòa ở trên vai hắn lộ ra, không có trải qua Diệp Vô Thần triệu hồi, Hương Hương chủ động xuất hiện, ngồi ở trên vai hắn, dùng hai tay nho nhỏ mà chơi đùa tóc tuyết trắng ánh sáng lóa mắt của mình, nhất thời, không khí Diệp Vô Thần hít vào trong mũi bí mật mang theo lên mùi thơm xông người muốn say.

Ánh mắt Diệp Vô Thần khẽ nghiêng, dừng ở trên người nàng, khẽ cười nói: “Hương Hương, ngươi cũng cảm giác được cái gì, đúng không?”.

Hương Hương nhìn hắn, con mắt giống như ngôi sao sáng ngời nhẹ nhàng loáng động một chút.

Xao động rất nhỏ của Hương hương Diệp Vô Thần ở vài ngày trước cũng đã cảm nhận được, mà cái thời điểm kia, cũng là thời khắc trong lòng hắn bắt đầu bởi một loại cảm xúc cực kỳ bất an mà bắt đầu xao động.

Hương Hương đã thật lâu thật lâu không có cùng hắn nói chuyện, giống như nàng ở sau khi trưởng thành đến thần cấp thực lực liền cùng Đồng Tâm giống như mất đi năng lực ngôn ngữ. Mà không biết cái nguyên nhân gì, từ nửa năm trước nàng sau khi vì cứu Diệp Vô Thần mà hiện ra hình thái cô gái bình thường, liền lại cũng không có lại hiện ra qua, một mực đều duy trì trạng thái cô gái bỏ túi. Mà Diệp Vô Thần thật ra vẫn biết, nàng là sợ hắn “xâm phạm” nàng… Có lẽ, nàng rõ ràng sức hấp dẫn của mình đến tột cùng lớn bao nhiêu.

Có thể làm cho Diệp Vô Thần vẻn vẹn nhìn thoáng qua liền hầu như không khống chế được, cũng chỉ có Hương Hương.

Có một số việc, nhất định không thể trốn tránh, mà hắn trước mắt có thể làm cũng chỉ có trốn tránh. Nhìn chung Thiên Thần đại lục, trước mắt đã có thể nói hoàn toàn là đại lục thuộc về hắn, hắn chỉ cần đơn giản một câu, một động tác, liền có năng lực ở khắp đại lục khiến cho mãnh liệt rung chuyển. Bởi cường đại cùng thủ đoạn của hắn, trải qua tẩy trừ không có lâu lắm, lòng người không đồng đều Nam Hoàng Tông cùng Bắc Đế Tông cũng đã toàn bộ quy tâm, lại đều hài hòa thanh âm, hoàn toàn trở thành thanh kiếm sắc bén cùng lưới che trời trong tay hắn.

Nếu bên người hắn không có Ngưng Tuyết, không có Đồng Tâm, không có Tiểu Mạt. Hắn từ nay về sau là có thể tung hoành thiên hạ, làm gì mình thích, toàn bộ pháp tắc, trật tự đều do hắn đến định.

Nhưng, lần lượt thay đổi thời không, vận mệnh an bài, nhất định đây sẽ không là điểm cuối của hắn.

Cái này, có lẽ chính là số mệnh.

“Hương Hương, hiện tại hiểu ta nhất, cũng chỉ có ngươi” Diệp Vô Thần mỉm cười, vươn một ngón tay điểm ở trước người Hương Hương, ở trên thân thể khéo léo của nàng nhẹ nhàng khẽ chạm. Thân thể Hương Hương hơi chút về phía sau rụt một chút, sau đó ngẩng đầu lên, hướng hắn lộ ra một nụ cười nhu hòa, đó là một nụ cười an ủi.

Mấy ngày sau, ba ngự y trong hoàng cung vội vàng đi tới Diệp gia, thẳng đến hậu viện Diệp gia. Vương Văn Xu ở sáng nay sau khi nếm qua điểm tâm bỗng nhiên nôn khan không ngừng, sắc mặt tái nhợt, bước chân phập phù muốn ngã, đem trên dưới Diệp gia dọa không nhẹ. Diệp uy lập tức kêu người đi nội cung. Long Hoàng Nhi nghe nói Vương Văn Xu sinh bệnh nhẹ, lòng nóng như lửa đốt, lập tức bảo ba ngự y y thuật tốt nhất, tư cách già nhất bằng tốc độ nhanh nhất đã chạy đến. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Lý ngự y hỏi rõ bệnh trạng, lại xem xét một chút sắc mặt Vương Văn Xu, cảm thấy sinh nghi, cũng là không dám lên tiếng, cầm lấy cổ tay nàng, mắt già khẽ nhắm, im lặng đem mạch cầm đến, giây lát, mắt già của hắn mãnh liệt ngẩn ra, trong lòng không hoài nghi nữa, lập tức đứng dậy, đầu tiên là cười to ba tiếng, sau đó cất cao giọng nói: “Diệp tướng quân, Diệp phu nhân, chúc mừng chúc mừng, Diệp phụ nhân không phải có bệnh, mà là có thai… Không hổ là Diệp tướng quân, người tới trung niên, vẫn như cũ là trâu bò như vậy, làm cho người ta hâm mộ, ha ha ha ha!”

Hai lão ngự y khác cũng vốn là nhìn mặt xem mày trong lòng có đại khái, nhưng không có một người dám tự tiện làm định luận, nghe Lý ngự y vừa nói như vậy, nhất thời cùng kêu lên chúc mừng.

Vương Văn Xu trực tiếp sửng sờ ở nơi đó, tay đặt tại trên bụng của mình, cũng là như thế nào cũng không dám tin tưởng lỗ tai của mình, hơn nửa ngày mới mang theo vẻ mặt vui mừng khó có thể tin nói: “Cái này… Đây là thực sao…”

“Tuyệt đối chính xác, lão phu tuy rằng y thuật thấp kém, nhưng điểm này cũng là vô luận như thế nào cũng sẽ không nhìn lầm” Lý ngự y cười lớn nói: “Lão phu đây trở về khai mấy thang thuốc dưỡng thai tốt nhất, Diệp phu nhân tuổi hơi cao, trong khoảng thời gian này không nên cử động mạnh, tám tháng sau, Diệp gia tất thêm con trai mới, chúng ta vài lão già này đã có thể chờ uống rượu mừng lâu!”.

“Cái này… Cái này… Cám ơn mấy vị lão tiền bối.” Vương Văn Xu vui mừng có chút nói năng lộn xộn, đứng dậy, lại cẩn thận ngồi xuống, kéo tay Diệp Uy, nhất thời kích động không biết nên làm như thế nào mới tốt. Diệp Uy hướng về phía nàng mỉm cười gật đầu, bên trong mỉm cười kia, ẩn chứa thật lớn an ủi cùng vui sướng, hắn vui sướng, thậm chí muốn vượt qua Vương Văn Xu.

“Diệp phu nhân, lão phu có nghi hoặc hỏi, nếu Diệp phu nhân thuận tiện nói, còn mời báo cho biết” Lý ngự y khom người nói.

“Lý đại nhân cứ nói đừng ngại” Vương Văn Xu gật đầu nói.

“Là như thế này. Thể chất của Diệp phu nhân, lão phu mấy năm nay vẫn lòng có biết. Thứ lỗi lời lão phu, Diệp phu nhân thân thể nhiều năm trước liền mất đi năng lực sinh dục, bọn ta dùng hết phương pháp cũng vô ích, không biết Diệp phu nhân lại là dùng cái linh đan diệu dược gì… Hoặc là công vị thần y nào?”

Từ sau khi Vương Văn Xu năm đó sinh hạ trưởng tử Diệp Vô Thần, liền lại không chỗ nào ra, tại lúc đó liền là Thiên Long hoàng cung thủ tịch ngự y hắn xem xét qua thân thể nàng, dùng hết đủ loại phương pháp cũng chưa thể làm cho nàng khôi phục năng lực sinh dục, đây cũng là hôm nay lúc mới gặp nàng liền nhìn ra tướng có thai, lại nghi hoặc không dám xác định nguyên nhân lớn nhất. Mà nay Vương Văn Xu đã là tuổi gần bốn mươi, lại bỗng nhiên có có bầu, thật là kỳ quái chút.

Vương Văn Xu hướng về phía Diệp Uy vui vẻ cười, nói: “Là Thần nhi mấy tháng trước điều dưỡng cho ta một phen, không nghĩ tới vậy mà lại nhanh như vậy liền…”

“Thì ra là thế” Lý ngự y giật mình, tiếp đó thở dài thật dài: “Diệp công tử quả nhiên là người trời, thật như truyền thuyết như vậy không gì không làm được, khó trách, khó trách…”

Bốn năm trước, hắn liền đối với Diệp Vô Thần tán phục có thêm, mà nay, đã không phải nịnh phục đơn giản như vậy, vẻn vẹn là phương diện y thuật, cũng đã biến thành núi cao chỉ ngửa nhìn mong muốn mà không thể thành.

Tin vui truyền ra, Diệp Nộ cao hứng cười to ba tiếng, nói không biết bao nhiêu chữ “Tốt”, mà toàn bộ gia nô hạ nhân Diệp gia tiền thưởng tháng đó đều bỏ thêm gấp hai, toàn bộ Diệp gia trên dưới một mảng vui sướng vui mừng, mà tin tức này cũng rất nhanh truyền đi ra ngoài, rất có làm cho thiên hạ biết rõ thế. Lấy địa vị cùng uy vọng của Diệp gia, nhất cử nhất động của bọn họ đều đang được khắp thiên hạ chú ý. Trong lúc nhất thời, bốn phương tám hướng tới cửa chúc hầu như đạp phá cửa, các loại đại bổ vật quý báu vô cùng từ các nơi mà đến, ở Diệp gia chồng chất lên một tòa núi nhỏ. Giờ đây Diệp gia đã khác xưa, Diệp Nộ cùng Diệp Uy sớm đã bày ra mở rộng Diệp gia quy mô.

Diệp Uy đi tới sân của Diệp Vô Thần, thấy hắn đang đứng bên cạnh Hà Hoa Đường nơi đó, ánh mắt không sóng nhìn thẳng phía trước, đối với hắn đến gần giống như không cảm giác gì. Diệp Uy ở sau lưng hắn đứng lại, hai người trầm mặc hồi lâu, Diệp Uy rốt cuộc mở miệng trước, chỉ nói ba chữ:

“Cám ơn con”.

Đưa lưng về phía hắn Diệp Vô Thần ánh mắt khẽ nhắm, ba chữ rất bình thường này, thứ bao hàm thật sự quá nhiều rất phức tạp, mà những lời này, cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe hiểu.

Diệp Vô Thần xoay người lại, mỉm cười: “Chúng ta là người nhà, vĩnh viễn đều sẽ là, căn bản không cần nói ba chữ này”.

Diệp Uy trả lấy mỉm cười, xoay người rời đi.

“Phụ thân” Diệp Vô Thần gọi hắn lại, nhìn bóng lưng nói hắn: “Con họ Diệp, tên Vô Thần, đây là ta ở lúc mất đi toàn bộ trí nhớ cho tên gọi của mình. Cho nên, duyên phận ta cùng với Diệp gia là do trời định, ta, từ lâu đã dung nhập nhà này, hưởng thụ tất cả nơi này, cho nên vô luận lúc nào, tương lai sẽ thế nào, ta đều vĩnh viễn sẽ không làm chuyện có lỗi Diệp gia”.

Diệp Uy xoay người lại, ý cười càng thêm ôn hòa: “Ta biết… Bởi vì con là con ta… Tin tưởng con sẽ cho Dao nhi một cái tương lai hoàn mỹ”.

Diệp Vô Thần tâm thần chấn động, đã thấy Diệp Uy cười lần nữa, xoay người rời đi.

Diệp Vô Thần đã nhận ra hoài nghi của Diệp Uy, lại không nghĩ rằng hắn liền ngay cả quan hệ giữa hắn cùng với Diệp Thủy Dao từ lâu có điều phát hiện, hiện tại nghĩ đến, tất cả lại đều là đương nhiên, tại thời điểm hoài nghi đến thân phận hắn, như vậy vô luận năm đó hắn đi xa Đại Phong quốc cướp cô dâu, hay là trước mặt mọi người vì nàng mang lên Tây hải lam giáng ngọc, đều đã không phải loại tình cảm chị em đơn thuần, mà chỉ có thể…

Từ lúc biết được chính mình có bầu, Vương Văn Xu đem toàn bộ việc trên mình đều xa xa bỏ qua, mỗi ngày đều tận khả năng bảo trì thân thể thả lỏng, tâm tình thoải mái, cũng không dám có chút mệt nhọc hoặc là động tác to lớn nữa, mỗi ngày phán sao phán ánh trăng hận không thể ngày mai liền đem đứa nhỏ sinh hạ. Mà nàng cũng tự nhiên trở thành đối tượng bảo hộ trọng điểm của Diệp gia, đi đến nơi nào đều có thị nữ hộ vệ đi theo, âm thầm, hay là người tà tông Diệp Vô Thần an trí.

Lại là mấy ngày sau, Đại Phong quốc xa xôi phát đến một phong thơ chúc mừng, người chấp bút thì lại là Gia Cát Tiểu Vũ, nàng đầu tiên là chúc mừng Diệp gia có thai, sau đó dùng độ dài thật lớn chất vấn Diệp Vô Thần khi nào thì lấy nàng trở về, mà trừ phi Diệp Vô Thần cưới nàng, nếu không nàng vĩnh viễn ở lại thành Thiên Phong không quay về.

Đây là năm đó Gia Cát Tiểu Vũ làm xuống quyết định quật cường, mà quyết định này nàng cũng chưa từng có dao động qua, tự nhiên sau khi năm đó rời thành Thiên Long liền cũng không có về nhà qua nữa. Vì việc này, mẫu thân Gia Cát Tiểu Vũ không biết đã đến nhà bao nhiêu lần, mỗi lần đều nhìn trông mong nói bóng nói gió thầm biểu lộ Diệp Vô Thần khi nào thì cưới Gia Cát Tiểu Vũ. Mà Diệp Vô Thần mỗi lần cũng chỉ có thể hàm hàm hồ hồ trả lời.

Chương 1: Diệp Vô Thần

Chương 1: Diệp Vô Thần

Score 8.3
Tỉnh lại đi, ngươi đã ngủ quá lâu rồi, tỉnh lại đi… Trong ý thức hải mênh mông vô tận truyền tới thanh âm mờ ảo như mây khói.

Là ai… Là ai đang gọi ta?

Trong bóng tối mịt mùng, hắn rốt cuộc đã mở mắt. Trước mắt, vẫn là thế giới tối đen như cũ.

Ban đêm ư?

Đầu đau như muốn vỡ ra. Hắn vô ý thức dùng tay ôm đầu mình, dùng lực lắc lắc, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười bảy, mười tám tuổi, dáng người dong dỏng, mặc một chiếc áo trắng muốt, sắc mặt trắng bệch tuấn tú, một đôi mắt mê mang, lại mang theo vẻ âm nhu gần như hơi thở nữ nhân. Nhưng ánh mắt nội uẩn lại bình tĩnh như lưỡi dao xé toạc màn đêm, trong nháy mắt thấy rõ hết thảy. Làn da hắn tái nhợt như kiểu bệnh trạng, mái tóc đen dài tự nhiên xõa rủ hai bên bờ vai gầy yếu, dưới màn đêm vẫn lờ mờ lấp lánh màu đen bóng chói mắt. Ngón tay thon dài, xương cổ tay nhỏ nhắn, thoạt nhìn hoàn toàn là dáng tay thư sinh mềm yếu vô lực, mà tại Thiên Thần đại lục dùng võ lực vi tôn, chỉ vẻn vẹn bề ngoài của hắn thôi đã khiến người ta xem thấp một bậc rồi.

Đây là đâu?

Chẳng biết đã nằm bao lâu, toàn thân hắn cứng đơ như đá, tốn rất nhiều sức lực mới đứng dậy được. Xung quanh hoàn toàn tối đen, nhưng ở trong mắt hắn lại hệt như ban ngày. Đây là một gian nhà cỏ đơn sơ thấp bé, trong không khí tươi mát tràn ngập mùi rơm rạ, bên tai loáng thoáng truyền tới thanh âm của một lão nhân, hắn hơi nhíu mày, vận động thân thể đau mỏi một lần, sau đó dợm bước chân cứng đờ đi ra ngoài.

Đây là một buổi tối mây đen rợp trời, không trăng không sao. Dưới màn đêm, bảy tám đứa nhỏ đang ngồi vây xung quanh một lão nhân, ngước đầu nghe ông kể câu chuyện thần thoại mà chúng đã từng nghe không biết bao nhiêu lần.

- … Sự tập kích của Ma giới khiến cả đại lục tai nạn nổi lên bốn phía, sinh linh lầm than. Bốn nước vốn dĩ nhìn nhau như hổ rình mồi cũng bị ép liên hợp lại chống cự Ma giới xâm nhập, nhưng Ma cường đại lại há nhân loại có thể ngăn cản. Khi đại lục rơi vào tuyệt cảnh thì dưới sự khẩn cầu của nhân loại, Thần giới rốt cuộc giáng xuống cứu tinh, hơn nữa giáng xuống còn là hai người con gái duy nhất của Thần Đế. Một người trong họ toàn thân trắng muốt, áo trắng tóc trắng, có cánh chim màu trắng cực lớn, được nhân loại xưng là Bạch Dực Thần Sứ, một người khác toàn thân áo đen, mắt đen tóc đen, có cánh chim màu đen như ác ma, được nhân loại xưng là Hắc Dực Thần Sứ.

- Bạch Dực Thần Sứ và Hắc Dực Thần Sứ dùng thần lực cường đại của họ, mất thời gian một tháng xua đuổi Ma tộc đi. Cuối cùng, họ triển khai quyết chiến với Ma Thần ở phía bắc đại lục. Ma Thần đó tuy chỉ là một trong những ma tướng thủ hạ của Ma Đế nhưng vô cùng cường đại, cũng chính là hắn dẫn dắt bộ phận Ma của Ma tộc xâm nhập đại lục. Trận chiến đó kéo dài ba ngày ba đêm, kết quả lại không ai biết, tất cả Ma đều bị xua đuổi, mà Ma Thần và Hắc Bạch Thần Sứ lại cùng nhau biến mất sau trận chiến đó, không còn tin tức nữa. Không ai biết kết quả là thế nào. Có người nói họ đồng quy vu tận với Ma Thần, cũng có người nói họ giết chết Ma Thần sau đó trở về Thần giới. Điều này tuy là câu đố khó giải nhưng sau này Ma cũng chưa từng xuất hiện qua nữa, mà Hắc Bạch Thần Sứ cứu rỗi cả đại lục thì được người của đại lục đời đời ghi nhớ trong lòng.

Lão nhân nói đến đây, vừa như vô tình như cố tình liếc qua vị trí hắn đứng. Thiếu niên trong lòng run sợ, đây là một lão nhân ôn hòa tuổi ngót bảy mươi, nhưng ánh mắt lúc nãy của ông lại lạnh lẽo như móc câu, trong đêm tối hệt như chớp xẹt.

- Sở gia gia, họ là thiên sứ Thần giới phái tới, có phải chắc chắn rất xinh đẹp hay không? –Một đứa bé ao ước hỏi. Thanh âm của nó lập tức dấy lên lòng hiếu kỳ của cả lũ nhỏ, vài đôi mắt cùng tập trung lên người lão nhân.

- Ha ha, hẳn là vậy. Chỉ là lúc ấy không có ai nhìn rõ bộ dạng họ thế nào. Dung mạo của Thần Sứ, không phải đám người phàm có thể khinh nhờn. –Lão nhân cười ha ha nói.

Mấy đứa bé nháo nhác lộ ra điệu bộ mất hứng. Lão nhân cười nói:

- Mấy thằng nhỏ, hôm nay kể đến đây thôi, trước tiên tản ra đi, chờ Đại Ngưu ca của các ngươi trở về, ta sẽ gọi các ngươi.

Lũ nhỏ này lập tức như chim vỡ tổ, ngay cả chào đều không nói với ông lấy một tiếng. Lão nhân đứng dậy, chống một cây gậy đi về vị trí của hắn, bước chân ông mạnh mẽ vững vàng, không có nửa phần dấu hiệu gầy yếu, cây gậy hoàn toàn là vật trang trí.

- Ngươi đã tỉnh rồi. –Lão nhân quan sát trên dưới hắn, thanh âm già nua ôn hòa.

Hắn gật đầu, hỏi:

- Nơi đây là?

Lão nhân nheo hai mắt, nhưng không đáp lại lời hắn, vẫn lạnh nhạt nói:

- Năm đó ta cứu cậu từ khe núi phía tây lên, lúc đó cậu vẫn là một đứa bé bảy tám tuổi, ta dùng đủ mọi cách đều không cứu tỉnh được cậu. Sau đó, cậu cứ thế ngủ say đằng đẵng mười năm. Thời gian mười năm, cậu không uống một giọt nước, không ăn một miếng cơm, sinh mạng lại chưa bao giờ có dấu hiệu suy kiệt, ngược lại còn trưởng thành trong giấc ngủ say. Ta tự cho kiến thức phi phàm nhưng cũng phải kinh ngạc tán thán mười năm. Chàng trai trẻ, có thể nói cho ta biết tên và lai lịch của cậu không?

Mười năm!?

Hắn chợt cả kinh, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, đè nén ngọn sóng dữ trong lòng, ngưng thần sục sạo ký ức của mình.

Tên ta là gì? Ta là ai…

Ta sinh ra ở Hoa Hạ, nhà ở thủ đô Kinh Hoa của Hoa Hạ, mà phụ thân ta là… Mẫu thân là… Bản thân ta lại là…

Những mảnh vỡ ký ức được hắn lần lượt lọc qua, lại không phát hiện ra bất cứ ký ức nào có liên quan tới quá khứ của mình. Hắn nhớ quốc gia mình sinh ra, nhớ mọi thứ về quốc gia đó, cũng nhớ mọi thứ hắn từng học qua, nhưng chỉ duy nhất không nhớ nổi bất kỳ một ai và quá khứ của mình.

Mất trí nhớ có sàng lọc ư? Hai tay hắn ôm lấy phần đầu vì hỗn loạn mà đau đớn, im lặng nghĩ suy.

Vì sao lại mất trí nhớ, ở trước đó, mình rốt cuộc đã trải qua những gì?

Sau hồi trầm mặc rất lâu, hắn than nhẹ một tiếng, buông hai tay xuống, đôi mắt vô thần nhìn bầu trời, có lẽ chỉ có ông trời mới có thể nói cho hắn biết đáp án.

Lão nhân nhìn phản ứng của hắn, như có suy nghĩ.

Gió nhẹ lướt qua, mang theo sự mát mẻ khoan khoái. Một chiếc lá nhẹ bị gió cuốn theo từ từ bay xuống. Hắn vô ý thức duỗi hai ngón tay, kẹp chiếc lá nhẹ ấy vào trong ngón tay, ánh mắt vẫn ngắm nhìn trời đêm không trăng không sao. Động tác của hắn khiến đôi mắt lão nhân thoáng lấp lóe, lộ ra vẻ khó hiểu.

Không có ký ức, cũng chính là không có quá khứ, tựa như lá rụng vậy, xác định sẵn phải lênh đênh, khó tìm được đường về. Hắn than nhẹ một tiếng, búng chiếc lá rụng, buồn bã nói:

- Ta tên Diệp Vô Thần!

- Là tên thật của cậu à? –Lão nhân cười nói.

Diệp Vô Thần mỉm cười:

- Trước khi ta tìm lại được tên thật của mình, ta cứ gọi là Diệp Vô Thần.

- Ra là thế, vậy thật đáng tiếc. Nhưng cậu tuyệt đối không phải người phàm, có lẽ không mất bao lâu cậu sẽ có thể tìm lại quá khứ của mình. –Lão nhân nói. Một loạt phản ứng của hắn làm cho ông đoán được hắn đã mất đi ký ức, lai lịch bởi vậy cũng không thể nào biết được. Nếu là mười mấy năm trước, ông sẽ dùng mọi cách để điều tra hết thảy về thiếu niên thần bí này, nhưng nay đã già rồi, lại bị nhốt trong kết giới này hơn chục năm, lòng cũng uể oải theo.

- Lão nhân gia, không biết xưng hô như thế nào? –Diệp Vô Thần nhìn lão nhân hỏi.

- Xưng hô? Ha ha, đối với một lão già nửa người xuống mồ mà nói, cái tên ngay cả bản thân ta cũng quên mất rồi. Nếu không ngại thì cứ gọi ta một tiếng Sở gia gia giống chúng nó, hoặc gọi ta là lão già cũng được. –Lão nhân cười ha ha nói.

Biết ông không muốn nói ra tên của mình, Diệp Vô Thần chẳng để bụng cười:

- Vậy được rồi, Sở gia gia, ơn cứu mạng của người tương lai ta sẽ báo đáp.

Lão nhân lắc đầu, ngồi xuống đống cỏ trên đất bên cạnh Diệp Vô Thần nói:

- Ta chỉ là cứu tên quái thai ngươi về, cho chiếm một chỗ ngủ mà thôi, chẳng tính là ơn cứu mạng. Nếu là người bình thường thì mười năm nay đã đủ để ngươi chết hơn trăm ngàn lần rồi.

Diệp Vô Thần cũng ngồi xuống theo bên người ông, cả người tuy vẫn cứng đơ như trước nhưng đã có thể hoạt động như thường.

- Bất kể thế nào ông cũng là đại ân nhân của ta. Sở gia gia, chỗ này là chỗ nào? Cách thành phố Kinh Hoa bao xa?

- Thành phố Kinh Hoa? Đó là chỗ nào? –Lão nhân quay mặt sang, nghi hoặc hỏi.

Diệp Vô Thần khẽ nhíu mày nói:

- Thành phố Kinh Hoa, đương nhiên là thủ đô của Hoa Hạ Quốc, lẽ nào nơi đây không phải Hoa Hạ Quốc?

Nhưng họ dùng rõ ràng là ngôn ngữ Hoa Hạ. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Lão nhân lắc đầu:

- Năm đó ta từng đi khắp mỗi một ngóc ngách của đại lục nhưng chưa bao giờ nghe nói qua một nơi tên là Hoa Hạ Quốc. Chàng trai trẻ, khi một người bị mất trí nhớ, mảnh vỡ ký ức còn sót lại của hắn thường thường là hư ảo, có lẽ cậu biết đến chỉ là ký ức giả dối mà thôi.

- Thật như thế ư? –Diệp Vô Thần nhắm mắt trầm tư một hồi. Hỏi tiếp:

- Vậy chỗ chúng ta đang ở rốt cuộc là nơi thế nào?

- Nơi nhân loại chúng ta cư ngụ tên là Thiên Thần đại lục, ngoài đại lục chính là biển Thiên Thần, không gian chúng ta ở năm phần là đất liền, năm phần là biển. Thiên Thần đại lục chia làm bốn quốc gia, phân biệt là Đại Phong Quốc, Thiên Long Quốc, Quỳ Thủy Quốc, Thương Lan Quốc, mỗi nước chiếm cứ đông tây nam bắc. Trong đó Đại Phong Quốc mạnh nhất, ba nước còn lại liên hợp mới có thể chống chọi, cũng mới duy trì sự cân bằng yên ổn như hiện nay. –Lão nhân nói xong, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ trông ngóng, ông đã không còn đi ngắm nhìn phong vân thiên hạ từ lâu lắm rồi.

Thiên Thần đại lục?

Đầu Diệp Vô Thần hỗn loạn một hồi, vậy Hoa Hạ Địa Cầu trong ký ức mình là cái gì? Là ký ức hư ảo, hay là…

Mình từ trên Địa Cầu xuyên qua đến không gian không hay biết này!

Hắn nghĩ đến một chữ trong ký ức: xuyên qua.

- Ngôn ngữ nơi đây đều thông dụng à? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Đúng vậy.

- Thế chúng ta bây giờ đang ở?

Lão nhân trầm mặc một hồi, thở dài nói:

- Nơi này là cực bắc Thiên Long Quốc, một khu vực bị lãng quên và phong ấn. Từ trước kia rất rất lâu đã tồn tại rồi. Năm đó Thiên Long Quốc không ai không biết một khi tiến vào nơi đây thì vĩnh viễn không thể ra ngoài. Nhưng mười lăm năm trước ta không biết trời cao đất dày xông vào đây, rồi không ra ngoài được nữa, còn liên lụy tôn nhi của ta. Nay đảo mắt đã mười lăm năm trôi qua.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Diệp Vô Thần, lão nhân nói tiếp:

- Năm đó sau khi ta xông vào mới phát hiện, thì ra nơi đây chẳng phải có thiên tai hay mãnh thú gì, mà là xung quanh đây có một kết giới cường đại, có thể tiến vào không thể đi ra, mấy năm nay ta không biết đã thử bao nhiêu lần đều không thể làm suy suyển kết giới này mảy may. Chỉ có thể cứ trông coi ở đây đến cuối đời. Mà tất cả mọi người ở nơi đây đều là như thế. Không có hy vọng ra ngoài, họ chỉ có thể yên ổn ở đây, sinh sôi nảy nở.

Nét mặt Diệp Vô Thần cứng ngắc một hồi, rất lâu không nói gì.

Khu vực bị phong ấn, nếu không thể ra ngoài thì mình làm thế nào tìm lại quá khứ và quỹ tích cuộc đời mình được. Lẽ nào cũng chỉ có thể định cư ở đây giống bọn họ?

Không thể!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset