Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Bên ngoài cửa sổ, mây mù vây quanh.
Sử dụng chuyên cơ, Lý Dương dẫn theo Kiều Hoa Tân cùng mười mấy người tới Mát xcơ va.
Trên chuyên cơ.
– Chủ tịch, đứng sau trại huấn luyện của Siberia là ông chủ Hoắc Khắc Phu Tư Cơ, y tuyệt không phải kẻ tầm thường.
– Hoắc Khắc Phu Tư Cơ, nam, 65 tuổi, năm hắn 30 tuổi đã bắt đầu dùng tiền bạc kiếm được trong các hoạt động phi pháp để thâu tóm tài sản quốc gia. Sau đó hắn lại liên kết với những người lãnh đạo đất nước cùng tướng lĩnh quân đội, suốt mấy chục năm nay chưa hề suy chuyển. Hiện tại thế lực của y đã “mọc rễ” ở Nga, có thể nói là một cây đại thụ khổng lồ.
– Tại Nga hắn có rất nhiều công ty, thậm chí còn là một nhà đầu tư khá nổi tiếng tại Nga. Dưới tay của hắn ngoài trừ trại huấn luyện Siberia còn có vài công ty lớn nữa, ngoài ra hắn còn buôn bán cả vũ khí, đối với loại người này, chúng ta phải tỏ thái độ nào để ứng phó đây?
Kiều Hoa Tân nhìn Lý Dương, không khỏi lo lắng hỏi.
Lý Dương lần này đi tới nước Nga là một quyết rất đột ngột không có mấy ai biết được trước. bọn Kiều Hoa Tân cũng là đột nhiên bị gọi tới. Chỉ có nửa ngày, Kiều Hoa Tân thông qua mạng lưới tình báo của tập đoàn Tuyết Lan mà có được chút tư liệu của Hoắc Khắc Phu Tư Cơ. Kiều Hoa Tân vừa mới xem qua, trong lòng đã thấy chấn kinh, đây quả thực tuyệt đối là một đại địa đầu xà!
Lý Dương cười nói:
– Không cần lo lắng, mọi việc ta đã sớm tính kỹ rồi, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ có chỉ đạo cho mọi người!
Kiều Hoa Tân gật đầu:
– Vâng, chủ tịch!
Lý Dương dù sao vẫn là chủ tịch, Lý Dương trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì, hắn cũng không đoán ra nổi.
“Chẳng lẽ chủ tịch dẫn theo bọn ta, chỉ là để cho đủ nhân số?” Kiều Hoa Tân trong lòng bỗng có một ý nghĩ, nhưng lập tức hắn liền bỏ ngay tư duy hoang đường đó ra khỏi đầu.
Tuy nhiên, thực tế so với suy đoán của hắn, cũng không sai là bao. Mười mấy người này cũng chỉ là dẫn theo cho đủ, để làm một số việc vặt mà thôi.
Một giờ sau, ngoài phi trường.
Đoàn người của Lý Dương vừa mới ra khỏi phi cơ, đã thấy một đại hán mũi to đi tới.
– Xin hỏi có phải chủ tịch của tập đoàn Tuyết Lan là Mộc Dịch tiên sinh không?
Đại hán mũi to tới trước mặt Lý Dương dò hỏi, kỳ thật hắn cũng đã tương đối khẳng định, dù sao hắn cũng đã có ảnh của Lý Dương, bây giờ hỏi qua một chút cũng chỉ là tỏ ra lễ phép mà thôi.
Lý Dương cũng hướng ánh mắt ra chỗ cách đó không xa, nơi có vài chiếc xe đắt tiền đang đỗ. Có một vị lão đầu mặc bạch tây phục trắng đang mỉm cười nhìn Lý Dương.
Lý Dương cũng lập tức hướng về vị lão đầu mặc tây phục trắng này mỉm cười gật đầu. Hắn đương nhiên vừa liếc mắt đã nhìn ra, vị lão đầu này chính là đại nhân vật ở nước Nga – Hoắc Khắc Phu Tư Cơ.
Một tay y khống chế trại huấn luyện Siberia, khống chế một lượng lớn các công ty cùng với việc buôn bán vũ khí. Vô luận là trong chính đàn hay trong quân đội, y đều là nhân vật có thực lực rất lớn. Nhân vật như vậy, không ngờ lại là một lão đầu khả ái. Lý Dương dù sớm đã biết nhưng vẫn cảm thấy ngạc nhiên, xem ra đúng là người không thể chỉ nhìn tướng mạo, nước biển không thể đem ra đong đếm.
– Hoắc Khắc Phu Tư Cơ tiên sanh đã đợi ở đây từ sáng cho tới giờ, mời Mộc Dịch tiên sinh trước tiên hãy theo tôi đã!
Đại hán mũi to cử chỉ cũng tương đối lễ phép.
Lão đầu khả ái mặc tây phục trắng liền bước tới trước mặt.
– Mộc Dịch tiên sinh thân ái, hoan nghênh ngài đã đến!
Hoắc Khắc Phu Tư Cơ lão đầu vừa gặp đã ôm lấy Lý Dương.
Hoắc Khắc Phu Tư Cơ lập tức nói:
– Mộc Dịch tiên sinh, mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, trước hãy tới trang viên của tôi nghỉ ngơi đã!
Nói rồi Hoắc Khắc Phu Tư Cơ nhiệt tình lôi Lý Dương vào trong xe, lúc này hai người ngồi trên liền tán gẫu, đoàn xe ngay lập tức hướng tới một trang viên riêng của Hoắc Khắc Phu Tư Cơ.
Trong một trang trại tư nhân ở Nga.
– Gia chủ, Mộc Dịch đã tới Nga rồi!
Sau khi một bóng dơi vọt qua, một người trung niên bỗng nhiên xuất hiện bên trong trang trại, cung kích nói với một người thanh niên.
Thanh niên này rõ ràng khác hẳn người Nga, hắn có mái tóc màu vàng cùng gương mặt anh tuấn, lộ rõ một khí chất cao quý, tựa như những nhà quý tộc của châu Âu. Chỉ là sắc mặt hắn hơi tái, trong mắt bắn ra những tia băng lãnh.
– Mộc Dịch? Hiện tại danh tiếng cực lớn, trước đây có phải chỉ là một quyền thủ dưới địa hạ quyền đàn ư? Mộc Dịch? Cũng là Mộc Dịch kẻ dám nuốt gọn 5 tỉ đô la của gia tộc bọn ta?
Sắc mặt người thanh niên này thay đổi, tựa như rất tức giận.
Người trung niên kia lập tức nói ngay:
– Bẩm báo gia chủ, chính là hắn! Hắn hiện tại là chủ tịch tập đoàn Tuyết Lan với hơn ba trăm tỉ đô la và cũng là người sáng lập ra Cực Thối đạo!
Người trẻ tuổi vừa nghe xong, trong mắt hàn quang lấp lánh:
“Tập đoàn Tuyết Lan? Một trong mười đại tập đoàn duới tay của mafia Mỹ chúng ta năm đó?” Nghĩ tới đây, trong mắt thanh niên lại hiện lên một nỗi căm hận, tuyệt đối là vô cùng căm hận!
Hắn còn nhớ kỹ cảnh tượng năm đó gia tộc của mình bị cao thủ của mười ba thị tộc vây công. Gia tộc tộc chủ cùng các trưởng lão ai ai cũng vì tương lai của gia tộc, thậm chí không tiếc thân mình tự bạo. Hắn còn nhớ tiếng nổ do năm trưởng lão tự bạo gây ra khi mình ngồi chiến đấu cơ trốn đi.
Người thanh niên này chính là gia chủ hiện tại của gia tộc Delane, bất quá công lực mới chỉ tiếp cận hầu tước. Kỳ thực hiện tại cả gia tộc Delane không có một công tước nào cả, khi bị mười ba thị tộc vây công, toàn bộ cao thủ cấp bậc công tước đều đã chết hết!
Nhớ tới đêm hôm đó, người thanh niên liền cảm thấy tức giận, nộ hỏa trùng thiên.
– Mộc Dịch này cũng là cùng một phe với mafia Ý!
Người thanh niên căm hận nói, đột nhiên tựa như nhớ tới một vấn đề gì:
– Sát thủ Tử Đạn lần này có tới không?
Trung niên nhân lập tức đáp lại:
– Lần này Mộc Dịch dẫn theo không ít thủ hạ, sát thủ Tử Đạn hẳn là sẽ không tới, theo tin tức của chúng ta, sát thủ Tử Đạn tựa như không thích rời khỏi New York, hắn chỉ tiếp nhận những nhiệm vụ mà mục tiêu ở tại New York, từ điểm này có thể dễ dàng đoán được.
– Sát thủ Tử Đạn kia đã nhận của gia tộc Delane ta hai mươi năm tỉ đô la, nhưng lại không giết một người nào trong số năm đại gia tộc của mafia ý, đó tuyệt đối là cướp tiền!
Thanh âm của người thanh niên cực kỳ sâm lãnh.
– Hai mươi năm tỉ đô la.
Cho dù là với gia tộc Delane hiện tại mà nói, cũng không thể tính là số tiền nhỏ, mà cho dù bọn hắn không để ý, nhưng cũng không thể để người ta vô cớ cướp đi một số tiền lớn như vậy.
– Timothy, con cần phải giữ được bình tĩnh!”
Một tiếng quát lạnh từ trong phòng truyền ra, một vị trung niên mặc âu phục màu đen đi tới.
– Đại trường lão!
Hai người kia lập tức hướng về phía người trung niên vừa tới cung kính nói, gồm cả tộc trưởng gia tộc Delane Timothy.
Vị đại trưởng lão này chính là người có công lực cao nhất gia tộc hiện nay, đã đạt tới hầu tước đỉnh phong, thậm chí có hi vọng nhanh chóng lên được công tước, chúng là tâm phúc khi xưa của gia chủ Antony đời trước.
– Timothy, không nên để cừu hận che mờ mắt, giờ đây gia tộc Delane bọn ta cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nhớ kỹ, nghỉ ngơi dưỡng sức, không phải là đối địch với kẻ khác! Ngươi đừng xem thương loài người, ngươi cho rằng Mộc Dịch là kẻ tầm thường sao?
– Mới một năm đã trở thành địa hạ quyền đàn ma vương, sau đó thành khách khanh trưởng lão của Thanh bang, liên hợp tam đại hắc bang, thậm chí một mình độc chiếm cả tập đoàn Tuyết Lan! Người như thế sao có thể chỉ là kẻ tầm thường, dùng não của ngươi mà nghĩ cho ta! Sát thủ Tử Đạn đứng sau lưng hắn, nếu như quả chọc giận hắn, hừ, sát thủ Tử Đạn mà ra tay, nói không chừng bọn ta vỗn chỉ có một chút thực lực bạc nhược thì có thể sẽ bị hắn hủy diệt hết!
Đại trưởng lão không khỏi tức giận, lớn giọng mắng nhiếc.
Hắn không cách nào hiểu được, Timothy ngu ngốc này không ngờ trong lúc gia tộc bạc nhược nhất, còn muốn “nhắc nhở” Mộc Dịch một phen, quả là không lo tới việc bị diệt tộc.
– Mộc Dịch này nếu có thể độc chiếm tập đoàn Tuyết Lan, nhất định phải có quan hệ rất tốt với mafia Ý, “ha ha”, ngươi muốn “nhắc nhở” hắn. Hừm, không phải là làm bại lộ căn cứ địa hiện tại của gia tộc chúng ta sao? Một khi hắn tố cáo cho mười ba thị tộc… Nói tới đây, đại trưởng lão không nói thêm gì nữa. Timothy không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Hắn đã bị cừu hận che mờ mắt. Gần đây, hắn luôn đắm chìm trong cừu hận, hiện tại biết dược một kẻ lừa lấy của gia tộc hai mươi năm tỉ đô la tới địa bàn của mình, hắn đường nhiên muốn phát tiết một chút.
Bởi vì cừu hận, hắn không nghĩ cho rõ ràng, một khi động tới Mộc Dịch, thì gia tộc Delane sẽ gặp phải chuyện gì!
– Timothy, hãy suy nghĩ cho kỹ, hiện nay gia tộc chỉ còn lại có mỗi mình con, nếu con không chấn chỉnh, gia tộc còn có hy vọng gì sao?
Đại trưởng lão có thể xem như đã rất mềm mỏng rồi.
Timothy nhất thời cảm thấy xấu hổ trong lòng:
– Hy vọng đại trưởng lão đốc thúc con, Timothy sau này nhất định sẽ chấn chỉnh, để cho gia tộc Delane ta khôi phục lại vinh quang của quá khứ!
Đại trưởng lão tới lúc này mới gật đầu.
Trại huấn luyện Siberia.
Dùng trực thăng, bọn người Lý Dương đã tới được trại huấn luyện Siberia, sau khi nghỉ trong trang viên của Hoắc Khắc Phu Tư Cơ một ngày rồi mới đi tới địa điểm đã định.
– Chạy nhanh lên, nhanh!
Tiếng hét lớn từ bên dưới truyền lại.
– Ba!
Tiếng roi đánh vào ra thịt vang lên, Lý Dương cho dù mới từ trong trực thăng đi xuống, nhưng đã nghe thấy rõ ràng âm thanh từ một bãi huấn luyện cách đó không xa.
Hoắc Khắc Phu Tư Cơ mặc rất nhiều quần áo rét, dù sao hiện tại vẫn còn có tuyết rơi, nơi đây nhiệt độ cực kỳ thấp, âm hai mươi độ C, người bình thường xem chừng đều không thể thích ứng.
Lý Dương chỉ khoác thêm một chiếc áo da mùa đen, rét lạnh căn bản không hề có ảnh hưởng gì tới hắn.
– Nghe thử xem, âm thanh mới thú vị làm sao!
Hoắc Khắc Phu Tư Cơ nghe thấy tiếng roi, tựa hồ có vẻ rất hưng phấn.
Lý Dương thì lại hơi nhíu mày.
– Xin chào ông chủ!
Mười mấy đại hán cùng vài phụ nữ từ xa lập tức chạy tới, cung kính nói với Hoắc Khắc Phu Tư Cơ, đây chính là những người đứng đầu trại huấn luyện này.
Hoắc Khắc Phu Tư Cơ cười ha ha nói:
– Tới đây, vị này là Mộc Dịch tiên sinh, các ngươi về sau đối với Mộc Dịch tiên sinh phải giống như ta, nhất định phải tôn trọng, biết chưa?
iếng của Hoắc Khắc Phu Tư Cơ rất lớn. Tới nơi này y tựa hồ như thay đổi hoàn toàn, tràn đầy nhiệt tình, khác hẳn lúc trước.
– Xin chào Mộc Dịch tiên sinh!
Mười mấy người này liền cung kính chào Lý Dương.
Bọn họ vừa nhìn thấy Lý Dương chỉ mặc một chiếc áo da, nhất thời trong lòng cả kinh. Với nhãn lực của bọn họ đương nhiên có thể thấy được bên trong chiếc ao da chỉ có một chiếc áo thun mà môi, âm dưới hai mươi độ C, Lý Dương không hoạt động mạnh gì mà chỉ mặc một chiếc áo da, hơn nữa lại không có vẻ rét lạnh gì cả.
Cao thủ! Đây là phán đoán đầu tiên của đám người này.
Hoắc Khắc Phu Tư Cơ đối với Lý Dương cực kỳ thân thiện, cũng khiến cho bọn họ giật mình.
Hoắc Khắc Phu Tư Cơ tay trắng làm nên, trong thế giới ngầm hỗn loạn của Nga, hắn cực kỳ kiêu ngạo, rất ít khi coi trọng kẻ khác. Hiện tại không ngờ lại đối xử với Mộc Dịch khách khí như vậy, mười mấy người này cảng thấy Lý Dương thêm phần thần bí.
– Mộc Dịch, tới chỗ huấn luyện xem xem, cảnh huấn luyện đám trẻ con cũng rất thú vị đó!
Hoắc Khắc Phu Tư Cơ cười cười kéo theo Lý Dương tới sân huấn luyện.
Mộc Dịch đi đằng sau Hoắc Khắc Phu Tư Cơ, trong lòng thầm nghĩ “Dường như Hoắc Khắc Phu Tư Cơ đối với mình hơi quá thân thiện!”
Lý Dương còn nhớ khi ở trang viên, Hoắc Khắc Phu Tư Cơ đối với hắn thân thiện ra sao.
Lý Dương sao biết được, Hoắc Khắc Phu Tư Cơ này cả đời phấn đấu, hiện tại đã có thể được tính là đại nhân vật siêu cấp tại Nga, nhưng hắn vẫn như trước cảm thấy không đủ, hắn muốn tiến ra đấu trường quốc tế, mà đằng sau Lý Dương lại có tam đại siêu cấp hắc bang.
Lúc đầu biết Lý Dương muốn tới mua một vài quyền thủ, Hoắc Khắc Phu Tư Cơ liền lập tức đáp ứng, thậm chí còn tập trung một lượng lớn những vật phẩm quý từ các nơi tới trang viên kia để cho Lý Dương thưởng thức.
Trên bãi huấn luyện.
Mấy trăm đại hán đang liều mạng chạy, trên người tựa như còn mang vác thêm vật nặng, ai ai tốc độ cũng cực kỳ nhanh, xung quanh bãi huấn luyện, còn có lưới điện, địa lôi các loại, còn có những cảnh vệ binh cầm súng.
Một khi có người muốn chạy trốn, xem ra sẽ lập tức bị giết chết.
Giữa bãi huấn luyện còn có vài huấn luyện viên, trên tay đều cầm một ngọn roi đen sẫm rất to, người nào chạy chậm một chút, liền bị đánh ngay lập tức.
– Ba!
Lại thêm một người xui xẻo bị đánh một roi, kẻ đáng thương này tựa như không còn chút khí lực nữa, không ngờ mới một roi đã ngã ra đất.
– Ba!… Ba!…
Ngọn roi liên tục hung hăng đánh xuống.
Người huấn luyện gương mặt dữ tợn mắng:
– Để cho ngươi giả chết, mau đứng lên, mẹ kiếp!
Mồm thì chửi, thay thì vẫn hưng hăng đánh tiếp, liên tục đánh ba mươi roi.
Đánh xong ba mươi roi, người huấn luyện không để ý tới kẻ kia nữa.
Đây là quy củ từ trước, sau ba mươi roi liền không để ý tới nữa, nếu như có thể dạy trước khi ăn, tiếp tục chạy hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được tiếp tục giữ lại ở trại huấn luyện, nếu không đáp ứng thì hắn sẽ lĩnh một viên đạn.
Lý Dương có chút khó tin trước những gì nhìn thấy.
Hắn cuối cùng đã hiểu, khu huấn luyện tại rừng Brucker ở New York khi xưa để cho hai mươi mốt đệ tử huấn luyện bốn trăm đại hán, chúng không ngừng tức giận đốc thúc nói “Luyện tập có dễ dàng, bốn trăm đại hán đó quá thoải mái các kiểu”. Hiện tại nhìn thấy cảnh tượng ở trại huấn luyện Siberia này, hắn liền biết được, xem ra, trại huấn luyện chân chính huấn luyện tàn nhẫn hơn bản thân tưởng tượng nhiều.
– Thế nào? Cảm giác không tồi chứ!
Hoắc Khắc Phu Tư Cơ mỉm cười nhìn ngắm, rồi quay sang hỏi Lý Dương.
Lý Dương gật đầu:
– Không tồi, Hoắc Khắc Phu Tư Cơ tiên sinh, chúng ta về phòng trước đi, cũng nên bàn vào việc chính rồi!
– Được! Đi! Chúng ta đi bàn việc!
Hoắc Khắc Phu Tư Cơ lập tức hai mắt sáng ngời, xoay người cùng Lý Dương rời khỏi bãi huấn luyện.
Mấy người huấn luyện tại trường quay đầu nhìn cho tới khi đám người Lý Dương đi khuất, mới thầm thở ra một hơi, ông chủ tới quan sát bọn họ huấn luyện không khỏi khiến cho bọn họ cảm thấy khẩn trương.
Tập 4: Cực thối Đạo quán
Chương 148: Tây Bá Lợi á huấn luyện doanh
Thốn Mang
Dù gây ra cơn sốt không lớn bằng Bàn Long, thế nhưng tác phẩm cũng để lại một ấn tượng cho độc giả. Đây là một tác phẩm của tác giả Ngã Cật Cây Hồng Thị (Lão Cà Chua) nói về võ thuật mang hơi hướng đô thị, với tình tiết hấp dẫn cũng sẽ làm cho độc giả ngây ngất...
Lý Dương cười gượng gật gật đầu, lấy ra một cái máy cầm tay, nhìn vào bối cảnh màu mè trên chiếc máy, đó là một nữ hài mỹ lệ, Lý Dương mỉm cười, chỉ là tận sâu trong đôi mắt ấy lại ánh lên tia ưu uất, nhưng chỉ trong nháy mắt đã mất đi. Lý Dương đi vào trong phòng thay đồ của mình, thay đổi y phục luyện công, cầm lấy máy cầm tay nhẹ hôn một cái, rồi bỏ vào trong tủ.
Thốn Mang mang gam màu trầm ổn, nhẹ nhàng lại nhoi nhói tâm can độc giả, không phải vì thế mà thiên về tình cảm ướt át, với những cảnh sắc huấn luyện gay gắt, hay tình tiết gây cấn không thể nào bỏ qua được.