Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Tu chân giả không dễ động tình, một khi động tình thì tất sẽ là khắc cốt ghi tâm.
– Giáo đình!
Lúc này Trần Kiếm Phong giống hệt như một sát thần băng lãnh, từ trên thân thể hắn, một luồng kiếm khí ngập trời bạo phát ra, vạch một đường phá tan không gian, thậm chí bầu trời vừa mới khôi phục được sự yên tĩnh cũng bắt đầu chấn động.
Sát!
Kiếm tiên vốn là sát tiên, dĩ kiếm nhập đạo, dĩ sát nhập đạo, sát ý vốn mạnh đến mức đáng sợ.
Trần Kiếm Phong có thể trở thành chưởng môn của Thục Sơn kiếm phái tất có chỗ bất phàm. Người ngoài không biết sự đáng sợ của hắn, ngay cả Kim Thiền trưởng lão của Thục Sơn kiếm phái cũng không biết rõ vị Chương môn sư điệt trước nay luôn ẩn giấu thực lực đáng sợ đến cỡ nào. Bình thường tính tình của hắn rất tốt, cho dù với đệ tử bình thường cũng rất tốt, nhưng một người càng khó tức giận, một khi tức giận thì càng thêm đáng sợ.
Nếu hắn thực sự tức giận, có lẽ tai nạn của Giáo đình đã đến rồi…
Trần Kiếm Phong nhìn hai người con trước mắt, hắn lập tức cố gắng khống chế những sự đau đớn trong lòng mình rồi quay sang nói với Jake và Lily:
– Hài tử, sau này các con có phụ thân rồi, không ai dám khi dễ các con nữa, chuyện của giáo đình cứ giao cho phụ thân, ta nhất định sẽ để cho bọn chúng biết thế nào là hối hận.
Thanh âm của Trần Kiếm Phong rất bình đạm, nhưng Lý Dương lại cảm thấy trong đó ẩn tang một sự lạnh lẽo vô bờ.
Một chưởng môn của một siêu cấp đại môn phái tại Côn Luân tiên cảnh, một kiếm tu giả đã độ kiếp thành công, một người sở hữu tiên kiếm “Thanh Hồng”, còn có những siêu cấp cao thủ cùng với các đỉnh cấp bí kỹ của Thục Sơn kiếm phái hỗ trợ. Một nhân vật như vậy muốn đối phó với Giáo đình, vậy…
– Phụ thân!
Jake và Lily lập tức lao vào ôm lấy Trần Kiếm Phong.
Trần Kiếm Phong ôm chặt lấy hai đứa con của mình và nhớ lại những ngày còn cùng chung sống với người yêu Lisa trong quá khứ, Lisa đã hai lần sinh con cho hắn, nhưng… nhưng tất cả đều đa tiêu tan rồi.
Hai đứa con của mình, giống như máu thịt của mình vậy, Trần Kiếm Phong cảm nhận được một cách rõ ràng mối quan hệ huyết nhục tương liên, thậm chí hắn chỉ cần liếc mắt cái đã nhìn thấy Lily và Jake mang nhưng nét đặc trưng của mình năm xưa, đây đúng là hai đứa con của mình.
Đột nhiên Trần Kiếm Phong đến chuyện mình vừa tiếp nhận lệnh dụ của Tiên giới, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy sốt ruột.
Hắn muốn đi báo thù cho người yêu của mình trước, nhưng tính trọng yếu của lệnh dụ của Tiên giới hắn cũng rất rõ ràng.
– Vị này cũng là đệ tử Tinh Cực tông phải không?
Trần Kiếm Phong nhìn Lý Dương, nơi đây, chỉ có Lý Dương là hắn không nhận ra mà thôi.
Jake liền lập tức nói:
– Cha, đó là Lý Dương đại ca, sư huynh của con và tỷ tỷ, năm đó nếu không có sư huynh thì con và tỷ tỷ đã chết dưới tay Giáo đình rồi.
Trần Kiếm Phong liền hướng về phía Lý Dương nói:
– Đa tạ Lý Dương tiểu huynh đệ, Trần Kiếm Phong ta bây giờ cũng chỉ có hai đứa con này thôi, Lisa đã chết rồi. Nếu năm đó Lily và Jake cũng bị…
Trần Kiếm Phong trong lòng run lên, nếu chuyện đó thật sự xảy ra hắn chẳng thể tiếp thụ nổi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kiếm Phong càng thêm cảm kích Lý Dương.
– Chúng ta hãy trở về Thục Sơn phái trước đã, ta cũng còn nhiều chuyện muốn nói với các con!
Trần Kiếm Phong lúc này đang nóng lòng muốn biết Lily và Jake bao nhiêu năm qua đã sống như thế nào.
Mấy người Lý Dương đều gật đầu rồi lập tức phá không bay đi. Lần này, Lily và Jake do một mình Trần Kiếm Phong mang đi.
Trong phòng khách.
– Lý Dương sư điệt, năm đó con cứu Trần Vũ và Trần Lỵ như thế nào vậy?
Lúc này Tế Trường Phong mặt mày vui vẻ nói.
Bây giờ đã xác định được chị em Jake quả thật là con của Trần Kiếm Phong, cứu được con của chưởng môn Thục Sơn kiếm phái, đây là đại ân cứu mạng a. Mối quan hệ giữa Thục Sơn kiếm phái và Tinh Cực tông sẽ nhờ chuyện này mà càng thêm tốt đẹp.
– Năm đó, con thậm chí còn chưa đạt tới Kim Đan cảnh giới, Trần Vũ và Trần Lỵ càng yếu nhược hơn. Trần Lỵ lúc đó mới có chút năng lực, bất quá ngay cả tiên thiên cao thủ cũng chưa bằng, còn Trần Vũ thì chỉ là một thường nhân. Bọn họ bị người của Giáo đình đuổi giết, vừa khéo lại gặp con nên con đã ra tay cứu giúp! Ai ngờ được bọn họ lại là con của Trần chưởng môn đây?
Lý Dương đích xác có chút cảm thán, năm xưa hắn cứu chị em Jake chỉ là vì nguyên nhân Điền Cương mà thôi.
– Thiện có thiện báo!
Tế Trường Phong cười ha hả nói.
Trong phòng Trần Kiếm Phong.
– Con và đệ đệ vẫn luôn bị truy đuổi, truy đuổi a, mẹ vì muốn cứu chúng con nên đã liều mạng với lũ Giáo đình khốn khiếp, nhưng Giáo đình người đông thế mạnh nên mẹ đã bị giết chết, con và đệ đệ không ngừng chạy trốn, không ngừng khóc…
Lily phảng phất như đã trở lại những năm tháng đó.
Trần Kiếm Phong trong lòng cảm thấy nóng lên.
Hắn hận a, năm đó tại sao hắn không xuất hiện, khi vợ con mình gặp nguy hiểm có lẽ hắn còn đang tu luyện, có thể còn đang ngồi giữa đại điện của tông phái với chức chưởng môn uy nghi a.
– Tuy mẹ đã ngăn cản chúng được một lúc nhưng lúc đó con và đệ đệ thật sự quá yếu, chạy chưa được bao lâu thì đã bị đuổi kịp rồi, sau đó thì Điền Cương đã ra tay cứu chúng con!
Lily nhắc tới Điền Cương thì ngưng lại một chút.
Jake lập tức nói:
– Cha, Điền Cương là huynh đệ của Lý Dương sư huynh, cũng là tỷ phu của con!
Trần Kiếm Phong nghe tới đó, đang định nói gì thì Lily đã tiếp tục nói:
– Cũng không có tác dụng, Điền Cương tuy mạnh hơn bọn con nhưng người của Giáo đình lại lợi hại hơn anh ấy. Lúc đó ba người bọn con tưởng chừng như đã sắp bị giết chết rồi, trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng, lúc đó con suy nghĩ cha đang ở đâu? Mẹ đã chết rồi, sao cha còn chưa xuất hiện, bây giờ bọn con cũng sắp chết rồi, sao cha vẫn còn chưa xuất hiện? Rút cục cha đang ở nơi nào?
Nói đến đây, nước mắt Lily tuôn trào.
Lúc này trong lòng Trần Kiếm Phong đang vô cùng day dứt, đặc biệt là câu hỏi “phụ thân đang ở nơi nào?” của con gái càng khiến cho tim hắn như bị kim châm.
– Xin lỗi, xin lỗi, các con của ta, xin lỗi, cha xin lỗi các con!
Trần Kiếm Phong hai mắt cũng đã đỏ lên.
– May là vào thời khắc cuối cùng, Lý Dương sư huynh đã xuất hiện, thân ảnh huynh ấy lóe lên một cái, hai tên xấu xa của giáo đình đã lập tức bị giết chết!
Lily thở dài một tiếng rồi nói.
Lily và Trần Kiếm Phong không ngừng nói chuyện, Jake ở bên cạnh thỉnh thoảng lại bổ sung. Hai người nói đến những ngày yên bình vui vẻ trong biệt thự của Lý Dương, nói tới Tuyết Lan tập đoàn, nói tới Cực Thối đạo, cũng nói tới cả hôn lễ của Lily và Điền Cương.
Không khí đã dần tốt lên, ba cha con liên tục bật cười.
– Ha ha, Lily con đã kết hôn rồi, không tồi không tồi, lúc nào ta phải gặp tên tiểu gia hỏa đó mới được, xem xem nó có bản lĩnh gì mà đã lấy được trái tim con gái ta nào?
Trần Kiếm Phong cười ha hả, lúc này tựa hồ ông ta vô cùng cao hứng.
Trải qua nửa canh giờ nói chuyện, Trần Kiếm Phong có thể nói là gần như đã hiểu hết được những ngày tháng đã qua của hai đứa con mình.
Lang nhân, hắn cũng biết qua, con trai và con gái mình đều là chịu ảnh hưởng từ mẫu thân cho nên có huyết mạch của lang nhân. Bất quá, con trai của mình thì chưa từng thức tỉnh còn con gái thì đã từng thức tỉnh qua rồi. Nói một cách chuẩn xác thì tộc Lang nhân cũng có thể tính là một tộc của Ma giới.
Trần Kiếm Phong đã gặp qua một vài Lang nhân cao thủ, hắn biết trong cơ thể họ có biến chứng của ma sát lực, cũng là một loại năng lượng có tính chất hắc ám.
Tình bằng hữu có thể vượt qua mọi rào cản chủng tộc, hiện này Trần Kiếm Phong đối với tu ma giả kỳ thực cũng chẳng có chút gì kỳ thị. Dù sao vợ hắn cũng có thể tính là một tu ma giả.
– Thục Sơn, đi mời hai vị đạo hữu của Tinh Cực tông vào đây!
Trần Kiếm Phong ra lệnh cho đệ tử ngoài cửa.
– Vâng, sư tôn!
Sau một tuần trà thời gian.
Lý Dương và Tế Trường Phong đã tới phòng Trần Kiếm Phong.
– Ngồi đi!
Trần Kiếm Phong nhìn Lý Dương với ánh mắt cực kì ôn hòa.
Trần Kiếm Phong có thể nói là cũng hiểu rõ, trước đây hai đứa con của mình đã ở cùng với thanh niên trước mặt này, thanh niên trước mắt cũng đã cứu hai con hắn, hơn nữa người mà con gái hắn kết hôn cũng có quan hệ với thanh niên này.
– Lý Dương, tất cả những việc cậu làm cho Lily ta đều đã biết, nếu ngày đó không có cậu cứu bọn chúng, người làm cha như ta sẽ phải ân hận cả đời. Trần Kiếm Phong ta nhất định phải báo đáp cậu, cho dù là việc gì cũng khó có thể thể hiện được sự cảm kích của ta với cậu. Lý Dương cậu có yêu cầu gì thì cứ nói đi, Trần Kiếm Phong ta tốt xấu gì cũng là chưởng môn của Thục Sơn kiếm phái, tin rằng yêu cầu của cậu ta nhất định sẽ làm được!
Trong lòng Trần Kiếm Phong vô cùng muốn được báo ân Lý Dươg.
Người tu chân vốn không thích nợ ân tình người khác, đặc biệt là các tu chân giả có công lực cao, công lực càng cao thì càng không thích nợ ân tình người khác, nợ ân tình người khác thì trong lòng sẽ bất an, tâm cảnh khó mà đề cao được.
Chỉ là ân tình của Lý Dương đối với Trần Kiếm Phong quá sâu, cứu con của hắn lại chiếu cố bọn họ đến giờ. Điều quan trọng nhất là con trai con gái mình đã coi Lý Dương như anh ruột vậy.
– Lily và Jake đã ở cùng vãn bối rất lâu rồi, trong thời gian đó họ cũng đã giúp vẫn bối rất nhiều, họ như là những người thân của vãn bối vậy. Chiểu cố và chăm sóc tỷ đệ họ là việc vãn bối nên làm, Trần chưởng môn không cần phải như vậy!
Lý Dương căn bản chẳng hề để ý đến chuyện được thưởng, những lời hắn nói đều là thực tâm.
Nhìn Jake hoạt bát lớn lên, nhìn Lily trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và kết hôn với huynh đệ Điền Cương của mình, bọn họ đã có thể coi là người thân cận nhất của hắn rồi. Trong lòng Lý Dương, địa vị của bọn họ thậm chí còn gần bằng phụ thân mẫu thân của mình.
Huống chi có bảo bối gì có thể khiến Lý Dương để ý đây?
Trừ phi là tiên kiếm Thanh Hồng, bất quá ý nghĩa của tiên kiếm Thanh Hồng quá lớn, dù Trần Kiếm Phong có chấp nhận thì các vị trưởng lão của Thục Sơn kiếm phái cũng nhất quyết không đồng ý chuyện này.
Đã như vậy thì không cần còn hơn, chỉ cần chưởng môn của Thục Sơn kiếm phái nợ mình ân tình này thì sau này còn có hữu dụng hơn nhiều.
Trần Kiếm Phong nhíu mày lại, hắn vốn muốn báo ân nhưng lại không biết nên báo thế nào. Dù sao trong lòng hắn bây giờ, hai đứa con là quan trọng nhất, đặc biệt là Lisa đã chết, hắn càng thêm cảm thấy áy náy với hai đứa con.
– Thanh Hồng? Có lẽ mấy vị trưởng lão sẽ không đáp ứng, hơn nữa ý nghĩa của tiên kiếm Thanh Hồng quá lớn!
Trần Kiếm Phong trong lòng đang suy nghĩ xem nên lấy gì để tặng Lý Dương.
Bỗng nhiên hai mắt Trần Kiếm Phong sáng lên, hắn đã nghĩ ra một thứ.
– Các vị chờ ta một chút!
Trần Kiếm Phong thân hình chợt lóe lên rồi tiêu thất.
Chỉ sau một lát, Trần Kiếm Phong tay cầm một hộp ngọc và xuất hiện trong phòng.
Trần Kiếm Phong vừa cười vừa mở hộp ngọc ra, trong đó có một viên ngọc châu đang tỏa ra một quầng sáng màu đen liên tục xoay chuyển, phảng phất giống như một viên dạ minh châu vậy. Nên nói là, nó so với dạ minh châu còn khiến người ta chú ý hơn nhiều, cho dù là dạ minh châu cũng chẳng thể phát sáng giữa ban ngày thế này được.
– Đây là mấy ngàn năm trước, khi hai giới Tiên Ma đại chiến để tranh đoạt quyền khống chế địa cầu, khi chiến trận qua đi, tổ tiên của Thục Sơn kiếm phái ta đã đoạt được viên linh châu này, cho đến nay công năng của linh châu này vẫn chưa ai phát hiện ra, nhưng có một điểm, có viên linh châu này thì tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp đôi.
Trần Kiếm Phong vừa nói ra câu này, cả Tế Trường Phong và Lý Dương đều chấn kinh.
Tốc độ tu luyện tăng lên gấp đôi.
Điều này tương đương với, khi vừa bắt đầu cần tu luyện mất ba trăm năm mới có thể phi thăng, nếu có viên linh châu này thì chỉ cần một trăm năm mươi năm là đã có thể rồi.
– Mau nhận lấy, Lý Dương, mau nhận lấy, không ngờ lại là “Hắc Diệm Linh Châu”, thì ra sau lần đại chiến đó nó lại rơi vào tay Thục Sơn kiếm phái. Lý Dương, đừng ngẩn ngơ nữa, mau nhận lấy nó!
Thanh âm củaHạng Vũ không ngừng vang lên trong đầu Lý Dương.
Lý Dương lại không hề vội vã, cái đó đã dùng để trả ơn hắn thì việc gì hắn phải vội vã.
– Bá Vương, Hắc Diệm Linh Châu này rốt cục là cái gì vậy?
Lý Dương hỏi lại.
Hạng Vũ bình phục lại tâm tình, chậm rãi nói với Lý Dương:
– Hắc Diệm Linh Châu, hừ hừ, bọn tu tiên giả này làm sao biết được diệu dụng của Hắc Diệm Linh Châu chứ? Ta chỉ nói cho ngươi biết, nếu dùng Hắc Diệm Linh Châu để tu ma thì tốc độ được tăng cao gấp mười lần, đó cũng chỉ là một công năng của nó thôi.
Lý Dương ngây người ra!
Gấp mười lần!
Tu tiên giả sử dụng tốc độ bất quá cũng chỉ tăng lên hai lần mà thôi, nhưng tu ma giả sử dụng tốc độ lại tăng tới mười lần, hiển nhiên Hắc Diệm Linh Châu này là một đại bảo bối của Ma giới.
Hơn nữa đó chỉ mới là một công năng của nó mà thôi.
– Bá Vương, vừa rồi ngài nói là Ma giới và Tiên giới đại chiến vì tranh đoạt quyền không chế địa cầu, có phải là Bá Vương ngài cũng tham gia trận chiến đó!
Lý Dương đột nhiên hỏi lại.
Hạng Vũ cảm thán nói:
– Đúng vậy, đích xác là có trận chiến đó, thủ lĩnh Ma giới lúc đó là bổn Bá Vương, đáng tiếc, không ngờ lúc đó Tiên giới lại đem đám không hỏa kia ra sử dụng…
Nói đến đây Hạng Vũ bỗng dừng lại một chút, tiếp đó hắn nói:
– Tiểu tử ngươi hỏi nhiều làm gì, đừng hỏi nữa, mau nhận lấy Hắc Diệm Linh Châu, sau này ngươi sẽ biết lợi ích của Hắc Diệm Linh Châu. Đối với tu tiên giả tác dụng không thể coi là lớn, nhưng đối với tu ma giả thì lại là chí bảo.
Lý Dương đã biết, lần này mình gặp vận may lớn rồi. Một bảo bối mà ngay cả Hạng Vũ cũng để ý thì sao có thể tầm thường được?
– Hắc Diệm Linh Châu và tiên kiếm Thanh Hồng thì cái nào trân quý hơn?
Lý Dương hỏi lại.
– Đương nhiên là Hắc Diệm Linh Châu rồi, tiên kiếm Thanh Hồng đúng là tiên khí nhưng chỉ là hạ phẩm tiên khí, còn Hắc Diệm Linh Châu này lại là trung phẩm ma khí, tại Ma giới ngay cả một Ma vương cũng chưa chắc có được một trung phẩm ma khí đâu!
Lời này vừa nói ra, trong lòng Lý Dương lập tức vô cùng kích động.
Nhặt được bảo vật rồi!
– Lý Dương tiểu huynh đệ, sao cậu lại ngẩn người ra như vậy? Bổn chưởng môn tặng cậu linh châu, chẳng lẽ cậu lại coi thường nó?
Trần Kiếm Phong cố ý làm ra vẻ tức giận nói.
Lý Dương lập tức tỉnh lại mà nói:
– Không, vãn bối không phải ý này, vãn bối tiếp nhận, tiếp nhận!
Lý Dương lập tức tiếp lấy hộp ngọc, đồng thời cũng là nhận luôn Hắc Diệm Linh Châu.
Nhóm dịch của chúng tôi nguyện chia sẻ bản dịch cho tất cả các trang web nhưng ngoại trừ “4vn.eu”.
Tập 5: Côn Luân tiên cảnh
Chương 174: Trần Kiếm Phong đích lễ vật
Thốn Mang
Dù gây ra cơn sốt không lớn bằng Bàn Long, thế nhưng tác phẩm cũng để lại một ấn tượng cho độc giả. Đây là một tác phẩm của tác giả Ngã Cật Cây Hồng Thị (Lão Cà Chua) nói về võ thuật mang hơi hướng đô thị, với tình tiết hấp dẫn cũng sẽ làm cho độc giả ngây ngất...
Lý Dương cười gượng gật gật đầu, lấy ra một cái máy cầm tay, nhìn vào bối cảnh màu mè trên chiếc máy, đó là một nữ hài mỹ lệ, Lý Dương mỉm cười, chỉ là tận sâu trong đôi mắt ấy lại ánh lên tia ưu uất, nhưng chỉ trong nháy mắt đã mất đi. Lý Dương đi vào trong phòng thay đồ của mình, thay đổi y phục luyện công, cầm lấy máy cầm tay nhẹ hôn một cái, rồi bỏ vào trong tủ.
Thốn Mang mang gam màu trầm ổn, nhẹ nhàng lại nhoi nhói tâm can độc giả, không phải vì thế mà thiên về tình cảm ướt át, với những cảnh sắc huấn luyện gay gắt, hay tình tiết gây cấn không thể nào bỏ qua được.