Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Mật thật trong lòng núi.
Lý Dương đứng mạnh lên, mày hơi nhíu lại, nhìn ánh mắt, hiển nhiên hắn đang nghĩ tới việc gì đó
– Bá Vương, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? “Bi Sát” theo đạo lý hẳn là dung hợp cùng một chỗ với tâm tạng, sao bây giờ lại dung nhập vào tất cả các bộ phận trong cơ thể, căn bản không phù hợp với những gì ghi trong ngọc giản, hơn nữa lúc đầu ta đã thử qua đao phách, đao phách cùng “Bi Sát” dung hợp thập phần hoàn mỹ, nhưng thân thể…?
Lý Dương có chút phiền não.
Hạng vũ suy nghĩ một hồi rồi nói:
– “Kiếm Chi Bi Sát” này cũng chỉ có một mình nghĩa phụ ngươi hiểu rõ, ai biết được “Bi Sát” nên sử dụng thế nào, có thể là nghĩa phụ ngươi cũng chỉ là ngộ ra một chút đối với Bi Sát mà thôi!
Lý Dương, hãy thử xem hiệu quả ra sao trước đi? Hạng vũ lập tức nói.
Lý Dương gật đầu.
Lập tức, nắm chặt nắm tay lại, năng lượng nhục thể trong nháy mắt hoàn toàn bộc phát, không khí phát sinh ra từng đợt sóng chấn động, “vụt!” Lý Dương lăng không đánh ra một quyền, chỉ đơn giản là đánh vào không khí.
– Vù vù…
Cơ hồ trong nháy mắt, không khí bị một quyền của Lý Dương dồn ép tới cực hạn đã nhằm theo hướng quyền đầu oanh kích, cực tốc oanh kích
Oanh!
Đất đá bắn lên, một vết lõm hình tròn bán kính tầm một thước xuất hiện, vách tường còn chấn động hồi lâu, mật thất này là ở sâu trong lòng núi, nham thạch bên ngoài đều dày tới vài chục thậm chí trăm mét, áp lực lần này tuy không nhỏ, nhưng cũng chỉ đánh sâu được hơn một thước, đây là kết quả chỉ dựa vào không khí bị nén xuống mà thành.
– Có cảm nhận được gì không?
Hạng Vũ hỏi Lý Dương.
Lý Dương lúc này thần tình vui mừng, hưng phấn nói:
– Bá Vương. Hiệu quả thật tốt quá, thật sự, khi một quyền vừa rồi của ta đánh ra, ta đã cảm nhận được trên có thể có sự dung hợp của nhục thể cùng với tâm thần, khắp mọi nơi trong cơ thể ở đâu cũng có thể dùng tâm thần công kích, một quyền vừa rồi của ta cũng mang theo tâm thần lực lượng công kích, nhưng đáng tiếc, đám đất đá này đều là vật chết, không nhìn rõ được hiệu quả.
Thanh sắc thiểm điện dung hợp khắp mọi nơi trong cơ thể, mọi bộ phần đều có thể sử dụng tâm thần lực lượng công kích, kết quả như vậy, làm sao không khiến cho Lý Dương hưng phấn?
Thì ra phương pháp của Lý Dương là thông qua ma sát lực dẫn động tâm thần lực lượng, sau đó ma sát lực tụ tập tại vị trí công kích, bất quá, làm như vậy, phải đồng thời khống chế ma sát lực cùng với công kích, rất ư phiền toái. Hiện tại tình huống đã tốt hơn.
Căn bản không cần lo nhiều như vậy, trực tiếp dùng quyền cước công kích, tâm thần lực lượng tùy lúc có thể xuyên thấu qua nắm tay hoặc cước bộ để công kích.
– Đi, tìm một người sống để thử xem!
Lý Dương cười nói, tiếp đó hắn liền thi triển độn thuật xuyên qua lòng núi, sau đó trực tiếp ngự đao mang, phá không mà đi, bay về phía Tinh Cực tông.
Tìm một người sống để thử xem? Ai đây?
Thiết Oa chân nhân!
Đây là mục tiêu của Lý Dương, đối với nghĩa phục của mình, Lý Dương không muốn động thủ, nhưng đối với Thiết Oa chân nhân, thứ nhất, tâm thần Thiết Oa chân nhân không kém hơn Lý Dương, hơn nữa bản thân công lực lại hơn xa Lý Dương, Lý Dương không sợ làm hắn bị thương, hai là Thiết Oa chân nhân lần đầu tiên gặp Lý Dương, đã cường hoành bức đám người Lý Dương ăn thứ mình nấu, khiến cho Lý Dương cùng Lily kinh hãi một phen.
Chỗ ở của Tiêu Diêu tán nhân.
Thiết Oa chân nhân tay cầm một chiếc nhị hồ (đàn nhị), cứ đánh liên tiếp xuống tựa như đang cầm một thanh gỗ vậy.
– Ai! Tiêu Diêu thổi địch, tâm cảnh đề cao nhanh như vậy, ta đã đánh nhị hồ hơn ngày rồi, tại sao không có cảm giác gì nhỉ? Không phải đều là chơi nhạc sao?
Thiết Oa chân nhân bĩu môi, nghĩ tới mà cảm thấy buồn lòng.
Bỗng nhiên, Thiết Oa chân nhân hai mắt sáng lên:
-A, chẳng lẽ là do ta không hề dùng yêu nguyên lực?
Nói là làm, Thiết Oa chân nhân lập tức sử dụng yêu nguyên lực, một cổ yêu nguyên lực cường hãn lập tức truyền vào nhị hồ.
– Bùng!
Bụi bắn tung tóe, đây chỉ là mà chiếc nhị hồ bình thường mà thôi, Thiết Oa chân nhân nhìn thấy Tiêu Diêu tán nhân thổi địch giúp tâm cảnh đề cao cực nhanh, cho nên mới muốn thử chơi nhạc, liền để Tinh Cực tông đệ tử tìm một kiện nhạc khí, Tinh Cực tông đệ tử liên tùy tiện tìm cho hắn một chiếc nhị hồ.
Nhưng một kẻ không hề có chút năng khiếu âm nhạc, cũng chưa từng được học về âm nhạc như Thiết Oa chân nhân làm sao có thể chơi được nhị hồ? Cho nên, chiếc nhị hồ đáng thương này đã bị biến thành tro bụi, Tiêu Diêu tán nhân đang uống trà trong nhà nhìn thấy cảnh này, không khỏi bật cười.
Bỗng nhiên…
– Thiết Oa chân nhân, tiếp chiêu!
Lý Dương từ xa hét lạnh một tiếng, Tiêu Diêu tán nhân cùng Thiết Oa chân nhân đều quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên, một đạo lưu quang nhằm hướng Thiết Oa chân nhân lao tới, mục tiêu là vai của Thiết Oa chân nhân.
– Bùm!
Thiết Oa chân nhân chỉ cảm thấy tâm thần chấn động kịch liệt, đồng thời yêu nguyên lực bên ngoài gặp phải công kích liền tự động phòng ngự, nhưng dạng phòng ngự thụ động này, lượng yêu nguyên lực dùng được cũng không nhiều. Chỉ sau nháy mắt, sau khi tâm thần khôi phục, thì vai của Thiết Oa chân nhân đã thụ thương.
– Lý Dương, ngươi sao lại…
Thiết Oa chân nhân nhìn Lý Dương với vẻ khó tin, đương nhiên hắn không để ý chút thương tích này, chỉ là hắn quá kinh hãi, hắn là cao thủ cấp bậc nào chứ? Vượt qua thiên kiếp tán tiên lần thứ tám, hơn nữa thiên sinh là hồng hoang yêu thú độc thú chi vương Thiết Quắc cực kỳ cường đại, Thiết Oa chân nhân ít nhất cũng phải gần bằng với Đại La kim tiên.
Lý Dương thì sao? Một tu ma giả mới vừa đạt tới Độ Kiếp kỳ mà thôi.
– Ngươi, ngươi không ngờ có thể khiến ta bị thương?
Thiết Oa chân nhân mở to mắt, hắn không thể tưởng tượng nổi, hai người cách biệt lớn như vậy, làm sao có thể. Theo đạo lý, cách biệt lớn như vậy, cho dù hắn đứng yên, Lý Dương cũng không thể khiến hắn bị thương.
– Bi Sát, Lý Dương, con cuối cùng đã luyện thành rồi à?
Giọng nói vui sướng của Tiêu Diêu tán nhân vang lên, đồng thời thân hình trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Lý Dương.
Lý Dương mỉm cười gật đầu:
– Đúng vậy, sau khi con thổi khúc nhạc “Tầm Mịch”, bỗng nhiên phát hiện ra trong cơ thể xuất hiện năng lượng Bi Sát, cho nên liền lập túc dung hợp, nghĩa phụ người có Kiếm Chi Bi Sát, còn con lại có Đao Chi Bi Sát.
Thiết Oa chân nhân trợn mắt nhìn Lý Dương:
– Ngươi, ngươi sao có thể khiến ta bị thương? Cho dù tâm thần bị công kích, bổn chân nhân tốt xấu gì tâm thần tu vi cũng đã xấp xỉ với La Thiên thượng tiên hậu kỳ, tâm thần công kích của ngươi làm sao có thể làm ta bị thương?
– Thiết Oa, nghĩa tử của ta tâm thần tu vi so với ngươi cách biệt không lớn, hắn dùng tâm thần công kích ngươi, ngươi bị chấn động, cũng là bình thường!
Tiêu Diêu tán nhân cười lớn nói, hiện tại hắn đối với việc Lý Dương tới Ma giới cũng yên tâm hơn.
Tâm thần công kích thêm vào Đao Chi Bi Sát công kích của đao mang, cũng được xem là một tuyệt chiêu.
– Cách biệt không lớn?
Thiết Oa chân nhân lại trợn tròn mắt.
Lý Dương không khỏi mỉm cười, bản thân lần đều tiên thổi khúc nhạc “Tầm Mịch”, tâm cảnh tu vi đã nhanh chóng đạt tới La Thiên thượng tiên trung kỳ, một thời gian sau, tuy tăng tiến có chậm đi, nhưng cũng đã hoàn toàn đạt tới La Thiên thượng tiên trung kỳ, cùng Thiết Oa chân nhân so sánh cũng chỉ hơn kém nhau một tầng mà thôi.
– Hắn mới tu luyện có vài năm, tâm thần tu vi làm sao cao như thế được?
Thiết Oa chân nhân khó tin hỏi lại.
Lý Dương ban đầu đã trải qua tôi luyện tâm cảnh Tinh Cực Tam Cảnh, sau đó học được đỉnh cấp bảo điển của Ma giới Ma Thần Lục Tuyệt, thêm cả Hồng Trần Luyện Tâm khúc, rồi khúc nhạc “Tầm Mịch” do hắn sáng tác, tâm cảnh đề cao nhanh như vậy cũng chẳng có gì là không hợp lí.
-Thổi địch!
Tiêu Diêu tán nhân đã đưa ra đáp án.
Thiết Oa chân nhân trợn mắt, quay đều nhìn lại chiếc nhị hồ đã biến thành bụi cám mà vội than:
– Thảo nào dùng nhị hồ lại không có tác dùng, thì ra là phải thổi địch, thổi địch!
Dứt lời, thân hình Thiết Oa chân nhân lóe lên, lập tức đi tìm địch.
Vân Vụ sơn, cao vượt cả mây.
Trong lòng núi, thần kiếm Tử Điện bị phong ấn trên cự thạch, xung quanh có một lớp hào quang màu trắng vây bọc lấy thần kiếm. Thần kiếm Tử Điện không ngừng phát ra những đạo điện mang tử sắc, từng đạo kiếm khí không ngừng công kích, muốn phá tan sự trói buộc mà bay đi.
Đáng tiếc cấm chế ở bạch sắc quang tráo (lồng ánh sáng màu trắng) là do một vị Tiên đế bố trí ra, một thanh thần kiếm há lại có thể phá nổi.
Kẹp giữa lòng núi lại có thêm một mật thất nữa, đó chính là nơi ở của Thiên Nhàn Tử.
Thiên Nhàn Tử vẫn mặc một bộ bạch y có đầy dấu vết của thời gian như trước, từng đạo từng đạo tinh quang mù mịt hoàn toàn bao bọc lấy y. Thiên Nhàn Tử cứ như vậy mà ngồi trên giường mây, hai mắt lão cứ mở ra trừng trừng, một mạch cứ như vậy mà luyện chế kiện bảo bối trước mặt.
– Ti ti…
Vô số thanh âm vang lên, một luồng hỏa diệm lam sắc vây quanh một số nguyên liệu, một luồng khí vụ đang dần dần bành trướng ra khắp cả mật thất.
Lam sắc hỏa diễm chỉ có một luồng mà thôi, nhưng luồng hỏa diệm không có nguồn gốc này lại từa hồ như đốt mãi mà không tắt. Cứ không ngừng thiêu đốt như vậy, kỹ thuật luyện chế pháp bảo của Thiên Nhàn Tử tuy có thể coi là không tồi, nhưng ở đây lại chẳng có nguyên liệu gì ra hồn để luyện khí.
– Thu!
Thiên Nhàn Tử tay phải giống như một chiếc quạt vậy, cứ một mạch phẩy qua phẩy lại, tiếp đó đưa ra nắm lấy thứ đồ đang luyện chế, luồng lam sắc hỏa diệm liền trực tiếp bị thu lại vào trong thể nội Thiên Nhàn Tử.
– Túi Càn Khôn à túi Càn Khôn, túi Càn Khôn được hiệu xưng là “khả trang sơn hà, khả trang thiên địa” (có thể chứa được song núi, có thể nhét được trời đất)! Sao cái túi Tiểu Càn Khôn mà Thiên Nhàn Tử ta mô phỏng lại kém như vậy chứ? Nhiều nhất chỉ chứa nổi một ngọn núi mà thôi, hừ, thật là vô dụng, cái Tụ Lí Càn Khôn (tụ là ống tay áo, lí là trong, nghĩa tụ lí càn khôn là càn khôn trong tay áo, đây là tên một món bảo bối – vo vong) của ta còn lớn hơn cái túi Tiểu Càn Khôn này một chút!
Thiên Nhàn Tử vô cùng thất vọng mà vứt cái túi Tiểu Càn Khôn vào một góc của mật thất, phảng phất như vứt rác vậy.
– Bàn Cổ đại thần a, Hồng Câu đạo nhân a, các người nói xem, sao Thiên Nhàn Tử ta lại vô dụng như vậy chứ? Tốt xấu gì ta cũng là Tiên đế a, dùng Cửu Muội Chân Hỏa bản mệnh tùy liện luyện chế cũng ra tiên khí, nhưng sao ta cẩn thận mô phỏng Xích Tiêu để luyện chế mà lại chỉ luyện chế ra được tiên khí Xích Tiêu (phân thành sáu thanh tiên kiếm), lại bắt trước theo cái túi Càn Khôn đó, cái luyện chế ra được chỉ là túi Tiểu Càn Khôn, sao cách biệt lại lớn như vậy chứ?
Thiên Nhàn Tử bất lực hét lên.
Nhưng Thiên Nhàn Tử đã quên mất, tiên kiếm luyện chế thì rất dễ dàng, nhưng để luyện chế ra tiên kiếm có thuộc tính đặc thù thì lại rất khó. Sáu thanh tiên kiếm mà Thiên Nhàn Tử luyện chế ra phân biệt là Bạch Hồng, Tử Điện, Thanh Minh, Bách Lý, Tích Phong, Lưu Tinh. Sáu thanh kiếm lại có thể dung hợp với nhau thành tiên khí Xích Tiêu, tuy tiên khí Xích Tiêu chỉ là trung phẩm tiên khí nhưng luận về tốc độ còn còn nhanh hơn thượng phẩm tiên kiếm một chút.
Còn về túi Tiểu Càn Khôn lại càng không tầm thường.
Tiên khí có thẻ cất giữ đồ vật, luyện chế ra vô cùng khó khăn? Tụ Lí Càn Khôn? Cũng chỉ những tiên nhân đã dạt tới nhất cấp Tiên đế, Tụ Lí Càn Khôn mới có thể cất được một ngọn núi, những tiên nhân bình thường nhiều nhất cũng chỉ để được vài vật phẩm tùy thân mà thôi. Những tiên khí có thể cất giữ đồ vật so với những tiên khí có tính công kích và tính phòng ngự còn trân quý hơn rất nhiều.
Túi Tiểu Càn Khôn tuy chỉ là hạ phẩm tiên khí nhưng lại còn trân quý hơn cả trung phẩm tiên khí.
Phóng mắt nhìn khắp cả Côn Luân tiên cảnh cũng chẳng có tiên khí nào có thể cất giữ đồ vật. Cho dù là tiên kiếm Tường Kim, tiên khí Quy Nguyên châu cũng chẳng thể so sánh được với một tiên khí có thể cất giữ đồ vật.
Đột nhiên Thiên Nhàn Tử thởi dài một tiếng.
– Trăm triệu năm thời gian cuối cùng đã tới rồi, Phá Quân a, lão già ta thế này coi như là đã giữ lời rồi, còn về ai là chủ nhân cuối cùng của sáu thanh thần kiếm thì chẳng phải là việc ta cần quan tâm nữa!
Thiên Nhàn Tử từ trên giường mây đứng dậy. (Xóa 1 câu thừa, không có nghĩa của tác giả – vandai79)
Thiên Nhàn Tử một người phân thành sáu người, bất kì người nào cũng có thể xem là bản thể, bất kì người nào cũng có thể tính là phân thân của y, công lực cũng đều giống với bản thể, bản lĩnh cũng chẳng khác gì.
Tiên đế Thiên Nhàn Tử, một người mà tương đương với sáu tiên đế, còn về thần khí Xích Tiêu, tuy rằng có thích nhưng Thiên Nhàn Tử cũng chẳng cần, dù sao mỗi người cũng có những vũ khí mình yêu thích nhất, bảo bối của y so với thần khí Xích Tiêu cũng chẳng khác biệt gì lớn lắm.
– Phá Quân, lão ca phải đi rồi, ha ha, sáu thanh thần kiếm này xuất thế, chắc rằng các thế lực tại Tiên giới sẽ đều phái người hạ phàm cướp đoạt a, ha ha!
Trong mắt Thiên Nhàn Tử, mấy thế lực gì đó y chẳng để vào trong mắt.
Thiên Nhàn Tử vừa đi đến cửa thì liền đột nhiên dừng lại, y quay đầu nhìn lại sáu thanh tiên kiếm và túi Tiểu Càn Khôn mà y vừa mô phỏng luyện chế ra, mày khẽ nhíu lại.
– Ân, dù thế nào thì đây cũng là do Thiên Nhàn Tử ta phí tinh lực mà luyện chế ra, không thể để kẻ khác dễ dàng mang đi được!
Thiên Nhàn Tử nhìn thông đạo ở bên ngoài rồi khẽ mỉm cười, tiếp đó y vung tay ra áo một cái, một đạo cấm chế lập tức được thiết lập.
– Muốn vượt trên kẻ khác thì không thể tham tâm, ai không tham tâm thì mấy thứ đồ này tặng cho kẻ đó vậy.
Thiên Nhàn Tử đắc ý cười nói. Lúc này thông đạo vốn có trên mặt đất đã biến mất rồi, Thiên Nhàn Tử thân hình lóe lên rồi đi đến trung tâm của của lòng núi.
Trong trung tâm lòng núi.
Thiên Nhàn Tử nhìn thần kiếm Tử Điện rồi thở dài nói:
– Bị bó buộc của trăm triệu năm, chắc bây giờ ngươi đã khó chịu lắm rồi a? Đừng vội vã, đợi thêm bảy ngày nữa, năng lượng của quang tráo này không được ta bổ sung năng lượng nữa bảy ngày sau sẽ tự động tiêu tan thôi.
Thiên Nhàn Tử nhìn một loạt những thông đạo bên trong lòng núi, mày hơi nhíu lại.
– Với kiếm khí mà bản thân thần kiếm Tử Điện đã mang theo, cho dù là Đại La kim tiên cũng có thể bị trọng thương, những tu tiên giả ở phàm nhân giới đến bao nhiêu chết bấy nhiêu, ân, dọa chúng trước một chút, để bọn chúng biết được nguy hiểm, như vậy coi như là ta đã làm hết sức rồi.
Thiên Nhàn Tử khẽ nhắm mắt lại, vô số đạo tiên nguyên lực lan tỏa ra khắp cả ngọn Vân Vụ sơn, vô số đạo phù tượng thần bí được sinh ra, nhưng chỉ sau nháy mắt đã tiêu thất chẳng thấy đâu nữa.
– Được rồi, mấy đạo cấm chế đại trận này đã là những đại trận có uy lực nhỏ nhất mà ta biết, ân, không quan tâm nữa, cho dù tu tiên giả ở một tinh cầu chết sạch thì cũng có liên quan gì đến ta nào?
Thiên Nhàn Tử lẩm bẩm nói, tiếp đó cước đạp hư không và trực tiếp bay thẳng lên chín tầng trởi.
– Bùng!
Trời đất chất động một trận, lôi điện lóe lên, Thiên Nhàn Tử đã phá nát không gian mà rời khỏi Phàm Nhân giới.
Chúc mừng ngày phụ nữ Việt Nam 20 – 10
Nhóm dịch chúng tôi đang gặp chút khó khăn, rất mong anh em TTV ủng hộ tham gia dịch tại đây:
Tập 6: Phong khởi vân dũng
Chương 204: Thiên Nhàn li khứ
Thốn Mang
Dù gây ra cơn sốt không lớn bằng Bàn Long, thế nhưng tác phẩm cũng để lại một ấn tượng cho độc giả. Đây là một tác phẩm của tác giả Ngã Cật Cây Hồng Thị (Lão Cà Chua) nói về võ thuật mang hơi hướng đô thị, với tình tiết hấp dẫn cũng sẽ làm cho độc giả ngây ngất...
Lý Dương cười gượng gật gật đầu, lấy ra một cái máy cầm tay, nhìn vào bối cảnh màu mè trên chiếc máy, đó là một nữ hài mỹ lệ, Lý Dương mỉm cười, chỉ là tận sâu trong đôi mắt ấy lại ánh lên tia ưu uất, nhưng chỉ trong nháy mắt đã mất đi. Lý Dương đi vào trong phòng thay đồ của mình, thay đổi y phục luyện công, cầm lấy máy cầm tay nhẹ hôn một cái, rồi bỏ vào trong tủ.
Thốn Mang mang gam màu trầm ổn, nhẹ nhàng lại nhoi nhói tâm can độc giả, không phải vì thế mà thiên về tình cảm ướt át, với những cảnh sắc huấn luyện gay gắt, hay tình tiết gây cấn không thể nào bỏ qua được.