– Phốc!
Sắc mặt Hầu Tĩnh đỏ bừng lên, phun ra một hộc máu tươi, gục xuống. Lý Dương sắc mặt đại biến. Chỉ trong chốc lát, cả đại trận đã bị oanh phá.
– Hô!
Lý Dương vung tay lên, đem Hầu Tĩnh thu vào túi Tiểu Càn Khôn, sắp xếp một khu vực riêng biệt trong túi Tiểu Càn Khôn cho Hầu Tĩnh dưỡng thương, đại trận bạo tạc, tám mươi vạn người nhất thời đình chỉ công kích, nhưng có không ít năng lượng vẫn còn oanh phá như trước, làm núi đá băng liệt, đất bụi tung lên mù mịt.
– Mộc Dịch, bổn tôn xem ngươi còn có cái gì để ỷ trượng nữa không!
Liệt Sơn Tôn Giả Lê Kiệt cười ha ha, mang theo tám mươi vạn người từ trên cao bay xuống.
Hơn tám mươi vạn người, cảnh tượng giống như châu chấu, che trời trùm đất hướng về phía Bích Lan sơn đánh tới, những người tu ma ở Bích Lan sơn vừa kinh ngạc vừa lạnh mình run rẩy, cả đám người bị dọa đến nhũn cả đầu gối.
– Ha ha…
Lý Dương ngửa đầu cười to.
Thanh âm cực lớn, vang vọng cả chân trời, không ngừng quanh quẩn trong những vách núi, tiếng cười cũng làm cho Liệt Sơn Tôn Giả hơi biến sắc.
– Lê Kiệt, là ngươi muốn chết, vậy không thể trách ta được.
Ánh mắt Lý Dương dừng lại ở Liệt Sơn Tôn Giả, trong mắt chỉ toan là sát ý.
Liệt Sơn Tôn Giả sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên ngừng lại, tám mươi vạn đại quân phía sau tự nhiên cũng ngừng lại. Cơ hồ toàn bộ đại quân đều cho rằng Liệt Sơn Tôn Giả nhất định sẽ ra lệnh, một tiếng chỉ huy đại quân chém giết Lý Dương. Nhưng cũng thực là kỳ quái, Liệt Sơn Tôn Giả không hề hạ lệnh công kích.
Bởi vì… trong lòng Liệt Sơn Tôn Giả không nắm chắc.
Hắn dùng thần thức điều tra Lý Dương, nhưng vẫn không có cách nào phát hiện thực lực của Lý Dương, tâm thần của Lý Dương đã là Ma Soái hậu kỳ, hơn nữa hắn dùng tới liễm tức thuật, Liệt Sơn Tôn Giả tự nhiên không thể kiểm tra thực lực của Lý Dương. Hơn nữa hắn vừa mới chứng kiến cái thủ pháp ” Tụ Lí Càn Khôn ” kinh khủng lúc nãy.
Chỉ vung ống tay áo lên, hai mươi vạn nhân mã biến mất như không. Công lực của Lý Dương rốt cục cao bao nhiêu? Liệt Sơn Tôn Giả không nắm chắc!
Bất quá… Liệt Sơn Tôn Giả Lê Kiệt lúc này đã ở vào thế cưỡi hổ rồi, đã cùng Lý Dương thù địch thì chỉ có giết Lý Dương mới có cơ hội bảo toàn mạng sống.
– Giết!
Lê Kiệt đột nhiên ra lệnh một tiếng, tự mình dẫn đầu nhằm phía Lý Dương, Lang Phủ và Lang Vũ phía sau hắn cũng lập tức chạy theo, còn những người khác thì chậm hơn một chút. Cảnh Lý Dương thu hai mươi vạn nhân mã vẫn còn nguyên trong mắt những người này.
Trên mặt Lý Dương có một nét cười lạnh, nhìn Lê Kiệt, Lang Phủ, Lang Vũ ba người đánh tới.
– Hô!
Đột nhiên gió nổi lên, từng đạo đao mang màu xanh sẫm đột nhiên xuất hiện bên ngoài thân Lý Dương, dựa theo một quỹ tích hỗn độn không ngừng xoay tròn, trong lúc nhất thời Lý Dương như chiến thần, đồng thời từng đạo ma nguyên lực điên cuồng chảy vào Chiến Thần Ngõa của Lý Dương.
– Hưu hưu…
Tiếng khí lưu dồn dập vang lên. Dưới chân Lý Dương, Chiến Thần Ngõa nhất thời bắt đầu biến hóa, Chiến Thần Ngõa bao trùm đến đầu gối, trên đầu gối có một mũi nhọn, trên đó phát xuất đạo đạo hắc sắc quang hoa, đồng thời những sóng gợn hình thành từ Hắc Diệm Linh Châu cũng bắt đầu rung động.
Lê Kiệt, Lang Phủ, Lang Vũ ba người nhất thời sắc mặt đại biến.
Nhìn thấy khí thế Chiến Thần Ngõa dưới chân Lý Dương, hiển nhiên là ma khí, còn là loại ma khí rất lợi hại, Lê Kiệt có thể khẳng định Chiến Thần Ngõa còn lợi hại hơn nhiều so với ma khí Viên Nguyệt của mình, còn nữa, đao mang màu trắng đang xoay tròn trên người Lý Dương, chỉ cần quỹ tích xoay tròn đã khiến cho trong lòng Lê Kiệt không yên tâm.
– Tôn giả?
Lang Phủ Lang Vũ hai người nhìn về phía Lê Kiệt.
– Không có thời gian hối hận đâu, không phải hắn chết, thì là chúng ta vong!
Trên mặt Lê Kiệt, vết sẹo hình trăng rằm nhất thời đỏ ké lên, méo xệch lên.
– Toại Hổ ba người này không ra tay, nếu bọn họ ra tay, chúng ta sẽ nắm chắc hơn.
Lang Phủ gằn giọng nói, Lang Vũ cũng rất tức giận.
– Đừng nói nữa, ba người bọn họ chỉ muốn chúng ta chết.
Lê Kiệt quát lạnh một tiếng:
– Chúng ta liều chết giết tên Mộc Dịch rồi nói tiếp!
Không phải ngươi chết, tựu thị ta vong.
Lê Kiệt, Lang Phủ, Lang Vũ ba người toàn thân kình khí dâng tràn, năng lượng hiển nhiên đã bộc phát đến cực hạn. Ba người hóa thành tàn ảnh bay về phía Lý Dương.
– Hôm nay, ta muốn cho các ngươi thấy sự lợi hại của Ma Thần Lục Tuyệt!
Lý Dương hừ lạnh một tiếng.
– Xuyên Vân Toa Vụ!
Thân hình Lý Dương hóa thành tàn ảnh, như mây mù mờ ảo, trong nháy mắt lao vào ba người.
– Mẹ nó, thân pháp tiểu tử này quá quỷ dị.
Ba người Lê Kiệt rất giận dữ, ba người vây công, mà ngay cả chéo áo của Lý Dương cũng không thể chạm đến.
Lý Dương cười lạnh, Xuyên Vân Toa Vụ, Ma giới chí tôn thân pháp, đâu phải bọn người Liệt Sơn Tôn Giả Lê Kiệt có khả năng tưởng tượng. Lý Dương như một trận gió, mặc dù tốc độ ba người Lê Kiệt cũng rất nhanh, nhưng không thể bằng Lý Dương phiêu dật, ba người căn bản không thể đến gần được Lý Dương.
Đột nhiên Lý Dương nhãn tình sáng lên, trên mặt có một cổ tiếu ý tàn khốc.
Ma Thần Lục Tuyệt công kích – Phá Sơn Liệt Không!
Thượng phẩm ma khí Chiến Thần Ngõa – Tuyệt sát trắc thích!! (cú đá chết người)
Chân phải Lý Dương trong nháy mắt mạnh như núi đổ, phá không lao tới, đạo đạo sóng gợn xuất hiện trong không gian, Chiến Thần Ngõa là thượng phẩm ma khí, uy lực cực lớn, thậm chí vượt qua cả Đao Phách, hơn nữa Phá Sơn Liệt Không còn có dao động, uy lực rất kinh khủng, tuyệt đối có thể giết người trong nháy mắt.
Chân phải Lý Dương nện ở mạnh vào ngực Lang Phủ.
– Ca sát!
Xương ngực Lang Phủ vỡ vụn, Lang Vũ rống to một tiếng, một thanh đại chùy xuất hiện trong tay phải hắn, hướng thẳng vào đầu Lý Dương đập mạnh, trên mặt Lý Dương đột nhiên xuất hiện một nụ cười âm hiểm.
Công kích cực nhu Ma Thần Lục Tuyệt – Đoạn Xuyên Phân Hải!
Thượng phẩm ma khí Chiến Thần Ngõa – Toàn phong tiên thối! (cái roi như bão tố)
Chân trái Lý Dương giống như một cái roi dài, uốn lượn theo quỹ tích kỳ dị, kịch liệt xoay tròn, hậu phát tiên chí, nện thẳng vào cằm Lang Vũ. Theo một tiếng ca sát, máu tươi tung tóe. Làm người ta khiếp sợ chính là, thân thể Lang Vũ lại run lên, đầu hắn vỡ tung, não văng tung tóe đầy trời.
“Xem ra uy lực của công kích cực nhu cũng chẳng kém gì công kích cực dương cả!” Trên mặt Lý Dương có chút tiếu ý tàn khốc, hắn không công kích Liệt Sơn Tôn Giả Lê Kiệt, Chiến Thần Ngõa có dao động rất mạnh, cộng thêm với Ma Thần Lục Tuyệt của hắn, cũng có thể đối phó được với Ma Soái tiền kì như Lang Phủm Lang Vũ mà thôi, muốn phá phòng ngự của Lê Kiệt, quả thật rất khó nói.
Trước tiên phải diệt trừ Lang Phủ Lang Vũ, sau đó từ từ đối phó với Lê Kiệt.
– Hô hô…
Lang Phủ và Lang Vũ lúc này dùng ma nguyên lực điên cuồng chữa trị vết thương, nhờ nguyên thần bất diệt, nên họ cũng không chết. Cho dù đầu vỡ nát, cũng có thể khôi phục rất nhanh. Mắt thấy Lang Phủ và Lang Vũ hai người sắp hoàn toàn khôi phục rồi, Lê Kiệt tập trung đuổi giết Lý Dương, nhưng không cách nào bắt kịp được Lý Dương.
Lý Dương tránh né công kích của Lê Kiệt, rồi bay tới bên cạnh Lang Phủ.
– Ha ha. Đi tìm chết!
Lý Dương thân hình khẽ lắc, nhất thời hóa thành một trận cuồng phong, nhằm phía Lang Phủ. Lang Phủ căn bản không có thời gian phản ứng, đầu gối của Lý Dương đã mạnh vào ngực Lang Phủ.
Ma Thần Lục Tuyệt cực dương công kích – Phá Sơn Liệt Không!
Thượng phẩm ma khí Chiến Thần Ngõa công kích cực mạnh – Tất cái thiết chàng (đầu gối sắt).
Chỗ mạnh nhất của Chiến Thần Ngõa là cái gì? Bàn chân? Không, là đầu gối, đầu gối có một mũi nhọn có thể làm uy lực công kích một lần nữa gia tăng. Có Phá Sơn Liệt Không làm tăng chấn phúc, uy lực rất kinh khủng, đạt tới một bước hãi nhân. Một đầu gối sắt, trong nháy mắt đã phá tan lồng ngực của Lang Phủ.
– Bồng!
Đối mặt với mũi nhọn ở đầu gối Chiến Thần Ngõa, linh giáp bảo vệ trái tim nhất thời vỡ vụn, chỉ nghe một tiếng “Bùng”, cả trái tim đã bạo tạc, Lang Phủ nhất thời thét lên một tiếng, nguyên thần muốn bỏ chạy. Bất quá, mũi nhọn ở Chiến Thần Ngõa đột nhiên bộc phát ra mười đạo đao mang.
Đao mang bộc phát, trong nháy mắt chém nát nguyên thần.
Lang Phủ chết trận!
– Ngươi giết đại ca ta!
Lang Vũ hét lớn một tiếng, chiến chùy trong tay múa lên như gió, điên cuồng đập xuống Lý Dương.
– Lang Phủ!
Liệt Sơn Tôn Giả Lê Kiệt cũng rất giận dữ, Lang Phủ, Lang Vũ chính là cánh tay phải của hắn. Vậy mà Mộc Dịch dưới sự công kích của mình, ngược lại vẫn có thể giết Lang Phủ, hắn làm sao không giận được?
Hai người một lần nữa đuổi giết Lý Dương.
– Oanh!…Oanh!…Oanh!…Oanh!…Oanh!…
Lý Dương cả người quay về Liệt Sơn Tôn Giả Lê Kiệt, hai chân điên cuồng đá ra, không ngừng ngăn cản công kích của Liệt Sơn Tôn Giả. Chiến Thần Ngõa là nơi phòng ngự cực mạnh trên toàn bộ thân thể của Lý Dương, Chiến Thần Ngõa có thể đem công kích đối phương giảm đi chín tầng, đồng thời phía dưới Chiến Thần Ngõa, mặt ngoài bàn chân còn có đao mang lưu chuyển, không ngừng đánh tan mọi công kích.
Trải qua hai tầng phòng ngự Chiến Thần Ngõa cộng với hộ thể đao mang, cho dù là Lê Kiệt, cũng không thể làm Lý Dương bị thương.
– Hô!
Xuyên Vân Toa Vụ, giống như u linh, thân hình Lý Dương đột nhiên phiêu bồng, lướt ngang không hề theo một quy luật nào cả, đồng thời chân phải như u linh, như một thần long bay trong mây, đột nhiên đánh thẳng về phía sau trúng vào Lang Vũ lúc này không có chút phòng bị nào.
Ma Thần Lục Tuyệt cực dương công kích – Phá Sơn Liệt Không!
Thượng phẩm ma khí Chiến Thần Ngõa – Xuyên tâm hậu thích! (cú đá ngược xuyên tim)
– Làm sao như vậy được?
Lang Vũ lẩm bẩm nói, nhưng chân phải của Lý Dương giống như một quả đạn đại bác xuyên vân mà đến, nện ở mạnh vào xương mỏ ác của Lang Vũ. Dưới chấn động của Phá Sơn Liệt Không, cả xương ngực của Lang Vũ bị chấn nát, Chiến Thần Ngõa trực tiếp va chạm với giáp linh bọc trái tim.
Linh giáp vỡ vụn, trái tim nát bấy.
Đao mang ở mũi chân bộc phát, trong nháy mắt chém nát nguyên thần
Lang Vũ chết trận.
Từ đầu tới đuôi, Lang Vũ vẫn chưa có phản ứng gì. Lang Vũ vừa mới thấy Lý Dương và Lê Kiệt đang giao chiến, nhưng Lý Dương lại trong nháy mắt vận dụng Xuyên Vân Toa Vụ. Quỷ mị thay đổi vị trí, rồi sau đó một chân đã ngược về phía sau xuyên qua tim của hắn. Lý Dương vẫn quay lưng về Lang Vũ, dùng một cước đá ngược xuyên tim, đá nát trái tim hắn, chém nát nguyên thần hắn.
Hơn tám mươi vạn người.
Bích Lan sơn hơn tám ngàn người cũng ngây người.
Im lặng như tờ.
– Oanh…
Giống như pháo nổ, cả tám ngàn người Bích Lan sơn cùng hoan hô nhiệt liệt. Hiển nhiên cả đám đều thập phần kích động, điên cuồng khi thấy Lý Dương chiến thắng. Còn trận doanh khổng lồ của hơn tám mươi vạn người thì hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều thấy được biểu hiện của Lý Dương, dưới công kích điên cuồng của Liệt Sơn Tôn Giả, lại giống như đang đi dạo. Liệt Sơn Tôn Giả không thể uy hiếp hắn chút nào, lại đồng thời giết cả Lang Phủ lẫn Lang Vũ hai đại cao thủ cấp bậc Ma Soái.
“Ma Thần Lục Tuyệt quả nhiên lợi hại, không biết Bá Vương tự mình thi triển ra thì uy lực đến đâu nữa.” Lý Dương thầm nghĩ trong lòng, Ma Thần Lục Tuyệt của hắn là do Hạng Vũ truyền lại. Chỉ là một bộ phận mà Hạng Vũ đã cảm ngộ. Hạng Vũ tự nhiên cảm ngộ cao hơn nhiều so với Lý Dương.
Còn Hạng Vũ cũng chỉ nhờ vào cảm ngộ từ những lĩnh ngộ của Xi Vưu Đại Tôn về Ma Thần Lục Tuyệt.
– Hỗn đản, có bổn sự đừng trốn, cùng bổn tôn quang minh chánh đại đánh nhau một hồi!
Liệt Sơn Tôn Giả Lê Kiệt sắp điên rồi, người có địa vị càng cao, tự nhiên càng cần thể diện. Hôm nay, dưới con mắt của hơn tám mươi vạn người, nhưng Liệt Sơn Tôn Giả lại không thể làm Lý Dương bị thương chút nào, ngược lại để cho Lý Dương giết hai viên Đại tướng của mình.
– Được, ta sẽ đánh với ngươi một trận quang minh chánh đại!
Thân hình Lý Dương đột nhiên phiêu hốt mấy chục thước, đứng thẳng trên mặt đất, mỉm cười nhìn Liệt Sơn Tôn Giả đang gần như điên cuồng. Từ đầu tới đuôi, Lý Dương đều chưa xuất ra thực lực chân thật. Vũ khí mạnh nhất của hắn vẫn chưa được sử dụng.
Bi sát!
Tâm thần công kích!
Liệt Sơn Tôn Giả Lê Kiệt nhìn chằm chằm vào Lý Dương, ánh mắt như muốn khoan thủng cả Lý Dương, tràn ngập oán hận, vô luận là tay phải tay trái của mình bị giết, cũng như trước mặt hơn tám mươi vạn người hoàn toàn mất thể diện, cũng đủ để làm cho hắn phát cuồng.
– Oanh!
Liệt Sơn Tôn Giả đột nhiên dậm mạnh chân xuống đất, núi đá ầm ầm vỡ vụn, còn bản thân Liệt Sơn Tôn Giả dựa vào phản lực cú đạp đó, tăng tốc độ của mình trong nháy mắt đạt tới cực hạn, giống như một đạo quang mang, nhằm phía Lý Dương lao tới.
– Hát!
Lý Dương đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, năng lượng trên người bộc phát trăm phần trăm. Giống như lúc trước, thân thể Lý Dương dung hợp với bi sát, nhưng nhưng vẫn không sử dụng. Nhưng lúc này, Lý Dương đã sử dụng.
– Xì xì…
Mọi nơi trên toàn thân Lý Dương xuất hiện những hoa văn màu xanh, năng lượng tâm thần bắt đầu khởi động, đồng thời Đao Phách của Lý Dương cũng rung động mãnh liệt, những hoa văn màu xanh trên Đao Phách cũng rung động theo, tựa hồ tất cả bộ vị trên toàn thân đồng thời được bao bọc trong những tia lửa điện màu xanh ngoằn ngoèo, tùy thời có thể xảy ra những biến hóa đặc thù.
– Hưu!
Đột nhiên từ giữa trán của Lý Dương, một tia chớp ấn kí màu xanh một lần nữa thoáng hiện.
– Oanh!
Lôi điện năng lượng trên cả Bích Lan sơn hướng về phía Lý Dương tụ tập, lôi điện năng lượng trong nháy mắt bắt đầu dung nhập vào cơ thể Lý Dương, dung nhập vào Đao Phách của Lý Dương. Nói đúng ra, lôi điện năng lượng dung nhập vào những tia lửa điện màu xanh, nhưng vì những tia điện màu xanh đó dung nhập vào cơ thể, dung nhập vào Đao Phách, do đó toàn thân Lý Dương kể cả Đao Phách cũng ẩn chứa lôi điện năng lượng.
– Ti ti…
Nhiều tia lôi điện năng lượng chạy loanh quanh trên người Lý Dương, đồng thời lôi điện năng lượng cũng từ Đao Phách của Lý Dương lóe ra. Trong lúc nhất thời, Lý Dương trông như Cửu Thiên lôi thần.
– Giết!
Lý Dương hét lớn một tiếng.
– Giết!
Liệt Sơn Tôn Giả Lê Kiệt cũng đã tới trước mặt Lý Dương.
Hai chân Lý Dương đột nhiên xoay như gió, đột nhiên đạp mạnh vào Liệt Sơn Tôn Giả, còn tia chớp màu xanh trên mi tâm Lý Dương đột nhiên lóe lên. Năng lượng tâm thần toàn thân Lý Dương hoàn toàn bộc phát.
– Oanh!
Liệt Sơn Tôn Giả đột nhiên rùng mình, trong lúc nhất thời tâm thần chấn động. Không còn biết phương hướng, không thấy gì nữa, cũng không nghe không gì cả. Nhưng dù sao tâm thần hai người cũng tương đương này chỉ trong chốc lát, Liệt Sơn Tôn Giả đã khôi phục lại như thường. Nhưng cái “Chốc lát” Này đã đủ cho Lý Dương công kích rồi.
– Hưu!
Đao Phách, Phá Sơn Liệt Không!
Nhưng thân thể của Liệt Sơn Tôn Giả quá cường hãn, hạch tâm của người tu ma là thân thể, độ cường hãn thân thể đạt tới một mức hãi nhân. Lý Dương có thể phá phòng ngự của bọn người Lang Phủ, nhưng không thể phá được phòng ngự của Liệt Sơn Tôn Giả.
Bất quá –
– Hưu!
Đao Phách trong nháy mắt bắn thủng mắt Liệt Sơn Tôn Giả, nơi có phòng ngự yếu nhất, chui vào đầu hắn, rồi chạy thẳng xuống phía dưới, bay thẳng về trái tim!
– Oanh!
Xét nát mọi chướng ngại, Đao Phách bay thẳng xuống, trực tiếp hướng về phía trái tim.
– Đi tìm chết!
Lý Dương hét lớn một tiếng.
Còn lúc này Liệt Sơn Tôn Giả cũng đã tỉnh lại. Trên mặt cũng có chút lãnh ý, tay phải hoa lên, một thanh Viên Nguyệt loan đao đột nhiên xuất hiện.
Ma khí Viên Nguyệt!
– Chết!
Ma khí Viên Nguyệt phát ra những hoa văn mờ ảo màu đỏ động lòng người, hướng về phía Lý Dương.
Thốn mang Tập 8 Phiêu Tuyết
Chương 267: Bính tử nhất chiến
Thốn Mang
Dù gây ra cơn sốt không lớn bằng Bàn Long, thế nhưng tác phẩm cũng để lại một ấn tượng cho độc giả. Đây là một tác phẩm của tác giả Ngã Cật Cây Hồng Thị (Lão Cà Chua) nói về võ thuật mang hơi hướng đô thị, với tình tiết hấp dẫn cũng sẽ làm cho độc giả ngây ngất...
Lý Dương cười gượng gật gật đầu, lấy ra một cái máy cầm tay, nhìn vào bối cảnh màu mè trên chiếc máy, đó là một nữ hài mỹ lệ, Lý Dương mỉm cười, chỉ là tận sâu trong đôi mắt ấy lại ánh lên tia ưu uất, nhưng chỉ trong nháy mắt đã mất đi. Lý Dương đi vào trong phòng thay đồ của mình, thay đổi y phục luyện công, cầm lấy máy cầm tay nhẹ hôn một cái, rồi bỏ vào trong tủ.
Thốn Mang mang gam màu trầm ổn, nhẹ nhàng lại nhoi nhói tâm can độc giả, không phải vì thế mà thiên về tình cảm ướt át, với những cảnh sắc huấn luyện gay gắt, hay tình tiết gây cấn không thể nào bỏ qua được.