Chương 291: Bất khả nhục

Bất khả nhục

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
– Phệ Tâm Trùng!
Phong Thiện Lãnh đang đứng một bên nãy giờ vẫn nhắm mắt tĩnh tu bỗng đột nhiên mở choàng mắt mở, lạnh như băng nhìn Lý Dương:
– Mộc Dịch, Phệ Tâm Trùng rốt cuộc là chuyện gì thế, ngươi nói cho rõ ràng hơn xem nào?
Phong Thiện Lãnh khác với Phong Thiện Di, Phong Thiện Di luôn luôn làm bộ làm tịch, nhưng Phong Thiện Lãnh lại lạnh lùng cuồng ngạo.
Trong mắt Phong Thiện Lãnh, Lý Dương cho dù như thế nào cũng chỉ là thuộc hạ của Kha Phong Ma Vương, dù sao Phiêu Tuyết Sơn mạch cũng thuộc về Kha Phong Ma Vương, hắn là cánh tay phải của Kha Phong Ma Vương, tự nhiên địa vị của hẳn phải cao hơn Lý Dương, nên hắn lên giọng với Lý Dương cũng là chuyện đương nhiên.
– Nói rõ ràng? Ta phải nói như thế nào mới là rõ ràng?
Lý Dương mỉm cười nói, trong lòng rất khó chịu với Phong Thiện Lãnh.
Lúc này sắc mặt Phong Thiện Di cũng trở nên nghiêm túc:
– Mộc Dịch huynh đệ, Phệ Tâm Trùng nguy hiểm phi thường đó, ngươi phải nói cho rõ ràng, Phệ Tâm Trùng này rốt cuộc có biến thành nhân dạng hay chưa, nếu đã biến thành hình người, sự tình đó có thể rất nguy hiểm.
– Rốt cuộc có biến thành hình người chưa?
Phong Thiện Lãnh cũng nhìn chằm chằm Lý Dương nghiêm túc hỏi.
– Ta làm sao biết được? Tóm lại, người của ta chỉ mới tiến vào thông đạo là đã chết hếtt. Các ngươi muốn khai thác Thiên Linh Thạch thì cứ đi mà khai thác. Dù sao chúng ta sẽ không phái người khai thác mấy thứ linh thạch quáng mạch đó đâu.
Lý Dương cười nói:
– Về phần kiểm sóat việc khai thác Thiên Linh Thạch quáng mạch, xin Kha Phong Ma Vương phái người kiểm soát cũng được. Nếu tin chúng ta, chúng ta sẽ hỗ trợ trông chừng quáng mạch cho. Chúng ta cũng sẽ không dám làm gì đâu. Bất quá… dù sao đi nữa thì người của chúng ta sẽ không vào thông đạo đó một lần nữa.
Phong Thiện Lãnh và Phong Thiện Di liếc mắt nhìn nhau.
Đột nhiên Phong Thiện lạnh lùng cười:
– À, ai biết chuyện việc xuất hiện Phệ Tâm Trùng sào huyệt trong Thiên Linh Thạch quáng mạch là thiệt hay giả? Đến giờ, mới chỉ có ngươi ở đây dọa chúng ta thôi. Nếu chỉ bằng vào những câu nói đầu tiên của các ngươi mà bỏ qua Thiên Linh Thạch quáng mạch, làm sao ta ăn nói được với Ma Vương bệ hạ.
Phong Thiện Di cũng gật đầu, hiển nhiên, hai huynh đệ không thể chỉ vì những lời của Lý Dương mà bỏ qua chuyện Thiên Linh Thạch quáng mạch. Ít nhất cần phải tự mình đến xem mới được.
– Mộc Dịch, mời dẫn đường, trực tiếp đưa chúng ta đi chỗ có Thiên Linh Thạch quáng mạch xem sao.
Phong Thiện Lãnh đứng lên nói. Nói rồi liền đi ra ngoài, nhưng ngoái lại vẫn thấy Lý Dương bất động, trong mắt hiện lên một tia lãnh quang, quay lại khiển trách Lý Dương.
– Còn không đi trước dẫn đường đi?
Trong lòng Lý Dương rất căm tức, Phong Thiện Lãnh quả là coi thường mình, hắn coi mình là cái gì đây?
Lý Dương đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Phong Thiện Lãnh, cười lạnh nói:
– Phong Thiện Lãnh, ngươi làm gì bắt ta phải nghe lời ngươi. Ngươi bất quá là thủ hạ của Kha Phong Ma Vương bệ hạ, ta cũng vậy. Hơn nữa ta còn là thủ lĩnh của cả Phiêu Tuyết Sơn mạch. Xét địa vị, ngươi là cái gì mà dám so với ta, đừng có ở trước mặt ta làm bộ vênh vang. Còn dám hoênh hoang trước mặt ta một lần nữa, mẹ nó, biến đi cho ta! Đúng là nhìn không thuận mắt mà.
– Láo. Mộc Dịch, ngươi dám bất kính đối với ta hả.
Phong Thiện Lãnh giận dữ.
Hắn bình thường là sứ giả của Kha Phong Ma Vương, người khác khi gặp hắn đều phải vô cùng cung kính, không ai dám bất kính đối với hắn, bây giờ Lý Dương dám đối xử với hắn như thế, hắn đương nhiên phải bạo nộ.
Một nỗi giận bùng lên dữ dội, hoàn toàn vô thức, hoàn toàn chịu sự khống chế của Lý Dương. Như không thể chấp nhận việc Lý Dương bị người khác vũ nhục. Tính tình Lý Dương cũng rất ương bướng, vô luận từ quá khứ khi ở An Toàn cục, cho đến khi gặp được Hạng Vũ, cũng không ai dám xem hắn là “nô tài” như thế.
Trong đại sảnh bỗng vô duyên vô cớ nổi cơn bão tố, một bầu không khí chết chóc nhất thời tràn ngập cả đại sảnh, Lý Dương khẽ cúi đầu, trong mắt hiện lên khôn cùng hỗn độn, hiện lên Khai Thiên Tích Địa của Bàn Cổ, những cảnh tượng cổ xưa bỗng xuất hiện. Lúc này, Lý Dương như không còn khống chế được mình nữa.
– Đệ đệ, câm miệng.
Phong Thiện Di cũng cảm thấy không khí không ổn, vội vàng chỉnh lại đệ đệ mình.
Lý Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn hỗn độn nữa, không phải là Khai Thiên Tích Địa, mà là một đạo thiểm điện. Hắc sắc thiểm điện, xé rách hỗn độn, hắc sắc thiểm điện hủy diệt tất cả!
Thiên uy, không thể xâm phạm.
– Ngươi, muốn chết sao?
Lý Dương mắt lạnh lùng nhìn Phong Thiện Lãnh, Phong Thiện Lãnh hoảng hốt nhận ra tựa hồ có một đạo hắc sắc thiểm điện từ trong mắt Lý Dương lóe lên…
– Oanh long long…
Dường như trong nháy mắt, mây đen bao phủ cả bầu trời khôn cùng, đồng thời mây đen áp xuống đỉnh đầu, áp lực cường đại trong nháy mắt xâm nhập cả tâm thần, thậm chí còn làm cho Phong Thiện Lãnh và Phong Thiện Di cảm thấy một cảm giác khó thở, trong lòng bất giác sinh ra một nỗi sợ hãi.
– Hô hô…
Mặc dù đã là cao thủ Ma Vương sơ kì, đã sớm không cần hít thở nữa, nhưng khi đối mặt với áp lực kia không hiểu sao lại cảm thấy khó thở, làm hai người bọn chúng không nhịn được phải thở dồn dập.
– Oanh!
Một cổ năng lượng vô hình làm chấn động nguyên thần của Phong Thiện Lãnh và Phong Thiện Di, như một nguyên tắc nguyên thủy nhất trong qui tắc thiên địa, quy tắc của hỗn độn thế giới bỗng giáng xuống, nguyên thần của hai người không bị tổn thương gì, nhưng lại vĩnh viễn không thể biến hóa nữa.
Nói cách khác, hai người cho dù có tu luyện bao lâu nữa, cũng không cách nào đột phá nổi.
Phong Thiện Lãnh và Phong Thiện Di cảm thấy trong lòng mê muội, mặc dù vẫn còn rất tỉnh táo.
– Ta bị sao vậy?
Lý Dương chỉ cảm thấy vừa rồi hắn bộc phát ra một cơn giận, thậm chí còn có ý muốn giết chết Phong Thiện Lãnh.
“Bây giờ còn không phải lúc có thể chính diện giao phong với Kha Phong Ma Vương, thôi thì tha cho Phong Thiện Lãnh một mạng.” Trong lòng âm thầm tự nhủ. Hít sâu một hơi, ngăn chặn cơn bạo ngược kia, cổ áp lực cường đại đó như gió thổi mây tan từ từ biến mất.
Sắc mặt Phong Thiện Lãnh và Phong Thiện Di hơi tái đi, nhưng bên trong cũng chưa phát hiện thấy có gì bất ổn.
– Phong Thiện Lãnh, ngươi nhớ lại đi, không phải là một con chó của Kha Phong Ma Vương? Đừng đắc tội với nhiều người quá. Người nào cũng sẽ có một ngày, đến lúc đó họ đến kiếm ngươi trả thù, ngươi có thể cũng tiêu đời luôn. Đây là lời nhắc nhở cuối cùng cho tiểu tử ngươi.
Lý Dương nhìn Phong Thiện Lãnh lạnh lùng nói.
Phong Thiện Lãnh mặt đỏ lên, trong lòng lửa giận thiêu đốt.
Phong Thiện Di cũng căm tức, nhưng hắn căm tức chính đệ đệ mình!
– Đệ đệ, ngươi tĩnh táo cho ta, đến bây giờ chúng ta vẫn nhìn không thấu thực lực của Lý Dương. Hơn nữa hắn có thể thống nhất cả Phiêu Tuyết Sơn. Ngươi tưởng hắn là người bình thường sao? Với người như vậy mà ngươi còn dám kiêu ngạo, quả thực hết muốn sống rồi. Bỏ cái vẻ mặt đó đi, ngươi bây giờ đang nói chuyện với thủ Tổng lĩnh của Phiêu Tuyết Sơn mạch, chứ không phải bát đại thành chủ nho nhỏ đâu. Nếu không tìm hiểu rõ việc Thiên Linh Thạch quáng mạch, ngược lại còn làm cho Mộc Dịch “làm tới”, đến lúc đó, Kha Phong Ma Vương…
Phong Thiện Lãnh nghe mấy chữ “Kha Phong Ma Vương”, trong lòng nhất thời cả kinh, giống như bị dội một thùng nước lạnh vào ngày mùa đông.
Phong Thiện Lãnh biết rõ Kha phong Ma Vương kinh khủng như thế nào.
– Hắc, Mộc Dịch huynh đệ, đệ đệ ta có cái tính này, ngươi đừng chấp hắn.
Phong Thiện Di vỗ vai Lý Dương, tựa hồ rất thân mật.
Lý Dương hừ lạnh một tiếng. Trực tiếp đi vào trong. Thanh âm vang vọng cả trong đại sảnh:
– Hôm nay vừa mới về, còn mệt lắm. Chờ ngày mai, sẽ đưa hai vị đi tới chỗ Thiên Linh Thạch quáng mạch. Nếu hai vị không muốn chờ, có thể tự mình đi đến đó.
Thanh âm vừa dứt, nhân ảnh đã biến mất khỏi đại sảnh. Điều này làm cho Phong Thiện Di và Phong Thiện Lãnh giận điên người. Nhưng, cổ uy áp kinh khủng của Lý Dương vừa rồi đã làm bọn chúng tỉnh người ra. Bọn chúng thậm chí còn có cảm giác, Lý Dương vừa mới bạo nộ tựa hồ còn kinh khủng hơn cả Kha Phong Ma Vương.
– Đệ đệ, Mộc Dịch nói, ngươi phải bình tĩnh lại. Ngươi luôn luôn coi thường bát đại thành chủ, làm bọn hắn ấm ức. Ngươi phải biết rằng, ai cũng có thể có một ngày đột phá, lỡ ngày nào đó có người kiếm ngươi báo thù, hừ!
Phong Thiện Lãnh vẫn nhắm mắt, không thèm nhìn đến ca ca mình một cái. Phong Thiện Di cũng bất lực.
Màn đêm buông xuống.
Trong mật thất Lý Dương bắt đầu lẳng lặng nghiên cứu Ma Thần Lục Tuyệt.
“Chẳng biết vì sao, sau khi bị Ma Đế Lưu Ly dùng khí thế áp bức, thần thức của ta lại thay đổi rất lớn. Ngay cả Ma Đế hậu kỳ cao thủ cũng nhìn rất rõ ràng. Hơn nữa việc cảm ngộ thiên đạo tự nhiên cũng rõ ràng hơn nhiều.” Lý Dương rất kỳ quái.
Lý Dương cũng không thể hiểu lý do vì sao nguyên thần lột xác. Lúc trước hắn chỉ biết là cố hết sức chống đỡ với áp lực của Ma Đế Lưu Ly, rồi sau đó một cơn đau đớn kịch liệt. Tiếp theo nguyên thần của Lý Dương liền lột xác thành công. Hắn cũng không biết nguyên thần của mình thay đổi như thế nào.
Mắt khẽ nhắm lại.
Lý Dương lẳng lặng tìm hiểu Ma Thần Lục Tuyệt. Trước nay, Lý Dương lĩnh ngộ Ma Thần Lục Tuyệt thua xa Hạng Vũ, còn Hạng Vũ chỉ lĩnh ngộ phỏng chừng một phần mười của Ma Thần Lục Tuyệt.
Dù sao Lý Dương cũng không được học Ma Thần Lục Tuyệt. Nguyên bản. Có lẽ chỉ có Xi Vưu Đại Tôn tự mình truyền thụ cho Lý Dương thì Lý Dương mới có thể tìm được bản đầy đủ của Ma Thần Lục Tuyệt.
Thời gian từ từ trôi qua, một đêm đã qua đi.
Mắt Lý Dương hé mắt, mỉm cười “Hôm nay tốc độ lĩnh ngộ quả thật kinh người, một ngày có thể so với mười năm.”
Song, cho dù thiên phú cao thì tâm thần tu vi muốn đạt tới Ma Đế cấp bậc ít nhất cũng phải mấy ngàn ngàn năm. Lý Dương cho dù lĩnh ngộ rất nhanh, cũng phải mất một thời gian rất lâu mới có thể đạt tới cấp bậc Ma Đế.
“Phong Thiện Lãnh, hừ, hôm nay Phá Sơn Liệt Không của ta lại có chút lĩnh ngộ mới, tin rằng công kích cũng sẽ gia tăng một chút, đối mặt với Phong Thiện Lãnh thì cũng dễ dàng thôi.” Lý Dương thầm nghĩ. Hắn thở ra một hơi, đứng dậy, rời mật thất.
Xuyên qua thông đạo, đi tới đại sảnh.
– Sao, hai vị chờ ở đây từ sáng sớm à?
Lý Dương thấy Phong Thiện Di Phong Thiện Lãnh, mỉm cười nói.
Lily cũng vào đại sảnh, nhìn Lý Dương nói:
– Nhị vị Phong đại nhân ở nguyên đêm ở đại sảnh, bọn họ không hề đi nghỉ.
Suốt một đêm, người hai Phong Thiện Di hoàn toàn đứng ở đại sảnh.
– Ha ha, tu luyện mà thôi, tới cảnh giới của chúng ta, ở đâu tu luyện cũng được. Tốt lắm, Mộc Dịch huynh đệ, bây giờ có thể đưa chúng ta đi chỗ có linh thạch quáng mạch chưa?
Phong Thiện Di cười nói, còn Phong Thiện Lãnh vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng.
– Đi, chúng ta đi thôi.
Lý Dương nói rồi liền cưỡi Thanh Vân trường kiếm, quay đầu bay khỏi đại sảnh. Hai người Phong Thiện Di Phong Thiện Lãnh lập tức cưỡi mây bay theo, nhân mã rồi tùy tùng của chúng đã đợi ở ngoài Bích Lan Sơn, thấy Phong Thiện Di huynh đệ đến, cả đám người này cũng bay theo về phía nam của Phiêu Tuyết Sơn mạch.
Trên đại điện Kha Phong Sơn.
– Huyết Tích, ta phải lấy cho được Thiên Linh Thạch quáng mạch, ta lo huynh đệ Phong gia sẽ gặp phải sự tình ngoài ý muốn. Ta vẫn có cảm giác là Mộc Dịch không phải người tầm thường.
Kha phong Ma Vương nhăn tít mày.
Thiên Linh Thạch là quáng thạch cực kỳ trân quý, Kha Phong Ma Vương làm sao có thể để Lý Dương chiếm được? Tuy nói Phong Thiện Di và Phong Thiện Lãnh đều là cao thủ Ma Vương tiền kì, nhưng Kha Phong Ma Vương vẫn lo lắng hai người gặp phải sự tình bất hảo.
– Chủ nhân, thuộc hạ nguyện ý xuất mã, đứng ra giải quyết việc này.
Bóng đen phía sau Kha Phong Ma Vương lạnh lùng quỳ xuống nói.
Kha phong Ma Vương nở nụ cười:
– Tốt lắm, có ngươi ra tay, ta cũng an tâm, nhớ kỹ, không tiếc gì cả, cần phải chiếm Thiên Linh Thạch quáng mạch cho bằng được, cho dù tiêu diệt sạch nhân mã của Mộc Dịch, ra cũng không tiếc. Đây là Ma Vương lệnh, tới khi gặp phải sự tình trọng yếu, có thể trực tiếp vận dụng Ma Vương lệnh, ra lệnh Phong gia huynh đệ tuân lệnh của ngươi.
Nói rồi, một khối hắc sắc lệnh bài liền bay vào tay của lạnh lùng kia.
– Tuân lệnh!
Lập tức, bóng đen kia liền hư không tiêu thất.
Trời xanh mây tạnh, mấy người Lý Dương hoặc ngự kiếm, hoặc đằng vân giá vũ, bay thẳng đến phía nam Phiêu Tuyết Sơn mạch, nơi có Thiên Linh Thạch quáng mạch.
Trước mắt đã xuất hiện Hạp cốc.
– Theo ta tới đây!
Lý Dương lạnh nhạt nói, lập tức thân thể hóa thành một vệt đen, bay thẳng xuống dưới.
Hai người Phong Thiện Di, Phong Thiện Lãnh cũng lập tức đuổi theo, hướng hạp cốc bay xuống, phía sau hơn mười thủ hạ của bọn chúng cũng vội vàng đuổi theo, hóa thành một dải lưu quang, cùng tiến vào trong hạp cốc.
Trong Hạp cốc.
Lý Dương vừa hạ xuống hạp cốc, trong hạp cốc thấy gần ngàn người đang trông coi quáng mạch lập tức quỳ xuống:
– Thuộc hạ bái kiến Mộc Dịch đại nhân.
Lý Dương khẽ gật đầu, rồi đến thẳng thông đạo vào mỏ Thiên Linh Thạch quáng mạch.
Đoàn người Phong Thiện Di cũng theo bên cạnh Lý Dương, nhìn thông đạo sâu thăm thẳm, Phong Thiện Di quay về phía Lý Dương nghi hoặc hỏi:
– Mộc Dịch huynh đệ, thông đạo này là cửa vào mỏ Thiên Linh Thạch quáng mạch sao?
Lý Dương gật đầu:
– Đúng vậy, đây là thông đạo, trong đó có một ổ Phệ Tâm Trùng, nếu muốn tiếp tục khai thác, phải giải quyết Phệ Tâm Trùng trước. Ta đã đưa các ngươi đến rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm, không cần để ý tới ta.
Một thủ hạ cấp bậc Ma Tướng vào đình viện rất cung kính đưa một cái ghế cho Lý Dương ngồi.
Lý Dương cũng mặc kệ Phong Thiện Di và Phong Thiện Lãnh, giơ tay cầm lấy cái ghế rồi ngồi phịch xuống, tựa hồ chờ xem màn vui, muốn xem huynh đệ Phong Thiện Di Phong Thiện Lãnh rốt cuộc làm sao giải quyết được Phệ Tâm Trùng.
– Ba người các ngươi, đến xem trước đi?
Phong Thiện Di nhìn thông đạo sâu hun hút, nghĩ đến Phệ Tâm Trùng, trong lòng cũng phát lạnh, trực tiếp ra lệnh cho ba thủ hạ của mình. Ba gã đại hán đó nhất thời biến sắc, nhưng bọn chúng biết, một khi mình không tuân mệnh, phỏng chừng Phong Thiện Di sẽ trực tiếp giết bọn chúng ngay.
– Thuộc hạ tuân mệnh!
Ba người chỉ có thể vô cùng cẩn thận, thấp thỏm bất an từ từ bước vào thông đạo…
Tập 8: Phiêu Tuyết

Thốn Mang

Thốn Mang

Dù gây ra cơn sốt không lớn bằng Bàn Long, thế nhưng tác phẩm cũng để lại một ấn tượng cho độc giả. Đây là một tác phẩm của tác giả Ngã Cật Cây Hồng Thị (Lão Cà Chua) nói về võ thuật mang hơi hướng đô thị, với tình tiết hấp dẫn cũng sẽ làm cho độc giả ngây ngất...

Lý Dương cười gượng gật gật đầu, lấy ra một cái máy cầm tay, nhìn vào bối cảnh màu mè trên chiếc máy, đó là một nữ hài mỹ lệ, Lý Dương mỉm cười, chỉ là tận sâu trong đôi mắt ấy lại ánh lên tia ưu uất, nhưng chỉ trong nháy mắt đã mất đi. Lý Dương đi vào trong phòng thay đồ của mình, thay đổi y phục luyện công, cầm lấy máy cầm tay nhẹ hôn một cái, rồi bỏ vào trong tủ.

Thốn Mang mang gam màu trầm ổn, nhẹ nhàng lại nhoi nhói tâm can độc giả, không phải vì thế mà thiên về tình cảm ướt át, với những cảnh sắc huấn luyện gay gắt, hay tình tiết gây cấn không thể nào bỏ qua được. 

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset