Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
– Thái Cực phù ấn bị phá rồi, đại sự bất diệu!
Lão Tử trong lòng đại chấn, hắn lo lắng nhất là Lý Dương ở cùng chỗ với Khương Tuyết, một khi Lý Dương nhân đó cảm ngộ đại viên mãn thì thật đen đủi, bất quá Lý Dương cũng không thể vừa gặp Khươg Tuyết liền cảm ngộ đại viên mãn, chỉ là nói hiện tại cảm ngộ đại viên mãn nhẹ nhàng hơn nhiều mà thôi.
“Cộng Công đó còn đang vây khốn Nguyên Thủy sư đệ.” Lão Tử một bên cùng Xi Vưu đại chiến, một bên lo lắng trong lòng.
Hắn lo lắng, Nguyên Thủy Thiên Tôn sao có thể không lo lắng, nhưng bị Cộng Công điên cuồng trói buộc như vậy, hắn cũng không có biện pháp gì cả.
– Xi Vưu, xem chiêu!
Lão Tử đột nhiên thanh quang tụ tập vào quải trượng, mạnh mẽ đánh tới Xi Vưu, nơi quải trượng đi qua, không gian vỡ vụn.
Xi Vưu đại kinh: “Lý Nhĩ một chút đã phát điên rồi?” Lão Tử không ngờ dùng bổn mệnh năng lượng tới công kích hắn.
Bất quá Xi Vưu cũng không sợ, thanh quang bao lấy quyền đầu, một quyền đấm tới.
Lúc này, một đạo quang mang đột nhiên từ trong cơ thể Lão Tử bay ra, trực tiếp bay thẳng lên Tiên giới, Xi Vưu lúc này mới chú ý, nhất thời đại nộ nói:
– Lý Nhĩ, ngươi quả nhiên gian hiểm.
Lão Tử cười lạnh mấy tiếng, căn bản không đáp lời. Đạo thanh quang chính là Tam Bảo Ngọc Như Ý, Tam bảo ngọc như ý hóa thành một đạo thanh quang, trong lúc Xi Vưu nói, Tam Bảo Ngọc Như Ý đó đã đánh tới Cộng Công.
Thủy lưu cuồn cuộn, hoàn toàn trói lấy thân hình Nguyên Thủy.
– Ha ha, Nguyên Thủy, ngươi nghĩ rằng ngươi rất lợi hại sao?
Cộng Công cười lớn, trường thương trong tay ảo hóa vô số thương ảnh đâm tới Nguyên Thủy, Nguyên Thủy vội vàng dùng Bàn Cổ phiên đón đỡ, nhất thời rất chật vật, tiến lùi đã không còn nhanh như bình thường, thủy chi bổn nguyên này quả thực quá phiền toái.
– Cộng Công, tên man nhân nhà ngươi!
Nguyên Thủy nộ hỏa trùng thiên, cả khuôn mặt đỏ rực lên.
Thái Cực phù ấn bị phá khiến Nguyên Thủy càng lúc càng phẫn nộ, hắn muốn đi đối phó Lý Dương, nhưng lại bị Cộng Công không ngừng ngăn cản, hắn muốn trốn cũng không trốn được, hắn làm sao không phẫn nộ?
– A a… Tức chết ta thôi!
Nguyên Thủy điên cuồng vung Bản Cổ phiên, cương phong cường mãnh khiến thủy lưu chung quanh nhất thời đứt ra, đáng tiếc rút đao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, thủy lưu giây lát lại tiếp tục hình thành một chỉnh thể, hắn có điên cuồng nữa cũng vô dụng.
– Nguyên Thủy, tên hỗn dản nhà ngươi, ngươi nghĩ rằng ngươi rất phi thường sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi vượt hơn người khác, mạnh hơn Cộng Công ta sao? Luôn luôn gọi ta là man nhân, được, ta cho ngươi thấy sự lợi hại của tên man nhân ta, ta bảo, đừng nói trong nhất thời, kể cả mười năm trăm năm, ngươi cũng đừng mong chạy thoát!
Cộng Công cuồng nộ nói.
Thủy lưu nhất thời càng thêm nhanh chóng, lực tói buộc cũng mạnh hơn không ít, đây chính là sự lợi hại của Hỗn độn thủy linh.
Nguyên Thủy trong lòng có sốt ruột có tức giận cũng không có biện pháp gì, đột nhiên…
Một đạo thanh quang phảng phất như thiểm điện, vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện phía trên đầu Cộng Công, “Phanh!” một tiếng, đập lên thiên linh cái của Cộng Công. Đầu óc Cộng Công nhất thời choáng váng một trận.
– Cơ hội tốt!
Nguyên Thủy ánh mắt phát sáng, vội vàng khua Bàn Cổ phiên, chém đứt thủy lưu cực tốc bay đi.
– Lý Dương, mau chóng ra cùng ta đấu một trận.
Nguyên Thủy hét lớn một tiếng vang vọng cả Phượng Linh Châu, còn bản thân Nguyên Thủy hỏa tốc lao lên Tuyết Phong Lê Sơn, Nguyên Thủy hét lớn như tiếng sấm cuồn cuộn, nhất thời vô số Tiên nhân dưới Lê Sơn ngẩng đầu lên nhìn, phía trước tiên của đám Tiên nhân này chính là Lê Sơn Lão Mẫu và Thiên Nhàn Tử.
– Hỗn Nguyên Thái Cực Giới bị phá, Lý Dương hắn cuối cùng đã đoàn tụ với đồ nhi của ta rồi, xuyên qua tiền sinh kim thế, Lý Dương cũng là người si tình, Tuyết Nhi nó cũng tính là có một nơi chốn tốt.
Lê Sơn Lão Mẫu cảm thán nói, trên mặt cũng có một nụ cười. Thiên Nhàn Tử cũng gật đầu:
– Nguyên Thủy Thiên Tôn này vì sao cứ hai lần ba lượt muốn ngăn cản?
Câu này của Thiên Nhàn Tử là truyền âm, rốt cuộc hắn cũng không dám quá phận.
Lê Sơn Lão Mẫu cũng cười bất lực một tiếng, thân là một trong Tam Thanh, hành vi của Nguyên Thủy Thiên Tôn bọn họ sao có thể chỉ trích bừa bãi.
– Dịch ca ca, nguyên lai huynh tên là Lý Dương a, bất quá muội vẫn thích gọi huynh là Dịch ca ca. Huynh nói Nguyên Thủy Thiên Tôn, đích xác có chút đáng ghét, chúng ta tương tụ, vì sao hắn muốn ngăn cản?
Khương Tuyết hơi nhíu mày nói.
Lý Dương cùng nàng nói chuyện một phen, Khương Tuyết cũng biết không ít sự tình.
– Nguyên Thủy này…
Lý Dương đột nhiên nhíu mày, nhẹ giọng bảo:
– Tuyết, muội ở bên cạnh ta.
Lý Dương tả thủ ôm lấy Khương Tuyết, bay tới trước mặt Lưu Ly, bảo hộ Lưu Ly ở phía sau, Lý Dương lạnh lùng nhìn về phía xa.
– Lý Dương, đập hành cung của ta, Nguyên Thủy ta nhất định khiến ngươi “thích thú”!
Cùng với tiếng hét lớn, Nguyên Thủy Thiên Tôn mặt đầy tức giận cấp tốc bay tới, Bàn Cổ phiên trong tay mang theo áp lực hủy thiên diệt địa đập tới. Lý Dương nhìn Khương Tuyết ở bên cạnh, thấp giọng nói:
– Đừng lo lắng, hắn bất quá là một con ruồi mà thôi.
Lý Dương vung tay áo, năm con mãnh long liền ầm ầm lao tới Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngũ hành bổn nguyên năng lượng va chạm với Bàn Cổ phiên, lại không kém hơn chút nào.
– Lý Nhĩ, Nguyên Thủy, các ngươi khinh người quá lắm!
Âm thanh giận dữ của Cộng Công truyền tới, hắn không ngờ bị đánh lén, lại để Nguyên Thủy Thiên Tôn chạy thoát một lần nữa, hắn làm sao có thể không tức giận? Cộng Công mang theo thủy chi bổn nguyên năng lượng mạnh mẽ. lập tức hỏa tốc đuổi theo Nguyên Thủy Thiên Tôn, sát khí ngay cả Tiên nhân ở Phượng Linh Châu cũng có thể cảm thấy rõ ràng.
Nguyên Thủy sắc mặt biến đổi, trong lòng thầm nói “Không ổn, Cộng Công một khi cùng Lý Dương liên thủ, ta không chống đỡ được. Được, vậy sử dụng chiêu tối hậu.”
Nguyên Thủy thi triển thuấn di chi pháp, trực tiếp biến mất ở trên Tuyết Phong.
– Lý Dương huynh đệ, thật là xấu hổ, không ngờ để Nguyên Thủy đó chạy thoát.
Cộng Công xuất hiện ở bên cạnh Lý Dương, chào Lý Dương một câu, nhìn thấy Khương Tuyết trong lòng Lý Dương, cười nói:
– Lý Dương huynh đệ, xem ra ngươi cuối cùng cũng được ở một cùng nơi với vị tiểu tình nhân này của ngươi rồi, ha ha…
Khương Tuyết nhất thời đỏ mặt, Lý Dương không khỏi cười nói:
– Cộng Công đại ca người cùng… Ồ? Nguyên Thủy đang làm trò gì vậy?
Lý Dương trên mặt có một tia nghi hoặc, nhìn xuống phía dưới Tuyết Phong, lúc này Nguyên Thủy Thiên Tôn đã ở một chỗ với mười hai đệ tử.
Cộng Công cũng nghi hoặc nhìn xuống dưới Tuyết Phong.
Quan tâm tới sự tình của Lý Dương, Xi Vưu và Chúc Dung cũng từ Hỗn độn không gian lao xuống, Lý Nhĩ và Thông Thiên Giáo Chủ tự nhiên cũng hạ xuống, bốn vị Đại Tôn này đều tới dưới Lê Sơn, các Tiên nhân trong lòng đều run lên.
Vô luận là mấy người Xi Vưu, hay là Lão Tử, Thông Thiên, tồn tại của từng người đều là khát vọng không thể bắt kịp a.
Bốn người Xi Vưu, Chúc Dung, Lão Tử, Thông Thiên cũng nghi hoặc nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, không biết Nguyên Thủy Thiên Tôn đang làm gì.
Một chiếc Bàn Cổ phiên dựng đứng giữa không trung, Nguyên Thủy Thiên Tôn hư không tình tọa ở bên cạnh, hai tay kết ra từng đạo ấn quyết.
– Quảng Thành Tử, chủ “Sát” môn!
Nguyên Thủy Thiên Tôn trầm giọng, tức thời phía trước Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất hiện một cửa do một đạo thanh quang hình thanh, Quảng Thành Tử lập tức cung kính đáp:
– Tuân sư tôn pháp chỉ.
Liền đó phi thân lên, trực tiếp bay đến trong thanh quang môn đó, tay nắm Phiên thiên ấn.
– Hoàng Long, chủ “Sinh” môn!
Nguyên Thủy Thiên Tôn đơn thủ khẽ chỉ, lại một đạo thanh quang hình thành một cửa, Hoàng Long chân nhân cũng cúi người nói:
– Tuân sư tôn pháp chỉ!”
Sau đó Hoàng Long chân nhân trực tiếp bay vào trong thanh quang, trên đầu lơ lửng một viên ngọc, chính là Nhất Nguyên Châu.
– Thái Ất, chủ “Kinh” môn!
Nguyên Thủy Thiên Tôn lại đưa tay chỉ ra, tiếp đó ngoài hai thanh sắc quang môn của Quảng Thành Từ và Hoàng Long chân nhân lại hình thành một cửa, Thái Ất cũng lĩnh pháp chỉ, tiến vào trong thanh sắc quang môn, lòng bàn tay hiện lên Long thần hỏa tráo.
Lão Tử, Thông Thiên kinh ngạc nhìn cảnh này, Tiên giới Tam Thanh đối với trận pháp đều có thành tựu phi thường, Lão Tử sáng tạo Vạn tượng thiên la trận, Thông Thiên Giáo Chủ sáng tạo Tru tiên kiếm trận, nhưng ai cũng không biết Nguyên Thủy Thiên Tôn có chỗ nào bất phàm.
Hôm này nhìn thấy, Lão Tử Và Thông Thiên đều tự than không bằng.
– Lý Nhĩ, ngươi luôn nói mình là cái gì đại sư huynh, xem xem, Nguyên Thủy kia tâm cơ sâu thế nào, xem chừng lúc trước thu mười hai đệ tử, đã chuẩn bị tất cả rồi, năng lượng của thập nhị Chân tiên hoàn toàn tương ứng với tính chất của thập nhị đô môn, cả thập nhị thần khí cũng từng cái tương ứng, Phiên thiên ấn chủ Sát, Nhất Nguyên Châu chủ Sinh. Trận cơ của trận này lại là Bàn Cổ phiên, uy lực lớn, vượt xa Tru tiên kiếm trận a.
Xi Vưu vừa nhìn liền cảm thán nói.
Thập nhị Chân tiên tuy thực lực đều rất mạnh, nhưng tịnh không lọt vào mắt Đại Tôn, bất quá kết hợp Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận cùng với mười hai kiện thần khí phối hợp, lại vô cùng phi thường.
– Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận” này của Nguyên Thủy sư huynh, Thông Thiên ta tự than không bằng.
Thông Thiên cẩn thận xem xét, thở dài một tiếng.
Thông Thiên Giáo Chủ rất cao ngạo, có Tru tiên tứ kiếm, thanh Tru tiên kiếm trận, uy lực lớn đến kinh người. Quá khứ hắn coi thường Nguyên Thủy, cho rằng Nguyên Thủy chỉ biết xu nịnh Lão Tử (nguyên văn: vỗ mông ngựa), ai ngờ Nguyên Thủy giả heo ăn thịt hổ, ẩn tàng chiêu này.
Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận, luận trình độ huyền ảo, liền hơn Tru tiên kiếm trận một bậc.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nếu như một mình khống chế mười hai kiện thần khí, hình thành đại trận, uy lực đã rất lớn rồi, nhưng năm đó Nguyên Thủy Thiên Tôn không ngờ tuyển chọn mười hai đệ tử, mười hai đệ tử này đều là cực kỳ kén chọn, phân biệt ban cho thần khí thích hợp.
Kể cả Lão Tử cùng không thể không thừa nhận, bản thân không chống đỡ được Nguyên Thủy sử dụng đại trận như thế.
– Thanh Hư, chủ “Đỗ” môn!
Nguyên Thủy lại chỉ tay lần nữa, Thanh Hư đạo nhân cung kính lĩnh pháp chỉ, sau đó nắm “Ngũ Hỏa Thất Cầm phiến” trong tay bay vào trong thanh sắc quang môn, cũng đã quy vị rồi.
Từ giờ, cuối cùng đã hình thành thập nhị đô môn, mười hai thanh sắc quang môn từng cái liên kết với nhau, vừa hay thành hình mười hai cạnh, hoàn toàn bảo hộ Nguyên Thủy bên trong, mười hai đệ tử mỗi người rơi vào một cửa, trong tay nắm một kiện thần khí.
Nguyên Thủy ngồi ở trung ương, Bàn Cổ phiên dựng đứng bên cạnh
– Lý Dương, ta xem ngươi còn có thể ngông cuồng đến bao giờ!
Nguyên Thủy Thiên Tôn hét lớn một tiếng, đỉnh đầu hiện ra một đóa thanh sắc quang vân, quang vân rung động, cả Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận cũng chịu sự khống chế của nó, to lớn mạnh mẽ, Nguyên Thủy Thiên Tôn dẫn theo mười hai đệ tử, ngang nhiên lao tới Lý Dương, khí thế xung thiên.
Lão Tử thân hình đột nhiên mờ đi, cản trước Xi Vưu, cười lạnh nói:
– Xi Vưu, đừng mong xuất thủ!
Thông Thiên Giáo Chủ cũng đột nhiên cản trước mặt Chúc Dung.
Xi Vưu và Chúc Dung nhìn nhau một cái, gật đầu, không ngờ không xuất thủ. Hai người Xi Vưu rất rõ ràng, bọn họ có thể giúp đỡ, Lão Tử Và Thông Thiên cũng có thể giúp đỡ, nếu như sáu vị Đại Tôn đều xuất thủ, nhất định sẽ làm Tiên giới đại loạn, sinh linh đồ thán. Vậy thì thật tồi tệ.
Trên Tuyết Phong.
– Cộng Công đại ca, giúp ta bảo hộ Tuyết và Lưu Ly đại tỉ, ta ra đấu với Nguyên Thủy một trận.
– Dịch ca ca…
Khương Tuyết vừa muốn nói gì đó, Lý Dương lại mỉm cười nói với nàng:
– Tuyết, yên tâm, Nguyên Thủy đó còn không đả thương được huynh, muội cũng không nguyện ý khiến ta phân tâm chứ. Tới bên Cộng Công đại ca, có hắn bảo hộ muội, ta cũng yên tâm hơn nhiều.
Khương Tuyết suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Lý Dương nói:
– Huynh cũng phải cẩn thận.
Khương Tuyết không muốn Lý Dương vì mình mà phân tâm, liền bay tới phía sau Cộng Công, đứng cùng với Lưu Ly.
– Lý Dương huynh đệ, cứ yên tâm, ta bảo đảm Nguyên Thủy đó không làm bị thương được họ chút nào.
Cộng Công lớn tiếng nói, đồng thời thủy chi bổn nguyên trên cơ thể Cộng Công bắt đầu lan ra, hoàn toàn bao lấy Lưu Ly và Khương Tuyết, trong tay cũng xuất hiện lục sắc trường thương, tựa hồ chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
Lý Dương trong lòng yên tâm, liền với toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn.
– Lý Dương, ngươi đập hành cung của ta, phá Thái Cực phù ấn của ta, lần này ta cho ngươi biết sự lợi hại của ta.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa tay ra, nắm lấy Bàn Cổ phiên, tức giận hét lớn với Lý Dương.
Lý Dương nghe thấy câu này, lại cười lớn:
– Ha ha… Cười chết ta thôi.
Lý Dương đột nhiên hai mắt phát sáng lạnh lùng nhìn Nguyên Thuỷ, nói:
– Nguyên Thủy, trên Thiên Hà, ngươi cùng Càn Khôn chùy đánh lén ta, sau lại bố trí Hỗn Nguyên Thái Cực Giới mưu hại ta, thậm chí bắt thân nhân Tinh Cực Tông của ta, ngươi bắt thân nhân của ta, ta đập hành cung của ngươi thì sao? Ngươi ngăn cản ta và Tuyết đến với nhau, ta phá Thái Cực phù ấn của ngươi, làm sao có thể trách ta? Ngươi ba bốn lượt chèn ép ta, ta không giáo huấn ngươi một phen, ngươi còn cho rằng ngươi là nhân vật gì rồi!
Nhất thời, một trận long ngâm vang lên, năm con mãnh long xuất hiện dưới chân Lý Dương, năm con mãnh long, mỗi con đều dài trăm mét, năng lượng bành phái khiến người ta sợ hãi, Lý Dương chân đạp thổ chi bổn nguyên thế long nằm tại trung ương sau đó không chế năm con cự long lao thẳng tới Nguyên Thủy.
– Ngươi không phải Đại Tôn, còn muốn đấu với ta?
Nguyên Thủy cười lạnh, thanh sắc quang vân trên đỉnh đầu chấn động, Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận liền phát ra đạo đạo quang hoa.
Năm con mãnh long phát ra long ngâm chấn thiên, ngang nhiên va chạm lên Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trân, chỉ thấy cả đại trận quang mang lưu chuyển, mười hai kiện thần khí, Phiên Thiên ấn, Nhất Nguyên Châu, Độn Long Thung mỗi cái truyền quang mang lẫn nhau, không ngờ dễ dàng là tan đi toàn bộ lực công kích.
– Lực phòng ngự mạnh quá!
Lý Dương trong lòng kinh hãi.
– Ha ha, luận phòng ngự, trong trận pháp, Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận này của ta tuyệt đối là đệ nhất, mười hai đệ tử đó của ta công lực bản thân đều không dùng đến, chỉ dựa vào mười hai kiện thần khí, liền có thể dễ dàng chống đỡ công kích của ngươi. Lý Dương, ngươi không đả thương được ta, lại chỉ có thể bị ta công kích!
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười lớn, cực tốc bay tới vung Bàn Cổ phiên đập vào Lý Dương.
Khiến Lý Dương kinh ngạc nhất chính là, Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận hiện giờ đã bất động, nhưng lại có đạo đạo thanh sắc quang mang liên hệ Bàn Cổ phiên với Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận, Bàn Cổ phiên này chính là hạch tâm trận cơ của Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận, lực công kích so với quá khứ cũng cường hãn hơn nhiều.
– Bồng!
Ngũ hành bổn nguyên kháng thể, Bản Cổ phiên hung hăng đập lên thân Lý Dương. Lý Dương chỉ cảm thấy toàn thân như bị sét đánh, lực phản chấn đó khiến Lý Dương bay ngược lại.
Lý Dương nhìn Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận, trong lòng chuyển động “Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận trận cơ này là Bàn Cổ phiên, muốn phá đại trận tất phải phá Bàn Cổ phiên. Bàn Cổ phiên tuy là trận cơ, lại là điểm có lực công kích mạnh nhất. Muốn phá nó, khó.
Lý Dương cau mày.
Điểm mạnh nhất chính là mấu chốt phá trận, tuy nhiên Bàn Cổ phiên và đại trận hình thành một thể, lực phòng ngự so với quá khứ mạnh hơn không biết bao nhiêu, Lý Dương muốn phá, đích xác là khó.
– Ha ha, Lý Dương, ngươi sỉ nhục ta mấy lần, hiện tại phải giáo huấn ngươi cho tốt.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười lớn, giơ cao Bàn Cổ phiên liên tiếp đập tới Lý Dương. Bàn Cổ phiên và Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận thanh quang lấp lóe, cộng hưởng lẫn nhau.
– Bồng!
Một Bàn Cổ phiên lại đập tới Lý Dương, ngũ hành bổn nguyên cản bản không chống đỡ được công kích của Bàn Cổ phiên.
Lý Dương lại bị đập bay mấy trăm mét.
Tuy bị đập bay, nhưng ngũ hành bổn nguyên của Lý Dương tốt xấu gì cũng có thể bảo hộ Lý Dương không bị trọng thương, đáng tiếc Lý Dương chỉ có thể sử dụng một phần mười bổn nguyên năng lượng. Nếu như hoàn toàn dung hợp, lúc đó giải quyết Nguyên Thủy thật dễ dàng.
– Bồng!..Bồng!..Bồng!..Bồng!..
Mỗi lần giao phong là một lần Lý Dương thất bại lùi lại, mỗi lần cường liệt phản chấn khiến sắc mặt Lý Dương có chút khó coi.
– Ha ha, Lý Dương, Ngươi còn chưa phải Đại Tôn. Còn kiêu ngạo với ta, ngông cuồng với ta, ngươi còn dám đập hành cung của ta, còn dám phá Thái Cực phù ấn của ta.
Nguyên Thủy cười lớn, liên tục vung Bàn Cổ phiên, từng đợt đập tới Lý Dương.
Ngạnh đấu mấy lần, Lý Dương cảm thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn lúc này thực lực hoàn toàn đạt tới một đẳng cấp mới.
“Phòng ngự, có Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận làm tan đi sức mạnh, công kích cũng khuếch đại lên không ít, giờ phải làm sao?” Lý Dương trong lòng suy nghĩ, thân thể không ngừng biến ảo, cực tốc né tránh. Lúc này Lý Dương đã không cùng Nguyên Thủy nganh đấu nữa.
“Có Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận cùng với thập nhị thần khí, thực lực của Nguyên Thủy tăng lên không chỉ một bậc. Lý Dương huynh đệ lần này phiền toái rồi.” Xi Vưu nhíu mày, trong lòng thầm nói.
Vô luận là mấy người Xi Vưu, hay bọn người Lão Tử hoặc là Thiên Nhàn Tử, Lê Sơn Lão Mẫu, từng người đều để ý Lý Dương.
– Dịch ca ca, cẩn thận.
Khương Tuyết nhìn đại chiến phía xa, nắm chặt tay Lưu Ly, hai mắt căn bản không rời khỏi chiến trường một khắc. Lưu Ly ở bên cạnh cảm thấy rõ tay của Khương Tuyết đã đầy mồ hôi, sự lo lắng khẩn trương của Khương Tuyết, Lưu Ly đều có thể cảm nhận rõ ràng.
– Không cùng ngươi lãng phí thời gian, từ khi ta sáng tạo Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận tới nay, hôm nay là lần đầu tiên thi triển, ngươi hãy nếm thử chiêu mạnh nhất đi.
Thanh âm lồng lộng của Nguyên Thủy Thiên Tôn vang vọng khắp thiên địa. Còn Nguyên Thủy Thiên Tôn sắc mặt cũng nghiêm túc lại.
– Mười hai đệ tử nghe lệnh, quy nguyên!
Nguyên Thủy hạ lệnh một tiếng.
Lập tức, Quảng Thành Tử, Hoàng Long chân nhân, Thái Ất chân nhân, Văn Thù Nghiễm Pháp thiên tôn, Từ Hàng đạo nhân, Đạo Hành thiên tôn, Xích Tinh tử… Ngọc Đỉnh chân nhân, Thanh Hư đạo đức chân nhân, thập nhị Chân tiên không chút do dự đem bổn mệnh nguyên anh dung nhập vào trong thần khí.
Mười hai đạo quang hoa các màu từ trong thập nhị thần khí bắn ra, phảng phất như mười hai đạo laze (kích quang = laser), bắn lên mặt Bàn Cổ phiên.
Thập nhị Chân tiên căn bản không có chút do dự, tổn thất bổn mệnh nguyên anh, tuy khiến bọn họ công lực đại tổn, nhưng nguyên thần vẫn còn, tu luyện trăm năm liền có thể khôi phục, hơn nữa cũng có thể dùng thiên tài địa bảo đan dược khôi phục tu vi.
Bổn mệnh nguyên anh của thập nhị Chân tiên dung hợp thần khí, kết hợp Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận, mười hai đạo quang hoa ở trên mặt Bàn Cổ phiên không ngờ hình thành các đạo ấn ký, sau đó hình thành một phù văn huyền ảo, phát ra quang mang chói mắt.
– Chân Linh Phó ấn!
Mấy người Lão Tử, Thông Thiên, Xi Vưu ai cũng đều kinh ngạc hô lên.
Chân Linh Phó ấn vốn là có liền với Bàn Cổ phiên, theo lý thuyết, uy lực không thể tăng cường. Ai nghĩ tới Nguyên Thủy Thiên Tôn không ngờ dựa vào Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận tụ tập năng lượng của thập nhị Chân tiên, thông qua thần khí và đại trận, hình thành Chân Linh Phó ấn năng lượng, khiến uy lực Chân Linh Phó ấn tăng lên rất nhiều.
– Lý Dương, một kích mạnh nhấy của Thập Nhị Đô Môn Quy Nguyên trận, ngươi nên vì bản thân mà cảm thấy vinh hạnh.
Nguyên Thủy Thiên Tôn kiêu ngạo nói.
– Với chút bổn sự của ngươi, làm sao có thể đả thương ta?
Lý Dươg tòan thân giới bị.
Chân Linh Phó ấn thanh sắc quang mang chói mắt, thậm chí trong nhất thời quang mang chiếu sáng cả Lê Sơn, khí tức khủng bố khiến tất cả Tiên nhân đều nín thở theo dõi. Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên nâng Bàn Cổ phiên, từ xa đập tới đầu Lý Dương.
Nhất thời, Lý Dương có ảo giác, Bàn Cổ phiên càng lúc càng lớn, thậm chí bao trùm thiên địa.
– Oanh oanh hồng…
Thiên địa chấn động, toàn bộ cây cối trên Tuyết Phong gẫy rạp, cự thạch hóa thành tro bụi, trời đất tối sầm lại, chỉ có quang mang chói mắt của Chân Linh Phó ấn đó. Bề mặt phô thiên cái địa của Bàn Cổ phiên bao trùm lấy Lý Dương.
Lý Dương cân nhắc giây lát, liền có quyết định.
– Liều thôi!
Lý Dương nghiến răng nói. Lý Dương ỷ vào trong cơ thể mình còn có chín phần mười bổn nguyên năng lượng bảo hộ, căn bản không lo chết, nếu đã như vậy làm sao không thừa dịp bây giờ khiên chiến cực hạn? Cả Bàn Cổ phiên vừa rồi còn không chống cự được, hiện tại rõ ràng lực công kích của Bàn Cổ phiên đại tăng, càng không thể ngăn cản. Chỉ có đi cảm ngộ nhất tuyệt cuối cùng.
– Xuy xuy…
Thân hình Lý Dương đột nhiên nhỏ lại, cả người hình thành một hắc động khổng lồ, không gian chung quanh vỡ vụn thành từng khối, đá trên Tuyết Phong hóa thành bụi phấn cũng bị thôn phệ sạch, điên cuồng thôn phệ tất cả thiên địa năng lượng chung quanh.
– Làm sao có thể?
Nguyên Thủy Thiên Tôn kinh ngạc mở to hai mắt, Lý Dương không ngờ cả năng lượng của Chân Linh Phó ấn và Bàn Cổ phiên cũng bắt đầu cường hành thôn phệ.
– Không thể đợi tiếp nữa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng chẳng quản gì khác, trực tiếp đập tới hắc động Lý Dương hình thành nên.
Xi Vưu cùng các vị Đại Tôn, còn có Lê Sơn Lão Mẫu cũng các tiên nhiên đang quan chiến phía dưới đều nín thở. Bàn Cổ phiên của Nguyên Thủy Thiên Tôn uy lực khủng bố, Lý Dương lại hóa thành hắc ám thần bí.
– Đệ lục tuyệt!
Lý Dương nhớ lại đệ lục phó trường cảnh chân thực trong Ma giới thánh địa phúc địa, cảnh Bản Cổ khai thiên. Một chiêu mạnh nhất của Khai Thiên Thần Phủ. Hoàn toàn giống lần trước, trong lòng Lý Dương hiện ra một điểm linh quang, bắt đầu đâm chồi nẩy lộc, bắt đầu trưởng thành…
Một cảm giác quen thuộc một lần nữa dâng lên trong lòng.
Năm lần hấp thu bổn nguyên năng lượng, mỗi lần đắm chìm trong cảm giác trở về trong vòng tay của mẹ, hắc sắc thiểm điện ấn ký ở mi tâm của Lý Dương xuất hiện, chung quanh thân thể Lý Dương không ngờ có các tia hắc sắc thiểm điện vờn quanh, lập tức, lực hút của hắc động tăng lên mấy chục lần thậm chí trăm lần.
Vốn năng lực thôn phệ của hắc động đã rất khủng bố, hiện tại trong phút chốc tăng gấp mấy chục lần đến trăm lần, đã đạt tới múc kinh người.
– Oanh!
Một loạt tiếng nổ, phương viên trăm dặm, chỉ trăm dặm, ngoài trăm dặm một ngọn cỏ cũng không có chuyện gì, nhưng trong vòng trăm dặm, hoàn toàn biến mất. Ngọn đại sơn Tuyết Phong tất cả biến mất, còn năng lượng của Chân Linh Phó ấn càng mau chóng bị Lý Dương thôn phệ.
– Xuy xuy…
Chân Linh Phó ấn năng lượng khủng bố, dung hợp với bổn mệnh nguyên anh của thập nhị Chân tiên, “Bắc Minh Long Thôn” của Lý Dương chịu ảnh hưởng hắc sắc thiểm điện sinh ra biến dị, uy lực tăng lên trăm lần, trong phút chốc đã thôn phệ gần một nửa năng lượng của Chân Linh Phó ấn.
Tập 12: Cực Điểm Thốn Mang
Chương 477: Cực Điểm Thốn Mang – Phần 2
Thốn Mang
Dù gây ra cơn sốt không lớn bằng Bàn Long, thế nhưng tác phẩm cũng để lại một ấn tượng cho độc giả. Đây là một tác phẩm của tác giả Ngã Cật Cây Hồng Thị (Lão Cà Chua) nói về võ thuật mang hơi hướng đô thị, với tình tiết hấp dẫn cũng sẽ làm cho độc giả ngây ngất...
Lý Dương cười gượng gật gật đầu, lấy ra một cái máy cầm tay, nhìn vào bối cảnh màu mè trên chiếc máy, đó là một nữ hài mỹ lệ, Lý Dương mỉm cười, chỉ là tận sâu trong đôi mắt ấy lại ánh lên tia ưu uất, nhưng chỉ trong nháy mắt đã mất đi. Lý Dương đi vào trong phòng thay đồ của mình, thay đổi y phục luyện công, cầm lấy máy cầm tay nhẹ hôn một cái, rồi bỏ vào trong tủ.
Thốn Mang mang gam màu trầm ổn, nhẹ nhàng lại nhoi nhói tâm can độc giả, không phải vì thế mà thiên về tình cảm ướt át, với những cảnh sắc huấn luyện gay gắt, hay tình tiết gây cấn không thể nào bỏ qua được.