Mưa tuyết bao trùm thiên địa.
Tuyết rơi dày đặc, từ bầu trời xám xịt trút xuống băng nguyên.
Mưa tuyết thường thấy trong man hoang hoang nguyên cách rìa Tịch Hàn đại lục hai, ba vạn dặm.
Tịch Hàn đại lục địa khí hậu cực lạnh, có nhiều băng xuyên từ tuyên cổ đến giờ không tan, man hoang hoang nguyên của Vân Linh đại lục, Lưu Hỏa đại lục nối với Tịch Hàn đại lục đầu đầy thủy khí, có nhiều Hoang cổ lưu vực tồn tại, thủy khí gặp lạnh là đông lại, tạo thành tuyết rơi ngập trời.
Trên một băng hà, hắc ảnh như con chim lao đi, mỗi một lần tung mình là mấy trăm trượng, nhiệt khí khiến tuyết đọng trong vòng mười mấy trượng tan đi, lớp băng trên sông cũng nứt ra, thoáng sau băng tuyết đã tan đó bị bão tuyết nuốt chửng.
Bóng đen là Ngụy Tác quay lại Tịch Hàn đại lục.
Gã từ tây bắc hướng sang phía nam, không ngừng đi sáu, bảy vạn dặm tại man hoang hoang nguyên.
Gã thi triển Động Hư bộ pháp bình thường, nhưng để tránh các đại năng vây giết nên mỗi lần thi triển đi gần vạn dặm lại dùng nhục thân đi thêm hai, ba nghìn dặm, đồng thời dùng Đại thành khi thiên kinh hóa ra phân thân, hòng đánh lừa những kẻ truy đuổi.
Hiện tại không rõ Linh Lung Thiên cùng bọn Cơ Nhã bị thu vào Đại chư thiên tạo hóa bình bao nhiêu ngày, gã không biết tu đạo giới thế nào.
Trời tối dần, đã sắp hoàng hôn.
Gã đi được hai, ba trăm dặm, vào một rừng tùng đầy băng tuyết thì dừng lại nhìn lên mé trái.
Ngoài xa ánh lên kim quang.
Kim quang không lớn hơn đom đóm bao nhiêu, trong bão tuyết thế này thì thần huyền đại năng khác khó nhìn thấy nhưng kim quang khóa chặt phương vị của gã, đang lao tới. Kim quang tạo cho gã cảm giác cực kỳ hung hiểm.
Không hề do dự, Ngụy Tác liên tục phát động Động Hư bộ pháp vượt hư không, thoáng sau đã cắt đuôi kim quang.
Đi được vài bước là gã sững lại, nhắm hướng khác thi triển Động Hư bộ pháp, vượt hư không. Nhưng chưa đầy vạn dặm, Ngụy Tác chợt biến sắc dừng lại.
Với độn tốc Động Hư bộ pháp thì dù yêu thú trong man hoang hoang nguyên cảm tri được khí tức cũng tránh xa, những con không tránh kịp thì gã cũng nhận ra chúng tránh mình. Kim quang cứ thẳng hướng nam, gã cảm giác được hoàn cảnh như khi Linh Lung Thiên bảo đại năng đi qua, yêu thú tuyệt tích, gã biến ảo phương vị, trực tiếp chạy vào sâu man hoang hoang nguyên nhưng vẫn không dứt cảm giác đó.
Có cảm giác các thần huyền đại năng này đoán được quỹ tích gã đi, đang giăng lưới đợi.
Mục quang Ngụy Tác kịch liệt lóe lên, lao nhanh về phía kim quang.
Không đầy nửa tuần hương, mắt gã xuất hiện kim quang.
Không hề dừng lại, nhìn thấy kim quang là gã không ngừng phát động Động Hư bộ pháp lao tới.
Kim quang rõ ràng không ngờ, chỉ mấy chục tích tắc sau là dừng lại, chưa kịp phản ứng thì Ngụy Tác từ cách chưa đầy một nghìn năm trăm dặm vút tới.
Trong lúc trời tối lại bão tuyết thế này, đấy là cực hạn Ngụy Tác nhìn rõ kim quang.
Là một kim sắc thạch đài lạ lùng, khắc đầy vân văn phù điêu, bên trên là bốn thần huyền đại năng Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết và Bích Tỳ tông tông chủ, Thiên Hỏa thần quân.
“Ngụy Tác, ngươi không thoát đâu!”
Trong gió tuyết, bọn Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết rú vang đầy sát khí, Ngụy Tác phát động Động Hư bộ pháp rực quang hoa, nhanh chóng khuất bóng.
Liên tục thi triển Động Hư bộ pháp, qua khỏi vị trí của vọn Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết, Ngụy Tác lao đi hơn hai vạn dặm thì lại rẽ sang hướng khác.
Gã hoàn toàn không dùng nhục thân mà với Động Hư bộ pháp bỏ xa các đại năng.
Hiện tại gã tuy chưa biết đối phương dùng phương pháp, pháp khí gì truy tung nhưng liên tục dùng nhục thân và Đại thành khi thiên kinh chạy trốn mà vẫn bị khóa chặt, thậm chí dần khép vòng vây ép gã đi theo một hướng thì rõ ràng hướng chạy cũ vô dụng.
Đại thành khi thiên kinh hóa ra hóa thân, cả “Thiên” cũng bị gạt nhưng không ngăn được đối phương truy tung, Ngụy Tác không hề chấn kinh. Gã biết toán đại năng đó bức gã đến đường cùng nhưng gã thoát được Đại chư thiên tạo hóa bình thì vô hình trung đã bức lại họ đến cùng. Lần này giết không nổi gã thì không biết sẽ có hậu quả gì nên các đại thế lực, đại tông môn, dù trước đó có gì tích lũy đều triệt để động dụng, hiện tại không tính đối diện bốn người bọn Vương Vô Nhất mà chỉ đối diện Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết thì gã cũng chọn cách tránh đi. Gã không biết trong các đại năng, mỗi một người có truyền thừa pháp khí, pháp bảo gì sẽ động dụng.
Hiện tại, Ngụy Tác hết cách, đành dùng phương thức trước đây gã không thích, cũng là cách lãng phí thời gian nhất là Động Hư bộ pháp, vòng vào sâu man hoang rồi hướng về Minh vĩnh băng xuyên.
Gã không tin bỏ xa mấy chục vạn dặm mà họ còn tìm được khí tức thi pháp của gã.
“Cơ Nhã… Hàn Vi Vi… Thủy Linh Nhi… Vũ Tinh… Lệ Hoa… Cương nha muội… Nguyên Âm tiền bối…”
Mình gã dấy lên khí tức cực lạnh, mang theo gió tuyết đầy trời, đưa ra quyết định đó thì nhớ đến mỗi người trong bọn Cơ Nhã bị thu vào Đại chư thiên tạo hóa bình, lòng lại nhói lên.
“Y quá cơ cảnh, đại trận của chúng ta công cốc.”
Tuy bị bức như khốn thú, Ngụy Tác không ngừng phát động Động Hư bộ pháp, địn đi vào sâu man hoang đại lục vòng tránh, còn Hắc Bồ Đề thiên mẫu phát thần quang trong gió tuyết, nói thế.
Cạnh ả, trừ Vạn Hoàng công tử còn Hoàng Đình tông tông chủ Thiên Cửu thần quân và Bích Tỳ tông tông chủ.
Bạch sắc ngọc bàn hình lá sen lơ lửng trước mắt.
Bạch sắc ngọc bàn khắc đầy hoa văn điểu thú ngư trùng, đồ đằng nhưng có khảm hồng sắc bảo thạch cỡ hạt đậu.
Hồng sắc bảo thạch đều hình khô lâu đầu!
Hồng sắc bảo thạch có nhiều phù văn nối nhau, bên trên có tiêu chí nối với chư thiên tinh thần. Trong bạch sắc ngọc bàn có một viên huyết châu lưu động với tốc độ thập phần kinh nhân.
“Xem ra bị bức đến đường cùng, định chạy vào man hoang? Thiên Cửu thần quân, đành động dụng thứ đó của các hạ vậy, không thì y thoát được, chúng ta sẽ mất hết thể diện.” Nhìn bạch sắc ngọc bàn rồi Hắc Bồ Đề thiên mẫu sầm mặt, hàn quang lóe lên như chó sói cái, “Lúc trước ta không cẩn thận, bị y đánh vỡ Lực sơn long quy, sau này sẽ bồi thường.”
“Đành như thế.” Hắc Bồ Đề thiên mẫu nói vậy, Hoàng Đình tông tông chủ Thiên Cửu thần quân tỏ vẻ sốt ruột, nhưng nghiến răng, đưa xích kim sắc ngọc quyết cho ả.
“Ngụy Tác, ta nói rồi, ngươi không thoát được lòng tay của ta.”
Cười lạnh đoạn Hắc Bồ Đề thiên mẫu vung tay, chân nguyên dồn vào ngọc quyết của Thiên Cửu thần quân.
Vô số xích kim sắc thần quang ánh xạ lên Hắc Bồ Đề thiên mẫu.
“Vù!” Hắc Bồ Đề thiên mẫu rhu bạch sắc ngọc bàn, ngọc quyết phát ra thần quang thấm vào thể nội, đoạn ả và ngọc quyết hóa thành vô số hạt nhỏ tan vào hư không.
“Oành!” “Oành!” “Oành!”…
Trong gió tuyết, Ngụy Tác nghiến răng vượt hư không, đột nhiên cảm ứng nguy cơ ngập lòng, lưng gã lạnh buốt.
Vô thanh vô tức, gã ngoái lại, xích kim sắc quang hoa từ hư không đột ngột lóe lên.