Một thanh niên tu sĩ lăng không lao tới, không hề có linh khí ngưng hình kinh nhân, nhưng mỗi bước đều có không minh liên hoa nở bừng trên hư không trung, trông thập phần thần kì, khí tức thanh tịnh khôn tả.
Thanh niên tu sĩ để tóc ngắn cỡ một tấc, da trắng ngần, có phần văn nhã, khí tức thoát trần, mặc nguyệt bạch sắc tăng bào.
“Phong vân tế hội, núi thấy biển máu, xem ra Ngụy đạo hữu định dĩ sát chứng đạo, thành tựu vô thượng thần thông.” Thanh niên tu sĩ cưỡi tịnh liên tới, mỉm cười với Ngụy Tác.
“Các hạ là?” Thấy đối phương không có vẻ gì động thủ, Ngụy Tác chỉ quan sát rồi hỏi.
Vọng khí thuật pháp gã từng luyện và Thái thượng Vọng khí thuật mới lấy được đều không nhận ra tu vi của thanh niên tu sĩ, thể nội tựa hồ có thanh quang không linh, tạo cho người ta cảm giác hoàn toàn không phải tu sĩ tầm thường.
“Lừa đảo, y là tu sĩ tu xá lợi, nhục thân như túi da, chỉ trọng thương một số khiếu vị mới có thể thật sự trọng thương, không thì dù đánh tan quá nửa thân thể y cũng không ảnh hưởng đến thi pháp.” Linh Lung Thiên bình tĩnh truyền âm cho Ngụy Tác.
“Tu xá lợi?” Ngụy Tác hơi ngẩn ra. Thanh niên tu sĩ mỉm cười: “Tại hạ Minh Đức, là tu sĩ Công Đức tông.”
“Tu sĩ Công Đức tông?” Ngụy Tác mục quang lóe lên, nhìn thẳng vào thanh niên tu sĩ, “Nghe nói Công Đức tông có Đề hồ thánh quả, không biết đúng không?”
Gã biết tin mình tại Hóa Thiên giáo đại hội không tiếc vô thượng cường pháp để đổi Đề hồ thánh quả đã lan khắp Vân Linh đại lục, Công Đức tông khẳng định đã biết nên gã nói luôn ra, dù đối phương không chính diện hồi đáp, chưa biết chừng có thể qua thần sắc thay đổi mà nhận ra manh mối.
Thanh niên tu sĩ tất là nhân vật trọng yếu của Công Đức tông, nhân vật cỡ này xuất hiện không khiến gã thấy lạ.
Không biết bao nhiêu lão bất tử bình thường căn bản không lộ diện tại tu đạo giới còn xuất hiện, trận chiến này chưa biết chừng khiến gần nửa lão bất tử của Vân Linh đại lục mất mạng. Ngay cả Đăng Tiên tông tông chủ cũng tới giao đấu với Tô Thần Huyết, Vương Vô Nhất, đến giờ chưa biết thắng bại thế nào, Công Đức tông có nhân vật trọng yếu đến cũng không lạ.
“Ngụy đạo hữu quả thật thẳng thắn.” Minh Đức hơi ngẩn ra, rồi mỉm cười đáp: “Không sai, Công Đức tông đích xác có Đề hồ thánh quả.”
“Nếu mỗ cần Đề hồ thánh quả, quý tông muốn điều kiện gì?” Ngụy Tác lại hỏi thẳng.
“Giao y cho tại hạ là được.” Minh Đức mỉm cười, chỉ vào Lưu Chân Võ bị Ngụy Tác chế trụ.
“Nếu ngươi giao ta cho y, sư tôn nhất định không tha cho ngươi!” Lưu Chân Võ run rẩy, rõ ràng sợ hãi.
“Có gì ta không dám.” Ngụy Tác phì cười, “Ta có thể nói là mình không địch nổi y, ngươi bị đối phương cướp. Có trách thì trách ngươi lén đến đây.”
“Ngụy đạo hữu nói hay lắm.” Minh Đức chắp tay mỉm cười, “Giao y cho tại hạ, tại hạ sẽ về Công Đức tông lấy Đề hồ thánh quả.”
“Đừng giao ta, ta sẽ giao ra một môn vô thượng bí pháp!” Lưu Chân Võ run người, nhìn Ngụy Tác kêu lên.
Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, Linh Lung Thiên nhìn nhau, phản ứng của Lưu Chân Võ khiến họ lấy làm lạ, Âm Lệ Hoa không hiểu mấy về Công Đức tông, chưa tưng nghe nói đến tên của tu sĩ trong Công Đức tông nên không hiểu nguyên nhân.
“Vừa nãy ngươi còn cứng coi lắm, sao giờ lại nhũn ra?” Linh Lung Thiên khinh thị hỏi Lưu Chân Võ, “Sao lại giợ bị gia cho y?”
“Y là một thân truyền đệ tử của Công Đức tông tông chủ, tu luyện bí thuật Phổ độ thần quang có thể biến người ta thành si ngốc cho y điều khiển mà còn mang ân đức!” Lưu Chân Võ kêu to, “Công Đức tông nhờ vào thuật này nhiếp phục nhiều tu sĩ, khiến họ tâm cam tình nguyện dâng lên bí bảo, bí thuật.”
“Nghe điều khiển mà còn mang ơn, thuật pháp này quá độc ác.” Bọn Ngụy Tác thầm hít một hơi lạnh. Có khác gì bị biến thành con rối, ngay cả bí mật và thuật pháp đều dâng lên, còn độc ác hơn thuật pháp luyện thi của Âm Thi tông.
Lưu Chân Võ là chân truyền đại đệ tử của siêu cấp đại tông môn, tuy ngông nghênh cực độ, nhưng có thể thành chân truyền đại đệ tử của Vương Vô Nhất thi tất trải qua vô số khảo nghiệm, bản thân trong quá trình rèn luyện đã như bị tẩy não, cực kỳ trung thành, tông môn chiếm vị trí vô thượng trong lòng, lại biết vô số ẩn bí của Hoàng Thiên đạo, nếu bị tông môn đối địch khống chế, giao ra mọi bí thì với tu sĩ như y, chết còn dễ chịu hơn. Giao bí pháp cho cừu nhân giết đệ đệ như Ngụy Tác còn hơn bị Công Đức tông khống chế.
Như lão bất tử Cổ Phù tông có chí bảo đổi được mấy trăm năm thọ nguyên nhưng vẫn đổi Tục thiên tinh cho Thiên diệt tuyệt thể của tông môn, tông môn tu sĩ này coi tông môn có ân huệ vô thượng, mọi thứ của mình là do tông môn ban cho, nên lợi ích của tông môn cao hơn tất cả, thậm chí cao hơn tính mạng.
“Chỉ là tin đồn, bí pháp này của Công Đức tông đâu biến đối phương thành si ngốc mà khiến người ta nhất tâm hướng thiện, bớt đi lệ khí mà thôi.” Minh Đức nghe Lưu Chân Võ kêu gào thì nghiêm túc: “Đệ đệ của các hạ chết thì tại hạ có được nghe, không phải y cậy thế hiếp người, che giấu thân phận đi giết Ngụy đạo hữu thi đâu có sao, các hạ không vì trong lòng đầy ác niệm và lệ khí, không đến đây thì không rơi vào tay Ngụy đạo hữu.”
“Minh đạo hữu, mang Đề hồ thánh quả đến thì tại hạ giao y.” Ngụy Tác mục quang lóe lên.
“A…” Lưu Chân Võ điên cuồng kêu lên, Ngụy Tác vung tay, y không kêu thanh tiếng nữa.
“Công Đức tông cách đây không biết bao nhiêu vạn dặm, tại hạ về lấy Đề hồ thánh quả rồi quay lại thì không biết có bao nhiêu biến cố.” Minh Đức bảo Ngụy Tác, “Chi bằng Ngụy đạo hữu đưa y cùng tại hạ về Công Đức tông?”
“Đưa y cùng các hạ về Công Đức tông, dọc đương sẽ có không biết bao nhiêu biến cố.” Ngụy Tác bình tĩnh lắc đầu.
“Vậy thì đành đấu một trận với Ngụy đạo hữu.” Minh Đức thở dài.
“Không cần màu mè. Nếu Công Đức tông định chiêu lãm mỗ, không có ý thèm muốn đồ của mỗ thì các hạ đã không tới đây, cứ đợi phong ba qua đã rồi tới tìm. Lần này tu sĩ truy sát mỗ phần lớn thuộc Đại Hóa minh, đợi khi mỗ và các tông môn này thành địch nhân thì mới chiêu lãm mỗ sẽ càng có lợi.” Ngụy Tác liếc Minh Đức, nhạt giọng: “Trận này khó tránh.”
Gã vung tay khiến Lưu Chân Võ nói được, “Giao Cổ hoàng đoạt binh thuật và môn bí pháp đoạn tuyệt lục thức ra, ta sẽ để ngươi thống khoái, không giao cho y.” Ngụy Tác nói.
“Không được, Cổ hoàng đoạt binh thuật và Hoàng Thiên diệt thức nhãn cực kỳ trọng yếu với Hoàng Thiên đạo, ta chỉ giao được một môn!” Lưu Chân Võ nghiến răng.
“Nếu ngươi không giao hai môn, ta đành bàn tiếp với Minh đạo hữu.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh.
“Được! Ta giao cho ngươi!” Lưu Chân Võ cân nhắc rồi nghiến răng nghiến lợi đáp ứng. Vô thượng bí pháp Cổ hoàng đoạt binh thuật và Hoàng Thiên diệt thức nhãn lọt vào tay Công Đức tông thì Vương Vô Nhất cũng bó tay, Hoàng Thiên đạo như gãy cánh, lọt vào tay tán tu như Ngụy Tác thì Vương Vô Nhất còn có thể đối phó.
“Cổ hoàng đoạt binh thuật!”
“Hoàng Thiên diệt thức nhãn!”
Âm Lệ Hoa thập phần kích động, nếu lục bào lão đầu ở goài, khẳng định cũng hưng phấn kêu to. Đây là hai môn vô thượng cường pháp, lúc ở Hóa Thiên giáo giao đấu với Ngụy Tác đã thể hiện uy lực kinh nhân.
Lưu Chân Võ lấy ra thuật pháp, ghi kinh văn vào kí sự ngọc phù.
“Ngụy đạo hữu, có thể bắt đầu rồi.”
Minh Đức không cản Lưu Chân Võ ghi thuật pháp, đợi xong xuôi, Ngụy Tác chưa kịp tham ngộ thì y mỉm cười nói.
Thân thể y đột nhiên ẩn vào hư không, vô số bảo quang bừng lên, trong phạm vi mấy nghìn trượng bừng nở vô số đóa ba la hoa trong suốt, mỗi đóa lớn cỡ sáu, bảy người.
Bảo hoa khắp tầng không, thinh không hiện lên chân ngôn khó tưởng tượng nổi.
“Úm.. Ma.. Ni.. Bát.. Mê.. Hồng..”
Chân ngôn như tạo ra pháp vực đặc biệt, sức mạnh thần bí huyền ảo áp đảo tất cả, khiến chân nguyên và đơn khí của Ngụy Tác rung lên kịch liệt, gã gần như không thể khống chế chân nguyên.
Tịnh quang chói lòa hư không đổ vào Ngụy Tác, như một tiểu thế giới mới tinh đang hình thành.
Khí tức đáng sợ như muốn tịnh hóa tất cả.
Đó là sức mạnh không thuộc về Kim đơn tu sĩ.
“Phật đà tịnh thổ! Y cũng được thần huyền đại năng trợ lực thần uy!” Linh Lung Thiên bừng lên hôi quang chặn trước Ngụy Tác. “Phù!” Nó hộc máu.
“Chân thân của y trong đóa bảo hoa cách bên trái ngươi một nghìn ba trăm trượng, đánh vỡ thần đài mới có thể uy hiếp!” Linh Lung Thiên vẫn cố truyền âm.
Không thể chống nổi!
Tuy Linh Lung Thiên chặn được uy năng, nhưng Phật đà tịnh thổ của Minh Đức có sức mạnh pháp vực đặc biệt khiến chân nguyên của gã không thể lưu động bình thường. Đây là do chân nguyên không đủ! Phật đà tịnh thổ thì khi chân nguyên không đạt mức nhất định thì không thể trả đòn!
Không hề ngần ngừ, Ngụy Tác cố dồn chân nguyên và thần niệm, lấy Tiên vương thần tinh ra nuốt, khí tức liền rung lên.
“A!”
Linh Lung Thiên văng ngược đi.
Trấn thiên pháp tướng cũng không kịp kích phát, Ngụy Tác nuốt Tiên vương thần tinh đoạn thi triển Tiềm long thổ châu quyết!