Ánh bình minh của một buổi sớm muội khẽ khàng bao trùm lên căn nhà “nhỏ” của nhị thiếu gia họ Lăng, khó khăn lắm mới chọc tức được kẻ đang nhắm mắt ngủ li bì suốt mấy chục tiếng đồng hồ liền phải vùng vằng, nhăn mày nheo mắt thức dậy, đó nhận cái thổn thức của buổi sáng mới theo cách bình dị nhất, đánh răng rửa mặt.
Đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn chiếc kim phút nhích đều chỉ 7.30 sáng, Tử Thần cười nhạt giễu cợt sự sa sút, càng ngày dậy càng muộn của mình rồi nhanh chóng mặc bộ đồng phục treo dài trên giá, có chút khó chịu khi thấy nếp gấp chưa được là phẳng trên áo, hoặc là vì 1 điều gì đó mà cậu chưa rõ.
Như thường lệ, Tử Thần xách cặp, bước xuống cầu thang, ánh mắt chờ đợi vô thức ném về phía cửa phòng Tử Di, như một thói quen khó bỏ, cậu cười dịu dàng.
Bước chậm rãi xuống phòng khách, Tử Thần ngả người dựa vào ghế sôfa, ánh mắt mơ dại hết nhìn đồng hồ rồi dừng hẳn trên từng bậc cầu thang đằng xa, chờ đợi những tiếng gõ gót rầm rầm, những lời kêu trời oán đất quen thuộc từ một ai đó. Và rồi, cô gái đó sẽ đưa đôi mắt to tròn đầy kinh ngạc nhìn cậu, hai gò má phụng phịu đáng yêu đến mức cậu luôn muốn hôn lên chúng, miệng cô gái ấy sẽ hằn hộc:
“Cậu rảnh thật đấy! Đừng có ngồi gần tôi đó”
Tuy nhiên, hôm nay thật lạ, đồng hồ đã điểm 9h, thế mà cô gái siêng ngủ nướng ấy vẫn chưa chịu ló mặt ra nhìn cậu cũng chẳng có lấy tiếng hét thất thanh than vãn nào cả.
Một sự tĩnh lặng đến khó chịu, như bóp nghẹt từng hơi thở của cậu. Chẳng thể tiếp tục vắt chân lên cổ chờ đợi trong cơn náo loạn dồn dập ko 1 lí do của trái tim mình nữa, Tử Thần vội vàng chạy lên gác, đến trước cửa phòng Tử Di, đáy mắt khẽ đọng 1 giọt nước trong vắt.
-Tử Di! Cậu có bên trong ko?_Tử Thần gõ nhẹ vào mặt cửa, thin lặng để tai mình có thể câu kéo chút thanh âm phảng phất đâu đó từ bên trong vọng ra.
-…_Bên trong chỉ mang 1 nỗi tĩnh mịt, bầu ko khí vắng lặng như có lực, trào ra bên ngoài dù bị 1 lớp cửa dày bao phủ, ám lên người Tử Thần.
-Này! Cậu muốn bùng học đấy à?_Tử Thần tiếp tục tìm cách đánh thức con người bên trong nhưng đáp lại cậu, một sự trở mình, cựa nhẹ cũng ko hiện hữu.Bực bội, Tử Thần ko thèm giữ lễ nữa, toan đạp cửa xông vào thì…
-Cạch!_Cánh cửa tự động mở ra sau cú đẩy nhẹ của Tử Thần, hé ra trước mắt cậu 1 chiếc giường ngay ngắn, ko còn bề bộn theo đúng nghệ thuật sống vốn có của chủ nhân nó.
Chưng hửng vì bị hố, Tử Thần soi mắt 1 một lượt vào căn phòng trống rỗng rồi lững thững bước xuống phòng khách, có chút hụt hẫng bủa vây, tràn ngập đến nghẹn trong lòng ngực cậu:
-Từ lúc nào cô ấy chăm chỉ thế nhỉ? Đi học sớm hơn cả mình_ Nhưng rồi Tử Thần lẩm bẩm cho đấy là 1 biểu hiện
tốt, khoé môi nở nụ cười nhạt, tay quàng cặp lên vai, bước vội về phía cửa chính.
-Cậu chủ, ngài đã tỉnh rồi à?_Ngay khi Tử Thần vừa nắm núm cửa thì ông quản gia già đẩy cửa bước vào, khuôn mắt nhăn nheo với làn da sạm đen khẽ vui mừng rồi nhanh chóng chùn xuống, vừa ngạc nhiên vừa mang mác buồn khi nhìn thấy chiếc cặp đeo chệch trên vai người kia_Ngài định đi đâu à?
-Đi học chứ đi đâu, mà, Tử Di đi học trước rồi à? Cô ấy ăn sáng chưa mà đi thế?_Thoáng kinh ngạc khi chạm mặt hai tên cận vệ đứng hai bên cửa cúi chào mình, Tử Thần đặt mắt lên khuôn mặt biến sắc đột ngột của người đối diện, bản năng dấy lên sự hồ nghi khó gỡ.
-Ngài uống chút sữa đi!_Bỏ mặc câu hỏi của Tử Thân, để nó lớn dần lên và trở thành mối nghi vấn bao trọn lấy đôi mắt đen lạnh vẫn đeo bám lấy mình ngờ vực kia, ông quản gia bước vội đến phòng ăn, đưa cho Tử Thần 1 cốc sữa đã nguội hẳn, nét mặt bình thản là vậy nhưng đáy mắt lại chứa đựng sự thấp thỏm não nề ko yên nổi.
-Tôi đang hỏi ông đấy, sao ông ko trả lời?_Tử Thần cầm cốc sữa theo nguyện ý của ai kia, ko thôi chất vấn_Hay đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy?
-Ngài đã quên rồi sao?_Ko còn ngạc nhiên như trước, ông quản gia thở dài 1 cách kín đáo nhất, buồn lòng nhìn vị chủ nhân của mình hồi lâu, trái tim già cỗi âm thầm cầu mong được thấy 1 biểu hiện nào đó tích cực hơn, chứ ko phải là nét xa xầm, u tối lúc này.
-Quên cái gì chứ? Nói đi, Tử Di đã gặp chuyện rồi, phải ko?_Tử Thần như chẳng thể giữ nổi vẻ điềm đạm thường ngày được nữa.
-Cô Tử Di đã ko còn sau vụ nổ 2 ngày trước rồi, cậu chủ!_Ông quản gia trầm giọng nhỏ nhẹ, ý muốn giảm đi vết thương lòng đang dần nứt vỡ ra trong trái tim người mà ông hết mực chăm sóc. Hơn ai hết, ông biết rõ cảm xúc của người đó lúc này, vừa đau đớn vừa chối bỏ hiện thực…
-Ông đùa đấy à? Đừng đem tính mạng người khác ra làm trò!_Bật cười ngán ngẩm, Tử Thần nghiến răng cảnh cáo.
-Tôi ko đùa, chính mắt ngài đã nhìn thấy cô ấy biến mất sau tiếng nổ oang trời ấy, thưa ngài!
-Vụ nổ? Vụ nổ…
-Choang!_Tiếp sau 2 từ được thốt lên với chất giọng cợt nhả là tiếng va chạm mạnh của thủy tinh, kéo đến bầu ko khí mới cho căn phòng mát lạnh u uất.Cốc sữa trên tay Tử Thần đã rơi xuống, vỡ…vụn nát…
-Ông vừa nói gì?_Thần sắc Tử Thần tái nhợt hẳn, để nói ra 1 câu hỏi cũng thật khó khăn.
-Cô Tử Di đã chết!_Ông quản gia cúi mặt che giấu khuôn mặt mếu máo của mình.-Sao có thể chứ? Chắc chắn cô ấy còn sống! Đây chỉ là 1 giấc mơ mà thôi! Ko thể nào có chuyện đó được_Lắc đầu nguầy nguậy cố rũ bỏ những gì mình vừa nghe thấy ra khỏi đầu, Tử Thần hoang mang trấn an bản thân, đôi mắt đen thường ngày sắc sảo, đậm nét như có thể xoáy sâu, bóc mẽ ý nghĩ của người khác là vậy mà giờ đang dần nhạt đi, như bị thứ dịch lỏng tựa nước làm mờ hẳn.
Nhìn thấy bộ dạng suy sụp của vị thiếu gia mình yêu qúy, ông quản gia lòng ruột như bị thiêu đốt. Ông từ từ đưa 2 bàn tay chai sạm của mình lên, áp vào má người đối diện rồi véo nhẹ, đủ để người kia giật mình nổi cáu:-Ngài đau lắm, đúng ko? Nếu đau thì đây ko phải là giấc mơ đâu, cậu chủ.
-Ngài nghĩ xem, liệu có người nào có thể sống sót nổi khi ở cạnh vụ nổ chẳng khác gì quả bom đó chứ! Xin hãy đối diện với sự thật này!_Ông quản gia cố giữ mình bình tĩnh nhất có thể.
-Cô ấy chưa chết, tôi sẽ đi tìm cô ấy!_Buông lời quả quyết, Tử Thần quay người toan bước ra cửa.
-Vô ích thôi! Ngày hôm qua, cậu Khải Phong đã cho người lục tìm hết mọi ngõ ngách trên đất Hà thành này nhưng ko tìm thấy chút manh mối gì có liên quan đến cô Tử Di. Và tại hiện trường vụ nổ, mọi thứ đã biến thành tro bụi hết cả, cháy rụi_Nhanh tay níu khuyả tay Tử Thần, ông quản gia như đã soạn thảo sẵn câu nói ấy hàng chục lần trong đầu, rành rọt kể lại cho chủ nhân mình, vẻ cầu xin cũng toát lên qua điệu bộ thảm thương_Xin
ngài, đừng như thế. Hãy sống và dựa vào quá khứ mà sống.
-Ông nói dối!_Hất mạnh bàn tay đang cố ngăn cản mình, Tử Thần thẳng thừng xông ra ngoài. Song, lập tức cậu lại bị 2 tên canh cửa chặn lại.
-Cậu chủ! Ko chỉ ngài mới cảm thấy đau khổ, mới cảm thấy tuyệt vọng. Tôi cũng vậy, cũng cảm nhận được sự mất mát như cậu, bởi vì, tôi cũng yêu qúy cô Tử Di nhiều như cậu. Do đó, xin cậu đừng tự làm khổ mình nữa, cô Tử Di sẽ ko vui nếu thấy cậu như vậy.
– Ko, Tử Di sẽ vui nếu thấy tôi thế này!_Đáp lại 1 câu chắc nịt, Tử Thần lạnh lùng cương quyết ra ngoài, mắt liếc xéo 2 tên cận vệ dám chặn đường mình_Ai trả tiền cho các ngươi hả?
-Người đâu, đưa cậu chủ lên phòng, cậu ấy cần nghỉ ngơi_Vỗ tay bốp bốp ra ám hiệu, ông quản gia xoay mặt sang chỗ khác, tránh nhìn thấy bộ dạng kháng cự đầy đau khổ của chủ nhân mình. Đối với ông lúc này, Tử Thần rất quan trọng, ông ko thể vì chút thương cảm mà để cậu ấy biến mất trong tầm mắt mình được. Chỉ cần bỏ mặc, trái tim bị tổn thương của cậu ấy sẽ ngây dại đi và rất có thể làm bất cứ điều gì dại dột nhất.
***
Ngả dựa hẳn người vào bức tường trắng quanh co, chạy dài theo hành lang ám mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, một chàng trai mang đôi mắt đen u buồn cùng khuôn mặt băng lạnh tuấn mĩ nhìn chăm chăm vào con chim bồ câu đang thoi thóp trong lòng bàn tay. Ko biết từ lúc nào, anh ngồi phục hẳn người xuống đất, hơi thở phả ra đứt quãng, yếu ớt hệt y con chim trong lòng bàn tay anh vậy.
Anh lặng người hẳn đi, tay vô thức đưa lên mái đen đựợc giấu nhẹm dưới chiếc mũ phớt đỏ, nhẹ nhàng nhưng lại lấy được một nhúm tóc héo tàn. Anh thất vọng nhìn mớ tóc, mồ hôi dần nhễ nhại như tắm.
Và anh chắc mẩm rằng, chỉ cần anh ở đây, thêm vài giờ nữa với bộ dạng thảm hại như lúc này, chắc chắn anh sẽ ko phải chịu nỗi đau thể xác này, cũng ko cần phải nhìn thấy cơ thể tàn tạ của mình nhưng đổi lại, anh sẽ mất đi sự sống, thứ mà anh đang cố giành giật với tử thần để có được.
Bỗng, trước mặt anh, một cô gái với mái tóc đen xõa dài, mảnh mai trong bộ váy trắng giản đơn xuất hiện. Cô đưa đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn anh rồi chốc chốc lại dè chừng ngoái lại về phía sau. Khuông mặt đẹp tựa một thiên thần lo lắng áp lòng bàn tay ấm áp lên vầng trán anh, khóe môi đỏ mọng liên tục gặng hỏi:
-Anh ổn chứ? Có sao ko?……
Nhưng anh ko thể trả lời, chỉ thở mạnh, gấp gáp. Như hiểu ý, cô gái ấy nhẹ nhàng dìu anh dậy, có lúc lại nảy ý muốn cõng anh đi tìm bác sĩ. Một cô gái gầy guộc lại đi cõng một chàng trai to con vạm vỡ hơn mình, nó làm anh buồn cười, chỉ cười trong lòng thôi. Cô dìu anh đi. Một mùi hương vừa nữ tính vừa trẻ con xông vào mũi anh, thật kì lạ, anh ko hề cảm thấy khó chịu như thường, thay vào đó là sự yên lòng đến khác lạ.
Được một quãng thì người quản lí của anh tìm đến, anh ta nhanh chóng đỡ lấy anh rồi rối rít cảm ơn cô gái ấy. Cô gái ấy chỉ cười nhẹ, một nụ cười có thể làm anh xao động.
Theo sau, đám cận vệ của anh chạy đến. Trong những hình ảnh mơ hồ đôi mắt anh thu được, chúng túm lấy cô gái ấy, để cô cuồng quẫy trong tay một hồi rồi lịm đi sau khi ngửi hải mùi thuốc mê tẩm trong khăn và đưa cô đi, thật nhanh.
Cố gắng lắm, anh mới thốt nên lời:
-Cô gái đó…
-Cậu Tử Ân, đừng lo, cậu sau được sống rồi, nhờ tủy của cô gái đó.