Chương 72

Chương 72

Vô duyên đối mặt bất tương phùng

-Con…đã biết rồi?_Cố gắng để ko hét lên một cách kinh ngạc như khi nhìn thấy phải một con chuột gặm đuôi con mèo tả tơi, Hàn phu nhân lặng người đi khi kẻ kia ko câu nệ mà gật đầu cái rụp đầy khí thế, lòng ko khỏi chỉ tay hếch mặt lên trời mà hét to một tiếng hỏi tội.

Ông trời sao vô lí quá đỗi, người cần phải có lòng tin nhất, đáng ra phải tin nhất lại ko hề nể tình máu mủ ruột già, nửa điều đều dùng người thử con, còn kẻ có thể ko tin tưởng, được quyền ko cần một mực phải tin thì trối sống trối chết đặt niềm tin cao lên tít mù mây xanh, khiến kẻ làm mẹ, kẻ đã sinh thành nên cái đứa ngu ngờ khờ khạo ko rõ gian gian chỗ nào kia phải hổ thẹn, ko biết giấu mặt giấu mũi ở đâu cho kì.

Ngập tràn niềm yêu thương vô bờ bến và sự cảm kích cháy bừng như nổ mìn thời chiến trong đôi mắt ươn ướt nước, Hàn phu nhân say đắm mê mệt, long lanh nhìn thằng con rể báu mà mình đã đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ trước mặt, lòng dấy lên nỗi tự hào ko biết thẹn về tài năng nhìn người thiên bẩm ko ai bì của bản thân. Đồng thời, bà ko ngần ngại ném ánh nhìn sắc hơn dao như muốn xẻo thịt, lột da ông chồng “thân yêu đáng mến” luôn cho bản thân là tài giỏi, là hơn người.

-Xin lỗi! Mẹ ko ngờ ông ấy lại có thể nghĩ ra chuyện đó, nếu biết, có lẽ mẹ đã cho 1 liều thuốc trừ sâu khử sạch kế hoạch của ổng ngay lúc nó mới nhú hạt rồi!_Hàn phu nhân thở dài tự trách, những ngón tay thu gọn thành đấm minh hoạ cho lời nói thêm phần sinh động, khẩu khí về sau càng lúc càng mạnh bạo. Tất nhiên, đó là khi Hàn lão gia ko có mặt. Gì thì gì, bà vẫn là người có lỗi trong mọi chuyện, nếu hồi trước, bà ko một điều nhịn, hai điều nhịn, nhất mực nghe theo chủ kiến của chồng mà ko hề phản động, để chồng tự dung tự tác đến quên mất luân lí thường tình, luôn cho mình đúng thì giờ đây, thằng con rể báu của bà sẽ ko phải chịu làm người vô hình

đứng xem kịch. Chưa hết, nếu như hồi trước bà ko ném cho Gia Băng 1 đóng truyện để nó nghiền ngẫm, ngâm cứu, ko truyền cho nó cái gen hám trai có chọn lọc đàng hoàng thì có lẽ, chồng bà cũng ko phài dùng thủ đoạn này để thử. Chung quy, do bà bảo ban chồng ko tốt, dạy con ko nghiêm.

-Ko sao ạ, con nghĩ, cha làm thế chỉ là ko muốn để con và Gia Băng phải hối hận về sau mà thôi, ko hẳn là ko có ý tốt, tuy, ý tốt đó ko nhiều bằng ý xấu_Nở nụ cười nhạt ko còn nồng nặc sự tự tin, cao ngạo của những kẻ luôn nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay như ngày thường nữa, Tử Thần cung kính đưa cho mẹ vợ li rượu vang sậm màu lấy từ khay rượu người phục vụ đưa tới, nhấm nháp một ngụm nhỏ, từ từ để mùi vị cay xè đê mê xâm chiếm mọi xúc cảm

Từ đã, có gì đó ko ổn! Chợt loé lên trong đầu một ý nghĩ nào đó, Hàn phu nhân quay phắt người ra phía sau nhìn Gia Băng rồi lại nhìn Tử Thần một lượt, nét mặt bỗng cứng đờ hẳn.

Nãy giờ, Tử Thần hầu như ko hề liếc nhìn Gia Băng lấy một cái, đã thế, còn quay lưng lại chủ ý ko muốn tiếp. Như thế, chẳng phải là, đang…

Hàn phu nhân vô thức chặn cánh tay đang nâng li rượu thứ 2 lên miệng của Tử Thần, đáy mắt vương lại sự lo lắng:

-Đừng uống, vết thương trên cơ thể con vẫn chưa lành!

-Ko sao ạ, đại tiệc lớn thế này mà ko thưởng thức vị ngon của rượu thì thực rất tiếc_Tử Thần nhanh tay thận trọng gạt bàn tay của mẹ vợ ra, nốc cạn li rượu vang.

Hành động dứt khoát nhưng vương chút sự lúng túng?

-Con thực sự tin tưởng Gia Băng yêu con?_Chặn người phục vụ đang có ý đưa thêm rượu cho Tử Thần, Hàn phu nhân đưa đôi mắt ngấn nước vừa nhu hoà, vừa mãnh liệt xoáy sâu vào tim can người khác của mình nhìn đôi mắt đen đang có ý trốn tránh của người đối phương, ko nén nổi giấu chấm hỏi to đùng trên đầu.

Có chút khó hiểu nhìn mẹ vợ, Tử Thần thuận ý gật đầu.

-Nếu thế…_Hàn phu nhân xoay người ra đằng sau, ánh mắt xuyên thẳng đến chỗ Gia Băng và Chấn Hy đang chuyến trò_…sao con ko nhìn Gia Băng? Trừ phi con sợ niềm tin của mình bị phản bội, thì con ko có lí do nào để quay lưng lại người mà con ko thể nào rời bỏ.

-…_Váng rượu trên tay Tử Thần bỗng gợn sóng, bám víu lên những thành cao hơn của li rượu.

-Ra con vẫn ko thể tin tưởng Gia Băng_Thở dài khô khốc, Hàn phu nhân lẩm bẩm như nói với chính mình. Chẳng nhẽ, cái mặt ngây ngô của Gia Băng ko đáng tin đến thế ư?

-Ko phải con ko tin, chỉ là, con…sợ sẽ ko ngăn nổi ý định cho tên đó vài đấm thư giãn gân cốt_Bóp chặt li rượu đến run rẩy, Tử Thần cố chấp ko quay mặt, ánh mắt hằn lên sự tăm tối vốn có của bóng đêm.

-Ồ! Ra thế!_Im lặng hồi lâu tiêu hoá nỗi khổ của con rể, Hàn phu nhân hô lên một tiếng ra chiều đã hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện_Nhưng nếu con ko quay mặt, con sẽ ko thế biết được 2 đứa chúng đang làm gì. Thà mà biết để nhịn, còn hơn là ko biết để bị chơi một vố đau. Cứ nhìn đi, mẹ sẽ ngăn con.

Nói đoạn, Hàn phu nhân đưa hai tay đặt lên tay Tử Thần, chấn chỉnh lãi thân thể và hướng nhìn cho cậu rồi hớn hở xớ lớ đưa mắt tiếp tục quan sát cô con gái bé bỏng.

Nhưng, bà hình như đã bói sai rồi! Ngay khi Tử Thần vừa quay mặt nhìn Gia Băng, thì khuôn mặt cô đã bị đầu tóc đen thui của Chấn Hy che phủ gần hết. Tư thế này, quang cảnh này, sao giống như thế, 2 đứa gian phu dâm phú đó đang hôn nhau thế.

“Aaaaaa!” phóng linh hồn lên tận trần nhà ra sức hét lớn, Hàn phu nhân run run chậm rãi hướng mắt sang người bên cảnh, lòng thấp thỏm ko yên.

Đứa con trời đánh của bà, sao nó dám hôn Chấn Hy yêu qúy trước mặt con rể báu của bà chứ? Lỡ Tử Thần điên lên, hai tay vỗ ngực thùm thụp như king kong, ko kìm được chạy đến đấm vài phát vào khuôn mặt đẹp trai, hủy hoại dung mạo của Chấn Hy thì sao?

Tiền! Bà phải đi chuẩn bị tiền để Chấn Hy đi phẫu thuật thẩm mĩ mới được.

Nói là làm, quân tử ko nói hai lời, Hàn phu nhân lẹ làng tạt axít vào lời hứa ban nãy rồi nhanh chống luồn lách đến chỗ chồng xin tiền, để lại Tử Thần với cơn tức giận ngút ngàn.

-Nếu anh ko thích chạm vào em thì ko nhất

thiết phải miễn cưỡng như thế, em vốn đã nhìn thấu sự giả tạo

của anh rồi!_Vẫn đứng yên tại chỗ minh chứng cho chân lí chai lì của nhân dân ta đương thời “Cây ngay ko sợ chết đứng”, Gia Băng ko hề cự tuyệt cử chỉ “thân mật” dễ gây hiểu lầm của người kia, lời lẽ sắt đá, ko hề bị bản tính hám trai muôn thuở làm suy nhược khí chất quân tử lẩm liệt, thằng thừng_Chỉ là, em vẫn thắc mắc ko hiểu nổi tại sao anh lại cố làm ra vẻ lạnh lùng giả tạo đó, vì cớ gì phải thế, anh ko cảm thấy khó chịu sao?

-Sao em nghĩ anh giả tạo, căn bản, em chưa gặp anh bao giờ, tính cách của anh như thế nào, chẳng nhẽ em lại rõ?_Ngớ người một chút trước biểu hiện ko tránh né mà còn thách thức của người kia, Chấn Hy tất nhiên lo để mình bị yếu thế đối với người khác phái, nở nụ cười gian mãnh tỏ rõ sự thích thú. Mới vài phút trước đây, anh dám chắc cô đã say anh đến mê mệt, vậy mà giờ, như đã được khai sáng, cô lại tinh ranh nhận ra sự giả tạo trong anh, điều này thật khiến anh có phần khâm phục, có phần lại ko phục. Rất có thể, Hàn phu nhân đã đoán trước, nói cho cô rõ về tính cách của anh chăng?

-Vì, theo cặp mắt quan sát tinh tường của em, những kẻ mang bản chất lạnh lùng, thường ko dễ dàng để ý nghĩ, cảm xúc của bản thân biểu hiện lên nét mặt, trong khi đó, anh lại khác, thản nhiên để chúng vào hùa cùng lời nói, mà ko, đúng hơn là anh đã quen biểu lộ theo bản năng, điều này khiến em có chút bất ngờ. Chỉ có những con người có cá tính, ngay thẳng và bồng bột mới thể hiện tốt điều đó thôi, ko phải sao ạ?_Khẽ nhún vai nói lên suy đoán đã nảy nở từ lâu trong lòng mình, Gia Băng cong môi cười, vừa đấm vừa xoa cho kẻ “phá sản”_Tuy tính cách của anh rất giả tạo, nhưng vẻ đẹp của anh thì rất chất, rất thực, yên tâm đi, dù anh ko tỏ ra lạnh lùng, em vẫn đổ đứ đừ.

Thiếu điều té cái rầm khi nghe lời “an ủi” có một ko hai của tiểu nữ Hàn Gia, Chấn Vũ nuốt nước bọt ừng ực xuống dạ dày, thầm thán phục tài hoang tưởng siêu hạng của Gia Băng, tiếp tục bền bỉ giữ vừng lập trường và thanh minh cho sự trong sáng, đàng hoàng của bản thân:

-Sai rồi, đâu phải ai lạnh lủng cũng theo một chuẩn mực nhất định đâu, em đừng lấy chuẩ mực của ai đó để áp đặt cho anh.

-Em ko lấy chuẩn mực nào hết, sự thực là vậy, anh đang cố tạo cái vỏ lạnh lùng_Cuơng quyết giữ vững lập trường của bản thân, Gia Băng đưa lòng bàn tay ấm áp, chủ động áp vào lớp da trên gò má của Chắn Hy, khiến anh chàng vô thức giật mình_Thấy chưa, cảm giác anh thể hiện ra ngoài rất rõ ràng. Nói đi, vì cớ gì anh phải ép bản thân mình như vậy?

-Bó tay với độ lì lợm của em_Thở dài mạnh, Chấn Hy tỏ vẻ bất lực, đưa bàn tay ấm nóng chạm vào bàn tay ai kia đang ngự trên má, ánh mắt mê hoặc như được ướp một loại thuốc qủy mị nào đó_Em nghĩ, anh giả tạo là để cưa đổ em sao?

-Ban đầu là vậy, nhưng giờ thì khác_Gia Băng cười ngượng_Em thấy anh giống như đang thử em thì đúng hơn.

-Thử thách?_Qúa đỗi kinh ngạc trước câu trả lời trần trụi ko hề che giấu của Gia Băng, Chấn Hy thầm hối hận vì đã quá coi thường con người trước mặt. Dáng vẻ ngây thơ của cô, sự mê mệt trong ánh mắt mà anh nhận ra, cơ hồ như là một con mồi câu dẫn, làm anh đánh mất sự cảnh giác của bản thân vậy. Tại sao anh có thể quên được rằng, trong người cô có dòng máu Hàn Gia đang cuộn chảy cơ chứ.

-Nhưng để thử thách cái gì, em vẫn chưa rõ? Tuy rằng, em vốn thông minh lanh lợi, song, trong chuyện này, em vẫn khó có thể đưa ra câu trả lời phù hợp. Mong anh có thể giúp em giải đáp mối thắc mắc này_Tít mắt cười hết sức ngây thơ, Gia Băng rút tay khỏi lòng bàn tay kia, với lấy li rượu vang đỏ khiêu gợi mà nốc một hơi ko biết trời đất, đến khi vị cay và mùi cồn xâm lấn khoang miệng, cô nàng mới bần thần nhận ra rằng tài sắc bản thân mình cũng bị ông trời ghen ghét, nên mới chơi cô một vố đau, cho cô uống thứ nước khó nuốt này.

Hé miệng phẩy phẩy tay đưa gió vào trong để làm tan đi mùi vị khó chịu này, Gia Băng ko nhận ra đầu người kia đang tiếp tục, thêm lần nữa hạ thấp.

Lần này, đôi môi mỏng của anh ta ko làm cô thật vọng nữa, thẳng thừng đặt lên đôi môi ướt át rượu của cô…

Toàn thân như bị giáng một phát sét từ đỉnh đầu đến gót chân, Trằn Bạch lão gia kinh hãi liếc mắt nhìn bạn mình mắt ko rời cảnh tượng trước mặt bên cạnh, li rượu trên tay lung lay mạnh như muốn rớt.

Loạn rồi! Loạn rồi! Trần Bạch lão gia ko ngừng than khóc trong tâm khảng, tứ chi ko hẹn mà đồng loạt rủ nhau vác thân đi trốn cho khỏi banh xác, đồng thời, giữ tính mạng sau này, thời cục an bình còn đi lấy xác con đem chôn, ghi vào gia phả.

Mà ko, bạn ông vẫn ko những ko giận, trái lại còn nở nụ cười thoả mãn chết người hướng về thẳng con rể đang tối sầm mặt mũi đằng xa đầy khiêu khích như thể mục đích thực sự ông ta muốn chính là điều trước mặt vậy!

Có nghĩa là…

Trần Bạch lão gia kinh hồn nhìn con trai, trái tim xót thương ngân lên từng khúc ca bi thảm nhất

-Chấn Hy, cha hại con rồi!

-Qúy vị, xin hãy giữ yên lặng!_Đương lúc đại sảnh đang rơi vào hỗn loạn do nụ hôn ko hẳn là nồng nhiệt của 2 nhân vật trọng điểm của buổi tiệc, tiếng nói giòn giã của tay MC vang lên cắt đứt mọi âm thanh tạp nham, nhanh chóng thu hút những ánh mắt hỗn độn tứ phương chiếu về phía mình_Bữa tiệc đã bắt đầu, quan khách đã tề tựu đông đủ, giờ, chúng ta hãy cùng lắng nghe Hàn lão gia phát biểu vài lời!

Tiếng vỗ tay như vũ bão vang lên từ khắp nơi, càng làm tôn thêm vẻ hào nhoáng, cao sang của người xuất hiện.

Ánh đèn flash nhấp nháy liên hồi ko dứt trong tay đám kí giả, thanh âm xung quanh ngưng bặt, tựa hồ chỉ có tiếng tách tách loạn xị của máy ảnh và tiếng múa bút vội vã mà thôi.

-Trước tiên, tôi xin cảm ơn…

Khi giọng nói ôn tồn của Hàn lão gia vẳng lên khắp ngõ ngách đại sảnh thay cho tiếng nhạc dương cầm phiêu du, Gia Băng mới tỉnh lại sau cú sốc bất ngờ mà người đối diện đem đến, ánh mắt tức giận ko nén nổi nhìn chăm chăm vào Chấn Hy.

-Đừng bận tâm, đây là một nụ hôn kiểu Pháp mà thôi_Nhận rõ hàm ý rõ ràng từ đôi mắt ngấn nước, Chấn Hy cười nhạt xua tay_Lăng Tử Thần thật may mắn vì có một người như em ở bên cạnh, tiếc là, anh ko khoái cướp đoạt những quy phạm đã có chủ sở hữu rõ ràng.

-Anh…_Gia Băng nghiên răng, tàn nhẫn lấy tay lau đi đống tàn dư Chấn Hy để lại trên môi.

Tuy rằng, đều cùng bị cưỡng hôn, nhưng khi nhận ra kẻ cưỡng hôn mình ko phải là người nào đó, lòng Gia Băng mà nói, thực sự rất khó chịu., còn cả sợ hãi nữa cơ.

-Được rồi, hôn xã giao thôi mà_Chấn Hy đến khổ vì thuyết phục ai đó, hai tay chắp vào nhau lạy, lạy_Nếu em ko phục thì để anh hôn luôn Tử Thần nhé! Công bằng, ok?

-Anh…_Tức phát ói máu, Gia Băng thở hắt đầy hàn khí, rồi chợt cứng đờ, từ từ cảm nhận có 1 luồng khí lạnh áp đến sau lưng.

Ko để Gia Băng phải quay lại nhìn, Tử Thần đã bước lên trước mặt cô một bước, bàn tay nâng nhẹ chiếc cằm của Chấn Hy, kéo mặt cậu ta tiến sát vào mặt mình rồi dùng môi hoan nghênh chào đón môi người kia.

Trong phút chốc, cả khán đài đột nhiên như bị ma xui qủy khiến, ko hẹn mà hướng mắt về chỗ náo loạn ban nãy. Thâm hơn, ánh đèn neon sáng màu còn sáng rõ hết công suất, hội tụ tại nơi Gia Băng đang đứng…

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Không?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Không?

Status: Completed Author:

Hàn Di Tử cô luôn tự tin vào hình tượng học sinh gương mẫu của mình.

Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra sau khi bước vào năm học mới 10 ngày cô phải ngồi uống nước với thầy giám thị liên tiếp 10 lần mà không biết rằng cuộc đời mình sẽ có những thay đổi từ đây.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset