Thiếu nữ áo xanh nhủ thầm trong bụng :
– “Hình như có chút giống y… nhưng trông kỹ thì chẳng giống chút nào…”
Một hồi thật lâu, y cất tiếng nói :
– Thế thì ngươi hãy đi theo ta!
– Thưa đại tỷ, vâng!
Hắn theo sau thiếu nữ áo xanh đi vào bên trong Đại thiết môn luôn.
Sư gia họ Điền ngơ ngẩn mắt nhìn hai người biến mất trong bức tường màu đỏ, y nhủ thầm :
– “Tiểu tử này được bao nhiêu tuổi? Hắn có khả năng phán đoán sanh tử và giải nghi nan ư? Chẳng qua là dối gạt người ta mà thôi…”
Điền sư gia ngẩn người suy nghĩ giây lát, sau đó cũng theo sau đi vào trong Thông Thiên quan luôn.
Bên trong tường rào màu đỏ có nhiều dãy nhà nối liền nhau, cách kiến trúc khí thế hùng vĩ vô cùng.
Trên đường vào trong không có chỗ nào mà chẳng có người canh gác cẩn mật cả. Đi hết con đường thông lộ trải đá sỏi thì đến phía trước sân viện của một tòa lầu to lớn, xây theo cách cổ xưa.
Phía trước bực thềm đá có mười võ sĩ mặc áo xanh đứng canh gác tại đó.
Khi đến gần phía trước tòa lầu to lớn ấy, thiếu niên bệnh hoạn đã bất giác dừng bước lại.
Phía trên đại môn tòa lầu có treo một tấm bảng lớn đề ba chữ “Thông Thiên quan” sơn màu vàng kim lấp lánh chói lòa, khiến người ta trông thấy phải sanh lòng sợ hãi ngay.
Thiếu nữ áo xanh lạnh lùng nói :
– Mời các hạ vào!
Thiếu niên bệnh hoạn thoáng ngạc nhiên, sau đó trả lời ngay :
– Xin vâng!
Dứt lời, hắn cất bước tiến vào bên trong.
Đây là một tòa điện đường nguy nga tráng lệ, khí thế hùng vĩ. Có hai mươi võ sĩ áo xanh đứng nghiêm túc ở hai bên, phía trên điện đường có một ông lão mặt thanh mày tú, trạc tuổi năm mươi, hai mắt sáng quắc đang ngồi ở đấy.
Thiếu niên bệnh hoạn thoáng ngạc nhiên.
Thiếu nữ áo xanh bước tới, hướng về phía ông lão chắp tay xá dài nói :
– Điệt nữ tham kiến thúc thúc!
Lão nhân gầy ốm cười lạnh lùng, nói :
– Miễn lễ!
Y dừng lại giây lát sau đó nói :
– Điền sư gia!
– Hạ tọa có mặt!
– Chuyện xảy ra thế nào vậy?
Điền sư gia nói :
– Thượng bẩm Đại quan chủ, lúc nãy vị các hạ này đã đến gần khu vực bản quan.
Hắn đã bày ra bàn ghế hành nghề xem tướng. Hắc Sát phát hiện ra mặt chất vấn, sau đó có một người bịt mặt cũng xuất hiện và gởi cho tại hạ một lá thư.
– Trong lá thư ấy viết những gì thế?
– Người viết thư bảo rằng canh ba nay y sẽ đích thân quang lãm bản quan giáo!
Đại quan chủ (Phó quan chủ) cười lạnh lùng nói :
– Hừ! Khẩu khí lớn thật…
Y vừa nói vừa liếc mắt nhìn thiếu niên bệnh hoạn, giọng lạnh lùng :
– Người biết xem tướng bói là chính các hạ này ư?
– Đúng thế!
– Dẫn hắn vào đây để làm gì?
Thiếu nữ áo xanh lạnh lùng nói :
– Điệt nữ muốn hỏi hắn vài việc!
Lão nhân gầy ốm ngạc nhiên, mắt nhìn thiếu nữ áo xanh nói :
– Chính cháu đã lưu giữ hắn lại sao?
– Vâng!
– Điền sư gia, ngươi đã rõ lai lịch của hắn chưa?
– Thưa Đại quan chủ, chưa!
– Hồ đồ thế!
– Vì…
Lão nhân gầy ốm đảo mắt nhìn thiếu niên ấy nói :
– Tiểu tử bệnh hoạn kia, ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu?
Thiếu niên bệnh hoạn lặng thinh không nói gì hết.
Lão nhân gầy ốm mặt hơi biến sắc, gầm hét :
– Tiểu tử bệnh hoạn kia, ngươi có nghe ta nói gì chăng?
– Nghe rồi!
– Thế tại sao ngươi không trả lời ư?
– Tại hạ không cần thiết trả lời vậy thôi!
– Tại sao thế?
– Tôi là một thấy tướng số, tôi chỉ biết hỏi người ta mà thôi, chứ chưa từng có ai hỏi tôi như thế. Vả lại chính vị cô nương này thỉnh tôi vào đây xem quẻ, chứ tôi không phải là một phạm nhân. Nếu như ông bắt buộc tôi phải trả lời thì tôi đành phải xin rời khỏi đây. Tôi cũng chẳng ham muốn một vạn lạng hoàng kim này làm gì nữa.
Đại quan chủ nghe nói thế đã ngẩn người tại chỗ luôn.
Một hồi thật lâu, vị Đại quan chủ mới cười lạnh lùng nói :
– Điệt nữ nhi… cháu có biết lai lịch của hắn là thế nào chưa?
– Thưa thúc thúc, không biết!
– Thế thì cháu có thể tự tiện lưu giữ một người lạ mặt lại được ư?
– Hắn không phải là người võ lâm mà?
– Cháu nói thế sao?
– Chính Hắc Sát đã nói như thế, đồng thời Điền sư gia cũng đã thử nghiệm hắn rồi.
Điền sư gia vội tiếp lời nói :
– Vâng, tại hạ đã xét nghiệm huyệt mạch toàn thân của hắn rồi. Chứng tỏ hắn là một người bệnh nặng và hoàn toàn chẳng biết chút võ công nào hết.
Đại quan chủ kêu hừ một tiếng, sau đó nói giọng lạnh lùng :
– Điệt nữ nhi, cháu muốn hỏi hắn về những việc gì?
– Đó là việc tư của điệt nữ vậy.
– Được… thế thì cháu dẫn hắn đi đi, nhưng sự việc có điều gì sơ sót thì cháu phải chịu trách nhiệm nha?
– Cháu biết vậy!
Y kêu hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Thiếu nữ áo xanh quay sang nhìn thiếu niên bệnh hoạn nói :
– Xin các hạ hãy đi theo tôi!
Dứt lời, thiếu nữ cất bước đi vào hậu điện. Thiếu niên bệnh hoạn lạnh lùng ngắm nhìn vị Đại quan chủ ấy một cái, sau đó đi theo thiếu nữ áo xanh luôn.
Sau khi thiếu nữ áo xanh và thiếu niên bệnh hoạn đi khỏi Đại quan chủ lạnh lùng nói :
– Điền sư gia, tại sao Chương Linh Linh phải lưu giữ tiểu tử bệnh hoạn lại vậy?
– Quả thật có lẽ y có việc gì cần hỏi hắn chăng?
– Điền sư gia, sự việc có gì uẩn khúc rồi. Tiểu tử này lại đi vào phạm vi bản quan để xem tướng bói quẻ, chắc sự việc chẳng đơn giản như thế đâu…
– Hạ tọa cũng suy nghĩ như thế… nhưng mà chẳng tìm ra điểm nào khả nghi hết.
– Hình bộ trưởng lão đâu rồi?
– Vẫn chưa trở về Quan!
– Hừ! Hãy cẩn thận chú ý đến tiểu tử bệnh hoạn ấy.
– Vâng!
* * * Thiếu nữ áo xanh dẫn thiếu niên bệnh hoạn ấy đi vào trong một tiểu khách sảnh.
Tiểu khách sảnh này rất ẩn mật kín đáo, hình như đã đi qua vài đạo âm môn mới đến khách sảnh này được.
Trong tiểu khách sảnh có một cửa sổ nhỏ. Xuyên qua cửa sổ nhỏ này người ta có nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Sau đó thiếu niên bệnh hoạn đi theo thiếu nữ áo xanh có tên là Chương Linh Linh, vào đến tiểu khách sảnh, hắn đã đảo mắt nhanh như điện xẹt quan sát trong phòng một lượt, bỗng sắc mặt hắn lộ vẻ âm u thất vọng.
Chương Linh Linh nói :
– Mời các hạ ngồi.
Thiếu niên bệnh hoạn mỉm cười nói :
– Cảm ơn cô nương!
Sau khi hai người phân chủ khách ngồi trên ghế, thiếu niên lên tiếng nói trước :
– Thưa đại tỷ, người có điều gì cứ việc hỏi ngay?
– Các hạ họ chi?
– Tại hạ họ Nhạc!
Chương Linh Linh kêu ồ một tiếng, đưa mắt chăm chăm nhìn thẳng vào mặt thiếu niên bệnh ấy, bỗng nhiên y cất tiếng nói :
– Giọng nói của ngươi rất giống một người mà ta đã quen biết.
Lúc Chương Linh Linh nói câu này, ánh mắt sáng như điện quang của y chăm chăm nhìn vào mặt thiếu niên không hề chớp mắt cái nào hết. Y muốn xem cho thật kỹ thiếu niên bệnh hoạn này có gì biến sắc chăng?
Nhưng, cuối cùng y đã thất vọng!
Ngoại trừ thiếu niên bệnh này thoáng ra vẻ ngạc nhiên, sau đó thần sắc hắn trở nên hoang mang, ngớ ngẩn hỏi lại :
– Giống ai ư?
Câu hỏi này khiến Chương Linh Linh ngây người tại chỗ.
Đương nhiên y đã hoài nghi hắn giống một người nào đó, cho nên mới lưu giữ hắn lại, vì giọng nói hắn giống y trang người mà y đã quen biết.
Nhưng ngoại trừ giọng nói ra, không còn cử chỉ gì khác giống nữa.
Chương Linh Linh ngẩn người giây lát, sau đó nói :
– Ta chỉ cảm thấy ngươi giống y một người nào đó, và người đó… là một bạn hữu rất thân với ta.
– Thế đại tỷ muốn…
– Ta muốn hỏi ngươi hắn còn sống ở trên thế gian này chăng?
Rõ ràng Chương Linh Linh rất quan tâm đến người này. Từ thần tình u oán trên gương mặt y người ta đã đọc được tâm tư y.
Thiếu niên bệnh hoạn hỏi tiếp :
– Thưa đại tỷ, ngươi muốn tìm người này ư?
– Đúng thế!
– Thưa đại tỷ, thế thì tôi chẳng hiểu ngươi rồi, hắn là bạn hữu thân thiết của ngươi.
Chẳng lẽ chính ngươi cũng không biết tung tích của hắn sao?
– Việc này ư… hình như gia phụ…
Chương Linh Linh nói tới đây bỗng ngập ngừng không nói tiếp được nữa.
Thiếu niên bệnh hoạn nói :
– Nếu đại tỷ có điều tư ẩn khó nói, thì miễn nói ra cũng chẳng sao cả.
– Chẳng có gì là tư ẩn khó nói cả. Vào khoảng sáu bảy năm trước đây bỗng gia phụ mặc một chứng bệnh lạ, mà chứng bệnh lạ này cứ cách vài ba ngày thì nhức đầu một lần.
– Có lẽ người làm việc suy nghĩ quá nhiều chăng?
– Lúc đầu tôi cũng suy nghĩ như thế, nhưng một năm nay vẫn chẳng thấy có điều gì thay đổi, mà sự việc này xảy ra cũng thật lạ lùng. Nội lực của gia phụ đã đạt đến cảnh giới cao siêu, chứng bệnh nhức đầu cỏn con này không thể kéo dài thời gian như thế mà không lành bệnh được.
– Quả nhiên cô nương nhận xét chẳng sai chút nào.
– Thế rồi chúng tôi lo chữa trị mãi, cuối cùng vẫn không thấy kết quả gì hết. Một hôm có một giang hồ dị sĩ nói cho phụ thân tôi biết, Đông Hải Thiết Đao Tiều Tiều Chủ có loại kỳ dược trị não có thể trị khỏi bệnh nhức đầu của gia phụ.
Thế rồi phụ thân tôi phái một người đến Đông Hải cầu dược…
– Phái người nào đi cầu dược thế?
– Phụ thân tôi đã phái Hình bộ trưởng lão Vương Phong là một môn hạ đắc lực đến Đông Hải cầu dược, người có một đứa con trai tên là Vương Hoa và cũng là người tôi muốn tìm kiếm…
– Ồ! Thì ra thế này, cuối cùng có cầu dược được chăng?
– Chúng tôi đã cầu dược được rồi!
– Về sau thế nào nữa?
– Nhưng sau khi gia phụ phục dụng loại dược đó, chẳng những trị không khỏi bệnh đau đầu mà ngược lại sau khi uống thuốc ấy vào, tứ chi đã mềm nhũn vô sức, câm hẳn, không nói chuyện gì được hết, chẳng khác gì người sắp chết.
– Chẳng lẽ Hình bộ trưởng lão quý quan cầu được thuốc giả hiệu chăng?
– Đương nhiên lúc đó Vương Phong đã lập tức bị bắt giam lại ngay và đã định tội người mưu sát gia phụ mà bỏ tù y…
Gương mặt thiếu niên thoáng hiện một thần sắc kỳ quặc hỏi :
– Tại sao không tra cứu sự việc cho rõ ràng?
– Tra cứu sự việc cho rõ ràng ư?
– Đúng thế, ví dụ bảo rằng có phải Vương trưởng lão quý quan đã cầu được loại dược ấy từ chính tay Thiết Đao Tiều Tiều Chủ ư…?
– Sau khi bắt giam Vương Phong, lão khai rằng một hôm lão đang chuẩn bị đón thuyền bè đến Đông Hải bỗng nhiên gặp Thiết Đao Tiều Chủ. Hai người họ là đôi bạn tri kỷ, thế rồi y xin được một thang thuốc của Thiết Đao Tiều Chủ và quay trở về ngay…
Thiếu niên bệnh hoạn ngắt lời nói :
– Trên đường trở về Vương trưởng lão có gặp người nào khác chăng? Nếu lão có gặp người nào trên đường trở về thì biết đâu người ấy đã dùng diệu thủ trao đổi thang thuốc ấy rồi chăng?
– Suy đoán của ngươi cũng có lý lắm, nhưng bản quan đã một lần nữa phái người đến tra vấn Thiết Đao Tiều Chủ thì y đã nói y chưa hề chạm mặt với Vương Phong, đồng thời y cũng chẳng có giao kỳ dược cho Vương Phong gì hết.
– Thế thì…
– Thế rồi mọi việc đã được sáng tỏ. Vương Phong đã có ý định mưu sát phụ thân tôi, rồi bản quan đã y pháp xử lý đến đỗi lây tội họa đến gia tộc, đồng thời người vợ của y bị giết luôn. Con trai Vương Hoa của y thì mất tích…
– Vương Hoa cũng mất tích sao?
– Đúng thế, lúc bản quan phái người đến vây bắt gia viên họ Vương thì bỗng nhiên Vương Hoa thần bí mất tích luôn.
– Sao lại có chuyện như thế được?
– Sự thật là như thế!
Thiếu niên bệnh hoạn hỏi :
– Tôi có thể hỏi cô nương một việc chăng?
– Ngươi cứ hỏi tự nhiên.
– Chẳng biết lúc phụ thân của cô nương phục dụng thang thuốc mà Vương Phong đã mang về, có phải là chính tay cô nương cho lệnh tôn uống chăng?
– Không phải!
– Thế là ai vậy?
– Điền gia sư!
– Quý quan đã phái ai đến hỏi Thiết Đao Tiều Chủ?
– Chính thúc thúc của tôi. Hiện giờ tạm cầm quyền bản quan và cũng là Đại quan chủ (đại là thay thế, tức là quyền Quan chủ).
Thiếu niên bệnh hoạn trầm tư không nói gì hết.
Bỗng nhiên Chương Linh Linh cảm thấy mình nói chuyện hơi quá trớn. Đây là bí mật của Thông Thiên quan. Ở chốn giang hồ ngày nay không bất cứ ai biết hết thế mà bây giờ vì tìm một người mà y đã khai ra sự việc này.
Thiếu niên bệnh hoạn bỗng cất tiếng nói :
– Vương Phong chẳng có lý do gì phải mưu hại phụ thân của cô nương cả!
Chương Linh Linh lắc đầu nói :
– Các hạ nói có lý lắm. Nhưng sự việc xảy ra sờ sờ trước mắt!
Thiếu niên bệnh hoạn trầm tư giây lát nữa, nói :
– Đây là một sự việc quái lạ… thật quái lạ…
– Ngươi chớ quan tâm việc này làm gì. Ta… ta chỉ hỏi ngươi Vương Hoa còn tại thế không mà thôi?