Vương Hoa không ngờ đã xảy ra sự biến như thế. Hắn đã đi vào tòa lầu tối om ấy, ẩn thân trong một nội thất lẳng lặng bất động luôn.
Hắn vẫn còn nghe thấy tiếng la hét văng vẳng ở nơi xa xa.
Vương Hoa không sao hiểu nổi người bịt mặt lúc nãy là ai. Y đã kiêng kỵ người trong Thông Thiên quan phát giác y thế mà y lại cố tình la ầm lên để cho bọn người trong Thông Thiên quan chạy ra đây. Điều này khiến hắn thắc mắc vô cùng.
Thình lình…
Hắn phát giác bên hướng trái có tiếng động. Hắn vội liếc mắt nhìn sang, tức thì thấy một tia sáng đèn đuốc từ chiếc cửa sổ nhỏ của một căn phòng ở hướng đó soi tới.
Đồng thời ngay lúc này một tràng những tiếng chân bước vang tới. Bỗng thấy chiếc cửa cái mở to ra, có hai người mặc áo xanh bước vào. Vương Hoa giật bắn người lên.
Hai người mặc áo xanh đi tới phía trong căn phòng có ánh sáng, đồng thanh cung kính nói :
– Thưa Điền sư gia…
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác giật bắn người lên, không ngờ căn phòng này chính là phòng của Điền sư gia, tức thì sát khí bốc lên đùng đùng.
Trong phòng đã truyền ra âm thanh của Điền sư gia hỏi :
– Chuyện gì đã xảy ra thế?
– Thưa Điền sư gia, hình như lúc nãy tại Quan nội đã có sự biến, Đại quan chủ mời người sang đó hội ngộ.
– Được, ta sẽ sang gặp Đại quan chủ ngay.
– Vâng!
Hai người mặc áo xanh lập tức rời khỏi ngay.
Chẳng mấy chốc, Điền sư gia bước ra cửa phòng. Vương Hoa thoáng suy nghĩ :
– “Ta không thể động thủ công khai với y như thế được, sao ta chẳng thực hành kế này…”
Hắn vừa suy nghĩ thì Điền sư gia đã bước tới cửa phòng.
Vương Hoa lượn mình nhanh như điện xẹt, nhảy vọt vào trong phòng của Điền sư gia.
Vương Hoa cần phải thừa lúc y chẳng kịp chuẩn bị, giết phức Điền sư gia trước. Như thế mới không có bất cứ một ai phát giác được hắn, sau đó để tiện bề giết Chương Thiếu Đường luôn.
Như vậy sẽ tạo được điều kiện thuận lợi mang Chương Vĩnh Kỳ ra khỏi Thông Thiên quan được. nhưng hắn chỉ thắc mắc mỗi một điều là chẳng biết người bịt mặt toàn thân bận bộ đồ ấy là ai? Tại sao Chương Thiếu Đường kính sợ y như thế?
Vương Hoa vừa đặt chân vào trong phòng thì thình lình…
Một bóng người xoay chuyển nhanh như cơn gió lốc hiện ra lập tức.
Vương Hoa giật mình kinh hãi thụt lùi ra sau một bước ngay.
Hắn phóng mắt nhìn tới trước, thấy người vừa xuất hiện chính là vị Điền sư gia ấy.
Vương Hoa trông thấy y đã giật mình ngẩn người tại chỗ luôn.
Điền sư gia đã thình lình xoay vòng trở lại, rõ ràng y đã biết hắn vào trong tiểu lầu này từ lâu, bằng không y chẳng thể nào hiện thân đột ngột như thế được.
Điền sư gia khẽ cười lạnh lùng.
Sát khí trong ánh mắt Vương Hoa trở nên kinh người hơn. Điền sư gia nói giọng lạnh lùng :
– Tiểu tử bệnh hoạn kia, ta đã thua ngươi một cơ.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
– Không dám!
– Ta không ngờ ngươi có một bản lãnh cao cường đến thế!
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
– Điền sư gia, ngươi sẽ còn kinh ngạc hơn nữa.
– Ồ!
– Điền sư gia, ngươi tưởng ta là ai?
Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
– Ngươi vào Thông Thiên quan chẳng được bao lâu thì ta đã tạm có thể suy đoán được ngươi là ai rồi…
– Thế thì chẳng hổ thẹn làm người bày mưu lập kế cho Chương Thiếu Đường rồi.
– Khen quá lời vậy!
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
– Điền sư gia, ta rất mong được biết kết quả suy đoán của ngươi thế nào?
– Vương Hoa!
– Quả thật chẳng hổ thẹn với chức sư gia chút nào hết.
– Vương Hoa, dù thế nào đi nữa họ Điền này vẫn phục tài của ngươi. Ngươi đã có khả năng mang nội lực ẩn vào trong Thất Tinh Tĩnh Mạch nhưng ngươi vẫn có một sơ hở.
– Sơ hở thế nào?
Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
– Hôm nay lúc ngươi nói chuyện với Chương cô nương, ta từng âm thầm theo dõi và cố tình gây ra chút tiếng động để ngươi phát giác và đã dừng lại lập tức, từ điểm này ta suy đoán được võ công của ngươi.
– Khá thông minh đấy!
– Về sau qua sự báo cáo của trưởng lão Mật Bộ, chứng tỏ rằng ngươi không phải là thầy tướng số. Nhưng ngươi đã nói ra chuyện của Vương Hoa và Chương cô nương được, đồng thời ngươi đã hỏi đến sự việc phụ thân ngươi và Vương Bán Tiên, căn cứ mấy điểm này ta đã đoán biết ngươi là ai rồi.
– Khá thật! Điền sư gia, ngươi đoán chẳng sai chút nào hết.
– Ngươi hóa trang hay là đeo mặt nạ da người?
– Điền sư gia, ngươi còn điều gì muốn hỏi nữa chăng?
– Chỉ bấy nhiêu đó thôi!
– Thế thì đến phiên ta hỏi vậy.
– Xin ngươi cứ hỏi.
– Tại sao ngươi và Chương Thiếu Đường đã sát hại phụ mẫu ta?
Điền sư gia cười nhạt nói :
– Ta không trả lời câu hỏi này!
– Ngươi sợ chăng?
– Sợ ư? Chẳng có gì sợ hết. Ta không trả lời là vì ta chẳng mấy được rõ mà thôi.
– Điền sư gia, thế thì ngươi phải ra tay sớm một chút chứ.
– Chẳng lẽ bây giờ muộn rồi sao?
– Đúng thế, bây giờ muộn rồi.
Điền sư gia lạnh lùng nói :
– Ngươi rất tự phụ!
– Ta nói sự thật đấy, Điền sư gia! Ngươi cứ việc gọi môn nhân của ngươi ra đây.
– Ngươi chớ nói khích ta làm gì, ta không làm như thế đâu.
Vương Hoa cười lạnh lùng, cất bước từ từ tiến sang hướng Điền sư gia.
Tức thì bầu không khí trở nên ngột ngạt, khẩn trương vô cùng.
Điền sư gia lạnh lùng nói :
– Ngươi không sử dụng binh đao ư?
– Đối phó với ngươi thì chưa cần thiết đâu.
– Được…
Điền sư gia vừa nói vừa chăm chăm mắt nhìn Vương Hoa chẳng hề chớp mắt.
Thình lình…
Vương Hoa khẽ hét một tiếng, lượn mình nhanh như điện xẹt nhảy tới hướng Điền sư gia, đồng thời nghiêng người đánh ra một chưởng luôn.
Điền sư gia cười khẩy, phóng chưởng nghinh đón.
Bóng người thấp thoáng như điện xẹt, hai bên đã tấn công ra ba chiêu. Công lực giữa hai người ngang nhau, không hơn không kém.
Điền sư gia cười lạnh lùng nói :
– Chưởng pháp kỳ ảo thật!
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
– Điền sư gia, như thế chưa phải là kỳ ảo đâu.
– Thế thì ngươi cứ việc thi triển ra hết đi.
– Ngươi hãy yên tâm, không mất phần của ngươi đâu…
Bỗng nhiên Vương Hoa tung người lên tấn công ra một chiêu nữa.
Bóng người thấp thoáng nhanh như điện xẹt, Điền sư gia cũng vung chưởng tấn công tới. Hai người lại cùng lúc công chiêu mãnh liệt thần tốc kinh người.
Chỉ trong nháy mắt, đôi bên đã trao đổi với nhau hơn cả chục chiêu liên tiếp.
Thình lình…
Điền sư gia đã tấn công một chiêu cực kỳ mãnh liệt, đánh bạt thế công của Vương Hoa sang một bên, đồng thời y lượn mình nhảy lùi ra sau ba bước liền, nói :
– Ngươi…
Tiếng hét Điền sư gia chưa hết, thình lình…
Từ nơi xa xa vang tới một tiếng gầm hét kinh người, kế đó là tiếng chân bước đến và có người kêu to :
– Điền sư gia!
Điền sư gia đang còn kinh ngạc, nghe tiếng kêu gọi, y đã tỉnh người lại và cất tiếng nói, giọng lạnh lùng :
– Chuyện gì đã xảy ra thế?
– Điền sư gia, người xâm phạm vào bản quan đã bị chặn lại rồi. Đại quan chủ mời ngươi hãy mau sang đó.
Điền sư gia lạnh lùng nói :
– Ta sẽ đến ngay!
Dứt lời y đã phi thân nhảy vọt ra khỏi cửa phòng luôn.
Thân pháp của Điền sư gia nhanh tốc kinh người, Vương Hoa định rượt theo chặn đường y lại nhưng không còn đuổi kịp Điền sư gia nữa rồi.
Vương Hoa dừng bước lại ngay, bất giác ngẩn người tại chỗ, hình như đang suy nghĩ điều gì. Lúc nãy tại sao Điền sư gia đã kinh ngạc hét lên một tiếng “ngươi”? Kế đó y muốn nói gì thế?
Trông thấy tình hình như y muốn nói điều gì nhưng mà lại chẳng tiện nói tiếp.
Vương Hoa nhủ thầm :
– “Hành tung của ta đã bại lộ, đành phải có hành động ngay mới được…”
Hắn nghĩ thế liền lượn mình chạy ra cửa phòng.
Từ nơi xa xa, hắn đã nghe thấy tiếng nói của Chương Thiếu Đường.
– Các hạ, ngươi cũng lớn gan thật, dám xâm phạm bản quan như thế?
– Có gì lạ đâu, Thông Thiên quan có phải là tường đồng vách sắt gì đâu!
Chương Thiếu Đường cười lạnh lùng nói :
– Mặc dù bản quan không phải là tường đồng vách sắt, nhưng các hạ cũng không thể ra khỏi đây một cách dễ dàng nữa rồi.
– Thế thì thử nghiệm xem sao.
Vương Hoa động lòng, lập tức phi thân chạy sang hướng phát ra âm thanh. Hắn ẩn mình phía sau một cây đại thọ, phóng mắt nhìn tới trước, tức thì ngẩn người tại chỗ ngay.
Cách xa chỗ hắn đang ẩn núp, độ khoảng năm trượng có một người bịt mặt bận áo đen đứng ngay tại đó.
Ngoại trừ Chương Thiếu Đường đứng đối diện với y, ngoài ra còn vài chục người mặc áo xanh đã rút kiếm ra khỏi bao, chăm chăm mắt nhìn y không hề chớp mắt.
Một bóng người thấp thoáng hạ xuống bên cạnh Chương Thiếu Đường, người này không ai xa lạ, chính là Điền sư gia.
Vương Hoa nhủ thầm :
– “Người bịt mặt bận áo đen đã ngang nhiên dám xâm nhập vào Thông Thiên quan, ắt phải có sự việc gì rất quan trọng không sai…”
Ngay lúc này…
Điền sư gia quay sang hướng Chương Thiếu Đường cung kính nói :
– Điền Nông tham kiến Đại quan chủ!
Chương Thiếu Đường căm phẫn nói :
– Điền sư gia…
– Hạ tọa có mặt!
– Ngươi đang làm cái quái gì thế?
Điền sư gia hoảng hốt nói :
– Hạ tọa chẳng biết đã phạm phải lỗi lầm gì?
– Bản quan xảy ra sự biến như thế, cái mả bà ngươi đi đâu cả đêm mà tìm chẳng ra ngươi như thế?
– Vâng!
– Ngươi đã làm cái quái gì trong phòng ngươi ư?
Vương Hoa nghe hỏi thế, bất giác giật bắn người lên.
Nhưng câu trả lời của Điền sư gia đã ra ngoài sức tưởng tượng của Vương Hoa, chỉ nghe Điền sư gia nói :
– Lúc nãy Điền Nông bỗng nhiên đau bụng.
– Đau bụng ư? Mả bà ngươi, trùng hợp như thế ư?
– Vâng… vâng!
– Điền sư gia, vị các hạ này đến tìm ngươi đó.
– Vâng!
Bỗng nhiên người bịt mặt bận áo đen cười lạnh lùng nói :
– Rốt cuộc việc xảy ra như thế nào vậy? ngươi không phải là Quan chủ sao?
– Không phải!
– Thế thì Quan chủ đâu? ngươi không phải Quan chủ sao lại có quyền hạn như thế?
Điền sư gia sao ngươi lại trở thành tay sai ư?
Điền sư gia không nổi giận gì hết, y chỉ cười nhạt nói :
– Điền Nông này chỉ là một sư gia của Thông Thiên quan mà thôi!
Người bịt mặt bận áo đen cười lạnh lùng nói :
– Điền sư gia, ngươi đã nhận được thư rồi chứ?
– Vâng, nhận được rồi, chẳng biết các hạ có điều chi chỉ giáo ư?
– Điền sư gia, ta đến Thông Thiên quan chỉ vì ba việc.
– Ba việc thế nào?
– Việc thứ nhất, ta đến đây xem Thông Thiên quan có những gì kinh người. Việc thứ hai ta phải hỏi cho ra lẽ tại sao Thông Thiên Thần Quân không xuất giang hồ, y chết rồi chăng?
Điền sư gia nói giọng lạnh lùng :
Đương nhiên Thần quân chưa chết rồi.
Người bịt mặt cười lạnh lùng nói :
– Đúng thế, có lẽ y chưa chết. Nếu không thì làm gì có Đại quan chủ ư, thế thì xin hỏi Thông Thiên Thần Quân đâu rồi?
Điền sư gia cười lạnh lùng, hỏi lại :
– Xin hỏi các hạ là môn nhân của môn phái nào thế?
– Có cần thiết báo cáo cho ngươi biết chăng?
– Đương nhiên rất cần thiết rồi!